Chương 155: Thần ấn truy tông
Huyết Hồng
12/09/2013
Mười hai chiếc xe ngựa từ trong ngõ nhỏ tối tăm của Bolelli cấp tốc đi ra, tất cả xe ngựa đều đã dính bẩn, trong xe chất không ít tuyết đọng đen sì. Loại xe ngựa dài bốn bánh này rất thường gặp ở Bolelli, bất kể là đưa nước, đưa đồ ăn, đưa củi, bao gồm cả tẩy trừ ao phân đều có thể sử dụng loại xe chở hàng của tòa thị chính chế thức này.
Đến mùa đông, loại xe này lại càng không hiếm, khu vực quý tộc xung quanh cung Thắng Lợi, khu phú hào xung quanh đường Thánh Huy, tuyết đọng ở những khu vực trọng yếu này mỗi này đều phải được quét dọn sạch sẽ một lần. Tuyết đọng được dọn ra đều sử dụng loại xe chở hàng này chuyển ra chất đống ngoài thành.
Cho nên trong đêm đông giá lạnh này, tuy rằng vẫn không ít Long kỵ binh đội mũ đồng từ các phố lớn ngõ nhỏ đi qua, nhưng mười hai chiếc xe ngựa này lại không hề thu hút sự chú ý của họ. Trị an của đế đô trước giờ vẫn rất tốt, chưa hề xảy ra chuyện gióng trống khua chiêng cướp bóc nhà dân. Nơi này cũng không có những băng nhóm hùng mạnh, không thể có người điều khiển mười hai cỗ xe ngựa bốn bánh làm xằng làm bậy.
Cho nên mười hai chiếc xe ngựa này thuận lợi đến gần bến tàu thành bắc, bọn họ không đi vào bến tàu mà dọc theo một con đường hướng lên phía bắn bên ngoài bến tàu. Con thuyền mà Lâm Tề ngồi lúc đến đang được cất giấu trên một khúc sông nhỏ vắng vẻ, chỉ cần chuyển đống tài vật trong xe lên thuyền, thuyền khách xuôi theo dòng nước mà đi, vậy thì đống tài vật này hoàn toàn thuộc về Lâm Tề rồi.
Nhìn thấy viên Long kỵ binh tuần tra cuối cùng quất ngựa từ từ đi qua chiếc xe ngựa, Lâm Tề vẫn ngồi rình qua khe cửa sổ chợt thở phào nhẹ nhõm. Hắn cười hì hì nằm dài trên ba cái rương chất đầy vàng, hắn mãn nguyện rên rỉ nói:
- Bao nhiêu là vàng, thật là lắm tiền a!
Hai tay chắp trước ngực, Lâm Tề dáng vẻ cung kính cầu nguyện nói:
- Cảm tạ các thần, ban tặng cho chúng con của cải vô tận; cảm tạ các thần, để con sở hữu số tiền vàng nhiều vô tận; ồ, con thật sự rất cảm tạ các ngài, con sẽ mua thật nhiều phù chuộc tội!
Long Thành ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Tề, đang cố gắng điều hòa khí huyết đang dâng trào trong cơ thể. Phá bỏ những cấm chế trên những chiếc rương này không khó, Long Thành có thể dễ dàng làm được, nhưng trong tượng thần bị cấm chế đánh trả đến vỡ nát không ngờ lại ẩn chứa thần lực của mười lăm đạo cường kình, khiến cho Long Thành bị thương không nhẹ. Hắn vận dụng huyền công, tĩnh tọa gần một giờ. Lúc này mới đột nhiên phun ra một hơi.
Một màn khói đỏ sẫm như máu mang theo mùi máu tanh nồng từ trong miệng của Long Thành thoát ra ngoài, một hơi này đã đem tất cả máu bầm trong người hắn thoát hết ra ngoài. Mở toang cửa sổ để gió lạnh thổi tan hết mùi máu tanh, Long Thành híp mắt nhìn về mấy cái rương:
- Bao nhiêu vàng thế này, đáng giá bao nhiêu tiền vàng?
Lâm Tề liếc nhìn Long Thành, hắn lấy ra một bình hoa lớn ôm vào ngực thưởng thức , thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Yên tâm đi, sẽ không để ngươi chịu thiệt . Ngươi xem. Không phải ngươi đã lấy phần của ngươi rồi sao? Số bảo bối rực rỡ kia, không phải ngươi đã lấy phần của ngươi rồi sao? Ôi, bình hoa này, đúng thật là đáng yêu!
Trong mắt của Lâm Tề lộ ra kim quang, ánh mắt của Long Thành cũng không khỏi bị cái bình hoa được truyền lại từ thời kì hắc ám thu hút. Đúng là gặp quỷ, bình hoa từ thời kì hắc ám, cho dù là trong nhà Long Thành cũng không có được loại đồ vật này. Nhưng loại bình hoa thể tích lớn thế này, hắn cũng không thể mang chúng cả một đoạn đường ngàn dặm xa xôi trở về phương Đông. Long Thành chỉ có thể ngậm bồ hòn nhìn Lâm Tề chiếm ưu thế.
Hậm hực ước lượng vài lần nữa cái bình hoa vô giá này, ánh mắt của Long Thành vẫn hướng về mấy cái rương chất đầy vàng thỏi kia. Trong mật thất của giáo hội cất giữ nhiều vàng đến như vậy, bọn họ rốt cuộc định làm gì? Số vàng này rốt cuộc sử dụng vào việc gì? Chẳng lẽ là để hối lộ đám quan chức cấp cao của đế quốc Gaul?
Ánh mắt Long Thành chợt lóe lên, một vệt tử quang mờ mờ trong mắt hắn cấp tốc chớp động. Long Thành bất chợt giật mình, tay phải trong không trung nhanh chóng vẽ ra một kí tự huyền ảo, sau đó đánh một chưởng thật mạnh lên trên cái rương.
Chỉ nghe thấy một tiếng rất trong, một đạo thần quang nhàn nhạt từ cái rương xông lên, trên nắp rương không ngờ xuất hiện một huy chương thánh chữ thập to bằng ngón tay cái.
Lâm Tề hoảng hốt nói:
- Đây là cái gì vậy?
Ánh mắt mang đầy tử khí của Long Thành quét qua một lượt vào những đồ vật khác trong xe, hắn cười lạnh nói:
- Những cái rương chứa đầy vàng này đều đã được người ta bố trí pháp ấn truy tông. Cũng may ta cũng đã luyện được một ít linh thuật, nếu không thật sự không thể phát hiện ra trò này. Ha ha, nếu không loại trừ những pháp ấn này, ngươi đem những thứ này về nhà. Vậy thì sẽ kêu gọi đại quân của giáo hội tới cửa thảo phạt rồi!
Lâm Tề sắc mặt khó coi, hắn trầm giọng nói:
- Đúng là gặp quỷ, vất hết mấy cái rương này đi?
Long Thành hai tay liên tục vẽ ra từng đạo phù văn, hắn nhanh chóng điều tra thuộc tính của những pháp ấn này, qua một hồi lâu hắn mới lắc đầu nói:
- Vất hết chỗ rương này cũng không được, chỗ vàng thỏi bên trong cũng đều có thần ấn truy tông tương tự. Đúng là keo kiệt. Chỉ có một ít vàng mà cũng phải phòng bị nghiêm ngặt thế này?
Khẽ thở dài một tiếng, Long Thành lắc đầu nói:
- Không thể dùng bạo lực phá giải pháp ấn này, nếu không tất cả pháp ấn đều sẽ thêm vào trên người ta, đến lúc đó ta sẽ bị cao thủ của giáo hội đuổi giết!
Lâm Tề ngỡ ngàng nhìn Long Thành, thấp giọng hỏi:
- Những thứ khác thế nào?
Long Thành gật gật đầu:
- Những thứ khác thì không việc gì, chỉ là chỗ vàng này... Tiếc là ta không tu luyện thần lực của giáo hội, nếu như có một chút thần lực để dẫn dắt, ta có thể chuyển toàn bộ pháp ấn đi, ngươi có quen biết ai hay vật gì có loại thần lực cực kì tinh thuần thế này không?
Người có được thần lực tinh thuần? Lâm Tề nghĩ tới Ballin thần phụ, gặp quỷ, cái tên kia sao có thể?
Vật gì có thần lực tinh thuần? Ánh mắt của Lâm Tề đột nhiên sáng lên, hắn rút ra một tấm huy chương thánh chữ thập bằng gỗ mà Wright trấn mạch thần phụ đã tặng hắn. Một vòng hào quang trong suốt bao quanh tấm bùa hộ mệnh này, ngay đến Lâm Tề cũng cảm nhận được sức mạnh thuần khiết rung động lòng người từ tấm huy chương này.
- Ồ, thật không tồi!
Ánh mắt Long Thành sáng ngời, hắn liên tục gật đầu nói:
- Không quá mạnh, vừa vặn ta có thể khống chế được; thuần khiết thế này, vừa đúng có thể khu động chỗ pháp ấn này. Được rồi, cho xe ngựa chạy chậm lại, ta phải chuyển toàn bộ pháp ấn này ra ngoài, à, chỉ cần hi sinh một cái rương là được!
Lâm Tề liên tục gật đầu, chỉ càn hi sinh một cái rương mà thôi, vẫn còn rất nhiều vàng, hắn không đau lòng một chút nào.
Long Thành thần sắc nghiêm nghị đứng dậy, hắn cắn đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ kia, sau đó miệng đọc chú ngữ kì dị, tay phải liên tục vẽ ra những phù văn kì lạ trong không khí. Bùa hộ mệnh bằng gỗ phát ra hào quang nhàn nhạt, từ từ ngưng tụ thành một tia sáng rất nhỏ, trong nháy mắt bắn thẳng vào những chiếc rương kim loại đựng đầy vàng đang chất trong xe.
Sau đó những tia sáng này bắn ra khỏi xe, thâm nhập vào những chiếc rương kim loại trong những chiếc xe khác.
Tiếng ngâm xướng thần thánh từ trong xe từ từ thoát ra, thần quang từ trong đó thoát ra ngoài.
Đến mùa đông, loại xe này lại càng không hiếm, khu vực quý tộc xung quanh cung Thắng Lợi, khu phú hào xung quanh đường Thánh Huy, tuyết đọng ở những khu vực trọng yếu này mỗi này đều phải được quét dọn sạch sẽ một lần. Tuyết đọng được dọn ra đều sử dụng loại xe chở hàng này chuyển ra chất đống ngoài thành.
Cho nên trong đêm đông giá lạnh này, tuy rằng vẫn không ít Long kỵ binh đội mũ đồng từ các phố lớn ngõ nhỏ đi qua, nhưng mười hai chiếc xe ngựa này lại không hề thu hút sự chú ý của họ. Trị an của đế đô trước giờ vẫn rất tốt, chưa hề xảy ra chuyện gióng trống khua chiêng cướp bóc nhà dân. Nơi này cũng không có những băng nhóm hùng mạnh, không thể có người điều khiển mười hai cỗ xe ngựa bốn bánh làm xằng làm bậy.
Cho nên mười hai chiếc xe ngựa này thuận lợi đến gần bến tàu thành bắc, bọn họ không đi vào bến tàu mà dọc theo một con đường hướng lên phía bắn bên ngoài bến tàu. Con thuyền mà Lâm Tề ngồi lúc đến đang được cất giấu trên một khúc sông nhỏ vắng vẻ, chỉ cần chuyển đống tài vật trong xe lên thuyền, thuyền khách xuôi theo dòng nước mà đi, vậy thì đống tài vật này hoàn toàn thuộc về Lâm Tề rồi.
Nhìn thấy viên Long kỵ binh tuần tra cuối cùng quất ngựa từ từ đi qua chiếc xe ngựa, Lâm Tề vẫn ngồi rình qua khe cửa sổ chợt thở phào nhẹ nhõm. Hắn cười hì hì nằm dài trên ba cái rương chất đầy vàng, hắn mãn nguyện rên rỉ nói:
- Bao nhiêu là vàng, thật là lắm tiền a!
Hai tay chắp trước ngực, Lâm Tề dáng vẻ cung kính cầu nguyện nói:
- Cảm tạ các thần, ban tặng cho chúng con của cải vô tận; cảm tạ các thần, để con sở hữu số tiền vàng nhiều vô tận; ồ, con thật sự rất cảm tạ các ngài, con sẽ mua thật nhiều phù chuộc tội!
Long Thành ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Tề, đang cố gắng điều hòa khí huyết đang dâng trào trong cơ thể. Phá bỏ những cấm chế trên những chiếc rương này không khó, Long Thành có thể dễ dàng làm được, nhưng trong tượng thần bị cấm chế đánh trả đến vỡ nát không ngờ lại ẩn chứa thần lực của mười lăm đạo cường kình, khiến cho Long Thành bị thương không nhẹ. Hắn vận dụng huyền công, tĩnh tọa gần một giờ. Lúc này mới đột nhiên phun ra một hơi.
Một màn khói đỏ sẫm như máu mang theo mùi máu tanh nồng từ trong miệng của Long Thành thoát ra ngoài, một hơi này đã đem tất cả máu bầm trong người hắn thoát hết ra ngoài. Mở toang cửa sổ để gió lạnh thổi tan hết mùi máu tanh, Long Thành híp mắt nhìn về mấy cái rương:
- Bao nhiêu vàng thế này, đáng giá bao nhiêu tiền vàng?
Lâm Tề liếc nhìn Long Thành, hắn lấy ra một bình hoa lớn ôm vào ngực thưởng thức , thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Yên tâm đi, sẽ không để ngươi chịu thiệt . Ngươi xem. Không phải ngươi đã lấy phần của ngươi rồi sao? Số bảo bối rực rỡ kia, không phải ngươi đã lấy phần của ngươi rồi sao? Ôi, bình hoa này, đúng thật là đáng yêu!
Trong mắt của Lâm Tề lộ ra kim quang, ánh mắt của Long Thành cũng không khỏi bị cái bình hoa được truyền lại từ thời kì hắc ám thu hút. Đúng là gặp quỷ, bình hoa từ thời kì hắc ám, cho dù là trong nhà Long Thành cũng không có được loại đồ vật này. Nhưng loại bình hoa thể tích lớn thế này, hắn cũng không thể mang chúng cả một đoạn đường ngàn dặm xa xôi trở về phương Đông. Long Thành chỉ có thể ngậm bồ hòn nhìn Lâm Tề chiếm ưu thế.
Hậm hực ước lượng vài lần nữa cái bình hoa vô giá này, ánh mắt của Long Thành vẫn hướng về mấy cái rương chất đầy vàng thỏi kia. Trong mật thất của giáo hội cất giữ nhiều vàng đến như vậy, bọn họ rốt cuộc định làm gì? Số vàng này rốt cuộc sử dụng vào việc gì? Chẳng lẽ là để hối lộ đám quan chức cấp cao của đế quốc Gaul?
Ánh mắt Long Thành chợt lóe lên, một vệt tử quang mờ mờ trong mắt hắn cấp tốc chớp động. Long Thành bất chợt giật mình, tay phải trong không trung nhanh chóng vẽ ra một kí tự huyền ảo, sau đó đánh một chưởng thật mạnh lên trên cái rương.
Chỉ nghe thấy một tiếng rất trong, một đạo thần quang nhàn nhạt từ cái rương xông lên, trên nắp rương không ngờ xuất hiện một huy chương thánh chữ thập to bằng ngón tay cái.
Lâm Tề hoảng hốt nói:
- Đây là cái gì vậy?
Ánh mắt mang đầy tử khí của Long Thành quét qua một lượt vào những đồ vật khác trong xe, hắn cười lạnh nói:
- Những cái rương chứa đầy vàng này đều đã được người ta bố trí pháp ấn truy tông. Cũng may ta cũng đã luyện được một ít linh thuật, nếu không thật sự không thể phát hiện ra trò này. Ha ha, nếu không loại trừ những pháp ấn này, ngươi đem những thứ này về nhà. Vậy thì sẽ kêu gọi đại quân của giáo hội tới cửa thảo phạt rồi!
Lâm Tề sắc mặt khó coi, hắn trầm giọng nói:
- Đúng là gặp quỷ, vất hết mấy cái rương này đi?
Long Thành hai tay liên tục vẽ ra từng đạo phù văn, hắn nhanh chóng điều tra thuộc tính của những pháp ấn này, qua một hồi lâu hắn mới lắc đầu nói:
- Vất hết chỗ rương này cũng không được, chỗ vàng thỏi bên trong cũng đều có thần ấn truy tông tương tự. Đúng là keo kiệt. Chỉ có một ít vàng mà cũng phải phòng bị nghiêm ngặt thế này?
Khẽ thở dài một tiếng, Long Thành lắc đầu nói:
- Không thể dùng bạo lực phá giải pháp ấn này, nếu không tất cả pháp ấn đều sẽ thêm vào trên người ta, đến lúc đó ta sẽ bị cao thủ của giáo hội đuổi giết!
Lâm Tề ngỡ ngàng nhìn Long Thành, thấp giọng hỏi:
- Những thứ khác thế nào?
Long Thành gật gật đầu:
- Những thứ khác thì không việc gì, chỉ là chỗ vàng này... Tiếc là ta không tu luyện thần lực của giáo hội, nếu như có một chút thần lực để dẫn dắt, ta có thể chuyển toàn bộ pháp ấn đi, ngươi có quen biết ai hay vật gì có loại thần lực cực kì tinh thuần thế này không?
Người có được thần lực tinh thuần? Lâm Tề nghĩ tới Ballin thần phụ, gặp quỷ, cái tên kia sao có thể?
Vật gì có thần lực tinh thuần? Ánh mắt của Lâm Tề đột nhiên sáng lên, hắn rút ra một tấm huy chương thánh chữ thập bằng gỗ mà Wright trấn mạch thần phụ đã tặng hắn. Một vòng hào quang trong suốt bao quanh tấm bùa hộ mệnh này, ngay đến Lâm Tề cũng cảm nhận được sức mạnh thuần khiết rung động lòng người từ tấm huy chương này.
- Ồ, thật không tồi!
Ánh mắt Long Thành sáng ngời, hắn liên tục gật đầu nói:
- Không quá mạnh, vừa vặn ta có thể khống chế được; thuần khiết thế này, vừa đúng có thể khu động chỗ pháp ấn này. Được rồi, cho xe ngựa chạy chậm lại, ta phải chuyển toàn bộ pháp ấn này ra ngoài, à, chỉ cần hi sinh một cái rương là được!
Lâm Tề liên tục gật đầu, chỉ càn hi sinh một cái rương mà thôi, vẫn còn rất nhiều vàng, hắn không đau lòng một chút nào.
Long Thành thần sắc nghiêm nghị đứng dậy, hắn cắn đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ kia, sau đó miệng đọc chú ngữ kì dị, tay phải liên tục vẽ ra những phù văn kì lạ trong không khí. Bùa hộ mệnh bằng gỗ phát ra hào quang nhàn nhạt, từ từ ngưng tụ thành một tia sáng rất nhỏ, trong nháy mắt bắn thẳng vào những chiếc rương kim loại đựng đầy vàng đang chất trong xe.
Sau đó những tia sáng này bắn ra khỏi xe, thâm nhập vào những chiếc rương kim loại trong những chiếc xe khác.
Tiếng ngâm xướng thần thánh từ trong xe từ từ thoát ra, thần quang từ trong đó thoát ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.