Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 113: Vài món trang bị

Huyết Hồng

29/03/2013



- Những thứ bên ngoài kia thật lợi hại, thực sự lợi hại!

Râu Đen dẫn Lâm Tề đi vào đường đạo trung nhỏ hẹp, vừa đi chậm rãi, hắn vừa cười nói:

- Những thứ kia không có tác dụng gì cả. Thật sự là, toàn bộ đồ đạc ở nơi đó làm cho người ta cảm thấy khó có thể giải quyết được, đi ra chỉ mang lại bực tức trong lòng.

Râu Đen hừ ra một cái tỏ bộ rất đắc ý, khoa trương nói:

- Cái gì có thể thực sự dùng được đều nằm trong ba ba kho chứa ở bên trong này. Lâm Tề, cái này và kho dược lần trước con gặp khác nhau, những gì quý báu nhất của gia tộc đều nằm trong kho này.

Lâm Tề híp mắt lại, ánh mắt lộ vẻ tham lam, không rời Râu Đen nửa bước đi sâu vào trong kho chứa đồ nhỏ không quá hai mươi mét. Trong này có bày mười mấy cái giá bằng kim loại, bên trên đặt một số bình thuốc pha lê cổ kính, cùng với một ít lọ với hình thù kỳ quái.

- Lâm Tề, ta vừa mới giúp con khai thông kinh mạch, nhưng kinh mạch của con vẫn chưa được ổn định trở lại, bát thuốc lúc nãy chỉ là bước đầu giúp ngươi ổn định thực lực tại hiện tại. Cho nên chiếc bình “ Kim kiếm răng báo kinh hoàn” này con nhất định phải mang đi. Tổng cộng là bảy viên, mỗi ngày con chỉ cần một viên, ăn đủ ba viên có thể giúp cho kinh mạch của con hoàn toàn củng cố ngưng kết, hơn nữa có thể giúp cho ngươi mạnh hơn các kỵ sĩ hùng dũng gấp vài lần.

Râu Đen đưa bàn tay to lớn cầm lấy bình dược pha lê màu vàng đưa cho Lâm Tề, Lâm Tề hai mắt sáng rực đem bình dược này bỏ vào hành lí. Kinh mạch đúng là một thứ hết sức quan trọng với người kỵ sĩ, kinh mạch càng chắc chắn, càng lưu thông thì có thể chịu đựng được sức tấn công hùng mạnh, cho dù là tu luyện hay là chiến đấu với đối thủ, có kinh mạch hùng mạnh sẽ phát huy được công hiệu vô cùng to lớn.

Hơn nữa Lâm Tề chỉ cần dùng ba viên có thể củng cố được kinh mạch, nhưng chỗ này có bảy viên, nghĩa là còn dư bốn viên Kim kiếm răng báo kinh hoàn, cũng đủ để làm cho Enzo, Wilker được đến chỗ tốt nhất.

Trong kho này cất giữ toàn đồ dược liệu quý báu, là gia tộc Hắc Hổ bao nhiêu năm lừa gạt, cướp bóc mới có thể có được những dược vật quý hiếm này. Các đại đế quốc trên đại lục, các quý tộc của các vương quốc, họ luôn muốn lặn lội ngàn dặm xa xôi, bỏ ra một đống tiền của để mua được ít dược liệu quý để bồi dưỡng các gia tộc trẻ trong tộc, nhưng trên đường đang vui vẻ vận chuyển các dược liệu quý này về thì bị rơi vào tay gia tộc Hắc Hổ.

Râu Đen chọn đưa cho Lâm Tề hai bình dược có thể tăng cường tố chất thần kỳ cho cơ thể, lại cho hắn mấy bình dược liệu và nước thuốc có thể tăng tốc độ tu luyện và đấu khí. Cuối cùng ông tìm ra và đưa cho Lâm Tề một lọ thuốc mỡ màu đen, và dặn dò Lâm Tề, đây là một loại thuốc chữa thương cực kì quý hiếm, dù là gân cốt bị gãy, hay là cơ thể bị cắt đứt, chỉ cần bôi loại thuốc mỡ thượng hạng này là có thể rút ngắn nhất thời gian hồi phục.

Lâm Tề cẩn thận đem lọ thuốc có giá trị này đứng lên, dùng một cái tấm vải bố cuốn chúng lại rồi cẩn thận quàng vào vai.

Nhìn dáng dấp Lâm Tề tựa như mấy têm đạo tặc ban đêm, Râu Đen không khỏi nhếch miệng cười, ông lắc đầu, dẫn Lâm Tề đến kho nhỏ thứ hai. Ở trong này, Râu Đen chưa đưa cho Lâm Tề thứ gì cả, ông chỉ khéo léo chọn ra một chiếc vòng chân đeo vào cổ chân của Lâm Tề.



Đây là một vòng chân màu xanh thẫm cỡ như hạt đậu vô cùng tinh xảo. Cũng không biết chiếc vòng này được đúc bằng kim loại gì mà nhẹ hơn lông chim rất nhiều. Lâm Tề cau mày nhấc cổ chân trái được đeo chiếc vòng lên, nhìn về phía Râu Đen đang nhếch miệng cười.

- Con là một người đàn ông!

Lâm Tề phẫn nộ nhìn Râu Đen. Làm sao một người đàn ông có thể đeo vòng chân được?

- Con không phải là đàn ông, ta mới là đàn ông chân chính!

Râu Đen khinh miệt liếc mắt nhìn Lâm Tề một cái, cười nói:

- Đến nữ nhi cũng chưa từng chạm vào làm sao có thể tự nói mình là đàn ông được? Để một giọt máu ra đi!

Lâm Tề bị Râu Đen đả kích đến mức không ngẩng được đầu lên, vẻ mặt của hắn như đang xót thương cho ngón tay, cuối cùng một giọt máu ở đầu ngón tay rơi xuống chỗ chiếc vòng chân kia. Chiếc vòng tinh xảo sáng lên một ánh xanh xâm nhập vào cổ chân hắn. Dưới làn da của hắn có một vết mà xanh rất nhỏ gần như không thể nhìn thấy, Lâm Tề mơ hồ cảm thấy, ở trên mặt cổ chân, có một thứ gì đó đang liên hệ trực tiếp với não của hắn.

- Đây là không gian pháp khí có để được một xe ngựa bốn bánh và nhiều thứ nữa.

Râu Đen cười nói:

- Điều tuyệt diệu hơn là nó là một vòng chân, không ai lại nghĩ rằng, một không gian pháp khí quý báu như thế lại được đặt ở trên cổ chân, những đồ đáng giá đặt vào bên trong đó, rất an toàn.

Lâm Tề kinh ngạc, hắn đem vài chiếc bình dược cẩn thận cho vào chính giữa cổ chân trái, quả nhiên có một hào quang loe sáng lên, những chiếc bình kia biến mất không thấy tăm hơi đâu. Lâm Tề dường như có chút cảm nhận trong cổ chân trái của mình có chút gì đó ở trong đó.

- Quả nhiên là lợi hại!

Lâm Tề cười nói:

- Không ai lại đi cởi giày của con để xem xem trên cổ chân con có gì cả.



Râu Đên nhíu mày nói:

- Đáng tiếc là chân con không thối, nếu không sẽ đảm bảo an toàn hơn một chút! Ha ha ha!

Trêu Lâm Tề vài câu, Râu Đen bắt được ánh nhìn chằm chằm của Lâm Tề đang nhìn chăm chú vào một lượng lớn khí cụ ma pháp trong kho chứa, ông không còn cách nào khác đành ép hắn đi ra khỏi kho chứa này nói:

- Đừng chú ý đến những thứ trong này, đây đều là bảo vật của gia tộc, trừ khi gia tộc gặp chuyện nguy hiểm mới lôi ra dùng, không thì không được tùy tiện sử dụng các dụng cụ ma pháp này.

Râu Đen nghiêm khắc cảnh cáo Lâm Tề một trận, rồi kéo Lâm Tề đến không gian cuối cùng.

Nơi này có chất một số lượng các sản phẩm như áo giáp, binh khí của các bậc thầy rèn và ma pháp sư. Lâm Tề hai mắt sáng lên, đảo qua đảo lại trước ánh sáng lung linh của các loại binh khí, tiện tay cầm lên một thanh rìu nặng chịch. Chuôi của chiếc rìu này được tạo hình theo cách cổ xưa, phủ trên mặt một lớp như là trăng non, trên thân rìu còn có một điểm nhọn như sừng trâu đang nhả ra khí lạnh dày đặc và hung hãn. Trên chiếc rìu này có mấy cái phù văn thoáng hiện ra, đây là một binh khí ma pháp!

Râu Đen nhếch miệng mỉm cười:

- Nam nhân thì nên dùng những đồ này! À, chọn thêm vài món, cho mấy người huynh đệ của con, lấy cho bọn họ mỗi người một món.

Lâm Tề không chút khách khí lựa chọn ngay một thanh kiếm phụ gia xé rách thuật và có thuật kiếm đâm, cái này lấy cho Enzo.

Một dao găm có thể xé rách thuật và có mãnh độc, được chế tạo từ phong hồ, có thể tăng tốc độ chạy lên gấp hai lần, có thể làm cho người ta rơi xuống đất mà không gây một tiếng động nào, đó chính là dao găm lấy cho Wilker.

Một thanh kiếm hoa lệ, thêm vào đó là một ánh sáng tuyệt đẹp làm mê say lòng người, là cho cái tên Hoa Hoa công tử Vu Liên kia.

Còn bản thân mình thì Lâm Tề ngoại trừ cái chuôi của đại phủ ra, hắn còn lựa chọn một nhuyễn giáp mặc lên người nữa, chiếc nhuyễn giáp này sử dụng thuộc tính của ma thú bậc cao-độc long tính để chế thành, nó nhẹ mỏng như cánh bướm vậy, nhẹ nhàng và khéo léo vô cùng nhưng lại có tính vật lý và lực phòng ngự ma pháp nữa.

Đem tất cả các trang thiết bị giấu ở trong vòng chân, Lâm Tề hưng phấn vỗ vỗ hai tay.

- Vậy là đủ rồi, ít nhất vào lúc này, thế là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook