Chương 24: Toàn thành náo loạn
Huyết Hồng
29/03/2013
Lâm Tề mặt mày hớn hở đứng trên nóc một tòa lầu cao, dựa lưng vào ống khói, hưng phấn nhìn tửu quán đang bị thiêu đốt.
Vu Liên đã có kinh nghiệm trong việc phóng hỏa, trong phương diện này lại có nhiều trò hay. Hắn đã từng kể, hắn am hiểu hết những dụng cụ phóng hỏa, đương nhiên, theo như hắn nói, hắn nắm rõ hơn cả là ngọn đại hỏa dâng lên trong lòng những mỹ nhân đang bực dọc.
-Ồ, ngọn lửa này không biết mức độ ra sao, nhưng chắc chắn là một ngọn lửa lớn vô cùng.
Enzo nghĩ lại lời nói dõng dạc của Vu Liên, y vục đầu vào chậu nước , từng ngụm từng ngụm nuốt ít thuốc lá, ngẫm thấy cái đúng trong lời nói của Vu Liên.
Lâm Tề ngậm điếu xì gà, hít một hơi thật sâu, chậm rãi phì phò làn khói ra khỏi lỗ mũi.
Đám cháy bên chuồng ngựa lan rộng, ba mấy con ngựa hoảng loạn hí vang, sợ hãi phóng từ tửu quán chạy như điên ra quảng trường. Cũng chẳng biết là con ngựa nào một cước đá tung cửa sau, ba mấy chú ngựa còn lại cứ thế nhanh như chớp phóng ra ngoài.
Theo như lý giải của dân buôn bán Lâm Tề, những chú ngựa nửa đêm chạy như điên ra ngoài rất khó có thể tìm lại được, đối với những hảo hán giang hồ, họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để bắt sống những chú ngựa này, sau đó sẽ dẫn chúng tới nơi khác, qua vài tuần, những con ngựa này có thể sẽ xuất hiện ở chuồng ngựa vài nhà khách khác, không thì sẽ bị đem ra nấu cao.
-Khoản tiền này, Đại Kiếm Kiều vẫn có thể bồi thường được. Chỉ có ba mươi mấy đầu ngựa thôi mà.
Lâm Tề thở ra một đám khói đặc, cười nói:
-Enzo, các ngươi cần trở về kí túc xá, đêm nay sẽ vô cùng náo nhiệt đó.
Enzo khẽ cười, nhảy từ nóc nhà xuống. Tòa lầu họ ở có tất cả sáu tầng, Enzo nhẹ nhàng mượn lực ở cửa sổ một tầng giảm tốc độ rơi xuống của thân thể, chậm rãi mà hạ đất. Hắn quơ tay về phía Lâm Tề, sau đó cùng với “huyết y thất kiếm khách” mang trên mặt nụ cười nhạt rồi lẩn vào trong bóng đêm.
Lâm Tề mở rộng hai tay, ngắm nhìn thành phố về đêm, bỗng dưng cười lớn.
Ít nhất ba trung đội tuần tra ban đêm của Long kỵ binh đã tới hiện trường, gần trăm tên quất ngựa chạy như điên vòng quanh tửu quán, đuổi đi những người tỉnh ngủ dậy quây xem náo nhiệt. Mười mấy tên cảnh sát mũ đồng nặng nhọc điên cuồng thổi còi, khua chân múa tay như bị bệnh tâm thần triệu tập đội cứu hỏa phụ trách tại khu dân cư và khu buôn bán ở đó dập lửa.
Theo tiếng còi xé vang, xa xa có tới hơn mười ngọn đèn nhanh chóng hướng bên đó mà chạy tới. Gần trăm gã đàn ông lạnh cóng run rẩy vác những guồng nước, chật vật lao đến, bọn họ chính là đội cứu hỏa chuyên nghiệp cao cấp ở tại tòa thị chính Bolelli, tính mạng của họ cũng chỉ đặt cược vào những trận hỏa hoạn thế này.
Dập được lửa, không để đám cháy gây họa lớn, họ sẽ được trọng thưởng.
Không dập được lửa, để đám cháy lan ra gây tổn thất nghiêm trọng, bọn họ sẽ bị phán xử giam cầm.
May thay vì cơn gió lạnh tới từ phương bắc, kiến trúc nơi đây lại được xây bằng loại đá kiến tạo, tường tửu quán lại sử dụng loại đá xanh chắc chắn, có tính năng phòng cháy vô cùng tốt. Vì thế chỉ trong tích tắc, đám cháy tại chuồng ngựa đã được dập tắt. Ngoại trừ kho lương thực cách quán rượu một vách bị thiêu hủy, những nơi khác đều không bị xui xẻo theo.
Đám cháy được đạp tắt, Long kỵ binh liền nhảy xuống ngựa, cùng với đám cảnh sát mũ đồng lao vào tửu quán.
Trong tửu quán truyền đến tiếng thét chói tay của cả nam lẫn nữ, lầu hai tửu quán Kiếm và Mỹ nữ là nhà trọ, giờ này có ba đến năm mươi khách đang nghỉ ngơi. Long kỵ binh vênh váo, đội cảnh sát mũ đồng không sợ trời, không sợ đất hùng hổ xông vào rà soát, bắt những vị khách khả nghi.
Dù sao lục đảo trăm năm chiến tranh vừa mới kết thúc ba mươi năm, mọi người trên đường lớn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng thê lương của thảm họa chiến tranh, Bolleli khi đó trên cơ bản rất lâu rồi chưa từng xảy ra trận hỏa hoạn lớn như này. Ba mươi năm rồi, Thành Bolleli ba mươi năm rồi ban đêm chưa từng có lửa cháy, hôm nay ngọn lửa lớn lại một lần nữa động chạm đến dây thần kinh mẫn cảm của mọi người.
Cửa phòng bị phá mở, những lữ khách bị đưa ra ngoài một cách thô bạo. Gió lạnh gào thét, thậm chí có lữ khách không kịp mặc quần áo không chỉnh tề, có người chỉ mặc có một chiếc áo ngủ đứng co ro trong giá rét, thậm chí có vài thiếu nữ do nhiễm lạnh liền ngất luôn tại chỗ.
Trong lúc tửu quán còn đang vô cùng náo loạn, những tiếng ôn ào từ tửu quán truyền ra ngoài. Càng chói tai hơn là tiếng còi inh ỏi của mấy viên cảnh sát. Long kỵ binh rời khỏi tửu quán, biến mất trong đêm tối. Một đốm lửa trắng bị bắn lên trong không trung, vọt cao tới ba trăm mét, trên trời cao phát ra tiếng nổ lớn, nổ tung thành ngọn lửa trắng sáng.
Toàn bộ thành Bolelli xôn xao, đây là tín hiệu báo động chỉ được phát ra khi Long kỵ binh phát hiện ra việc gì cấp bách. Đây có lẽ là một việc vô cùng khẩn cấp cần có tiếp viện, hoặc là sự việc mà Long kỵ binh không thể xử lí được, yêu cầu những nhà lãnh đạo mau chóng tới hiện trường.
Lâm Tề cười lớn, bọn người Black Ô House lần này chết chắc.
Hơn một trăm học sinh của học viện Lục quân, làm trái với quy định, nửa đêm không về kí túc mà ở tửu quán uống say, không cẩn thận để xảy ra hỏa hoạn. Lần này không chỉ Hội kỵ sĩ bàn tròn bị phạt mà cả tửu quán Kiếm và Mỹ Nữ cũng sẽ phải liến đới chịu trách nhiệm.
Chuyện này không chỉ kinh động tới các chức trách trong Học viện Lục quân mà còn ảnh hưởng tới những nhân vật quan trọng trong quân đội. Hơn nữa Black Ô House xuất thân là quý tộc, gia đình có quyền thế, nhưng càng như vậy hắn càng xui xẻo. Việc bại hoại của hắn nhất định sẽ không được dòng họ chấp nhận.
Nghĩ lại toàn bộ quá trình mình dẫn người xâm nhập tửu quán, Lâm Tề tin rằng mình không hề để lại dấu vết gì ở đó.
Thoải mái thở ra một hơi, mắt quan sát Long kỵ binh đang bắt đầu quất ngựa ra lệnh mở rộng tìm kiếm khắp bốn phía, Lâm Tề nhanh như cắt lủi vào trong lầu, theo sát con đường đại học Đệ Ngũ mà chạy như điên.
Đám người Enzo hẳn là đã về tới ký túc xá học viện Lục quân, không có chứng cớ thì cũng chẳng có ai có thể bắt họ.
Còn Lâm Tề thì sao? Hắn có nhân chứng tốt nhất rồi. Tối nay khi sự việc xảy ra hắn đang còn trong kí túc xá sao chép kinh văn, có thần phụ Ballin làm chứng thì đến Cảnh giới thành Bollelli cũng không dám nhiều lời.
Thần quyền là cao nhất, vương quyền cũng phải khuất phục thần quyền, giờ có hào quang thần linh hộ thể, ai còn dám nghi ngờ Lâm Tề chứ?
- Thần vĩ đại ơi, ta sẽ giúp ngài bán được một ngàn tấm phù chuộc tội kia.
Lâm Tề vừa chạy như điên, vừa cung kính cầu nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.