Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 43: Trận chiến kỳ quái dưới hang sâu
Linh Phong
26/11/2019
Siết chặt nắm tay, Phong Lam cùng Bạch Hàn lao về phía trước. Nơi có
hai luồng khí mạnh khủng bố từ hai bóng đen kia phát ra dưới
đôi mắt Phong Lam.
Nắm lấy lưỡi thương băng bén nhọn và sắc lạnh trong tay, Bạch Hàn vụt thẳng mũi thương băng về bóng đen bên trái. Mũi thương xé gió ầm ầm tưởng chừng như lao xuống thân thể tên đó. Nhưng khi nhìn lại, bên dưới mũi thương chỉ còn là khoảng trống cùng lớp băng trắng xóa đã đóng dày tự bao giờ.
Cũng vào giây phút vẫn còn đang ngỡ ngàng đó, cậu ta bỗng cảm nhận đươc một luồng sức mạnh cổ lão đang phóng thẳng về phía cậu ta.
Quét mạnh lưỡi thương về phía phát ra luồng sức mạnh đó, một thứ uy áp khó hiểu va mạnh vào mũi thương trong tay cậu. Không giống như lúc bình thường luôn có những vụ nổ xuất hiện, vào sát na đó, Bạch Hàn cảm nhận rõ ràng được luồng sức mạnh kia không hề bị cậu ta đánh bật đi. Nó chỉ bị cậu ta chém thành hai khối vô hình. Không dừng lại, cả hai lao thẳng về phía cậu ta với khoảng cách gần trong gan tấc.
Nguy mà không loạn, Bạch Hàn trong thời điểm đó mắt lóe sáng, bước lùi một bước, xoay lưỡi thương băng trong tay cắm xuống đất, cả thân người cậu mượn lực mà bật thẳng người lên trên cao nhằm tránh thoát luồng sức mạnh kia.
Thế nhưng với khoảng cách gần sát bên như vậy thì dù tốc độ của Bạch Hàn có nhanh ra sao cũng chẳng thể tránh thoát được hai luồng sức mạnh kia. Vù vù hai tiếng, hai khối ấy biến mất vào không khí.
Đáp người xuống đất, cả thân thể Bạch Hàn loạng choạng như sắp ngã tới nơi, chống cây thương băng để giữ thăng bằng, cậu ta ngạc nhiên đưa mắt nhìn xuống chân mình. Vốn hai luồng sức mạnh kia đã quét qua chân cậu ta. Không hề có một chút đau đớn, cũng không hề có máu chảy ra, cậu ta cứ tưởng là mình đã thoát khỏi tầm ảnh hưởng của nó. Vậy mà chân cậu ta hiện giờ lại hệt như đã trải qua cả trăm vạn năm vậy, nó hoàn toàn biến thành thân cây khô đét không còn một chút sức sống. Ngơ ngác nhìn bóng đen kia, lại nhìn xuống chân mình, cậu ta thậm chí chẳng tin nổi cái sự thật đang hiện hữu trước mắt.
Ở bên đây, phong kiếm dưới sự điều khiển của Phong Lam thậm chí đã đạt đến cảnh giới tùy tâm sở dục. Dưới sự điều khiển hoàn toàn bằng ý nghĩ của Phong Lam, cùng với khả năng tri thức trời phú của mình, phong kiếm trong đôi mắt sáng màu ngọc bích của cậu ta hệt như tồn tại những linh hồn riêng vậy. Mỗi kiếm như một binh, mỗi binh đều vào trận thế. Trận phong kiếm này hoàn toàn do Phong Lam tự nghĩ ra sau khi đã gặm xong đống sách cổ trong thư viện của sư phụ. Do lúc trước cảnh giới của cậu ta không đủ nên không thể sử dụng cách này được. Còn bây giờ, với đôi mắt màu ngọc bích kia tăng cường, chuyện đem đám phong kiếm dàn trận thì chẳng khác nào ngựa chạy quen đường.
Dù cho mới sử dụng được thì những trận kiếm phong này hoàn toàn đều là sát trận. Chỉ cần đi sai một giây thôi thì người trong trận cũng đủ để chết hơn chục lần. Vậy mà cái bóng đen kia lại như ma quỷ, lúc ẩn lúc hiện,lúc có lúc không, thậm chí chẳng thể đem hắn đặt vào mắt trận được. Dường như bóng đen đó chẳng tồn tại trên cõi đời này thì phải.
Bất chợt, không hiểu vì lý do gì mà bóng đen đó đứng lại. Thoáng vui mừng, Phong Lam lập tức dồn sức mạnh vào chủ kiếm sát trận, nhằm một đòn kết liễu hắn. Thế nhưng điều Phong Lam không thể ngờ được chính là chủ kiếm sát trận kia trước khi chạm vào người hắn đã biến mất. Trong khi đó, nó hiện ra ngay trước mi tâm cậu ta mà thậm chí cậu ta còn chẳng kịp nghĩ ngợi nữa.
Không chần chừ giây phút nào, Phong Lam lập tức lui người về sau trên không trung với một tốc độ khó tưởng, đồng thời toàn bộ phong kiếm dưới sự điều khiển của cậu ta nhanh chóng hóa thành một tấm thuẫn cực lớn nhằm cản lại lưỡi phong kiếm mất điều khiển. Thế nhưng Phong Lam đã quên một điều, lưỡi kiếm mất điều khiển ấy là chủ kiếm sát trận mà cậu ta đã dốc toàn lực tấn công, nó đương nhiên mạnh hơn hẳn tấm thuẫn gió mà cậu ta vừa mới tạo ra gấp nhiều lần. Từng tý một, lưỡi kiếm ấy đâm xuyên qua tấm thuẫn, mũi kiếm bén nhọn sắc lạnh hướng thẳng mi tâm Phong Lam mà đâm tới.
Ngay lúc tưởng chừng như lưỡi kiếm sắp xuyên qua đầu cậu ta, một tia chớp xanh lơ trong sát na ấy hiện lên bên tai cậu. Một chuỗi tiếng uỳnh đùng mãnh liệt vang lên trong tích tắc, mũi phong kiếm trong khoảng khắc chớp nhoáng ấy đã bị tia chớp xanh phá hủy hoàn toàn. Quay đầu lại, Phong Lam lập tức nhận ra Băng Giác Lang đang gầm gừ nhìn về phía cậu. Đôi mắt mang đầy sát ý mãnh liệt, bốn chân bám trụ mặt đất tạo ra một vùng băng lạnh, Phong Lam hiểu rằng Băng Giác Lang đang muốn ứng chiến cùng cậu ta.
Khẽ gật đầu, đôi mắt Phong Lam lại một lần nữa lại ánh lên màu xanh ngọc kỳ lạ, đồng thời Băng Giác Lang cũng rú lên một tràng dài mạnh bạo. Chiếc sừng cong vút trên đầu nó trong khoảnh khắc phát ra màu xanh tuyệt đẹp. Hất chiếc sừng đang phát sáng về phía bóng đen kia, một luồng ánh sáng xanh chói lòa lao đi trong không khí. Không dừng lại ở đó, cả thân hình Băng Giác Lang cũng lao theo luồng sức mạnh mà nó phóng ra.
Vẫn đang bay bổng và phiêu diêu trên không trung, thoáng thấy Băng Giác Lang lao tới, hai tay Phong Lam lập tức ốp vào nhau một cách mạnh bạo. Ngay tức khắc một cơn lũ khí cường hoành quấn lấy bóng đen kia đè xuống kiềm chế.
Lợi dụng khoảnh khắc tưởng chừng như hiếm có đó, Băng Giác Lang bật người lên không trung, chỉ vài ba cú lộn vòng của nó thì những vệt sáng cùng với những luồng sức mạnh sắc bén từ tay nó cuốn đến bóng đen kia.
Từng âm thanh mạnh mẽ khủng bố vang vọng trong hang động tĩnh mịch. Do không có đường thông ra ngoài nên âm thanh chói tai như đập thẳng vào màn nhĩ từng người không một chút thương tiếc. Mỗi khi có một tiếng nổ phát ra, một vùng đất rộng lập tức bị hóa thành băng lạnh lẽo, mỗi khi có một tiếng xoẹt gai người vang lên, mặt đất vốn bằng đá cứng rắn đã hóa thành cát mịn.
Nhưng, dưới áp lực gió của Phong Lam mà tên kia vẫn cứ như ma ảnh. Sau mỗi bước đi của hắn là một lần tấn công không thành của Băng Giác Lang. Mặt đất như bị sới tung lên cũng chẳng may may động đến hắn được chút nào.
Đáp xuống đất, thân thể Băng Giác Lang chỉ để lại một tàn ảnh trắng xóa như lụa. Cả thân hình nó đã lao tới bóng đen kia bằng một tốc độ khó tưởng. Móng vuốt sắc bén của nó hướng thẳng về phía bóng đen kia mà chém tới. Xoẹt một tiếng, mặt đất để lại một đường dài sâu hoắm sau khi bị Băng Giác Lang chém. Thế nhưng tên kia vẫn không chút thương tổn nào cả.
Ngay sau khi tấn công hụt, Băng Giác Lang lập tức muốn tránh khỏi chiến trường vì nó ở quá gần tên đó. Thế nhưng vào lúc nó vừa nghĩ đến việc lui thì tên đó đã đứng ở ngang người nó rồi. Tay hắn nhẹ đưa lên, trong khoảnh khắc ấy Phong Lam có thể thấy được một quả cầu khí đang xoáy dữ dội trong tay hắn.
Không chút chần chờ, tay Phong Lam lập tức hướng tay về phía Băng Giác Lang, nắm lại, kéo ra, thân hình Băng Giác Lang cũng lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy đi một quãng xa và tránh thoát được đòn tấn công của tên kia.
Dùng bộ vuốt của mình trấn trụ lại, Băng Giác Lang gầm lên, thân hình nó lại một lần nữa biến thành tàn ảnh.
Dưới màn đêm dày đặc, một dải ánh sáng trắng tinh mượt mà như lụa vờn quanh một bóng đen. Không có hoa chiêu mỹ lệ, chỉ có tấn công và sức mạnh băng giá, cùng với sự áp chế gắt gao của Phong Lam. Thế nhưng sự kết hơn giữa người và thú này dường như vẫn còn là chưa đủ.
Về phía Bạch Hàn, ngay lúc cậu ta còn ngơ ngác ấy, một luồng sức mạnh khác đã lao về phía cậu ta như một cơn thủy triều mạnh mẽ, không âm thanh, không có báo hiểu trước, thế nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơn lũ sức mạnh kia. Vội vàng cố lui về sau, thế nhưng với đôi chân khô quắt lúc này của cậu ta thì làm sao có thể cử động. Loạng choạng điều khiển đôi chân trong bất lực, Bạch Hàn lúc này chỉ có thể giương mắt mà cảm nhận luồng sức mạnh kia hướng về phía mình như cơn lũ đang gầm gào dữ dội đang ập đến.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như vô vọng ấy, một bóng người bỗng hiện ra trước mặt cậu ta. Một màn chắn đỏ cấp tộc tiện ra trước mặt cậu, một màu đỏ rực chói lòa chiếu gọi màn đêm đen kịt.
Chưa kịp ngơ ngác, luồng sức mạnh đó đã va đập mãnh liệt vào màn chắn đỏ của Hải Yến tạo nên một tràng âm thanh ầm ầm như cuồng phong đang gào thét. Bạch Hàn tức giận hét lớn:
- Hải Yến!!!
Hải Yến không quay đầu lại, đôi mắt cô lúc này là một ngọn luwaxddang hừng hực ý chí và quyết tâm. Luồng sức mạnh cỗ lão kia ầm ầm đập vào màn chắn đỏ khiến cho cô ấy bị đẩy về sau một quãng dài. Từng giọt mồ hôi tươm trên mặt cô rơi xuống xuống nền đất lạnh lẽo.
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Hàn cắm thương xuống đất, vận sức mạnh một cách điên cuồng, cậu ta nhanh chóng tạo nên một lớp băng hàn lạnh lẽo bao phủ lấy màn chắn đỏ của Hải Yến. Bạch Hàn khó khăn cất tiếng:
- Anh đã nói em phải ở dưới kia mà. Sao em không nghe lời.
Hải Yến lắc đầu đáp trả:
- Anh bảo vệ em, giờ anh cũng phải cho em bảo vệ anh chứ.
- Em…
Bạch Hàn thật không còn lời nào để nói cô bạn gái của mình nữa rồi. Nhưng mà nếu như lúc nãy Hải Yến không xuất hiện kịp thì cậu ta đã chết dưới luồng sức mạnh cỗ lão kia rồi.
Trong lúc cả hai đang cố gắng chống đỡ cơn lũ khí kia thì bất ngờ thay, luồng khí cổ lão kia bổng chốc biến mất như chưa từng tồn tại. Bạch Hàn cùng Hải Yến ngơ ngác nhìn bóng đen kia qua màn chắn đỏ, cả hai không thể hiểu được vì sao tên đó lại thu lức mạnh lại. Đúng lúc đó, từ đằng xa, Phong Lam thét lớn:
- Cẩn thận.
Cùng lúc đó Băng Giác Lang rống lớn một tiếng, cả thân hình nó cũng lập tức lao về phía Bạch Hàn.
Quay đầu lại, bên cạnh cậu ta lúc này là một thân ảnh to lớn khôi vĩ như một người khổng lồ. Dưới ánh sáng của màn chắn hòa cùng lớp băng, thân ảnh đó hiện lên rõ ràng trước mặt cậu ta, cả thân thể ngang dọc những vết thương sâu hoắm mà thưởng như chỉ cần một vết thôi cũng đủ khiến người lãnh chết mấy lần. Gương mặt bặm trợn với đôi mắt đầy sát ý và một vết chém dài ngang mặt khiến kẻ này vô tình tạo ra một thứ uy áp tử vong nồng đậm.
Không đợi Bạch Hàn và Hải Yến giật mình, kẻ khủng bố kia lập tức vận một quả cầu với một luồng uy áp mãnh liệt. Không chút chần chừ, không lỡ một giây nào, quả cầu với khoảng cách ngắn ngủi ấy va thẳng vào người Bạch Hàn không chút thương tiếc.
Không một âm thanh phát ra, thân thể Bạch Hàn biến mất hoàn toàn trước đôi mắt ngỡ ngàng của Hải Yến. Đứng đằng xa, Phong Lam cùng Băng Giác Lang cũng ngạc nhiên đến không thể tin nổi điều đang hiển hiện trước mặt cả hai.
Chỉ trong tích tắc, thân thể Bạch Hàn hiện lên ngay bên cạnh bóng đen còn lại. Dưới ánh sáng lờ mờ, Bạch Hàn chỉ kịp nhận ra bóng đen này giống hệt người vừa xuất hiện trước mặt cậu. Đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo để nhận biết chuyện gì đang xảy ra thì kẻ kia đã dẫm chân một cái thật mạnh, đồng thời một luồng khí cổ lão cường hoành nương theo tiếng xé gió mãnh liệt hướng về phía Bạch Hàn mà tấn công.
Trong sát na đó, Bạch Hàn gầm lên, một luồng khí tức cổ lão từ trong người cậu ta phát ra, một đôi mắt trắng tinh khôi phát sáng rực rỡ trong đêm tối. Cũng ngay trong tích tắc ấy, một luồng khí băng hàn lạnh lẽo đến kinh người tỏa ra bao trùm lấy cậu và tên kia. Gần như đồng thời, một thanh kiếm trong suốt như ảo ảnh cũng hiện lên ngay trước mặt cậu. Khi lưỡi kiếm ấy vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh cậu ta lập tức giảm xuống đến mức cả không khí cũng muốn đông đặc lại.
- A A A!!!
Bạch Hàn gầm lớn khiến cho Hải Yến và Phong Lam thoáng vui mừng vì cậu ta đã xuất hiện và hơn nữa là sự xuất hiện của cả hai bảo mệnh sức mạnh trong người cậu ta. Thế nhưng chưa kịp nở nụ cười, cả hai người đã vội xạm mặt. Bởi vì cú đấm của tên kia trong khoảnh khắc tưởng chừng như cả không khí cũng bị đông lại ấy đã hướng thẳng vào lưỡi kiếm trong suốt trước mặt Bạch Hàn. Không thể cản phá, thanh kiếm ấy bị dư lực mạnh mẽ từ cú đấm chấn thẳng vào người cậu ta, đồng thời, một tiếng nổ oành vang lên ngay tấp lự. Phun một ngụm máu, cả thân người cậu hệt như một con diều đứt dây mà bay vụt về sau.
- BẠCH HÀN!!!
Cả Hải Yến và Phong Lam hét lớn trong lúc thân thể Bạch Hàn bay như một mũi tên về phía nguồn ánh sáng vốn le lói từ nãy đến giờ kia. Không kịp thốt lên một tiếng nào, thân thể cậu ta nhanh chóng bị luồng ánh sáng đó nuốt chửng.
Hải Yến lúc ấy chỉ có thể giương mắt nhìn Bạch Hàn bị luồng ánh sáng ấy cuốn lấy rồi biến mất trong thoáng chốc. Mà Phong Lam cùng Băng Giác Lang cũng chẳng cất lên được lời nào. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí họ chẳng thể tiếp thu nổi cái sự thực tàn khốc đang diễn ra ở nơi đây.
Trong lúc đó, hai thân ảnh khôi vĩ kia cũng đang sững sờ nhìn về phía màn sáng, giống như là họ đang vướng phải một vấn đề vô cùng gay cấn đến mức chẳng thể hình dung được nổi vậy. Sự im lặng trong thoáng chốc bao trùm không gian đen tối ở nơi đây.
- HÀN!!!
Hải Yến thét lên, đồng thời cô hướng về phía ánh sáng kia mà lao đến bất chấp hai tên hung thần kia đang cản lối.
Như vừa tỉnh lại sau sự ngỡ ngàng, tên đã dịch chuyển Bạch Hàn lập tức xoay người lại, đồng thời một cú đấm mãnh liệt xé gió hướng về phía Hải Yến mà lao tới.
Bằng tất cả phản ứng của mình, Hải Yến lập tức tạo nên màn chắn ở xung quanh hai tay cô. Cú đấm của tên đó vừa chạm vào màn chắn đỏ thì lập tức tạo nên một cơn xung chấn mãnh liệt. Cả người Hải Yến lập tức bị đầy lùi về sau một quãng rất xa.
Lau đi vết máu nơi khóe miệng, đưa đôi mắt rực đỏ màu giận dữ về phía tên kia, Hải Yến thét vang một tiếng làm cho cả hang động cũng rung lên trong thoáng chốc. Một màn chắn đỏ rực cũng cấp tốc hiện ra bao bọc lấy cả người cô ấy. Màn chắn đỏ kia tức tốc hóa thành một bộ giáp đỏ rực cùng một thanh đao như đang rực cháy nơi tay Hải Yến.
Trên không trung, đôi mắt Phong Lam cũng hóa thành một dãy tinh quang màu ngọc bích. Phong kiếm lúc này hệt như sương khói nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh người cậu ta. Từng lưỡi kiếm phong sắc bén hướng về phía hai kẻ kia mà run lên bần bật.
Ngay cả Băng Giác Lang lúc này cũng hoàn toàn biến đổi, lớp lông mềm mại trắng tinh trên người nó lập tức hóa thành lớp bảo vệ đầy gai nhọn và lạnh lẽo. Đôi mắt trong bóng đêm hóa thành màu trắng tinh khiết, cả người nó toát ra luồng sát ý nồng đậm hướng về hai thân ảnh vĩ đại kia.
Cả ba gầm lên mãnh liệt, thân hình họ lao về phía hai người kia với một tốc độ chóng mặt. Lưỡi đao đỏ rực như đang cháy của Hải Yến bổ thẳng xuống đầu tên đã đánh cô. Không có hoa chiêu mỹ lệ, không sức mạnh kinh khủng, cô chỉ chém thẳng xuống như thế nhưng vẫn nương theo đó là tiếng xé gió ầm ầm mãnh liệt.
Tên đó lập tức nhận ra sự nguy hiểm của cú tấn công tưởng chừng như rất đơn giản ấy. Hắn ngay tức khắc xoay người hóa thành một tàn ảnh. Lưỡi đao của Hải Yến chém hụt xuống đất tạo thành một rãnh dài ngoằn sâu hoắm dưới mất đất.
Cơn kình phong bỗng xuất hiện ngay bên cạnh cô mà không hề có một cái gì báo trước. Xoay người cấp tốc, cô đá thẳng về phía cơn kình phong kia. Dưới cú va đập của áo giáp đỏ và lực lượng mạnh mẽ khủng bố của thân ảnh, một vụ nổ dữ dội vang lên chấn động không khí. Cả hai cũng bị chấn văng ra đằng sau một quãng rất xa. Đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt đầy sự giận dữ đỏ ngầu, Hải Yến cùng tên kia lại một lần nữa quằng nhau đấu đá dữ dội.
Ở bên đây, Phong Lam cùng Băng Giác Lang liên thủ tấn công tên còn lại. Từng thanh phong kiếm sắc bén xé gió hướng về phía hắn mà lao tới, từng luồng sức mạnh xanh trắng hòa lẫn liên tục được tung ra. Tất cả hòa vào nhau tạo nên một bức tranh đẹp đẽ nhưng vẫn mang theo sự chết chóc nồng đậm.
Dưới đôi mắt của Phong Lam, xung quanh tên kia lúc này là một lớp màn mong manh khó thấy. Thế nhưng, lớp màn ấy lại toát ra một cảm giác tang thương cổ lão khó diễn tả thành lời. Điều đặc biệt hơn, nếu có bất kỳ thanh phong kiếm nào xuyên qua màn chắn mong manh đó thì nó lập tức hóa thành một lớp khí mỏng rồi biến đi đâu mất biệt.
Băng Giác Lang dùng toàn bộ sự nhanh nhẹn của mình lao đến tấn công tên kia, thoắt bên trái, ẩn bên phải, nhảy lên, chồm xuống. Mỗi động tác của Băng Giác Lang xuất ra là mỗi lần mặt đất cứng rắn bị cày xới. Thế nhưng dù là sát khí hay sức mạnh băng giá từ sừng băng của nó thì cũng chẳng thể tổn thương được tên kia. Đồng thời lớn màn chắn mỏng manh ấy của hắn khiến Băng Giác Lang cảm thấy như đang trực tiếp uy hiếp đến bản thân của nó vậy.
Đứng trên không trung, tuy đang vận sức mạnh tạo ra hàng loạt phong kiếm để tấn công nhưng Phong Lam vẫn giữ được bình tĩnh mà quan sát mọi động tĩnh của cả hai tên. Trong một thoáng, cậu ta nhận ra được tên đang đánh nhau với Hải Yến có những luồng khí rất lạ bao quanh người, những luồng khí như có như không. Mà nếu như để ý kỹ thì ngay lúc hắn hóa thành tàn ảnh tránh thoát thì ở một nơi bất kỳ nào đó lại xuất hiện khí lưu mãnh liệt.
Còn tên đang giao đấu với Băng Giác Lang lại khác, luồng khí lưu quanh người hắn hoàn toàn giống như một thế giới khác vậy, nó thậm chí cách biệt hoàn toàn với xung quanh. Mắt lóe sáng, có vẻ như cậu ta đã nắm được một tia manh mối. Dù là nhỏ nhoi nhưng có thể lật ngược được thế cờ này.
Ở trận chiến của Hải Yến và tên kia, cả hai vẫn quầng nhau chiến đấu dữ dội, từng tia lửa vẫn đều đặn lóe lên rồi chợp tắt, từng âm thanh chát chúa vẫn cứ ầm ầm không dứt.
- Hải Yến, tấn công hắn.
Từ trên cao, Phong Lam la lớn về phía Hải Yến. Trong tình hình đó, Hải Yến lập tức đâm thẳng cây đao trong tay về phía trước.
Trong thoáng chốc, tên kia đã biến mất nhằm tránh khỏi đòn tấn công mãnh liệt nhưng đơn giản của Hải Yến. Thế nhưng ngay tại vị trí hắn vừa xuất hiện, một thanh phong kiếm sắc bén đã treo ngay trước mặt hắn. Bất ngờ, hắn lại nhanh chóng hóa thành tàn ảnh, thế nhưng những thanh phong kiếm kia hệt như đã đoán được hắn xuất hiện ở nơi nào. Bất kỳ lúc nào hắn xuất hiện cũng đều có những thanh phong kiếm treo đấy đợi hắn.
Vừa thấy đồng bọn mình gặp phải hiểm cảnh, tên còn lại lập tức bỏ qua Băng Giác Lang mà lao đến tên kia. Một luồng khí cường hoành cổ lão mạnh mẽ bung tỏa ra không gian. Đúng lúc này Phong Lam bỗng hét lớn:
- Băng Giác Lang, hóa băng không gian.
Lập tức hiểu ý, dù không không phải là chủ nhân của nó nhưng trong giờ phút này nó hiểu rằng lúc này Phong Lam chính là hy vọng cuối cùng để chiến thắng. Gầm lên một tiếng, nó dẫm chân thật mạnh xuống đất. Bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được, một cơn lũ hàn khí mạnh mẽ tỏa ra từ chân nó. Lớp băng ấy nhanh chóng cuốn lấy người tên đó khiến cho hắn trở thành một tượng băng trong thoáng chốc.
Thế nhưng tảng băng hình người kia lại lập tức phá vở lớp băng bao quanh người mình, gầm lên một tiếng, hắn không thèm đi cứu đồng đội của mình nữa. Đôi tay to lớn chập lại trong không trung, một luồng áp lực khủng bố xoáy thẳng về phía Băng Giác Lang. Nó lập tức nghiêng người né tránh cú tấn công đó, nơi luồng áp lực kia đi qua, những tảng đá lập tức trở nên mong manh rồi vỡ vụn.
Không dừng lại, chân hắn bật mạnh về phía Băng Giác Lang, luồng kình khí theo nắm tay của hắn mà tấn công con thần thú. Đúng lúc này, Hải Yến với bộ giáp đỏ rực nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn. Hai nắm tay, một của tên kia, một của Hải Yến chạm nhau tạo tên một cơn xung kích mãnh liệt.
Đẩy về sau một quãng xa, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn nhau, cả hai gầm lên rồi chuẩn bị lao nhàu nhau quầng chiến.
Ngay khi cả hai sắp lao vào nhau thì một sợi tơ màu trắng bạc đã nhẹ nhàng như sương khói vờn quanh thân thể mỗi người có mặt ở đây. Cùng với đó là một giọng nói âm trầm mà cũng đầy uy hiếp vang lên trong màn đêm:
- Tất cả dừng tay.
Lập tức toàn bộ những người có mặt trong hang động lúc này đều nhìn về phía phát ra tiếng nói kia. Dưới ánh sáng lờ mờ chiếu rọi, thân ảnh Bạch Hàn hệt như một vị thần đầy khủng bố và uy hiếp hiện lên trên không trung.
Tên tấn công Băng Giác Lang gầm lên đầy tức giận. Vận sức mạnh vào tay, hắn vừa định xông đến Bạch Hàn thì cậu ta đã trừng to mắt nhìn hắn. Sợi tơ màu trắng mỏng manh kia nhanh chóng ướp đá cánh tay lẫn luồng sức mạnh mà hắn đang vận sức.
Ngơ ngác nhìn tay mình, rồi lại nhìn Bạch Hàn vừa xuất hiện. Hắn dường như không cam tâm cho lắm. Thế nhưng hắn vẫn quyết định lui về và đình chỉ tấn công.
Quay qua nhìn Phong Lam, Bạch Hàn gật đầu cất tiếng:
- Được rồi, cậu thả người kia ra đi.
Chần chừ đôi chút, Phong Lam khẽ gật đầu rồi dừng việc dùng phong kiếm khống chế người kia lại. Phong Lam nhẹ đáp xuống bên cạnh Hải Yến, Bạch Hàn cũng vừa lúc đặt chân xuống đất. Hải Yến lập tức lao đến ghì chặt lấy tay Bạch Hàn, cô ấy run người mà không nói được tiếng nào.
Khẽ vỗ tay cô an ủi, Bạch Hàn đưa mắt nhìn về hai người kia. Thế rồi cậu ta bất chợt vòng tay cung kính cúi chào hai người.
- Là chúng tôi thất lễ, xin hai vị đừng trách phạt.
Trố mắt nhìn hành động của Bạch Hàn, Phong Lam nắm chặt lấy vai cậu ta rồi cất tiếng ngạc nhiên:
- Chuyện gì đây Bạch Hàn?
Từ tốn, Bạch Hàn đứng thẳng lưng rồi nói một câu mà Phong Lam tưởng chừng như không thể tiếp thụ nổi:
- Cậu còn nhớ, sư phụ Thiên Nhân từng nói về một cái giếng có khả năng soi rọi tương lai chứ.
Nắm lấy lưỡi thương băng bén nhọn và sắc lạnh trong tay, Bạch Hàn vụt thẳng mũi thương băng về bóng đen bên trái. Mũi thương xé gió ầm ầm tưởng chừng như lao xuống thân thể tên đó. Nhưng khi nhìn lại, bên dưới mũi thương chỉ còn là khoảng trống cùng lớp băng trắng xóa đã đóng dày tự bao giờ.
Cũng vào giây phút vẫn còn đang ngỡ ngàng đó, cậu ta bỗng cảm nhận đươc một luồng sức mạnh cổ lão đang phóng thẳng về phía cậu ta.
Quét mạnh lưỡi thương về phía phát ra luồng sức mạnh đó, một thứ uy áp khó hiểu va mạnh vào mũi thương trong tay cậu. Không giống như lúc bình thường luôn có những vụ nổ xuất hiện, vào sát na đó, Bạch Hàn cảm nhận rõ ràng được luồng sức mạnh kia không hề bị cậu ta đánh bật đi. Nó chỉ bị cậu ta chém thành hai khối vô hình. Không dừng lại, cả hai lao thẳng về phía cậu ta với khoảng cách gần trong gan tấc.
Nguy mà không loạn, Bạch Hàn trong thời điểm đó mắt lóe sáng, bước lùi một bước, xoay lưỡi thương băng trong tay cắm xuống đất, cả thân người cậu mượn lực mà bật thẳng người lên trên cao nhằm tránh thoát luồng sức mạnh kia.
Thế nhưng với khoảng cách gần sát bên như vậy thì dù tốc độ của Bạch Hàn có nhanh ra sao cũng chẳng thể tránh thoát được hai luồng sức mạnh kia. Vù vù hai tiếng, hai khối ấy biến mất vào không khí.
Đáp người xuống đất, cả thân thể Bạch Hàn loạng choạng như sắp ngã tới nơi, chống cây thương băng để giữ thăng bằng, cậu ta ngạc nhiên đưa mắt nhìn xuống chân mình. Vốn hai luồng sức mạnh kia đã quét qua chân cậu ta. Không hề có một chút đau đớn, cũng không hề có máu chảy ra, cậu ta cứ tưởng là mình đã thoát khỏi tầm ảnh hưởng của nó. Vậy mà chân cậu ta hiện giờ lại hệt như đã trải qua cả trăm vạn năm vậy, nó hoàn toàn biến thành thân cây khô đét không còn một chút sức sống. Ngơ ngác nhìn bóng đen kia, lại nhìn xuống chân mình, cậu ta thậm chí chẳng tin nổi cái sự thật đang hiện hữu trước mắt.
Ở bên đây, phong kiếm dưới sự điều khiển của Phong Lam thậm chí đã đạt đến cảnh giới tùy tâm sở dục. Dưới sự điều khiển hoàn toàn bằng ý nghĩ của Phong Lam, cùng với khả năng tri thức trời phú của mình, phong kiếm trong đôi mắt sáng màu ngọc bích của cậu ta hệt như tồn tại những linh hồn riêng vậy. Mỗi kiếm như một binh, mỗi binh đều vào trận thế. Trận phong kiếm này hoàn toàn do Phong Lam tự nghĩ ra sau khi đã gặm xong đống sách cổ trong thư viện của sư phụ. Do lúc trước cảnh giới của cậu ta không đủ nên không thể sử dụng cách này được. Còn bây giờ, với đôi mắt màu ngọc bích kia tăng cường, chuyện đem đám phong kiếm dàn trận thì chẳng khác nào ngựa chạy quen đường.
Dù cho mới sử dụng được thì những trận kiếm phong này hoàn toàn đều là sát trận. Chỉ cần đi sai một giây thôi thì người trong trận cũng đủ để chết hơn chục lần. Vậy mà cái bóng đen kia lại như ma quỷ, lúc ẩn lúc hiện,lúc có lúc không, thậm chí chẳng thể đem hắn đặt vào mắt trận được. Dường như bóng đen đó chẳng tồn tại trên cõi đời này thì phải.
Bất chợt, không hiểu vì lý do gì mà bóng đen đó đứng lại. Thoáng vui mừng, Phong Lam lập tức dồn sức mạnh vào chủ kiếm sát trận, nhằm một đòn kết liễu hắn. Thế nhưng điều Phong Lam không thể ngờ được chính là chủ kiếm sát trận kia trước khi chạm vào người hắn đã biến mất. Trong khi đó, nó hiện ra ngay trước mi tâm cậu ta mà thậm chí cậu ta còn chẳng kịp nghĩ ngợi nữa.
Không chần chừ giây phút nào, Phong Lam lập tức lui người về sau trên không trung với một tốc độ khó tưởng, đồng thời toàn bộ phong kiếm dưới sự điều khiển của cậu ta nhanh chóng hóa thành một tấm thuẫn cực lớn nhằm cản lại lưỡi phong kiếm mất điều khiển. Thế nhưng Phong Lam đã quên một điều, lưỡi kiếm mất điều khiển ấy là chủ kiếm sát trận mà cậu ta đã dốc toàn lực tấn công, nó đương nhiên mạnh hơn hẳn tấm thuẫn gió mà cậu ta vừa mới tạo ra gấp nhiều lần. Từng tý một, lưỡi kiếm ấy đâm xuyên qua tấm thuẫn, mũi kiếm bén nhọn sắc lạnh hướng thẳng mi tâm Phong Lam mà đâm tới.
Ngay lúc tưởng chừng như lưỡi kiếm sắp xuyên qua đầu cậu ta, một tia chớp xanh lơ trong sát na ấy hiện lên bên tai cậu. Một chuỗi tiếng uỳnh đùng mãnh liệt vang lên trong tích tắc, mũi phong kiếm trong khoảng khắc chớp nhoáng ấy đã bị tia chớp xanh phá hủy hoàn toàn. Quay đầu lại, Phong Lam lập tức nhận ra Băng Giác Lang đang gầm gừ nhìn về phía cậu. Đôi mắt mang đầy sát ý mãnh liệt, bốn chân bám trụ mặt đất tạo ra một vùng băng lạnh, Phong Lam hiểu rằng Băng Giác Lang đang muốn ứng chiến cùng cậu ta.
Khẽ gật đầu, đôi mắt Phong Lam lại một lần nữa lại ánh lên màu xanh ngọc kỳ lạ, đồng thời Băng Giác Lang cũng rú lên một tràng dài mạnh bạo. Chiếc sừng cong vút trên đầu nó trong khoảnh khắc phát ra màu xanh tuyệt đẹp. Hất chiếc sừng đang phát sáng về phía bóng đen kia, một luồng ánh sáng xanh chói lòa lao đi trong không khí. Không dừng lại ở đó, cả thân hình Băng Giác Lang cũng lao theo luồng sức mạnh mà nó phóng ra.
Vẫn đang bay bổng và phiêu diêu trên không trung, thoáng thấy Băng Giác Lang lao tới, hai tay Phong Lam lập tức ốp vào nhau một cách mạnh bạo. Ngay tức khắc một cơn lũ khí cường hoành quấn lấy bóng đen kia đè xuống kiềm chế.
Lợi dụng khoảnh khắc tưởng chừng như hiếm có đó, Băng Giác Lang bật người lên không trung, chỉ vài ba cú lộn vòng của nó thì những vệt sáng cùng với những luồng sức mạnh sắc bén từ tay nó cuốn đến bóng đen kia.
Từng âm thanh mạnh mẽ khủng bố vang vọng trong hang động tĩnh mịch. Do không có đường thông ra ngoài nên âm thanh chói tai như đập thẳng vào màn nhĩ từng người không một chút thương tiếc. Mỗi khi có một tiếng nổ phát ra, một vùng đất rộng lập tức bị hóa thành băng lạnh lẽo, mỗi khi có một tiếng xoẹt gai người vang lên, mặt đất vốn bằng đá cứng rắn đã hóa thành cát mịn.
Nhưng, dưới áp lực gió của Phong Lam mà tên kia vẫn cứ như ma ảnh. Sau mỗi bước đi của hắn là một lần tấn công không thành của Băng Giác Lang. Mặt đất như bị sới tung lên cũng chẳng may may động đến hắn được chút nào.
Đáp xuống đất, thân thể Băng Giác Lang chỉ để lại một tàn ảnh trắng xóa như lụa. Cả thân hình nó đã lao tới bóng đen kia bằng một tốc độ khó tưởng. Móng vuốt sắc bén của nó hướng thẳng về phía bóng đen kia mà chém tới. Xoẹt một tiếng, mặt đất để lại một đường dài sâu hoắm sau khi bị Băng Giác Lang chém. Thế nhưng tên kia vẫn không chút thương tổn nào cả.
Ngay sau khi tấn công hụt, Băng Giác Lang lập tức muốn tránh khỏi chiến trường vì nó ở quá gần tên đó. Thế nhưng vào lúc nó vừa nghĩ đến việc lui thì tên đó đã đứng ở ngang người nó rồi. Tay hắn nhẹ đưa lên, trong khoảnh khắc ấy Phong Lam có thể thấy được một quả cầu khí đang xoáy dữ dội trong tay hắn.
Không chút chần chờ, tay Phong Lam lập tức hướng tay về phía Băng Giác Lang, nắm lại, kéo ra, thân hình Băng Giác Lang cũng lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy đi một quãng xa và tránh thoát được đòn tấn công của tên kia.
Dùng bộ vuốt của mình trấn trụ lại, Băng Giác Lang gầm lên, thân hình nó lại một lần nữa biến thành tàn ảnh.
Dưới màn đêm dày đặc, một dải ánh sáng trắng tinh mượt mà như lụa vờn quanh một bóng đen. Không có hoa chiêu mỹ lệ, chỉ có tấn công và sức mạnh băng giá, cùng với sự áp chế gắt gao của Phong Lam. Thế nhưng sự kết hơn giữa người và thú này dường như vẫn còn là chưa đủ.
Về phía Bạch Hàn, ngay lúc cậu ta còn ngơ ngác ấy, một luồng sức mạnh khác đã lao về phía cậu ta như một cơn thủy triều mạnh mẽ, không âm thanh, không có báo hiểu trước, thế nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơn lũ sức mạnh kia. Vội vàng cố lui về sau, thế nhưng với đôi chân khô quắt lúc này của cậu ta thì làm sao có thể cử động. Loạng choạng điều khiển đôi chân trong bất lực, Bạch Hàn lúc này chỉ có thể giương mắt mà cảm nhận luồng sức mạnh kia hướng về phía mình như cơn lũ đang gầm gào dữ dội đang ập đến.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như vô vọng ấy, một bóng người bỗng hiện ra trước mặt cậu ta. Một màn chắn đỏ cấp tộc tiện ra trước mặt cậu, một màu đỏ rực chói lòa chiếu gọi màn đêm đen kịt.
Chưa kịp ngơ ngác, luồng sức mạnh đó đã va đập mãnh liệt vào màn chắn đỏ của Hải Yến tạo nên một tràng âm thanh ầm ầm như cuồng phong đang gào thét. Bạch Hàn tức giận hét lớn:
- Hải Yến!!!
Hải Yến không quay đầu lại, đôi mắt cô lúc này là một ngọn luwaxddang hừng hực ý chí và quyết tâm. Luồng sức mạnh cỗ lão kia ầm ầm đập vào màn chắn đỏ khiến cho cô ấy bị đẩy về sau một quãng dài. Từng giọt mồ hôi tươm trên mặt cô rơi xuống xuống nền đất lạnh lẽo.
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Hàn cắm thương xuống đất, vận sức mạnh một cách điên cuồng, cậu ta nhanh chóng tạo nên một lớp băng hàn lạnh lẽo bao phủ lấy màn chắn đỏ của Hải Yến. Bạch Hàn khó khăn cất tiếng:
- Anh đã nói em phải ở dưới kia mà. Sao em không nghe lời.
Hải Yến lắc đầu đáp trả:
- Anh bảo vệ em, giờ anh cũng phải cho em bảo vệ anh chứ.
- Em…
Bạch Hàn thật không còn lời nào để nói cô bạn gái của mình nữa rồi. Nhưng mà nếu như lúc nãy Hải Yến không xuất hiện kịp thì cậu ta đã chết dưới luồng sức mạnh cỗ lão kia rồi.
Trong lúc cả hai đang cố gắng chống đỡ cơn lũ khí kia thì bất ngờ thay, luồng khí cổ lão kia bổng chốc biến mất như chưa từng tồn tại. Bạch Hàn cùng Hải Yến ngơ ngác nhìn bóng đen kia qua màn chắn đỏ, cả hai không thể hiểu được vì sao tên đó lại thu lức mạnh lại. Đúng lúc đó, từ đằng xa, Phong Lam thét lớn:
- Cẩn thận.
Cùng lúc đó Băng Giác Lang rống lớn một tiếng, cả thân hình nó cũng lập tức lao về phía Bạch Hàn.
Quay đầu lại, bên cạnh cậu ta lúc này là một thân ảnh to lớn khôi vĩ như một người khổng lồ. Dưới ánh sáng của màn chắn hòa cùng lớp băng, thân ảnh đó hiện lên rõ ràng trước mặt cậu ta, cả thân thể ngang dọc những vết thương sâu hoắm mà thưởng như chỉ cần một vết thôi cũng đủ khiến người lãnh chết mấy lần. Gương mặt bặm trợn với đôi mắt đầy sát ý và một vết chém dài ngang mặt khiến kẻ này vô tình tạo ra một thứ uy áp tử vong nồng đậm.
Không đợi Bạch Hàn và Hải Yến giật mình, kẻ khủng bố kia lập tức vận một quả cầu với một luồng uy áp mãnh liệt. Không chút chần chừ, không lỡ một giây nào, quả cầu với khoảng cách ngắn ngủi ấy va thẳng vào người Bạch Hàn không chút thương tiếc.
Không một âm thanh phát ra, thân thể Bạch Hàn biến mất hoàn toàn trước đôi mắt ngỡ ngàng của Hải Yến. Đứng đằng xa, Phong Lam cùng Băng Giác Lang cũng ngạc nhiên đến không thể tin nổi điều đang hiển hiện trước mặt cả hai.
Chỉ trong tích tắc, thân thể Bạch Hàn hiện lên ngay bên cạnh bóng đen còn lại. Dưới ánh sáng lờ mờ, Bạch Hàn chỉ kịp nhận ra bóng đen này giống hệt người vừa xuất hiện trước mặt cậu. Đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo để nhận biết chuyện gì đang xảy ra thì kẻ kia đã dẫm chân một cái thật mạnh, đồng thời một luồng khí cổ lão cường hoành nương theo tiếng xé gió mãnh liệt hướng về phía Bạch Hàn mà tấn công.
Trong sát na đó, Bạch Hàn gầm lên, một luồng khí tức cổ lão từ trong người cậu ta phát ra, một đôi mắt trắng tinh khôi phát sáng rực rỡ trong đêm tối. Cũng ngay trong tích tắc ấy, một luồng khí băng hàn lạnh lẽo đến kinh người tỏa ra bao trùm lấy cậu và tên kia. Gần như đồng thời, một thanh kiếm trong suốt như ảo ảnh cũng hiện lên ngay trước mặt cậu. Khi lưỡi kiếm ấy vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh cậu ta lập tức giảm xuống đến mức cả không khí cũng muốn đông đặc lại.
- A A A!!!
Bạch Hàn gầm lớn khiến cho Hải Yến và Phong Lam thoáng vui mừng vì cậu ta đã xuất hiện và hơn nữa là sự xuất hiện của cả hai bảo mệnh sức mạnh trong người cậu ta. Thế nhưng chưa kịp nở nụ cười, cả hai người đã vội xạm mặt. Bởi vì cú đấm của tên kia trong khoảnh khắc tưởng chừng như cả không khí cũng bị đông lại ấy đã hướng thẳng vào lưỡi kiếm trong suốt trước mặt Bạch Hàn. Không thể cản phá, thanh kiếm ấy bị dư lực mạnh mẽ từ cú đấm chấn thẳng vào người cậu ta, đồng thời, một tiếng nổ oành vang lên ngay tấp lự. Phun một ngụm máu, cả thân người cậu hệt như một con diều đứt dây mà bay vụt về sau.
- BẠCH HÀN!!!
Cả Hải Yến và Phong Lam hét lớn trong lúc thân thể Bạch Hàn bay như một mũi tên về phía nguồn ánh sáng vốn le lói từ nãy đến giờ kia. Không kịp thốt lên một tiếng nào, thân thể cậu ta nhanh chóng bị luồng ánh sáng đó nuốt chửng.
Hải Yến lúc ấy chỉ có thể giương mắt nhìn Bạch Hàn bị luồng ánh sáng ấy cuốn lấy rồi biến mất trong thoáng chốc. Mà Phong Lam cùng Băng Giác Lang cũng chẳng cất lên được lời nào. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí họ chẳng thể tiếp thu nổi cái sự thực tàn khốc đang diễn ra ở nơi đây.
Trong lúc đó, hai thân ảnh khôi vĩ kia cũng đang sững sờ nhìn về phía màn sáng, giống như là họ đang vướng phải một vấn đề vô cùng gay cấn đến mức chẳng thể hình dung được nổi vậy. Sự im lặng trong thoáng chốc bao trùm không gian đen tối ở nơi đây.
- HÀN!!!
Hải Yến thét lên, đồng thời cô hướng về phía ánh sáng kia mà lao đến bất chấp hai tên hung thần kia đang cản lối.
Như vừa tỉnh lại sau sự ngỡ ngàng, tên đã dịch chuyển Bạch Hàn lập tức xoay người lại, đồng thời một cú đấm mãnh liệt xé gió hướng về phía Hải Yến mà lao tới.
Bằng tất cả phản ứng của mình, Hải Yến lập tức tạo nên màn chắn ở xung quanh hai tay cô. Cú đấm của tên đó vừa chạm vào màn chắn đỏ thì lập tức tạo nên một cơn xung chấn mãnh liệt. Cả người Hải Yến lập tức bị đầy lùi về sau một quãng rất xa.
Lau đi vết máu nơi khóe miệng, đưa đôi mắt rực đỏ màu giận dữ về phía tên kia, Hải Yến thét vang một tiếng làm cho cả hang động cũng rung lên trong thoáng chốc. Một màn chắn đỏ rực cũng cấp tốc hiện ra bao bọc lấy cả người cô ấy. Màn chắn đỏ kia tức tốc hóa thành một bộ giáp đỏ rực cùng một thanh đao như đang rực cháy nơi tay Hải Yến.
Trên không trung, đôi mắt Phong Lam cũng hóa thành một dãy tinh quang màu ngọc bích. Phong kiếm lúc này hệt như sương khói nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh người cậu ta. Từng lưỡi kiếm phong sắc bén hướng về phía hai kẻ kia mà run lên bần bật.
Ngay cả Băng Giác Lang lúc này cũng hoàn toàn biến đổi, lớp lông mềm mại trắng tinh trên người nó lập tức hóa thành lớp bảo vệ đầy gai nhọn và lạnh lẽo. Đôi mắt trong bóng đêm hóa thành màu trắng tinh khiết, cả người nó toát ra luồng sát ý nồng đậm hướng về hai thân ảnh vĩ đại kia.
Cả ba gầm lên mãnh liệt, thân hình họ lao về phía hai người kia với một tốc độ chóng mặt. Lưỡi đao đỏ rực như đang cháy của Hải Yến bổ thẳng xuống đầu tên đã đánh cô. Không có hoa chiêu mỹ lệ, không sức mạnh kinh khủng, cô chỉ chém thẳng xuống như thế nhưng vẫn nương theo đó là tiếng xé gió ầm ầm mãnh liệt.
Tên đó lập tức nhận ra sự nguy hiểm của cú tấn công tưởng chừng như rất đơn giản ấy. Hắn ngay tức khắc xoay người hóa thành một tàn ảnh. Lưỡi đao của Hải Yến chém hụt xuống đất tạo thành một rãnh dài ngoằn sâu hoắm dưới mất đất.
Cơn kình phong bỗng xuất hiện ngay bên cạnh cô mà không hề có một cái gì báo trước. Xoay người cấp tốc, cô đá thẳng về phía cơn kình phong kia. Dưới cú va đập của áo giáp đỏ và lực lượng mạnh mẽ khủng bố của thân ảnh, một vụ nổ dữ dội vang lên chấn động không khí. Cả hai cũng bị chấn văng ra đằng sau một quãng rất xa. Đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt đầy sự giận dữ đỏ ngầu, Hải Yến cùng tên kia lại một lần nữa quằng nhau đấu đá dữ dội.
Ở bên đây, Phong Lam cùng Băng Giác Lang liên thủ tấn công tên còn lại. Từng thanh phong kiếm sắc bén xé gió hướng về phía hắn mà lao tới, từng luồng sức mạnh xanh trắng hòa lẫn liên tục được tung ra. Tất cả hòa vào nhau tạo nên một bức tranh đẹp đẽ nhưng vẫn mang theo sự chết chóc nồng đậm.
Dưới đôi mắt của Phong Lam, xung quanh tên kia lúc này là một lớp màn mong manh khó thấy. Thế nhưng, lớp màn ấy lại toát ra một cảm giác tang thương cổ lão khó diễn tả thành lời. Điều đặc biệt hơn, nếu có bất kỳ thanh phong kiếm nào xuyên qua màn chắn mong manh đó thì nó lập tức hóa thành một lớp khí mỏng rồi biến đi đâu mất biệt.
Băng Giác Lang dùng toàn bộ sự nhanh nhẹn của mình lao đến tấn công tên kia, thoắt bên trái, ẩn bên phải, nhảy lên, chồm xuống. Mỗi động tác của Băng Giác Lang xuất ra là mỗi lần mặt đất cứng rắn bị cày xới. Thế nhưng dù là sát khí hay sức mạnh băng giá từ sừng băng của nó thì cũng chẳng thể tổn thương được tên kia. Đồng thời lớn màn chắn mỏng manh ấy của hắn khiến Băng Giác Lang cảm thấy như đang trực tiếp uy hiếp đến bản thân của nó vậy.
Đứng trên không trung, tuy đang vận sức mạnh tạo ra hàng loạt phong kiếm để tấn công nhưng Phong Lam vẫn giữ được bình tĩnh mà quan sát mọi động tĩnh của cả hai tên. Trong một thoáng, cậu ta nhận ra được tên đang đánh nhau với Hải Yến có những luồng khí rất lạ bao quanh người, những luồng khí như có như không. Mà nếu như để ý kỹ thì ngay lúc hắn hóa thành tàn ảnh tránh thoát thì ở một nơi bất kỳ nào đó lại xuất hiện khí lưu mãnh liệt.
Còn tên đang giao đấu với Băng Giác Lang lại khác, luồng khí lưu quanh người hắn hoàn toàn giống như một thế giới khác vậy, nó thậm chí cách biệt hoàn toàn với xung quanh. Mắt lóe sáng, có vẻ như cậu ta đã nắm được một tia manh mối. Dù là nhỏ nhoi nhưng có thể lật ngược được thế cờ này.
Ở trận chiến của Hải Yến và tên kia, cả hai vẫn quầng nhau chiến đấu dữ dội, từng tia lửa vẫn đều đặn lóe lên rồi chợp tắt, từng âm thanh chát chúa vẫn cứ ầm ầm không dứt.
- Hải Yến, tấn công hắn.
Từ trên cao, Phong Lam la lớn về phía Hải Yến. Trong tình hình đó, Hải Yến lập tức đâm thẳng cây đao trong tay về phía trước.
Trong thoáng chốc, tên kia đã biến mất nhằm tránh khỏi đòn tấn công mãnh liệt nhưng đơn giản của Hải Yến. Thế nhưng ngay tại vị trí hắn vừa xuất hiện, một thanh phong kiếm sắc bén đã treo ngay trước mặt hắn. Bất ngờ, hắn lại nhanh chóng hóa thành tàn ảnh, thế nhưng những thanh phong kiếm kia hệt như đã đoán được hắn xuất hiện ở nơi nào. Bất kỳ lúc nào hắn xuất hiện cũng đều có những thanh phong kiếm treo đấy đợi hắn.
Vừa thấy đồng bọn mình gặp phải hiểm cảnh, tên còn lại lập tức bỏ qua Băng Giác Lang mà lao đến tên kia. Một luồng khí cường hoành cổ lão mạnh mẽ bung tỏa ra không gian. Đúng lúc này Phong Lam bỗng hét lớn:
- Băng Giác Lang, hóa băng không gian.
Lập tức hiểu ý, dù không không phải là chủ nhân của nó nhưng trong giờ phút này nó hiểu rằng lúc này Phong Lam chính là hy vọng cuối cùng để chiến thắng. Gầm lên một tiếng, nó dẫm chân thật mạnh xuống đất. Bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được, một cơn lũ hàn khí mạnh mẽ tỏa ra từ chân nó. Lớp băng ấy nhanh chóng cuốn lấy người tên đó khiến cho hắn trở thành một tượng băng trong thoáng chốc.
Thế nhưng tảng băng hình người kia lại lập tức phá vở lớp băng bao quanh người mình, gầm lên một tiếng, hắn không thèm đi cứu đồng đội của mình nữa. Đôi tay to lớn chập lại trong không trung, một luồng áp lực khủng bố xoáy thẳng về phía Băng Giác Lang. Nó lập tức nghiêng người né tránh cú tấn công đó, nơi luồng áp lực kia đi qua, những tảng đá lập tức trở nên mong manh rồi vỡ vụn.
Không dừng lại, chân hắn bật mạnh về phía Băng Giác Lang, luồng kình khí theo nắm tay của hắn mà tấn công con thần thú. Đúng lúc này, Hải Yến với bộ giáp đỏ rực nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn. Hai nắm tay, một của tên kia, một của Hải Yến chạm nhau tạo tên một cơn xung kích mãnh liệt.
Đẩy về sau một quãng xa, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn nhau, cả hai gầm lên rồi chuẩn bị lao nhàu nhau quầng chiến.
Ngay khi cả hai sắp lao vào nhau thì một sợi tơ màu trắng bạc đã nhẹ nhàng như sương khói vờn quanh thân thể mỗi người có mặt ở đây. Cùng với đó là một giọng nói âm trầm mà cũng đầy uy hiếp vang lên trong màn đêm:
- Tất cả dừng tay.
Lập tức toàn bộ những người có mặt trong hang động lúc này đều nhìn về phía phát ra tiếng nói kia. Dưới ánh sáng lờ mờ chiếu rọi, thân ảnh Bạch Hàn hệt như một vị thần đầy khủng bố và uy hiếp hiện lên trên không trung.
Tên tấn công Băng Giác Lang gầm lên đầy tức giận. Vận sức mạnh vào tay, hắn vừa định xông đến Bạch Hàn thì cậu ta đã trừng to mắt nhìn hắn. Sợi tơ màu trắng mỏng manh kia nhanh chóng ướp đá cánh tay lẫn luồng sức mạnh mà hắn đang vận sức.
Ngơ ngác nhìn tay mình, rồi lại nhìn Bạch Hàn vừa xuất hiện. Hắn dường như không cam tâm cho lắm. Thế nhưng hắn vẫn quyết định lui về và đình chỉ tấn công.
Quay qua nhìn Phong Lam, Bạch Hàn gật đầu cất tiếng:
- Được rồi, cậu thả người kia ra đi.
Chần chừ đôi chút, Phong Lam khẽ gật đầu rồi dừng việc dùng phong kiếm khống chế người kia lại. Phong Lam nhẹ đáp xuống bên cạnh Hải Yến, Bạch Hàn cũng vừa lúc đặt chân xuống đất. Hải Yến lập tức lao đến ghì chặt lấy tay Bạch Hàn, cô ấy run người mà không nói được tiếng nào.
Khẽ vỗ tay cô an ủi, Bạch Hàn đưa mắt nhìn về hai người kia. Thế rồi cậu ta bất chợt vòng tay cung kính cúi chào hai người.
- Là chúng tôi thất lễ, xin hai vị đừng trách phạt.
Trố mắt nhìn hành động của Bạch Hàn, Phong Lam nắm chặt lấy vai cậu ta rồi cất tiếng ngạc nhiên:
- Chuyện gì đây Bạch Hàn?
Từ tốn, Bạch Hàn đứng thẳng lưng rồi nói một câu mà Phong Lam tưởng chừng như không thể tiếp thụ nổi:
- Cậu còn nhớ, sư phụ Thiên Nhân từng nói về một cái giếng có khả năng soi rọi tương lai chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.