Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 50: Đảo Dược thần
Linh Phong
26/11/2019
Trước mặt nhóm Hồng Long lúc này là một đại sảnh rộng lớn vô cùng được dát
hoàn toàn bằng vàng và ngọc thạch. Hai hàng cột chống đỡ đại sảnh, mỗi
cây đều dường như được đúc bằng vàng chất nguyên khối. Bên trên mỗi cây
cột đều có khắc hoa văn, phù điêu kỳ lạ, nhưng họa tiết về hoa sen vào
chim hạc là có lẽ nhiều hơn hết thảy.
Giữa đại sảnh rộng lớn có một chiếc ghế đặt khá cao được làm bằng một thứ chất liệu khó nhận ra. Khác hoàn toàn với những thứ được gọi bằng ghế rồng hay đại loại thế, ghế ngồi cả Vương Hoàng lại mang màu sắc đen kịt bóng loáng. Thế nhưng cái màu đen đó không phải là màu u ám mà lại chiếu ra cầu vồng bảy sắc lấp lánh khắp đại sảnh.
Chậm rãi bước đến trước mặt Vương Hoàng đang ngồi với vẻ chán nản trên chiếc ghế kỳ lạ kia, cả ba người nhẹ gật đầu mỉm cười với hắn.
Một trong hai tên áo đen đứng bên cạnh hắn thấy vậy liền thét:
- Hỗn xược, diện kiến Vương Hoàng đại nhân còn không mau quỳ xuống.
Lười biếng vương tay lên ra hiệu chi hắn, Vương Hoàng cắt ngang:
- Không cần quy củ thế đâu. Bọn họ dù sao cũng coi như là bạn ta. Bỏ đi.
Người kia nghe vậy liền hừ nhẹ rồi chậm rãi thu lại thanh kiếm đã rút ra được phân nữa kia rồi lui xuống. Nhìn tên Vương Hoàng này trông có vẻ rất mệt mỏi, Hồng Long mỉm cười:
- Trông ngài có vẻ như rất mệt mỏi nhỉ?
Chậm chạp gật đầu, lấy tay xoa xoa bóp bóp hai bên thái dương mấy cái, giọng lười biếng của hắn vang lên trả lời:
- Đúng vậy, mấy hôm nay lo tìm tài liệu về đoạn văn kia mà ta không ngủ được đấy.
- Người nên giữ gìn sức khỏe đôi chút. Dù sao thì có sức khỏe mới có thể làm việc tốt được.
Tôn Giang nhẹ lên tiếng. Gật đầu mấy cái, Vương Hoàng đáp lời:
- Cảm ơn người đã lo cho ta. Dù sao thì chuyện này cũng không tệ cho lắm.
- Không hiểu ngài gọi bọn tôi đến đây có chuyện gì?
Hồng Long đứng bên cạnh cất tiếng hỏi. Cậu ta đnag có hơi thắc mắc là với tình trạng này của hắn thì tại sao lại muốn kêu bọn họ đến đây nói chuyện. Bất chợt vào lúc này, từ ngoài cửa chính có một tên mặc áo đen bước vào sảnh. Vừa đến trước Vương Hoàng, hắn lập tức vòng tay cung kính quỳ xuống:
- Xin ra mắt Vương Hoàng đại nhân.
Phất tay, hắn ta nhẹ giọng:
- Chuyện ta giao đã xong chưa?
- Hồi bầm Vương Hoàng đại nhân. Mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Chỉ chờ lệnh xuất phát.
Gật gù, ra hiệu cho tên áo đen kia lui xuống. Lúc này hắn ta mới nhìn về phía nhóm Hồng Long:
- Ta muốn nhờ các ngươi giúp hộ tống đoàn áp giải hiến tế đến Địa Ngục thành một chuyến.
Vừa nghe đến hai chữ hiến tế, cả bọn lập tức lui xuống mấy bước. Nhìn thấy biểu hiện của họ, Vương Hoàng vội nói tiếp:
- Các ngươi đừng lo. Những người bị áp giải đều là những tên đáng chết muôn lần.
- Thế nhưng mà, làm vậy có hơi…
Tôn Giang ấp úng nói. Mà Hồng Long cũng cười khổ nối lời cậu bạn mình:
- Đúng vậy. Nhưng không biết bọn tôi chỉ là hộ tống đoàn áp giải hay là…
Hồng Long vừa nói vừa ngập ngừng, Vương Hoàng vội vàng lắc đầu:
- Không, ta chỉ muốn nhờ các ngươi hộ tống đến Địa Ngục thành thôi. Ta biết các ngươi hiện đang muốn đến đỉnh Vô Vọng. Bến cảng đầu vào của Tây đại lục lại là ở Địa Ngục thành. Không biết các ngươi có đồng ý hay không.
Im lặng đôi chút, Tôn Giang, Hồng Long cùng Tuyết Liên hết nhìn nhau rồi lại nhìn Vương Hoàng. Câu cổ Hồng Long, Tôn Giang nói khẽ:
- Tớ nghĩ theo cách của hắn cũng được lắm chứ. Một công đôi chuyện.
Tuyết Liên cũng cúi người xuống nói khẽ:
- Em cũng thấy vậy. Nhưng mà…
- Cái vụ hiến tế đúng không. Anh cũng thấy nó sao sao ấy.
Hồng Long chen vào câu nói của Tuyết Liên. Tôn Giang ở sát bên cũng gật gù.
- Ừm, hảo huynh đệ. Ý kiến giống nhau ghê.
- Cút, đừng xoắn bố.
- E hèm.
Trong lúc ba người vẫn còn đang chau đầu thảo luận thì Vương Hoàng đã lên tiếng tằng hắng mấy tiếng. Thế nhưng ba người kia hình như chẳng thèm nghe thấy, họ cứ tiếp tục giả lơ tên kia.
- Khụ khụ!!!
Phải đến tiếng thứ ba thì nhóm mới quay lại nhìn hắn.
- Ngài có chuyện cần nói à?
Tôn Giang mỉm cười cất tiếng hỏi.
“Không muốn nói thì ta kêu các ngươi lại làm gì?” Thế nhưng Vương Hoàng lại không nói ra câu đó. Vờ tằng hắng mấy tiếng rồi cất lời:
- Nếu các ngươi có thể giúp đoàn hiến tế đến nơi thành công thì ta sẽ giúp các ngươi tìm những người bạn thất lạc kia bằng tất cả sức lực.
Cả ba người lật tức ngẩn mặt, tròn xoe mắt nhìn Vương Hoàng:
- Có thật là…
Khẽ mỉm cười, hắn ta mỉm cười đáp lời với giọng chắc nịt:
- Lời nói từ miệng một vị quân vương không đáng tin hay sao?
Ba người nhìn nhau giây lát rồi quả quyết gật đầu. Hồng Long bước lên một bước vòng tay cất lời:
- Vậy mọi chuyện mong người định liệu. Nhưng mà không biết… bao giờ đoàn hiến tế mới khởi hành.
Cười thật tươi, Vương Hoàng hơi nhỏm lưng lên đôi chút rồi gật đầu đáp:
- Nếu các ngươi đã đồng ý thì ta xin cám ta trước. Giờ các ngươi có thể lui về. Bao giờ xuất hành thì ta sẽ thông báo cho các ngươi biết ngay.
Cả ba người vòng tay chào rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Ngay khi bóng lưng họ vừa mất hút thì Vương Hoàng đã vật xuống ghế thở dài:
- Ta thật sự thấy mệt mỏi với cái kế hoạch kia đấy.
Tên áo đen đứng sau lưng bên tay phải hắn cất tiếng:
- Chúng ta có thể không làm theo kế hoạch kia được không đại nhân.
Lắc đầu cười khổ, Vương Hoàng lười biếng đáp trả:
- Nếu được thì ta cũng không muốn làm theo kế hoạch kia đâu. Thế nhưng… dù sao cũng sa chân vào rồi. Hy vọng nước cờ ẩn của ta có thể thành công. Còn không thì… có lẽ đó sẽ là cái kết cho thế giới này.
Cả đại sảnh rộng lớn bỗng nhiên im lặng như tờ. Thật không biết kế hoạch mà tên Vương Hoàng này âm mưu là gì và cả thân phận của người áo đen kia. Mọi chuyện quả thật khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Trong lúc đó, ngay tại ngọn núi cao trọc trời kia. Một thân ảnh nhỏ bé bước từng bước nặng nệ trên hành lang tưởng chừng như dài ngoằng đến bất tận. Ôm chặt lấy tay mình, cô cố cắn chặt răng không cho mình cất tiếng mà bước đi tiếp. Trên thân thể cô xuất hiện vô số vết đỏ ửng nhìn mà rợn người. Tuy không hề có máu chảy ra, thế nhưng qua nét mặt của cô có thể thấy rằng cô đã phải chịu đau đớn đến dường nào.
Người đó có thể là ai khác ngoài Hoàng Linh, nhưng không hiểu do chuyện gì mà cô lại bị thương đến thế. Nên nhớ, cô chính là một trong số những người có uy quyền nhất Tử Vong thành thành, một phó tướng thống lĩnh đạo quân hơn vạn thành viên.
Cùng lúc đó, từ đằng sau cô, một thân ảnh khôi vĩ bước đi hệt như lướt gió đến gần cô. Khẽ vịn vai Hoàng Linh, người đó, hay nói đúng hơn là Cuồng Nghiêm nhẹ giọng:
- Nàng có sao không? Ta xin lỗi.
Khoát tay hắn ta ra, Hoàng Linh loạng choạng bước về trước vài bước:
- Cảm ơn ngài đã quan tâm nhưng tôi có thể tự đi được.
Vừa nói cô vừa quay mặt đi chỗ khác. Thế nhưng Cuồng Nghiêm vẫn bước tới vịn lấy vai Hoàng Linh nói tiếp:
- Ta thật không ngờ đại nhân lại dùng tới cực hình này với nàng. Ta…
Liếc mắt lại, đôi mắt cô ẩn chứa sát khí mạnh mẽ. Cô chạm rãi nói:
- Ngài không cần tự trách. Đây là chuyện mà tôi đáng phải nhận. Tôi quay về trước đây. Xin phép.
Vừa nói cô vừa xoay người bước đi không thèm ngoảnh đầu lại. Nhìn theo bóng lưng cô, Cuồng Nghiêm nắm tay siết chặt, thế rồi hắn ta lắc đầu cười khổ rồi quay lưng bỏ đi.
Ngã người lên giường, Hoàng Linh đưa tay lên che trán. Cô lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi chỉ muốn thiếp đi một giất không tỉnh lại. Thế nhưng trong đầu cô lại tràn đầy hình ảnh của Phi, người chỉ như vô tình đi ngang đời cô nhưng đem lại cho cô những cảm xúc thật khó tả. Khẽ lắc đầu, nghiên mình qua một bên, vết thương trên người cô nhói lên khiến cô nhăn mặt lại. Cố gượng người dậy, bước chậm rãi đến bên cửa sổ, ngẩn đầu lên nhìn không trung rộng lớn, ánh mắt cô hiện lên vẻ quyết tâm hiếm có.
Vài ngày sau, đoàn áp tải của Vương Hoàng với hơn trăm người đã đợi sẳn ở bến cảng Ngân Lệ. Đưa mắt nhìn quanh, Hồng Long khẽ xoa cằm mấy cái:
- Hửm, đây là?
Đứng chắp tay sau lưng, với một uy thế bễ nghễ thiên hạ. Vương Hoàng lặng im nhìn đoàn tàu hơn hai mươi chiếc đang neo ở bến cảng. Nhìn hắn lúc này dường như đang mang theo tâm sự gì đó khó nói. Khẽ gật đầu, hắn cất tiếng nói khẽ:
- Đúng vậy, đây chính là đoàn hộ tống của các ngươi đấy. Hơn thế nữa, chiếc chiến thuyền của các ngươi ta cũng đã kêu người sửa sang lại. Chỉ có điều… hình như nó hẳn là thuyền chiến của Thủy Tinh thành đúng chứ.
Gật đầu, mỉm cười, Tôn Giang đáp lời:
- Người đoán đúng rồi đấy, nó là món quà của đức vua Thủy Tinh thành tặng cho nhóm chúng tôi.
Khẽ gật đầu, Vương Hoàng mỉm cười:
- Nó là một chiếc chiến thuyền rất tuyệt vời đấy.
- Cảm ơn.
Khẽ cảm ơn, cả ba người đưa mắt nhìn về phía đám thuyền kia. Chúng mang theo sự hùng dũng và mạnh mẽ của một đảo quốc biển đứng đầu thế giới này.
Trong lúc đó, đứng trên một mũi đá cạnh bờ biển. Gió thổi lồng lộng khiến bờ tóc mềm mại của Tuyết Liên bay phất phới trong gió. Khẽ đưa tay vuốt tóc, cô dõi mắt nhìn về biển khơi bao la kia. Nhẹ nhàng vuốt lấy mặt dây chuyền trước ngực, cô như tự nói với mình:
- Em sẽ đi tìm anh.
Vừa dứt lời, một cơn gió mạnh mẽ vút lên vờn quanh người cô rồi bay vút lên thiên không cao thẳm.
Cơn gió ấy len lỏi qua từng hàng mây trên cao trắng như những bông tuyết mềm mại. Vút lên từng âm thanh nhẹ nhàng, lượn qua những cánh chim trắng đẹp đẽ đang lượn vờn trên không trung. Bay theo cơn gió ấy là ước vọng nhỏ bé của Tuyết Liên dành cho người nào đó mà cô luôn yêu thương.
Đáp mình xuống một con tàu nhỏ đang lênh đênh trên biển cả rộng lớn và trong xanh. Vờn quanh người Phi, cơn gió ấy như lời nhắn nhủ nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt đầy ý chí của cậu. Một nỗi nhớ không tên bỗng tràn vào đầu Phi như cơn lũ không thể nào ngăn lại được.
Cười khổ, lắc đầu như để áp chế nỗi nhớ không biết tên kia, Phi dõi mắt nhìn về mặt biển xa xăm. Đứng ở đằng sau, Quân Bá vỗ vai Phi mấy cái:
- Này, sao thế?
- Không có gì, mi nên lo cho cô gái kia thì hay hơn đấy.
Đưa tay chống lên thành tàu, Quân Bá lắc đầu:
- Cổ ấy à, còn muốn đuổi tớ ra khỏi khoang đây này.
Xoay lưng, tựa người vào thành tàu, ngước mặt lên trời, Phi cười cười:
- Dù sao cậu cũng có người để mà lo lắng.
Khủy tay Quân Bá thúc vào tay Phi mấy cái:
- Đang nói gì vậy hử, không phải là cậu còn có cô nàng Hoàng Linh kia hay sao?
Lắc đầu cười khổ, Phi đáp lời:
- Cậu nghĩ tớ có đủ sức để theo đuổi cô ấy sao?
Quay phắt mặt qua nhìn tên này, Quân Bá vuốt cằm tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ây cha cha… tên này hôm nay làm sao ấy nhỉ? Có tâm sự hử?
- Ừm… đúng là bỗng nhiên tớ lại thấy nhớ ai đó rất nhiều. Nhưng lại không thể nhớ được là ai. Tớ có cảm giác người này rất quan trọng đối với tớ đấy.
- Quao… bắt cá hai tay?
Lắc đầu thật mạnh, Phi đáp trả:
- Mi đang đùa ta hả tên kia. Lấy đâu ra mà bắt cá. Bớt giỡn đi.
Quân Bá chỉ cười cười mà không nói thêm gì nữa. Bất chợt cậu ta chỉ tay về phía trước rồi reo lên:
- Hình như là nó kìa. Hòn đảo Vô Danh của Dược Thần. Cuối cùng chúng ta đã đến nơi rồi kìa.
Dõi mắt theo hướng tay Quân Bá đang chỉ, miệng Phi khẽ nhếch lên. Cuối cùng thì cũng đến được đây rồi. Hy vọng Dược Thần này có thể giúp chữa lành cánh tay của cậu ta.
Không có những cơn giông bão bất chợt, không có trận pháp bảo vệ. Hòn đảo Vô Dang nằm im lặng giữa biển khơi lại mang đến cho người ta có cảm giác như một con mãnh thú đang lặng yên mà nằm ngủ. Hít một hơi thật sâu, Quân Bá điều khiển thuyền hướng về phía hòn đảo với tốc độ nhanh nhất.
Đặt chân lên xuống đất liền, Phi khẽ hít vào lồng ngực một hơi thật đầy đặn. Quân Bá nhẹ nhàng đỡ Vân Điệp xuống, hai người cũng đưa mắt nhìn về phía trước, nơi có một khu rừng rậm rạp xanh mướt đang đợi họ. Quân Bá nheo mắt khẽ cất lời:
- Đây có chắc là đảo Vô Danh của Dược Thần hay không đây?
Nhún vai, Phi đáp trả:
- Làm sao tớ biết. Dù sao thì nơi này cũng là nơi mà món vũ khí mà Quỷ sư phụ hướng tới mà.
Bất chợt vào lúc này, từ bên trong khu rừng xanh rậm rạp kia. Một tiếng hý dài mãnh liệt cùng tiếng hú thanh thoát vang lên làm vang động cả khu rừng. Nhăn mặt, một dòng ký ức mỏng manh nhẹ nhàng chạy ngang đầu Phi. Cái cảm giác thân thương và quen thuộc ấy khiến cho Phi thấy thật lạ kỳ. Trong dòng ký ức ấy của cậu, hình ảnh một con ngựa trắng nhỏ bé với đôi cánh thiên nga trắng muốt và một cô bé nhỏ nhắn đứng đó mỉm cười khiến Phi mong nhớ vô cùng. Loạng choạng bước về phía trước một bước, cơn đau đầu bỗng chốc dâng lên mạnh mẽ khiến cậu ta nhăn nhó cả mặt mày.
Bước nhanh tới đỡ lấy cậu ta, Quân Bá quan tâm hỏi:
- Sao rồi, chuyện gì vậy?
Lắc đầu, Phi đáp trả:
- Không có gì đâu. Chúng ta…
Vừa nói đến đây cả thân người cậu ta quỵ hẳn về phía trước. Quân Bá lập tức vòng tay nâng cậu ta lên rồi nói:
- Đi thôi. Hy vọng rằng Dược thần sẽ giúp được cậu.
Chậm rãi dìu dắt nhau qua khu rừng xanh rì kia. Phi dường như cảm thấy có một mối liên kết nào đó càng ngày càng mạnh mẽ xuất hiện trong đầu cậu ta. Đi được một quãng khá xa, trước mặt họ hiện lên một khu đất trống. Trên khu đất trống ấy là hai con thú đang quầng nhau dữ dội. Bụi đất xung quanh chúng tung lên mù mịt che khuất cả một vùng rộng lớn. Khẽ nheo mắt lại, họ nhận ra đó là trận chiến giữa một con Lộc Thụ và một con Phi Mã mới trưởng thành.
Ở dưới đất, con Lộc Thụ kia liên tục dùng cặp sừng hệt như thân cây vương dài ra tấn công Phi Mã. Thế nhưng Phi Mã cũng đâu phải dạng vừa, nó liên tục đảo vòng trên không trung với tốc độ khó tưởng. Đôi cánh trắng muốt của nó vươn ra, cụp vào một cách thật điêu luyện. Đám sừng cây do con Lộc Thụ tung ra hệt như một bức màn không lối thoát, vậy mà nó vẫn dễ dàng tránh thoát được những đòn tấn công kia.
Dường như Lộc Thụ cũng đã rất tức giận. Cặp sừng của nó một lần nữa tung ra nhanh hơn bao giờ hết. Nhìn nó như một cái lưới khổng lồ trong không trung, thậm chí là che khuất luôn cả ánh mặt trời, vậy mà Phi Mã trong tình cảnh đó vẫn bình tĩnh. Tung cánh, lượn, đảo vòng. Bất chợt mắt nó lóe lên chiến ý nồng đậm đỏ rực. Buông người, tung cánh, nó lách qua đám sừng cây kia mà tiến tới bên Lộc Thụ với tốc độ khó lòng tưởng tượng nổi. Uỳnh đùng một âm thanh mạnh mẽ khủng bố vang lên. Cặp vó của Phi Mã đạp thẳng vào người con Lộc Thụ khiến nó lập tức bị văng đi, va đập vào một thân cây gần đó.
Hý lên một tràng dài như thách thức, nó giẫm giẫm vó trên mặt đất mấy cái như uy hiếp. Thế nhưng nó chợt im lặng rồi quay phắt đầu lại, đôi mắt nó ẩn hiện một sự kinh ngạc không thể tin được. Đứng ở phía sau nó, người con trai kia, chủ nhân của nó với thân thể tàn tạ đang nghiên đầu nhìn nó. Con Phi Mã này không khác hơn chính là tiểu Bạch. Hình như trong con bão biển dữ dội kia, nó đã trôi dạt đến này cùng Dạ Nguyệt mà không hay biết.
Lao cả thân người đến gần Phi như muốn nhõng nhẽo, bất chợt nó thấy có hai người một thú chặn trước mặt chủ nhân nó và nhìn nó bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Quân Bá, Vân Điệp và tiểu yêu Cửu Tinh lúc này nhận thấy nó vô cùng nguy hiểm nên không cho nó tiếp cận Phi. Họ chỉ nghĩ lúc này con thần thú này mà khùng lên thì chỉ còn nước chết. Vậy nên họ đều vận sức mạnh lên mức cao nhất. Một cơn gió mạnh bạo bổng chốc thoáng lên làm bụi đất cùng đám lá cây cuốn lên dữ dội.
Hý lên một tràng, dẫm dẫm vó, Phi Mã hướng về phía Phi mà cầu khẩn. Nó nhận ra, với sức mạnh của nó bây giờ thì không thể nào đấu được với cô gái kia. Sức mạnh của cô thậm chí mạnh bằng tất cả những người có mặt ở đây cộng lại. Hơn thế nữa con quái hình ngôi sao kia lại mang cho nó cảm giác áp bức kỳ lạ. Dù không mạnh mẽ gì cho cam nhưng lại có cảm giác kỳ lạ tận sâu trong tâm hồn nó.
Hai bên đứng lườm nhau như thế trong một khoảng thời gian ngắn. Không khí bổng chốc lắng xuống một cách thật bất thường. Bất ngờ Phi đứng từ phía lách người lên trước đứng trước mặt Phi Mã.
- Không sao đâu, đúng không tiểu Bạch.
Vừa nói cậu ta vừa cười nhìn Phi Mã bằng ánh mắt thân thương. Phi Mã thấy vậy liền hý lên một tràng dài vui sướng. Nó nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh Phi dụi dụi đầu vào người cậu ta. Nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt đầu nó, Phi Mã vui sướng hừ hừ lên mấy tiếng.
Chợt ở bên cạnh, con tiểu yêu Cửu Tinh kia bất ngờ lao tới ôm lấy tay Phi. Vẻ mặt nũng nịu của nó khiến cho người ta có cảm giác rằng nó đang ganh tỵ đấy. Cậu ta lúc này chỉ còn biết cười khổ lắc đầu với hai con thần thú này.
- Cậu biết còn thần thú này hả Hải?
Khẽ gật đầu quay lại nhìn Quân Bá, Phi gật đầu trả lời:
- Ừm, đúng vậy. Lúc nãy tớ mới xực nhớ ra rằng tớ có liên kết với con thú này đấy. Nhưng lại không thể nào nhớ thêm được là tại sao lại có liên kết.
Quân Bá vừa nghe tới đây liền tròn mắt há mồm nhìn Phi. Liên kết, với thần thú nằm trong danh sách những con thần thú bá đạo bậc nhất thế giới này. Tên này rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật để khai quật nữa đây.
Vào lúc này, con Lộc Thụ kia cũng đã hồi phục được đôi chút. Nó từ từ đứng dậy, đôi mắt hực lửa nhìn chằm chằm Phi Mã không rời. Bỗng nhiên nó kêu lên một tràng dài thanh thoát. Ngay sau tiếng kêu của nó, cả hòn đảo lập tức rung lên dữ dội.
Phi Mã liền nhìn về phía con Lộc Thụ kia. Sát ý trên người nó bốc lên ngùn ngụt. Có vẻ như nó đã khá tức giận đối với con thú kia rồi. Ngay khi nó định lao đến Lộc Thụ thì sâu bên trong khu rừng, một tiếng ho khẽ vang lên nhẹ nhàng giữa cơn chấn động.
Chỉ một tiếng ho khẽ khàng như thế nhưng lại khiến cho hòn dảo lập tức im lặng trở lại và con Lộc Thụ kia cũng tỏ vẻ hoảng sợ. Và tiếng ho kia cũng khiến cho nhóm Phi cảm thấy một nguồn áp lực khủng khiến bao trùm lấy họ. Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng lại khiến cho mỗi người có mặt ở đây đều tươm mồ hôi như suối đổ.
Ngay khi mọi thứ đã ổn định lại, một âm thanh phiêu hốt vang lên từ sâu bên trong khu rừng kia:
- Các vị, mời đi theo Lộc Thụ. Nó sẽ dẫn đường cho các vị.
Lộc Thụ hừ hừ mũi mấy cái rồi chậm chạp quay người đi vào khu rừng kia. Phi, Quân Bá, Vân Điệp cùng hai con thần thú thoáng lưỡng lự. Nhưng rồi họ cũng đành bước chân đi theo con thú kia. Thật không biết điều gì sẽ chờ đợi họ sâu trong khu rừng ấy nữa đây.
Hòn đảo này hệt như một thiên đường của loài cây. Dường như cây cối trên thế giới này đều tập trung ở hòn đảo này vậy. Và điều kỳ lạ là cây nào cũng đều xanh tốt, cứ như bất kỳ loài nào có mặt ở đây cũng đều đang sống trong môi trường mà chúng có thể sinh trưởng tốt nhất. Ngay cả những loài khó gặp như Tuyết Liên Thiên Sơn hay Bách Độc Ma Thù cũng đều có thể gặp ở đây vài cá thể. Nhìn thoáng qua bọn chúng, đến cả Vân Điệp cũng phải trầm trồ thán phục.
Không gian và thời gian cứ thế trôi chậm qua theo từng bước chân. Cuối cùng bọn họ cũng đã đến được nơi cần đến. Ngôi nhà của Dược thần hiện lên trước mặt họ, một ngôi nhà thật đơn sơ và giản dị nằm giữa rừng cây xanh. Một khung cảnh thật yên bình.
Giữa đại sảnh rộng lớn có một chiếc ghế đặt khá cao được làm bằng một thứ chất liệu khó nhận ra. Khác hoàn toàn với những thứ được gọi bằng ghế rồng hay đại loại thế, ghế ngồi cả Vương Hoàng lại mang màu sắc đen kịt bóng loáng. Thế nhưng cái màu đen đó không phải là màu u ám mà lại chiếu ra cầu vồng bảy sắc lấp lánh khắp đại sảnh.
Chậm rãi bước đến trước mặt Vương Hoàng đang ngồi với vẻ chán nản trên chiếc ghế kỳ lạ kia, cả ba người nhẹ gật đầu mỉm cười với hắn.
Một trong hai tên áo đen đứng bên cạnh hắn thấy vậy liền thét:
- Hỗn xược, diện kiến Vương Hoàng đại nhân còn không mau quỳ xuống.
Lười biếng vương tay lên ra hiệu chi hắn, Vương Hoàng cắt ngang:
- Không cần quy củ thế đâu. Bọn họ dù sao cũng coi như là bạn ta. Bỏ đi.
Người kia nghe vậy liền hừ nhẹ rồi chậm rãi thu lại thanh kiếm đã rút ra được phân nữa kia rồi lui xuống. Nhìn tên Vương Hoàng này trông có vẻ rất mệt mỏi, Hồng Long mỉm cười:
- Trông ngài có vẻ như rất mệt mỏi nhỉ?
Chậm chạp gật đầu, lấy tay xoa xoa bóp bóp hai bên thái dương mấy cái, giọng lười biếng của hắn vang lên trả lời:
- Đúng vậy, mấy hôm nay lo tìm tài liệu về đoạn văn kia mà ta không ngủ được đấy.
- Người nên giữ gìn sức khỏe đôi chút. Dù sao thì có sức khỏe mới có thể làm việc tốt được.
Tôn Giang nhẹ lên tiếng. Gật đầu mấy cái, Vương Hoàng đáp lời:
- Cảm ơn người đã lo cho ta. Dù sao thì chuyện này cũng không tệ cho lắm.
- Không hiểu ngài gọi bọn tôi đến đây có chuyện gì?
Hồng Long đứng bên cạnh cất tiếng hỏi. Cậu ta đnag có hơi thắc mắc là với tình trạng này của hắn thì tại sao lại muốn kêu bọn họ đến đây nói chuyện. Bất chợt vào lúc này, từ ngoài cửa chính có một tên mặc áo đen bước vào sảnh. Vừa đến trước Vương Hoàng, hắn lập tức vòng tay cung kính quỳ xuống:
- Xin ra mắt Vương Hoàng đại nhân.
Phất tay, hắn ta nhẹ giọng:
- Chuyện ta giao đã xong chưa?
- Hồi bầm Vương Hoàng đại nhân. Mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Chỉ chờ lệnh xuất phát.
Gật gù, ra hiệu cho tên áo đen kia lui xuống. Lúc này hắn ta mới nhìn về phía nhóm Hồng Long:
- Ta muốn nhờ các ngươi giúp hộ tống đoàn áp giải hiến tế đến Địa Ngục thành một chuyến.
Vừa nghe đến hai chữ hiến tế, cả bọn lập tức lui xuống mấy bước. Nhìn thấy biểu hiện của họ, Vương Hoàng vội nói tiếp:
- Các ngươi đừng lo. Những người bị áp giải đều là những tên đáng chết muôn lần.
- Thế nhưng mà, làm vậy có hơi…
Tôn Giang ấp úng nói. Mà Hồng Long cũng cười khổ nối lời cậu bạn mình:
- Đúng vậy. Nhưng không biết bọn tôi chỉ là hộ tống đoàn áp giải hay là…
Hồng Long vừa nói vừa ngập ngừng, Vương Hoàng vội vàng lắc đầu:
- Không, ta chỉ muốn nhờ các ngươi hộ tống đến Địa Ngục thành thôi. Ta biết các ngươi hiện đang muốn đến đỉnh Vô Vọng. Bến cảng đầu vào của Tây đại lục lại là ở Địa Ngục thành. Không biết các ngươi có đồng ý hay không.
Im lặng đôi chút, Tôn Giang, Hồng Long cùng Tuyết Liên hết nhìn nhau rồi lại nhìn Vương Hoàng. Câu cổ Hồng Long, Tôn Giang nói khẽ:
- Tớ nghĩ theo cách của hắn cũng được lắm chứ. Một công đôi chuyện.
Tuyết Liên cũng cúi người xuống nói khẽ:
- Em cũng thấy vậy. Nhưng mà…
- Cái vụ hiến tế đúng không. Anh cũng thấy nó sao sao ấy.
Hồng Long chen vào câu nói của Tuyết Liên. Tôn Giang ở sát bên cũng gật gù.
- Ừm, hảo huynh đệ. Ý kiến giống nhau ghê.
- Cút, đừng xoắn bố.
- E hèm.
Trong lúc ba người vẫn còn đang chau đầu thảo luận thì Vương Hoàng đã lên tiếng tằng hắng mấy tiếng. Thế nhưng ba người kia hình như chẳng thèm nghe thấy, họ cứ tiếp tục giả lơ tên kia.
- Khụ khụ!!!
Phải đến tiếng thứ ba thì nhóm mới quay lại nhìn hắn.
- Ngài có chuyện cần nói à?
Tôn Giang mỉm cười cất tiếng hỏi.
“Không muốn nói thì ta kêu các ngươi lại làm gì?” Thế nhưng Vương Hoàng lại không nói ra câu đó. Vờ tằng hắng mấy tiếng rồi cất lời:
- Nếu các ngươi có thể giúp đoàn hiến tế đến nơi thành công thì ta sẽ giúp các ngươi tìm những người bạn thất lạc kia bằng tất cả sức lực.
Cả ba người lật tức ngẩn mặt, tròn xoe mắt nhìn Vương Hoàng:
- Có thật là…
Khẽ mỉm cười, hắn ta mỉm cười đáp lời với giọng chắc nịt:
- Lời nói từ miệng một vị quân vương không đáng tin hay sao?
Ba người nhìn nhau giây lát rồi quả quyết gật đầu. Hồng Long bước lên một bước vòng tay cất lời:
- Vậy mọi chuyện mong người định liệu. Nhưng mà không biết… bao giờ đoàn hiến tế mới khởi hành.
Cười thật tươi, Vương Hoàng hơi nhỏm lưng lên đôi chút rồi gật đầu đáp:
- Nếu các ngươi đã đồng ý thì ta xin cám ta trước. Giờ các ngươi có thể lui về. Bao giờ xuất hành thì ta sẽ thông báo cho các ngươi biết ngay.
Cả ba người vòng tay chào rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Ngay khi bóng lưng họ vừa mất hút thì Vương Hoàng đã vật xuống ghế thở dài:
- Ta thật sự thấy mệt mỏi với cái kế hoạch kia đấy.
Tên áo đen đứng sau lưng bên tay phải hắn cất tiếng:
- Chúng ta có thể không làm theo kế hoạch kia được không đại nhân.
Lắc đầu cười khổ, Vương Hoàng lười biếng đáp trả:
- Nếu được thì ta cũng không muốn làm theo kế hoạch kia đâu. Thế nhưng… dù sao cũng sa chân vào rồi. Hy vọng nước cờ ẩn của ta có thể thành công. Còn không thì… có lẽ đó sẽ là cái kết cho thế giới này.
Cả đại sảnh rộng lớn bỗng nhiên im lặng như tờ. Thật không biết kế hoạch mà tên Vương Hoàng này âm mưu là gì và cả thân phận của người áo đen kia. Mọi chuyện quả thật khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Trong lúc đó, ngay tại ngọn núi cao trọc trời kia. Một thân ảnh nhỏ bé bước từng bước nặng nệ trên hành lang tưởng chừng như dài ngoằng đến bất tận. Ôm chặt lấy tay mình, cô cố cắn chặt răng không cho mình cất tiếng mà bước đi tiếp. Trên thân thể cô xuất hiện vô số vết đỏ ửng nhìn mà rợn người. Tuy không hề có máu chảy ra, thế nhưng qua nét mặt của cô có thể thấy rằng cô đã phải chịu đau đớn đến dường nào.
Người đó có thể là ai khác ngoài Hoàng Linh, nhưng không hiểu do chuyện gì mà cô lại bị thương đến thế. Nên nhớ, cô chính là một trong số những người có uy quyền nhất Tử Vong thành thành, một phó tướng thống lĩnh đạo quân hơn vạn thành viên.
Cùng lúc đó, từ đằng sau cô, một thân ảnh khôi vĩ bước đi hệt như lướt gió đến gần cô. Khẽ vịn vai Hoàng Linh, người đó, hay nói đúng hơn là Cuồng Nghiêm nhẹ giọng:
- Nàng có sao không? Ta xin lỗi.
Khoát tay hắn ta ra, Hoàng Linh loạng choạng bước về trước vài bước:
- Cảm ơn ngài đã quan tâm nhưng tôi có thể tự đi được.
Vừa nói cô vừa quay mặt đi chỗ khác. Thế nhưng Cuồng Nghiêm vẫn bước tới vịn lấy vai Hoàng Linh nói tiếp:
- Ta thật không ngờ đại nhân lại dùng tới cực hình này với nàng. Ta…
Liếc mắt lại, đôi mắt cô ẩn chứa sát khí mạnh mẽ. Cô chạm rãi nói:
- Ngài không cần tự trách. Đây là chuyện mà tôi đáng phải nhận. Tôi quay về trước đây. Xin phép.
Vừa nói cô vừa xoay người bước đi không thèm ngoảnh đầu lại. Nhìn theo bóng lưng cô, Cuồng Nghiêm nắm tay siết chặt, thế rồi hắn ta lắc đầu cười khổ rồi quay lưng bỏ đi.
Ngã người lên giường, Hoàng Linh đưa tay lên che trán. Cô lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi chỉ muốn thiếp đi một giất không tỉnh lại. Thế nhưng trong đầu cô lại tràn đầy hình ảnh của Phi, người chỉ như vô tình đi ngang đời cô nhưng đem lại cho cô những cảm xúc thật khó tả. Khẽ lắc đầu, nghiên mình qua một bên, vết thương trên người cô nhói lên khiến cô nhăn mặt lại. Cố gượng người dậy, bước chậm rãi đến bên cửa sổ, ngẩn đầu lên nhìn không trung rộng lớn, ánh mắt cô hiện lên vẻ quyết tâm hiếm có.
Vài ngày sau, đoàn áp tải của Vương Hoàng với hơn trăm người đã đợi sẳn ở bến cảng Ngân Lệ. Đưa mắt nhìn quanh, Hồng Long khẽ xoa cằm mấy cái:
- Hửm, đây là?
Đứng chắp tay sau lưng, với một uy thế bễ nghễ thiên hạ. Vương Hoàng lặng im nhìn đoàn tàu hơn hai mươi chiếc đang neo ở bến cảng. Nhìn hắn lúc này dường như đang mang theo tâm sự gì đó khó nói. Khẽ gật đầu, hắn cất tiếng nói khẽ:
- Đúng vậy, đây chính là đoàn hộ tống của các ngươi đấy. Hơn thế nữa, chiếc chiến thuyền của các ngươi ta cũng đã kêu người sửa sang lại. Chỉ có điều… hình như nó hẳn là thuyền chiến của Thủy Tinh thành đúng chứ.
Gật đầu, mỉm cười, Tôn Giang đáp lời:
- Người đoán đúng rồi đấy, nó là món quà của đức vua Thủy Tinh thành tặng cho nhóm chúng tôi.
Khẽ gật đầu, Vương Hoàng mỉm cười:
- Nó là một chiếc chiến thuyền rất tuyệt vời đấy.
- Cảm ơn.
Khẽ cảm ơn, cả ba người đưa mắt nhìn về phía đám thuyền kia. Chúng mang theo sự hùng dũng và mạnh mẽ của một đảo quốc biển đứng đầu thế giới này.
Trong lúc đó, đứng trên một mũi đá cạnh bờ biển. Gió thổi lồng lộng khiến bờ tóc mềm mại của Tuyết Liên bay phất phới trong gió. Khẽ đưa tay vuốt tóc, cô dõi mắt nhìn về biển khơi bao la kia. Nhẹ nhàng vuốt lấy mặt dây chuyền trước ngực, cô như tự nói với mình:
- Em sẽ đi tìm anh.
Vừa dứt lời, một cơn gió mạnh mẽ vút lên vờn quanh người cô rồi bay vút lên thiên không cao thẳm.
Cơn gió ấy len lỏi qua từng hàng mây trên cao trắng như những bông tuyết mềm mại. Vút lên từng âm thanh nhẹ nhàng, lượn qua những cánh chim trắng đẹp đẽ đang lượn vờn trên không trung. Bay theo cơn gió ấy là ước vọng nhỏ bé của Tuyết Liên dành cho người nào đó mà cô luôn yêu thương.
Đáp mình xuống một con tàu nhỏ đang lênh đênh trên biển cả rộng lớn và trong xanh. Vờn quanh người Phi, cơn gió ấy như lời nhắn nhủ nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt đầy ý chí của cậu. Một nỗi nhớ không tên bỗng tràn vào đầu Phi như cơn lũ không thể nào ngăn lại được.
Cười khổ, lắc đầu như để áp chế nỗi nhớ không biết tên kia, Phi dõi mắt nhìn về mặt biển xa xăm. Đứng ở đằng sau, Quân Bá vỗ vai Phi mấy cái:
- Này, sao thế?
- Không có gì, mi nên lo cho cô gái kia thì hay hơn đấy.
Đưa tay chống lên thành tàu, Quân Bá lắc đầu:
- Cổ ấy à, còn muốn đuổi tớ ra khỏi khoang đây này.
Xoay lưng, tựa người vào thành tàu, ngước mặt lên trời, Phi cười cười:
- Dù sao cậu cũng có người để mà lo lắng.
Khủy tay Quân Bá thúc vào tay Phi mấy cái:
- Đang nói gì vậy hử, không phải là cậu còn có cô nàng Hoàng Linh kia hay sao?
Lắc đầu cười khổ, Phi đáp lời:
- Cậu nghĩ tớ có đủ sức để theo đuổi cô ấy sao?
Quay phắt mặt qua nhìn tên này, Quân Bá vuốt cằm tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Ây cha cha… tên này hôm nay làm sao ấy nhỉ? Có tâm sự hử?
- Ừm… đúng là bỗng nhiên tớ lại thấy nhớ ai đó rất nhiều. Nhưng lại không thể nhớ được là ai. Tớ có cảm giác người này rất quan trọng đối với tớ đấy.
- Quao… bắt cá hai tay?
Lắc đầu thật mạnh, Phi đáp trả:
- Mi đang đùa ta hả tên kia. Lấy đâu ra mà bắt cá. Bớt giỡn đi.
Quân Bá chỉ cười cười mà không nói thêm gì nữa. Bất chợt cậu ta chỉ tay về phía trước rồi reo lên:
- Hình như là nó kìa. Hòn đảo Vô Danh của Dược Thần. Cuối cùng chúng ta đã đến nơi rồi kìa.
Dõi mắt theo hướng tay Quân Bá đang chỉ, miệng Phi khẽ nhếch lên. Cuối cùng thì cũng đến được đây rồi. Hy vọng Dược Thần này có thể giúp chữa lành cánh tay của cậu ta.
Không có những cơn giông bão bất chợt, không có trận pháp bảo vệ. Hòn đảo Vô Dang nằm im lặng giữa biển khơi lại mang đến cho người ta có cảm giác như một con mãnh thú đang lặng yên mà nằm ngủ. Hít một hơi thật sâu, Quân Bá điều khiển thuyền hướng về phía hòn đảo với tốc độ nhanh nhất.
Đặt chân lên xuống đất liền, Phi khẽ hít vào lồng ngực một hơi thật đầy đặn. Quân Bá nhẹ nhàng đỡ Vân Điệp xuống, hai người cũng đưa mắt nhìn về phía trước, nơi có một khu rừng rậm rạp xanh mướt đang đợi họ. Quân Bá nheo mắt khẽ cất lời:
- Đây có chắc là đảo Vô Danh của Dược Thần hay không đây?
Nhún vai, Phi đáp trả:
- Làm sao tớ biết. Dù sao thì nơi này cũng là nơi mà món vũ khí mà Quỷ sư phụ hướng tới mà.
Bất chợt vào lúc này, từ bên trong khu rừng xanh rậm rạp kia. Một tiếng hý dài mãnh liệt cùng tiếng hú thanh thoát vang lên làm vang động cả khu rừng. Nhăn mặt, một dòng ký ức mỏng manh nhẹ nhàng chạy ngang đầu Phi. Cái cảm giác thân thương và quen thuộc ấy khiến cho Phi thấy thật lạ kỳ. Trong dòng ký ức ấy của cậu, hình ảnh một con ngựa trắng nhỏ bé với đôi cánh thiên nga trắng muốt và một cô bé nhỏ nhắn đứng đó mỉm cười khiến Phi mong nhớ vô cùng. Loạng choạng bước về phía trước một bước, cơn đau đầu bỗng chốc dâng lên mạnh mẽ khiến cậu ta nhăn nhó cả mặt mày.
Bước nhanh tới đỡ lấy cậu ta, Quân Bá quan tâm hỏi:
- Sao rồi, chuyện gì vậy?
Lắc đầu, Phi đáp trả:
- Không có gì đâu. Chúng ta…
Vừa nói đến đây cả thân người cậu ta quỵ hẳn về phía trước. Quân Bá lập tức vòng tay nâng cậu ta lên rồi nói:
- Đi thôi. Hy vọng rằng Dược thần sẽ giúp được cậu.
Chậm rãi dìu dắt nhau qua khu rừng xanh rì kia. Phi dường như cảm thấy có một mối liên kết nào đó càng ngày càng mạnh mẽ xuất hiện trong đầu cậu ta. Đi được một quãng khá xa, trước mặt họ hiện lên một khu đất trống. Trên khu đất trống ấy là hai con thú đang quầng nhau dữ dội. Bụi đất xung quanh chúng tung lên mù mịt che khuất cả một vùng rộng lớn. Khẽ nheo mắt lại, họ nhận ra đó là trận chiến giữa một con Lộc Thụ và một con Phi Mã mới trưởng thành.
Ở dưới đất, con Lộc Thụ kia liên tục dùng cặp sừng hệt như thân cây vương dài ra tấn công Phi Mã. Thế nhưng Phi Mã cũng đâu phải dạng vừa, nó liên tục đảo vòng trên không trung với tốc độ khó tưởng. Đôi cánh trắng muốt của nó vươn ra, cụp vào một cách thật điêu luyện. Đám sừng cây do con Lộc Thụ tung ra hệt như một bức màn không lối thoát, vậy mà nó vẫn dễ dàng tránh thoát được những đòn tấn công kia.
Dường như Lộc Thụ cũng đã rất tức giận. Cặp sừng của nó một lần nữa tung ra nhanh hơn bao giờ hết. Nhìn nó như một cái lưới khổng lồ trong không trung, thậm chí là che khuất luôn cả ánh mặt trời, vậy mà Phi Mã trong tình cảnh đó vẫn bình tĩnh. Tung cánh, lượn, đảo vòng. Bất chợt mắt nó lóe lên chiến ý nồng đậm đỏ rực. Buông người, tung cánh, nó lách qua đám sừng cây kia mà tiến tới bên Lộc Thụ với tốc độ khó lòng tưởng tượng nổi. Uỳnh đùng một âm thanh mạnh mẽ khủng bố vang lên. Cặp vó của Phi Mã đạp thẳng vào người con Lộc Thụ khiến nó lập tức bị văng đi, va đập vào một thân cây gần đó.
Hý lên một tràng dài như thách thức, nó giẫm giẫm vó trên mặt đất mấy cái như uy hiếp. Thế nhưng nó chợt im lặng rồi quay phắt đầu lại, đôi mắt nó ẩn hiện một sự kinh ngạc không thể tin được. Đứng ở phía sau nó, người con trai kia, chủ nhân của nó với thân thể tàn tạ đang nghiên đầu nhìn nó. Con Phi Mã này không khác hơn chính là tiểu Bạch. Hình như trong con bão biển dữ dội kia, nó đã trôi dạt đến này cùng Dạ Nguyệt mà không hay biết.
Lao cả thân người đến gần Phi như muốn nhõng nhẽo, bất chợt nó thấy có hai người một thú chặn trước mặt chủ nhân nó và nhìn nó bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Quân Bá, Vân Điệp và tiểu yêu Cửu Tinh lúc này nhận thấy nó vô cùng nguy hiểm nên không cho nó tiếp cận Phi. Họ chỉ nghĩ lúc này con thần thú này mà khùng lên thì chỉ còn nước chết. Vậy nên họ đều vận sức mạnh lên mức cao nhất. Một cơn gió mạnh bạo bổng chốc thoáng lên làm bụi đất cùng đám lá cây cuốn lên dữ dội.
Hý lên một tràng, dẫm dẫm vó, Phi Mã hướng về phía Phi mà cầu khẩn. Nó nhận ra, với sức mạnh của nó bây giờ thì không thể nào đấu được với cô gái kia. Sức mạnh của cô thậm chí mạnh bằng tất cả những người có mặt ở đây cộng lại. Hơn thế nữa con quái hình ngôi sao kia lại mang cho nó cảm giác áp bức kỳ lạ. Dù không mạnh mẽ gì cho cam nhưng lại có cảm giác kỳ lạ tận sâu trong tâm hồn nó.
Hai bên đứng lườm nhau như thế trong một khoảng thời gian ngắn. Không khí bổng chốc lắng xuống một cách thật bất thường. Bất ngờ Phi đứng từ phía lách người lên trước đứng trước mặt Phi Mã.
- Không sao đâu, đúng không tiểu Bạch.
Vừa nói cậu ta vừa cười nhìn Phi Mã bằng ánh mắt thân thương. Phi Mã thấy vậy liền hý lên một tràng dài vui sướng. Nó nhẹ nhàng lướt tới bên cạnh Phi dụi dụi đầu vào người cậu ta. Nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt đầu nó, Phi Mã vui sướng hừ hừ lên mấy tiếng.
Chợt ở bên cạnh, con tiểu yêu Cửu Tinh kia bất ngờ lao tới ôm lấy tay Phi. Vẻ mặt nũng nịu của nó khiến cho người ta có cảm giác rằng nó đang ganh tỵ đấy. Cậu ta lúc này chỉ còn biết cười khổ lắc đầu với hai con thần thú này.
- Cậu biết còn thần thú này hả Hải?
Khẽ gật đầu quay lại nhìn Quân Bá, Phi gật đầu trả lời:
- Ừm, đúng vậy. Lúc nãy tớ mới xực nhớ ra rằng tớ có liên kết với con thú này đấy. Nhưng lại không thể nào nhớ thêm được là tại sao lại có liên kết.
Quân Bá vừa nghe tới đây liền tròn mắt há mồm nhìn Phi. Liên kết, với thần thú nằm trong danh sách những con thần thú bá đạo bậc nhất thế giới này. Tên này rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật để khai quật nữa đây.
Vào lúc này, con Lộc Thụ kia cũng đã hồi phục được đôi chút. Nó từ từ đứng dậy, đôi mắt hực lửa nhìn chằm chằm Phi Mã không rời. Bỗng nhiên nó kêu lên một tràng dài thanh thoát. Ngay sau tiếng kêu của nó, cả hòn đảo lập tức rung lên dữ dội.
Phi Mã liền nhìn về phía con Lộc Thụ kia. Sát ý trên người nó bốc lên ngùn ngụt. Có vẻ như nó đã khá tức giận đối với con thú kia rồi. Ngay khi nó định lao đến Lộc Thụ thì sâu bên trong khu rừng, một tiếng ho khẽ vang lên nhẹ nhàng giữa cơn chấn động.
Chỉ một tiếng ho khẽ khàng như thế nhưng lại khiến cho hòn dảo lập tức im lặng trở lại và con Lộc Thụ kia cũng tỏ vẻ hoảng sợ. Và tiếng ho kia cũng khiến cho nhóm Phi cảm thấy một nguồn áp lực khủng khiến bao trùm lấy họ. Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng lại khiến cho mỗi người có mặt ở đây đều tươm mồ hôi như suối đổ.
Ngay khi mọi thứ đã ổn định lại, một âm thanh phiêu hốt vang lên từ sâu bên trong khu rừng kia:
- Các vị, mời đi theo Lộc Thụ. Nó sẽ dẫn đường cho các vị.
Lộc Thụ hừ hừ mũi mấy cái rồi chậm chạp quay người đi vào khu rừng kia. Phi, Quân Bá, Vân Điệp cùng hai con thần thú thoáng lưỡng lự. Nhưng rồi họ cũng đành bước chân đi theo con thú kia. Thật không biết điều gì sẽ chờ đợi họ sâu trong khu rừng ấy nữa đây.
Hòn đảo này hệt như một thiên đường của loài cây. Dường như cây cối trên thế giới này đều tập trung ở hòn đảo này vậy. Và điều kỳ lạ là cây nào cũng đều xanh tốt, cứ như bất kỳ loài nào có mặt ở đây cũng đều đang sống trong môi trường mà chúng có thể sinh trưởng tốt nhất. Ngay cả những loài khó gặp như Tuyết Liên Thiên Sơn hay Bách Độc Ma Thù cũng đều có thể gặp ở đây vài cá thể. Nhìn thoáng qua bọn chúng, đến cả Vân Điệp cũng phải trầm trồ thán phục.
Không gian và thời gian cứ thế trôi chậm qua theo từng bước chân. Cuối cùng bọn họ cũng đã đến được nơi cần đến. Ngôi nhà của Dược thần hiện lên trước mặt họ, một ngôi nhà thật đơn sơ và giản dị nằm giữa rừng cây xanh. Một khung cảnh thật yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.