Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Chương 42: Đối diện bản ngã

Linh Phong

26/11/2019

Đi trong một không gian vừa tối tăm vừa yên lặng như thế này, bạn sẽ nghĩ điều gì trước tiên.

Là trong bóng tối có một vật gì đó thình lình nhảy tới bạn mà bạn chẳng kịp đề phòng.

Là trong bóng tối có những đôi mắt âm u đang rình mò nhìn theo bạn.

Là trong bóng tối có những u hồn lảng vảng xung quanh mà chẳng ai biết được.

Là trong bóng tối tạo cho bạn một nỗi sợ hãi tận sâu trong tâm hồn mình. Một nỗi sợ chẳng hiểu nguồn gốc từ đâu, cứ như, nó đã ăn sâu vào máu mình từ thời nào vậy.

Họ, những con người đang mò mẫm đi trong thứ bóng tối như thế.

Nguồn sáng trên tay Phong Lam quá nhỏ bé, hoàn toàn chẳng thể chiếu sáng được cái không gian tăm tối của nơi đây.

Thậm chí chẳng biết được hướng nào là hướng cần phải đi, hướng nào có cạm bẫy đợi sẳn họ. Họ cứ đi như thế trong không gian tĩnh mịch và đen tối ấy.

- Em sợ.

Hải Yến lúc này đã ghì chặt cánh tay Bạch Hàn. Cậu ta thậm chí có thể cảm nhận được cô ấy đang run lên từng chập. Khẽ vỗ về cô, Bạch Hàn nhìn phía trước rồi nói:

- Đừng sợ, có anh ở đây mà. Anh hứa sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì đâu.

- E hèm. – Phong Lam tằng hắng – Phía trước là vách đá rồi.

- Vách đá?

Ngạc nhiên, Bạch Hàn kéo vội Hải Yến đi về phía Phong Lam. Quả đúng như cậu ta nói, trước mặt họ lại là vách đá dựng đứng. Họ đã gặp chuyện này hơn mười lần rồi đấy, lần nào cũng là vách đá dựng đứng như vậy cả. Lắc đầu thở dài, cả bọn đành phải đi vòng theo đường khác. Nơi này hệt như một mê cung khổng lồ vậy. Dù họ có đi dọc theo mép tường thì trước mặt họ cũng vẫn là bức tường như thế. Đến lúc mà họ muốn quay lại thì cũng chẳng thể nào nhớ nổi đường để về nữa rồi.

Cứ đi tiếp như thế, đã có đôi lần Phong Lam bay lên không trung để thám thính tình hình. Thế nhưng càng bay lên cao cậu ta càng nhận ra là nơi này vốn cao hơn cậu ta tưởng rất nhiều. Cho đến khi cậu ta chạm tay vào vách đá trên đầu, cậu ta mới biết là nơi này xây theo kiểu bịt kín, dù cho có bay lên cao cũng chẳng thể nào thoát khỏi mấy bức vách quái quỷ đấy được.

Càng đi vào sâu, họ càng cảm thấy mệt mỏi đến rã rời. Không phải cái cảm giác mệt mỏi vì tìm đường, mà là sự mệt mỏi trong tâm trí họ. Đối mặt liên tục với bóng tối như vậy thì đúng là cái thử thách trí não cấp độ cao nhất đấy. Và cái sự mệt mỏi này đã gần như sắp đạt đến giới hạn cuối cùng của sức chịu đựng. Hiện giờ, nếu phải đi tiếp mà cứ gặp vách như thế này thì họ sẽ gục ngã là cái chắc.

Ngã ập xuống đất, mi mắt chậm chạm nhắm lại. Họ lúc này có vẻ như đã ngã gục trước màn đêm vô tận này rồi.

- Phong Lam!

Trong cơn mơ màng, Phong Lam nghe thoang thoảng đâu đó có tiếng gọi tên mình. Thanh âm lúc xa lúc gần, như mơ như thực. Cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, cậu ta lập tức hoảng sợ. Trước mặt cậu ta hiện giờ là một con quỷ với cặp sừng nhọn hoắc trên đầu và đôi cánh màu xanh ngọc sau lưng. Ngay cả đôi mắt kẻ đó cũng mang màu xanh ngọc đầy huyền bí.

Lập tức bật người về sau và vận sức mạnh. Thế nhưng cậu ta bi ai nhận ra rằng cậu ta hoàn toàn chẳng có một tý sức mạnh nào để vận lên cả. Lui về sau vài bước, cậu ta thủ thế sẵn rồi cất tiếng, dù không còn sức mạnh nhưng cậu ta vẫn có thể sử dụng võ công mà sư phụ Thiên Nhân đã dạy cho cậu ta.

- Ngươi là ai, ngươi muốn gì ở ta?

Con quỷ đó bật cười, thế rồi nó xoay người một cái. Từ một con quỷ bổng chốc hóa thành một tên trẻ tuổi khá điển trai với bộ giáp màu xanh ngọc vô cùng tinh xảo. Gương mặt của ngươi trẻ tuổi này nếu như nhìn kỹ thì sẽ lập tức nhận ra: cậu ta hoàn toàn giống Phong Lam.

Ngạc nhiên, thu lại thế thủ, Phong Lam cất tiếng:

- Ngươi là…

Người đó bỗng bật cười, hắn chấp tay sau lưng đi vòng quanh Phong Lam. Vừa đi hắn vừa soi mói Phong Lam một cách cẩn thận:

- Ngươi không nhận ra ta sao?

- Nhận ra…

Nheo mắt nhìn kỹ, Phong Lam lập tức phát hiện ra tên này có gương mặt khá giống mình. Tuy không đẹp trai bằng nhưng cũng khá giống đấy. Gãi đầu, cậu ta nói:

- Sao ngươi lại giống ta đến thế?

Hắn bật cười, đồng thời nghiêm chỉnh đáp lời Phong Lam:

- Giờ này mới nhận ra sao. Ta… là ngươi. Và ngươi, cũng là ta.

Ngay lập tức Phong Lam biết được nơi đây là đâu. Trong số sách của ngài Thiên Nhân có một vài đọc nói về vấn đề này. Khi lâm vào một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, đặc biệt đến mức vô cùng khó để có thể xảy ra, bản thân người đó sẽ được đối thoại với chính bản ngã của mình. Bản ngã này không hề đơn giản chỉ là bản tính của mỗi người, mà nó là nguồn sức mạnh cổ xưa nhất tồn tại trong bản thân từng người. Cũng có thể nói, kẻ trước mặt Phong Lam hiện giờ chính là tên nắm giữ khả năng đạt đến Power Vô Cực, thậm chí là cả vượt Vô Cực đấy.

Phong Lam cũng cười, cậu ta xoa càm gật gù:

- Hừ hừ, xem ra ngươi cũng được đấy. Nhưng mà, ta đang nghĩ rằng ngươi có thật sự nắm giữ sức mạnh Power Vô Cực không.

Mắt cả hai lập tức lóe sáng. Tên kia mỉm cười đáp trả:

- Ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi đang muốn xem sức mạnh Power Vô Cực của ngươi có thể đạt đến là gì thôi đúng không.



- Ha ha, quả đúng là bản ngã của ta mà.

Vừa dứt lời, khung cảnh đen tối xung quanh hai người đã lập tức chuyển sang hành ảnh khác. Hình ảnh vừa xuất hiện rất quen thuộc với Phong Lam, đó là một khu đất trống bên cạnh dòng sông trong vắt đang lững lờ trôi. Đưa mắt nhìn xung quanh, Phong Lam khẽ cười:

- Cũng gần cả năm rồi không gặp lại nơi này nhỉ?

Tên kia cũng gật gù nhìn quanh:

- Thế giới của ngươi cũng thật yên bình đấy.

Gật gù đồng ý, Phong Lam lại nhìn xung quanh thêm một vòng nữa. Dường như cậu ta muốn khắc sâu khung cảnh yên bình này vào tâm trí mình vậy.

Bất chợt, uỳnh đùng một tiếng mãnh liệt, một cột khói trắng bốc lên cao vút ở phương xa. Ngay lập tức cậu ta biết được điều này là gì, đây chẳng phải là lúc quân đoàn áo đen kia kéo tới hay sao.

Ngay khi cậu ta vừa nghĩ đến đó thì thức thì có rất nhiều tên áo đen chạy rầm rập đến. Và hướng bọn chúng kéo đến chính là sau lưng Phong Lam, nơi có một căn nhà đơn sơ tồn tại.

- Không được.

Ngay lập tức cậu ta vận sức mạnh của mình. Lần này thì một luồng gió khủng khiếp ngay tức khắc bộc phát bao lấy người cậu ta. Mái tóc Phong Lam cũng nhẹ nhàng trổ dài ra rồi bay lên như sương khói. Từng luồng đao phong theo tay cậu ta tung về phía trước, chém xuyên qua từng tên áo đen khiến cho bọn chúng biến mất như một làn khói mỏng. Thế nhưng cũng gần như ngay lập tức có hàng tá những tên khác hiện ra như trêu nghẹo cậu ta.

Căn nhà sau lưng Phong Lam vốn là nhà của cậu ta. Cậu ta sống cùng cha mẹ và cậu ta còn là con một. Lúc trước khi quân đoàn áo đen vừa đến, do chạy loạn nên cậu ta không thể nào biết được gia đình mình có sao hay không. Còn bây giờ cậu ta đã có sức mạnh, cậu ta nhất quyết phải chống trọi với đám này cho bằng được.

- A a a…

Từng luồng phong đao dũng mãnh xuyên thẳng về phía trước không ngơi nghĩ. Thế nhưng cậu ta không hề chém hết được bọn chúng. Tên này ngã thì sẽ có tên khác thay thế, thậm chí là còn nhiều hơn gấp ba, bốn lần nữa. Tâm trạng bây giờ của cậu ta là gì? Tức giận, bất lực hay cảm thấy mình thật vô dụng. Siết chắc nắm đấm, Phong Lam tung người về phía bọn chúng. Trong tay cậu ta thấp thoáng xuất hiện một thanh đao bằng gió.

Chém chém chém, chém đến điên cuồng. Thế nhưng dường như bọn chúng là một cơn lũ tràn bất tận. Dù có chém giết bao nhiêu cũng chẳng thể diệt được hết bọn chúng. Phong Lam hiện tại như đã điên cuồng nhưng cậu ta cũng nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Sức mạnh chẳng mấy chốc đã tan đi không còn chút nào cả. Ngơ ngác nhìn xung quanh mình, dường như tất cả bọn chúng không hề để ý đến cậu ta mà chúng chỉ nhăm nhe căn nhà kia mà tiến tới.

Rống lên một tiếng, Phong Lam dường như ngã gục trước bọn chúng. Hết sức mạnh Power mà cậu ta vốn vô cùng tin tưởng, cả người thì mệt mỏi rã rời. Hiện giờ Phong Lam hệt như một tên phế vật mà quỳ xuống đất. Nhưng, ngay khi cậu ta sắp buông xuôi, tên kia đã đứng trước mặt cậu.

Chấp tay sau lưng, hắn đưa mắt nhìn đám người áo đen đấy. Thế rồi bằng một khuôn mặt đáng đánh, hắc cười khẩy:

- Sao nào, cảm thấy bất lực đúng không?

Phong Lam thẫn thờ nhìn hắn, hắn thì chẳng thèm nhìn đến cậu ta. Hắn ta điềm nhiên nói tiếp:

- Sức mạnh bản ngã, là loại sức mạnh cầu tiến, ngươi càng mong muốn nó, ngươi càng khó có được nó. Nhưng ngươi dùng nó để bảo vệ thứ gì đó trong tim mình, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hãy nhớ thật kỹ sức mạnh bản ngã của ngươi. Bởi vì, một ngày nào đó, ngươi sẽ gặp lại được nó.

Tiếng nói của tên đấy nhỏ dần rồi biến mất vào trong hư vô mờ mịt. Choàng tỉnh lại, Phong Lam lập tức nhận ra mình vẫn đang ở trong mê cung kia. Nhưng dường như trong mắt cậu ta lúc này có một con đường nhẹ nhàng như sương khói đang lững lờ phiêu phiêu trước mặt. Một luồng khí sáng nhẹ nhàng như dẫn lối trong màn đêm tăm tối kia.

Xoay người nhìn Bạch Hàn và Hải Yến đang nằm ngất trên mặt đất, Phong Lam có thể thấy được rõ ràng có những luồng khí nhẹ nhàng thoát ra từ người họ. Trố mắt, dụi dụi mắt vài cái, cậu ta ngạc nhiên:

- Cái gì đây chứ? Luồng khí này là sao?

Đưa tay ra, quơ quơ đám khí trắng ấy. Luồng khí từ người Bạch Hàn nhanh chóng bị tản đi. Mà cũng ngay lúc đó, cậu ta bắt đầu có triệu chứng khó thở. Từ cánh tay cậu ta, Băng Giác Lang lập tức xuất hiện nhe nanh về phía Phong Lam. Phong Lam lập tức nhận ra con Băng Giác Lang này tức giận bởi vì chủ nhân nó gặp phải nguy hiểm chết người. Ngơ ngác nhìn tay mình, rồi lại nhìn đến thân thể Băng Giác Lang. Bao quanh người nó cũng có một lớp khí dày đặc màu trắng trong, lớp khí này còn mạnh mẽ hơn trên người hai người kia nhiều.

- Đây là…

Phong Lam phát hiện ra dường như cậu ta đã vô tình đánh thức một khả năng kỳ lạ. Khả năng có thể nhìn vùng khí xung quanh người hoặc vật khác thì phải.

Nhìn Phong Lam chăm chú nhìn tay mình rồi cười cười như một tên ngố, Băng Giác Lang cũng dần thu lại thế thủ. Tên trước mặt nó hiện giờ thuộc dạng khủng bố rồi. Lúc nãy vốn nó đang ngủ say bên trong kết giới của Vô Hình kiếm thì nó lập tức cảm nhận được chủ nhân của mình là Bạch Hàn đang gặp nguy hiểm. Vậy nên nó mới tức tốc lao ra khỏi kết giới để bảo vệ chủ nhân của mình. Ai ngờ đâu, kẻ địch không thấy lại chỉ thấy có một tên ngơ ngác đứng đó. Hơn thế nữa, nó có thể cảm nhận được rằng, tên này hiện đang mang một sức mạnh vô cùng to lớn. Nếu như không quen với Phong Lam thì Băng Giác Lang đã nhào vào tấn công cậu ta từ lâu rồi.

- Băng Giác Lang!

Phong Lam kêu lớn tên con sói trước mặt, mắt cậu ta lóe lên màu ngọc bích kỳ ảo. Thế rồi cậu ta đưa tay ra huơ nhẹ một cái trên không trung. Băng Giác Lang lập tức gầm lên dữ dội. Nó nhanh chóng nhảy về phía sau, lông trên người nó tức thì xù lên. Không khí xung quanh cả hai người cũng lập tức hạ nhiệt đến mức thấp nhất. Thậm chí hiện giờ có thể thấy được không khí xung quanh vì quá lạnh mà đổi sang màu trắng tinh. Phong Lam cũng nhẹ thu tay lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn con sói khổng lồ trước mặt không một tý sợ hãi.

- Cả hai dừng lại.

Giọng Bạch Hàn cất lên đầy uy lực. Lớp băng lạnh giá kia cũng nhanh chóng bị thân thể cậu ta hấp thụ. Băng Giác Lang nhẹ nhàng thu lại thế công và lớp hàn khí tỏa ra từ người nó. Đôi mắt chuyển sang màu trắng bạc, cậu ta gượng ngồi dậy nhìn Phong Lam:

- Có chuyện gì mà các ngươi lại hầm hè nhau như thế.

Phong Lam nhún vai mỉm cười. Đôi mắt màu ngọc bích của cậu ta cũng trở lại bình thường:

- Không có gì. Chỉ là tớ muốn thử sức với Băng Giác Lang chút ấy mà.

- Thử sức?

Bạch Hàn đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía Phong Lam. Bởi vì cậu ta cũng đã nhận ra được tên trước mặt này bỗng có một khí thế hoàn toàn khác trước. Đôi mắt của cậu ta hiện giờ sắc sảo hơn lúc nãy rất nhiều. Cũng ít hẳn đi cái vẻ cười cợt bình thường nữa.

Dựa vào người Băng Giác Lang để đứng dậy, sẳn tiện hấp thụ mớ hàn khí từ người nó tỏa ra. Bạch Hàn lúc này đã cảm thấy đỡ hơn đôi chút.

- Phong Lam, cậu hơi khác khác đấy.



Phong Lam nhún vai không trả lời Bạch Hàn. Thế rồi cậu ta nhìn quanh nơi này giây lát và cất tiếng:

- Đi thôi, tớ thấy đường ra rồi.

- Cậu thấy?

Bạch Hàn ngạc nhiên nhìn Phong Lam. Rốt cuộc thì cái tên này đã gặp phải chuyện gì mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể nhìn được đường đi trong bóng tối rồi chứ. Đỡ Hải Yến lên lưng Băng Giác Lang, Bạch Hàn trầm tư giây lát rồi cất tiếng:

- Này, cậu không sao thật chứ Phong Lam?

Xoay người qua, Phong Lam mỉm cười thật tươi nhìn Bạch Hàn, đôi mắt cậu ta nhanh chóng lóe sáng trở lại:

- Không sao, chúng ta đi thôi.

Khẽ gật đầu, Bạch Hàn nhìn theo bóng lưng Phong Lam mà có cảm giác thật khác lạ. Tên này rốt cuộc bị cái gì vậy chứ. Lúc vui lúc buồn lẫn lộn đến không thể ngờ được. Bước theo cậu ta mà Bạch Hàn ngờ vực không yên.

Quả đúng như Phong Lam nói, lần này cậu ta dẫn đường rất thành thục, quẹo trái quẹo phải, đi tới đi lui, cứ hệt như giờ mê cung này là trong nhà của cậu ta vậy. Nhìn cậu ta đi đâu có chút do dự nào đâu cơ chứ.

Chẳng mấy chốc sau mà bọn họ đã rời khỏi được cái mê cung dài ngoằng và tăm tối kia. Ngay khi vừa bước ra khỏi mê cung, một ánh sáng nhẹ dàng đập thẳng vào mắt họ. Tuy là ánh sáng ấy không hề chói gắt nhưng cả hai tên Bạch Hàn và Phong Lam đều phải nheo mắt lại mới nhìn rõ được. Điều này cũng đúng thôi, khi bạn đã quen với bóng tối thì một nguồn sáng dù le lói thì cũng phải khiến bạn choáng ngợp đấy.

Băng Giác Lang đứng phía sau hai người khi thấy nguồn ánh sáng kia liền gầm gừ đe dọa. Dường như nó rất cố kỵ cái nơi phát ra nguồn ánh sáng kia, một cảm giác khó hiểu nhưng nó rất hiểu đó là gì. Đó là áp lực sinh tử.

Đưa tay vuốt đầu nó mấy cái an ủi, Bạch Hàn nhìn về phía nguồn ánh sáng kia cất tiếng:

- Phong Lam này, cậu thấy cái đó có an toàn không?

Im lặng, Phong Lam nheo mắt nhìn hướng về phía nguồn ánh sáng kia. Trong mắt cậu ta hiện giờ là những luồng xoáy khí dữ dội đến điên cuồng. Nơi phát ra nguồn sáng đó có ba luồng xoáy khí bắn trẳng lên không trung. Chẳng hiểu sao, Phong Lam có cảm giác không an toàn về nơi này.

- Bạch Hàn, Băng Giác Lang, cẩn thận chút. Nơi này không an toàn đâu.

Khẽ gật đầu, Bạch Hàn nhẹ nhàng tạo ra một lưỡi thương bằng băng trắng xóa. Phong Lam cũng nhanh chóng tạo ra những thanh phong kiếm vô hình treo lơ lững xung quanh mình.

Lý do tại sao Bạch Hàn có Vô Hình kiếm nhưng không sử dụng, đơn giản lắm. Cậu ta có đủ sức để điều khiển nó đâu mà. Là một Vô thượng cổ thần khí, nếu chủ nhân không đủ sức điều khiển nó thì thần khí sẽ phản trệ lại người sử dụng. Nói đúng nhất chính là… chết. Mà tên Bạch Hàn này hiện giờ, nếu bất chấp mà triệu gọi Vô Hình kiếm, cậu ta không bị nó đông đá mới là lạ đấy.

Bất chợt, Phong Lam hét lớn:

- Né mau.

Vừa hét, cậu ta vừa né qua một bên. Dưới ánh sáng lờ mờ ấy, Bạch Hàn lập tức nhận ra được một luồng đao ý mãnh liệt đang lao về phía cậu ta. Cậu ta lẫn Băng Giác Lang lập tức nhảy sang hai bên để tránh luồng sát ý kia. Thế nhưng trong thoáng chốc ấy, mặt cậu ta bị rạch một đường dài, máu lập tức chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt.

Băng Giác Lang lúc này lập tức chuyển sang tư thế chiến đấu. Đôi mắt của nó trở nên trắng tinh đầy uy áp, không khí xung quanh cũng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo đi trông thấy. Tuy vậy, Hải Yến trên lưng nó lại không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh ấy mà vẫn đang ngất đi không dậy nổi.

- Tránh.

Phong Lam lại một lần nữa hét lên. Trong mắt cậu ta, đám đao ý thực chất hóa này hệt như một cơn lũ khí mạnh mẽ đến khủng bố. Nếu không tránh đi mà trực tiếp đón lấy thì bị chém thành hai đoạn là cái chắc.

Ngay sau khi Phong Lam né đi, một loạt những luồng đao ý khác đã lao tới tấp về phía bọn họ. Tức giận, gầm lên mãnh liệt, Phong Lam tung người về phía sau rồi phóng đám phong kiếm vẫn đang chực chờ từ nãy đến giờ về phía ba nguồn lốc khí kia. Những tiếng động ầm ầm nổ tung vang lên đinh tai nhức óc.

Ở phía sau, Bạch Hàn cùng Băng Giác Lang cũng không hề vừa. Băng Giác Lang nhảy tránh về phía sau, đồng thời sừng băng trên trán nó lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ. Một đường sức mạnh màu xanh bắn vội về phía đám đao ý kia. Đôi mắt nó hằn lên tia dữ tợn.

Bạch Hàn lúc này múa lưỡi thương băng trong tay liên tục. Món vũ khí này trong tay cậu ta đã không còn giống như lúc đánh với tên tam hoàng tử kia nữa. Độ cứng rắn của cây thương này đã đạt đến một mức độ rất lớn. Có thể nói, nếu như bây giờ cậu ta một lần nữa đánh nhau với tam hoàng tử thì mũi thương băng trong tay cậu ta sẽ không dễ dàng bị phá hủy.

Như một cơn lũ không hồi kết, từng luồng đao ý ấy vẫn cứ tiếp tục lao tới bọn họ một cách điên cuồng không nhân nhượng.

- Khốn khiếp.

Gầm lên, Phong Lam không dùng phong kiếm nữa. Tay cậu ta trong thoáng chốc đó giơ lên phía trước rồi nắm lại thật chặt. Một cơn lốc gió mạnh mẽ lập tức bao phủ lấy người cậu ta. Cơn lũ đao ý kia cũng nhanh chóng bị gió lốc mà Phong Lam tạo ra cản lại, thậm chí, ngay khi chúng chạm vào màn gió lốc thì đã bị bắn tung đi không có chút uy hiếp nào cả.

Bên cạnh nguồn ánh sáng ấy chợt đâu xuất hiện một tiếng hừ thật nhẹ nhàng. Một âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vẫn khiến tất cả những kẻ có mặt ở đây phải rùng mình. Bởi vì, âm thanh tưởng như vô cùng bình thường ấy lại mang theo vô tận sát ý. Khủng bố và mạnh mẽ, cái suy nghĩ đó chính là điều đầu tiên mà Bạch Hàn và Phong Lam nghĩ tới.

Không chần chừ, cả hai lập tức dâng sức mạnh của mình lên mức cao nhất. Mái tóc Bạch Hàn trắng xóa tung dài vô cùng mê hoặc cùng với đôi mắt trắng tinh một một chút tình cảm. Phong Lam với mái tóc bằng sương khói vô cùng kỳ ảo và đôi mắt phát sáng màu ngọc bích huyền bí kia, đồng thời cả thân thể cậu ta cũng nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt đất.

Lạnh lùng, Bạch Hàn cất tiếng:

- Băng Giác Lang, ở lại đây bảo vệ Hải Yến!

Vừa nói xong, không đợi Băng Giác Lang trả lời, Bạch Hàn và Phong Lam lập tức lao về phía trước với một tốc độ kinh khủng.

Trong ánh sáng lờ mờ ấy, một đường sáng trắng tinh băng giá cùng một ma ảnh ủy mị như màn khói mỏng bay vụt đi hướng về phía trước.

Cũng trong màn ánh sáng ấy, có hai bóng đen vạm vỡ đứng ra nghênh chiến với họ. Tuy không hề thấy rõ mặt của những người kia nhưng qua đám đao ý ấy có thể suy đoán, hai người này không phải là những kẻ yếu ớt. Hơn thế nữa, những kẻ kia đã ở đây từ rất lâu còn hai tên Bạch Hàn, Phong Lam thì mới vừa tới. Khả năng chiến thắng của họ có hay không quả thật khó nói vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook