Chương 159: Vu oan giá họa
Huyết Hồng
12/09/2013
Dựa theo cách nói phương Tây, Long Thành là ma vũ song tu, dựa theo cách nói Đông Phương, Long Thành chính là kiêm tu linh thuật và nội khí. Nhưng bất kể nói thế nào, pháp thuật của Long Thành cũng đã đat tới trình độ Thiên Vị. Tinh thần lực của y hùng mạnh hơn gấp mấy trăm lần so với người thường, trí nhớ của y cũng vượt xa hơn người bình thường.
Ngay lúc Lâm Tề còn đang nghĩ vàng thỏi và rương bị ném ở đâu thì Long Thành chỉ cần mất thời gian một chén trà nhỏ đã nhặt toàn bộ trở về, không hề lên tiếng dùng một túi lớn màu đen buộc thật chặt. Long Thành may mắn nói:
- May mà là đêm khuya trên đường không có ai, một thỏi vàng cũng chưa bị lấy đi. Nhưng những chiếc rương này cũng bị Long kỵ binh phát hiện, hơi có chút phiền toái.
Lâm Tề liếc xéo Long Thành một cái, hắn cũng lười hỏi kết cục vài Long kỵ binh kia. Trên người Long Thành không có mùi máu tanh, có thể thấy được lần này y không ra tay giết người, nhưng chắc chắn những người vận khí xui xẻo kia đoán chừng đang nằm ở trong cống ngầm nào đó?
Lắc đầu, Lâm Tề xé quần áo trên người dùng một tấm vải che mặt, dẫn theo Long Thành nhanh chóng đi về phía thành nam.
Vừa đi thật nhanh trong đêm đen, Lâm Tề vừa oán giận:
- Cha ta nói, càng là người quan trọng càng bận rộn, bởi vì người đó rất quan trọng nên có rất nhiều chuyện người đó cần phải đi xử lý. Ta đã bắt đầu cảm thấy mình cũng là một người quan trọng, xem ta hai ngày này bận rộn giống cái gì?
Thở dài thật sâu, Lâm Tề thấp giong nói:
- Ngày mai còn phải đi gặp Đề Hương, giúp hắn ta bày mưu tính kế đối phó với hai nữ nhân kia. Ngày kia còn phải đi giúp hắn chơi bài, ô, hy vọng những người đánh bài với hắn đều là gà mờ, để ta thắng một chút mới được!
Ánh mắt Long Thành lóe ra, y ngạo nghễ cười:
- Nếu ngươi có thể giúp ta đối phó được đám người Giang Vĩnh, ta sẽ giúp ngươi thắng toàn bộ đám người đó. Ngươi phải biết rằng, ta không chỉ biết vui vẻ với đám phụ nữ ở trong thanh lâu, mà tất cả những sòng bạc lớn nhỏ trong kinh thành đều bị ta càn quét hết.
Lâm Tề mừng như điên, hắn từng nói với Đề Hương sẽ giúp hắn ta đánh bài, nhưng thật ra cũng không chắc chắn cho dù kỹ xảo đánh bạc của hắn đã đươc tôi luyện không tồi ở quán rượu Kim Tường Vi. Nhưng hắn thật không phải là cao thủ đánh bạc ở đế đô, hắn không dám khẳng định hắn và người đánh bạc với Đề Hương có mời cao thủ từ người ngoài hay không. Nếu đối phương có mấy cao thủ, chẳng phải là chiêu bài của Lâm Tề hắn bị phá vỡ sao?
Có Long Thành ra tay, chẳng còn gì tốt hơn.
Lập tức Lâm Tề hứng trí bừng bừng vỗ vào bả vai Long Thành, đắc ý cười nói:
- Long Thành, cố gắng để thắng, dùng hết sức để thắng, thắng được càng nhiều càng tốt, hẳn là Đề Hương sẽ không muốn số tiền thắng được đó, ngươi ta có thể được chia hai phần. Ồ, tên Giang Vĩnh kia là ai vậy? Sao ta thấy sắc mặt hắn rất lạ, bộ dạng cũng không mạnh?
Long Thành bật cười khanh khánh. Tiếng cười quỷ dị quanh quẩn trong gió đêm tựa như tiếng cười Ô nha cáo tử. Lâm Tề nổi cả da gà, hắn hung dữ trừng mắt với Long Thành. Lúc này Long Thành mới cười lạnh nói:
- Giang Vĩnh kia sao, hắn là tâm phúc của kẻ đối đầu với ta.
Trầm ngâm một lát, Long Thành lắc đầu nói:
- Tên đối đầu với ta kia, hắn là anh em ruột của chủ tử mà ta thần phục. Huynh đệ bọn họ đông đảo nhưng quan hệ lại không tốt, vô cùng không tốt, người nào cũng chỉ hận không thể giết chết toàn bộ huynh đệ của mình. Ta và tên đối đầu kia đánh cuộc, như vậy Giang Vĩnh tới đây chắc chắn là muốn phá hỏng chuyện tốt của ta.
Cười lạnh vài tiếng, Long Thành âm trầm nói:
- Chỉ cần trong vòng một năm ta không thể quay về đế kinh, bọn họ đã có thể được lời rất nhiều. Ha hả, Lâm Tề, may mà đụng phải ngươi.
Dùng bả vai huých vào Lâm Tề, Long Thành rất chân thành nói:
- May mắn là đụng phải tên tiểu tử làm xằng làm bậy như ngươi. Ngươi muốn cướp đồ của đám người Giang Vĩnh ư? Là muốn ta dùng thương hay dùng chân tay? Nhưng thật sự có được tin tức Giang Vĩnh thật là tốt, nếu không ta thật sự bị thiệt thòi lớn!
Lâm Tề chỉ cười cười, hắn cũng hiểu vận khí của mình không tệ. Về phần theo như lời Long Thành nói, hắn ta đánh cược sự trung trành của các huynh đệ chủ tử với nhau. Lâm Tề cảm thấy không thể tưởng tượng được, anh em ruột thịt, vì sao lai chỉ hận không thể giết chết hết anh em ruột thịt của mình? Dù sao Lâm Tề tuổi còn trẻ, kiến thức không nhiều, cho nên hắn không lý giải được sự việc như vậy.
Long Thành đột nhiên cười quỷ bí:
- Biết Giang Vĩnh là ai không? Hắn là công công!
Dừng một chút, y dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Đông Phương để nói.
Lâm Tề tò mò nhìn Long Thành. Công công? Từ này nghe có vài phần tà khí, công công là cái gì?
Và khi được Long Thành kể lại tỉ mỉ ít nhưng đầy đủ “công công” là gì, Lâm Tề cảm thấy cả người lạnh run, hai chân kẹp lại thật chặt, tư thế đi lại lập tức không khác gì với Giang Vĩnh lắm. Hắn khiếp hãi khẽ kêu:
- Sao lại có người như thế? Trời ạ, Hoàng đế chúng ta cho tới bây giờ không biết dùng “hoạn quan”! Tàn nhẫn quá, thật quá...
Long Thành cười chế giễu:
- Hoàng đế các ngươi? Đúng rồi, hầu tử quốc gia man nhân Hoàng đế các ngươi cũng chỉ có một thê tử, muốn tìm vài tình nhân còn phải lén lút, hắn cần dùng hoạn quan sao? Nhưng bệ hạ chúng ta, ồ, hắn có ba hoàng hậu, chín quý phi, có một trăm lẻ tám trắc phi, nữ quan lớn nhỏ hơn bảy ngàn người, nếu không dùng thái giám, vậy thì trong cung loạn hết rồi.
Chép miệng, Long Thành khẽ thở dài:
- Lâm Tề, giấc mộng của ngươi là sống trong cung điện bằng vàng, chết trong quan tài bằng vàng? Ngươi có biết giấc mộng của ta không? Giấc mộng của ta chính là thăng quan, không ngừng thăng quan. Chờ chức quan của ta cao hơn so với phụ thân ta và nhạc phụ ta, bọn họ muốn nhúng tay vào ta cũng không đươc, sau đó ta sẽ đem tất cả các cô nương tại lầu xanh về nhà, mỗi năm trong lầu xanh có một giai nhân mới nào ta cũng đem về nhà hết.
Hít một hơi thật sâu, Long Thành bùi ngùi than thở:
- Ta muốn nắm giữ nhiều nữ nhân hơn bệ hạ.
Lâm Tề quay sang khinh thường nhìn Long Thành, phụ nữ tốt như vậy sao? Lắc đầu, Lâm Tề cười nói:
- Này, chúng ta cùng nỗ lực, ta kiếm được nhiều tiền vàng, ngươi đi quyến rũ nhiều nữ nhân....Ô, đến rồi!
Long Thành đang chìm đắm trong suy nghĩ vô hạn chợt bừng tỉnh, đằng trước là một ngõ nhỏ lộn xộn. Ngõ nhỏ này tối om không nhìn thấy gì, càng không có người nào nửa đêm lui tới chỗ này. Lâm Tề và Long Thành cẩn trọng đi vào trong ngõ nhỏ, mất hơn một tiếng đồng hồ mới tìm được tiểu viện kia.
Việc còn lại thì giao cho Long Thành, còn hắn thì mượn cuồng phong và bạo tuyết yểm hộ đi vào sân, đem nhưng chiếc rương nhét vào đống đồ vật lung tung trong bếp, sau đó thì cùng Long Thành yên lặng rút lui không một tiếng động.
Bão tuyết yểm hộ tốt nhất cho Long Thành, không ai phát hiện ra hành động của y.
Hai người rất nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tuyết lớn đã hoàn toàn che giấu hoàn toàn dấu vết để lại của bọn họ.
Ngay lúc Lâm Tề còn đang nghĩ vàng thỏi và rương bị ném ở đâu thì Long Thành chỉ cần mất thời gian một chén trà nhỏ đã nhặt toàn bộ trở về, không hề lên tiếng dùng một túi lớn màu đen buộc thật chặt. Long Thành may mắn nói:
- May mà là đêm khuya trên đường không có ai, một thỏi vàng cũng chưa bị lấy đi. Nhưng những chiếc rương này cũng bị Long kỵ binh phát hiện, hơi có chút phiền toái.
Lâm Tề liếc xéo Long Thành một cái, hắn cũng lười hỏi kết cục vài Long kỵ binh kia. Trên người Long Thành không có mùi máu tanh, có thể thấy được lần này y không ra tay giết người, nhưng chắc chắn những người vận khí xui xẻo kia đoán chừng đang nằm ở trong cống ngầm nào đó?
Lắc đầu, Lâm Tề xé quần áo trên người dùng một tấm vải che mặt, dẫn theo Long Thành nhanh chóng đi về phía thành nam.
Vừa đi thật nhanh trong đêm đen, Lâm Tề vừa oán giận:
- Cha ta nói, càng là người quan trọng càng bận rộn, bởi vì người đó rất quan trọng nên có rất nhiều chuyện người đó cần phải đi xử lý. Ta đã bắt đầu cảm thấy mình cũng là một người quan trọng, xem ta hai ngày này bận rộn giống cái gì?
Thở dài thật sâu, Lâm Tề thấp giong nói:
- Ngày mai còn phải đi gặp Đề Hương, giúp hắn ta bày mưu tính kế đối phó với hai nữ nhân kia. Ngày kia còn phải đi giúp hắn chơi bài, ô, hy vọng những người đánh bài với hắn đều là gà mờ, để ta thắng một chút mới được!
Ánh mắt Long Thành lóe ra, y ngạo nghễ cười:
- Nếu ngươi có thể giúp ta đối phó được đám người Giang Vĩnh, ta sẽ giúp ngươi thắng toàn bộ đám người đó. Ngươi phải biết rằng, ta không chỉ biết vui vẻ với đám phụ nữ ở trong thanh lâu, mà tất cả những sòng bạc lớn nhỏ trong kinh thành đều bị ta càn quét hết.
Lâm Tề mừng như điên, hắn từng nói với Đề Hương sẽ giúp hắn ta đánh bài, nhưng thật ra cũng không chắc chắn cho dù kỹ xảo đánh bạc của hắn đã đươc tôi luyện không tồi ở quán rượu Kim Tường Vi. Nhưng hắn thật không phải là cao thủ đánh bạc ở đế đô, hắn không dám khẳng định hắn và người đánh bạc với Đề Hương có mời cao thủ từ người ngoài hay không. Nếu đối phương có mấy cao thủ, chẳng phải là chiêu bài của Lâm Tề hắn bị phá vỡ sao?
Có Long Thành ra tay, chẳng còn gì tốt hơn.
Lập tức Lâm Tề hứng trí bừng bừng vỗ vào bả vai Long Thành, đắc ý cười nói:
- Long Thành, cố gắng để thắng, dùng hết sức để thắng, thắng được càng nhiều càng tốt, hẳn là Đề Hương sẽ không muốn số tiền thắng được đó, ngươi ta có thể được chia hai phần. Ồ, tên Giang Vĩnh kia là ai vậy? Sao ta thấy sắc mặt hắn rất lạ, bộ dạng cũng không mạnh?
Long Thành bật cười khanh khánh. Tiếng cười quỷ dị quanh quẩn trong gió đêm tựa như tiếng cười Ô nha cáo tử. Lâm Tề nổi cả da gà, hắn hung dữ trừng mắt với Long Thành. Lúc này Long Thành mới cười lạnh nói:
- Giang Vĩnh kia sao, hắn là tâm phúc của kẻ đối đầu với ta.
Trầm ngâm một lát, Long Thành lắc đầu nói:
- Tên đối đầu với ta kia, hắn là anh em ruột của chủ tử mà ta thần phục. Huynh đệ bọn họ đông đảo nhưng quan hệ lại không tốt, vô cùng không tốt, người nào cũng chỉ hận không thể giết chết toàn bộ huynh đệ của mình. Ta và tên đối đầu kia đánh cuộc, như vậy Giang Vĩnh tới đây chắc chắn là muốn phá hỏng chuyện tốt của ta.
Cười lạnh vài tiếng, Long Thành âm trầm nói:
- Chỉ cần trong vòng một năm ta không thể quay về đế kinh, bọn họ đã có thể được lời rất nhiều. Ha hả, Lâm Tề, may mà đụng phải ngươi.
Dùng bả vai huých vào Lâm Tề, Long Thành rất chân thành nói:
- May mắn là đụng phải tên tiểu tử làm xằng làm bậy như ngươi. Ngươi muốn cướp đồ của đám người Giang Vĩnh ư? Là muốn ta dùng thương hay dùng chân tay? Nhưng thật sự có được tin tức Giang Vĩnh thật là tốt, nếu không ta thật sự bị thiệt thòi lớn!
Lâm Tề chỉ cười cười, hắn cũng hiểu vận khí của mình không tệ. Về phần theo như lời Long Thành nói, hắn ta đánh cược sự trung trành của các huynh đệ chủ tử với nhau. Lâm Tề cảm thấy không thể tưởng tượng được, anh em ruột thịt, vì sao lai chỉ hận không thể giết chết hết anh em ruột thịt của mình? Dù sao Lâm Tề tuổi còn trẻ, kiến thức không nhiều, cho nên hắn không lý giải được sự việc như vậy.
Long Thành đột nhiên cười quỷ bí:
- Biết Giang Vĩnh là ai không? Hắn là công công!
Dừng một chút, y dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Đông Phương để nói.
Lâm Tề tò mò nhìn Long Thành. Công công? Từ này nghe có vài phần tà khí, công công là cái gì?
Và khi được Long Thành kể lại tỉ mỉ ít nhưng đầy đủ “công công” là gì, Lâm Tề cảm thấy cả người lạnh run, hai chân kẹp lại thật chặt, tư thế đi lại lập tức không khác gì với Giang Vĩnh lắm. Hắn khiếp hãi khẽ kêu:
- Sao lại có người như thế? Trời ạ, Hoàng đế chúng ta cho tới bây giờ không biết dùng “hoạn quan”! Tàn nhẫn quá, thật quá...
Long Thành cười chế giễu:
- Hoàng đế các ngươi? Đúng rồi, hầu tử quốc gia man nhân Hoàng đế các ngươi cũng chỉ có một thê tử, muốn tìm vài tình nhân còn phải lén lút, hắn cần dùng hoạn quan sao? Nhưng bệ hạ chúng ta, ồ, hắn có ba hoàng hậu, chín quý phi, có một trăm lẻ tám trắc phi, nữ quan lớn nhỏ hơn bảy ngàn người, nếu không dùng thái giám, vậy thì trong cung loạn hết rồi.
Chép miệng, Long Thành khẽ thở dài:
- Lâm Tề, giấc mộng của ngươi là sống trong cung điện bằng vàng, chết trong quan tài bằng vàng? Ngươi có biết giấc mộng của ta không? Giấc mộng của ta chính là thăng quan, không ngừng thăng quan. Chờ chức quan của ta cao hơn so với phụ thân ta và nhạc phụ ta, bọn họ muốn nhúng tay vào ta cũng không đươc, sau đó ta sẽ đem tất cả các cô nương tại lầu xanh về nhà, mỗi năm trong lầu xanh có một giai nhân mới nào ta cũng đem về nhà hết.
Hít một hơi thật sâu, Long Thành bùi ngùi than thở:
- Ta muốn nắm giữ nhiều nữ nhân hơn bệ hạ.
Lâm Tề quay sang khinh thường nhìn Long Thành, phụ nữ tốt như vậy sao? Lắc đầu, Lâm Tề cười nói:
- Này, chúng ta cùng nỗ lực, ta kiếm được nhiều tiền vàng, ngươi đi quyến rũ nhiều nữ nhân....Ô, đến rồi!
Long Thành đang chìm đắm trong suy nghĩ vô hạn chợt bừng tỉnh, đằng trước là một ngõ nhỏ lộn xộn. Ngõ nhỏ này tối om không nhìn thấy gì, càng không có người nào nửa đêm lui tới chỗ này. Lâm Tề và Long Thành cẩn trọng đi vào trong ngõ nhỏ, mất hơn một tiếng đồng hồ mới tìm được tiểu viện kia.
Việc còn lại thì giao cho Long Thành, còn hắn thì mượn cuồng phong và bạo tuyết yểm hộ đi vào sân, đem nhưng chiếc rương nhét vào đống đồ vật lung tung trong bếp, sau đó thì cùng Long Thành yên lặng rút lui không một tiếng động.
Bão tuyết yểm hộ tốt nhất cho Long Thành, không ai phát hiện ra hành động của y.
Hai người rất nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tuyết lớn đã hoàn toàn che giấu hoàn toàn dấu vết để lại của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.