Chương 13: Đại sư bí dược
Huyết Hồng
29/03/2013
Trên đầu Lâm Tề toát ra làn khói xanh mỏng, sợi tóc của hắn bị nhiệt độ cao của quả cầu lửa nhỏ đốt trụi, biến thành tro bụi bay lên cao. Không chỉ là tóc, lông mày, lông mi và một vòng chòm râu nhàn nhạt trên môi của Lâm Tề đều bị nhiệt độ cao thiêu thành tro tàn. Nửa người trên của Lâm Tề giống y như bị ngâm nước sôi, bỏng đến mức làm hắn kêu thảm lên không dứt.
- Lão quái vật chết tiệt!
Đối mặt với quả cầu lửa đủ một kích để giết chết chính mình, Lâm Tề liều lĩnh thầm rút từ trong ống quần ra một thanh khảm đao rất nặng. Mang theo một tiếng thét dài chưa từng có từ trước tới giờ, Lâm Tề một đao chém vào quả cầu lửa trước mặt, đem hết toàn lực đẩy quả cầu lửa nhỏ này sang một bên.
Khảm đao trong nháy mắt bị cháy đỏ rực, da thịt lòng bàn tay Lâm Tề phát ra mùi cháy xém khó ngửi, hắn lại kêu la thảm thiết buông chuôi đao ra. Hỏa cầu chỉ bị đẩy trật không đến nửa thước, suýt chút nữa là sượt qua đôi má của Lâm Tề, đập thật mạnh vào lên cửa sắt phía sau hắn.
Ký hiệu trên cửa sắt giống như cây hoa tường vi. Chớp lên một cái, sức mạnh tiềm ẩn bên trong của hỏa cầu bị ký hiệu pháp trận lặng lẽ hấp thu.
Lâm Tề thở hồng hộc, toàn thân mồ hôi đầm đìa, hai đầu gối mềm nhũn trên mặt đất và thầm chửi rủa.
Chủ nhân của phòng thí nghiệm, đối tượng phục vụ của Lâm Tề giáo sư cao cấp đặc biệt được mời đến thỉnh giảng, bí dược đại sư Khoa Tra lặng lẽ đi tới trước mặt Lâm Tề, bàn tay khô ráo lạnh lẽo kéo Lâm Tề lên, cầm một lọ thuốc nước màu đỏ tươi đổ xuống họng Lâm Tề.
Tỏa ra đầm đặc mùi tanh của thuốc, vừa vào trong miệng thì biến thành hơi nóng xông vào trong bụng, Lâm Tề vừa hao mòn tinh lực nhanh chóng phục hồi, chỗ trên hai gò má mà bị hỏa cầu làm bỏng cũng đang nhanh chóng liền lại. Lâm Tề thở ra một hơi thật mạnh, trên khuôn mặt đã hiện lên dáng tươi cười nịnh nọt, niềm nở giữ lưng quần mà hành lễ thăm hỏi :
- Đại sư Khoa Tra tôn kính, có mấy ngày không được Ngài triệu về, ở đây Ngài có cần tôi cống hiến sức lực không?
Dáng người Khoa Tra không cao, thấp hơn Lâm Tề nửa cái đầu . Một chiếc áo choàng màu đen rộng thùng thình chỗ nào cũng đều thủng lỗ chỗ bọc lấy cơ thể gầy gò của ông ta, trên áo choàng đen đầy đủ các lỗ chấm cổ quái kỳ lạ, đó là loại nước mà do ông ta xử lý các loaị nguyên liệu là dược liệu tung tóe ra. Lâm Tề cũng không biết Khoa Tra có bộ dạng như nào, bởi vì trên mặt ông ta là một vết thẹo rất lớn.
Chắc là nguyên nhân của sự cố thí nghiệm thứ bí dược nào đó nên toàn bộ khuôn mặt Khoa Tra bị hủy hoại, từ mặt cho đến ngực ông ta là những mảng sẹo loang lổ, tướng mạo hết sức xấu xí. Tai và mũi của ông ta đã bị nước thuốc hủy đi. Chỉ có mấy cái lỗ tối đen hiện ra bên ngoài . những vết sẹo đỏ trắng đen đan xen lẫn nhau hơi nhúc nhích, Khoa Tra mỗi lần hít thở thì đều phun ra một lượng mùi thuốc nồng nặc.
Tiện tay cầm bình thuốc thạch anh trong tay đặt lên một cái bàn vuông kế bên, Khoa Tra buông tay thả Lâm Tề, nói lẩm bẩm:
- Thật sao? Hình như là có vài ngày không gặp ngươi rồi. Ê, ta có một vài việc muốn ngươi nhanh chóng chuẩn bị cho tốt. Số lương thực tích trữ trong phòng thí nghiệm đã ăn hết rồi, nhanh thêm vào một lượng lớn cho ta.
Lúc nói chuyện, trong bụng của Khoa Tra kêu ra mấy tiếng cục cục, da mặt ông ta cũng co giật dữ dội vài cái, xem ra ông ta đã mấy ngày không ăn rồi?!
Lâm Tề không dám gây ra tiếng động, vội vàng gật đầu lia lịa đồng ý .
Tính cách của Khoa Tra cực kỳ kỳ quặc quái đản, ngoài trừ Lâm Tề được nhà trường chỉ định phục vụ ra, ông ta nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tới gần phòng thí nghiệm của mình. Hơn nữa Khoa Tra thần kinh không bình thường, đôi khi thường xuyên sẽ nổi điên, ngay cả Lâm Tề đi vào phòng thí nghiệm cũng đều có thể bị ông ta trừng trị.
Ở đây sau khi liên tục bốn năm người công nhân vệ sinh bị phép thuật của Khoa Tra hóa thành tro tàn, phòng thí nghiệm của Khoa Tra đã biến thành khu cấm nguy hiểm nhất của đại sư, ngoại trừ Lâm Tề ra, cũng thật không có người nào dám làm càn mà đến gần. Cho nên mấy ngày nay Lâm Tề không đến phòng thí nghiệm, lương thực lưu trữ của Khoa Tra đã ăn hết. Hắn thì cũng tìm không ra người để đi bổ sung lương thực cho ông ta, nên ông ta cũng chỉ có thể chịu đói như thế.
Trong lòng lâm Tề ngược lại có chút áy náy, mấy ngày nay công việc của hắn nhiều lắm, chỉ sáu chuôi kia thanh kiếm cũng làm tiêu hao nhiều công phu và tâm tư của hắn rồi, hơn nữa các thành viên của
Huynh Đệ Hội bên ngoài lại bị Long kỵ binh bắt rồi, hắn còn phải xoay sở tiền phạt để bảo lãnh bọn họ ra, các sự việc cùng xảy ra đồng thời làm quên béng mất nhân vật nguy hiểm xúi quẩy Khoa Tra này.
Đường đường đại sư bí dược cấp cao được đế quốc đặc biệt mời nếu như chết đói tại phòng thí nghiệm, nghĩ đến hậu quả đáng sợ đó, Lâm Tề to gan lớn mật cũng không khỏi rụt cổ.
Lâm Tề lấy trong tay áo ra nửa mảnh bánh mì trắng mảnh. Đây là mảnh bánh mì mà Lâm Tề tiện tay lấy được ở trong bữa tiệc mà Lâm Tề mời Thiết Chùy, chuẩn bị để làm bữa ăn tối, kết quả là bây giờ vừa đúng lúc dùng tới.
Khoa Tra nhìn thấy miếng bánh mì trắng này, con mắt lập tức biến thành màu xanh bi thảm. ông ta một tay cầm lấy miếng bành mì trắng, nuốt từng ngụm từng ngụm, hàm răng bị kịch độc của thuốc nước ăn mòn làm cho biến thành màu đen, vỡ thủng lởm chởm giống như chó điên cọ sát kịch liệt, phát ra âm thanh khó nghe như tiếng đá mài được mài bóng.
Một miếng bánh mì trắng to cũ kỹ bị Khoa Tra hai ba lần nuốt là xong, ông ta cảm thấy thỏa mãn ợ một cái, Khoa Tra giọng lẩm bẩm nói:
- Nếu ngươi mà không đến , ta sẽ đói phải cần thuốc nước chống cự rồi. Nếu thật là như vậy, ta cam đoan ngươi sẽ bị đốt thành một viên mỡ người.
Khoa Tra quái đản cười nhạt vài tiếng, Lâm Tế chỉ cảm thấy sau cổ từng đợt rét run. Khó trách hôm nay vừa mới tiếng gần cửa liền trúng một quả cầu lửa, cảm tình là Khoa Tra cố ý ra giọng điệu này? May mà mình hôm nay kịp chạy tới, nếu không thì mấy ngày nữa mới nhớ ra lời của Khoa Tra, hắn nói muốn đem mình luyện thành người dầu, thì nhất định sẽ không đem chính mình ép thành thành xác khô
Lão quái vật cổ quái này, ông ta giết mấy người nhân viên phục vụ xui xẻo lại tính cái gì? Những cái mũ đồng chết tiệt đó tuyệt đối sẽ không vì vài người nhân viên phục vụ mà so đo với lão quái vật này.
Ăn no rồi, có sức nói rồi, Khoa Tra nhúc nhích vặn véo môi vài lần, dùng giọng khàn kia với lời hung hăng cực kỳ khó nghe răn dạy Lâm Tề. Lâm Tề cúi đầu hạ giọng, ngoan ngoãn nghe Khoa Tra quở mắng. Hiện tại Lâm Tề thiếu tiền, hắn rất thiếu tiền, mà Khoa Tra là chủ vàng lớn nhất của Lâm Tề, cho nên dù là Khoa Tra đã bắt đầu nguyền rủa chỉ có một đôi lợn rừng đáng chết mới có thể sinh ra Lâm Tề ngu xuẩn như vậy, Lâm Tề cũng phải ngoan ngoãn nghe.
Điên cuồng nguyền rủa Lâm Tề chừng nửa giờ, Khoa Tra cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn mà ngừng miệng lại, từ trong túi áo lấy ra một tấm da dê cứng chắc.
- Đây là số lượng và dược liệu mà gần đây là cần, mau đi làm cho ta!
Liếc Lâm Tề một cái với ánh mắt u ám, Khoa Tra trở mình kiêu ngạo hừ nói:
- Nói cho đám phòng hậu cần rác rưởi kia, lần trước bọn chúng cha ta năm lá cây cỏ bạch quạ tuổi không đủ, phương pháp bào chế cũng sai sót, kết quả là nước thuốc tăng cường sinh lực mà ta luyện chế biến thành nước thuốc kích dục, bọn chúng lần sau nếu như dám phạm như thế nữa, ta sẽ đem thuốc kích dục đó đổ cho bọn chúng đủ để hạ thân bọn chúng bạo phát như một con bò rừng!
Lâm Tề sợ tới mức giật mình, mừng rỡ như điên hắn cẩn thận cầm lấy tấm da dê kia, trong lòng đã vui như hoa nở.
Một phút đồng hồ sau, Lâm Tề huýt sáo, đắc ý vênh vang mang theo mười hai bình “nước thuốc tăng cường tinh lực” mà bị Khoa Tra coi là phế phẩm đi ra khỏi Tháp đại sư. Cho tới nay, nước thuốc dược phẩm mà Khoa Tra luyện phế phẩm, đều là Lâm Tề xử lý cho ông ta.
“Thuốc tăng cường tinh lực” đủ khiến nửa mình dưới bùng nổ như trâu rừng? Con ngươi của Lâm Tề đã lóng lánh tia sáng vàng kim đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.