Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 10: Power cấp 2
Linh Phong
23/11/2019
Tên bán nam bán nữ ấy vừa rảnh tay với ba kẻ tấn công hắn, hắn liền quay
sang tâm điểm tấn công từ đầu của hắn ta. Hai cô gái vô cùng xinh đẹp
đang ngồi từ đằng xa mà nhìn lại. Hắn ta từ đầu là đã muốn tiêu diệt hai người này trước rồi. Giờ có dịp để thực hiện, sao hắn có thể bỏ qua
chứ. Ấn chú trong tay hắn lại biến hóa lần nữa. Một con cự điểu lẳng
lặng xuất hiện trên không trung, đôi cánh nó phát ra từng chùm đôi điện
đang gào thét dữ dội. Thực ra thì tuy nắm giữ nhiều ấn chú như vậy,
nhưng tên này tối đa chỉ có thể kêu gọi được một lần bốn ấn chú tấn công mà thôi. Tuy chỉ có bốn ấn chú, nhưng vào lúc này có vẻ như cũng đã đủ
rồi. Khổng Tước vương đang giao chiến với Phi cùng Hồng Long, thập đại
kiếm đang vây khốn nhóm ba người Bạch Hàn, Tôn Giang và Phong Lam. Vậy
thì con Cự Thiểm điểu này sẽ dành tặng cho hai cô gái kia. Hắn ta khẽ
nhếch môi một cái rồi tay hắn ta giơ lên hướng về phía hai cô gái đó,
cũng ngay lập tức tay hắn phất xuống ra lệnh tấn công cho Cự Thiểm điểu
kia. Con chim sét khổng lồ này gầm lên một tiếng thật lớn rồi nó lao về
phía hai cô gái hệt như một tia chớp vàng óng lóe lên trong tức khắc
vậy.
Phi mặc dù vẫn đang nhắm mắt mà chiến đấu cùng Hồng Long, thế nhưng tâm thần Phi lúc nào cũng chú thị tên đó. Vừa thấy hắn ta hạ lệnh cho con Cự Thiểm điểu kia tấn công hai cô gái, Phi ngay lập tức quay sang Hồng Long gật đầu một cái, đồng thời cả thân hình cậu ta lao vọt về phía con Cự Thiểm điểu kia. Tuy phải một mình chiến đấu với Khổng Tước vương nhưng Hồng Long cũng không tỏ vẻ gì là chống cự không nổi. Cậu ta liên tục tung cột lửa, cũng với hỏa cầu mà cậu ta vừa ngộ ra ném liên tiếp đến Khổng Tước vương, đồng thời thanh hỏa đao trong tay cậu ta cũng múa lên liên hồi. Mỗi một đường đao là một hư ảnh bốc cháy dữ dội của thanh đao kia mà lao đến Khổng Tước vương. Nếu như ở sức mạnh cấp một của Hồng Long chỉ là dùng lửa bao phủ lấy thân thể để tấn công, đồng thời điều khiển được đôi chút về lửa thì ở Power cấp hai này, cậu ta đã có thể hoàn toàn điều khiển được ngọn lửa tự bốc cháy rồi. Tự bốc cháy ở đây có nghĩa là dù không có vật dẫn thì cậu ta vẫn có thể tự tạo ra ngọn lửa của riêng mình. Thế nên dù đứng trước một trong 12 thần thú nhưng cậu ta cũng không sợ hãi tý nào. Quay lại Phi, cậu ta hiện giờ lao nhanh như một tia chớp đến chắn trước mặt hai cô gái đó tầm khoảng hai mét, Phi nắm chặt thanh hoàng kiếm trong tay rồi cậu ta đâm thẳng về phía con Cự Thiểm điểu kia. Thế nhưng luồng sóng điện này đâu phải là sức của một con người có thể chịu nổi. Dòng điện quái ác kia bám theo vật dẫn là thanh hoàng kiếm mà tấn công thẳng vào người Phi. Cả người cậu ta hiện giờ cứ trương lên rồi xẹp xuống, trương lên rồi xẹp xuống hệt như một quả bóng vậy. Cùng lúc đó, gương mặt của Phi trở nên đau đớn đến không chịu nổi. Giống như là Phi hiện đang chịu đựng cực hình tàn khốc nhất trên thế giới này vậy. Từng dòng điện vàng óng cứ liên tục chui vào người Phi không thể ngơi nghĩ chút nào. Từng dòng từng dòng, cả người Phi phổng rộp lên nhìn vô cùng kinh dị. Bất chợt ở phía sau, cô gái kia hiện giờ đã tỉnh táo lại đôi chút. Tuy vẫn còn có vẻ vô cùng yếu ớt nhưng cô ấy cũng cố ngồi dậy. Bất chợt nhìn về phía người con trai đang dùng mũi kiếm chịu toàn bộ luồng sức mạnh sấm sét của Cự Thiểm điểu kia, cô ấy vội ôm lấy mặt mà khóc nức nở. Trong cơn mê man lúc trước, cô ấy đã biết có một thân ảnh nhảy đến ôm lấy cô ấy mà đỡ toàn bộ luồng sức mạnh kinh khủng kia. Giờ đây cũng thân người ấy che chắn cho cô ấy lần nữa. Điều này làm sao cô ấy không xúc động được chứ. Mà đồng dạng Dạ Nguyệt cũng không nhịn được mà chảy vội hai hàng nước mắt. Vì cứu cả hai mà Phi hiện giờ phải chịu cực hình kinh khủng nhất thế gian, những dòng sét vẫn cứ chảy vội vào người cậu ta không ngừng. Từ đằng xa, Bạch Hàn vừa thoáng thấy tình cảnh hiện giờ của Phi, cậu ta cũng không nỡ nhìn đến. Bạch Hàn gầm lên một tiếng rồi tấn công Thập đại kiếm dữ dội hơn nữa. Với thanh thương băng trong tay, cậu ta múa lên liên hồi nhằm mau chóng phá giải tình thế này để có thời gian đi cứu Phi. Thế nhưng cậu ta có thể làm được hay sao. Mỗi thanh đại kiếm ở đây dường như thanh nào cũng đều có linh tính của riêng nó. Vừa nhận thấy Bạch Hàn muốn bức khỏi sự trói buộc chiến đấu của chúng, chúng liền chuyên tâm vào Bạch Hàn nhiều hơn Tôn Giang cùng Phong Lam. Nhân cơ hội này, Bạch Hàn bổng hét lớn:
- Tôn Giang, mau giải cứu Phi, nơi này để tớ cùng Phong Lam lo.
Nói dứt lời, Bạch Hàn ném cây thương băng lên không trung, đồng thời cậu ta chấp hai tay lại với nhau. Một luồng hàn khí vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ người cậu ta lan đến từng thanh đại kiếm làm cho bọn chúng trở nên chậm chạp lại. Tôn Giang thấy vậy vội lui khỏi trận chiến đồng thời chạy cấp tốc sang Phi. Phong Lam vừa thấy Bạch Hàn định xuất tuyệt chiêu thì cũng vội lui người lại, đồng thời cậu ta điều khiển phong kiếm chém túi bụi vào đám đại kiếm kia khiến cho chúng không đủ thời gian đuổi theo Tôn Giang. Thế nhưng tên bán nam bán nữ kia đâu chịu để yên cho Tôn Giang như vậy. Tuy con Cự Thiểm điểu đang bận tra tấn tên kia nhưng hắn vẫn còn có thể bắt thêm một ấn chú nữa. Tên đó hiện giờ đang khiếp sợ, khiếp sợ trước sức mạnh trong người cái tên vốn vẫn luôn nhắm mắt kia. Đầu tiên là đỡ được luồng sóng ánh sáng của Khổng Tước vương, lần này lại trong thời gian lâu như vậy mà còn đứng trụ trước Cự Thiểm điểu. Sức mạnh của tên này cũng quá biến thái rồi. Hắn ta nhất quyết phải trừ khử tên này trước, nếu không hắn có thể sẽ là mối đe dọa cho Tử Vong thành sau này. Thế nên vừa thấy Tôn Giang muốn chạy qua ứng cứu, hắn ta nào để cho cậu ta yên. Ấn trong tay hắn lại một lần nữa biến đổi, từ bên dưới mặt đất, những linh hồn chiến binh không biết tại sao lại đội đất chui lên. Bọn chúng có hơn trăm tên, liên tục gào gú khiến cho không gian bây giờ đang xế chiều cũng trở nên kinh dị. Tôn Giang nói thầm trong bụng:
- Không phải chứ, còn chiêu gọi hồn này nữa. Có làm quá không vậy trời.
Thế nhưng dù cho có sợ hãi đôi chút, cậu ta vẫn cứ xông đến bọn vong linh chiến binh kia. Những thế võ của sư phụ Thiên Nhân để lại rơi vào tay Tôn Giang thì nó đã được cậu ta phát huy đến cực hạn rồi. Sợ rằng chưa ai có thể phát huy toàn bộ tinh túy võ học của ngài Thiên Nhân như tên Tôn Giang vốn đam mê võ thuật này cả. Mà trong người tên này còn có sức mạnh phá hủy liên kết, đối phó với vong linh chiến binh này có phần khá ổn. Thế nhưng để xuyên qua bọn chúng mà tiếp ứng cho Phi lại là một vấn đề lớn. Hồng Long hiện giờ vẫn còn bị Khổng Tước vương cầm chân chưa thể dứt ra được. Dù thấy Phi đang bị tra tấn, cậu ta rất rất muốn lao đến giải cứu cho Phi nhưng những cú tấn công của Khổng Tước vương quả thật quá mạnh bạo. Nếu cậu ta không dùng toàn lực để chống đỡ thì người ngã xuống tại đây sẽ chính là cậu ta. Thế nên dù muốn nhưng Hồng Long vẫn vô phương tiến tới giúp Phi.
Hiện giờ, con Cự Thiểm điểu kia đã thu nhỏ đi vô số lần rồi. Dường như năng lượng trong người nó đã tấn công toàn bộ sang Phi. Nhìn Phi hiện giờ hệt như một cục than cháy đen không ra hình thù gì cả. Chỉ có thanh Hoàng kiếm trong tay cậu ta là vẫn đang phát ra ánh vàng rực rỡ. Khi con Cự Thiểm điểu kia hoàn toàn biến mất, Phi cũng thở ra một làn khói trắng rồi ngã xuống bất động. Từ đằng xa, tất cả mọi người đều thấy được tình cảnh này, bọn họ đồng loạt thét lên:
- PHI!!!
Nhìn thân hình Phi ngã xuống, cô gái kia như chết lặng đi. Và cả Dạ Nguyệt, cô cũng chẳng thể nào khóc cho thành tiếng được nữ. Vì cứu người mà phải hy sinh bản thân, ai có thể được như anh chàng Phi này đây. Tên bán nam bán nữ kia vừa thấy Phi ngã xuống, hắn ta loạng choạng dựa lưng vào bức tường đá phía sau lưng rồi cưới thật lớn. Cuối cùng thì tên này cũng đã ngã xuống, cuối cùng thì hắn ta cũng đã chết. Điều này khiến cho hắn trở nên vui mừng hơn hết thảy. Giết được một kẻ mang trong mình sức mạnh khủng khiếp đến vậy, nếu như để hắn lớn mạnh lên thì sẽ là một mối đại họa. Diệt từ trong trứng nước là cách hữu hiệu nhất hiện giờ. Nhìn lại một vòng, tất cả bốn tên kia đều đang bận chiến đấu với những ấn chú của hắn. Sẽ không ai có thể cứu hai con bé kia một lần nữa. Mà bọn chúng cũng chắc chắn sẽ phải gục ngã sớm thôi. Hắn tin chắc là vậy, thế nên lần này hắn lại bắt thêm một ấn chú nữa. Thế nhưng… khi ấn chú vừa bắt xong, hắn lại lập tức phun ra một ngụm máu thật lớn. Dường như giới hạn của hắn đã tới rồi, nếu như hắn còn bắt thêm một ấn chú nào nữa thì người bị thương tổn nhiều nhất chính là hắn. Hắn ta lau đi vệt máu trên khóe miệng, đồng thời hắn ta cố gắng đứng dậy, bước chậm chạp về phía hai cô gái kia. Trong lúc đó, cô gái ấy đã được Dạ Nguyệt chữa trị đôi chút lại chậm chạp từng bước bước đến ôm lấy người Phi vào lòng. Dù cho hiện giờ Phi không ra hình thù gì cả nhưng cô ấy vẫn không ngại. Đôi mắt cô ấy chăm chăm nhìn gương mặt cháy đen của Phi, nấc lên từng tiếng, cô gái ấy khẽ nói nhỏ với Phi cũng như nói với chính mình, một giọng nói như đã chết rồi:
- Anh còn nợ em nhiều lắm, anh không được chết.
Câu nói này, chỉ có Phi là kẻ có vẻ đã chết kia và cô gái đó nghe mà thôi. Hình ảnh cô gái đó ôm lấy người Phi đọng lại thật lâu trong đôi mắt những người có mặt ở đây. Họ đồng loạt gầm lên một tiếng thật lớn, thanh thương băng trong tay Bạch Hàn bổng nhiên có biến hóa. Nó trở nên sắc bén hơn cũng với độ cứng cáp cũng tăng lên rất nhiều lần. Cặp mắt Bạch Hàn lại một lần nữa trở thành trạng thái vô hồn giống lúc trước. Với thương băng trong tay, cậu ta liên tục huy động nó đánh bật đi những thanh đại kiếm kia, điều mà từ nãy đến giờ cậu ta vẫn chưa thể làm được. Mà cùng lúc đó, những cây phong kiếm mà Phong Lam điều khiển cũng thật hóa hơn. Thậm chí có thể lờ mờ thấy được những họa tiết được khắc trên những thanh phong kiếm của cậu ta. Tối đa hiện giờ của Phong Lam là năm thanh phong kiếm điều khiển cùng lúc. Hiện giờ nó thật hóa như vậy cũng giống như đưa Phong Lam lên một tầng cao mới vậy. Những thanh phong kiếm lúc này cũng giống như thanh thương băng trong tay Bạch Hàn, nó đánh bật đi toàn bộ những thanh đại kiếm kia mà thậm chí Phong Lam không hề đưa tay lên điều khiển. Toàn bộ đều do trong đầu cậu ta nghĩ gì thì phong kiếm sẽ làm như vậy. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ mười thanh đại kiếm kia đã bị Phong Lam cùng Bạch Hàn phá hủy hoàn toàn.
Mà bên này, cả mái đầu Hồng Long cũng trở nên bốc cháy dữ dội, thân người cậu ta bổng chốc hóa thành ngọn lửa rồi cả người Hồng Long cũng trở nên cao lớn hơn. Gần sấp sỉ chiều cao của Khổng Tước vương hiện giờ. Cà người Hồng Long lúc này giống hệt như một vị hỏa thần đang đắm mình trong dòng lửa đỏ rực. Thanh liêm đao trên tay Hồng Long cũng trở nên thật hơn bao giờ hết, cậu ta lao đến tấn công Khổng Tước vương làm cho hắn cũng hơi bất ngờ. Tuy vậy, đường đường là một trong 12 thần thú, sao có thể để cho kẻ khác tấn công mình dể dàng. Khổng Tước vương cũng ảo hóa ra một thanh kiếm dường như được làm bằng chính lông đuôi nó. Một thanh kiếm rất đẹp, rất uy nghiêm nếu như bình thường có thể thấy và ngắm nhìn nó. Nhưng hiện giờ là lúc chiến đấu sống chết, ai lại có thể đi chiêm ngưỡng vẻ đẹp thanh kiếm trong tay đối thủ chứ. Vậy nên Hồng Long lao vào chiến đấu với Khổng Tước vương bằng tất cả sức mạnh mà mình có. Cả hai giống như hai vị thần đang quần nhau chiến đấu vô cùng dữ dội. Còn Tôn Giang, cậu ta liên tiếp đánh hạ được đám linh hồn chiến binh. Thế nhưng dù số lượng bọn chúng không nhiều nhưng bọn chúng lại liên tục được hồi sinh. Thế nên cậu ta hiện giờ không thể nào xuyên qua bọn chúng được. Bất chợt một câu nói ngày xưa của sư phụ Thiên Nhân vang lên trong đầu Tôn Giang:
-Sức mạnh của ngươi là phá hủy liên kết mà cũng là tái sinh liên kết. Có một chiêu thức của ta có thể hòa chung với sức mạng trong người ngươi để nó có thể đạt đến cực hạn. Nhưng đồng thời cũng chỉ kéo dài được một giờ đồng hồ.
Bổng nhiên nhớ đến chiêu thức kia của sư phụ, Tôn Giang nhắm mặt lại. Ngày trước chiến đấu với Khổng kền vương, cậu ta không sử dụng chiêu này cũng có nhiều lý do. Thứ nhất, chiêu này là chiêu giữ mạng. Thứ hai, nó chỉ có thể kéo dài một giờ. Thứ ba, sau khi sử dụng chiêu thức này thì toàn thân thể sẽ trở nên bất động. Khi chiến đấu với Khổng kền vương, mặc dù là trận chiến sinh tử nhưng không quá sức giống trận chiến hiện tại. Trận chiến đó, cả bọn còn có thể đảo ngược tình thế. Nhưng hiện giờ đã có một đồng đội ngã xuống rồi, nếu như không sử dụng đến chiêu thức này thì liệu còn có cơ hội nữa không. Nói là làm, Tôn Giang nhắm mắt lại múa một đường quyền. Mà mỗi cử động nhẹ của Tôn Giang hiện giờ giống như mang theo một luồng khí trắng giao hòa theo. Khi đường quyền múa xong, cả người Tôn Giang cũng giống như được lột xác. Đôi mắt cậu ta vừa mở ra, một khí thế bất khả chiến bại lan ra khắp xung quanh. Đám vong linh chiến binh kia có vẻ như không hề sợ chết, bọn chúng lao vội đến tấn công Tôn Giang. Và lần này, Tôn Giang có thể phá hủy luôn cả liên kết linh hồn của bọn chúng với thế giới này. Đồng nghĩa là đưa những linh hồn này vào luân hồi chuyển thế. Không vương vấn gì nữa, không liên hệ gì với thế giới người sống nữa. Bài quyền này, được gọi là “Luân Hồi quyền” Mà cũng chỉ có Tôn Giang là kẻ vừa nắm trong người bản ngã liên kết, vừa là kẻ học võ giỏi nhất của ngài Thiên Nhân mới có thể xuất ra được uy thế như vậy. Bài quyền này, ai trúng phải sẽ được đưa ngay vào luân hồi chuyển thế mà không có sự cản trở nào cả. Cũng may là đây vốn là nhưng linh hồn bị tên kia bắt ấn cầm tù. Nếu không thì Tôn Giang cũng thấy trong lòng có lỗi với họ rồi. Thử hỏi ai lại muốn bị người khác đưa vào luân hồi như vậy chứ.
Tên bán nam bán nữ ấy nhận thấy tình thế bây giờ có vẻ không được ổn cho lắm. Thập đại kiếm bị phá hủy, Khổng Tước vương bị cầm chân ngược lại, quân vong linh bị đưa thẳng vào luân hồi. Mà hiện giờ hắn lại không thể bắt được ấn chú tiếp theo. Nếu như hắn bắt ấn chú thường thì tổn thương sinh mạng là điều không thể tránh khỏi. Mà ấn chú mạnh nhất của hắn lại có khả năng đưa hắn tống thẳng vào hư vô. Hắn đang bước chậm chạp đến cô gái đang ôm lấy Phi mà khóc. Hắn ta trầm ngâm đôi chút, từ trong tay hắn hiện ra một thanh đại kiếm khác. Thanh kiếm này dường như được ảo hóa ra từ cây quạt lông mà hắn cầm lúc đầu. Dạ Nguyệt thấy tình thế có vẻ không ổn, cô ấy chạy vội đến tên đó nhằm ngăn chặn hắn tấn công. Thế nhưng vừa đến nơi, cô ấy đã bị hắn gạt văng đi xa. Mũi kiếm trong tay hắn đâm thẳng xuống đầu cô gái kia cũng đồng thời là đầu của Phi. Từ đằng xa, Bạch Hàn và Phong Lam đã thấy được tâm ý của của hắn. Bạch Hàn vận hết sức lực của mình phóng thanh băng thương đến người tên đó, đồng thời Phong Lam cũng điều khiển phong kiếm lao đến hắn ta. Hai luồng sức mạnh giống như hai con thú thời hồng hoang lao đến bất chấp tất cả. Thế nhưng với khoảng cách xa như vậy thì cũng cần một khoảng thời gian để chúng có thể chạm đến người tên đó. Cô gái đó vẫn cúi đầu xuống khóc nấc mà không tránh né mũi kiếm kia chút nào. Lần thứ hai, cả nhóm thấy bất lức trước sinh tử của đồng đội. Thế nhưng vào ngay cái lúc mũi kiếm đó chạm vào đầu cô ấy. Một cánh tay đã như tia chớp vung lên kẹp lấy mũi kiếm trong gang tấc kia. Đồng thời, đôi mắt Phi mở ra, một tia sáng vàng rực rỡ phá thẳng không gian mà đi. Thanh kiếm ấy bị hai ngón tay của Phi kẹp thì giống như là đã bị ghim sâu vào đá tảng. Dù cho có cố gắng thế nào thì tên đó vẫn không làm cho thanh kiếm nhún nhích được xíu nào. Mà ngay lúc này, một thanh phong kiếm cùng một thanh thương băng ầm ầm lao đến người hắn. Hắn ta vừa định lui về sau, thế nhưng Phi đã lắc mình một cái, cậu ta hệt như một ánh chớp vàng vụt đến đá thẳng tên đó vào hai thanh vũ khí kia. Trong khoảnh khắc như vậy, dù cho có là thần thánh cũng không thể bắt ấn mà tránh thoát được. Hắn ta hưởng trọn luôn hai thanh vũ khí đang lao đến. Đồng thời cả người hắn bị ghim sâu vào vách một thân cây đại thụ phía sau. Cô gái kia ngơ ngác nhìn thân thể khôi vĩ của Phi hiện giờ chỉ còn một cái quần con ma bật cười không ra tiếng. Nụ cười đó, nhìn hệt như một đóa hoa đẹp mỹ lệ vậy. Cả người Phi hiện giờ không giống như kẻ vừa mới bị sấm sét thiêu cháy mà lại giống như một con phượng hoàng vừa được tái sinh. Khí chất của Phi hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn. Phi quay người qua nhẹ nhàng đỡ cô ấy đứng dậy. Rồi cậu ta phóng vội đến đỡ tiếp Dạ Nguyệt. Lúc này, toàn bộ quân vong linh đã bị Tôn Giang phá hủy sạch sẽ. Mà Khổng Tước vương cùng Hồng Long giao chiến nãy giờ cũng chưa phân thắng bại. Cả bọn bốn người nhanh chóng lao đến tấn công Khổng Tước vương kia. Với thanh Hoàng kiếm trong tay, Phi liên tục múa lên mà đồng thời trong mỗi đường kiếm của cậu ta lại ánh lên một tia chớp vàng rực. Nhưng tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục không dứt. Tuy Tôn Giang có sức mạnh tống kẻ thù đến luân hồi nhưng dường như đối với Khổng Tước vương là vô dụng. Tuy vậy võ học của cậu ta cũng giúp ích rất nhiều trong trận chiến này. Còn Bạch Hàn và Phong Lam thì khỏi phải nói. Tuy sức mạnh họ chỉ là Power cấp một nhưng sức mạnh của họ bây giờ lại mạnh hơn lúc trước nhiều lần. Vũ khí ảo hoa trong tay họ đã được tăng thêm sức mạnh rất nhiều rồi. Năm người tấn công một Khổng Tước vương, có vẻ như Khổng Tước vương đã sắp thua đến nơi.
Thế nhưng đâu có chuyện dễ dàng như vậy xảy ra được. Từ đằng xa, tên bán nam bán nữ kia vẫn chưa chết. Hắn ta nhìn đằng xa rồi hắn mỉm cười. Tuy cả người bị ghim trên thân cây nhưng tay hắn vẫn còn hoạt động được. Hắn ta giơ hai tay chụp lại với nhau. Đây chính là cách là hắn hấp thu ấn pháp để sáng tạo ấn của riêng mình. Và lần này, ấn pháp mà hắn sử dụng lại là ấn pháp chế lại sức mạnh mà bản thân hắn đã chịu. Dĩ nhiên, sức mạnh mà hắn muốn tái hiện chính là vụ nổ kia của Lôi Bá và ngài Thiên Nhân. Gió xung quanh hắn bổng nhiên xao động dữ dội, những tầng lá cây rung lên xào xạc. Chúng cuốn thành một cơn lốc lá mà trung tâm chính là hắn ta. Nhận thấy sự khác thường, Dạ Nguyệt cùng cô gái đó quay vội người lại để xem xét. Khi cả hai thoáng thấy hành động của hắn ta. Cô gái kia vội hét lớn với một thanh âm vô cùng du dương:
- Hắn đang tái hiện vụ nổ khi nãy.
Bên này, cả nhóm dù đang chiến với Khổng Tước vương cũng đã nghe thấy. Vừa thấy tên đó đang tập trung sức mạnh, bốn người đồng loạt gật đầu với Phi. Tất cả ai cũng hiểu, hiện giờ Phi là người có tốc độ nhanh nhất ở đây. Cũng chỉ có cậu ta mới có thể ngăn chặn được đòn tấn công này của hắn mà thôi. Phi quay người lại rồi gật đầu với nhóm. Thân người Phi ngay tức khắc đó biến mất. Quả thật tốc độ hiện giờ của Phi còn nhanh hơn vận tốc âm thanh luôn. Vèo một cái, người Phi đã ở trước mặt hắn. Hắn ta dù bất ngờ nhưng cũng đã biết trước tình huống này. Cười nhẹ một cái, hắn ta lắc đầu:
- Không ngờ ta lại phải bỏ mình tại đây. Các ngươi rất mạnh, đặc biệt là ngươi. Nhưng mà…ngươi cứ yên tâm, quân đoàn Tử Vong thành sẽ tận lực đuổi giết các ngươi. Các ngươi sẽ không có nơi nào để trốn đi đâu.
Phi trầm tĩnh nhìn tên đó. Cậu ta cất tiếng:
- Khai tên ra đi.
- Si Nhiên, Tử Vong thành.
- Được, Si Nhiên, ta sẽ nói cho ngươi biết. Bọn ta, chắc chắn sẽ đến Tử Vong thành tính sổ. Các ngươi không cần tìm chúng ta đâu.
Nói dứt câu, thanh Hoàng kiếm trên tay Phi đã đâm thẳng vào tim hắn. Xuyên qua cả quả cầu mà hắn đang tụ tập lại. Nhưng vào lúc cô gái kia bổng la lên:
- Đừng…giết hắn.
Nhưng cô ấy nói làm sao kịp. Mũi kiếm đã đâm xuyên tim rồi, ai có thể sống sót được. Hắn ta chầm chậm buông tay rồi gục xuống mà chết. Sức mạnh mà hắn hấp thu này giờ cũng đồng thời hòa tan vào hư vô. Phi chầm chậm quay người lại nhìn cô gái đó một cách khó hiểu. Không phải là hắn ta vừa ba, bốn lần đòi giết cô ấy sao. Giờ cô ấy lại xin tha cho hắn. Chuyện này có chút kỳ lạ. Đáp lại đôi mắt ngạc nhiên của Phi, cô ấy vội giải thích:
- Không phải tôi không muốn hắn chết, nhưng nếu kẻ điều khiển thần thú chết, thần thú ấy sẽ trở nên…cuồng loạn.
Cùng lúc này, Khổng Tước vương dường như biết được sự liên kết với chủ nhân đã mất đi. Hắn gầm lên một tiếng thật khủng khiếp. Rồi hắn giống như nổi điên lên, tấn công tới tấn đến cả bọn. Đôi mắt hắn liên tục phóng sóng ánh sáng. Thanh khổng tước kiếm trên tay cũng giáng hạ liên tục. Mà biến thái nhất chính là chiếc vương miện mà hắn đội trên đầu. Năm luồng ánh sáng từ nó có thể phóng đi khắp mọi hương khiếp cho cả bọn một phen vô cùng khốn đốn. Phi bước dần về phía cô gái kia, dường như cô ấy rất am hiểu về thần thú.
- Có cách nào giải quyết được Khổng Tước vương kia không.
Cô ấy trầm ngâm đôi chút rồi cất nhỏ giọng:
-Là sấm sét, theo tôi nhớ không lầm thì điểm yếu duy nhất của Khổng Tước vương chính là sấm sét.
Phi chỉ đáp lại hai chữ:
- Cám ơn.
Thế rồi cậu ta như một tia chớp lao thẳng đến bên cạnh các chiến hữu chiến đấu tiếp tục. Mà trong lúc chiến đấu, cậu ta cũng nói ra điểm yếu của Khổng Tước vương kia. Trong số năm người ở đây, hiển nhiên không ai có sức mạnh sấm sét cả. Thế nhưng Phi vừa nãy đã hấp thu hoàn toàn con Cự Thiểm điểu kia. Hiện giờ trong người Phi tồn tại hai trạng thái sức mạnh dung hòa chính là sấm sét và tốc độ. Thế nên việc hạ gục Khổng Tước vương nhờ sấm sét này, Phi chính là phần tử không thể thiếu rồi. Những đường kiếm trong tay cậu ta liên tục quét đến Khổng Tước vương. Mà đường kiếm nào của Phi, hắn đều tận lực tránh né dù đang rơi vào trạng thái điên cuồng. Quả thật đúng như lời cô gái kia nói, Khổng Tước vương này quả thật sợ sấm sét. Phi ngay tức khắc lui về phía sau. Cậu ta nói lớn:
- Cố gắng cầm chân hắn.
Tất cả mọi người ở đây đều không hiểu Phi muốn làm gì. Thế nhưng cả nhóm bốn người vẫn tận lực kiềm chế Khổng Tước vương lại. Phi hiện giờ đã đứng ở tầm khoảng cách khá xa Khổng Tước vương, cậu ta giơ tay lên trước mặt, từ tay cậu ta xuất hiện một quả cầu sấm sét vàng rực. Nói ra cũng có lẽ là do duyên, còn nhớ khi ở bên thác ngộ đạo, thứ làm cho Phi rơi vào trạng thái vô ngã chính là một tia chớp rạch ngang bầu trời mà chém xuống. Nhưng mà không hiểu sao bản ngã của cậu ta lại là tốc độ. Mà lần này trong nguy hiểm có vận may, cậu ta vô tình hấp thu toàn bộ sức mạnh của Cự Thiểm điểu kia khiến cho sức mạnh Power về sấm sét trong người cậu ta bộc phát ra. Hiện giờ Phi là kẻ duy nhất nắm giữ hai sức mạnh bản ngã song song trong người mình. Đồng thời, Khổng Tước vương cũng nhận thấy một sự uy hiếp nào đó đang đe dọa sâu thẳm con người mình. Mà uy hiếp đó lại đến từ con người đang đứng ở phía xa kia. Hắn ta gầm lên một tiếng rồi thanh kiếm trong tay hắn bắn thẳng về phía Phi. Cả bọn bốn người ngay tức khắc dùng mọi biện pháp của mình tấn công thanh kiếm kia nhưng nó lại không có hiệu quả gì cả. Họ chỉ đành biết tiếp tục tấn công Khổng Tước vương mà thôi.
Hiện giờ, quả cầu sấm sét trong tay Phi đã đạt đến giới hạn. Nó to ngang với Phi, nhìn nó giống hệt một mặt trời thu nhỏ lại vậy. Thoáng thấy Khổng Tước kiếm được ném đến, Phi cũng rời tay khỏi quả cầu. Sức mạnh sấm sét này đã hút gần hết sinh lực của cậu ta, thế nên vừa tung ra quả cầu sấm sét, Phi đã ngã ngay xuống ngất đi. Quả cầu kia dù không có Phi điều khiển nhưng nó vẫn biết đích đến của nó là ở nơi nào. Nó lao thẳng về phía Khổng Tước vương, cùng lúc cuốn theo Khổng Tước kiếm kia trên đường nó đi luôn. Quả cầu sấm sét khổng lồ ấy quét qua tạo nên một sức nóng vô cũng khủng khiếp, đất đai trên đường đi của nó trở nên khô cằn hơn cả lúc vụ nổ kia xảy ra. Cả bọn bốn người thấy tình hình lúc này có vẻ khá nguy hiểm, cả bọn ngay lập tức rút lui về sau. Chỉ để mỗi mình Khổng Tước vương chống chọi với quả cầu kia. Rốt cuộc thì Khổng Tước vương cũng biết được sự uy hiếp kia đến từ đâu rồi. Nó gào lên thật lớn rồi đồng thời bị quả cầu ấy nuốt chửng. Chỉ trong ít giây sau, một tiếng nổ ầm vang vọng cả thiên không vang lên. Tuy sức mạnh không giống như vụ nổ lúc trước nhưng cũng đủ cuốn cả bọn văng đi xa. Phi được Hồng Long cõng trên vai mà lao đi. Khi vụ nổ ấy cuốn tới, cả bọn cũng ngay lập tức bị cuốn đi rồi đồng loạt ngất đi, không biết trời trăng gì nữa.
Phi mặc dù vẫn đang nhắm mắt mà chiến đấu cùng Hồng Long, thế nhưng tâm thần Phi lúc nào cũng chú thị tên đó. Vừa thấy hắn ta hạ lệnh cho con Cự Thiểm điểu kia tấn công hai cô gái, Phi ngay lập tức quay sang Hồng Long gật đầu một cái, đồng thời cả thân hình cậu ta lao vọt về phía con Cự Thiểm điểu kia. Tuy phải một mình chiến đấu với Khổng Tước vương nhưng Hồng Long cũng không tỏ vẻ gì là chống cự không nổi. Cậu ta liên tục tung cột lửa, cũng với hỏa cầu mà cậu ta vừa ngộ ra ném liên tiếp đến Khổng Tước vương, đồng thời thanh hỏa đao trong tay cậu ta cũng múa lên liên hồi. Mỗi một đường đao là một hư ảnh bốc cháy dữ dội của thanh đao kia mà lao đến Khổng Tước vương. Nếu như ở sức mạnh cấp một của Hồng Long chỉ là dùng lửa bao phủ lấy thân thể để tấn công, đồng thời điều khiển được đôi chút về lửa thì ở Power cấp hai này, cậu ta đã có thể hoàn toàn điều khiển được ngọn lửa tự bốc cháy rồi. Tự bốc cháy ở đây có nghĩa là dù không có vật dẫn thì cậu ta vẫn có thể tự tạo ra ngọn lửa của riêng mình. Thế nên dù đứng trước một trong 12 thần thú nhưng cậu ta cũng không sợ hãi tý nào. Quay lại Phi, cậu ta hiện giờ lao nhanh như một tia chớp đến chắn trước mặt hai cô gái đó tầm khoảng hai mét, Phi nắm chặt thanh hoàng kiếm trong tay rồi cậu ta đâm thẳng về phía con Cự Thiểm điểu kia. Thế nhưng luồng sóng điện này đâu phải là sức của một con người có thể chịu nổi. Dòng điện quái ác kia bám theo vật dẫn là thanh hoàng kiếm mà tấn công thẳng vào người Phi. Cả người cậu ta hiện giờ cứ trương lên rồi xẹp xuống, trương lên rồi xẹp xuống hệt như một quả bóng vậy. Cùng lúc đó, gương mặt của Phi trở nên đau đớn đến không chịu nổi. Giống như là Phi hiện đang chịu đựng cực hình tàn khốc nhất trên thế giới này vậy. Từng dòng điện vàng óng cứ liên tục chui vào người Phi không thể ngơi nghĩ chút nào. Từng dòng từng dòng, cả người Phi phổng rộp lên nhìn vô cùng kinh dị. Bất chợt ở phía sau, cô gái kia hiện giờ đã tỉnh táo lại đôi chút. Tuy vẫn còn có vẻ vô cùng yếu ớt nhưng cô ấy cũng cố ngồi dậy. Bất chợt nhìn về phía người con trai đang dùng mũi kiếm chịu toàn bộ luồng sức mạnh sấm sét của Cự Thiểm điểu kia, cô ấy vội ôm lấy mặt mà khóc nức nở. Trong cơn mê man lúc trước, cô ấy đã biết có một thân ảnh nhảy đến ôm lấy cô ấy mà đỡ toàn bộ luồng sức mạnh kinh khủng kia. Giờ đây cũng thân người ấy che chắn cho cô ấy lần nữa. Điều này làm sao cô ấy không xúc động được chứ. Mà đồng dạng Dạ Nguyệt cũng không nhịn được mà chảy vội hai hàng nước mắt. Vì cứu cả hai mà Phi hiện giờ phải chịu cực hình kinh khủng nhất thế gian, những dòng sét vẫn cứ chảy vội vào người cậu ta không ngừng. Từ đằng xa, Bạch Hàn vừa thoáng thấy tình cảnh hiện giờ của Phi, cậu ta cũng không nỡ nhìn đến. Bạch Hàn gầm lên một tiếng rồi tấn công Thập đại kiếm dữ dội hơn nữa. Với thanh thương băng trong tay, cậu ta múa lên liên hồi nhằm mau chóng phá giải tình thế này để có thời gian đi cứu Phi. Thế nhưng cậu ta có thể làm được hay sao. Mỗi thanh đại kiếm ở đây dường như thanh nào cũng đều có linh tính của riêng nó. Vừa nhận thấy Bạch Hàn muốn bức khỏi sự trói buộc chiến đấu của chúng, chúng liền chuyên tâm vào Bạch Hàn nhiều hơn Tôn Giang cùng Phong Lam. Nhân cơ hội này, Bạch Hàn bổng hét lớn:
- Tôn Giang, mau giải cứu Phi, nơi này để tớ cùng Phong Lam lo.
Nói dứt lời, Bạch Hàn ném cây thương băng lên không trung, đồng thời cậu ta chấp hai tay lại với nhau. Một luồng hàn khí vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ người cậu ta lan đến từng thanh đại kiếm làm cho bọn chúng trở nên chậm chạp lại. Tôn Giang thấy vậy vội lui khỏi trận chiến đồng thời chạy cấp tốc sang Phi. Phong Lam vừa thấy Bạch Hàn định xuất tuyệt chiêu thì cũng vội lui người lại, đồng thời cậu ta điều khiển phong kiếm chém túi bụi vào đám đại kiếm kia khiến cho chúng không đủ thời gian đuổi theo Tôn Giang. Thế nhưng tên bán nam bán nữ kia đâu chịu để yên cho Tôn Giang như vậy. Tuy con Cự Thiểm điểu đang bận tra tấn tên kia nhưng hắn vẫn còn có thể bắt thêm một ấn chú nữa. Tên đó hiện giờ đang khiếp sợ, khiếp sợ trước sức mạnh trong người cái tên vốn vẫn luôn nhắm mắt kia. Đầu tiên là đỡ được luồng sóng ánh sáng của Khổng Tước vương, lần này lại trong thời gian lâu như vậy mà còn đứng trụ trước Cự Thiểm điểu. Sức mạnh của tên này cũng quá biến thái rồi. Hắn ta nhất quyết phải trừ khử tên này trước, nếu không hắn có thể sẽ là mối đe dọa cho Tử Vong thành sau này. Thế nên vừa thấy Tôn Giang muốn chạy qua ứng cứu, hắn ta nào để cho cậu ta yên. Ấn trong tay hắn lại một lần nữa biến đổi, từ bên dưới mặt đất, những linh hồn chiến binh không biết tại sao lại đội đất chui lên. Bọn chúng có hơn trăm tên, liên tục gào gú khiến cho không gian bây giờ đang xế chiều cũng trở nên kinh dị. Tôn Giang nói thầm trong bụng:
- Không phải chứ, còn chiêu gọi hồn này nữa. Có làm quá không vậy trời.
Thế nhưng dù cho có sợ hãi đôi chút, cậu ta vẫn cứ xông đến bọn vong linh chiến binh kia. Những thế võ của sư phụ Thiên Nhân để lại rơi vào tay Tôn Giang thì nó đã được cậu ta phát huy đến cực hạn rồi. Sợ rằng chưa ai có thể phát huy toàn bộ tinh túy võ học của ngài Thiên Nhân như tên Tôn Giang vốn đam mê võ thuật này cả. Mà trong người tên này còn có sức mạnh phá hủy liên kết, đối phó với vong linh chiến binh này có phần khá ổn. Thế nhưng để xuyên qua bọn chúng mà tiếp ứng cho Phi lại là một vấn đề lớn. Hồng Long hiện giờ vẫn còn bị Khổng Tước vương cầm chân chưa thể dứt ra được. Dù thấy Phi đang bị tra tấn, cậu ta rất rất muốn lao đến giải cứu cho Phi nhưng những cú tấn công của Khổng Tước vương quả thật quá mạnh bạo. Nếu cậu ta không dùng toàn lực để chống đỡ thì người ngã xuống tại đây sẽ chính là cậu ta. Thế nên dù muốn nhưng Hồng Long vẫn vô phương tiến tới giúp Phi.
Hiện giờ, con Cự Thiểm điểu kia đã thu nhỏ đi vô số lần rồi. Dường như năng lượng trong người nó đã tấn công toàn bộ sang Phi. Nhìn Phi hiện giờ hệt như một cục than cháy đen không ra hình thù gì cả. Chỉ có thanh Hoàng kiếm trong tay cậu ta là vẫn đang phát ra ánh vàng rực rỡ. Khi con Cự Thiểm điểu kia hoàn toàn biến mất, Phi cũng thở ra một làn khói trắng rồi ngã xuống bất động. Từ đằng xa, tất cả mọi người đều thấy được tình cảnh này, bọn họ đồng loạt thét lên:
- PHI!!!
Nhìn thân hình Phi ngã xuống, cô gái kia như chết lặng đi. Và cả Dạ Nguyệt, cô cũng chẳng thể nào khóc cho thành tiếng được nữ. Vì cứu người mà phải hy sinh bản thân, ai có thể được như anh chàng Phi này đây. Tên bán nam bán nữ kia vừa thấy Phi ngã xuống, hắn ta loạng choạng dựa lưng vào bức tường đá phía sau lưng rồi cưới thật lớn. Cuối cùng thì tên này cũng đã ngã xuống, cuối cùng thì hắn ta cũng đã chết. Điều này khiến cho hắn trở nên vui mừng hơn hết thảy. Giết được một kẻ mang trong mình sức mạnh khủng khiếp đến vậy, nếu như để hắn lớn mạnh lên thì sẽ là một mối đại họa. Diệt từ trong trứng nước là cách hữu hiệu nhất hiện giờ. Nhìn lại một vòng, tất cả bốn tên kia đều đang bận chiến đấu với những ấn chú của hắn. Sẽ không ai có thể cứu hai con bé kia một lần nữa. Mà bọn chúng cũng chắc chắn sẽ phải gục ngã sớm thôi. Hắn tin chắc là vậy, thế nên lần này hắn lại bắt thêm một ấn chú nữa. Thế nhưng… khi ấn chú vừa bắt xong, hắn lại lập tức phun ra một ngụm máu thật lớn. Dường như giới hạn của hắn đã tới rồi, nếu như hắn còn bắt thêm một ấn chú nào nữa thì người bị thương tổn nhiều nhất chính là hắn. Hắn ta lau đi vệt máu trên khóe miệng, đồng thời hắn ta cố gắng đứng dậy, bước chậm chạp về phía hai cô gái kia. Trong lúc đó, cô gái ấy đã được Dạ Nguyệt chữa trị đôi chút lại chậm chạp từng bước bước đến ôm lấy người Phi vào lòng. Dù cho hiện giờ Phi không ra hình thù gì cả nhưng cô ấy vẫn không ngại. Đôi mắt cô ấy chăm chăm nhìn gương mặt cháy đen của Phi, nấc lên từng tiếng, cô gái ấy khẽ nói nhỏ với Phi cũng như nói với chính mình, một giọng nói như đã chết rồi:
- Anh còn nợ em nhiều lắm, anh không được chết.
Câu nói này, chỉ có Phi là kẻ có vẻ đã chết kia và cô gái đó nghe mà thôi. Hình ảnh cô gái đó ôm lấy người Phi đọng lại thật lâu trong đôi mắt những người có mặt ở đây. Họ đồng loạt gầm lên một tiếng thật lớn, thanh thương băng trong tay Bạch Hàn bổng nhiên có biến hóa. Nó trở nên sắc bén hơn cũng với độ cứng cáp cũng tăng lên rất nhiều lần. Cặp mắt Bạch Hàn lại một lần nữa trở thành trạng thái vô hồn giống lúc trước. Với thương băng trong tay, cậu ta liên tục huy động nó đánh bật đi những thanh đại kiếm kia, điều mà từ nãy đến giờ cậu ta vẫn chưa thể làm được. Mà cùng lúc đó, những cây phong kiếm mà Phong Lam điều khiển cũng thật hóa hơn. Thậm chí có thể lờ mờ thấy được những họa tiết được khắc trên những thanh phong kiếm của cậu ta. Tối đa hiện giờ của Phong Lam là năm thanh phong kiếm điều khiển cùng lúc. Hiện giờ nó thật hóa như vậy cũng giống như đưa Phong Lam lên một tầng cao mới vậy. Những thanh phong kiếm lúc này cũng giống như thanh thương băng trong tay Bạch Hàn, nó đánh bật đi toàn bộ những thanh đại kiếm kia mà thậm chí Phong Lam không hề đưa tay lên điều khiển. Toàn bộ đều do trong đầu cậu ta nghĩ gì thì phong kiếm sẽ làm như vậy. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ mười thanh đại kiếm kia đã bị Phong Lam cùng Bạch Hàn phá hủy hoàn toàn.
Mà bên này, cả mái đầu Hồng Long cũng trở nên bốc cháy dữ dội, thân người cậu ta bổng chốc hóa thành ngọn lửa rồi cả người Hồng Long cũng trở nên cao lớn hơn. Gần sấp sỉ chiều cao của Khổng Tước vương hiện giờ. Cà người Hồng Long lúc này giống hệt như một vị hỏa thần đang đắm mình trong dòng lửa đỏ rực. Thanh liêm đao trên tay Hồng Long cũng trở nên thật hơn bao giờ hết, cậu ta lao đến tấn công Khổng Tước vương làm cho hắn cũng hơi bất ngờ. Tuy vậy, đường đường là một trong 12 thần thú, sao có thể để cho kẻ khác tấn công mình dể dàng. Khổng Tước vương cũng ảo hóa ra một thanh kiếm dường như được làm bằng chính lông đuôi nó. Một thanh kiếm rất đẹp, rất uy nghiêm nếu như bình thường có thể thấy và ngắm nhìn nó. Nhưng hiện giờ là lúc chiến đấu sống chết, ai lại có thể đi chiêm ngưỡng vẻ đẹp thanh kiếm trong tay đối thủ chứ. Vậy nên Hồng Long lao vào chiến đấu với Khổng Tước vương bằng tất cả sức mạnh mà mình có. Cả hai giống như hai vị thần đang quần nhau chiến đấu vô cùng dữ dội. Còn Tôn Giang, cậu ta liên tiếp đánh hạ được đám linh hồn chiến binh. Thế nhưng dù số lượng bọn chúng không nhiều nhưng bọn chúng lại liên tục được hồi sinh. Thế nên cậu ta hiện giờ không thể nào xuyên qua bọn chúng được. Bất chợt một câu nói ngày xưa của sư phụ Thiên Nhân vang lên trong đầu Tôn Giang:
-Sức mạnh của ngươi là phá hủy liên kết mà cũng là tái sinh liên kết. Có một chiêu thức của ta có thể hòa chung với sức mạng trong người ngươi để nó có thể đạt đến cực hạn. Nhưng đồng thời cũng chỉ kéo dài được một giờ đồng hồ.
Bổng nhiên nhớ đến chiêu thức kia của sư phụ, Tôn Giang nhắm mặt lại. Ngày trước chiến đấu với Khổng kền vương, cậu ta không sử dụng chiêu này cũng có nhiều lý do. Thứ nhất, chiêu này là chiêu giữ mạng. Thứ hai, nó chỉ có thể kéo dài một giờ. Thứ ba, sau khi sử dụng chiêu thức này thì toàn thân thể sẽ trở nên bất động. Khi chiến đấu với Khổng kền vương, mặc dù là trận chiến sinh tử nhưng không quá sức giống trận chiến hiện tại. Trận chiến đó, cả bọn còn có thể đảo ngược tình thế. Nhưng hiện giờ đã có một đồng đội ngã xuống rồi, nếu như không sử dụng đến chiêu thức này thì liệu còn có cơ hội nữa không. Nói là làm, Tôn Giang nhắm mắt lại múa một đường quyền. Mà mỗi cử động nhẹ của Tôn Giang hiện giờ giống như mang theo một luồng khí trắng giao hòa theo. Khi đường quyền múa xong, cả người Tôn Giang cũng giống như được lột xác. Đôi mắt cậu ta vừa mở ra, một khí thế bất khả chiến bại lan ra khắp xung quanh. Đám vong linh chiến binh kia có vẻ như không hề sợ chết, bọn chúng lao vội đến tấn công Tôn Giang. Và lần này, Tôn Giang có thể phá hủy luôn cả liên kết linh hồn của bọn chúng với thế giới này. Đồng nghĩa là đưa những linh hồn này vào luân hồi chuyển thế. Không vương vấn gì nữa, không liên hệ gì với thế giới người sống nữa. Bài quyền này, được gọi là “Luân Hồi quyền” Mà cũng chỉ có Tôn Giang là kẻ vừa nắm trong người bản ngã liên kết, vừa là kẻ học võ giỏi nhất của ngài Thiên Nhân mới có thể xuất ra được uy thế như vậy. Bài quyền này, ai trúng phải sẽ được đưa ngay vào luân hồi chuyển thế mà không có sự cản trở nào cả. Cũng may là đây vốn là nhưng linh hồn bị tên kia bắt ấn cầm tù. Nếu không thì Tôn Giang cũng thấy trong lòng có lỗi với họ rồi. Thử hỏi ai lại muốn bị người khác đưa vào luân hồi như vậy chứ.
Tên bán nam bán nữ ấy nhận thấy tình thế bây giờ có vẻ không được ổn cho lắm. Thập đại kiếm bị phá hủy, Khổng Tước vương bị cầm chân ngược lại, quân vong linh bị đưa thẳng vào luân hồi. Mà hiện giờ hắn lại không thể bắt được ấn chú tiếp theo. Nếu như hắn bắt ấn chú thường thì tổn thương sinh mạng là điều không thể tránh khỏi. Mà ấn chú mạnh nhất của hắn lại có khả năng đưa hắn tống thẳng vào hư vô. Hắn đang bước chậm chạp đến cô gái đang ôm lấy Phi mà khóc. Hắn ta trầm ngâm đôi chút, từ trong tay hắn hiện ra một thanh đại kiếm khác. Thanh kiếm này dường như được ảo hóa ra từ cây quạt lông mà hắn cầm lúc đầu. Dạ Nguyệt thấy tình thế có vẻ không ổn, cô ấy chạy vội đến tên đó nhằm ngăn chặn hắn tấn công. Thế nhưng vừa đến nơi, cô ấy đã bị hắn gạt văng đi xa. Mũi kiếm trong tay hắn đâm thẳng xuống đầu cô gái kia cũng đồng thời là đầu của Phi. Từ đằng xa, Bạch Hàn và Phong Lam đã thấy được tâm ý của của hắn. Bạch Hàn vận hết sức lực của mình phóng thanh băng thương đến người tên đó, đồng thời Phong Lam cũng điều khiển phong kiếm lao đến hắn ta. Hai luồng sức mạnh giống như hai con thú thời hồng hoang lao đến bất chấp tất cả. Thế nhưng với khoảng cách xa như vậy thì cũng cần một khoảng thời gian để chúng có thể chạm đến người tên đó. Cô gái đó vẫn cúi đầu xuống khóc nấc mà không tránh né mũi kiếm kia chút nào. Lần thứ hai, cả nhóm thấy bất lức trước sinh tử của đồng đội. Thế nhưng vào ngay cái lúc mũi kiếm đó chạm vào đầu cô ấy. Một cánh tay đã như tia chớp vung lên kẹp lấy mũi kiếm trong gang tấc kia. Đồng thời, đôi mắt Phi mở ra, một tia sáng vàng rực rỡ phá thẳng không gian mà đi. Thanh kiếm ấy bị hai ngón tay của Phi kẹp thì giống như là đã bị ghim sâu vào đá tảng. Dù cho có cố gắng thế nào thì tên đó vẫn không làm cho thanh kiếm nhún nhích được xíu nào. Mà ngay lúc này, một thanh phong kiếm cùng một thanh thương băng ầm ầm lao đến người hắn. Hắn ta vừa định lui về sau, thế nhưng Phi đã lắc mình một cái, cậu ta hệt như một ánh chớp vàng vụt đến đá thẳng tên đó vào hai thanh vũ khí kia. Trong khoảnh khắc như vậy, dù cho có là thần thánh cũng không thể bắt ấn mà tránh thoát được. Hắn ta hưởng trọn luôn hai thanh vũ khí đang lao đến. Đồng thời cả người hắn bị ghim sâu vào vách một thân cây đại thụ phía sau. Cô gái kia ngơ ngác nhìn thân thể khôi vĩ của Phi hiện giờ chỉ còn một cái quần con ma bật cười không ra tiếng. Nụ cười đó, nhìn hệt như một đóa hoa đẹp mỹ lệ vậy. Cả người Phi hiện giờ không giống như kẻ vừa mới bị sấm sét thiêu cháy mà lại giống như một con phượng hoàng vừa được tái sinh. Khí chất của Phi hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn. Phi quay người qua nhẹ nhàng đỡ cô ấy đứng dậy. Rồi cậu ta phóng vội đến đỡ tiếp Dạ Nguyệt. Lúc này, toàn bộ quân vong linh đã bị Tôn Giang phá hủy sạch sẽ. Mà Khổng Tước vương cùng Hồng Long giao chiến nãy giờ cũng chưa phân thắng bại. Cả bọn bốn người nhanh chóng lao đến tấn công Khổng Tước vương kia. Với thanh Hoàng kiếm trong tay, Phi liên tục múa lên mà đồng thời trong mỗi đường kiếm của cậu ta lại ánh lên một tia chớp vàng rực. Nhưng tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục không dứt. Tuy Tôn Giang có sức mạnh tống kẻ thù đến luân hồi nhưng dường như đối với Khổng Tước vương là vô dụng. Tuy vậy võ học của cậu ta cũng giúp ích rất nhiều trong trận chiến này. Còn Bạch Hàn và Phong Lam thì khỏi phải nói. Tuy sức mạnh họ chỉ là Power cấp một nhưng sức mạnh của họ bây giờ lại mạnh hơn lúc trước nhiều lần. Vũ khí ảo hoa trong tay họ đã được tăng thêm sức mạnh rất nhiều rồi. Năm người tấn công một Khổng Tước vương, có vẻ như Khổng Tước vương đã sắp thua đến nơi.
Thế nhưng đâu có chuyện dễ dàng như vậy xảy ra được. Từ đằng xa, tên bán nam bán nữ kia vẫn chưa chết. Hắn ta nhìn đằng xa rồi hắn mỉm cười. Tuy cả người bị ghim trên thân cây nhưng tay hắn vẫn còn hoạt động được. Hắn ta giơ hai tay chụp lại với nhau. Đây chính là cách là hắn hấp thu ấn pháp để sáng tạo ấn của riêng mình. Và lần này, ấn pháp mà hắn sử dụng lại là ấn pháp chế lại sức mạnh mà bản thân hắn đã chịu. Dĩ nhiên, sức mạnh mà hắn muốn tái hiện chính là vụ nổ kia của Lôi Bá và ngài Thiên Nhân. Gió xung quanh hắn bổng nhiên xao động dữ dội, những tầng lá cây rung lên xào xạc. Chúng cuốn thành một cơn lốc lá mà trung tâm chính là hắn ta. Nhận thấy sự khác thường, Dạ Nguyệt cùng cô gái đó quay vội người lại để xem xét. Khi cả hai thoáng thấy hành động của hắn ta. Cô gái kia vội hét lớn với một thanh âm vô cùng du dương:
- Hắn đang tái hiện vụ nổ khi nãy.
Bên này, cả nhóm dù đang chiến với Khổng Tước vương cũng đã nghe thấy. Vừa thấy tên đó đang tập trung sức mạnh, bốn người đồng loạt gật đầu với Phi. Tất cả ai cũng hiểu, hiện giờ Phi là người có tốc độ nhanh nhất ở đây. Cũng chỉ có cậu ta mới có thể ngăn chặn được đòn tấn công này của hắn mà thôi. Phi quay người lại rồi gật đầu với nhóm. Thân người Phi ngay tức khắc đó biến mất. Quả thật tốc độ hiện giờ của Phi còn nhanh hơn vận tốc âm thanh luôn. Vèo một cái, người Phi đã ở trước mặt hắn. Hắn ta dù bất ngờ nhưng cũng đã biết trước tình huống này. Cười nhẹ một cái, hắn ta lắc đầu:
- Không ngờ ta lại phải bỏ mình tại đây. Các ngươi rất mạnh, đặc biệt là ngươi. Nhưng mà…ngươi cứ yên tâm, quân đoàn Tử Vong thành sẽ tận lực đuổi giết các ngươi. Các ngươi sẽ không có nơi nào để trốn đi đâu.
Phi trầm tĩnh nhìn tên đó. Cậu ta cất tiếng:
- Khai tên ra đi.
- Si Nhiên, Tử Vong thành.
- Được, Si Nhiên, ta sẽ nói cho ngươi biết. Bọn ta, chắc chắn sẽ đến Tử Vong thành tính sổ. Các ngươi không cần tìm chúng ta đâu.
Nói dứt câu, thanh Hoàng kiếm trên tay Phi đã đâm thẳng vào tim hắn. Xuyên qua cả quả cầu mà hắn đang tụ tập lại. Nhưng vào lúc cô gái kia bổng la lên:
- Đừng…giết hắn.
Nhưng cô ấy nói làm sao kịp. Mũi kiếm đã đâm xuyên tim rồi, ai có thể sống sót được. Hắn ta chầm chậm buông tay rồi gục xuống mà chết. Sức mạnh mà hắn hấp thu này giờ cũng đồng thời hòa tan vào hư vô. Phi chầm chậm quay người lại nhìn cô gái đó một cách khó hiểu. Không phải là hắn ta vừa ba, bốn lần đòi giết cô ấy sao. Giờ cô ấy lại xin tha cho hắn. Chuyện này có chút kỳ lạ. Đáp lại đôi mắt ngạc nhiên của Phi, cô ấy vội giải thích:
- Không phải tôi không muốn hắn chết, nhưng nếu kẻ điều khiển thần thú chết, thần thú ấy sẽ trở nên…cuồng loạn.
Cùng lúc này, Khổng Tước vương dường như biết được sự liên kết với chủ nhân đã mất đi. Hắn gầm lên một tiếng thật khủng khiếp. Rồi hắn giống như nổi điên lên, tấn công tới tấn đến cả bọn. Đôi mắt hắn liên tục phóng sóng ánh sáng. Thanh khổng tước kiếm trên tay cũng giáng hạ liên tục. Mà biến thái nhất chính là chiếc vương miện mà hắn đội trên đầu. Năm luồng ánh sáng từ nó có thể phóng đi khắp mọi hương khiếp cho cả bọn một phen vô cùng khốn đốn. Phi bước dần về phía cô gái kia, dường như cô ấy rất am hiểu về thần thú.
- Có cách nào giải quyết được Khổng Tước vương kia không.
Cô ấy trầm ngâm đôi chút rồi cất nhỏ giọng:
-Là sấm sét, theo tôi nhớ không lầm thì điểm yếu duy nhất của Khổng Tước vương chính là sấm sét.
Phi chỉ đáp lại hai chữ:
- Cám ơn.
Thế rồi cậu ta như một tia chớp lao thẳng đến bên cạnh các chiến hữu chiến đấu tiếp tục. Mà trong lúc chiến đấu, cậu ta cũng nói ra điểm yếu của Khổng Tước vương kia. Trong số năm người ở đây, hiển nhiên không ai có sức mạnh sấm sét cả. Thế nhưng Phi vừa nãy đã hấp thu hoàn toàn con Cự Thiểm điểu kia. Hiện giờ trong người Phi tồn tại hai trạng thái sức mạnh dung hòa chính là sấm sét và tốc độ. Thế nên việc hạ gục Khổng Tước vương nhờ sấm sét này, Phi chính là phần tử không thể thiếu rồi. Những đường kiếm trong tay cậu ta liên tục quét đến Khổng Tước vương. Mà đường kiếm nào của Phi, hắn đều tận lực tránh né dù đang rơi vào trạng thái điên cuồng. Quả thật đúng như lời cô gái kia nói, Khổng Tước vương này quả thật sợ sấm sét. Phi ngay tức khắc lui về phía sau. Cậu ta nói lớn:
- Cố gắng cầm chân hắn.
Tất cả mọi người ở đây đều không hiểu Phi muốn làm gì. Thế nhưng cả nhóm bốn người vẫn tận lực kiềm chế Khổng Tước vương lại. Phi hiện giờ đã đứng ở tầm khoảng cách khá xa Khổng Tước vương, cậu ta giơ tay lên trước mặt, từ tay cậu ta xuất hiện một quả cầu sấm sét vàng rực. Nói ra cũng có lẽ là do duyên, còn nhớ khi ở bên thác ngộ đạo, thứ làm cho Phi rơi vào trạng thái vô ngã chính là một tia chớp rạch ngang bầu trời mà chém xuống. Nhưng mà không hiểu sao bản ngã của cậu ta lại là tốc độ. Mà lần này trong nguy hiểm có vận may, cậu ta vô tình hấp thu toàn bộ sức mạnh của Cự Thiểm điểu kia khiến cho sức mạnh Power về sấm sét trong người cậu ta bộc phát ra. Hiện giờ Phi là kẻ duy nhất nắm giữ hai sức mạnh bản ngã song song trong người mình. Đồng thời, Khổng Tước vương cũng nhận thấy một sự uy hiếp nào đó đang đe dọa sâu thẳm con người mình. Mà uy hiếp đó lại đến từ con người đang đứng ở phía xa kia. Hắn ta gầm lên một tiếng rồi thanh kiếm trong tay hắn bắn thẳng về phía Phi. Cả bọn bốn người ngay tức khắc dùng mọi biện pháp của mình tấn công thanh kiếm kia nhưng nó lại không có hiệu quả gì cả. Họ chỉ đành biết tiếp tục tấn công Khổng Tước vương mà thôi.
Hiện giờ, quả cầu sấm sét trong tay Phi đã đạt đến giới hạn. Nó to ngang với Phi, nhìn nó giống hệt một mặt trời thu nhỏ lại vậy. Thoáng thấy Khổng Tước kiếm được ném đến, Phi cũng rời tay khỏi quả cầu. Sức mạnh sấm sét này đã hút gần hết sinh lực của cậu ta, thế nên vừa tung ra quả cầu sấm sét, Phi đã ngã ngay xuống ngất đi. Quả cầu kia dù không có Phi điều khiển nhưng nó vẫn biết đích đến của nó là ở nơi nào. Nó lao thẳng về phía Khổng Tước vương, cùng lúc cuốn theo Khổng Tước kiếm kia trên đường nó đi luôn. Quả cầu sấm sét khổng lồ ấy quét qua tạo nên một sức nóng vô cũng khủng khiếp, đất đai trên đường đi của nó trở nên khô cằn hơn cả lúc vụ nổ kia xảy ra. Cả bọn bốn người thấy tình hình lúc này có vẻ khá nguy hiểm, cả bọn ngay lập tức rút lui về sau. Chỉ để mỗi mình Khổng Tước vương chống chọi với quả cầu kia. Rốt cuộc thì Khổng Tước vương cũng biết được sự uy hiếp kia đến từ đâu rồi. Nó gào lên thật lớn rồi đồng thời bị quả cầu ấy nuốt chửng. Chỉ trong ít giây sau, một tiếng nổ ầm vang vọng cả thiên không vang lên. Tuy sức mạnh không giống như vụ nổ lúc trước nhưng cũng đủ cuốn cả bọn văng đi xa. Phi được Hồng Long cõng trên vai mà lao đi. Khi vụ nổ ấy cuốn tới, cả bọn cũng ngay lập tức bị cuốn đi rồi đồng loạt ngất đi, không biết trời trăng gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.