Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 55: Bàn luận
Linh Phong
26/11/2019
Chỉ để lại tàn ảnh, Hồng Long hiện giờ đã đứng kế bên người áo
đen. Cánh tay cả hai lúc này đều đang giơ cao, cổ tay chạm khẽ
vào nhau. Dưới ánh nắng chói chang, mu bàn tay cả hai người họ
hiện lên hình xăm vô cùng quen thuộc. Hồng Long trầm giọng nói
khẽ:
- Cậu vẫn còn rất khỏe đấy.
- Cậu cũng vậy thôi.
Cả hai mỉm cười bước về phía trước không ngoảnh đầu lại. Một cơn gió biển bổng chốc nổi lên, đem áo choàng đầu của người áo đen kia kéo xuống, để rõ bên trong tấm áo choàng là một con người có nụ người vô cùng tự tin. Vừa nhìn thấy người ấy, Tuyết Liên lập tức che miệng mình, đồng thời mắt cô cũng nhanh chóng ướt nhòe.
Thế giương cung bạt kiếm hiện tại chậm rãi hạ xuống. Ba người này không phải là nhóm Phi thì còn có thể là ai. Quân Bá cùng với Vân Điệp nhẹ nhàng bước sang một bên nhường đường cho Hồng Long. Khi bước ngang mặt Quân Bá, Hồng Long bỗng chốc có cảm giác khá quen, thế nhưng cậu ta lại không thể nhớ được đã từng gặp cái bản mặt này ở đâu. Thây kệ, lát hỏi tên Phi cô hồn, còn bây giờ, trong mắt cậu ta chỉ còn lại một thân hình yểu điệu đang đứng nhìn cậu ta với ánh mắt vô cùng trìu mến.
Kéo cô ấy vào lòng, siết thật chặt, Hồng Long khẽ nói:
- Em không sao anh an tâm rồi.
Ôm lấy người cậu ta, Dạ Nguyệt khẽ gật đầu, dụi dụi vào lồng ngực của cậu ta:
- Vâng ạ.
- E hèm, tình tứ quá rồi.
Cả đám Bạch Hàn tằng hắng, hai cái tên này cũng thật là, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt mấy tên vẫn còn FA mà vẫn tình tứ được, lát nữa xử lý tên mê gái này sau vậy.
Lúc này Phi đã bước đến trước mặt họ, Bạch Hàn và Phong Lam hai người hai bên đặt tay lên vai cậu ta, Bạch Hàn khẽ nói:
- Trở về là tốt rồi.
Phi mỉm cười nhìn cậu ta:
- Đây không phải trở về, mà là trở lại.
- Ha ha, trở lại hay trở về thì cậu có mặt ở đây là bọn tớ yên tâm rồi. Đỡ phải trông ngóng tên nào đó mất xác giữa đường thì cả đám lại mắc công than khóc, nhất là ai đó có thể đi theo mi nữa chứ.
Vừa nói Tôn Giang vừa hất hất mặt về phía sau, nơi Tuyết Liên đang đứng chăm chú nhìn Phi, người cô ấy vẫn luôn lo lắng và mong đợi. Phi khẽ mỉm cười gật đầu:
- Tớ biết mà. Cảm ơn các cậu đã quan tâm.
- Cảm ơn cái gì chứ tên này. Thôi đi gặp tình yêu bé nhỏ đi, lát nữa bọn tớ sẽ hỏi chuyện cậu.
Phi gật đầu rồi bước về phía trước. Hải Yến thoáng gật đầu với Phi:
- Anh Phi.
- Ừm. Em vẫn mạnh khỏe nhỉ.
- Vậng ạ.
Vừa đáp cô vừa tránh sang một bên nhường đường cho hai người. Phi khẽ gật đầu cảm ơn. Đứng trước người con gái bé nhỏ dễ thương ấy, cậu ta không kìm lòng được mà dang tay ra kéo cô vào lòng mình. Tuyết Liên bất chợt nói:
- Anh này, mọi người đang nhìn kìa.
- Không nhìn, không có ai nhìn đâu.
Cả đám đồng loạt trả lời, đồng thời cũng đồng loạt phá lên cười. Ở đây đều là người quen, ai rảnh hơi đâu đi soi mói mấy chuyện đã quá quen thuộc này chứ. Cơ mà hai tên này cũng làm hơi quá rồi đấy, có lẽ phải rời khỏi chỗ này sớm sớm mới được, không lại bị mấy lời âu yếm kiểu này làm cho nổi da gà lên mà chết mất.
Phi khẽ quay đầu nhìn bọn họ rồi hôn lên mái tóc mềm mượt của Tuyết Liên một cái:
- Em ngại hửm.
- Ưm…
Tuyết Liên không đáp, chỉ dụi đầu vào người Phi. Cả hai người siết chặt nhau hơn đôi chút. Hơi ấm từ người đối phương, cái cảm giác trái tim gần nhau đến mức có thể nghe rõ được nhịp đập của nhau làm cho họ không muốn rời nhau chút nào. Họ cứ đứng như thế, dưới ánh tà dương đang dần xuống thấp nhưng vẫn đủ sức tỏa thứ ánh sáng lung linh huyền diệu của mình, không ai nói lên câu nào, không gian yên lặng chỉ còn tiếng gió, tiếng sóng biển, tiếng một vài loài chim biển réo nhau gọi bạn tình, và âm thanh trái tim của đối phương đang nhịp nhàng bên tai nhau.
Bất chợt đâu đó vang lên âm thanh của tiếng sáo, tiếng sáo vút lên vang vọng khắp cả không gian rộng lớn đến vô thường. Tiếng sáo băng qua không gian và cả bầu trời, soi sáng không gian, soi sáng cả bóng tối âm u đang chờ đợi họ ở phía trước.
Ngồi trên thành tàu, xỏ hai chân xuống đong đưa, Tuyết Liên mỉm cười thật tươi, lắc lư đầu theo điệu nhạc. Phi ngồi bên cạnh cô, cây tiêu bằng thủy tinh đang vang lên những âm điệu điệu nhẹ nhàng du dương đến lạ.
Dựa người vào lan can tàu, Quân Bá hiện đang đứng cạnh Vân Điệp, cả hai im lặng lắng nghe điệu nhạc đang vang lên từ tên bạn của mình. Vân Điệp khẽ bật cười, nụ cười như một đóa hải đường đang khoe sắc:
- Không ngờ tên Phi đó lại thổi tiêu hay đến vậy.
- Đây là năng khiếu đó.
- Vậy ngươi có năng khiếu gì?
Vân Điệp vô thức hỏi, mà cũng không biết tại sao cô lại hỏi như vậy. Có lẽ, một phần nào đó trong cô đã chấp nhận cái tên tinh ranh khôn khéo này mất rồi.
Vừa nghe cô hỏi, Quân Bá bật cười rồi quay người lại, hướng mắt về phía thiên không trong xanh cao rộng.
- Năng khiếu của tôi à, hình như là không có.
- Không có? Thật không?
Vân Điệp quay đầu nhìn qua, Quân Bá cũng vô thức nhìn cô ấy. Mắt chạm mắt, một bầu không khí thẹn thùng bất chợt bao lấy hai người.
- Ây, tớ nói này Phong Lam, tên đó có đúng thật là Quân Bá không vậy?
Phong Lam, Tôn Giang, Bạch Hàn và Hải Yến lúc này đang đứng từ đằng xa nhìn về phía hai người họ. Cả bọn lúc nãy có hỏi Phi về thân phận của tên này. Khi nghe đến cái tên Quân Bá, cả đám liền cảm thấy thật bất ngờ. Tên này không ngờ lại là cái tên đã mất tích hồi năm năm về trước. Thế nhưng nghe Phi nói hắn đang bị mất trí nhớ thì cả bọn chỉ biết tiu ngỉu thở dài. Lúc này, đáp lại câu hỏi của Tôn Giang, Phong Lam trả lời:
- Tớ cũng đâu biết. Nhưng tớ nhớ rõ là cái tên Quân Bá ấy làm quái gì nói chuyện, hành động với gái lại ngọt hơn mía lùi thế này chớ. Hắn nhát gái lắm cơ mà.
Bạch Hàn bất chợt vỗ vỗ vai hai tên này mấy cái:
- Cố gắng đi hai đứa, cố gắng lên.
- Cố gắng cái quỷ gì?
Tôn Giang thắc mắc, mà Phong Lam cũng thắc mắc y hệt vậy. Bạch Hàn và Hải Yến nhìn nhau mỉm cười một cái, Phong Lam lập tức hiểu ra ý đồ của tên này. Cậu ta lập tức giơ chân lên đạp hắn một cái tức giận:
- Đi chết đi.
Thế nhưng làm sao Bạch Hàn có thể đứng yên cho Phong Lam đạp được. Ngay khi chân tên này vừa giơ lên thì Bạch Hàn đã nắm lấy tay Hải Yến lướt sang một bên rồi. Đứng ở một quãng cách khá xa, Bạch Hàn nói lớn:
- Cố gắng lên nhé, tớ cùng Hải Yến đi ngắm biển đây.
- Trọng sắc khinh bạn.
Cả hai đồng thanh nói. Bầu không khí lại trở nên yên lặng đi đôi chút. Thật chậm rãi, Tôn Giang khẽ nói:
- Dù sao không ai xảy ra chuyện là tốt rồi. Mục đích còn chưa đạt được, có ngáp xuống dưới đó gặp sư phụ cũng mất mặt lắm.
- Đúng vậy, nào là hô hào quyết tâm cho đã. Không làm được thì… nhục cái mặt.
Hướng mắt về phía Quân Bá, Phong Lam khẽ nói tiếp:
- Có thêm một người là thêm một phần sức mạnh. Dù cậu ta có phải là Quân Bá hay không, nhưng nếu đã là người mà Phi đưa tới thì chắc chắn có thể nhờ vả được.
- Nhờ vả cậu ta thì được, nhưng nhờ vả cô bạn của cậu ta tớ e rằng hơi khó.
- Hửm?
Phong Lam ngạc nhiên nhìn Tôn Giang, tên Tôn Giang thờ ơ giải thích:
- Không có gì, chỉ là theo tớ thấy thì cô ta gần như mạnh nhất trong cái đám này đấy.
- Power Vô Cực?
- Tớ không dám chắc, nhưng đại khái cũng đã tới đó, hoặc có thể hơn nữa. Ai mà biết được chứ. Tốt nhất vẫn là không nên đụng chạm đến cô ta, cô ta mà nổi điên thì cả đám chết chắc. Nhìn bộ dạng đó cũng không phải dạng dễ tiếp xúc đâu.
- Này, nói xấu người khác là không tốt nhé.
Từ phía sau vang lên tiếng của Hồng Long, cả hai lập tức quay lại nhìn cậu ta. Phong Lam trả lời:
- Bọn tớ có nói xấu đâu, bọn tớ chỉ đang nói sự thật thôi.
- Sự thật mất lòng nhỉ. Ha ha.
Hồng Long cười thật tươi đứng bên cạnh hai người họ. Phong Lam nhìn Hồng Long đôi chút rồi hỏi:
- Dạ Nguyệt đâu rồi.
- Cô ấy đang bận chút chuyện ấy mà. Dù sao thấy cô ấy không sao là tớ yên tâm rồi.
Tôn Giang và Phong Lam đồng loạt gật đầu. Tôn Giang bất chợt nói vu vơ:
- Chỉ qua mấy tháng mà tất cả đều trở nên mạnh hơn rồi nhỉ.
- Ừm, dường như đều đã lột xác hết rồi.
Không lột xác mới là lạ, cái đám cô hồn này trong vòng một tháng toàn gặp những chuyện sinh tử và cơ duyên trùng hợp đến kỳ lạ. Cứ như ông trời một phần nào đó giúp họ đạt được khả năng đủ để thay đổi số mệnh vậy. Cơ mà nhắc tới số mệnh thì đúng là có một số mệnh đang chờ đợi họ ở phía trước, nói đúng hơn là một lưỡi hái của tử thần đang chờ họ đâm đầu vào.
- Này Phi, cậu nghĩ sao về những hình ảnh mà tớ thấy bên trong giếng cổ tương lai.
Trời lúc này đã vào đêm, cả bọn hiện giờ đang ngồi bàn chuyện và kể chuyện trên bàn ăn. Sau khoảng một tiếng đồng hồ thì cả ba câu chuyện đã được chém gió xong xuôi, giờ đang là thời khắc quan trọng nhất: bình luận và tìm cách. Nhấp một ngụm nước, Phi trầm tư đôi chút:
- Câu chuyện của cậu làm tớ nhớ tới những gì mà tớ thấy lúc chạm tay vào cánh cổng đá.
- Cậu cũng thấy nó? – Bạch Hàn ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, những gì tớ thấy hoàn toàn giống cậu. Chỉ có điều đó chỉ là những hình ảnh thoáng qua thôi, không rõ ràng như cậu được.
- Nếu các cậu đã thấy vậy thì không lẽ chúng ta phải ngã xuống ở nơi đó sao?
Tôn Giang có phần lo lắng hỏi, mà những người khác cũng đều có chút e ngại. Nếu đã nguy hiểm như vậy thì chạy sớm mới phải đạo đấy.
Phong Lam chậm rãi lắc đầu:
- Nếu đã như vậy, chỉ cần chúng ta có thể tạo ra được một con đường mới, một dòng thời gian bất biến song song song khác thì chắc chắn vấn đề nan giải này sẽ được giải quyết.
Đặt ly nước xuống, Phi trầm tư:
- Nhưng để tạo ra được một dòng thời gian bất biến song song thì còn nan giải hơn cái chuyện có thể sống sót mà trở về hay không đấy.
- Có sao đâu, chỉ cần chúng ta tìm được người có sức mạnh thời gian. Cùng lúc bẻ cong được thực tại thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều rồi.
- Hẳn là đơn giản. Chỉ mỗi chuyện có người đó tồn tại hay không cũng là vấn đề cần phải bàn rồi. Họa chăng có thể mời được người được gọi là chủ nhân của thời gian và không gian: Thời Không thần thì may ra. Nhưng lão ấy ai biết có còn sống hay không, hay đã ngáp ruồi đời thuở nào rồi ấy chứ.
Bất chợt Quân Bá xen ngang câu chuyện của họ:
- Hải, à nhầm, Phi. Chẳng phải cậu đang mang trong mình sức mạnh tương đương với Thời Không thần à.
- Cái gì?
Tất cả đồng loạt hét vào mặt Phi. Phi cười khổ xua tay:
- Tớ làm sao có thể đạt đến cảnh giới của Thời Không thần ấy chớ. Chỉ là Dược thần đại nhân từng nhận xét tớ mang sức mạnh khá giống ông ấy mà thôi.
- Khá giống cũng là có khả năng. Phi. Bọn tớ tin tưởng vào cậu.
Bạch Hàn ngồi kế vỗ vai cậu ta gật gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng vô cùng lớn. Mà cái đám kia cũng hướng về phía Phi làm động tác nhất trí, cố gắng lên. Phi tức giận vỗ bàn đánh rầm một cái chỉ về phía bọn họ:
- Đám lưu manh các cậu hay lắm. Bộ các cậu nghĩ đạt đến cảnh giới của Thời Không thần là dễ lắm đấy phỏng. Sức mạnh Power vượt Vô Cực đó, là Vượt Vô Cực chứ không phải là Vô Cực đâu.
Tôn Giang nhún vai:
- Có một câu như thế này. Bất cứ chuyện gì khó, Phi đều làm được. Chuyện gì khó giải quyết, hãy nhường cho bạn Phi. Phi là bá đạo, Phi là vô đối. Có Phi mọi chuyện đều như ý nguyện.
- Đệt, đâu ra mấy câu xàm nách ấy thế ông thần.
Bạch Hàn gật gù:
- Cũng là do tin tưởng vào cậu thôi. Cố gắng lên ông bạn.
- Hừ hừ, các cậu được lắm. Trăm dâu đổ đầu tằm. Tớ mà không xong thì các cậu xác định đi.
- Không sao, không sao. Bất quá có chuyện xảy ra thì bọn tớ dông trước. Cậu không cần phải lo lắng đâu.
Phi trừng mắt nhìn mấy tên này mà câm lặng. Nhưng cậu ta cũng biết là họ chỉ đang nói chơi mà thôi. Vấn đề đạt được cái cảnh giới thuộc hàng boss kia thì không hề đơn giản, thậm chí là quá sức nữa ấy chứ.
Bỏ qua cái vấn đề đó, Tôn Giang chỉ chỉ về phía Quân Bá:
- Còn tên này có thật là Quân Bá không vậy.
- Hửm? Sao cậu hỏi vậy?
Phi cười cười trả lời. Tôn Giang nhún vai nói:
- Không có gì. Chỉ là tớ nhớ tên Quân Bá mà tớ biết đâu có sát gái tới vậy đâu chớ.
- Ghen tỵ à?
Phi nheo mắt nhìn cậu bạn mình cười thật tươi. Tên này không phải đang ghen tỵ đấy chớ, nhưng mà xung quanh toàn dân có bạn gái kiểu này thì không ghen mới lạ đấy. Tôn Giang hừ hừ mấy tiếng trả lời:
- Tớ mắc gì phải ghen, chỉ là thắc mắc thôi.
- Ờ ờ. – Phi thờ ơ trả lời, sau đó cậu ta hướng mắt về phía Quân Bá nói – Quân Bá, cậu đưa tay lên cho bọn này nhìn xíu đi.
Quân Bá ngạc nhiên:
- Tay, đưa lên làm gì?
- Thì cậu cứ đưa lên đi, hướng mu bàn tay ra ngoài một chút.
Quân Bá miễn cưỡng đưa tay phải mình lên. Trên mu bàn tay cậu ta hiện lên hình xăm của mặt trăng, mặt trời đang bao quanh một vì sao, ẩn bên dưới hình ảnh đó là hình ảnh một cái đầu rồng đang gầm thét ẩn hiển. Phi chậm rãi nhấp ngụm nước:
- Đấy, hết nghi ngờ chưa.
- Rồi.
Tất cả đồng thanh trả lời. Hình xăm này vốn là thứ chỉ xuất hiện bất chợt, thế nhưng trong tâm thức mỗi người đều xem nó chính là chứng nhận cho tình cảm bạn bè của nhau. Cái này cũng chỉ là một loại cảm nhận của bản thân nhưng lại giống như vô cùng chắc chắn. Cảm giác đôi khi thật khó hiểu.
Chuyện tiếp theo họ cần bàn bạc chính là vấn đề về con đường phía trước cần phải đi. Như tất cả đều biết, bến cảng Tây đại lục là Địa Ngục thành, một ngôi thành có bề dày lịch sử mấy ngàn năm, cũng là nơi không ai muốn bước đến nhất. Mấy tên con trai còn đỡ, chứ mấy cô gái liễu yếu đào tơ, cộng thêm cái chuyện sợ ma nữa thì làm sao qua được Địa Ngục thành cũng là một vấn đề. Hồng Long cất tiếng:
- Tớ nghĩ chỉ cần đem tù binh của Ngân Lệ hệ đảo quốc đến được Địa Ngục thành thì mọi chuyện xong xuôi rồi. Chúng ta đi đường của chúng ta, họ đi đường họ.
- Tớ cũng nghĩ như vậy, hẳn là họ không muốn chúng ta phải giám sát luôn việc hiến tế đấy chứ.
Tôn Giang chậm rái nói, Phong Lam xoa cằm đôi chút rồi lên tiếng:
- Địa Ngục thành, truyền thuyết về một ngôi thành bị chính Tử Vong thành phá hủy và trù ếm. Khoảng mấy năm lại phải hiến tế người sống cho một thứ gì đó ở Địa Ngục thành một lần. Những người này phải thuộc dạng có sức mạnh hoặc nắm trong tay một loại sức mạnh nào đó. Tớ nghĩ chuyện này cũng giống như việc hiến tế ở Thủy Tinh thành vậy.
- Ý cậu là hiến tế người sống cho thú giữ thành? – Tôn Giang hỏi.
- Đúng vậy, ý tớ chính là như thế. Hẳn là tại Địa Ngục thành có tồn tại một con thần thú mạnh mẽ nhưng độc ác. Mà mỗi lần như thế thì các ngôi thành lệ thuộc Tử Vong thành phải đưa người ra nhằm trấn an con quái vật kia. Nếu đúng như những gì tớ suy đoán và qua sử sách ghi chép lại, đây hẳn là Bách Nhãn xà, con thần thú thứ năm trong số mười hai thần thú mạnh mẽ nhất, cũng là con thần thú độc ác đứng nhất nhì trong tất cả các loại thú tồn tại ở thế giới này.
- Bách Nhãn xà, con rắn với trăm ngàn con mắt, mỗi con mắt có khả năng chế phục và điều khiển bất cứ ai nhìn vào. Dù cho đó là người mạnh mẽ nhất cũng vướng phải áo giác, không cách nào tránh khỏi.
Vân Điệp nhẹ nhàng và từ tốn lên tiếng. Tất cả đều nhìn về phía cô ấy, ngập ngừng đôi chút, cô ấy nói tiếp:
- Bách Nhãn xà mỗi trăm năm lại lột da một lần, mỗi lần lột da lại lớn hơn một chút. Tương truyền, nó đã tồn tại từ thời kỳ Hắc Ám của loài người, là vạn vương chi xà, đứng đầu tất cả các loại bò sát, thậm chí từng có thời kỳ nó đứng trên đỉnh vạn vật. Thế nhưng nó vẫn e sợ tộc Thiên Thần, tộc Thiên Thần lúc cường thịnh nhất chỉ xem nó là một con thú nuôi. Mãi đến sau này, khi Sáng Thế thần đã dẹp yên được tộc Thiên Thần, phong ấn bọn họ lại thì Bách Nhãn xà cũng biến mất không thấy dấu vết. Không ngờ là nó còn tồn tại cho đến ngày nay, thậm chí còn bắt người ta cung phụng, hiến tế cho nó.
Phong Lam gật đầu tiếp lời Vân Điệp:
- Đúng vậy, tương truyền rằng, vào thời đại Hắc Ám, thần thú đứng đầu là Thất Thải Huyền Long, thần thú đứng thứ hai Ngọc Phụng Hoàng cùng thần thú thứ ba Bạch Sư vốn không thù hằn gì nhau cả. Thế nhưng cả ba lại xảy ra một trận chiến hôn thiên ám địa, thậm chí trận chiến ấy làm cho Đại Lục Địa nứt ra tạo thành Đông đại lục và Tây đại lục, kẻ đứng sau xui khiến, có thể nói đúng hơn là điều khiển bọn chúng đánh nhau chính là Bách Nhãn xà. Trận chiến lấy làm cho cả ba con thần thú thượng cổ đến tận bây giờ vẫn thù hằn nhau, nơi nào xuất hiện một con thì không có hai con còn lại. Thế nhưng dù cho có thể điểu khiển những thần thú mạnh nhất ấy thì Bách Nhãn xà vẫn chỉ đứng thứ năm. Bởi vì so sức mạnh thì nó không mạnh cho lắm, chỉ có khả năng tạo ảo giác từ hàng trăm ngàn con mắt của nó mà thôi.
- Có khi nào chúng ta bị dụ đem người hiến tế cho nó rồi chúng ta bị thịt luôn không.
Bạch Hàn lo lắng hỏi, tên này đôi lúc cũng quá nhát gan đấy chứ. Phi chỉ cười cười:
- Cố đừng nhìn vào mắt nó là được mà. Sao phải xoắn.
Bạch Hàn còn đang định đáp trả cậu ta thì trên boong đã phát ra tiếng chuông ầm ỹ. Phong Lam lập tức nói:
- Có chuyện rồi.
Cả bọn liền rời khỏi khoang tàu, đi ra boong tàu nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy dưới nền trời rộng lớn đến vô thường ấy, một đám mây đen che phân chia thiên không làm hai mảng, một trong xanh, một tăm tối. Nhìn đám mây đen kia khiến cho chính linh hồn mỗi người đều cảm thấy mình thật nhỏ bé. Không kịp ngạc nhiên thưởng thức cảnh thiên nhiên hùng vĩ ấy, lão trưởng đoàn đã chạy vội đến trước mặt họ nói gấp:
- Đoàn thuyền chúng ta vô tình bị thủy quái dẫn dụ, hiện giờ đã chệch hướng tiến về phía vàng đai bão biển.
- Chết tiệt. – Hồng Long nghiến răng rồi lao đến nắm lấy cổ áo tên trưởng đoàn – Mau điều khiển tàu quay lại đúng hướng đi.
- Không thể được. – Lão trưởng đoàn run giọng nói – Sức gió quá mạnh, hơn nữa dưới biển còn có mấy con thủy quái khổng lồ đang ép thuyền, giờ chỉ trông cậy vào các vị, nếu không làm được, khả năng rất lớn toàn bộ chúng ta sẽ chết hết.
- Khốn khiếp.
Buông cổ áo hắn ta ra, Hồng Long nghiến răng nhìn về phía trước. Lúc này cả bọn đã bước đến bên cạnh cậu ta. Phi nhẹ vỗ vai tên này mấy cái rồi cười thật tươi:
- Làm việc thôi. Đi nào các cậu.
Tất cả đồng loạt trả lời. Với sức mạnh hiện tại của bọn họ, bọn họ quyết không để đoàn thuyền này gặp phải tình cảnh giống như lúc trước, khi cơn bão biển kia ập đến. Trong mắt họ, một sự tự tin hiện lên thật khiến người khác an tâm.
- Cậu vẫn còn rất khỏe đấy.
- Cậu cũng vậy thôi.
Cả hai mỉm cười bước về phía trước không ngoảnh đầu lại. Một cơn gió biển bổng chốc nổi lên, đem áo choàng đầu của người áo đen kia kéo xuống, để rõ bên trong tấm áo choàng là một con người có nụ người vô cùng tự tin. Vừa nhìn thấy người ấy, Tuyết Liên lập tức che miệng mình, đồng thời mắt cô cũng nhanh chóng ướt nhòe.
Thế giương cung bạt kiếm hiện tại chậm rãi hạ xuống. Ba người này không phải là nhóm Phi thì còn có thể là ai. Quân Bá cùng với Vân Điệp nhẹ nhàng bước sang một bên nhường đường cho Hồng Long. Khi bước ngang mặt Quân Bá, Hồng Long bỗng chốc có cảm giác khá quen, thế nhưng cậu ta lại không thể nhớ được đã từng gặp cái bản mặt này ở đâu. Thây kệ, lát hỏi tên Phi cô hồn, còn bây giờ, trong mắt cậu ta chỉ còn lại một thân hình yểu điệu đang đứng nhìn cậu ta với ánh mắt vô cùng trìu mến.
Kéo cô ấy vào lòng, siết thật chặt, Hồng Long khẽ nói:
- Em không sao anh an tâm rồi.
Ôm lấy người cậu ta, Dạ Nguyệt khẽ gật đầu, dụi dụi vào lồng ngực của cậu ta:
- Vâng ạ.
- E hèm, tình tứ quá rồi.
Cả đám Bạch Hàn tằng hắng, hai cái tên này cũng thật là, giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt mấy tên vẫn còn FA mà vẫn tình tứ được, lát nữa xử lý tên mê gái này sau vậy.
Lúc này Phi đã bước đến trước mặt họ, Bạch Hàn và Phong Lam hai người hai bên đặt tay lên vai cậu ta, Bạch Hàn khẽ nói:
- Trở về là tốt rồi.
Phi mỉm cười nhìn cậu ta:
- Đây không phải trở về, mà là trở lại.
- Ha ha, trở lại hay trở về thì cậu có mặt ở đây là bọn tớ yên tâm rồi. Đỡ phải trông ngóng tên nào đó mất xác giữa đường thì cả đám lại mắc công than khóc, nhất là ai đó có thể đi theo mi nữa chứ.
Vừa nói Tôn Giang vừa hất hất mặt về phía sau, nơi Tuyết Liên đang đứng chăm chú nhìn Phi, người cô ấy vẫn luôn lo lắng và mong đợi. Phi khẽ mỉm cười gật đầu:
- Tớ biết mà. Cảm ơn các cậu đã quan tâm.
- Cảm ơn cái gì chứ tên này. Thôi đi gặp tình yêu bé nhỏ đi, lát nữa bọn tớ sẽ hỏi chuyện cậu.
Phi gật đầu rồi bước về phía trước. Hải Yến thoáng gật đầu với Phi:
- Anh Phi.
- Ừm. Em vẫn mạnh khỏe nhỉ.
- Vậng ạ.
Vừa đáp cô vừa tránh sang một bên nhường đường cho hai người. Phi khẽ gật đầu cảm ơn. Đứng trước người con gái bé nhỏ dễ thương ấy, cậu ta không kìm lòng được mà dang tay ra kéo cô vào lòng mình. Tuyết Liên bất chợt nói:
- Anh này, mọi người đang nhìn kìa.
- Không nhìn, không có ai nhìn đâu.
Cả đám đồng loạt trả lời, đồng thời cũng đồng loạt phá lên cười. Ở đây đều là người quen, ai rảnh hơi đâu đi soi mói mấy chuyện đã quá quen thuộc này chứ. Cơ mà hai tên này cũng làm hơi quá rồi đấy, có lẽ phải rời khỏi chỗ này sớm sớm mới được, không lại bị mấy lời âu yếm kiểu này làm cho nổi da gà lên mà chết mất.
Phi khẽ quay đầu nhìn bọn họ rồi hôn lên mái tóc mềm mượt của Tuyết Liên một cái:
- Em ngại hửm.
- Ưm…
Tuyết Liên không đáp, chỉ dụi đầu vào người Phi. Cả hai người siết chặt nhau hơn đôi chút. Hơi ấm từ người đối phương, cái cảm giác trái tim gần nhau đến mức có thể nghe rõ được nhịp đập của nhau làm cho họ không muốn rời nhau chút nào. Họ cứ đứng như thế, dưới ánh tà dương đang dần xuống thấp nhưng vẫn đủ sức tỏa thứ ánh sáng lung linh huyền diệu của mình, không ai nói lên câu nào, không gian yên lặng chỉ còn tiếng gió, tiếng sóng biển, tiếng một vài loài chim biển réo nhau gọi bạn tình, và âm thanh trái tim của đối phương đang nhịp nhàng bên tai nhau.
Bất chợt đâu đó vang lên âm thanh của tiếng sáo, tiếng sáo vút lên vang vọng khắp cả không gian rộng lớn đến vô thường. Tiếng sáo băng qua không gian và cả bầu trời, soi sáng không gian, soi sáng cả bóng tối âm u đang chờ đợi họ ở phía trước.
Ngồi trên thành tàu, xỏ hai chân xuống đong đưa, Tuyết Liên mỉm cười thật tươi, lắc lư đầu theo điệu nhạc. Phi ngồi bên cạnh cô, cây tiêu bằng thủy tinh đang vang lên những âm điệu điệu nhẹ nhàng du dương đến lạ.
Dựa người vào lan can tàu, Quân Bá hiện đang đứng cạnh Vân Điệp, cả hai im lặng lắng nghe điệu nhạc đang vang lên từ tên bạn của mình. Vân Điệp khẽ bật cười, nụ cười như một đóa hải đường đang khoe sắc:
- Không ngờ tên Phi đó lại thổi tiêu hay đến vậy.
- Đây là năng khiếu đó.
- Vậy ngươi có năng khiếu gì?
Vân Điệp vô thức hỏi, mà cũng không biết tại sao cô lại hỏi như vậy. Có lẽ, một phần nào đó trong cô đã chấp nhận cái tên tinh ranh khôn khéo này mất rồi.
Vừa nghe cô hỏi, Quân Bá bật cười rồi quay người lại, hướng mắt về phía thiên không trong xanh cao rộng.
- Năng khiếu của tôi à, hình như là không có.
- Không có? Thật không?
Vân Điệp quay đầu nhìn qua, Quân Bá cũng vô thức nhìn cô ấy. Mắt chạm mắt, một bầu không khí thẹn thùng bất chợt bao lấy hai người.
- Ây, tớ nói này Phong Lam, tên đó có đúng thật là Quân Bá không vậy?
Phong Lam, Tôn Giang, Bạch Hàn và Hải Yến lúc này đang đứng từ đằng xa nhìn về phía hai người họ. Cả bọn lúc nãy có hỏi Phi về thân phận của tên này. Khi nghe đến cái tên Quân Bá, cả đám liền cảm thấy thật bất ngờ. Tên này không ngờ lại là cái tên đã mất tích hồi năm năm về trước. Thế nhưng nghe Phi nói hắn đang bị mất trí nhớ thì cả bọn chỉ biết tiu ngỉu thở dài. Lúc này, đáp lại câu hỏi của Tôn Giang, Phong Lam trả lời:
- Tớ cũng đâu biết. Nhưng tớ nhớ rõ là cái tên Quân Bá ấy làm quái gì nói chuyện, hành động với gái lại ngọt hơn mía lùi thế này chớ. Hắn nhát gái lắm cơ mà.
Bạch Hàn bất chợt vỗ vỗ vai hai tên này mấy cái:
- Cố gắng đi hai đứa, cố gắng lên.
- Cố gắng cái quỷ gì?
Tôn Giang thắc mắc, mà Phong Lam cũng thắc mắc y hệt vậy. Bạch Hàn và Hải Yến nhìn nhau mỉm cười một cái, Phong Lam lập tức hiểu ra ý đồ của tên này. Cậu ta lập tức giơ chân lên đạp hắn một cái tức giận:
- Đi chết đi.
Thế nhưng làm sao Bạch Hàn có thể đứng yên cho Phong Lam đạp được. Ngay khi chân tên này vừa giơ lên thì Bạch Hàn đã nắm lấy tay Hải Yến lướt sang một bên rồi. Đứng ở một quãng cách khá xa, Bạch Hàn nói lớn:
- Cố gắng lên nhé, tớ cùng Hải Yến đi ngắm biển đây.
- Trọng sắc khinh bạn.
Cả hai đồng thanh nói. Bầu không khí lại trở nên yên lặng đi đôi chút. Thật chậm rãi, Tôn Giang khẽ nói:
- Dù sao không ai xảy ra chuyện là tốt rồi. Mục đích còn chưa đạt được, có ngáp xuống dưới đó gặp sư phụ cũng mất mặt lắm.
- Đúng vậy, nào là hô hào quyết tâm cho đã. Không làm được thì… nhục cái mặt.
Hướng mắt về phía Quân Bá, Phong Lam khẽ nói tiếp:
- Có thêm một người là thêm một phần sức mạnh. Dù cậu ta có phải là Quân Bá hay không, nhưng nếu đã là người mà Phi đưa tới thì chắc chắn có thể nhờ vả được.
- Nhờ vả cậu ta thì được, nhưng nhờ vả cô bạn của cậu ta tớ e rằng hơi khó.
- Hửm?
Phong Lam ngạc nhiên nhìn Tôn Giang, tên Tôn Giang thờ ơ giải thích:
- Không có gì, chỉ là theo tớ thấy thì cô ta gần như mạnh nhất trong cái đám này đấy.
- Power Vô Cực?
- Tớ không dám chắc, nhưng đại khái cũng đã tới đó, hoặc có thể hơn nữa. Ai mà biết được chứ. Tốt nhất vẫn là không nên đụng chạm đến cô ta, cô ta mà nổi điên thì cả đám chết chắc. Nhìn bộ dạng đó cũng không phải dạng dễ tiếp xúc đâu.
- Này, nói xấu người khác là không tốt nhé.
Từ phía sau vang lên tiếng của Hồng Long, cả hai lập tức quay lại nhìn cậu ta. Phong Lam trả lời:
- Bọn tớ có nói xấu đâu, bọn tớ chỉ đang nói sự thật thôi.
- Sự thật mất lòng nhỉ. Ha ha.
Hồng Long cười thật tươi đứng bên cạnh hai người họ. Phong Lam nhìn Hồng Long đôi chút rồi hỏi:
- Dạ Nguyệt đâu rồi.
- Cô ấy đang bận chút chuyện ấy mà. Dù sao thấy cô ấy không sao là tớ yên tâm rồi.
Tôn Giang và Phong Lam đồng loạt gật đầu. Tôn Giang bất chợt nói vu vơ:
- Chỉ qua mấy tháng mà tất cả đều trở nên mạnh hơn rồi nhỉ.
- Ừm, dường như đều đã lột xác hết rồi.
Không lột xác mới là lạ, cái đám cô hồn này trong vòng một tháng toàn gặp những chuyện sinh tử và cơ duyên trùng hợp đến kỳ lạ. Cứ như ông trời một phần nào đó giúp họ đạt được khả năng đủ để thay đổi số mệnh vậy. Cơ mà nhắc tới số mệnh thì đúng là có một số mệnh đang chờ đợi họ ở phía trước, nói đúng hơn là một lưỡi hái của tử thần đang chờ họ đâm đầu vào.
- Này Phi, cậu nghĩ sao về những hình ảnh mà tớ thấy bên trong giếng cổ tương lai.
Trời lúc này đã vào đêm, cả bọn hiện giờ đang ngồi bàn chuyện và kể chuyện trên bàn ăn. Sau khoảng một tiếng đồng hồ thì cả ba câu chuyện đã được chém gió xong xuôi, giờ đang là thời khắc quan trọng nhất: bình luận và tìm cách. Nhấp một ngụm nước, Phi trầm tư đôi chút:
- Câu chuyện của cậu làm tớ nhớ tới những gì mà tớ thấy lúc chạm tay vào cánh cổng đá.
- Cậu cũng thấy nó? – Bạch Hàn ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, những gì tớ thấy hoàn toàn giống cậu. Chỉ có điều đó chỉ là những hình ảnh thoáng qua thôi, không rõ ràng như cậu được.
- Nếu các cậu đã thấy vậy thì không lẽ chúng ta phải ngã xuống ở nơi đó sao?
Tôn Giang có phần lo lắng hỏi, mà những người khác cũng đều có chút e ngại. Nếu đã nguy hiểm như vậy thì chạy sớm mới phải đạo đấy.
Phong Lam chậm rãi lắc đầu:
- Nếu đã như vậy, chỉ cần chúng ta có thể tạo ra được một con đường mới, một dòng thời gian bất biến song song song khác thì chắc chắn vấn đề nan giải này sẽ được giải quyết.
Đặt ly nước xuống, Phi trầm tư:
- Nhưng để tạo ra được một dòng thời gian bất biến song song thì còn nan giải hơn cái chuyện có thể sống sót mà trở về hay không đấy.
- Có sao đâu, chỉ cần chúng ta tìm được người có sức mạnh thời gian. Cùng lúc bẻ cong được thực tại thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều rồi.
- Hẳn là đơn giản. Chỉ mỗi chuyện có người đó tồn tại hay không cũng là vấn đề cần phải bàn rồi. Họa chăng có thể mời được người được gọi là chủ nhân của thời gian và không gian: Thời Không thần thì may ra. Nhưng lão ấy ai biết có còn sống hay không, hay đã ngáp ruồi đời thuở nào rồi ấy chứ.
Bất chợt Quân Bá xen ngang câu chuyện của họ:
- Hải, à nhầm, Phi. Chẳng phải cậu đang mang trong mình sức mạnh tương đương với Thời Không thần à.
- Cái gì?
Tất cả đồng loạt hét vào mặt Phi. Phi cười khổ xua tay:
- Tớ làm sao có thể đạt đến cảnh giới của Thời Không thần ấy chớ. Chỉ là Dược thần đại nhân từng nhận xét tớ mang sức mạnh khá giống ông ấy mà thôi.
- Khá giống cũng là có khả năng. Phi. Bọn tớ tin tưởng vào cậu.
Bạch Hàn ngồi kế vỗ vai cậu ta gật gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng vô cùng lớn. Mà cái đám kia cũng hướng về phía Phi làm động tác nhất trí, cố gắng lên. Phi tức giận vỗ bàn đánh rầm một cái chỉ về phía bọn họ:
- Đám lưu manh các cậu hay lắm. Bộ các cậu nghĩ đạt đến cảnh giới của Thời Không thần là dễ lắm đấy phỏng. Sức mạnh Power vượt Vô Cực đó, là Vượt Vô Cực chứ không phải là Vô Cực đâu.
Tôn Giang nhún vai:
- Có một câu như thế này. Bất cứ chuyện gì khó, Phi đều làm được. Chuyện gì khó giải quyết, hãy nhường cho bạn Phi. Phi là bá đạo, Phi là vô đối. Có Phi mọi chuyện đều như ý nguyện.
- Đệt, đâu ra mấy câu xàm nách ấy thế ông thần.
Bạch Hàn gật gù:
- Cũng là do tin tưởng vào cậu thôi. Cố gắng lên ông bạn.
- Hừ hừ, các cậu được lắm. Trăm dâu đổ đầu tằm. Tớ mà không xong thì các cậu xác định đi.
- Không sao, không sao. Bất quá có chuyện xảy ra thì bọn tớ dông trước. Cậu không cần phải lo lắng đâu.
Phi trừng mắt nhìn mấy tên này mà câm lặng. Nhưng cậu ta cũng biết là họ chỉ đang nói chơi mà thôi. Vấn đề đạt được cái cảnh giới thuộc hàng boss kia thì không hề đơn giản, thậm chí là quá sức nữa ấy chứ.
Bỏ qua cái vấn đề đó, Tôn Giang chỉ chỉ về phía Quân Bá:
- Còn tên này có thật là Quân Bá không vậy.
- Hửm? Sao cậu hỏi vậy?
Phi cười cười trả lời. Tôn Giang nhún vai nói:
- Không có gì. Chỉ là tớ nhớ tên Quân Bá mà tớ biết đâu có sát gái tới vậy đâu chớ.
- Ghen tỵ à?
Phi nheo mắt nhìn cậu bạn mình cười thật tươi. Tên này không phải đang ghen tỵ đấy chớ, nhưng mà xung quanh toàn dân có bạn gái kiểu này thì không ghen mới lạ đấy. Tôn Giang hừ hừ mấy tiếng trả lời:
- Tớ mắc gì phải ghen, chỉ là thắc mắc thôi.
- Ờ ờ. – Phi thờ ơ trả lời, sau đó cậu ta hướng mắt về phía Quân Bá nói – Quân Bá, cậu đưa tay lên cho bọn này nhìn xíu đi.
Quân Bá ngạc nhiên:
- Tay, đưa lên làm gì?
- Thì cậu cứ đưa lên đi, hướng mu bàn tay ra ngoài một chút.
Quân Bá miễn cưỡng đưa tay phải mình lên. Trên mu bàn tay cậu ta hiện lên hình xăm của mặt trăng, mặt trời đang bao quanh một vì sao, ẩn bên dưới hình ảnh đó là hình ảnh một cái đầu rồng đang gầm thét ẩn hiển. Phi chậm rãi nhấp ngụm nước:
- Đấy, hết nghi ngờ chưa.
- Rồi.
Tất cả đồng thanh trả lời. Hình xăm này vốn là thứ chỉ xuất hiện bất chợt, thế nhưng trong tâm thức mỗi người đều xem nó chính là chứng nhận cho tình cảm bạn bè của nhau. Cái này cũng chỉ là một loại cảm nhận của bản thân nhưng lại giống như vô cùng chắc chắn. Cảm giác đôi khi thật khó hiểu.
Chuyện tiếp theo họ cần bàn bạc chính là vấn đề về con đường phía trước cần phải đi. Như tất cả đều biết, bến cảng Tây đại lục là Địa Ngục thành, một ngôi thành có bề dày lịch sử mấy ngàn năm, cũng là nơi không ai muốn bước đến nhất. Mấy tên con trai còn đỡ, chứ mấy cô gái liễu yếu đào tơ, cộng thêm cái chuyện sợ ma nữa thì làm sao qua được Địa Ngục thành cũng là một vấn đề. Hồng Long cất tiếng:
- Tớ nghĩ chỉ cần đem tù binh của Ngân Lệ hệ đảo quốc đến được Địa Ngục thành thì mọi chuyện xong xuôi rồi. Chúng ta đi đường của chúng ta, họ đi đường họ.
- Tớ cũng nghĩ như vậy, hẳn là họ không muốn chúng ta phải giám sát luôn việc hiến tế đấy chứ.
Tôn Giang chậm rái nói, Phong Lam xoa cằm đôi chút rồi lên tiếng:
- Địa Ngục thành, truyền thuyết về một ngôi thành bị chính Tử Vong thành phá hủy và trù ếm. Khoảng mấy năm lại phải hiến tế người sống cho một thứ gì đó ở Địa Ngục thành một lần. Những người này phải thuộc dạng có sức mạnh hoặc nắm trong tay một loại sức mạnh nào đó. Tớ nghĩ chuyện này cũng giống như việc hiến tế ở Thủy Tinh thành vậy.
- Ý cậu là hiến tế người sống cho thú giữ thành? – Tôn Giang hỏi.
- Đúng vậy, ý tớ chính là như thế. Hẳn là tại Địa Ngục thành có tồn tại một con thần thú mạnh mẽ nhưng độc ác. Mà mỗi lần như thế thì các ngôi thành lệ thuộc Tử Vong thành phải đưa người ra nhằm trấn an con quái vật kia. Nếu đúng như những gì tớ suy đoán và qua sử sách ghi chép lại, đây hẳn là Bách Nhãn xà, con thần thú thứ năm trong số mười hai thần thú mạnh mẽ nhất, cũng là con thần thú độc ác đứng nhất nhì trong tất cả các loại thú tồn tại ở thế giới này.
- Bách Nhãn xà, con rắn với trăm ngàn con mắt, mỗi con mắt có khả năng chế phục và điều khiển bất cứ ai nhìn vào. Dù cho đó là người mạnh mẽ nhất cũng vướng phải áo giác, không cách nào tránh khỏi.
Vân Điệp nhẹ nhàng và từ tốn lên tiếng. Tất cả đều nhìn về phía cô ấy, ngập ngừng đôi chút, cô ấy nói tiếp:
- Bách Nhãn xà mỗi trăm năm lại lột da một lần, mỗi lần lột da lại lớn hơn một chút. Tương truyền, nó đã tồn tại từ thời kỳ Hắc Ám của loài người, là vạn vương chi xà, đứng đầu tất cả các loại bò sát, thậm chí từng có thời kỳ nó đứng trên đỉnh vạn vật. Thế nhưng nó vẫn e sợ tộc Thiên Thần, tộc Thiên Thần lúc cường thịnh nhất chỉ xem nó là một con thú nuôi. Mãi đến sau này, khi Sáng Thế thần đã dẹp yên được tộc Thiên Thần, phong ấn bọn họ lại thì Bách Nhãn xà cũng biến mất không thấy dấu vết. Không ngờ là nó còn tồn tại cho đến ngày nay, thậm chí còn bắt người ta cung phụng, hiến tế cho nó.
Phong Lam gật đầu tiếp lời Vân Điệp:
- Đúng vậy, tương truyền rằng, vào thời đại Hắc Ám, thần thú đứng đầu là Thất Thải Huyền Long, thần thú đứng thứ hai Ngọc Phụng Hoàng cùng thần thú thứ ba Bạch Sư vốn không thù hằn gì nhau cả. Thế nhưng cả ba lại xảy ra một trận chiến hôn thiên ám địa, thậm chí trận chiến ấy làm cho Đại Lục Địa nứt ra tạo thành Đông đại lục và Tây đại lục, kẻ đứng sau xui khiến, có thể nói đúng hơn là điều khiển bọn chúng đánh nhau chính là Bách Nhãn xà. Trận chiến lấy làm cho cả ba con thần thú thượng cổ đến tận bây giờ vẫn thù hằn nhau, nơi nào xuất hiện một con thì không có hai con còn lại. Thế nhưng dù cho có thể điểu khiển những thần thú mạnh nhất ấy thì Bách Nhãn xà vẫn chỉ đứng thứ năm. Bởi vì so sức mạnh thì nó không mạnh cho lắm, chỉ có khả năng tạo ảo giác từ hàng trăm ngàn con mắt của nó mà thôi.
- Có khi nào chúng ta bị dụ đem người hiến tế cho nó rồi chúng ta bị thịt luôn không.
Bạch Hàn lo lắng hỏi, tên này đôi lúc cũng quá nhát gan đấy chứ. Phi chỉ cười cười:
- Cố đừng nhìn vào mắt nó là được mà. Sao phải xoắn.
Bạch Hàn còn đang định đáp trả cậu ta thì trên boong đã phát ra tiếng chuông ầm ỹ. Phong Lam lập tức nói:
- Có chuyện rồi.
Cả bọn liền rời khỏi khoang tàu, đi ra boong tàu nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy dưới nền trời rộng lớn đến vô thường ấy, một đám mây đen che phân chia thiên không làm hai mảng, một trong xanh, một tăm tối. Nhìn đám mây đen kia khiến cho chính linh hồn mỗi người đều cảm thấy mình thật nhỏ bé. Không kịp ngạc nhiên thưởng thức cảnh thiên nhiên hùng vĩ ấy, lão trưởng đoàn đã chạy vội đến trước mặt họ nói gấp:
- Đoàn thuyền chúng ta vô tình bị thủy quái dẫn dụ, hiện giờ đã chệch hướng tiến về phía vàng đai bão biển.
- Chết tiệt. – Hồng Long nghiến răng rồi lao đến nắm lấy cổ áo tên trưởng đoàn – Mau điều khiển tàu quay lại đúng hướng đi.
- Không thể được. – Lão trưởng đoàn run giọng nói – Sức gió quá mạnh, hơn nữa dưới biển còn có mấy con thủy quái khổng lồ đang ép thuyền, giờ chỉ trông cậy vào các vị, nếu không làm được, khả năng rất lớn toàn bộ chúng ta sẽ chết hết.
- Khốn khiếp.
Buông cổ áo hắn ta ra, Hồng Long nghiến răng nhìn về phía trước. Lúc này cả bọn đã bước đến bên cạnh cậu ta. Phi nhẹ vỗ vai tên này mấy cái rồi cười thật tươi:
- Làm việc thôi. Đi nào các cậu.
Tất cả đồng loạt trả lời. Với sức mạnh hiện tại của bọn họ, bọn họ quyết không để đoàn thuyền này gặp phải tình cảnh giống như lúc trước, khi cơn bão biển kia ập đến. Trong mắt họ, một sự tự tin hiện lên thật khiến người khác an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.