Chương 158: Thỉnh cầu của Long Thành
Huyết Hồng
12/09/2013
Ánh mắt màu tím nhạt, tóc dài màu đỏ, sắc mặt rối bời khiến người ta có chút trỗi lên sự đề phòng, đây là gương mặt mà Long Thành tự bày ra cho mình. Long Thành sắc mặt khó coi nhìn người què một cái, trước sau cũng là vẻ mặt không chút hứng thú. Còn người què yên lặng nhìn bàn tay thò vài quầy của Long Thành, một làn khó nhẹ đã bốc ra từ bàn tay y.
- Lâm Tề!
Mãi hồi lâu, người què mới kêu lên một tiếng yếu ớt.
Lâm Tề xòe hai tay ra, hắn thương hại nhìn người què. Hôm nay không phải hắn có ý cưỡng ép người què, mà dường như Long Thanh đột nhiên cảm thấy có hứng thú với tin tức này thì phải? Hơn nữa, cho dù là Lâm Tề cố ý cưỡng ép người què thì sao? Khi Ba Nhĩ đại thúc và Lyly đại thẩm quay về đế đô chính là lúc Thiết Quyền Huynh Đệ Hội phát triển thực lực, là thời điểm thống nhất thế giới hắc ám của đế đô.
Đến lúc đó hoặc là người què quy thuận, hoặc là bị giết, không còn lựa chọn nào khác.
Cho nên, Lâm Tề chỉ nhìn làn khói nhẹ lượn lờ trong lòng bàn tay kia của Long Thành mà không hề lên tiếng.
Vẻ mặt người què co giật kịch liệt, vài thị nữ bên cạnh ông ta cũng đều cẩn thận tránh thật xa. Một vài người quản lý rượu thấy bên này có động tĩnh, nhưng thứ nhất là hung danh của lâm Tề, thứ hai là bàn tay đang thò vào mặt bàn kia quả thật là quá kinh người, bọn họ không ai dám lên tiếng ngăn cản.
Nơi này thường ngày nhiều tên côn đồ hoành hành ở khu bến tàu, bọn họ tựa như cùng có một bộ dạng giống hệt nhau, suy nghĩ cũng giống nhau. Vào giữa mùa đông, những người có tiền nhàn rỗi đến quán người què chi tiêu không nhiều lắm, nếu hiện tại ở trong này có hơn trăm tên côn đồ, có lẽ bọn họ còn dám khoa tay múa chân với Long Thành. Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có bảy tám người, hình ảnh ngày trước ngón tay Giang Vĩnh làm thỏi vàng nát như bùn vẫn còn rõ ràng trước mắt, bọn họ nào dám ra mặt?
Người què nuốt nước bọt, ông ta lại kêu khẽ:
- Lâm Tề!
Lâm Tề thở dài, từ trong ống tay áo lấy ra một tấm kim phiếu hai trăm kim tệ, chậm rãi đặt trước mặt người què:
- Què đại thúc, cánh tay tên Giang Vĩnh kia thật sự đáng giá. Ông phải biết rằng, ta thích tay hắn ta, thích quần áo tơ lụa trên người hắn ta, ta thích vàng bạc châu báu có thể có ở trên người hắn ta. Vì sao ông lại không giúp ta kiếm lợi? Nhiều lắm thì ta chia cho ông một phần!
Long Thành khẽ thở dài, y than thở:
- Thật sự là một bàn tay đáng giá!
Lâm Tề liếc nhanh Long Thành một cái, hắn không hề nói tình huống Giang Vĩnh với Long Thành, tuy nhiên hôm nay lại nảy sinh ý tưởng lôi kéo Long Thành đến quán người què để tìm hiểu tin tức, thuận tiện dùng Long Thành làm người bảo hộ. Nhưng nghe giọng điệu của Long Thành, rõ ràng hắn ta biết Giang Vĩnh kia, hắn ta biết tên Giang Vĩnh kia!
Cười khẽ một tiếng, Lâm Tề lại một lần nữa đặt một tấm kim phiếu hai trăm kim tệ, điềm tĩnh thản nhiên nói:
- Què đại thúc, nếu ông từ chối buôn bán tin tức với ta, tức là ông đã làm trái với quy củ mà ông đã đặt ra, chẳng phải quán người què là nơi buôn bán tin tức đó sao? Chết tiệt, ông không bán tin tức cho ta, chẳng lẽ ông muốn độc chiếm?
Người què cười khổ, lắc đầu, cầm hai tờ kim phiếu trong tay, sau khi cân nhắc một hồi, lắc đầu thở dài nói:
- Được rồi được rồi, ta sẽ cung cấp tin tức cho ngươi, ai bảo đó là quy củ do ta đặt ra chứ? Ngươi thành công rồi, ta muốn được một phần lợi nhuận, Lâm Tề bé nhỏ, ta muốn một phần lợi nhuận!
Lâm Tề cười gật đầu nói:
- Một phần thì một phần, nhưng ông nói cho ta biết bọn họ ở đâu!
Người què từ dưới quầy lấy ra một tờ giấy vàng, ngón tay chấm vào rượu vẽ một tấm bản đồ.
- Bọn họ đã rời khỏi vài ngày trước. Hiện giờ bọn họ đang ở địa bàn của người gù, ngươi biết đó, địa bàn người gù rất phức tạp như ổ nhền nhện, bọn họ đặt một phòng nhỏ ở đó. Ngày nào cũng ru rú trong nhà, tất cả chi phí ăn uống đều là mướn hai người hầu nam đưa vào cho bọn họ. Ta phải nói trước, nếu thật sự kiếm được lợi ích từ bọn họ, ta muốn một phần!
Lâm Tề ghi nhớ tấm bản đồ thô ráp vào trong đầu, hắn gật đầu, đầu lưỡi bắn ra những tiếng giòn vang, hài lòng cười nói:
- Tốt, què đại thúc, chúc ông kinh doanh thịnh vượng! Thật kỳ lạ, bọn họ sao không ở đây mà đi ở đó?
Người què xòe hai tay, nhăn mặt nói:
- Ai biết được? Có lẽ bọn họ chuẩn bị tìm người gù hợp tác? Ai biết được?
Lâm Tề nhún nhún vai, vỗ vào cánh tay Long Thành, hai người trước sau cùng ra khỏi quán rượu.
Người què ở đằng sau cằn nhằn mắng chửi:
- Gặp quỷ à, các ngươi nên phải bồi thường ngăn tủ cho ta, đây chính là bảo bối mà ông nội của ông nội của ông nội ta để lại. Trời ơi, các ngươi làm nó thủng một lỗ lớn như vậy!
Lâm Tề không để ý những lời người què nói, hai người vẫn đi ra khỏi quán người què, ra khỏi đường cái hồi lâu, Lâm Tề mới mở miệng hỏi:
- Ngươi biết Giang Vĩnh? Hừ, ta cảm thấy đúng thế, tên đó quỷ bí như vậy. Hà, ta không tin cùng lúc lại có hai kỵ sĩ thiên vị Đông Phương cùng đến phương Tây, không phải các ngươi cùng hẹn với nhau bỏ trốn đấy chứ?
Long Thành thiếu chút nữa thì hộc máu, y nghiến răng nghiến lợi, rít gào:
- Ta và tên thái giám chết bầm kia hẹn cùng nhau bỏ trốn? Gặp quỷ à, có tin ta cho ngươi vào cung làm bạn với hắn không? Gặp quỷ à, hắn là kẻ đối đầu với ta, hắn là tên mà tên khốn kiếp đã đánh cuộc với ta phái tới, hả hả, muốn phá hỏng chuyện của ta ư?
Ra sức vỗ vào Lâm Tề, Long Thành hừ nói:
- Giúp ta, được không? Có thể giữ gìn toàn bộ bảo bối trên người ta được chứ!
Lâm Tề ngẩn ra, tay của hắn đụng phải túi lớn ở trên vai Long Thành. Hắn vừa kéo túi lớn trên vai Long Thành xuống, vừa cười nói:
- Này, cần phải xem tình hình đã, những việc khó khăn quá lớn ta không thể giúp ngươi. Ngươi biết đó, ta sẽ không tìm phiền toái cho mình. Ồ, ta tạm thời bảo quản giúp ngươi những bảo bối này, chế độ chi tiêu của ngươi thế nào, ta bao toàn bộ, năm trăm ngàn tiền vàng đủ ngươi xa hoa lãng phí trên một năm. Ngươi xem, thật ra ngươi không cần nhiều thứ tốt như vậy.
Vừa tháo túi đồ xuống, Lâm Tề vừa đặt bên đế giày, đợi khi hắn nói xong thì túi lớn này đã bị hắn nhét vào vào trong lắc chân rồi.
Cảm thấy cái nhìn thỏa mãn của Long Thành, Lâm Tề cười nói:
- Được rồi, hiện tại chúng ta có thể bàn bạc chuyện nghiêm túc được rồi. Long Thành thân mến, ta có thể giúp gì được ngươi?
Long Thành xem thường nhìn Lâm Tề, thở mạnh một hơi, lắc đầu thở dài:
- Cái tên tham tiền này...Được rồi, tiền tài chỉ là vật ngoài thân. Giúp ta xử lý đám người Giang Vĩnh này, ta sẽ không thiếu ngươi một đồng bạc. Giúp ta xử lý tên Giang Vĩnh này, những cái khác ngươi không cần phải xen vào.
Lâm Tề ngẩn ra, hắn vội vàng xoay người bước đi, Long Thành giữ hắn lại, tức giận hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy? Không có nghĩa khí sao?
Lâm Tề quay lại trừng mắt với Long Thành:
- Ngu xuẩn, nhanh chóng thu lại những thùng và vàng thỏi mà chúng ta đã vứt đi, toàn bộ ném vào trong viện của Giang Vĩnh!
Long Thành giật mình, y cũng vội vàng chạy nhanh về phía trước.
- Lâm Tề!
Mãi hồi lâu, người què mới kêu lên một tiếng yếu ớt.
Lâm Tề xòe hai tay ra, hắn thương hại nhìn người què. Hôm nay không phải hắn có ý cưỡng ép người què, mà dường như Long Thanh đột nhiên cảm thấy có hứng thú với tin tức này thì phải? Hơn nữa, cho dù là Lâm Tề cố ý cưỡng ép người què thì sao? Khi Ba Nhĩ đại thúc và Lyly đại thẩm quay về đế đô chính là lúc Thiết Quyền Huynh Đệ Hội phát triển thực lực, là thời điểm thống nhất thế giới hắc ám của đế đô.
Đến lúc đó hoặc là người què quy thuận, hoặc là bị giết, không còn lựa chọn nào khác.
Cho nên, Lâm Tề chỉ nhìn làn khói nhẹ lượn lờ trong lòng bàn tay kia của Long Thành mà không hề lên tiếng.
Vẻ mặt người què co giật kịch liệt, vài thị nữ bên cạnh ông ta cũng đều cẩn thận tránh thật xa. Một vài người quản lý rượu thấy bên này có động tĩnh, nhưng thứ nhất là hung danh của lâm Tề, thứ hai là bàn tay đang thò vào mặt bàn kia quả thật là quá kinh người, bọn họ không ai dám lên tiếng ngăn cản.
Nơi này thường ngày nhiều tên côn đồ hoành hành ở khu bến tàu, bọn họ tựa như cùng có một bộ dạng giống hệt nhau, suy nghĩ cũng giống nhau. Vào giữa mùa đông, những người có tiền nhàn rỗi đến quán người què chi tiêu không nhiều lắm, nếu hiện tại ở trong này có hơn trăm tên côn đồ, có lẽ bọn họ còn dám khoa tay múa chân với Long Thành. Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có bảy tám người, hình ảnh ngày trước ngón tay Giang Vĩnh làm thỏi vàng nát như bùn vẫn còn rõ ràng trước mắt, bọn họ nào dám ra mặt?
Người què nuốt nước bọt, ông ta lại kêu khẽ:
- Lâm Tề!
Lâm Tề thở dài, từ trong ống tay áo lấy ra một tấm kim phiếu hai trăm kim tệ, chậm rãi đặt trước mặt người què:
- Què đại thúc, cánh tay tên Giang Vĩnh kia thật sự đáng giá. Ông phải biết rằng, ta thích tay hắn ta, thích quần áo tơ lụa trên người hắn ta, ta thích vàng bạc châu báu có thể có ở trên người hắn ta. Vì sao ông lại không giúp ta kiếm lợi? Nhiều lắm thì ta chia cho ông một phần!
Long Thành khẽ thở dài, y than thở:
- Thật sự là một bàn tay đáng giá!
Lâm Tề liếc nhanh Long Thành một cái, hắn không hề nói tình huống Giang Vĩnh với Long Thành, tuy nhiên hôm nay lại nảy sinh ý tưởng lôi kéo Long Thành đến quán người què để tìm hiểu tin tức, thuận tiện dùng Long Thành làm người bảo hộ. Nhưng nghe giọng điệu của Long Thành, rõ ràng hắn ta biết Giang Vĩnh kia, hắn ta biết tên Giang Vĩnh kia!
Cười khẽ một tiếng, Lâm Tề lại một lần nữa đặt một tấm kim phiếu hai trăm kim tệ, điềm tĩnh thản nhiên nói:
- Què đại thúc, nếu ông từ chối buôn bán tin tức với ta, tức là ông đã làm trái với quy củ mà ông đã đặt ra, chẳng phải quán người què là nơi buôn bán tin tức đó sao? Chết tiệt, ông không bán tin tức cho ta, chẳng lẽ ông muốn độc chiếm?
Người què cười khổ, lắc đầu, cầm hai tờ kim phiếu trong tay, sau khi cân nhắc một hồi, lắc đầu thở dài nói:
- Được rồi được rồi, ta sẽ cung cấp tin tức cho ngươi, ai bảo đó là quy củ do ta đặt ra chứ? Ngươi thành công rồi, ta muốn được một phần lợi nhuận, Lâm Tề bé nhỏ, ta muốn một phần lợi nhuận!
Lâm Tề cười gật đầu nói:
- Một phần thì một phần, nhưng ông nói cho ta biết bọn họ ở đâu!
Người què từ dưới quầy lấy ra một tờ giấy vàng, ngón tay chấm vào rượu vẽ một tấm bản đồ.
- Bọn họ đã rời khỏi vài ngày trước. Hiện giờ bọn họ đang ở địa bàn của người gù, ngươi biết đó, địa bàn người gù rất phức tạp như ổ nhền nhện, bọn họ đặt một phòng nhỏ ở đó. Ngày nào cũng ru rú trong nhà, tất cả chi phí ăn uống đều là mướn hai người hầu nam đưa vào cho bọn họ. Ta phải nói trước, nếu thật sự kiếm được lợi ích từ bọn họ, ta muốn một phần!
Lâm Tề ghi nhớ tấm bản đồ thô ráp vào trong đầu, hắn gật đầu, đầu lưỡi bắn ra những tiếng giòn vang, hài lòng cười nói:
- Tốt, què đại thúc, chúc ông kinh doanh thịnh vượng! Thật kỳ lạ, bọn họ sao không ở đây mà đi ở đó?
Người què xòe hai tay, nhăn mặt nói:
- Ai biết được? Có lẽ bọn họ chuẩn bị tìm người gù hợp tác? Ai biết được?
Lâm Tề nhún nhún vai, vỗ vào cánh tay Long Thành, hai người trước sau cùng ra khỏi quán rượu.
Người què ở đằng sau cằn nhằn mắng chửi:
- Gặp quỷ à, các ngươi nên phải bồi thường ngăn tủ cho ta, đây chính là bảo bối mà ông nội của ông nội của ông nội ta để lại. Trời ơi, các ngươi làm nó thủng một lỗ lớn như vậy!
Lâm Tề không để ý những lời người què nói, hai người vẫn đi ra khỏi quán người què, ra khỏi đường cái hồi lâu, Lâm Tề mới mở miệng hỏi:
- Ngươi biết Giang Vĩnh? Hừ, ta cảm thấy đúng thế, tên đó quỷ bí như vậy. Hà, ta không tin cùng lúc lại có hai kỵ sĩ thiên vị Đông Phương cùng đến phương Tây, không phải các ngươi cùng hẹn với nhau bỏ trốn đấy chứ?
Long Thành thiếu chút nữa thì hộc máu, y nghiến răng nghiến lợi, rít gào:
- Ta và tên thái giám chết bầm kia hẹn cùng nhau bỏ trốn? Gặp quỷ à, có tin ta cho ngươi vào cung làm bạn với hắn không? Gặp quỷ à, hắn là kẻ đối đầu với ta, hắn là tên mà tên khốn kiếp đã đánh cuộc với ta phái tới, hả hả, muốn phá hỏng chuyện của ta ư?
Ra sức vỗ vào Lâm Tề, Long Thành hừ nói:
- Giúp ta, được không? Có thể giữ gìn toàn bộ bảo bối trên người ta được chứ!
Lâm Tề ngẩn ra, tay của hắn đụng phải túi lớn ở trên vai Long Thành. Hắn vừa kéo túi lớn trên vai Long Thành xuống, vừa cười nói:
- Này, cần phải xem tình hình đã, những việc khó khăn quá lớn ta không thể giúp ngươi. Ngươi biết đó, ta sẽ không tìm phiền toái cho mình. Ồ, ta tạm thời bảo quản giúp ngươi những bảo bối này, chế độ chi tiêu của ngươi thế nào, ta bao toàn bộ, năm trăm ngàn tiền vàng đủ ngươi xa hoa lãng phí trên một năm. Ngươi xem, thật ra ngươi không cần nhiều thứ tốt như vậy.
Vừa tháo túi đồ xuống, Lâm Tề vừa đặt bên đế giày, đợi khi hắn nói xong thì túi lớn này đã bị hắn nhét vào vào trong lắc chân rồi.
Cảm thấy cái nhìn thỏa mãn của Long Thành, Lâm Tề cười nói:
- Được rồi, hiện tại chúng ta có thể bàn bạc chuyện nghiêm túc được rồi. Long Thành thân mến, ta có thể giúp gì được ngươi?
Long Thành xem thường nhìn Lâm Tề, thở mạnh một hơi, lắc đầu thở dài:
- Cái tên tham tiền này...Được rồi, tiền tài chỉ là vật ngoài thân. Giúp ta xử lý đám người Giang Vĩnh này, ta sẽ không thiếu ngươi một đồng bạc. Giúp ta xử lý tên Giang Vĩnh này, những cái khác ngươi không cần phải xen vào.
Lâm Tề ngẩn ra, hắn vội vàng xoay người bước đi, Long Thành giữ hắn lại, tức giận hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy? Không có nghĩa khí sao?
Lâm Tề quay lại trừng mắt với Long Thành:
- Ngu xuẩn, nhanh chóng thu lại những thùng và vàng thỏi mà chúng ta đã vứt đi, toàn bộ ném vào trong viện của Giang Vĩnh!
Long Thành giật mình, y cũng vội vàng chạy nhanh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.