Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 9: Cái chết của ngài Thiên Nhân
Linh Phong
23/11/2019
Tiếng thét của cô gái đó vang lên trong đau đớn làm cho những người có mặt ở
đây đều cảm thấy khó chịu. Thế nhưng đa phần ở đây lại là những kẻ cũng
mang trong mình một chút thú tính. Thế nên bọn chúng đang chiêm nghiệm
vẻ đẹp của một cô gái đang bị hành hạ. Đồng thời bọn chúng không chút
nào dừng tay đánh đập nhóm Tiểu Quỷ. Dù cho bọn họ có cố gắng thoát khỏi thế nào cũng không thể chống cự trước bọn chúng được. Từng tiếng thét
vang lên đau đớn, từng nhát dao chém thật ngọt vào làn da vốn trắng tinh như tuyết kia.Những dòng máu đỏ chảy thật chậm, thật chậm trên nền da
trắng ấy. Khung cảnh này, quả thật vô cùng thê lương. Mà mỗi lần cô gái
ấy hét lên, trái tim của Phi dường như cũng quặn lên một lần. Vết thương ở bên ngoài dù đau đớn cách nào cũng không thể nào sánh được với nỗi
đau kỳ lạ đang dần rõ ràng trong thâm tâm Phi. Cảm giác này là gì, cô
gái này với cậu ta vốn không hề quen biết. Tại sao lại vì một người con
gái xa lạ mà tim nhói đến vậy. Hiện giờ cô gái đó không có nơi nào không có vết thương. Hai tay của cô ấy đã bị tên bán nam bán nữ ấy cắt đến
không còn cử động nổi. Đôi chân của cô ấy cũng có những vết thương nặng
đến nổi cô ấy đứng còn không vững. Cả người cô gái ấy còn trụ được là do cái tên bán nam bán nữ ấy ôm ngang eo đỡ lại. Cô gái ấy vốn vận bộ áo
trắng tinh thế nhưng máu đã làm cho bộ áo ấy của cô ấy hóa thành màu đỏ
hồng rồi. Cùng lúc này, từ đằng xa có hai tên thuộc hạ đang dẫn theo một người con gái đi đến. Mà người con gái này không ai khác hơn chính là
người yêu của Hồng Long, Dạ Nguyệt. Hồng Long vừa thấy cảnh tượng này
thì máu nóng của cậu ta đã lập tức sôi trào lên rồi. Cậu ta gầm gừ trong miệng:
- Thả cô ấy ra, nếu không…
Chưa dứt câu, Hồng Long đã bị một tên lính đá thẳng một cước vào mặt làm cho cậu ta phun ra một ngụm máu. Dạ Nguyệt thấy vậy vội dẫy dụa như muốn chạy lại bên Hồng Long, thế nhưng cô ấy làm sao có thể thoát khỏi kìm kẹp của hai tên đàn ông lực lưỡng được. Những dòng lệ nóng của cô ấy thi nhau rơi xuống. Vừa nhìn thấy ông của mình bị người khác đánh đạp đến vậy, vừa nhìn thấy người mình yêu thương bị hành hạ. Nỗi đau này, có ai chịu nổi chứ. Lúc này cô ấy đã đứng trước mặt Lôi Bá, tinh thần của Dạ Nguyệt đang suy sụp đến cực độ rồi. Lôi Bá đưa tay nâng cằm cô ấy lên, Dạ Nguyệt vội quay phắt đầu đi, hai dòng lệ của cô ấy vẫn cứ tuông trào không dứt. Lôi Bá bổng nhiên cười ha hả, hắn ta chỉ vào ngài Thiên Nhân đang nằm ở đằng xa:
- Ông của người, giờ không còn là điểm tựa của ngươi được nữa. – Rồi hắn lại chỉ Hồng Long – Cả tên này, hiện giờ cũng đã bại dưới tay ta. Lựa chọn ngày xưa của ngươi, ta thấy nó đã sai hoàn toàn rồi.
Dạ Nguyệt lắc đầu, cô ấy không nói gì. Tuy những dòng lệ vẫn đang rơi nhưng ánh mắt cô ấy lại tỏa sáng lạ thường. Lôi Bá nhếch mép một chút rồi hắn ta giơ thanh kiếm đang cầm ở tay phải của hắn lên cao. Mũi kiếm sắc lạnh tỏa ra hàn khí thấu xương. Từ mũi kiếm, những dòng khí lăng lệ chảy liên tục cuốn về viên ngọc nơi đốc kiếm. Đồng thời từ viên ngọc ấy, một dòng khí nhỏ chạy dọc sống kiếm mà đi tới mũi kiến. Đây chính là một chiêu thức vô cùng bá đạo của Lôi Bá, Lệ chi kiếm khí. Mũi kiếm này, đủ sức hòa tan tất cả mọi vật trên đường kiếm của nó. Mà nếu như là con người, vậy thì người trúng phải chiêu thức này sẽ hòa vào hư vô. Vĩnh viễn tan biến. Cả hai tên đi theo giữ Dạ Nguyệt hiện giờ đã lui ra rất xa. Bọn chúng biết rằng sức mạnh từ mũi kiếm này không phải là thứ chúng có thể tránh thoát. Mà trong lúc này, Hồng Long nằm trên mặt đất liên tục gào thét:
- Không, không, không…
Mũi kiếm, đã đạt sức mạnh cực hạn. Cả thân kiếm hiện giờ ánh lên màu trắng hệt như khói kỳ dị. Những âm thanh trầm thấp nhỏ cứ liên tục vang lên như gào thét. Dạ Nguyệt hiện giờ chỉ còn nhắm mắt lại và chờ đợi. Âm thanh ấy cứ liên tục vang lên bên tai cô ấy hệt như những tiếng gọi của tử thần đang dần kéo cô ấy về phía hắn ta. Thế nhưng dường như có điều gì đó khiến cô ấy còn vương vấn. Thế nên cô ấy khẽ mở mắt ra nhìn về phía ngài Thiên Nhân rồi lại quay sang Hồng Long. Trong thời khắc cuối này, cô ấy khẽ cười. Nụ cười xinh đến cực điểm khắc sâu vào tâm trí vốn đang muốn nổ tung của Hồng Long. Nụ cười xinh đẹp đến thê lương này làm cho cả bọn cũng muốn điên lên theo. Phải chấm dứt ở đây sao, cả sức mạnh để bảo vệ người thân yêu nhất còn không có. Nói gì đến chuyện giải cứu thế giới của bọn họ. Mũi kiếm hiện giờ như phá đi cả không gian mà lao về thân người nhỏ bé của Dạ Nguyệt. Mũi kiếm mang theo uy thế khủng khiếp cứ thế mà tiến tới cô ấy. Từng chút, từng chút một, thời gian hiện giờ như ngưng đọng lại. Hồng Long, cậu ta dùng hết sức mạnh của mình vùng ra khỏi sự kìm nén của bọn lính mà lao đến Dạ Nguyệt. Thời gian vào khoảnh khắc này dường như không hề trôi đi chút nào cả. Mũi kiếm xé gió đâm đến Dạ Nguyệt không chút thương tiếc nào. Hồng Long tới không kịp, nhưng có một người khác đã kịp thời chặn lại cú tấn công đó của Lôi Bá. Hắn không thể ngờ là có kẻ có thể chặn được mũi kiếm này của hắn vào lúc này. Và người chặn mũi kiếm của hắn còn mang theo một quả cầu xanh lam tròn trịa. Hồng Long vừa chợt vui mừng vì Dạ Nguyệt đã được cứu nhưng cậu ta cũng chợt sững người vì cảnh tượng tiếp theo. Mà không chỉ mình Hồng Long sững người. Cả Phi, Bạch Hàn, Tôn Giang cùng Phong Lam cũng sững người. Dường như vào lúc này, họ đã biết được cảm giác mất mát trước kia của họ là gì rồi. Mũi kiếm ấy, không thể bị cản phá. Lao vội qua thân thể của người đó, một thân áo trắng nhuộm máu với mái đầu cùng bộ râu dài bạc trắng. Người vừa đến đỡ lấy cú tấn công ấy cho Dạ Nguyệt chính là ông của cô ấy, ngài Thiên Nhân. Mũi kiếm đi xuyên người, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Tất cả những người có mặt ngay tại lúc này chắc chắn rằng ngài Thiên Nhân sẽ không thể giữ được mạng của mình nữa rồi. Thế nhưng kẻ trong cuộc, Lôi Bá lại cảm thấy một áp lực sinh tử mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Quả cầu màu xanh trong tay ngài Thiên Nhân cũng lao thẳng về lồng ngực của hắn ta. Quả cầu này được tích tụ đầy đủ sức mạnh cuối cùng của ngài Thiên Nhân, thế nên nó cũng đủ sức đưa một con người vào hư vô vĩnh viễn. Có vẻ như ngài Thiên Nhân đã đợi giây phút này rất lâu rồi. Tốc độ này của ông hiện giờ quả thật cả kẻ luyện cực hạn gia tốc, Lôi Bá, cũng có phần hoảng sợ. Đồng vu quy tận, đó chính là cách mà ngài Thiên Nhân dùng lúc này. Lôi Bá gào lên, đôi mắt rực đỏ vì giận dữ:
- TÊN KHỐN!!!
Ngài Thiên Nhân cũng gào lên cùng Lôi Bá:
- CHẾT ĐI!!!
Dường như vào giây phút này, ngài Thiên Nhân khẽ cười một cái thật nhẹ nhìn về phía học trò của mình. Cũng vào lúc này, tên bán nam bán nữ kia quăng vội cô gái đang ngoắc ngoải trong lòng về phía sau. Đồng thời tay hắn nhanh chóng bắt ấn. Tất cả những kẻ có mặt ở đây hiện giờ do hoảng sợ trước sức mạnh khủng khiếp của hai người kia nên bọn chúng đã bỏ nhóm ra và lui về phía sau toàn bộ. Không có thời gian để thương tiếc trước sự ra đi đột ngột của sư phụ. Bảo toàn tính mạng vào lúc này là quan trọng nhất. Cùng lúc đó cũng phải bảo mệnh cho ai đó nữa. Thế nên giờ phút này, Phi phóng vội lên cao ôm lấy thân thể của cô gái đó. Đó hoàn toàn là phản xạ chứ cậu ta còn không nghĩ là bản thân sẽ làm thế. Hồng Long lao cấp tốc đến Dạ Nguyệt ôm chặt cô ấy rồi lui về phía sau trong khoảnh khắc ấy. Mà đồng loạt Bạch Hàn, Tôn Giang và Phong Lam cùng lúc lui vội về sau hy vọng tránh khỏi tầm phá hủy khủng khiếp của hai kỹ năng kia. Hiện giờ tên bán nam bán nữ ấy đã bắt ấn xong. Một vòng tròn bao bọc lấy cả hai người Lôi Bá cùng ngài Thiên nhân ngay tức khắc. Thế nhưng vòng tròn nhỏ bé này làm sao có thể chịu nổi sức công phá khủng khiếp của hai kẻ mang sức mạnh Power cấp ba, Vô cực. Thế nên vụ nổ khủng khiếp ngay lập tức bạo phát. Một dòng lửa đỏ rực bắt đầu từ vòng tròn bảo vệ mà tên bán nam bán nữ kia tạo ra lan ra xung quanh trăm dặm hệt như một cơn thủy triều mạnh mẽ. Nó cuốn phăng đi tất cả mọi thứ trên đường đi của nó và con người cũng không ngoại lệ. Tuy tên bán nam bán nữ kia vừa tạo thành vòng tròn thì đã cấp tốc lui lại nhưng hắn ta vẫn phải chịu đựng luồng sức mạnh khủng bố kia. Cả thân người hắn bị cuốn đi xa về phía sau rồi đập mạnh vào vách đá. Mà những kẻ vốn đã tháo chạy từ trước cũng không thể nào tránh thoát được luồng sóng dữ dội này. Tất cả đều bị luồng sóng này quét đi văng xa tít mù. Riêng hai cặp đôi Phi, cô gái đó và Hồng Long, Dạ Nguyệt thì họ còn bị thương tổn nặng hơn nữa. Phi lúc lao lên không nhằm cứu cô gái đó thì cậu ta không thể nào kịp tránh thoát xuống đất. Thế nên luồng sức mạnh ấy cậu ta gần như là đã lãnh đủ. Trước khi luồng sức mạnh ấy đến gần, Phi đã vội đưa lưng ra che chắn cho cô gái đó không bị tổn thương bởi làn sóng sức mạnh đang quét tới. Điều này khiến cho cả người Phi cùng cô gái đó văng đi rất xa. Đồng thời thương tổn mà Phi phải chịu đựng cũng lớn hơn người khác gấp nhiều lần. Cậu ta trong lúc đó gần như mất đi ý thức, thế nhưng vì cô gái đang ôm chặt trong lòng mà đầu óc cậu ta còn cố gắng tỉnh táo lại đôi chút. Khi rơi xuống đất, Phi cũng đã cố gắng đưa thân thể mình xuống trước đánh uỵch một cái. Cả hai người lăn đi mấy vòng rồi mới ngất đi.
Còn Hồng Long, cậu ta bế xóc Dạ Nguyệt lao ra khỏi tầm của làn sóng sức mạnh ấy. Thế nhưng tốc độ của cậu ta còn kém Phi rất xa. Phi không tránh được, cậu ta có thể tránh sao. Chỉ sau khi cậu ta ôm Dạ Nguyệt lui về phía sau vài giây thì một cơn nóng khủng khiếp đã lan đến người Hồng Long. Cố gắng bảo toàn an toàn cho Dạ Nguyệt, cậu ta nhanh chóng dừng lại rồi ôm lấy đầu cô ấy dựa sát vào ngực mình. Một sức nóng khủng khiếp lan đến người Hồng Long làm cho cả thân thể cậu ta phỏng rộp đi vì nóng. Thế nhưng cũng nhờ Dạ Nguyệt vẫn còn tỉnh táo nên cô ấy hiện đang cố dùng hết sức lực của mình chữa trị cho Hồng Long. Đỡ chút nào hay chút đó. Mọi việc kể ra thì nhiều nhưng lại xảy ra quá nhanh. Thậm chí có kẻ chưa biết gì thì cả người hắn đã bị luồng lửa liếm tới rồi hòa vào hư vô tan biến. Mà sau khi vụ nổ xảy ra, bán kính trong vòng hơn trăm mét xung quanh vụ nổ đã bị phá hủy hoàn toàn. Không còn bất kỳ thứ gì có thể tồn tại trong bán kính trăm mét này nữa. Mà kể ra thì công lao cũng phải nhắc đến tên bán nam bán nữ kia. Nếu không có hắn ta tạo ra màn chắn bao bọc lại vụ nổ ấy thì có thể hiện giờ tất cả những người ở đây đều phải tan vào hư vô rồi. Chính vòng tròn bao bọc ấy đã giảm bớt đi vô số lần sức mạnh hủy diệt khủng khiếp của vụ nổ ấy.
Cũng còn may mắn cho nhóm Tiểu Quỷ là không ai bị ngọn lửa này tống đến cõi hư vô. Chứ nếu không câu chuyện này cũng đã kết thúc ở đây rồi. Thế nhưng toàn bộ những người vướng phải vụ nổ ấy không ai còn có thể đứng dậy nổi nữa. Vụ nổ xảy ra từ sức mạnh của hai người mang Power Vô cực thì không bị hòa tan vào hư vô đã là may mắn lắm rồi. Kẻ gượng dậy được đầu tiên, chính là tên bán nam bán nữ kia. Hắn ta cố gắng ngồi lên, tay hắn ta chấp lại bắt ấn. Một hư ảnh từ tay hắn phóng nhẹ ra trước mặt. Một hư ảnh bằng sương khói nhưng rồi nó dần dần quyện lại thành thực thể. Trước mặt hắn hiện giờ là một vị thần oai vũ cao hơn ba mét. Tuy phần đầu của vị thần này hơn phân nữa là của khổng tước nhưng từ người vị thần lại tỏa ra một khí thế bể nghễ thiên hạ. Bộ giáp vàng rực mang trên người phát ra ánh hào quang tỏa ra khí thế đế tôn. Chiếc vương miện trên đầu của vị thần lấp lánh năm màu sắc độc lập: đỏ, lam, lục, bạc và vàng. Năm màu hệt như vần cầu vồng tỏa sáng khắp vạn dặm xung quanh. Bạch Hàn là người tỉnh lại sau, cùng với Phong Lam, cậu ta vừa nhìn thấy vị thần này thì cậu ta đã vội ấp úng:
-Đây, đây chẳng phải là…
Phong Lam trầm mặc:
-Khổng tước vương, thần thú đứng thú bảy trong 12 thần thú thượng cổ.
Thế giới này vốn có 12 thần thú thượng cổ nắm giữ những sức mạnh vĩ đại. 12 thần thú này luôn không đổi thứ tự, chỉ là qua vài thời kỳ sinh sản thì chúng sẽ trao lại toàn bộ sức mạnh cho hậu duệ chúng mà thôi. Và vị thần mà tất cả mọi người đang chứng kiến ở đây chính là hậu duệ của vị thần thứ bảy, Khổng tước vương. Cũng nhờ vào lúc bình thường, Phong Lam thường xem xét nhiều về những tư liệu cổ thế nên cậu ta nhận ra ngay vị thần này cũng không có gì lạ. Cùng lúc này, Phi đã dần hồi tỉnh lại, cậu ta vừa mở mắt ra thì đã vội tìm kiếm cô gái đó rồi.Cô ấy hiện giờ đang nằm ngoắc ngoải gần cậu ta. Dù cho có cố gắng hết sức mình để ngồi dậy nhưng làm sao Phi còn đủ sức được chứ. Thế nên cậu ta bò dần đến cô gái đó. Nâng đầu cô gái đó dậy rồi nhìn thẳng vào gương mặt vô cùng khả ái của cô ấy. Phi cười khổ một tiếng. Quả thật là cậu ta không hề biết cô gái này, thậm chí là cậu ta dám chắc là chưa từng gặp mặt. Thế nhưng cơn đau nhói trong người cậu ta tại sao lại đau đến vậy. Nhìn gương mặt cô ấy ngủ đôi chút, Phi dường như đã quên cả thực tại mà đi sâu vào một mộng cảnh gì đó rồi. Còn ở chỗ Hồng Long, khi vụ nổ khủng khiếp vừa quét qua xong, cậu ta cũng ngay lập tức đổ gục xuống ngất đi. Mà Dạ Nguyệt trong lòng cậu ta cũng không khá hơn chút nào. Gương mặt cô ấy hiện giờ trở nên xanh xao đi trông thấy. Cố gắng đỡ lấy Hồng Long, cô ấy ghì chặt cậu ta vào người mình. Từng giọt nước mắt thánh thót cứ thi nhau rơi xuống.
Vị thần vừa được triệu hồi ra đã gầm lên một tiếng thật khủng khiếp. Rồi theo cái phất tay của tên bán nam bán nữ kia hướng về phía nhóm Bạch Hàn, Phong Lam và Tôn Giang. Từ cặp mắt của Khổng Tước vương phát ra hai luồng ánh sáng đỏ rực lao đến nơi nhóm họ đang đứng. Ngay tức thì họ nhảy vội ra tránh thoát. Luồng ánh sáng ấy quét đến đâu thì sự sống xung quanh đó lại héo rũ đến đấy. Ngay sau khi luồng ánh sáng đó không hủy diệt được họ, Khổng Tước vương đã lao nhanh đến cạnh Bạch Hàn với tốc độ khó tưởng của một người có thân thể khổng lồ đến vậy. Một nắm tay của hắn lao nhanh đến người Bạch Hàn. Cậu ta chỉ kịp đưa tay lên phản ứng chặn lại cú tấn công ấy thì cả người cậu đã phải lao vọt về phía sau như một mũi tên. Phong Lam đứng từ xa thấy thế vội vàng lao đến phía sau Khổng Tước vương, thế nhưng dường như hắn ta đoán được cú tấn công của Phong Lam, hắn ta quạt cánh tay khổng lồ của mình về phía sau trúng ngay vào Phong Lam. Cậu ta cũng giống như Bạch Hàn, cả thân người bị bắn thẳng về phía sau một cách nhanh chóng. Tôn Giang thấy tình thế có vẻ như không ổn, cậu ta vội vàng lui về sau cấp tốc. Thế nhưng Khổng Tước vương có thể dễ dàng để cậu ta tránh thoát sao. Lại một quả đấm trực tiếp tống vào người Tôn Giang khiến cho cậu ta cũng bị bắn văng đi.
Tên bán nam bán nữ kia đã phục hồi được đôi chút rồi. Hắn ta loạng choạng đứng dậy nhếch mép cười:
- Các ngươi nghĩ rằng sức của các ngươi có thể đối chọi được với một vị thần hùng mạnh hay sao. Khổng Tước vương, giết hai tên kia trước.
Hai tên mà tên đó nói đến chính là Phi và Hồng Long hiện đang ngất đi kia. Trong lòng Phi là cô gái mà hắn ta đã tra tấn nhưng chưa chết, trong lòng Hồng Long là cô gái tên Dạ Nguyệt vốn tưởng đã chết dưới kiếm của Lôi Bá rồi. Hai người này, hắn rất muốn, rất muốn hủy diệt hết. Thế nên đối tượng nhắm đến của hắn là cô gái đó và Dạ Nguyệt cũng không có gì là sai. Vị thần gật đầu nhẹ một cái rồi từ cặp mặt của hắn ta lại phát ra ánh sáng đỏ. Mục tiêu chính là Hồng Long bắn thẳng đến. Dạ Nguyệt dù đang khóc nhưng cô ấy vẫn thấy được mục tiêu của hắn ta chính là mình. Cô ấy cười nhẹ một cái rồi cúi mình xuống thơm nhẹ vào trán Hồng Long. Đồng thời cô ấy nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn anh. Em yêu anh nhiều lắm.
Nói rồi cô ấy ôm siết lấy Hồng Long rồi nhắm mắt lại. Ngay tức khắc đó, tia sáng đỏ kia đã gần chạm vào người Hồng Long rồi. Từ đằng xa, Bạch Hàn, Tôn Giang, Phong Lam đồng loạt hét lớn:
-KHÔNG!!!
Phong Lam cố gắng trong giây phút này phóng phong kiếm lại nhằm cản phá đường tấn công của hắn ta. Tôn Giang từ đằng xa cũng đặt tay xuống đất nhằm tạo một bức tường đất cản trở ánh sáng đỏ kia. Nhưng…có thể được sao. Câu trả lời hiển nhiên là không rồi. Thế nên một tiếng nổ dữ dội vang lên cùng với những đám bụi mù mịt bao quanh lấy vụ nổ lại. Phải chăng là Hồng Long cùng Dạ Nguyệt đã phải hy sinh trước đòn thế tấn công này rồi. Tên bán nam bán nữ kia nhếch mép cười lạnh một cái, đồng thời hắn chuyển tay định đưa ra mục tiêu tiếp theo cho Khổng Tước vương. Thế nhưng khi vừa rụt tay lại, đồng tử trong mắt hắn đã co rút nhanh chóng. Đồng thời khóe miệng của hắn từ nhếch mép cười cũng giật giật mấy cái. Đứng trong tầm vụ nổ kia, một thân ảnh được bụi khói bao phủ. Một thân ảnh vô cùng uy vũ mang khí khái duy ngã độc tôn. Trong tay anh ta là một thanh hoàng kiếm phát ánh vàng từ mũi kiếm kéo dài đến chuôi kiếm. Anh ta đứng theo thế thủ, đưa thanh kiếm chặn ngang trước người. Có một điều duy nhất làm mọi cho mọi người hoảng sợ chính là đôi mắt anh ta lại không hề mở ra. Người vừa xuất hiện và đỡ lấy đòn tấn công cho Hồng Long và Dạ Nguyệt lại chính là người từ nãy đến giờ dường như đang lâm vào mộng cảnh: Phi. Sự khiếp sợ này chính là, có thể đạt tốc độ cực hạn, đồng thời đỡ lấy một lần tấn công mạnh mẽ của Khổng Tước vương như mà vẫn chưa mở mắt sao. Mà đồng dạng, phía bên kia, cô gái đó cũng đã được Phi đặt nằm dựa vào một thân cây cao to rồi. Phi tuy đứng đó nhắm mắt nhưng cậu ta mở lời, giọng nói của cậu ta lúc này dường như vọng từ nơi sâu thẳm nào đó xuống vậy:
-Còn không mau đứng dậy!!!
Vào lúc này, cả bọn ba người Bạch Hàn, Tôn Giang cùng Phong Lam đều ngơ ngác nhìn về nơi thân hình Phi đang đứng. Cậu ta đứng đấy, khí chất hiện giờ phiêu dật xuất trần khác hẳn với thường ngày nhiều lắm. Mà cùng lúc đó, Dạ Nguyệt cũng có điều khó hiểu. Phi đang nói với ai chứ. Nơi đây chỉ có cô ấy và Hồng Long. Nhưng Hồng Long do kiệt sức nên đã ngất đi rồi. Vậy thì người mà Phi kêu đứng dậy là ai. Còn tên bán nam bán nữ kia cũng có chút thần người. Không ngờ tên này lại có thể chống đỡ được một kích của Khổng Tước vương, điều này quả thật có hơi chút biến thái rồi. Lực tấn công của Khổng Tước vương là không thể bàn cãi. Được đứng thứ 7 trong 12 thần thú đâu phải chỉ là hữu danh vô thực. Chiêu sóng ánh sáng từ mắt Khổng Tước vương chính là độc chiêu gần với kích phát toàn bộ sức mạnh của nó nhất. Thế nhưng tên này lại có thể phá giải được luồng sóng ánh sáng ấy. Điều này sao có thể. Hắn ta không còn cười nữa, tay hắn lại một lần nữa phất lên:
-Giải quyết hắn.
Từ đôi mắt của Khổng Tước vương, một luồng ánh sáng lại phóng ra và lần này, đích đến của nó là Phi. Mặc dù cậu ta nhắm mắt, thế nhưng Phi hiện giờ dường như đã đổi thành một con người khác. Kiếm trong tay cậu ta chỉ quét lên một cái. Một đường chém ánh sáng lao vội về phía luồng sức mạnh kia. Tuy không thể cản được hoàn toàn nhưng cũng đã ngăn chặn đi một phần sức mạnh của luồng sức mạnh ánh sáng kia. Mà đồng thời, sau lưng Phi, một người nữa bổng nhiên mở mắt ra. Một luồng sóng sức mạnh như ngọn lửa vạn năm hừng hực cháy lên trong đôi mắt con người đó. Dạ Nguyệt lúc này cũng có đôi chút khiếp sợ mà lui về sau đôi chút. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy nụ cười mỉm của Hồng Long, cô ấy đã vội yên tâm lại. Hồng Long đứng lên cạnh bên Phi vỗ nhẹ vai Phi vài cái, rồi cậu ta cất tiếng bằng giọng nói ồm ồm không giống thường ngày:
- Em qua chăm sóc cô gái kia đi. Để nơi này cho bọn anh.
Tức thì, Hồng Long giơ tay ra phía trước. một cột lửa từ tay cậu ta phát ra cuốn đến luồng sóng sức mạnh kia làm cho nó bị phá hủy một cách triệt để. Nói ra thì không biết phải do may mắn hay không. Nhờ vào vụ nổ phát ra trận lửa khủng khiếp kia mà Hồng Long có vẻ như đã hấp thu được đại lượng sức mạnh của lửa. Sức mạnh cậu ta trực tiếp thăng từ Power cấp một thăng lên cấp hai rồi. Hỏa sức mạnh trong người cậu ta đạt đến một trình độ khá cao. Mà đồng thời, Phi cũng không hiểu sao nhờ vào vụ nổ kia cũng đã kích phát tiềm năng trong người của cậu ta. Trạng thái của cậu ta hiện giờ chính là trạng thái Vong Ngã, một trạng thái chỉ có thể gặp, không thể cầu. Người được bước vào trạng thái Vong Ngã này thì sẽ rất mau chóng chuyển sức mạnh lên một tầng cao mới. Thế nhưng chỉ có điều là Phi có thật sự điều khiển được trạng thái Vong Ngã này không đã. Khỏi nói về sức mạnh sau khi thăng Power, chỉ cần ở trong trạng thái Vong Ngã này thì Phi sẽ là dạng tồn tại vô địch tại nơi này. Tay vẫn cầm chặt Hoàng kiếm, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, thế nhưng khí chất của cậu ta hiện giờ như một thế ngoại cao nhân tỏa ra uy thế bức người vậy. Mà Hồng Long bên cạnh cũng tỏa ra một khí thế lăng lệ vô cùng. Đôi mắt hừng hực rực lửa dữ dội, mọi cử động của cậu ta dường như đều có thể phát ra một đường lửa nóng hực. Đồng thời, cột lửa từ tay Hồng Long lại một lần nữa được tập trung. Lần này nó không phóng đến tấn công Khổng Tước vương hay tên kia, mà nó lại ảo hóa thành hình dạng một thanh liêm đao hoàn toàn bằng lửa. Thanh liêm đao này vừa xuất hiện thì nó đã lập tức tỏa ra khí tức nóng hừng hực. Có lẽ chỉ riêng ngọn lửa này thì độ nóng của nó có thể đã đạt đến vài trăm độ. Có khi lên đến ngàn độ cũng không chừng. Gió không thổi, nhưng quần áo trên người cả hai cứ bay phần phận vô cùng xuất trần. Phi cất tiếng:
-Để tớ và Hồng Long lo tên to con này, các cậu tìm cách hạ gục tên bán nam bán nữ đó đi.
Dù cho Hồng Long lẫn Phi đều đang căm tức tên khốn kia nhưng hiện giờ, cả hai cũng nhận thức được tình huống này. Trong số năm người bọn họ, hiện giờ chỉ có Phi cùng Hồng Long là có thể chống cự với tên Khổng Tước vương kia mà thôi. Cả Bạch Hàn, Tôn Giang lẫn Phong Lam đều đã phải dính thương tích rất nặng từ luồng sóng hủy diệt kia. Thế nên giao cho bọn họ đối phó với tên bán nam bán nữ là điều tạm chấp nhận. Dù cho tên đó có đạt đến sức mạnh Power cấp hai nhưng hiện giờ cũng đã bị thương tích rất nặng rồi. Ba đấu một, có vẻ như cũng có thể chống cự được. Bạch Hàn, Tôn Giang cùng Phong Lam cũng hiểu ý Phi. Cậu ta hiện giờ trong trạng thái Vong Ngã, mà Hồng Long có vẻ như đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi. Giao cho họ cũng sẽ không có vấn đề gì. Mà bản thân ba người lại đang suy nhược, thế nên cùng nhau đối phó với tên bán nam bán nữ cũng đang suy nhược kia chắc không có vấn đề gì. Không nói gì thêm, Phi dùng tốc độ của mình lao thẳng đến chân Khổng Tước vương, đồng thời cậu ta quét thanh kiếm về phía chân hắn ta. Không hiểu sao lúc này, cả người Phi lại phát ra từng tia điện vàng rực cùng với đường kiếm kia mà quét đến Khổng Tước vương. Khổng Tước vương thấy tình thế có vẻ không ổn, hắn ta lập tức lùi nhanh về sau đồng thời từ trên đầu hắn tản mát ra một luồng khí mạnh kinh khủng. Năm tia sáng từ chiếc vương miệng của hắn ta ngay lập tức lao đến Phi hệt như cuồng long đảo vũ. Mà Hồng Long hiện giờ cũng đâu chịu kém, cả thân người cậu ta như một tia chớp đỏ lao đến trước mặt Phi, đồng thời cậu ta cũng quét thanh đao lửa trong tay cậu ta về phía năm luồng sức mạnh kia. Tuy chỉ đánh bật được luồng sức mạnh kia đôi chút nhưng cũng đã có thể gọi là thành công cản phá lần tấn công này của hắn rồi.
Bên này, nhóm Bạch Hàn cũng không dám xem thường tên này. Chiêu thức của hắn ta quả thật có chút khó hiểu. Hắn liên tục bắt ấn, hai tay của hắn cứ thoăng thoắt biến hóa từ ấn này sang ấn khác. Mà đồng thời mỗi ấn chú của hắn cũng mang theo một uy thế khác nhau. Ví dụ như khi Bạch Hàn múa thương quét đến, hắn ta đã bắt một ấn làm xuất hiện một võ sĩ tay cầm đại kiếm mà chặn chiêu của Bạch Hàn ngay tức thì. Lập tức hắn ta lui cấp tốc về sau và võ sĩ kia cũng đồng thời biến mất. Vào lúc này, một mũi phong kiếm lao vội đến người hắn ta. Thế nhưng mũi phong kiếm này lại bị đánh bật ra một cách bí ẩn. Từ người hắn ta có thể thấy được một vùng bao phủ bao bọc lấy người hắn. Hẳn là chính nhờ chiêu thức này mà hắn có thể hóa giải phong kiếm của Phong Lam một cách dễ dàng. Tôn Giang hiện giờ cũng đã sôi máu lên rồi. Dù cho thân thể cậu ta đang trong trạng thái suy nhược nhưng cậu ta vẫn cố gắng lao đến tấn công tên đó. Từ tay cậu ta tản mát ra một thứ sức mạnh phá hủy toàn diện. Vừa lao đến, cậu ta đã ngay lập tức đem phá bỏ tầng bảo vệ của hắn ta. Đồng thời từ phía sau Tôn Giang, một lưỡi thương băng đâm thẳng đến ngực tên đó. Thế nhưng kẻ mang sức mạnh ấn pháp cấp hai đâu dễ dàng bị hạ như vậy. Hắn ta nhanh chóng lắc người, thân thể phiêu dật lui lại phía sau một khoảng rất xa. Một mũi phong kiếm không hiểu từ lúc nào bổng nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta. Mũi kiếm dự định đâm thẳng vào mi tâm hắn ta. Đồng thời phía sau hắn cũng xuất hiện ba mũi phong kiếm khác lao vội đến người hắn. Đồng loạt cả bốn thanh phong kiếm xuất kích, Phong Lam tin chắc rằng tên đó sẽ không thể nào tránh thoát được. Thế nhưng sự kiện tiếp theo đã khiến cho Bạch Hàn, Tôn Giang thậm chí là Phong Lam cũng ngây ngốc. Hắn ta nghiên người về phía sau tránh thoát mũi kiếm ngay tại mi tâm của hắn, đồng thời hắn ta xoay một vòng trên không trung. Điều này khiến tất cả những mũi phong kiếm còn lại cũng tấn công vào không khí. Ổn định thân người lại, hắn ta quét một lượt nhìn về phía ba người kia. Một tia sát khí nổi lên trong mắt hắn ta. Ấn trong tay hắn lại tiếp tục biến hóa, lần này từ trong hư không sau lưng hắn ta xuất hiện mười thanh đại kiếm, mỗi thanh đều có một hình thái khác nhau. Thế nhưng thanh nào cũng đều là một kiện vũ khí cực phẩm mà người người ao ước. Cả bọn hiện giờ thầm kêu lên không ổn. Vừa định lao đến tấn công hắn thì cả mười thanh đại kiếm đã tiến vội đến tấn công cả ba người trước rồi. Mỗi thanh đều là thần khí vô cùng cường đại. Thế nên hắn ta hiện giờ không còn bận tâm về ba người này cho lắm. Điều thu hút chú ý của hắn chính là hai kẻ đang điên cuồng chiến đấu với Khổng Tước vương kia. Đồng thời ở đằng xa còn có cả hai cô gái đang nhìn về hướng này nữa. Một cái nhếch mép cười của hắn hiện lên. Trong đầu hắn hẳn đã tính xong kế chơi chết bọn họ rồi.
- Thả cô ấy ra, nếu không…
Chưa dứt câu, Hồng Long đã bị một tên lính đá thẳng một cước vào mặt làm cho cậu ta phun ra một ngụm máu. Dạ Nguyệt thấy vậy vội dẫy dụa như muốn chạy lại bên Hồng Long, thế nhưng cô ấy làm sao có thể thoát khỏi kìm kẹp của hai tên đàn ông lực lưỡng được. Những dòng lệ nóng của cô ấy thi nhau rơi xuống. Vừa nhìn thấy ông của mình bị người khác đánh đạp đến vậy, vừa nhìn thấy người mình yêu thương bị hành hạ. Nỗi đau này, có ai chịu nổi chứ. Lúc này cô ấy đã đứng trước mặt Lôi Bá, tinh thần của Dạ Nguyệt đang suy sụp đến cực độ rồi. Lôi Bá đưa tay nâng cằm cô ấy lên, Dạ Nguyệt vội quay phắt đầu đi, hai dòng lệ của cô ấy vẫn cứ tuông trào không dứt. Lôi Bá bổng nhiên cười ha hả, hắn ta chỉ vào ngài Thiên Nhân đang nằm ở đằng xa:
- Ông của người, giờ không còn là điểm tựa của ngươi được nữa. – Rồi hắn lại chỉ Hồng Long – Cả tên này, hiện giờ cũng đã bại dưới tay ta. Lựa chọn ngày xưa của ngươi, ta thấy nó đã sai hoàn toàn rồi.
Dạ Nguyệt lắc đầu, cô ấy không nói gì. Tuy những dòng lệ vẫn đang rơi nhưng ánh mắt cô ấy lại tỏa sáng lạ thường. Lôi Bá nhếch mép một chút rồi hắn ta giơ thanh kiếm đang cầm ở tay phải của hắn lên cao. Mũi kiếm sắc lạnh tỏa ra hàn khí thấu xương. Từ mũi kiếm, những dòng khí lăng lệ chảy liên tục cuốn về viên ngọc nơi đốc kiếm. Đồng thời từ viên ngọc ấy, một dòng khí nhỏ chạy dọc sống kiếm mà đi tới mũi kiến. Đây chính là một chiêu thức vô cùng bá đạo của Lôi Bá, Lệ chi kiếm khí. Mũi kiếm này, đủ sức hòa tan tất cả mọi vật trên đường kiếm của nó. Mà nếu như là con người, vậy thì người trúng phải chiêu thức này sẽ hòa vào hư vô. Vĩnh viễn tan biến. Cả hai tên đi theo giữ Dạ Nguyệt hiện giờ đã lui ra rất xa. Bọn chúng biết rằng sức mạnh từ mũi kiếm này không phải là thứ chúng có thể tránh thoát. Mà trong lúc này, Hồng Long nằm trên mặt đất liên tục gào thét:
- Không, không, không…
Mũi kiếm, đã đạt sức mạnh cực hạn. Cả thân kiếm hiện giờ ánh lên màu trắng hệt như khói kỳ dị. Những âm thanh trầm thấp nhỏ cứ liên tục vang lên như gào thét. Dạ Nguyệt hiện giờ chỉ còn nhắm mắt lại và chờ đợi. Âm thanh ấy cứ liên tục vang lên bên tai cô ấy hệt như những tiếng gọi của tử thần đang dần kéo cô ấy về phía hắn ta. Thế nhưng dường như có điều gì đó khiến cô ấy còn vương vấn. Thế nên cô ấy khẽ mở mắt ra nhìn về phía ngài Thiên Nhân rồi lại quay sang Hồng Long. Trong thời khắc cuối này, cô ấy khẽ cười. Nụ cười xinh đến cực điểm khắc sâu vào tâm trí vốn đang muốn nổ tung của Hồng Long. Nụ cười xinh đẹp đến thê lương này làm cho cả bọn cũng muốn điên lên theo. Phải chấm dứt ở đây sao, cả sức mạnh để bảo vệ người thân yêu nhất còn không có. Nói gì đến chuyện giải cứu thế giới của bọn họ. Mũi kiếm hiện giờ như phá đi cả không gian mà lao về thân người nhỏ bé của Dạ Nguyệt. Mũi kiếm mang theo uy thế khủng khiếp cứ thế mà tiến tới cô ấy. Từng chút, từng chút một, thời gian hiện giờ như ngưng đọng lại. Hồng Long, cậu ta dùng hết sức mạnh của mình vùng ra khỏi sự kìm nén của bọn lính mà lao đến Dạ Nguyệt. Thời gian vào khoảnh khắc này dường như không hề trôi đi chút nào cả. Mũi kiếm xé gió đâm đến Dạ Nguyệt không chút thương tiếc nào. Hồng Long tới không kịp, nhưng có một người khác đã kịp thời chặn lại cú tấn công đó của Lôi Bá. Hắn không thể ngờ là có kẻ có thể chặn được mũi kiếm này của hắn vào lúc này. Và người chặn mũi kiếm của hắn còn mang theo một quả cầu xanh lam tròn trịa. Hồng Long vừa chợt vui mừng vì Dạ Nguyệt đã được cứu nhưng cậu ta cũng chợt sững người vì cảnh tượng tiếp theo. Mà không chỉ mình Hồng Long sững người. Cả Phi, Bạch Hàn, Tôn Giang cùng Phong Lam cũng sững người. Dường như vào lúc này, họ đã biết được cảm giác mất mát trước kia của họ là gì rồi. Mũi kiếm ấy, không thể bị cản phá. Lao vội qua thân thể của người đó, một thân áo trắng nhuộm máu với mái đầu cùng bộ râu dài bạc trắng. Người vừa đến đỡ lấy cú tấn công ấy cho Dạ Nguyệt chính là ông của cô ấy, ngài Thiên Nhân. Mũi kiếm đi xuyên người, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Tất cả những người có mặt ngay tại lúc này chắc chắn rằng ngài Thiên Nhân sẽ không thể giữ được mạng của mình nữa rồi. Thế nhưng kẻ trong cuộc, Lôi Bá lại cảm thấy một áp lực sinh tử mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Quả cầu màu xanh trong tay ngài Thiên Nhân cũng lao thẳng về lồng ngực của hắn ta. Quả cầu này được tích tụ đầy đủ sức mạnh cuối cùng của ngài Thiên Nhân, thế nên nó cũng đủ sức đưa một con người vào hư vô vĩnh viễn. Có vẻ như ngài Thiên Nhân đã đợi giây phút này rất lâu rồi. Tốc độ này của ông hiện giờ quả thật cả kẻ luyện cực hạn gia tốc, Lôi Bá, cũng có phần hoảng sợ. Đồng vu quy tận, đó chính là cách mà ngài Thiên Nhân dùng lúc này. Lôi Bá gào lên, đôi mắt rực đỏ vì giận dữ:
- TÊN KHỐN!!!
Ngài Thiên Nhân cũng gào lên cùng Lôi Bá:
- CHẾT ĐI!!!
Dường như vào giây phút này, ngài Thiên Nhân khẽ cười một cái thật nhẹ nhìn về phía học trò của mình. Cũng vào lúc này, tên bán nam bán nữ kia quăng vội cô gái đang ngoắc ngoải trong lòng về phía sau. Đồng thời tay hắn nhanh chóng bắt ấn. Tất cả những kẻ có mặt ở đây hiện giờ do hoảng sợ trước sức mạnh khủng khiếp của hai người kia nên bọn chúng đã bỏ nhóm ra và lui về phía sau toàn bộ. Không có thời gian để thương tiếc trước sự ra đi đột ngột của sư phụ. Bảo toàn tính mạng vào lúc này là quan trọng nhất. Cùng lúc đó cũng phải bảo mệnh cho ai đó nữa. Thế nên giờ phút này, Phi phóng vội lên cao ôm lấy thân thể của cô gái đó. Đó hoàn toàn là phản xạ chứ cậu ta còn không nghĩ là bản thân sẽ làm thế. Hồng Long lao cấp tốc đến Dạ Nguyệt ôm chặt cô ấy rồi lui về phía sau trong khoảnh khắc ấy. Mà đồng loạt Bạch Hàn, Tôn Giang và Phong Lam cùng lúc lui vội về sau hy vọng tránh khỏi tầm phá hủy khủng khiếp của hai kỹ năng kia. Hiện giờ tên bán nam bán nữ ấy đã bắt ấn xong. Một vòng tròn bao bọc lấy cả hai người Lôi Bá cùng ngài Thiên nhân ngay tức khắc. Thế nhưng vòng tròn nhỏ bé này làm sao có thể chịu nổi sức công phá khủng khiếp của hai kẻ mang sức mạnh Power cấp ba, Vô cực. Thế nên vụ nổ khủng khiếp ngay lập tức bạo phát. Một dòng lửa đỏ rực bắt đầu từ vòng tròn bảo vệ mà tên bán nam bán nữ kia tạo ra lan ra xung quanh trăm dặm hệt như một cơn thủy triều mạnh mẽ. Nó cuốn phăng đi tất cả mọi thứ trên đường đi của nó và con người cũng không ngoại lệ. Tuy tên bán nam bán nữ kia vừa tạo thành vòng tròn thì đã cấp tốc lui lại nhưng hắn ta vẫn phải chịu đựng luồng sức mạnh khủng bố kia. Cả thân người hắn bị cuốn đi xa về phía sau rồi đập mạnh vào vách đá. Mà những kẻ vốn đã tháo chạy từ trước cũng không thể nào tránh thoát được luồng sóng dữ dội này. Tất cả đều bị luồng sóng này quét đi văng xa tít mù. Riêng hai cặp đôi Phi, cô gái đó và Hồng Long, Dạ Nguyệt thì họ còn bị thương tổn nặng hơn nữa. Phi lúc lao lên không nhằm cứu cô gái đó thì cậu ta không thể nào kịp tránh thoát xuống đất. Thế nên luồng sức mạnh ấy cậu ta gần như là đã lãnh đủ. Trước khi luồng sức mạnh ấy đến gần, Phi đã vội đưa lưng ra che chắn cho cô gái đó không bị tổn thương bởi làn sóng sức mạnh đang quét tới. Điều này khiến cho cả người Phi cùng cô gái đó văng đi rất xa. Đồng thời thương tổn mà Phi phải chịu đựng cũng lớn hơn người khác gấp nhiều lần. Cậu ta trong lúc đó gần như mất đi ý thức, thế nhưng vì cô gái đang ôm chặt trong lòng mà đầu óc cậu ta còn cố gắng tỉnh táo lại đôi chút. Khi rơi xuống đất, Phi cũng đã cố gắng đưa thân thể mình xuống trước đánh uỵch một cái. Cả hai người lăn đi mấy vòng rồi mới ngất đi.
Còn Hồng Long, cậu ta bế xóc Dạ Nguyệt lao ra khỏi tầm của làn sóng sức mạnh ấy. Thế nhưng tốc độ của cậu ta còn kém Phi rất xa. Phi không tránh được, cậu ta có thể tránh sao. Chỉ sau khi cậu ta ôm Dạ Nguyệt lui về phía sau vài giây thì một cơn nóng khủng khiếp đã lan đến người Hồng Long. Cố gắng bảo toàn an toàn cho Dạ Nguyệt, cậu ta nhanh chóng dừng lại rồi ôm lấy đầu cô ấy dựa sát vào ngực mình. Một sức nóng khủng khiếp lan đến người Hồng Long làm cho cả thân thể cậu ta phỏng rộp đi vì nóng. Thế nhưng cũng nhờ Dạ Nguyệt vẫn còn tỉnh táo nên cô ấy hiện đang cố dùng hết sức lực của mình chữa trị cho Hồng Long. Đỡ chút nào hay chút đó. Mọi việc kể ra thì nhiều nhưng lại xảy ra quá nhanh. Thậm chí có kẻ chưa biết gì thì cả người hắn đã bị luồng lửa liếm tới rồi hòa vào hư vô tan biến. Mà sau khi vụ nổ xảy ra, bán kính trong vòng hơn trăm mét xung quanh vụ nổ đã bị phá hủy hoàn toàn. Không còn bất kỳ thứ gì có thể tồn tại trong bán kính trăm mét này nữa. Mà kể ra thì công lao cũng phải nhắc đến tên bán nam bán nữ kia. Nếu không có hắn ta tạo ra màn chắn bao bọc lại vụ nổ ấy thì có thể hiện giờ tất cả những người ở đây đều phải tan vào hư vô rồi. Chính vòng tròn bao bọc ấy đã giảm bớt đi vô số lần sức mạnh hủy diệt khủng khiếp của vụ nổ ấy.
Cũng còn may mắn cho nhóm Tiểu Quỷ là không ai bị ngọn lửa này tống đến cõi hư vô. Chứ nếu không câu chuyện này cũng đã kết thúc ở đây rồi. Thế nhưng toàn bộ những người vướng phải vụ nổ ấy không ai còn có thể đứng dậy nổi nữa. Vụ nổ xảy ra từ sức mạnh của hai người mang Power Vô cực thì không bị hòa tan vào hư vô đã là may mắn lắm rồi. Kẻ gượng dậy được đầu tiên, chính là tên bán nam bán nữ kia. Hắn ta cố gắng ngồi lên, tay hắn ta chấp lại bắt ấn. Một hư ảnh từ tay hắn phóng nhẹ ra trước mặt. Một hư ảnh bằng sương khói nhưng rồi nó dần dần quyện lại thành thực thể. Trước mặt hắn hiện giờ là một vị thần oai vũ cao hơn ba mét. Tuy phần đầu của vị thần này hơn phân nữa là của khổng tước nhưng từ người vị thần lại tỏa ra một khí thế bể nghễ thiên hạ. Bộ giáp vàng rực mang trên người phát ra ánh hào quang tỏa ra khí thế đế tôn. Chiếc vương miện trên đầu của vị thần lấp lánh năm màu sắc độc lập: đỏ, lam, lục, bạc và vàng. Năm màu hệt như vần cầu vồng tỏa sáng khắp vạn dặm xung quanh. Bạch Hàn là người tỉnh lại sau, cùng với Phong Lam, cậu ta vừa nhìn thấy vị thần này thì cậu ta đã vội ấp úng:
-Đây, đây chẳng phải là…
Phong Lam trầm mặc:
-Khổng tước vương, thần thú đứng thú bảy trong 12 thần thú thượng cổ.
Thế giới này vốn có 12 thần thú thượng cổ nắm giữ những sức mạnh vĩ đại. 12 thần thú này luôn không đổi thứ tự, chỉ là qua vài thời kỳ sinh sản thì chúng sẽ trao lại toàn bộ sức mạnh cho hậu duệ chúng mà thôi. Và vị thần mà tất cả mọi người đang chứng kiến ở đây chính là hậu duệ của vị thần thứ bảy, Khổng tước vương. Cũng nhờ vào lúc bình thường, Phong Lam thường xem xét nhiều về những tư liệu cổ thế nên cậu ta nhận ra ngay vị thần này cũng không có gì lạ. Cùng lúc này, Phi đã dần hồi tỉnh lại, cậu ta vừa mở mắt ra thì đã vội tìm kiếm cô gái đó rồi.Cô ấy hiện giờ đang nằm ngoắc ngoải gần cậu ta. Dù cho có cố gắng hết sức mình để ngồi dậy nhưng làm sao Phi còn đủ sức được chứ. Thế nên cậu ta bò dần đến cô gái đó. Nâng đầu cô gái đó dậy rồi nhìn thẳng vào gương mặt vô cùng khả ái của cô ấy. Phi cười khổ một tiếng. Quả thật là cậu ta không hề biết cô gái này, thậm chí là cậu ta dám chắc là chưa từng gặp mặt. Thế nhưng cơn đau nhói trong người cậu ta tại sao lại đau đến vậy. Nhìn gương mặt cô ấy ngủ đôi chút, Phi dường như đã quên cả thực tại mà đi sâu vào một mộng cảnh gì đó rồi. Còn ở chỗ Hồng Long, khi vụ nổ khủng khiếp vừa quét qua xong, cậu ta cũng ngay lập tức đổ gục xuống ngất đi. Mà Dạ Nguyệt trong lòng cậu ta cũng không khá hơn chút nào. Gương mặt cô ấy hiện giờ trở nên xanh xao đi trông thấy. Cố gắng đỡ lấy Hồng Long, cô ấy ghì chặt cậu ta vào người mình. Từng giọt nước mắt thánh thót cứ thi nhau rơi xuống.
Vị thần vừa được triệu hồi ra đã gầm lên một tiếng thật khủng khiếp. Rồi theo cái phất tay của tên bán nam bán nữ kia hướng về phía nhóm Bạch Hàn, Phong Lam và Tôn Giang. Từ cặp mắt của Khổng Tước vương phát ra hai luồng ánh sáng đỏ rực lao đến nơi nhóm họ đang đứng. Ngay tức thì họ nhảy vội ra tránh thoát. Luồng ánh sáng ấy quét đến đâu thì sự sống xung quanh đó lại héo rũ đến đấy. Ngay sau khi luồng ánh sáng đó không hủy diệt được họ, Khổng Tước vương đã lao nhanh đến cạnh Bạch Hàn với tốc độ khó tưởng của một người có thân thể khổng lồ đến vậy. Một nắm tay của hắn lao nhanh đến người Bạch Hàn. Cậu ta chỉ kịp đưa tay lên phản ứng chặn lại cú tấn công ấy thì cả người cậu đã phải lao vọt về phía sau như một mũi tên. Phong Lam đứng từ xa thấy thế vội vàng lao đến phía sau Khổng Tước vương, thế nhưng dường như hắn ta đoán được cú tấn công của Phong Lam, hắn ta quạt cánh tay khổng lồ của mình về phía sau trúng ngay vào Phong Lam. Cậu ta cũng giống như Bạch Hàn, cả thân người bị bắn thẳng về phía sau một cách nhanh chóng. Tôn Giang thấy tình thế có vẻ như không ổn, cậu ta vội vàng lui về sau cấp tốc. Thế nhưng Khổng Tước vương có thể dễ dàng để cậu ta tránh thoát sao. Lại một quả đấm trực tiếp tống vào người Tôn Giang khiến cho cậu ta cũng bị bắn văng đi.
Tên bán nam bán nữ kia đã phục hồi được đôi chút rồi. Hắn ta loạng choạng đứng dậy nhếch mép cười:
- Các ngươi nghĩ rằng sức của các ngươi có thể đối chọi được với một vị thần hùng mạnh hay sao. Khổng Tước vương, giết hai tên kia trước.
Hai tên mà tên đó nói đến chính là Phi và Hồng Long hiện đang ngất đi kia. Trong lòng Phi là cô gái mà hắn ta đã tra tấn nhưng chưa chết, trong lòng Hồng Long là cô gái tên Dạ Nguyệt vốn tưởng đã chết dưới kiếm của Lôi Bá rồi. Hai người này, hắn rất muốn, rất muốn hủy diệt hết. Thế nên đối tượng nhắm đến của hắn là cô gái đó và Dạ Nguyệt cũng không có gì là sai. Vị thần gật đầu nhẹ một cái rồi từ cặp mặt của hắn ta lại phát ra ánh sáng đỏ. Mục tiêu chính là Hồng Long bắn thẳng đến. Dạ Nguyệt dù đang khóc nhưng cô ấy vẫn thấy được mục tiêu của hắn ta chính là mình. Cô ấy cười nhẹ một cái rồi cúi mình xuống thơm nhẹ vào trán Hồng Long. Đồng thời cô ấy nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn anh. Em yêu anh nhiều lắm.
Nói rồi cô ấy ôm siết lấy Hồng Long rồi nhắm mắt lại. Ngay tức khắc đó, tia sáng đỏ kia đã gần chạm vào người Hồng Long rồi. Từ đằng xa, Bạch Hàn, Tôn Giang, Phong Lam đồng loạt hét lớn:
-KHÔNG!!!
Phong Lam cố gắng trong giây phút này phóng phong kiếm lại nhằm cản phá đường tấn công của hắn ta. Tôn Giang từ đằng xa cũng đặt tay xuống đất nhằm tạo một bức tường đất cản trở ánh sáng đỏ kia. Nhưng…có thể được sao. Câu trả lời hiển nhiên là không rồi. Thế nên một tiếng nổ dữ dội vang lên cùng với những đám bụi mù mịt bao quanh lấy vụ nổ lại. Phải chăng là Hồng Long cùng Dạ Nguyệt đã phải hy sinh trước đòn thế tấn công này rồi. Tên bán nam bán nữ kia nhếch mép cười lạnh một cái, đồng thời hắn chuyển tay định đưa ra mục tiêu tiếp theo cho Khổng Tước vương. Thế nhưng khi vừa rụt tay lại, đồng tử trong mắt hắn đã co rút nhanh chóng. Đồng thời khóe miệng của hắn từ nhếch mép cười cũng giật giật mấy cái. Đứng trong tầm vụ nổ kia, một thân ảnh được bụi khói bao phủ. Một thân ảnh vô cùng uy vũ mang khí khái duy ngã độc tôn. Trong tay anh ta là một thanh hoàng kiếm phát ánh vàng từ mũi kiếm kéo dài đến chuôi kiếm. Anh ta đứng theo thế thủ, đưa thanh kiếm chặn ngang trước người. Có một điều duy nhất làm mọi cho mọi người hoảng sợ chính là đôi mắt anh ta lại không hề mở ra. Người vừa xuất hiện và đỡ lấy đòn tấn công cho Hồng Long và Dạ Nguyệt lại chính là người từ nãy đến giờ dường như đang lâm vào mộng cảnh: Phi. Sự khiếp sợ này chính là, có thể đạt tốc độ cực hạn, đồng thời đỡ lấy một lần tấn công mạnh mẽ của Khổng Tước vương như mà vẫn chưa mở mắt sao. Mà đồng dạng, phía bên kia, cô gái đó cũng đã được Phi đặt nằm dựa vào một thân cây cao to rồi. Phi tuy đứng đó nhắm mắt nhưng cậu ta mở lời, giọng nói của cậu ta lúc này dường như vọng từ nơi sâu thẳm nào đó xuống vậy:
-Còn không mau đứng dậy!!!
Vào lúc này, cả bọn ba người Bạch Hàn, Tôn Giang cùng Phong Lam đều ngơ ngác nhìn về nơi thân hình Phi đang đứng. Cậu ta đứng đấy, khí chất hiện giờ phiêu dật xuất trần khác hẳn với thường ngày nhiều lắm. Mà cùng lúc đó, Dạ Nguyệt cũng có điều khó hiểu. Phi đang nói với ai chứ. Nơi đây chỉ có cô ấy và Hồng Long. Nhưng Hồng Long do kiệt sức nên đã ngất đi rồi. Vậy thì người mà Phi kêu đứng dậy là ai. Còn tên bán nam bán nữ kia cũng có chút thần người. Không ngờ tên này lại có thể chống đỡ được một kích của Khổng Tước vương, điều này quả thật có hơi chút biến thái rồi. Lực tấn công của Khổng Tước vương là không thể bàn cãi. Được đứng thứ 7 trong 12 thần thú đâu phải chỉ là hữu danh vô thực. Chiêu sóng ánh sáng từ mắt Khổng Tước vương chính là độc chiêu gần với kích phát toàn bộ sức mạnh của nó nhất. Thế nhưng tên này lại có thể phá giải được luồng sóng ánh sáng ấy. Điều này sao có thể. Hắn ta không còn cười nữa, tay hắn lại một lần nữa phất lên:
-Giải quyết hắn.
Từ đôi mắt của Khổng Tước vương, một luồng ánh sáng lại phóng ra và lần này, đích đến của nó là Phi. Mặc dù cậu ta nhắm mắt, thế nhưng Phi hiện giờ dường như đã đổi thành một con người khác. Kiếm trong tay cậu ta chỉ quét lên một cái. Một đường chém ánh sáng lao vội về phía luồng sức mạnh kia. Tuy không thể cản được hoàn toàn nhưng cũng đã ngăn chặn đi một phần sức mạnh của luồng sức mạnh ánh sáng kia. Mà đồng thời, sau lưng Phi, một người nữa bổng nhiên mở mắt ra. Một luồng sóng sức mạnh như ngọn lửa vạn năm hừng hực cháy lên trong đôi mắt con người đó. Dạ Nguyệt lúc này cũng có đôi chút khiếp sợ mà lui về sau đôi chút. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy nụ cười mỉm của Hồng Long, cô ấy đã vội yên tâm lại. Hồng Long đứng lên cạnh bên Phi vỗ nhẹ vai Phi vài cái, rồi cậu ta cất tiếng bằng giọng nói ồm ồm không giống thường ngày:
- Em qua chăm sóc cô gái kia đi. Để nơi này cho bọn anh.
Tức thì, Hồng Long giơ tay ra phía trước. một cột lửa từ tay cậu ta phát ra cuốn đến luồng sóng sức mạnh kia làm cho nó bị phá hủy một cách triệt để. Nói ra thì không biết phải do may mắn hay không. Nhờ vào vụ nổ phát ra trận lửa khủng khiếp kia mà Hồng Long có vẻ như đã hấp thu được đại lượng sức mạnh của lửa. Sức mạnh cậu ta trực tiếp thăng từ Power cấp một thăng lên cấp hai rồi. Hỏa sức mạnh trong người cậu ta đạt đến một trình độ khá cao. Mà đồng thời, Phi cũng không hiểu sao nhờ vào vụ nổ kia cũng đã kích phát tiềm năng trong người của cậu ta. Trạng thái của cậu ta hiện giờ chính là trạng thái Vong Ngã, một trạng thái chỉ có thể gặp, không thể cầu. Người được bước vào trạng thái Vong Ngã này thì sẽ rất mau chóng chuyển sức mạnh lên một tầng cao mới. Thế nhưng chỉ có điều là Phi có thật sự điều khiển được trạng thái Vong Ngã này không đã. Khỏi nói về sức mạnh sau khi thăng Power, chỉ cần ở trong trạng thái Vong Ngã này thì Phi sẽ là dạng tồn tại vô địch tại nơi này. Tay vẫn cầm chặt Hoàng kiếm, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, thế nhưng khí chất của cậu ta hiện giờ như một thế ngoại cao nhân tỏa ra uy thế bức người vậy. Mà Hồng Long bên cạnh cũng tỏa ra một khí thế lăng lệ vô cùng. Đôi mắt hừng hực rực lửa dữ dội, mọi cử động của cậu ta dường như đều có thể phát ra một đường lửa nóng hực. Đồng thời, cột lửa từ tay Hồng Long lại một lần nữa được tập trung. Lần này nó không phóng đến tấn công Khổng Tước vương hay tên kia, mà nó lại ảo hóa thành hình dạng một thanh liêm đao hoàn toàn bằng lửa. Thanh liêm đao này vừa xuất hiện thì nó đã lập tức tỏa ra khí tức nóng hừng hực. Có lẽ chỉ riêng ngọn lửa này thì độ nóng của nó có thể đã đạt đến vài trăm độ. Có khi lên đến ngàn độ cũng không chừng. Gió không thổi, nhưng quần áo trên người cả hai cứ bay phần phận vô cùng xuất trần. Phi cất tiếng:
-Để tớ và Hồng Long lo tên to con này, các cậu tìm cách hạ gục tên bán nam bán nữ đó đi.
Dù cho Hồng Long lẫn Phi đều đang căm tức tên khốn kia nhưng hiện giờ, cả hai cũng nhận thức được tình huống này. Trong số năm người bọn họ, hiện giờ chỉ có Phi cùng Hồng Long là có thể chống cự với tên Khổng Tước vương kia mà thôi. Cả Bạch Hàn, Tôn Giang lẫn Phong Lam đều đã phải dính thương tích rất nặng từ luồng sóng hủy diệt kia. Thế nên giao cho bọn họ đối phó với tên bán nam bán nữ là điều tạm chấp nhận. Dù cho tên đó có đạt đến sức mạnh Power cấp hai nhưng hiện giờ cũng đã bị thương tích rất nặng rồi. Ba đấu một, có vẻ như cũng có thể chống cự được. Bạch Hàn, Tôn Giang cùng Phong Lam cũng hiểu ý Phi. Cậu ta hiện giờ trong trạng thái Vong Ngã, mà Hồng Long có vẻ như đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi. Giao cho họ cũng sẽ không có vấn đề gì. Mà bản thân ba người lại đang suy nhược, thế nên cùng nhau đối phó với tên bán nam bán nữ cũng đang suy nhược kia chắc không có vấn đề gì. Không nói gì thêm, Phi dùng tốc độ của mình lao thẳng đến chân Khổng Tước vương, đồng thời cậu ta quét thanh kiếm về phía chân hắn ta. Không hiểu sao lúc này, cả người Phi lại phát ra từng tia điện vàng rực cùng với đường kiếm kia mà quét đến Khổng Tước vương. Khổng Tước vương thấy tình thế có vẻ không ổn, hắn ta lập tức lùi nhanh về sau đồng thời từ trên đầu hắn tản mát ra một luồng khí mạnh kinh khủng. Năm tia sáng từ chiếc vương miệng của hắn ta ngay lập tức lao đến Phi hệt như cuồng long đảo vũ. Mà Hồng Long hiện giờ cũng đâu chịu kém, cả thân người cậu ta như một tia chớp đỏ lao đến trước mặt Phi, đồng thời cậu ta cũng quét thanh đao lửa trong tay cậu ta về phía năm luồng sức mạnh kia. Tuy chỉ đánh bật được luồng sức mạnh kia đôi chút nhưng cũng đã có thể gọi là thành công cản phá lần tấn công này của hắn rồi.
Bên này, nhóm Bạch Hàn cũng không dám xem thường tên này. Chiêu thức của hắn ta quả thật có chút khó hiểu. Hắn liên tục bắt ấn, hai tay của hắn cứ thoăng thoắt biến hóa từ ấn này sang ấn khác. Mà đồng thời mỗi ấn chú của hắn cũng mang theo một uy thế khác nhau. Ví dụ như khi Bạch Hàn múa thương quét đến, hắn ta đã bắt một ấn làm xuất hiện một võ sĩ tay cầm đại kiếm mà chặn chiêu của Bạch Hàn ngay tức thì. Lập tức hắn ta lui cấp tốc về sau và võ sĩ kia cũng đồng thời biến mất. Vào lúc này, một mũi phong kiếm lao vội đến người hắn ta. Thế nhưng mũi phong kiếm này lại bị đánh bật ra một cách bí ẩn. Từ người hắn ta có thể thấy được một vùng bao phủ bao bọc lấy người hắn. Hẳn là chính nhờ chiêu thức này mà hắn có thể hóa giải phong kiếm của Phong Lam một cách dễ dàng. Tôn Giang hiện giờ cũng đã sôi máu lên rồi. Dù cho thân thể cậu ta đang trong trạng thái suy nhược nhưng cậu ta vẫn cố gắng lao đến tấn công tên đó. Từ tay cậu ta tản mát ra một thứ sức mạnh phá hủy toàn diện. Vừa lao đến, cậu ta đã ngay lập tức đem phá bỏ tầng bảo vệ của hắn ta. Đồng thời từ phía sau Tôn Giang, một lưỡi thương băng đâm thẳng đến ngực tên đó. Thế nhưng kẻ mang sức mạnh ấn pháp cấp hai đâu dễ dàng bị hạ như vậy. Hắn ta nhanh chóng lắc người, thân thể phiêu dật lui lại phía sau một khoảng rất xa. Một mũi phong kiếm không hiểu từ lúc nào bổng nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta. Mũi kiếm dự định đâm thẳng vào mi tâm hắn ta. Đồng thời phía sau hắn cũng xuất hiện ba mũi phong kiếm khác lao vội đến người hắn. Đồng loạt cả bốn thanh phong kiếm xuất kích, Phong Lam tin chắc rằng tên đó sẽ không thể nào tránh thoát được. Thế nhưng sự kiện tiếp theo đã khiến cho Bạch Hàn, Tôn Giang thậm chí là Phong Lam cũng ngây ngốc. Hắn ta nghiên người về phía sau tránh thoát mũi kiếm ngay tại mi tâm của hắn, đồng thời hắn ta xoay một vòng trên không trung. Điều này khiến tất cả những mũi phong kiếm còn lại cũng tấn công vào không khí. Ổn định thân người lại, hắn ta quét một lượt nhìn về phía ba người kia. Một tia sát khí nổi lên trong mắt hắn ta. Ấn trong tay hắn lại tiếp tục biến hóa, lần này từ trong hư không sau lưng hắn ta xuất hiện mười thanh đại kiếm, mỗi thanh đều có một hình thái khác nhau. Thế nhưng thanh nào cũng đều là một kiện vũ khí cực phẩm mà người người ao ước. Cả bọn hiện giờ thầm kêu lên không ổn. Vừa định lao đến tấn công hắn thì cả mười thanh đại kiếm đã tiến vội đến tấn công cả ba người trước rồi. Mỗi thanh đều là thần khí vô cùng cường đại. Thế nên hắn ta hiện giờ không còn bận tâm về ba người này cho lắm. Điều thu hút chú ý của hắn chính là hai kẻ đang điên cuồng chiến đấu với Khổng Tước vương kia. Đồng thời ở đằng xa còn có cả hai cô gái đang nhìn về hướng này nữa. Một cái nhếch mép cười của hắn hiện lên. Trong đầu hắn hẳn đã tính xong kế chơi chết bọn họ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.