Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Chương 49: Bí mật động trời

Linh Phong

26/11/2019

Tin tức Hồng Hà cung nằm bên trong tòa tháp kia hệt như một tiếng sét ầm vang bên tai ba người họ. Một thần khí có đủ khả năng hủy diệt thế giới này lại nằm ở một góc đơn sơ và không ai biết như vậy hay sao. Hơn thế nữa, Tuyết Liên vốn chỉ nghĩ đến trong tòa tháp đó là một món vô thượng cổ thần khí. Chứ không ngờ nó lại chính là hai thần binh mạnh mẽ kia được.

Thế nhưng bất chợt Hồng Long chen ngang:

- Không đúng, nếu như tôi nhớ không lầm thì Hồng Hà cung và Cửu Long tiễn đang ở Binh Gia hệ đảo quốc, quốc gia thù địch với ngài kia mà.

Vương Hoàng bất chợt cười thật lớn vang vọng cả khu rừng. Hắn ta thậm chí gập bụng lại mà cười, chỉ thiếu mỗi lăn cả xuống đất mà cười thôi. Lau nước mắt, Vương Hoàng cất tiếng hỏi:

- Ngươi nhớ, vậy ngươi có biết, Hồng Hà cung của Binh Gia hệ đảo quốc vốn được chế tác từ thần binh này hay không.

Tin tức này quả thật kinh thiên động địa đến mức mà có thể gây nên một cuộc chiến diện rộng và thậm chí là sẽ lan đến cả những ngôi thành khác. Hồng Hà cung của Binh Gia không phải là hàng chính hãng hay sao chứ. Điều này… có quá chút vượt hơn nhân thức của ba người ở đây.

Khẽ mỉm cười, Vương Hoàng quay lưng đi về phía tòa tháp cổ ấy, vừa đi vừa nói:

- Thôi được rồi, chỉ cần các ngươi đi vào đây là sẽ hiểu hết mọi chuyện thôi. Đi nào.

Không một chút chờ đợi, Vương Hoàng sải chân tiêu soái đi thẳng về phía trước. Ở đằng sau, ba người Hồng Long nhìn nhau trố mắt. Rốt cuộc thì những ngôi thành lớn này đang mưu tính điều gì, tên Vương Hoàng này đang nghĩ gì mà lại để cho họ tiếp cận một món thần binh mạnh mẽ đến thế.

- Đi theo không các cậu?

Hồng Long khẽ nói. Cậu ta vẫn còn chưa tin tưởng lắm cái tên lúc nào cũng cười cười và có phần hơi tưng tửng này. Tôn Giang bất chợt nhún vai đáp trả:

- Dù sao thì người ta có lòng thì chúng ta nhận thôi. Chỉ là đi vào tòa tháp thôi mà, sao phải xoắn chứ.

Khẽ gật đầu, cả Hồng Long và Tuyết Liên tán thành cách nói của Tôn Giang. Dù sao thì nơi này cũng là địa phận của người ta, người ta kêu mình chết thì mình sẽ chết, cần gì phải cố công tung một tin tức động trời đến thế chứ.

Chậm rãi, họ đi theo sau lưng Vương Hoàng hướng về phía tòa tháp cổ kia. Càng lại gần thì một màn không khí mỏng manh như áp bức cả nhóm họ. Một thứ sức mạnh kỳ dị khiến tâm thần lẫn linh hồn họ đều trở nên vô cùng khó chịu. Cố trấn định lại, lau mớ mồ hôi trên trán, Hồng Long ngạc nhiên:

- Chuyện gì đang xảy ra ở đây chứ? Màn khí này là…

- Là sức mạnh ngăn cản bao bọc lấy thần khí. Nơi này nếu như không đủ định lực thì sẽ bị nó cản lại ở phía ngoài.

Vương Hoàng vẫn giữ nụ cười dù đã có hơi gượng gạo. Bất chợt hắn xoay đầu lại hướng về phía Đắc Quân đang đứng bên ngoài:

- Đắc Quân, canh giữ cho tốt đấy.

Nói xong hắn lại một mực cất bước vào trong mặc cho luồng uy áp kia vẫn đang khủng bố từng giây từng phút.

Ba người phía bên Hồng Long thì hiện giờ đang rất khó khăn để có thể tiếp tục bước tiếp theo. Mỗi bước chân của họ đều như có một sợi xích khổng lồ buộc vào chân ngăn cản họ bước lên vậy. Chợt vào lúc này, từ trước ngực Tuyết Liên khẽ phát ra một vầng sáng dịu nhẹ. Luồng ánh sáng nhu hòa ấy bao bọc lấy cô triệt bỏ hoàn toàn cảm giác áp bức kia, đồng thời cũng khiến cho cho nhẹ bước hơn. Ngạc nhiên nhìn cô, Hồng Long cùng Tôn Giang gầm lên một tiếng thật lớn.

Từ người Tôn Giang lập tức xuất ra một sợi màn sương khói mỏng manh khó ấy. Màn sương khói ấy nhẹ nhàng vờn quanh người cậu ta khiến cho sự áp bức kia cũng bị triệt tiêu. Đôi mắt trong suốt không một chút cảm tình, bình thản nhìn về phía trước, Tôn Giang nhẹ nhàng bước đi mà dường như chẳng bị ảnh hưởng chút xíu nào nữa.

Còn Hồng Long hiện giờ cũng đang bốc hỏa, theo đúng nghĩa đen. Đôi mắt đỏ rực, đôi tay cũng cháy lên một màn lửa thẳm, Hồng Long mạnh mẽ dầm trên nền đất từng bước từng bước. Không khí xung quanh cậu ta cũng nhanh chóng trở nên khô khốc đi trong thấy.

Quãng đường đi đến tòa tháp kia thực chất khá ngắn nhưng đối với họ thì hệt như một quãng đường dài đến vô hạn. Thứ áp lực kia khủng bố đến mức tinh thần họ gần như tê liệt tới nơi rồi. Dù cho có sức mạnh chống chọi nhưng thứ sức mạnh từ tòa tháp tưởng chừng như sắp đổ đến nơi này quá kỳ lạ. Nó áp đảo cả linh hồn của mỗi người thì làm sao có thể trụ nổi cơ chứ.

Cũng may là trước khi bọn họ bị tê liệt hoàn toàn thì họ đã đặt chân đến được bậc thềm của tòa tháp. Ngay khi chân họ vừa chạm đến nấc thang cuối cùng thì luồng sức mạnh uy áp kia cũng tan biến mất dạng. Cứ như là họ đã bước qua một thế giới khác, một không gian khác hoàn toàn vậy.

Sức mạnh tự động bộc phát trong người họ cũng nhẹ nhàng biết mất. Nhìn chăm chú ba người họ, không hiểu Vương Hoàng lúc này đang có suy nghĩ gì nữa. Tựa lưng vào bức tường cũ kỹ tưởng chừng sắp sập tới nơi kia, hắn ta thờ ơ cất tiếng:

- Sao nào, vẫn còn đi được chứ?

Chậm rãi gật đầu, nuốt ngụm nước bọt, Tôn Giang đáp lời:

- Vẫn ổn, nhưng mà…

- Ngươi muốn hỏi về màn chắn sức mạnh kỳ lạ ấy?

Đưa mắt nhìn về khoảng không với màn chắn kia, ẩn sâu trong đôi mắt của Vương Hoàng là một sự tiếc nuối nào đó khó lòng nhận ra. Hồng Long hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng người dậy tiếp lời Tôn Giang:

- Đúng vậy, màn chắn đó làm cả linh hồn chúng tôi sao động. Cứ như là…

- Cứ như là đã bước vào một thế giới khác.

Tuyết Liên nhanh nhảu chen vào câu nói của Hồng Long. Tất cả đều nhìn về phía cô mà tròn mắt ngạc nhiên.

- Sao cô lại nghĩ như thế? – Vương Hoàng mỉm cười hỏi cô, đôi mắt hắn ánh lên thần thái như nhìn thấy một người khá thú vị.

Gãi đầu, cô nhẹ quay đầu qua nhìn Hồng Long và Tôn Giang:

- Lúc hai anh xuyên qua tới đây cũng có cảm giác này đúng không?

Lúc này hai người họ mới tròn mắt nhìn nhau. Tôn Giang gật đầu cất tiếng:

- Đúng rồi, cái cảm giác rung động linh hồn khi đi vào cánh cửa đá kia thật khá giống với màn chắn này, nhưng mà ở đó thì không có áp lực và rung động không nhiều.

Hồng Long cười khổ gãi đầu:

- Tớ lúc đó còn nghĩ là do mình đang run và hồi hộp nữa cơ đấy.

Nhìn ba người họ bàn tán mà Vương Hoàng mỉm cười. Quả đúng như những gì hắn nghĩ, có thể những người này sẽ tìm ra bí mật của thanh thần binh này. Đứng dậy, phất tay, Vương Hoàng thờ ơ cất tiếng cắt ngang ba người họ:

- Thôi chúng ta đi vào trong nào. Đi theo ta.

Nói dứt lời, Vương Hoàng đã xoay lưng mà… bước thẳng vào bức tường. Vừa định lên tiếng can ngăn thì thân hình của hắn ta đã biến mất hoàn toàn vào bên trong bức tường kia. Một mảng không gian như sóng nước khẽ lăn tăn lên rồi trở lại bình thường là một bức tường cổ. Ngơ ngác, Tôn Giang bước lại gần chỗ mà hắn ta vừa đi vào:



- Cái quỷ gì đây? Đây là…

- Đây là kết giới không gian sao. – Tuyết Liên ngạc nhiên cất tiếng.

- Kết giới không gian? Làm sao mà nơi này tự thân nó có thể tạo ra một kết giới như thế chứ?

Hồng Long ngạc nhiên hỏi. Nhưng làm gì có ai có thể trả lời được câu hỏi của cậu ta. Nhún vai, Tôn Giang đáp lời:

- Thây kệ, giờ chúng ta đi vào thôi. Tớ muốn xem hình dáng của thần binh kia ra sao mà lại có nhiều người tìm kiếm đến vậy.

Dứt lời, Tôn Giang đã rảo chân bước vào trong bức tường ấy. Một màn không gian lại nổi lên ngay khi thân thể cậu ta vượt qua. Hít một hơi thật sâu, Hồng Long cùng Tuyết Liên cũng bước ngay theo phía sau cậu ta.

Ngay khi vượt qua được kết giới không gian kia, một cảnh tượng kỳ bí ập thẳng vào mắt họ. Một… vũ trụ to lớn với không gian đen kịt và những tinh cầu lấp lánh như những vì sao đêm. Nuốt khan một cái, Tôn Giang lấp bấp:

- Đây… đây… đây là…

Mỉm cười quay đầu lại, Vương Hoàng nhìn lên những vì sao nhỏ bé kia rồi trả lời:

- Đây là không gian tinh tú. Màn không gian bảo vệ hai món thần binh ấy.

Khẽ nhìn nhau, họ thật không thể tin được điều đang xảy ra trước mắt mình. Không gian tinh tú sinh ra chỉ để bảo vệ cho hai món thần binh sao. Điều này khá quá sức tưởng tượng đối với họ. Họ vốn là những người đã từng giáp mặt với thần binh, hơn nữa còn là vô thượng cổ thần khí mạnh mẽ bật nhất thế giới này. Thế nhưng lần đó là một con thần thú thượng cổ nắm giữ trong người còn lần này lại là không gian tinh tú.

Đúng lúc này, từ trong không gian vũ trụ rộng lớn kia xuất hiện những ánh sáng le lói nhưng vô cùng thu hút. Một loại ánh sáng mà không có một vì tinh tú nào có thể sánh được, ánh sáng nhu hòa không chói mắt nhưng lại rất biết cách quyến rũ lòng người.

Vương Hoàng thấp giọng:

- Tới rồi.

Như những vì sao băng, hai luồng sáng kia sẹt nhanh về phía họ với một tốc độ không thể tin nổi. Thậm chí nó gần đạt tới tốc độ của ánh sáng khi chỉ trong khoảng một giây là đã vượt qua mặt họ rồi lại biến mất vào vũ trụ sâu thẳm kia.

Nhìn ba người đang ngơ ngác, Vương Hoàng nghiên đầu hỏi:

- Các ngươi có nhìn rõ nó không?

Cười khổ lắc đầu, Hồng Long đáp lời:

- Ý ngài nói hai luồng sao băng kia chính là thần binh Hồng Hà cung và Cửu Long tiễn?

Vương Hoàng khẽ gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Cả Tôn Giang lẫn Hồng Long đều cười khổ:

- Hai thứ đó bay nhanh như vậy thì làm sao chúng thôi có thể nhìn được nó chứ.

- Con bướm trên thân cung và cây cung thật đẹp.

Bất chợt Tuyết Liên vốn đứng sau lưng họ cất tiếng cảm thán. Lập tức quay đầu lại nhìn cô gái ấy, ngay cả Vương Hoàng cũng đang ngơ ngác tròn mắt:

- Cô… cô thấy nó sao?

Ngạc nhiên tròn mắt nhìn những người đang trố mắt nhìn mình, Tuyết Liên đáp:

- Ơ… mọi ngươi không thấy được nó à?

- Ở đây chỉ có cô nhìn thấy thôi đấy.

Vương Hoàng lắc đầu cười khổ. Ngay cả bản thân hắn cũng ít khi có thể chiêm ngưỡng được thanh thần khí bất trị này. Tòa tháp này không ai biết nó đã tồn tại bao lâu, cũng không ai biết tại sao nó lại có mặt ở đây. Người ta chỉ biết đến sức mạnh khủng bố của nó qua một lần duy nhất.

Lần đấy chính là trong trận chiến do chính Sáng Thế thần dẫn đầu đội quân đánh tới lãnh địa của tộc Thiên Thần. Trận chiến đó dù cho có đủ cả mười thanh vô thượng cổ thần khí do chính tay Sáng Thế thần tạo ra cũng không đủ để dẹp tan được quân binh của gia tộc khổng lồ đứng trên đỉnh thế giới lúc đó. Với sức mạnh khủng bố và hình thái hoàn toàn khác con người, tộc Thiên Thần luôn đánh trên cơ của quân đội do Sáng Thế thần dẫn dắt. Tưởng chừng như vô vọng thì thời điểm đó xuất hiện một thanh niên vô danh trên tay cầm một bảo cung phát ra ánh sáng kỳ lạ, sau lưng hắn là chín ngọn tiễn đầu rồng chỉ nhìn tới thôi cũng đủ uy hiếp.

Vào lúc đó Sáng Thế thần nhận ra được sức mạnh khủng bố của những món vũ khí cũng như sức mạnh của thanh niên kia. Thế nên ông mới ngỏ lời mời cậu ta gia nhập trận chiến. Quả đúng như những gì Sáng Thế thần nghĩ, chỉ với tám mũi tên trên lưng người ấy thì đã dẹp loạn được những kẻ gần như là mạnh nhất của tộc Thiên Thần. Chưa kể đến sự kết hợp của vô thượng cổ thần khí trong tay của những người huynh đệ thân thiết cùng Sáng Thế thần. Một tổ hợp khủng bố ấy đã hoàn thành nhiệm vụ cần thiết là đánh tan tộc Thiên Thần, giam cầm tộc người kia đồng thời cũng định nên thời đại Hoàng Kim của con người.

Có một truyền thuyết về hai món thần binh ấy, người ta kể rằng mỗi lần Cửu Long tiễn được bắn bởi Hồng Hà cung thì dị tượng lại xuất hiện: Thiên địa nổi cuồng phong, long ngâm gầm gào nhân thế,… Và còn một truyền thuyết khác nữa, nếu cả chín ngọn Cửu Long tiễn đều được bắn ra thì đòn cuối cùng hoàn toàn có thể hủy diệt thế giới này chỉ bằng một ngọn tiễn.

Sức mạnh là thế, khủng bố là thế, nhưng mà ngay sau trận chiến đó thì người thanh niên cùng hai thanh thần binh kia cũng biến mất không một chút tung tích. Chỉ còn lại giai thoại về người thanh niên ấy cùng với hai thanh thần binh đủ sức uy hiếp mảng thiên địa này tồn tại mà thôi.

Và để cho dịu lòng quần chúng nhân dân, một người bạn thân thiết của Sáng Thế thần sau này mới tạo ra hai thanh thần binh y hệt bản gốc mà hiện giờ vẫn đang do Binh Gia thành cất giữ. Tất nhiên nó chỉ có sức mạnh ngang ngữa thần binh chứ không đến mức diệt trời hủy đất như hai thanh thần binh trong tay người thanh niên kia. Vậy nhưng truyền thuyết về nó có thật và chuyện chàng ta bí mật bỏ đi thì rất ít người biết tới. Thế nên người đời vẫn truyền miệng nhau về sức mạnh khủng bố của hai món thần binh đó và cũng nhờ đó mà Binh Gia thành một bước lên mây.

Mãi về sau này, do cơ duyên nên Vương Hoàng đời đầu tiên của Ngân Lệ mới phát hiện ra tòa tháp này. Nhận ra đó chính là thần binh trong truyền thuyết, ông quyết định dựng nên một ngôi thành ở đây nhằm bảo vệ không cho ai biết tới nơi cất giữ của những thanh thần binh gốc. Thế nhưng điều khiến ông bâng khuâng nhất chính là truyền thuyết có tới chín ngọn tiễn. Mà trong tòa tháp này chỉ còn lại một ngọn tiễn trơ trọi.

Quay lại với Vương Hoàng hiện tại và ba người nhóm Hồng Long. Điều khiến họ ngạc nhiên nhất chính là vì sao tên Vương Hoàng này lại cho họ bước vào không gian này và cho họ biết cái bí mật động trời tới vậy. Đáp lại sự ngạc nhiên của cả bọn, Vương Hoàng khẽ chắp tay sau lưng lên tiếng:

- Thực ra thì… ta muốn xem xem các ngươi có thể thấy được hai món thần binh này không đấy.

- Để làm gì? – Tôn Giang ngạc nhiên hỏi.

- Ừm… có một truyền thuyết chỉ truyền trong gia tộc hoàng gia của ta. Ở nơi đây cất giấu một bí mật, một bí mật lớn đến mức cỏ thể khiến thế giới này đảo lộn hoàn toàn.

Có chút tò mò, Hồng Long nối lời:

- Bí mật gì mà lại to lớn đến mức đấy chứ.

Nhún vai lắc đầu, Vương Hoàng khẽ nói:

- Ta làm sao biết được, chỉ là đồn đại mà thôi. Với lại điều kiện cần nhất chính là phải có một người đủ khả năng nắm giữ thần binh mới có thể biết được bí mật kia đấy.

Đúng là chuyện chỉ có trong truyền thuyết mà ra cả. Ai có thể nắm giữ hai thanh thần binh với sức mạnh khủng bố như thế này chứ. Thở dài, Vương Hoàng nói tiếp:



- Ta còn tưởng những người được chọn thì sẽ có thể có cơ may sử dụng được nó chứ.

Cả bọn ba người cũng cười khổ bất lực, Tôn Giang lắc đầu đáp trả:

- Người được chọn, cái danh hiệu này quả thật chúng tôi nhận không nổi.

Trầm ngâm đôi chút, Vương Hoàng phất tay lười nhát nói:

- Thôi được rồi, vậy thì đến đây thôi. Chúng ta quay lại nào.

Có chút hơi luyến tiếc nhưng họ cũng đành gật đầu mà đáp ứng Vương Hoàng. Thế nhưng ngay lúc mà họ vừa quay đi thì trong không gian ấy nhẹ nhàng phát ra một âm thanh viu viu vô cùng kỳ lạ. Âm thanh ấy cứ tăng dần theo thời gian một cách vô cùng đều đặn. Thoáng ngạc nhiên, quay về phía sau, một tia chớp khác đã lao vút đến trước mặt họ với một tốc độ điên cuồng không thể tin nổi. Cứ như một vì sao sẹt ngang bầu trời đêm vậy.

Thoáng chút ngạc nhiên, Vương Hoàng ấp úng lên tiếng:

- Đây… đây là cái gì đây. Vật này… hoàn toàn không có ghi chép lại.

Nghe xong câu nói của Vương Hoàng mà cả ba sững người ngơ ngác. Bởi vì… lần này tất cả họ đều có thể nhận ra bên trong lưu tinh kia là gì.

“Thế giới” vô cùng mà sinh mệnh thì tận cùng. Trăm con nhập sóng cả. Bố mẹ biết nơi nao. Bóng ô rợp khắp nơi. Người khóc trước mộ.

Lạc Nam đã tới đây.

Một dòng chữ ngay khoảnh khắc mà lưu tinh kia sẹt qua hiện lên trước mắt họ như một cuốn phim quay chậm. Họ hoàn toàn có thể đọc được dòng chữ dài ngoằn ấy trong thời gian chỉ một cái chớp mắt. Khác hoàn toàn với lúc hai món thần binh kia lướt qua trước mặt họ.

Lẩm nhẩm đọc theo câu nói kia, quay qua nhìn Hồng Long, Tôn Giang cất tiếng hỏi:

- Cậu có hiểu ý nghĩa của câu nói đó không?

Lắc đầu cười khổ, Hồng Long đáp lời:

- Tớ làm sao có thể hiểu được hử? Họa chăng có tên mọt sách Phong Lam kia thì may ra.

Bất chợt lúc này tên Vương Hoàng mặt xanh như tàu lá. Lẩm bẩm câu nói kia vài lần, nhìn về hướng nó xuất phát, cả người hắn run lên cầm cập.

Bước tới, vỗ vai hắn, Hồng Long quan tâm hỏi:

- Này, ngươi có sao không?

Lắc đầu, lầm bẩm, Vương Hoàng chậm rãi đi về phía cửa vào mà chẳng thèm đoái hoài đến ba người vẫn đang ngạc nhiên nhìn hắn.

Mãi cho đến khi bóng dang Vương Hoàng đã biến mất sau màn chắn kết giới kia thì ba người bọn họ mới cùng nhau rời khỏi nơi này.

Cho đến tận ba hôm sau, cả nhóm Hồng Long vẫn còn chấn kinh vì cái bí mật kinh thế hải tục này. Và cả bọn vẫn đang cố gắng dịch đoạn văn mà họ đã nhìn thấy kia có nghĩa là gì. Thế nhưng dù nghĩ theo hướng nào thì họ cũng không thể biết thêm được bất cứ điều gì cả. Cứ đơn giản mà suy nghĩ thì toà tháp kia đã tồn tại từ trước thời kỳ hoàng kim của của thế giới này. Điều đó cũng có nghĩa là nó đã hơn vài trăm ngàn tuổi. Một thứ cổ xưa như thế thì dù có suy đoán cũng chẳng biết nổi nó nói lên cái gì đâu.

Ngước mặt lên nhìn bầu trời mà cảm thán, Hồng Long cất tiếng:

- Phải chi có tên Phong Lam ở đây thì hay rồi. Biết đâu tên đó lại có ý hay.

Nhún vai, Tôn Giang đáp trả cậu bạn của mình:

- Dù là tên mọt sách ấy thì hoạ hoằn lắm mới nghĩ ra được điều gì đó thôi. Cậu nghĩ rằng hắn là thánh chắc mà cái gì cũng biết.

- Ây…

Thở dài im lặng, Hồng Long lại một lần nữa hướng mắt về phía cửa sổ. Tuyết Liên vốn dĩ ngồi im từ nãy đến giờ bất chợt lên tiếng:

- Cơ mà không biết bao giờ chúng ta mới khởi hành đi tìm mọi người đây các anh.

Đưa mắt nhìn nhau im lặng, đó quả thật đang là một vấn đề khác mà cả bọn quan tâm hiện giờ. Như đã biết, sau trận bão khủng bố và bất ngờ kia thì cả nhóm đã lạc nhau. Điều quan trọng là phải tìm được bọn họ và cầu mong không có tên nào bị lũ thủy quái xơi tái.

Hít một hơi thật sâu, Hồng Long đứng vụt dậy nói:

- Thôi được rồi, vậy giờ chúng ta khởi hành ngay đi thôi. Chúng ta đã ở đây cũng khá lâu rồi. Không biết bọn kia giờ ra sao nữa. Nghe Tuyết Liên nói mà tớ cũng thấy hơi lo lo rồi đây.

Gật gù mấy cái, Tôn Giang xoa xoa cằm tiếp lời:

- Ừm, tớ cũng vậy. Vậy thì chúng ta nên thông báo cho tên Vương Hoàng kia biết cái đấy nhỉ?

-Đúng ý tớ đấy. Đi nào.

Tuyết Liên cũng gật đầu nhẹ theo hai người. Thế nhưng chưa kịp mở cửa phòng thì từ ngoài hành lang đã có tiếng vọng vào:

- Vương Hoàng cho mời Hồng Long công tử, Tôn Giang công tử và Tuyết Liên tiểu thư vào đại sảnh gặp mặt.

Chỉ chỉ nhau mấy cái, Tôn Giang nhe hàm răng trắng tinh ra huýt vai Hồng Long:

- Ê, hắn gọi chúng ta là công tử với tiểu thư kìa.

Nhăn mặt, phủi phủi tay áo, Hồng Long đáp lời:

- Khỏi nhắc tớ cũng nghe rồi. – Vừa nói cậu ta vừa xoay người về hướng Tuyết Liên đang đứng đó mỉm cười – Được rồi, đi thôi Tuyết Liên.

- Dạ.

Tuyết Liên nhẹ nhàng đáp trả lời cậu ta. Thế rồi cả ba nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Trước mặt họ chính là Đắc Quân đã đứng chờ sẵn từ nãy đến giờ với nụ cười cố hữu trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook