Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Chương 54: Không hẹn mà gặp

Linh Phong

26/11/2019

Một tháng sau, cánh cửa đá cổ kia bất chợt có một chút động tĩnh. Giữa không gian yên ắng của hòn đảo xanh mướt, một tiếng kịch nhẹ nhàng vang lên. Thế nhưng chỉ với một âm thanh hờ hững như thế mà khiến cho toàn bộ thú trên hòn đảo này rống lên như đang lo sợ điều gì đó vậy.

Trong lúc đó, bên cạnh cánh cửa đá ấy, một người đang ngồi xếp bằng để tĩnh tâm nhẹ nhàng mở mắt. Với chỉ một hành động tưởng chừng như rất bình thường ấy lại khiến cho bầu không khí của hòn đảo này thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Người ấy cười cười rồi chậm rãi đứng dậy, một cách thật nhẹ nhàng.

Cánh cửa đá cổ ấy nhẹ phát ra những thanh âm kịch kịch. Thế rồi nó hé mở ra. Một tia sát khí bất chợt phát ra, một tia sát khí nhỏ bé nhưng khủng bố đến mức cây cỏ xung quanh canh cửa ấy héo đi một cách nhanh chóng. Từ phía sau cánh cửa, một thân ảnh yểu điệu bước ra thật chậm rãi. Thế nhưng mỗi bước chân của người đó lại khiến cho mặt đất run nhẹ lên một hồi. Cứ như ngay cả mặt đất cũng đang run rẩy trước luồng sát khí mà người đó mang theo vậy.

Thật chậm rãi, người đó đưa mắt nhìn về phía trước. Đám cây rừng vốn dĩ một tháng trước được sức mạnh của Phi kéo lên cả trăm ngàn tuổi kia bất giác héo úa đi trông thấy. Ngay cả những con thú trong khu rừng đó cũng vắt chân lên cổ mà chạy tán loạn. Nhoẻn miệng cười, người ấy cất tiếng:

- Xuất hiện đi, ta biết ngươi ở đây.

Một luồng gió nổi lên, người kia đã như quỷ mị đứng trước mặt cô gái vừa bước ra khỏi cổng. Nhoẻn miệng cười, hắn lên tiếng:

- Không ngờ sau khi vào đó cô lại thuần thục sức mạnh của mình đến vậy.

Hừ khẽ, cô đáp trả:

- Ngươi cũng vậy thôi. Sau bao lâu thì sức mạnh của ngươi cũng ổn định và mạnh hơn rất nhiều rồi. Nhưng chỉ có điều ngươi thật khó để nhận ra đấy. Phi.

Hai người này không khác hơn chính là Phi và Vân Điệp. Có vẻ như sau khoảng thời gian Vân Điệp ở bên trong cánh cửa đá ấy thì sức mạnh của cô đã đạt đến trình độ cao hơn rồi.

Thoáng mỉm cười, Phi hỏi:

- Hình như lúc nãy cô có nói là sau bao lâu, rốt cuộc thì cô ở bên trong ấy bao lâu vậy.

- Nếu ta nhớ không lầm thì là ba năm.

- À, bên ngoài này chỉ mới có một tháng thôi.

Phi mỉm cười vô cùng đáng đánh, còn Vân Điệp thì giật mình vì câu nói của tên này. Một tháng, cảm giác cô đã ở bên trong không gian kia suốt ba năm, vậy mà ở bên ngoài chỉ mới có một tháng trôi qua thôi sau. Và điều quan trọng hơn là chỉ mới một tháng mà tên trước mặt cô lại có thể tạo ra một tia uy áp nào đó mà đến cô cũng cảm thấy hơi ngài ngại.

Cô vừa định lên tiếng nói tiếp thì ở sau lưng cô, cánh cửa đá kia lại phát ra những tiếng kít nhẹ nhàng. Hai tia sức mạnh, một ôn hòa, một cuồng bạo bất ngờ tỏa ra khỏi cánh cửa đá. Phi mỉm cười:

- Rốt cuộc thì họ cũng ra rồi.

Quân Bá và Dạ Nguyệt đồng loạt bước ra khỏi cánh cửa đá ấy. Từ người Quân Bá tỏa ra một tia sức mạnh cuồng bạo như của hàng ngàn con mãnh thú đang gầm thét. Ngay cả bản thân cậu ta, đôi mắt, cơ bắp cũng đều tăng lên một cách đáng kể. Cứ như tên này vừa mới trải qua một thời kỳ lột xác toàn vẹn vậy. Cơ mà… trên người hắn chỉ còn độc mỗi một cái quần con thôi.

Còn Dạ Nguyệt thì lại mang theo một thứ cảm giác vô cùng ôn hòa nhưng cũng khiến người ta nghẹt thở. Bước chân về phía họ, Phi cất tiếng:

- Chúc mừng hai người.

Thu lại tia sức mạnh cuồng bạo kia, Quân Bá vỗ vai Phi mấy cái rồi gật gù:

- Thật không ngờ đó Phi, có phải cậu không vậy.

Nhún vai, Phi đáp:

- Không phải tớ thì còn ai. Cơ mà cậu lo đi thay đồ đi. Cởi trần thế này… ây cha cha… cơ bắp này.

Vừa nói Phi vừa xoa xoa người Quân Bá, kèm theo đó là ánh mắt tỏ vẻ “thèm thuồng” khiến cho tên Quân Bá vốn rất bựa nhân này cũng phải lui về phía sau mấy bước. Thậm chí là cảnh giác trước tên biến thái bất chợt này.

Bất ngờ vào lúc này, một thanh âm trầm ổn vang lên phía sau họ:

- Nếu các ngươi đã hoàn thành khóa huấn luyện này rồi thì có lẽ đã đến lúc các ngươi nên rời khỏi hòn đảo này.

- Sư phụ!!!

Dạ Nguyệt hướng về phía âm thanh kia mà la lớn. Thật chậm rãi, thanh âm ấy đáp lời:

- Dạ Nguyệt, hiện giờ ta cũng đã không còn gì có thể dạy cho con nữa rồi. Hãy đi đi, và đừng làm mất mặt Dược Thần này.

- Sư phụ…

Dạ Nguyệt lúc này chỉ biết cất tiếng kêu sư phụ mỉnh chứ không biết phải làm gì hơn nữa. Bước lại gần cô, Phi an ủi:

- Không sao đâu, rồi sẽ có ngày em quay lại đây thôi.

Cô nhìn Phi rồi gật đầu:

- Dạ vâng.

Ở đâu đó trên hòn đảo, một bóng lưng vận bộ y phục trắng đang đứng ngẩn đầu nhìn lên thiên không cao rộng. Một cơn gió khẽ lay động qua khiến cho tà áo của ông bay phất phới. Thân ảnh ông đứng đó khiến cho người khác có cảm giác thật cô độc và một chút gì đó bi ai. Ngẩn mặt nhìn trời, khẽ nheo mắt lại, ông lẩm bẩm:

- Lời tiên tri đó sẽ đi đến đâu đây. Thế giới này… phải trông cậy vào các ngươi rồi.

Câu nói đó chỉ có ông và những cơn gió là nghe được.

Con thuyền lúc trước Phi và Quân Bá đến đây vẫn còn nằm ở vị trí cũ. Trầm ngâm nhìn con tàu, Phi lẩm bẩm hát:

- Lúc đến chẳng nhớ gì, lúc đi lắm thứ cần suy nghĩ… ây… cuộc đời…

Quân Bá bật cười vỗ mạnh vào vai Phi:

- Hôm nay tâm trạng tốt quá nhỉ? Đứng hát hò luôn.



Nhún vai, Phi mỉm cười vừa hát theo điệu vừa trả lời:

- Hôm nay bỗng dưng có hứng, và có hứng thì ta cứ nghêu ngao.

Đứng bên cạnh, Dạ Nguyệt mỉm thật tươi nói chen vào:

- Hay là sắp được gặp ai kia nên tâm trạng anh mới tốt đấy nhỉ?

- Ai biết, và cũng có thể là như thế.

Phi vẫn lẩm bẩm theo cái điệu hát chả ra hồn của cậu. Vân Điệp chỉ liếc mắt qua một cái rồi lạnh lùng nói:

- Đồ hám gái.

- Cảm ơn đã khen.

Phi cười ha hả đáp trả cô nàng. Tâm trạng của cậu ta hôm nay có vẻ rất tốt. Mà người ta nói, tâm trạng tốt nên xung quanh cũng tốt lên. Cả nhóm ba người đều bị cái tâm trạng bỗng chốc tươi tỉnh của tên này mà vui vẻ hẳn lên. Chiếc thuyền cũng dần rời khỏi bến tàu, xa xa là thanh âm vui cười của họ. Có lẽ, qua một đoạn thời gian dài ở bên trong cánh cửa đá ấy, tâm trạng của tất cả cũng đã có chuyển biến đôi chút. Vân Điệp tuy có vẻ lạnh lùng hơn nhưng lâu lâu cũng chăm chọc vài câu. Quân Bá thì vẫn cái tính hơi tưng tửng nhưng kèm theo đó là một chút man mác âm trầm. Còn Dạ Nguyệt, cô đã không còn là cô bé ngây thơ lúc trước nữa. Cô lúc này đã chững chạc hơn rất nhiều rồi. Có lẽ, Hồng Long khi gặp lại cô cũng không thể nhận ra được có phải là cô bé áo xanh bên bờ hồ Hải Bích ngày nào hay không.

Mỗi con người, trải qua rèn dũa của cuộc sống sẽ đều trở nên không lớn hơn, chững chạc hơn thôi. Chỉ khi con người ta khôn lớn thì chông gai phía trước mới có thể đối diện một cách bình thản được. Cuộc đời luôn xoay chuyển, thế sự mãi xoay vần. Con người cũng sẽ thay đổi, chỉ có điều, thay đổi đúng hay sai cũng tùy thuộc vào suy nghĩ của mỗi bản thân.

---------------------------------

Ở một miền đất chỉ có cát và sỏi đá, một nơi hoàn toàn khác với những cánh rừng xanh mướt ở Đông đại lục, Tây đại lục hiện lên như một con hung thú dữ tợn, và mạnh mẽ. Hai đại lục của thế giới này hệt như hai thái cực của âm dương. Một nơi xanh mát, trù phú của sinh vật thì nơi còn lại chỉ có nóng bức, khô cằn và sự oi bức đến khó chịu.

Tây đại lục, miền đất của chiến tranh và sự tàn phá. Cả đại lục rộng lớn được bao quanh bởi vành đai bão biển ngày đêm gầm thét dữ dội, khác xa hoàn toàn với không khí oi bức trên đất liền. Hơn thế nữa, những đám giông bão xung quanh đại lục này còn mang theo vô số mầm nguy hiểm mà chưa ai khám phá hết được. Ví như Thủy quỷ dạ hành, bá vương biển cả, bão biển cấp độ thần thánh… Đã có rất nhiều người muốn thử sức mình, băng qua vành đai bão biển ấy. Thế nhưng bọn họ đều có đi mà không có về. Người ta đồn đoán rằng, chỉ khi đạt tới Power Vượt Vô Cực thì mới đủ khả năng vượt qua được những cơn bão biển đó mà thôi. Thế nhưng những kẻ mang sức mạnh Vượt Vô Cực thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, lấy ai ra mà thử nghiệm đây.

Ai muốn đến được Tây đại lục đều phải đi qua một con đường thủy độc đạo và duy nhất yên tĩnh bên trong vành đai bão biển ấy, và điểm cuối của con đường thủy duy nhất ấy lại cập vào bến cảnh một trong những thành phố mạnh mẽ nhất ở thế giới này: Địa Ngục thành. Một ngôi thành mà nhắc đến thì con nít đều phải nín chặt môi lại không dám khóc. Bởi vì nơi đây vốn là một thành phố của những linh hồn, nơi đã bị hủy diệt bởi sự tàn ác của quân đội Tử Vong thành khoảng 2500 năm về trước.

Tuy những linh hồn trong thành phố đổ nát ấy đều hận thấu xương đám người Tử Vong thành. Ấy vậy mà bọn họ chỉ có thể tác động lên người bình thường mà không thể nào tác động hay làm gì được những kẻ mặc áo choàng đen kia. Có lẽ, đó là một lời nguyền từ ngàn xưa mà Tử Vong thành đặt xuống nơi đây. Điều đó khiến cho nơi đây vô tình trở thành ngôi thành gác cổng cho Tử Vong thành. Bất kỳ ai đi qua đều phải trải ngiệm những cảm xúc đớn đau nhất mà những linh hồn nơi đây truyền lại, một cảm giác không mấy thoải mái.

Lênh đênh trên biển đã gần cả tháng trời, cuối cùng thì hình ảnh những con thuyền cũng đã thấp thoáng trong mắt Phong Lam.

Ngồi dựa vào thành tàu băng, thở hắt ra một hơi, Bạch Hàn mệt mỏi cất tiếng:

- Ông nội con ơi, bao giờ thì tới vậy? Con sắp xỉu tới nơi rồi đây nè.

Phong Lam cười khổ gãi đầu đáp:

- Phía trước tớ thấy bóng thuyền rồi. Sau khi gặp họ thì quá giang họ lên tàu thôi.

- Nhanh nhanh lên giúp cái, lênh đênh kiểu này vài ngày nữa anh đây kiệt sức chết trước khi tới nơi đó.

Hải Yến lúc này vừa ái ngại, vừa lo lắng nhìn Bạch Hàn. Cả tháng nay, bất kỳ lúc nào con tàu có vẻ sắp ta ra là cậu ta lại lập tức vận sức mạnh giúp củng cố lại. Liên tục như thế, cả ngày lẫn đêm. Cũng may tên này sớm đã đạt đến sức mạnh gần chạm Vô Cực đấy, không thì mỗi chuyện vận sức mạnh liên tục như vậy cũng đủ khiến cậu ta chết mấy xác rồi.

- Thôi được, thôi được, tớ tăng tốc đây. Cố giữ chắc. Bóng thuyền gần lắm rồi.

Vừa nói, Phong Lam vừa vận sức mạnh điều khiển gió kéo con tàu băng thật nhanh về phía trước. Quả thật dù có sức mạnh của gió thì cậu ta cũng không thể nào biết được cần phải đi hướng nào mới có thể đến được lối vào con đường thủy kia. Thế nên phải đi nhờ những chuyến tàu lớn họa chăng mới có thể an toàn đặt chân lên Tây đại lục. Trong mắt cậu ta lúc này, hình ảnh con tàu to lớn phía trước càng lúc càng gần, mà mắt cậu ta cũng càng lúc càng sáng lên trông thấy.

Đứng dựa người vào thành tàu, Hồng Long đưa mắt nhìn lên bầu trời. Chiến thuyền Hy Vọng mà họ đang đi vẫn đang lao vun vút về phía trước với tốc độ vô cùng cao. Từ khi khởi hành đến bây giờ, thời tiết suốt cả quãng đường dài vô cùng tốt, chẳng phải như hơn một tháng trước, vừa mới rời khỏi bến có mấy ngày là gặp ngay cơn bão dữ dội nhất của biển cả.

Đưa chai rượu lên miệng, tu một hơi thật dài, thở phù ra, Hồng Long lặng lẽ ngắm nhìn những áng mây trắng tinh khôi trên nền trời cao rộng.

- Này, có tâm sự gì à?

Ung dung bước lại gần, Tôn Giang cất tiếng hỏi. Cậu chàng này dạo gần đây nổi tiếng lắm, với tài ăn nói và cả độ nổi tiếng sau trận chiến với Hắc Quỷ vừa rồi, cậu ta đã làm quen được khá nhiều người trên tàu cũng như là ở những tàu áp giải tù nhân khác.

Hờ hững nhìn cậu bạn, Hồng Long đáp:

- Cũng không có gì, chỉ là mấy hôm nay chán quá không có việc gì làm thôi. Với lại tớ cũng đang lo không biết đám kia có thể đến được Tây đại lục hay không nữa.

- Yên tâm đi, bọn họ chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.

- Nhưng mà đã hơn tháng rồi không có tin tức của Dạ Nguyệt, tớ thật sự không biết cô ấy bây giờ ra sao nữa, không biết có chuyện gì xảy đến với cô ấy hay không.

Im lặng nhìn Hồng Long, Tôn Giang lắc đầu không nói gì. Đã lâu lắm rồi cậu ta mới thấy được tên này lo lắng đến như thế. Mà cũng đúng thôi, bạn gái mình mất tích, không lo mới là chuyện lạ ấy. Nếu như đặt bản thân Tôn Giang vào vị trí của Hồng Long bây giờ, không biết tên này có đủ sự bình tĩnh đến vậy hay không nữa.

Đứng đó hồi lâu, bất chợt một tên thủy thủ chạy vội tới bên cạnh hai người họ, vòng tay cung kính nói:

- Bẩm, thuyền dẫn đường phát hiện có một nhóm người đang lênh đênh trên một con thuyền băng. Họ có ý muốn lên thuyền của chúng ta. Thuộc hạ muốn hỏi ý kiến hai vị xem chuyện này phải giải quyết thế nào?

- Con thuyền băng? – Tôn Giang nhăn mày nhìn tên thủy thủ – Ngươi vừa nói là họ đi trên một con thuyền băng?

- Đúng vậy ạ.

Tôn Giang và Hồng Long lập tức nhìn nhau. Con thuyền băng, không chừng là Bạch Hàn đã tạo ra nó chăng. Hồng Long lập tức hỏi vồn:

- Nhóm họ có mấy người?

- Họ bao gồm ba người, hai nam một nữ.

-Đi, dẫn chúng ta đi xem.

Tôn Giang lập tức lên tiếng nói. Nếu như cậu ta không lầm thì đây rất có thể là nhóm bạn đã thất lạc của cậu ta. Vừa ra lệnh, cậu ta vừa quay lại nói với Hồng Long:

- Cậu đi kêu Tuyết Liên đi. Tớ đi trước xem tình hình nhé.



- Ừm, cậu đi đi, bọn tớ theo sau liền.

Dứt lời, cả hai người lập tức quay đi.

Vốn đoàn thuyền của họ có bốn chiến thuyền lớn tính cả chiến thuyền Hy Vọng. Chiếc đầu tiên có nhiệm vụ hoa tiêu dẫn đường. Sau đó là tàu chở tù nhân, ngay sau đó là chiếc Hy Vọng và cuối cùng là thuyền lương thực và kho khí cụ. Thế nên ngay sau khi nghe bẩm báo, Tôn Giang lập tức chạy theo tên thủy thủ để đến chiếc tàu hoa tiêu. Khi đến nơi, khi tận mắt thấy những con người mệt mỏi và phờ phạc đi vì quãng thời gian lênh đênh trên biển khá lâu, Tôn Giang không biết nói gì hơn, cảm xúc cậu ta cũng nghẹn lại.

Bước thật nhanh về phía họ, Tôn Giang đặt tay lên vai Bạch Hàn và Phong Lam mà run run:

- Hai cậu… không sao là tốt rồi.

Cả hai tên kia lúc này cũng không biết phải nói gì. Tình cảm bạn bè sau khi bị chia cắt bất chợt, không biết sống chết ra sao, giờ gặp lại nhau, một lời khó nói hết. Sáu cặp mắt nhìn nhau thoáng chốc, Phong Lam lúc này mới mở miệng:

- Cậu cũng vậy, không sao là tốt rồi. Anh em chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại nhau là quá mừng rồi.

- Các cậu…

Tiếng Hồng Long từ đằng xa cũng vang lên đầy bất ngờ. Thế rồi cậu ta lao nhanh về phía họ, kéo cổ họ lại với nhau, tất cả đều ngậm ngùi không nói gì được.

Đứng bên ngoài, Tuyết Liên nhìn họ mỉm cười rồi quay qua Hải Yến đang đứng cạnh bên. Nắm lấy tay cô, Tuyết Liên khẽ nói, vừa nói vừa cười:

- Mọi người không sao mình mừng lắm.

Hải Yến cũng cười, nụ cười cô thật tươi:

- Mình cũng vậy. Nhưng mà sao chỉ có cậu, anh Hồng Long và anh Tôn Giang thôi vậy. Anh Phi và Dạ Nguyệt đâu rồi, có đi chung với mọi người không.

Cả đám con trai lúc này cũng đã buông nhau ra, nghe thấy câu hỏi của Hải Yến, Hồng Long lập tức hỏi:

- Ủa, nói vậy là Phi và Dạ Nguyệt không ở chung nhóm với mọi người à.

Thoáng chút buồn rầu, cả ba người đều lắc đầu. Bạch Hàn cất tiếng trả lời:

- Chỉ có ba người bọn tớ lạc chung với nhau thôi. Còn Phi và Dạ Nguyệt thì…

Phong Lam bước lại gần nắm lấy vai Hồng Long:

- Không sao đâu, có lẽ Dạ Nguyệt cô ấy đang đi chung với Phi. Mà tên ấy thì cậu cứ yên tâm, Dạ Nguyệt sẽ không phải mất cọng tóc nào đâu.

- Tớ cũng mong như vậy.

Hồng Long gật gù nhưng giọng có phần hơi buồn bã.

Bất ngờ vào lúc này, từ trên boong thuyền phía sau họ, một giọng nói âm trầm cất lên chen ngang câu chuyện:

- Có thật là như thế không, các ngươi có phần hơi tự tin quá đấy.

Cả nhóm lập tức quay lại. Có kẻ xuất hiện mà họ không biết, lại còn ngay phía sau bọn họ nữa. Có lẽ do quá mừng rỡ nên họ đã lơi là giới bị trong thoáng chốc mất rồi. Giờ nếu như người vừa nói có thiện ý thì không sao, nhưng nếu không có thiện ý, không biết họ còn đủ sức để chiến đấu hay không.

Bỏ qua mọi suy xét, Hồng Long gầm lên tức giận:

- Ai đấy, ra mặt đi.

Sau câu nói nói Hồng Long, ba bóng người chậm rãi bước ra từ phía sau boong thuyền. Cả ba đều mặc áo choàng đen trùm kín đầu, mặt đeo mặt nạ nên hoàn toàn không thấy được mặt họ, chỉ có đôi mắt sáng quắc phía sau lớp mặt nạ đang chằm chằm về phía họ mà thôi.

Nắm chặt nắm tay, Tôn Giang bước lên một bước lớn tiếng:

- Ngươi là ai, đến đây với mục đích gì?

Người áo đen kia thản nhiên nhìn lướt qua nhóm bọn họ một lần, thế rồi hắn điềm nhiên trả lời bằng cái giọng âm trầm của mình.

- Ta chỉ muốn nói, các ngươi đã có phần hơi tự tin vì cái tên Phi kia rồi.

- Ngươi…

Hồng Long, Tôn Giang, Bạch Hàn, Phong Lam đồng loạt nghiến chặt răng, đôi mắt họ hừng hực sát khí hướng về phía tên áo đen kia.

Hồng Long nắm chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên màu đỏ dữ dội, cả hai cánh tay cậu ta nhanh chóng bốc lên thành ngọn lửa đỏ rực rỡ như ánh mặt trời ban trưa. Độ nóng từ ngọn lửa ấy lan ra khiến mặt biển cũng sôi lên đôi chút. Tuy nhiên, phải nói rằng, loại ván gỗ tạo nên con thuyền này được làm từ loại gỗ cao cấp nhất thế giới này, một loại gỗ đủ sức chịu đựng sức mạnh từ cấp Vô Cực trở xuống. Thế nên với độ nóng mà Hồng Long phát ra, con tàu không hề bốc cháy.

Đứng bên cạnh cậu ta, tay Tôn Giang hiện lên một thanh kiếm trắng tinh tươm vô cùng đẹp đẽ. Đôi mắt cậu ta cũng nhanh chóng hóa thành màu trắng trong vô cùng kỳ diệu của mình. Những sợi tơ sức mạnh từ người cậu ta cũng nhanh chóng tỏa ra bao trùm lấy cả khu vực này.

Không có thời gian ngạc nhiên, Phong Lam lúc này đã sánh vai bên cạnh Hồng Long. Cả thân thể cậu ta chậm rãi bay bổng lên không trung, đôi mắt cũng dần hóa thành màu xanh ngọc lúc còn ở bên trong hang động kia. Bầu không khí xung quanh nhanh chóng lay động một cách mãnh liệt. Ngay lúc này, không khí như mang theo sự sống mà tỏa ra sức mạnh hệt như loài thượng cổ hung thú đối chiến với kẻ thù của mình.

Bước lên một bước, Bạch Hàn vận sức mạnh tạo ra lưỡi thương băng. Xung quanh người cậu ta, một sự lạnh lẽo nhanh chóng bao trùm lấy tất cả. Thật chậm rãi, cậu ta hướng mắt về phía ba người áo đen kia bằng đôi mắt vô cùng bình tĩnh.

Đối với những kẻ đang chực chờ chiến đấu với mình, nhóm ba người áo đen ấy cũng đâu chịu thua kém. Người đứng phía sau bên phải ngay tức khắc tỏa ra một cơn lũ bá khí khổng lồ như một con quái vật khủng khiếp hướng về phía đối diện.

Người bên cạnh cũng tỏa ra thứ sức mạnh uy áp của hàng vạn con cuồng thú đang gầm rống, thứ sức mạnh khiến người ta phải khinh sợ và run rẩy ở tận sâu tâm can.

Người áo đen đứng trước im lặng, đôi mắt sắc bén vẫn đang nhìn chằm chằm vào nhòm người trước mặt. Bất chợt, hắn bật cười:

- Thật không ngờ, đã lâu không gặp, các ngươi lại đạt đến loại sức mạnh như thế này đấy.

Giọng nói hắn lúc này không còn âm trầm nữa mà lại là một thứ thanh âm vô cùng quen thuộc với cả nhóm. Cũng ngay lúc ấy, phía sau hắn, một bóng hình e lệ nhẹ nhàng bước ra, hướng về phía Hồng Long mà mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook