Chương 12: Tháp Đại sư
Huyết Hồng
29/03/2013
Tháp cao được xây dựng bằng đá lớn màu đen xám trước mắt là kiến trúc cao nhất của đế quốc, có người gọi nó là "Tháp đại sư", cũng có người gọi nó là "tháp người điên". Khi Lâm Tề đến học trường đại học Đệ Ngũ, thì tháp cao này đã có một tên gọi chính thức từ phía nhà nước "Phòng thí nghiệm đặc biệt của giáo sư thỉnh giảng"
Trong tháp cao là một đám người quái gở đến từ bốn phương tám hướng, có đủ loại bản lĩnh cổ quái ngạc nhiên và đồng thời cũng có đủ kiểu tính nết cổ quái ngạc nhiên. Trong đó có tinh thông nghiên cứu mặt nhân tâm hắc ám của Hắc Yêu Tinh và Ám Linh Tinh, còn có thích thú khuấy đẩy các loại nội tạng sinh vật của linh hồn chết, cũng thích đùa bỡn các loại kim khí thông thạo phiền phức mà người lùn nào đó rèn đúc, càng tinh thông chế tạo và nghiên cứu các loại vũ khí địa tinh vân vân và vân vân…
Chỗ tháp cao tọa trên mặt đất này chiều cao ba trăm bảy mươi mét, sâu dưới lòng đất hai trăm năm mươi mét, sử dụng kỹ thuật đặc biệt do người lùn và địa tinh cung cấp xây dựng nên; bệ tháp cao đường kính năm mươi tám mét, diện tích mặt đơn rất rộng, đủ để chứa hai ba vị "đại sư" tính cách quái gở ở trong đó thỏa thích nghiên cứu tất cả những gì mà họ cảm thấy hứng thú.
Từ sau khi trường đại học thành phố xây xong, từ bên trong tòa tháp cao này không ngừng chảy ra một số tư liệu cổ quái ngạc nhiên, trong đó có một ít kỹ thuật nâng cao thực lực của đế quốc. Chẳng hạn như việc Lâm Tề bán sáu mũi kiếm nhọn cho người què chính là sử dụng kỹ xảo trám cương đặc biệt của một đại sư lùn nào đó cung cấp, do đó khiến cho lực đâm của thứ kiếm này vượt ra ngoài tiêu chuẩn của nó.
- Được rồi, ta cần ánh sáng vàng rực rỡ của Gà Trống Gáy!
Lâm Tề tay phải che ngực, hướng lên trời yên lặng cầu khấn tất cả các danh hiệu và chức thần của các vị thần linh mà hắn biết, mong muốn lần này mình có thể bình an đi vào, bình an đi ra.
Trong cảm nhận của nhiều sinh viên tại đại học Đệ Ngũ, tòa tháp cao trước mặt này chẳng khác nào địa ngục. Hàng năm đều có ba năm mười sinh viên phục vụ vị giáo sư thính giảng đặc biệt trên tháp cao hoặc là chết hoặc là bị trọng thương. Còn có một số người mất tích bí ẩn. Từ đó về sau không ai nghe được bất cứ tin gì về những người đó nữa.
Lâm Tề là một người may mắn như thế, lúc hắn vừa bước vào cánh cửa đại học thì đã được lựa chọn làm sinh viên phục vụ cho vị giáo sư thỉnh giảng nào đó trên tháp, đến nay đã là ba năm rồi. Nhưng trong một thời gian dài như thế, Lâm Tề trong ranh giới giữa trọng thương và giãy chết hơn bốn lần, số lần bị thương nhẹ thì hắn nhớ không rõ nữa. Vì vậy mỗi lần tiến vào tháp cao, Lâm Tề đều cho rằng đó là một lần phiêu lưu mạo hiểm to lớn.
Thế nhưng sự nguy hiểm thật lớn lại ngang bằng với lợi ích thật lớn. Tòa tháp cao hung hiểm vô số, nhưng Lâm Tề cũng từ tháp cao mà tìm được rất nhiều cơ hội phát tài, bằng không hắn tuyệt đối không thể trong ba năm ngắn ngủi lại thành lập nên Thiết quyền Huynh đệ hội với thành viên trong ngoài mấy trăm người.
- Vì Gà Trống Gáy đáng yêu! Đạo sư thân mến, ngài ngàn vạn lần không nên nổi điên!
Nôn nóng cầm trong tay tấm bùa hộ mệnh cuộn tròn xinh xắn mà tên viên chức Ballin thần phụ bại hoại thề thốt son sắt với Lâm Tề, là tấm bùa hộ mệnh này của giáo chủ đại nhân khu vực đại giáo sông Thain đích thân chế tác, vượt ngoài tiêu chuẩn phòng ngự rồi. Thế nhưng Lâm Tề rất hiểu nhân phẩm của Ballin thần phụ , nếu như y nói tấm bùa hộ mệnh là do giáo chủ khu đại giáo đích thân chế tác, vậy thì khả năng thật nhất là chỉ có một đó là do thần phụ trần thuật bình thường chế tác mà thôi.
Bùa hộ mệnh của một thần phụ trần thuật bình thường chế tác, lực phòng ngự đại khái có thể chống lại được ba năm lần chém của kỵ sĩ bình thường. Hy vọng có thể dùng được, chỉ cần không bị chính đạo sư mình phục vụ giết chết trước, Lâm Tề nghĩ nguy hiểm sẽ không lớn.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Tề cẩn trọng chui vào trong tháp cao.
Trước cửa tháp cao đúc hai pho tượng linh cẩu bằng đồng đen con ngươi tỏa bắn ra ánh sáng đỏ tươi, bốn luồng sáng đỏ tươi dạo qua một vòng trên người Lâm Tề. Lâm Tề chỉ cảm thấy trên người nóng rực, giống như bị thiêu đốt hoặc như bị ngâm trong nước sôi. May mà bên hông hắn có một tấm biển hiệu sắt đen bình thường hơi lóe lên, vô hình bao phủ Lâm Tề, con ngươi linh cẩu dần mờ đi, Lâm Tề vượt qua hung hiểm hiên ngang đi vào tháp cao.
Tầng thứ nhất trên nền đất của tòa tháp cao vắng vẻ, trên mặt đất vẽ khắc một pháp trận mang mười hai ngôi sao bình thường, hơn mười hồng ngọc bích cỡ bằng nắm tay đang tỏa sáng ở trong trận pháp. Mấy người đàn ông mặc áo choàng đứng ở trong góc phòng, xuyên qua áo choàng nặng nề mơ hồ có thể thấy được vết tích áp giáp trên người bọn họ. Bọn họ cảnh giác nhìn về phía Lâm Tề, đợi đến khi bọn họ thấy rõ khuôn mặt của Lâm Tề rồi mới buông lỏng bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm.
Cúi đầu không dám gây ra một chút tiếng động nào, Lâm Tề cẩn trọng đi tới một chiếc cửa sắt hình tròn ở trong góc phòng khách.
Những người đàn ông làm nhiệm vụ trong đại sảnh này đều là kỵ sĩ cấp cao do đế chế phái ra, bất luận một người nào trong đó cũng đều có thể dễ dàng gạt bỏ sức mạnh của Lâm Tề, nên trước mặt những người này, Lâm Tề không dám có chút kiêu ngạo và chậm chễ. Bất đồng với người què, Lâm Tề có thể không kiêng dè gì mà biểu hiện ác ý của mình đối với người què, nhưng tại trước mặt những thiết huyết kỵ sĩ đã được quân bộ huấn luyện những thủ đoạn độc ác, cẩn trọng và hèn mọn là thủ tục đầu tiên để bảo toàn tính mạng.
Quân bộ đại diện cho lực lượng quân đội của đế chế, đó là lực lượng vĩ đại của toàn bộ lục địa, không có kẻ nào dám làm càn trước mặt họ.
Lấy ra tấm thẻ bài sắt ở bên hông đặt lên trên cửa sắt, Lâm Tề tập trung đầy đủ lực chú ý, đem một chút nghị lực không nhiều lắm của mình tập trung vào thẻ bài sắt. Mấy chữ viết trên thẻ bài sắt ảm đảm chậm rãi hiện ra. Cửa sắt nơi Lâm Tề đứng hơi nhoáng lên, nhanh chóng một đường hầm kim loại vuông góc hạ xuống.
Giáo sư thỉnh giảng đặc biệt mà Lâm Tề phục vụ là một con quái vật, ông ta ở tại tầng sâu nhất dưới đất của tòa tháp. Từ vài lần trước ông ta sai lầm trong thí nghiệm, độc khí toát ra làm độc chết hết mọi người. Chỉ riêng ông ta là còn sống.
Bí dược đại sư Khoa Tra, năm năm trước được đế quốc trả lương cao trở thành giáo sư thỉnh giảng đặc biệt của trường đại học, thế nhưng tính tình ông ta quái dị, năm năm nay toàn ở sâu trong tầng ngầm mà không ra ngoài. Hơn nữa thí nghiệm bí dược của ông ta luôn xảy ra các loại sự cố, tới hai năm gần đây nhất, ngoại trừ Lâm Tề là sinh viên phục vụ chuyên trách ra, thì không người ngoài nào dám tới gần địa bàn của ông ta.
Tấm cửa sắt dưới chân chậm rãi dừng lại, trước mặt là một cánh cửa hình vòm, Lâm Tề đem tấm thẻ sắt dán tại trên mặt cửa sắt trước mặt, cẩn trọng mở cánh cửa ra.
Tấm bùa hộ mệnh trên tay chuyển động không tiếng động, một làn mưa lất phất tỏa ánh sáng trắng bao phủ lấy người Lâm Tề.
Trong lòng Lâm Tề buông lỏng, bùa hộ mệnh của Ballin thần phụ lần này cho hắn lại là "bùa hộ mệnh của tia nắng ban mai", mượn dùng lực lượng của thần tia nắng ban mai, cũng là bùa hộ mệnh phòng ngự cực mạnh của giáo hội. Thần lực của thần ánh sáng tia nắng ban mai không chỉ có phòng ngự xuất chúng, còn khôi phục sức khỏe không kém, là loại bùa tốt nhất trong sáu loại bùa.
Lâm Tề tươi cười đẩy cửa sắt trước mặt ra, một khối hỏa cầu đỏ bằng nắm tay đã mang theo nhiệt độ cao đáng sợ gào thét mà đến, trong chớp mắt đã bắn tới trước mặt Lâm Tề.
Hỏa cầu lửa ngưng luyện cực độ, nhiệt độ đáng sợ của nó khiến cho luồng sáng bạc trắng trên người Lâm Tề tức thì nhanh chóng hóa giải.
- Quả nhiên là đồ thứ phẩm! Ballin, tên vô liêm sĩ gái điếm nuôi này!
Lâm Tề sợ đến mức gào lên khản cả giọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.