Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 120: Quê hương của Enzo

Huyết Hồng

29/03/2013



Xuất phát từ cảng Duner, đi về phía trước theo hướng sông Ân Hà không mất một ngày đường, cách bờ sông mười dặm là trấn nhỏ Wright.

Thuyền khách mà đám người Lâm Tề ngồi dừng lại tại một nhánh sông giao nhau nhỏ, do thói quen nghề nghiệp, sau khi thuyền dừng lại, Baar đi theo thuyền chỉ huy phần lớn các thủy thủ và cấp dưới gia tộc chặt bỏ lượng lớn các nhánh cây, làm một tầng yểm hộ vững chắc trên thuyền. Không cần nói là đứng ở xa, ngay cả khi tới gần cũng không thể nhìn ra nơi đây có một chiếc thuyền khách lớn với chiều dài tới bảy mươi mét.

- Được rồi, lên bờ đi.

Lâm Tề mang một túi hành lí chứa đầy chân giò hun khói, lạp xườn, rượu mạnh từ trên thuyền, vứt mạnh xuống đống tuyết lớn. Hắn và Enzo nhanh nhẹn theo một sợi dây thừng leo vào trong bờ, hướng về phía thuyền vẫy vẫy tay.

Baar đang ngồi chổm hổm trên mép lan can thuyền, vẫy tay về phía Lâm Tề:

-Thiếu gia, hai ngày đường chơi bời không có vấn đề gì, nhưng hãy nhớ, nếu gặp phải chuyện gì có thể tự giải quyết thì hãy tự giải quyết, còn không xử lí được, hãy báo ta tới giúp!

Rehau thân hình cường tráng đứng bên cạnh Baar, thật thà chất phác hướng về phía Lâm Tề cười nói:

-Thiếu gia, hay là ta đi với người?

Lâm Tề phất phất tay, hắn cười to nói:

-Ta chỉ đi thăm cố hương của Enzo, cũng không phải đi đoạt địa bàn với người ta, không cần nhiều người như vậy! Vài dặm đường, có gặp phải điều gì phiền toái các ngươi cũng có thể đuổi tới kịp, yên tâm đi!

Cười rồi vỗ tay, Lâm Tề vác túi hành lí to kia đặt lên vai, Enzo cũng khiêng một chiếc nhỏ hơn, hai người nhanh chóng bước đi, bước trên những lớp tuyết dày hướng phía rừng cây cách đó không xa mà tới. Đi qua khu rừng nhỏ này, lại phải đi qua một thửa ruộng nhỏ, sau đó chính là trấn Wright, quê hương của Enzo.

Baar ngậm tẩu thuốc nhìn Lâm Tề và Enzo đi xa dần, y nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, trong khoang thuyền sáu gã mặc trang phục màu đen đi ra, đến gương mặt cũng được che một lớp vải đen, các chàng trai trẻ này đến mắt cũng được dùng một lớp pha lê đen mỏng manh che khuất. Baar thấp giọng nói vài câu sáu thân hình kia dần trở lên mông lung trong bầu không khí, gió mát thổi qua, sáu người đã từ thuyền lên được trên bờ, mượn sự yểm hộ của cây cối bụi cỏ, bọn họ không để lại chút dấu vết gì ở trên tuyết, nhẹ nhàng và khéo léo đi theo sau Lâm Tề và Enzo.



-Ồ, nếu không sai nơi này là không phải nơi an toàn!

Baar như thoáng chút suy nghĩ vuốt cằm, hắn hạ giọng nói:

-Rehau kêu các huynh đệ chuẩn bị cho tốt, lão gia có lệnh, nhất định phải bảo vệ thiếu gia an toàn…… thiếu gia có mất một cây tóc, chúng ta cũng không gánh vác nổi trách nhiệm.

Rehau sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn cấp tốc chui vào khoang thuyền, truyền đạt mệnh lệnh tới các thành viên gia tộc.

Lâm Tề và Enzo khiêng hai túi chất đầy thực phẩm và rượu mạnh dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi về phía trước, Enzo chỉ vào bốn phía phong cảnh, miêu tả cho Lâm Tề về cuộc sống thời thiếu niên của y. Lâm Tề tập trung lắng nghe Enzo nói, nhưng so với cuộ sống ấu thơ của Lâm Tề thì khác biệt rất nhiều.

-Mẹ ta chết sớm!

Enzo cắn răng nói:

-Bọn họ chết dưới tay bọn thú nhân xâm chiếm, ừ, một người đầu trâu, ta nhớ rõ gương mặt hắn, về sau ta sẽ tìm được hắn, tự tay giết hắn và người nhà hắn để báo thù cho mẹ ta.

Cha mẹ chết sớm, Enzo được những người hàng xóm hảo tâm nuôi nấng mà trưởng thành, y thuở nhỏ đã hồi báo hàng xóm bằng việc chăn dê thả trâu. Cuộc sống của một cô nhi, cũng rèn luyện cá tính cho Enzo, y hào phóng nhưng nhạy cảm, y kiên cường nhưng cũng yếu ớt, y có đôi khi cố chấp, nhưng có đôi khi y lại ôn hoà hiền hậu hiền lành.

Không có sự chăm sóc của cha mẹ, cho dù được các cô các bác hàng xóm đối xử tốt thì đám trẻ con ở quê vẫn có thói quen bắt nạt Enzo. Enzo lên bảy tuổi đã xảy ra ẩu đả với đám trẻ con trong làng, mà Wright trấn vừa mới có một lão binh xuất ngũ, y đã truyền thụ cho Enzo và đám trẻ này phương pháp tu luyện đấu khí quân đội.

Dựa vào những gì học được này, Enzo khi mới bị người khác bao vây ẩu đả những đòn hiểm, dần dần y trở lên càng ngày càng mạnh, tới lúc y mười ba tuổi, một mình y có thể đuổi kịp đám bạn cùng tuổi. Thiên phú đấu khí của y dần dần thể hiện được những đấu khí mà vị lão binh xuất ngũ kia từng vận dụng trong quân ngũ, lão đã đề cử Enzo tiến nhập trường quân đội địa phương hành tỉnh Yasen.

Ba năm sống tại trường quân đội, Enzo tốt nghiệp học viện quân sự Yasen với thành tích dẫn đầu, y lập tức được cử đi học tại Học viện Lục quân đế đô.

Đáng lẽ ra Enzo đem trở thành một tấm gương ưu tú nhưng y đụng phải Lâm Tề, vận mệnh của y đã xảy ra những thay đổi nhất định, y gia nhập Thiết Quyền Huynh Đệ Hội, trở thành trợ thủ số một trong đám thủ hạ của Lâm Tề. Hơn nữa với xu thế phát triển trong tương lai, Enzo rất có khả năng trở thành trợ thủ số một của gia tộc Hắc Hổ, rất có khả năng được cấp Thiết Chùy.



Nói chuyện cười đủa cả con đường, đi theo con đường tuyết nhỏ trong thôn gần một giờ, hai người cuối cùng cũng đã tới cổng trấn Wright.

Một giáo đường tinh xảo sừng sững ngay tại lối vào thôn trấn, một thần phu cao tuổi mặc trường bào màu đen đang ngồi trước cửa giáo đường, cười ha hả vứt ra những nắm lúa mạch. Một đám chim sẻ gầy ốm líu ríu kêu, sải cánh tranh đoạt đồ ăn do vị thần phụ bỏ ra.

Enzo cung kính hướng về phía lão thần phụ kia, cúi đầu rồi thi lễ, y lớn tiếng kêu lên:

-Mạch thần phụ, chào ngài!

Lão thần phụ ngẩng đầu, cười nhìn Enzo, lão bất ngờ vui mừng đứng dậy, lớn tiếng cười nói:

-Ay da, là tên tiểu tử hay gây chuyện thị phi nhà ngươi đã trở về à? Aha, ngươi lần trước trở về đã được hai năm rồi, Enzo, tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi không có mặt tại trấn, cuộc sống trong trấn đúng là yên tĩnh biết bao?

Enzo mặt hơi hơi đỏ, y buông thùng trên vai xuống, lấy ra sáu bình rượu Rum ngon nhất nhét vào lòng lão thần phụ. Lão thần phụ cười đến tít mắt, lão mạnh mẽ vỗ vào vai Enzo:

-Tiểu tử kia, có tiền đồ ? Ồ, rượu Rum năm mươi năm, đây không phải là mặt hàng tốt có thể dễ dàng có được nha.

Lâm Tề vô cùng kinh ngạc nhìn Mạch thần phụ, sáu bình rượu Rum này trên chai không có bất cứ dấu hiệu gì, miệng bình đều dùng lục sáp và gỗ nhét chặt phong kín, lão thần phụ không ngờ vừa ngửi đã biết đây là rượu Rum năm mươi năm, chỉ có những người có kinh nghiệm uống rượu phong phú nhiều năm mới có thể làm được việc này.

Mạch thần phụ nhiệt tình ôm lấy Enzo, lão cười nhìn Lâm Tề, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, con ngươi tinh quang liếc mắt nhìn chiếc áo khoác lông gấu chó sang quý trên người Lâm Tề, lớn tiếng cười nói:

-Ngươi là bằng hữu của Enzo sao? Aha, là một vị thiếu gia có tiền nha, xem xem giáo đường của ta, bị tàn phá như vậy, hãy quyên góp cho ta chút tiền tu bổ giáo đường đi!

Lâm Tề ngẩn người, kinh ngạc nhìn sắc mặt bối rối của Enzo, cười rút một tấm ngân phiếu một ngàn tiền vàng trong túi áo ra.

Vị thần phụ thú vị, trấn Wright thú vị, Lâm Tề đột nhiên thấy thích địa phương này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook