Chương 154: Sự nhiệt tình của Đề Hương
Huyết Hồng
12/09/2013
Khi sắc trời đã tối hẳn, đoàn người của El Hamdaoui đi tới trước phủ đệ của gia tộc Hoa Lê Thị. Hai gã kiếm sĩ bên cạnh El Hamdaoui là Yểm và một người anh em cùng cha khác mẹ đem danh thiếp của El Hamdaoui đưa vào cửa phòng, nói rõ tên họ muốn thăm viếng Đề Hương.
Danh tiếng của gia tộc Cánh Buồm Vàng của Liên bang Thương mại Villas ở đế quốc cũng có tiếng tăm, dù sao gia tộc Cánh Buồm Vàng cái gì khác không có, duy chỉ có tiền là dùng không hết. Cho nên bọn họ chỉ đợi một lát đã có hai người hầu nam mặc chế phục bước nhanh ra, đưa bọn họ tới trước tiểu lầu của Đề Hương.
Nhìn căn tiểu lầu của Đề Hương bị dây thường xuân quấn quanh cả ba tầng, chân mày El Hamdaoui cau lại. Y liếc nhìn hai tỷ muội Nhã và Linh đang ngồi đối diện, thấp giọng thở dài:
- Có lẽ phải để cho các ngươi chịu thiệt thòi một chút rồi.
Vẻ mặt của Nhã và Linh vẫn lạnh lùng như trước, các nàng thản nhiên nói:
- Không sao, có thể vì thần vinh quang chiếu khắp đại địa, chúng ta chịu một chút thiệt thòi cũng đâu có đáng gì? Bọn tội nhân này, một ngày nào đó bọn chúng sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt một cách nghiêm khắc nhất vì tội lỗi của bọn chúng đã gây ra.
El Hamdaoui chậm rãi gật đầu, trong con ngươi của y hiện lên một tia sáng lạnh lùng vô tình, chậm rãi ra khỏi xe ngựa.
Mặc một bộ y phục thường ngày, Đề Hương đã đứng ở trước cửa của tiểu lầu, vẻ mặt tươi cười hướng về phía El Hamdaoui mở ra hai tay:
- A ha, El Hamdaoui tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh! Thực không thể tưởng được, không ngờ hôm nay ngài lại đến nhà thăm hỏi, việc này thật sự là khiến cho ta có một niềm vui bất ngờ nha! Ngài phải nói sớm cho ta biết trước một chút để cho ta chuẩn bị bữa tối thật tốt nha!
Vẻ mặt của El Hamdaoui tươi cười nhẹ ôm Đề Hương, nói trước với Đề Hương một tiếng? Gặp quỷ, El Hamdaoui cũng không dự định hôm nay đến thăm viếng Đề Hương. Nếu không phải vì vài viên quan đi thu thuế đột nhiên đến nhà, khiến cho El Hamdaoui biết sự tình đã bắt đầu không như ý muốn, y làm sao có thể đi đến cái nơi quỷ quái như thế này?
Vốn dĩ y đến Bolelli quả thật là cũng có ý định kết giao với các công tử ở đế đô này, sau đó sẽ tiến tới kết tình thâm giao, cuối cùng kêu gọi sự ủng hộ của bọn họ đối với giáo hội. Nhưng có một điều quái quỷ chính là, nằm mơ y cũng không nghĩ tới việc Nhã và Linh cất giữ kinh phí lại bị cướp sạch sẽ ở Duner làm cho bọn họ sau khi đến Bolelli lập tức lâm vào cảnh ngộ khó khăn.
Cho nên bọn họ chỉ có thể ru rú ở trong nhà không thể đi ra ngoài gặp một ai, nhưng nào có ngờ đâu chỉ vì gương mặt xinh đẹp của Nhã và Linh lại trêu chọc nhiều ong bướm đến như vậy? Các loại phiền toái đều đến nhà, mà Đề Hương chính là một trong những phiền toái lớn nhất.
Đương nhiên là theo sự suy tính của El Hamdaoui, Đề Hương có thể là phiền toái lớn nhất nhưng cũng có thể là trợ lực lớn nhất, việc này tất cả đều tùy thuộc vào hành động của y như thế nào. Nếu như phải để cho Nhã và Linh chịu một chút thiệt thòi để có thể lợi dụng được sức ảnh hưởng của Đề Hương, như vậy đối với sự phát triển của giáo hội tại Bolelli tuyệt đối là vô cùng có lợi.
Nếu Đề Hương có thể trở thành một tín đồ ngoan đạo đối với thần linh, như vậy mọi việc sẽ trở nên rất tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, El Hamdaoui càng tươi cười rạng rỡ, y quay đầu lại nhìn Nhã và Linh, trầm giọng nói:
- Nhã và Linh, muội muội của ta, ta nghĩ không cần phải giới thiệu thêm. Vị này chính là Tolin, pháp sư của gia tộc ta; và Yểm, hộ vệ của ta, cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ của ta.
Đề Hương không nghĩ như vậy, ánh mắt đảo qua Tolin và Yểm, ba người, Đề Hương xem ra cái gì là pháp sư của gia tộc, cái gì là hộ vệ đều là những tiểu nhân vật không đáng chú ý. Toàn bộ sự chú ý của gã đều đặt trên người của Nhã và Linh. Con ngươi của gã như bốc hỏa cười ha hả nhìn về phía hai nàng cúi đầu thật sâu hỏi han:
- Hai vị tiểu thư tôn quý, các tiểu thư đã đến là một điều tốt lành cũng giống như thần linh xuống trần, chỗ ở mộc mạc này của tôi cũng vì vậy mà sáng lên.
Sau khi cúi đầu thi lễ, Đề Hương thuận tay muốn hôn bàn tay nhỏ bé của Nhã và Linh để chào hỏi. Nhưng Nhã và Linh cùng lùi về sau một bước, căn bản không để cho Đề Hương cơ hội đến gần các nàng. Đề Hương bất đắc dĩ thở dài một hơi, gã lắc đầu, quay đầu lại bảo với người hầu nam:
- Hãy chuẩn bị mọi thứ tốt ở trong nhà, nói với quản gia Khứ Hùng, nói là ta bảo, mang đến cho ta bốn loại hào mới và các loại sò hến khác nhau, ba mươi hai loại gia cầm khác nhau, lại chuẩn bị cho ta mười hai món ăn nóng mới.
Hơi cúi đầu suy nghĩ một chút, Đề Hương nhẹ nhàng xua tay nói:
- Rượu ở chỗ của ta không thế nào ngon được, đi đến hầm rượu của cha ta xách lại đây cho ta hai thùng Bạch Lan Liqueur năm mươi năm, nhớ kỹ, nhất định phải là loại Bạch Lan mà đích thân trưởng tộc tự mình làm ra.
Hai người hầu nam hơi cúi đầu, yên lặng bước ra ngoài. Đề Hương cầm tay El Hamdaoui, cười nói:
- Nếu đến đây, hãy ở đây dùng bữa tối với ta đi. Ồ, tối nay ta còn hẹn vài người bạn tốt, bọn họ đều là những thi nhân nổi danh nhất đế đô cùng với Khúc gia, ta nghĩ chúng ta có thể có một buổi tối tuyệt vời.
Nói xong những lời cuối cùng, ánh mắt của Đề Hương tựa như lửa cháy đảo qua thân thể yểu điệu của Nhã và Linh. Hai nàng mày hơi nhăn lại, nhưng các nàng cũng không nói gì - nếu như có thiêu thân nguyện ý lao đầu vào ngọn lửa, như vậy cũng là do bọn họ chủ động muốn chết, cái đó và ngọn lửa có quan hệ gì đâu?
Trong lòng của hai nàng đồng thời cười lạnh – tội nhân ti tiện, con kiến hèn mọn, bất kể âm mưu quỷ kế gì, ở lực lượng tuyệt đối trước mặt, lại có ích lợi gì đâu?
Đề Hương thấy được trên mặt kia của hai nàng một tia cười lạnh mỉa mai, nhưng gương mặt của hai nàng từ trước đến nay đều là lạnh lùng như đá tảng, một tia ẩn ý kia, cười lạnh không rõ ý kia lại ở trong mắt của Đề Hương cũng kinh diễm như vậy! Đề Hương chỉ cảm thấy bụng giống như hỏa thiêu, gã cưỡng ép dùng kiêu ngạo quý tộc khống chế sinh lý đang kích động của mình, gã không ngừng tự bảo với mình, hai nữ nhân này sớm muộn gì cũng là con mồi của gã, bây giờ gã không thể sốt ruột.
Mỉm cười dẫn đoàn người của El Hamdaoui đi vào tiểu lầu, Đề Hương cũng không dám để cho bọn họ đi đến phòng tiếp khách lộn xộn giống như đống rác kia của mình, mà lại đưa bọn họ tới một thư phòng vô cùng sạch sẽ.
Thư phòng vô cùng sạch sẽ, rất sạch sẽ, đủ để chứa hơn mười người mở một vũ hội nhỏ trong đó, trên giá sách rộng lớn bày vô số tác phẩm của những người nổi tiếng, nhưng đương nhiên, chưa từng có người lật xem những quyển sách này. Đề Hương từ khi vào ở tiểu lầu này, đây là lần đầu tiên gã đi vào thư phòng, cho nên có thể nghĩ, phòng sách này hiển nhiên là nơi sạch sẽ nhất trong tiểu lầu của Đề Hương, mọi thứ đều vẫn giữ nguyên hiện trạng như khi mới xây dựng tiểu lầu.
Mời mọi người ngồi xuống ở một góc trên sô pha trong thư phòng, Đề Hương cảm thấy thỏa mãn nhìn El Hamdaoui cười nói:
- Vầy đi, ta cứ việc nói thẳng, El Hamdaoui tiên sinh đến nhà thăm hỏi, không biết có việc gì không?
El Hamdaoui nhìn Đề Hương kia trương lên khuôn mặt làm người ta chán ghét, chậm rãi tươi cười gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta có một chút phiền toái nhỏ.
Đề Hương đắc ý dào dạt huy động khởi hai tay:
- Aha, phiền toái nhỏ? Không có gì phiền toái, ở đế đô, các ngươi không có bất kì phiền toái nào!
Hít một hơi thật sâu, Đề Hương cười nói:
- Nếu chúng ta là bằng hữu, các ngươi liền tuyệt đối không có phiền toái!
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Đề Hương nóng bỏng dừng ở trên người của Nhã và Linh.
Danh tiếng của gia tộc Cánh Buồm Vàng của Liên bang Thương mại Villas ở đế quốc cũng có tiếng tăm, dù sao gia tộc Cánh Buồm Vàng cái gì khác không có, duy chỉ có tiền là dùng không hết. Cho nên bọn họ chỉ đợi một lát đã có hai người hầu nam mặc chế phục bước nhanh ra, đưa bọn họ tới trước tiểu lầu của Đề Hương.
Nhìn căn tiểu lầu của Đề Hương bị dây thường xuân quấn quanh cả ba tầng, chân mày El Hamdaoui cau lại. Y liếc nhìn hai tỷ muội Nhã và Linh đang ngồi đối diện, thấp giọng thở dài:
- Có lẽ phải để cho các ngươi chịu thiệt thòi một chút rồi.
Vẻ mặt của Nhã và Linh vẫn lạnh lùng như trước, các nàng thản nhiên nói:
- Không sao, có thể vì thần vinh quang chiếu khắp đại địa, chúng ta chịu một chút thiệt thòi cũng đâu có đáng gì? Bọn tội nhân này, một ngày nào đó bọn chúng sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt một cách nghiêm khắc nhất vì tội lỗi của bọn chúng đã gây ra.
El Hamdaoui chậm rãi gật đầu, trong con ngươi của y hiện lên một tia sáng lạnh lùng vô tình, chậm rãi ra khỏi xe ngựa.
Mặc một bộ y phục thường ngày, Đề Hương đã đứng ở trước cửa của tiểu lầu, vẻ mặt tươi cười hướng về phía El Hamdaoui mở ra hai tay:
- A ha, El Hamdaoui tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh! Thực không thể tưởng được, không ngờ hôm nay ngài lại đến nhà thăm hỏi, việc này thật sự là khiến cho ta có một niềm vui bất ngờ nha! Ngài phải nói sớm cho ta biết trước một chút để cho ta chuẩn bị bữa tối thật tốt nha!
Vẻ mặt của El Hamdaoui tươi cười nhẹ ôm Đề Hương, nói trước với Đề Hương một tiếng? Gặp quỷ, El Hamdaoui cũng không dự định hôm nay đến thăm viếng Đề Hương. Nếu không phải vì vài viên quan đi thu thuế đột nhiên đến nhà, khiến cho El Hamdaoui biết sự tình đã bắt đầu không như ý muốn, y làm sao có thể đi đến cái nơi quỷ quái như thế này?
Vốn dĩ y đến Bolelli quả thật là cũng có ý định kết giao với các công tử ở đế đô này, sau đó sẽ tiến tới kết tình thâm giao, cuối cùng kêu gọi sự ủng hộ của bọn họ đối với giáo hội. Nhưng có một điều quái quỷ chính là, nằm mơ y cũng không nghĩ tới việc Nhã và Linh cất giữ kinh phí lại bị cướp sạch sẽ ở Duner làm cho bọn họ sau khi đến Bolelli lập tức lâm vào cảnh ngộ khó khăn.
Cho nên bọn họ chỉ có thể ru rú ở trong nhà không thể đi ra ngoài gặp một ai, nhưng nào có ngờ đâu chỉ vì gương mặt xinh đẹp của Nhã và Linh lại trêu chọc nhiều ong bướm đến như vậy? Các loại phiền toái đều đến nhà, mà Đề Hương chính là một trong những phiền toái lớn nhất.
Đương nhiên là theo sự suy tính của El Hamdaoui, Đề Hương có thể là phiền toái lớn nhất nhưng cũng có thể là trợ lực lớn nhất, việc này tất cả đều tùy thuộc vào hành động của y như thế nào. Nếu như phải để cho Nhã và Linh chịu một chút thiệt thòi để có thể lợi dụng được sức ảnh hưởng của Đề Hương, như vậy đối với sự phát triển của giáo hội tại Bolelli tuyệt đối là vô cùng có lợi.
Nếu Đề Hương có thể trở thành một tín đồ ngoan đạo đối với thần linh, như vậy mọi việc sẽ trở nên rất tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, El Hamdaoui càng tươi cười rạng rỡ, y quay đầu lại nhìn Nhã và Linh, trầm giọng nói:
- Nhã và Linh, muội muội của ta, ta nghĩ không cần phải giới thiệu thêm. Vị này chính là Tolin, pháp sư của gia tộc ta; và Yểm, hộ vệ của ta, cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ của ta.
Đề Hương không nghĩ như vậy, ánh mắt đảo qua Tolin và Yểm, ba người, Đề Hương xem ra cái gì là pháp sư của gia tộc, cái gì là hộ vệ đều là những tiểu nhân vật không đáng chú ý. Toàn bộ sự chú ý của gã đều đặt trên người của Nhã và Linh. Con ngươi của gã như bốc hỏa cười ha hả nhìn về phía hai nàng cúi đầu thật sâu hỏi han:
- Hai vị tiểu thư tôn quý, các tiểu thư đã đến là một điều tốt lành cũng giống như thần linh xuống trần, chỗ ở mộc mạc này của tôi cũng vì vậy mà sáng lên.
Sau khi cúi đầu thi lễ, Đề Hương thuận tay muốn hôn bàn tay nhỏ bé của Nhã và Linh để chào hỏi. Nhưng Nhã và Linh cùng lùi về sau một bước, căn bản không để cho Đề Hương cơ hội đến gần các nàng. Đề Hương bất đắc dĩ thở dài một hơi, gã lắc đầu, quay đầu lại bảo với người hầu nam:
- Hãy chuẩn bị mọi thứ tốt ở trong nhà, nói với quản gia Khứ Hùng, nói là ta bảo, mang đến cho ta bốn loại hào mới và các loại sò hến khác nhau, ba mươi hai loại gia cầm khác nhau, lại chuẩn bị cho ta mười hai món ăn nóng mới.
Hơi cúi đầu suy nghĩ một chút, Đề Hương nhẹ nhàng xua tay nói:
- Rượu ở chỗ của ta không thế nào ngon được, đi đến hầm rượu của cha ta xách lại đây cho ta hai thùng Bạch Lan Liqueur năm mươi năm, nhớ kỹ, nhất định phải là loại Bạch Lan mà đích thân trưởng tộc tự mình làm ra.
Hai người hầu nam hơi cúi đầu, yên lặng bước ra ngoài. Đề Hương cầm tay El Hamdaoui, cười nói:
- Nếu đến đây, hãy ở đây dùng bữa tối với ta đi. Ồ, tối nay ta còn hẹn vài người bạn tốt, bọn họ đều là những thi nhân nổi danh nhất đế đô cùng với Khúc gia, ta nghĩ chúng ta có thể có một buổi tối tuyệt vời.
Nói xong những lời cuối cùng, ánh mắt của Đề Hương tựa như lửa cháy đảo qua thân thể yểu điệu của Nhã và Linh. Hai nàng mày hơi nhăn lại, nhưng các nàng cũng không nói gì - nếu như có thiêu thân nguyện ý lao đầu vào ngọn lửa, như vậy cũng là do bọn họ chủ động muốn chết, cái đó và ngọn lửa có quan hệ gì đâu?
Trong lòng của hai nàng đồng thời cười lạnh – tội nhân ti tiện, con kiến hèn mọn, bất kể âm mưu quỷ kế gì, ở lực lượng tuyệt đối trước mặt, lại có ích lợi gì đâu?
Đề Hương thấy được trên mặt kia của hai nàng một tia cười lạnh mỉa mai, nhưng gương mặt của hai nàng từ trước đến nay đều là lạnh lùng như đá tảng, một tia ẩn ý kia, cười lạnh không rõ ý kia lại ở trong mắt của Đề Hương cũng kinh diễm như vậy! Đề Hương chỉ cảm thấy bụng giống như hỏa thiêu, gã cưỡng ép dùng kiêu ngạo quý tộc khống chế sinh lý đang kích động của mình, gã không ngừng tự bảo với mình, hai nữ nhân này sớm muộn gì cũng là con mồi của gã, bây giờ gã không thể sốt ruột.
Mỉm cười dẫn đoàn người của El Hamdaoui đi vào tiểu lầu, Đề Hương cũng không dám để cho bọn họ đi đến phòng tiếp khách lộn xộn giống như đống rác kia của mình, mà lại đưa bọn họ tới một thư phòng vô cùng sạch sẽ.
Thư phòng vô cùng sạch sẽ, rất sạch sẽ, đủ để chứa hơn mười người mở một vũ hội nhỏ trong đó, trên giá sách rộng lớn bày vô số tác phẩm của những người nổi tiếng, nhưng đương nhiên, chưa từng có người lật xem những quyển sách này. Đề Hương từ khi vào ở tiểu lầu này, đây là lần đầu tiên gã đi vào thư phòng, cho nên có thể nghĩ, phòng sách này hiển nhiên là nơi sạch sẽ nhất trong tiểu lầu của Đề Hương, mọi thứ đều vẫn giữ nguyên hiện trạng như khi mới xây dựng tiểu lầu.
Mời mọi người ngồi xuống ở một góc trên sô pha trong thư phòng, Đề Hương cảm thấy thỏa mãn nhìn El Hamdaoui cười nói:
- Vầy đi, ta cứ việc nói thẳng, El Hamdaoui tiên sinh đến nhà thăm hỏi, không biết có việc gì không?
El Hamdaoui nhìn Đề Hương kia trương lên khuôn mặt làm người ta chán ghét, chậm rãi tươi cười gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta có một chút phiền toái nhỏ.
Đề Hương đắc ý dào dạt huy động khởi hai tay:
- Aha, phiền toái nhỏ? Không có gì phiền toái, ở đế đô, các ngươi không có bất kì phiền toái nào!
Hít một hơi thật sâu, Đề Hương cười nói:
- Nếu chúng ta là bằng hữu, các ngươi liền tuyệt đối không có phiền toái!
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Đề Hương nóng bỏng dừng ở trên người của Nhã và Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.