Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 102: Tội lỗi

Huyết Hồng

29/03/2013



Giống như những quân binh đã được huấn luyện, trong đại sảnh những nhân vật có thể diện ở Duner chia thành hai bên trái phải, đúng lúc chừa ra chỗ ngồi cho đám người đi theo Lâm Tề ở vị trí dọc theo lối đi vào đại sảnh của buổi tiệc. Nhìn theo lối đi có chiều rộng hai thước, chiều dài mấy chục thước này thì thấy Long Thành mình mặc một chiếc áo khoác màu lam đang cười quái dị và đứng đối diện là một thanh niên anh tuấn mặc trang phục, tay phải đang đặt trên chuôi kiếm.

- Tên chết tiệt này! Suốt một buổi chiều hắn đã làm cái gì ?

Lâm Tề nhìn trên mặt Long Thành có nét cười quái dị thì cảm thấy dường như có chuyện không hay. Long Thành tươi cười như vậy thật giống như một con sư tử đầu đàn vừa mới sủng ái một con sư tử trong bầy đàn trên thảo nguyên của đại lục Hắc Linh, trong lòng ngập tràn sát ý được dấu kín, nhưng nếu như có người dám kích động gã, gã cũng sẽ không ngại giết người ngay lập tức.

Ánh mắt của Râu Đen lần đầu tiên dừng ở trên người Long Thành.

Ban ngày hôm nay sau khi bọn người Lâm Tề trở về vị trí cũ, toàn bộ tâm tư của Râu Đen đều đặt ở trên người của Lâm Tề. Lão căn bản không chú ý đến tên Long Thành này đã cố ý kìm nén hơi thở để che dấu thực lực của mình. Không hề nghi ngờ, Long Thành lúc giấu kín hơi thở có chỗ độc đáo của gã, ngay cả như Râu Đen hùng mạnh và có trực giác nhạy bén cũng không thể phát hiện ra điều khác thường của gã.

Nhưng hiện tại, đối mặt với người mà trong tay đang cầm chuôi kiếm khiêu khích, Long Thành giống như một con sư tử đang lúc say ngủ lại bị người ta đạp cho một cước vào mông, bộ dạng thì lười biếng nhưng lại lộ ra một tia hàn quang nơi móng vuốt. Tia hàn quang này âm u lạnh lẽo đến thấu xương khiến bắp thịt cả người Râu Đen kéo căng cả lên. Lão cảm nhận được ở trên người Long Thành có một sức mạnh uy hiếp đủ để uy hiếp đến sinh mạng của lão.

Đây là một nhân vật đáng sợ có sức mạnh ngang với sức mạnh của Râu Đen, thậm chí nếu không phải nguyên khí của hắn hơi phù phiếm, giống như theo lời nói bị hao hụt không ít tinh nguyên, Râu Đen thừa nhận là rất có khả năng lão không phải là đối thủ của Long Thành.

Đáng sợ mà hùng mạnh tồn tại! Trong đầu Râu Đen vô số hình ảnh hiện lên, lão rốt cục nhớ lại việc Long Thành luôn theo sát Lâm Tề lúc ở trên thuyền săn cá voi. Nói cách khác, Long Thành có lẽ cũng là đồng bọn của Lâm Tề, nếu không xem như bằng hữu thì ít nhất cũng không phải là kẻ thù.

Hơi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Tề một cái, Râu Đen giận vì đối với việc làm tự ý này của Lâm Tề. Lâm Tề có thể giấu diếm sự việc bọn họ đi chiến đấu với bọn người dị tộc, nhưng một phần tử nguy hiểm giống như Long Thành như vậy tại sao lại không nói trước với lão?

Việc này chẳng khác nào một con sư tử dũng mãnh đương lúc dẫn dắt bầy đàn lại đi xâm nhập địa bàn của một con sư tử mạnh mẽ khác. Loại chuyện này là cực kỳ mẫn cảm, có lẽ sẽ tạo thành nhiễu loạn rất lớn, gặp phải chuyện thị phi không nhỏ. Nếu nói bởi vì thuộc hạ của Râu Đen không biết thân phận của Long Thành, tùy tiện mạo phạm y mà bị xử lý, như vậy Râu Đen bất đắc dĩ phải cùng quyết chiến với y, mà đây là sự việc Râu Đen không muốn gặp phải.

Lâm Tề thấy được ánh mắt không tốt của Râu Đen bất đắc dĩ mở ra hai tay. Đúng vậy, hắn đã xem nhẹ vấn đề này, hắn nên đem sự thật về Long Thành nói trước một chút để cho Râu Đen được biết. Nhưng mà việc này cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Lâm Tề. Ban ngày Lâm Tề bận rộn suốt một buổi chiều, hắn phải bảo đảm có được lợi ích từ Độc Giác Kình Vương đúng như tâm nguyện. Chỉ vì chuyện này mà hắn và Râu Đen tranh luận rất lâu đến văng cả nước miếng khắp nơi, hắn từ lâu đã đem Long Thành quên đến chín từng mây .



Hiện tại nhìn thấy Long Thành gặp phải phiền phức, Lâm Tề chỉ có thể trở mình khinh khỉnh cầu nguyện chư thần. Tên này không cần giết người ở đây chứ, gã kia rất khó có thể trừng trị.

Buổi tiệc trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Long Thành và người trẻ tuổi kia tay đang ấn chuôi kiếm.

Mọi người ai cũng biết người trẻ tuổi kia tên là Đường Cát Nhĩ, con trai độc nhất của hội trưởng đương nhiệm thương hội liên hợp Duner, một người trẻ tuổi đặc biệt có hành vi quái dị.

Là con trai độc nhất của hội trưởng đương nhiệm của thương hội liên hợp Duner, thuở nhỏ Đường Cát Nhĩ ăn sung mặc sướng, hắn hoàn toàn có thể trở thành thủ lãnh trong bọn công tử con ông cháu cha ở Duner. Nhưng Đường Cát Nhĩ trời sinh cái sở thích si mê lịch sử truyện ký về những anh hùng kỵ sĩ trong truyền thuyết, gã ta một lòng một dạ muốn trở thành một vị trong truyền thuyết siêu việt Thiên vị, chém giết ác ma, cứu vớt văn minh đại lục khỏi bị diệt vong để mãi mãi trở thành anh hùng trong sử thi.

Cho nên lúc Đường Cát Nhĩ mới bảy tuổi đã bắt đầu phá sản, gã tiêu phí vô số tiền vàng để thuê vô số 'Cường đại chiến sĩ' tự biên tự diễn, từ nhỏ đã từng tiếp nhận một ít giáo dục kỵ sĩ lung tung lộn xộn. Đến khi gã hơi lớn một chút, gã liền ỷ vào thanh trường kiếm trong tay để hành hiệp trượng nghĩa, làm cho bọn du côn lưu manh ở Duner gặp không ít phiền phức.

Nhất là đối với Lâm Tề, Đường Cát Nhĩ là một người duy nhất ở Duner có thể gây ra một chút phiền toái cho Lâm Tề. Dù cho gã đã từng bị Lâm Tề dùng gạch tấm đập sau lưng đến ngất xỉu mười ba lần liên tục ở ngõ Tử Lý, hai mươi hai lần liên tục bị Lâm Tề cài bẫy ngã vào cống ngầm và hố phân ở khắp chỗ linh tinh, ba mươi lăm lần liên tục bị thuốc nổ đổ ở trên đường cái văng trúng người phải ngủ qua đêm miễn phí trên đường, Đường Cát Nhĩ vẫn như trước kiên quyết không thay đổi ước nguyện ban đầu và quấy rầy Lâm Tề.

- Đúng là đồ đầu đá!

Lâm Tề ôm đầu nở nụ cười khổ:

- Ta còn cảm thấy kỳ quái, lần này trở về cứ cảm thấy thiếu người nào, hóa ra là không có nhìn thấy gã này! Được rồi, được rồi, Long Thành khốn khiếp này rốt cuộc đã làm gì để chọc hắn?

Đường Cát Nhĩ cái quái thai này, làm công tử phong lưu con ông cháu cha sinh sống thật tốt lại không chịu còn bày đặt muốn làm một quái thai hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa. Không biết từ nơi nào gã có được những thủ tục kỵ sĩ từ thời kì thái cổ bị hủy diệt truyền lại tới nay. Gã nghiêm khắc tuân thủ những thủ tục ấy trong đó có cái gọi là tám việc làm to lớn tốt đẹp của kỵ sĩ, cứng nhắc làm theo y hệt thật giống như một cương thi ở trong mộ phần. Gã sẽ không chủ động gây chuyện thị phi, cho nên chỉ có thể là do Long Thành trêu chọc gã!

Hiện tại, ngay tại dưới chân Long Thành có một chiếc găng tay tơ lụa màu trắng. Long Thành nửa như cười nửa như không nhìn găng tay kia, hai tay chậm rãi chuyển động.

Không hề nghi ngờ, vừa rồi Đường Cát Nhĩ dựa theo phong tục khiêu chiến của đại lục phương Tây, đem găng tay của mình ném xuống trước mặt Long Thành. Đây là trường hợp chỉ xảy ra ở một trận quyết đấu thề sống chết với nhau, Đường Cát Nhĩ cùng với Long Thành sẽ tiến hành một trận chiến một mất một còn!



Đứng ở trong đám người hội trưởng đương nhiệm của thương hội liên hợp Duner Đường Kiều tức giận đến run cả người, lão phẫn nộ quát lớn:

- Đường Cát Nhĩ, con đang làm gì vậy? Con, con, đây là chỗ con có thể làm càn sao?

Đường Cát Nhĩ cao lớn anh tuấn nhìn chằm chằm vào Long Thành, gã gằn từng tiếng quát lớn:

- Tên nhu nhược, nhặt găng tay của ta lên, sau đó để cho ta sử dụng kiếm đâm thủng lòng dạ bẩn thỉu của ngươi! Đồ vô sỉ nhà ngươi, không ngờ ngươi lại đối đãi với An Lâm tiểu thư như vậy! Ngươi, không ngờ ngươi đánh nàng đến nỗi hạ thân của nàng phải chảy máu!

Mọi người trong buổi tiệc đồng thời kinh hô ra tiếng, lại thêm có chút tiếng cười quái dị truyền đến.

Trong cổ họng Enzo phát ra một trận âm thanh 'Khanh khách', tay chân y run rẩy nhìn về phía Đường Cát Nhĩ! Trời ạ, đánh nhau đến nỗi hạ thân phải chảy máu! Đây là một đứa trẻ thuần khiết đến cỡ nào! Xem ra Đường Cát Nhĩ cũng là một thanh niên hai mươi tuổi đầu, không ngờ gã còn ngây thơ đến như vậy!

Lâm Tề có chút ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của mọi người đều có nét cổ quái. Không ngờ Long Thành lại đánh nhau với An Lâm đến nỗi hạ thân phải chảy máu, chẳng lẽ chuyện này không phải là sự việc rất nghiêm trọng hay sao? Vì sao có nhiều người như vậy đều lộ ra những nụ cười kì quái như thế?

Long Thành ho nhẹ một tiếng, y nhìn Đường Cát Nhĩ chậm rãi nói:

- Ngươi nói còn thiếu một người!

Đường Cát Nhĩ giống như tỉnh ngộ ra kêu lên:

- Đúng vậy, ngươi còn đánh tiểu thư Angel làm cho hạ thân phải chảy máu! Tên vô sỉ nhà ngươi, sao ngươi lại có thể ra tay với hai vị tiểu thư cao quý như vậy? Hơn nữa, hơn nữa, tiểu thư An Lâm còn là vị hôn thê của ta!

Cả sảnh đường kinh hô, hai vị phu nhân trung niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook