Chương 119: Rời nhà
Huyết Hồng
29/03/2013
Ngày thứ ba sau năm mới, Lâm Tề và Enzo chia nhau dẫn người xuất phát.
Khó có được thời tiết tốt, mây đen đã ran ra, ánh nắng vàng rực rỡ tỏa sáng cả ngoài khơi, từng gợn sóng hiện ra những ánh sáng mỹ lệ, gần giống như màu của kim tệ mà Lâm Tề thích nhất. Đây là thời tiết đẹp, Lâm Tề theo sông Ngân đi ngược lên thì chỉ cần hai ngày là có thể bình an trở về Đế Đô.
Đối với Arthur mà nói, đây chính là thời tiết cực xấu. Mọi người đều biết vùng duyên hải phương Bắc mùa đông đáng sợ nhất là khi có mặt trời nắng, là lúc Bạo Phong Tuyết thai nghén sự đe dọa, một Bạo Phong Tuyết có thể hủy diệt tất cả. Lâm Tề chỉ cần hai ngày là có thể an toàn trở lại Đến Đô tránh được Bạo Phong Tuyết, mà y lại phải dẫn hai mươi chiến thuyền vũ trang lập thành hạm đội đi ngang qua hải vực hai nghìn lý, chạy tới lãnh hải mà cha y Quỷ Tóc Đỏ năm xưa tung hoành tàn sát bừa bãi.
Trong Bạo Phong Tuyết đi hai nghìn lý, nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ này, cả người Arthur đều run rẩy.
Mấy năm nay tại gia tộc Hắc Hổ, Arthur sống an nhàn sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, y là một công tử quen hưởng thụ, vừa nghĩ đến việc mình phải rời khỏi căn phòng xép xa hoa tại khách sạn Hoa Hồng, rời xa những bộ ngực ấm áp xinh đẹp phải mang theo một nghìn hải tặc hung hãn trôi giạt trên biển, chém giết trên biển giống như phụ thân Quỷ Tóc Đỏ của mình, Arthur lại thấy cổ họng đắng ngắt.
Thế nhưng Arthur lại không có lựa chọn nào khác!
Râu Đen làm việc rất công bằng, ngày thứ ba sau năm mới, con trai ruột của ông bị ông đưa ra khỏi Duner, ông muốn hắn đi Đế Đô để mở rộng địa bàn mới cho gia tộc Hắc Hổ, mở phạm vi thế lực mới; còn con nuôi của ông, ông cũng muốn y đi làm việc tương tự như vậy.
Không thể nói con trai ruột của mình đi chém giết đoạt địa bàn với người khác, còn con nuôi của mình lại ở nhà sống an nhàn sung sướng hưởng vinh hoa phú quý?
Thì toàn bộ Hắc Y Nghi Trượng của Dạ Minh ở ngay trước mặt, Râu Đen cũng là vô cùng có lý. Cùng vào một ngày đáng sợ nhất của mùa đông, cùng một thời gian dốc sức công bằng, công đạo, công chính, công khai để con nuôi và con ruột cùng đồng thời xuất phát vì tiền đồ của bản thân. Ai có thể nói điều không hay về Râu Đen?
Gió lạnh thổi phồng cánh buồm, Arthur đứng ở đầu thuyền cố tỏ ra vui vẻ hướng về phía đoàn người Râu Đen đang liên tục vẫy tay.
Tại phía sau kỳ hạm Arthur, là hai mươi nhánh chiến thuyền vũ trang dài gần năm mươi mét, những chiến thuyền này bề ngoài đều là chiến thuyền dân dụng nhưng tất cả đều được chế tạo công nghiệp và sử dụng vật liệu của tàu chiến. Tốc độ của nó và sức chiến đấu ngay cả chiến hạm chính quy của đế quốc cũng không thể sánh được. Hơn nữa trên thuyền là một nghìn hải tặc phụng mệnh chạy tới, lực lượng này ở ngoài khơi cực kỳ dọa người, trừ phi là những thuyền hàng hay đội tàu vũ trang của đại đế quốc khác còn không thì không có bất luận thuyền nào may mắn thoát khỏi sự cướp bóc của nó.
Loại thuyền hải tặc tại buổi tiễn đưa tại cảng Duner này không bao giờ có khả năng công khai xuất hiện tại cảng chính phủ tại Duner.
Đây là hải cảng bí mật của gia tộc Hắc Hổ vùng ngoại thành cách Duner ba mươi dặm, hai mặt đều là vách núi đá, bị vô số vịnh nhỏ dày đặc che kín vô cùng vững chắc. Ở đây phòng bị rất nghiêm chặt, gia tộc Hắc Hổ quanh năm ở chỗ này đóng hơn mười nhánh chiến thuyền nhỏ, hơn nữa trên vách núi có mấy pháo đài phòng ngự kinh người. Cảng này có thể ứng phó được với hạm đội thú vệ Duner thậm chí cả với sự công kích của hạm đội phân hạm Bắc Hải đế quốc.
Hai mươi chiến thuyền vũ trang của Arthur khẽ nghiêng đi, là chuẩn bị tiễn một đoàn thuyền lớn khác đưa Lâm Tề đi Đế Đô. Chiều dài bảy mươi mét, hoàn toàn là một chiếc thuyền chở khách dân dụng. Lâm Tề khoác một chiếc áo khoác da gấu cực lớn trông chẳng khác gì con gấu chó đứng ở đầu thuyền, cười ha hả nhìn Arthur cách hắn chưa tới năm mươi mét.
Arthur không hề nhìn Lâm Tề chút nào mà chỉ chăm chú nhìn Râu Đen đang đứng ở trên cầu tàu tại bến tàu, cố sức khom người hướng về Râu Đen:
- Phụ thân đại nhân, con sẽ cố gắng tranh thủ thời gian rỗi về thăm cha.
Râu Đen gật đầu cười. Ông ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Rose, cười vẫy vẫy tay với Arthur:
- Hải thần sẽ phù hộ cho con, Arthur yêu quý. Chú ý an toàn, có chuyện gì thì xin cố vấn của thủ hạ cha con.
Căn dặn Arthur vài câu, Râu Đen lại chuyển hướng sang Lâm Tề, ông nheo mắt nặng trịch nói:
- Lâm Tề, nhớ kỹ lần này con đi Đế Đô là phải làm gì, không được làm càn, làm việc cho tốt vào. Nếu như vẫn còn không làm được chuyện lớn gì ở đó, ta thật sự có một đứa con phế vật.
Cười ha ha vài tiếng, Lâm Tề chuyển sang vẫy tay với Arthur:
- Arthur, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.
Thuận buồm xuôi gió? Ngày mai hoặc là ngày kia chính là Bạo Phong Tuyết, thử hỏi y làm sao thuận buồm xuôi gió? Nhưng Arthur vẫn phải cười, y cố mà cười. Y không thể để mọi người biết y có bất luận ác ý gì đối với Lâm Tề, y phải đợi một ngày nào đó, đợi được ngày nào đó Lâm Tề bị trừng phạt, khi đó y có thể hợp lẽ mà kế thừa tất cả gia tộc Hắc Hổ!
Cho dù là con nuôi, tại Phương Tây Đại lục, con nuôi cũng có tư cách kế thừa gia tộc.
Mang theo nụ cười xán lạn, Arthur giơ quả nắm về phía Lâm Tề:
- Lâm Tề, cố lên, ngàn vạn lần đừng để cho cha mất mặt!
Lâm Tề cười, để Râu Đen mất mặt ư? Hắn quan tâm gì đến điều này chứ. Hắn nhìn vẻ mặt cười cười của Arthur, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng thương hại, một đóa hoa này bị Râu Đen nuôi dưỡng ở trong nhà kính, y thực sự có thể thích ứng với khí hậu Bắc Hải được không?
Thấy vận may của Arthur không nhiều, Lâm Tề rộng lượng bỏ qua mọi lỗi lầm của y.
- Làm thế để ông ta chết vì tức giận à?
Lâm Tề sung sướng ném xì gà vào trong nước biển, vẫy tay với Râu Đen, sau đó hô to;
- Nhổ neo, xuất phát, xuất phát từ Duner đi đến Đế Đô! Arthur, thuận buồm xuôi gió, ngươi nhất định phải thuận buồm xuôi gió đó!
Nhìn ánh mặt trời xán lạn, Lâm Tề lần thứ hai lúc phúc Arthur, đoàn thuyền to lớn chậm rãi xuất phát vẽ một đường vòng cung đi ra khỏi vịnh nhỏ, chui vài một eo biển chật hẹp thông đến ngoài biển.
Theo sát thuyền khách của Lâm Tề, hai mươi chiến thuyền vũ trang của Arthur cũng chậm rãi rời khỏi vịnh nhỏ.
Râu Đen siết chặt lấy eo Hoa Hồng Đen, ông lẩm bẩm:
- Được rồi, đứa con yêu quý và đứa con đáng ghê tởm đều đã đi rồi. Điều này cũng thật không dễ dàng gì. Ôi, ta còn phải ở đây ngốc nghếch một tháng hay sao?
Hoa Hồng Đen cười duyên dáng giãy eo, giống như da trâu dính chặt ở trong lòng Râu Đen.
Làm trò trên bến tàu, trước mặt mấy nghìn thuộc hạ trên thuyền, Râu Đen cười hô hố ôm lấy Hoa Hồng Đen, nhanh chóng chui vào trong một gian trạm gác nhỏ trên bến tàu.
Thiết Chùy đứng chắp tay sau mông đứng ở trên cầu tàu, chậm rì rì nói:
- Mùa xuân đến nhanh thật, lão gia lại động dục rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.