Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 30: Khởi hành - Tây đại lục
Linh Phong
26/11/2019
- Dạ Nguyệt.
Hồng Long khẽ kêu Dạ Nguyệt. Cô ấy đưa khuông mặt đẫm lệ của mình ngước lên nhìn cậu ta. Hồng Long ái ngại cúi xuống trước mặt cô ấy mà không thể nói được lời nào. Hồi lâu sau, cậu ta khẽ cất tiếng:
- Anh xin lỗi.
Dạ Nguyệt lắc lắc đầu không trả lời cậu ta. Cô ấy đưa mắt lên nhìn thiên không cao thẳm. Một làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc cô ấy bay nhẹ trong gió. Thân hình cô ấy khẽ run lên một cái. Hình ảnh này như một vết dao cứa sâu vào lòng Hồng Long. Một thân ảnh thật cô đơn pha lẫn đau thương vô hạn.
- Hẳn là ông đã có quyết định đúng đắn anh nhỉ?
Dạ Nguyệt hỏi Hồng Long, và cũng như cô ấy đang hỏi cho chính mình. Hồng Long đứng phía sau cô ấy không nói được lời nào. Có ai biết là sư phụ đã chọn đúng hay không, sao có thể trả lời được. Bất chợt Dạ Nguyệt đứng dậy rồi ôm chặt lấy người Hồng Long:
- Từ giờ anh phải trả nợ cho ông em.
Hồng Long như hiểu được câu nói của Dạ Nguyệt, cậu ta siết chặt lấy người cô ấy. Một cơn gió thổi thoáng qua nơi họ đứng, trên cao là bầu trời xanh ngắt.
- Thật sự thì lão Thiên Nhân đã được một ai đó báo mộng cho hay về chuyện của các người. Cũng như ta cũng đã từng thấy một người giải thích cho ta về những người được chọn… trong mộng.
Đức vua Thủy Tinh thành vừa giải thích vừa nhìn về phía nhóm Tiểu Quỷ. Cả bọn nhìn nhau giây lát rồi Bạch Hàn bật cười cất tiếng:
- Trong mộng, ta đang tìm lý do tại sao người ở thế giới này lại tin vào chuyện trong mộng đến như thế.
- Tin vào giấc mộng, đúng là khá buồn cười nhỉ? Thế nhưng các người ở thế giới này đến giờ, các ngươi có từng nằm mơ như ở thế cũ của các người không.
Cả bọn lần này là ngơ ngác nhìn nhau, ông ta nói đúng, từ khi sang đến thế giới này, họ không hề nằm mơ nữa. Nói đúng hơn là cứ đặt lưng xuống là họ ngủ như chết vậy. Vậy thì còn mơ với mộng thế nào nữa.
- Chuyện này…
Đức vua mỉm cười rồi cất tiếng:
- Không cần cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì một lý do gì đó mà bất kỳ ai ở thế giới này cũng không thể nằm mơ được. Thế nên những giấc mơ chính là hồi chuông báo trước tương lai mà ai ai cũng tin như vậy.
Phong Lam ngồi ở một góc cất tiếng:
- Nếu lỡ như có một ai đó thao túng được giấc mơ thì sao?
Đưc vua lắc đầu:
- Nếu đúng là có khả năng thao túng giấc mơ thì cũng không có khả năng thâm nhập được vào mộng của những kẻ đạt đến Power Vô Cực. Ngoại trừ một người… Mộng thần, người đạt Power vượt Vô Cực.
Cả bọn im lặng. Bởi vì họ biết rõ, “mộng” thuộc loại Power Tâm Linh. Không nói đến chuyện khó ai có thể nâng cấp được. Nếu nâng cấp được thì chuyện xâm nhập được vào giấc mơ của những người đạt Power Vô Cực là điều hoàn toàn không thể. Đức vua đứng nhìn bầu trời qua cửa sổ hồi lâu rồi cất tiếng:
- Giờ các ngươi đã tin chưa?
Cả bọn không còn gì để nói thêm. Nếu như những giấc mơ là tiên đoán tương lai thật sự thì chuyện họ là những người được chọn là thật hay sao. Mà hơn thế nữa, họ sẽ phải dấn thân vào cuộc chiến ân oán của những ngôi thành với Tử Vong thành. Phi trầm trầm lên tiếng:
- Như vậy thì giờ chúng tôi phải làm sao?
Đức vua xoay người qua nhìn họ một lượt. Ánh mắt của ông đi đến người nào là người đó cảm thấy có một luồng uy áp mạnh mẽ đang đè ép mình vậy. Thế rồi ông ta nói:
- Nâng cấp sức mạnh bản ngã của các ngươi đến mức cực đại. Thậm chí vượt hơn Vô Cực.
Không khí im lặng lập tức bao trùm cả căn phòng ngay sau khi ông ta nói hết câu. Vượt hơn Vô Cực, đến cả Power Vô Cực họ còn chưa đặt chân đến, lấy đâu ra vượt Vô Cực. Đức vua phất tay ra lệnh cho họ lui. Sau khi họ đã lui ra ngoài hết, ông thở dài nhìn lên bầu trời xanh. Nơi chỉ có những mảng mây trắng ngắt đang lững lờ trôi.
Tụ tập ở căn phòng mà bát hoàng tử chuẩn bị cho họ, cả nhóm thở dài ngao ngán. Tôn Giang là người đầu tiên cất tiếng:
- Tớ nhớ hình như nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm đường về thế giới của cúng ta thôi chứ.
Phong Lam đáp lời Tôn Giang:
- Tớ không nghĩ mọi chuyện đơn giản thế đâu. Các cậu nói xem, con đường nối thông hai thế giới nằm ở đâu?
- Trên đỉnh Vô Vọng.
- Vậy chúng ta muốn lên đỉnh Vô Vọng thì phải làm sao khi Tử Vong thành là ngôi thành canh giữ ở đó.
Lại thở dài, cả bọn một lần nữa lâm vào trầm mặc. Bất chợt Bạch Hàn cười cười:
- Mặc kệ hết, chuyện gì đến cũng phải đến. Cố gắng đến lúc đó thôi. Các cậu thấy sao.
Cả bọn mỉm cười, quả thật cho dù có lo lắng đi nữa cũng không phải là cách hay. Thôi thì đến đâu hay đến đó, dùng toàn lực của mình mà giải quyết là được rồi. Như hiểu thấu được mọi chuyện, bọn họ không còn để tâm đến chuyện ấy nữa.
Khoảng một tháng sau, họ lại tiếp tục lên đường. Trong một tháng đó, họ vô cùng siêng năng tập luyện khả năng điều khiển Power cấp hai mà mình vừa đạt được. Nói cho cùng thì, dù có đạt được Power cấp hai nhưng họ vẫn còn rất yếu ớt ở thế giới này. Vì bạn bè, vì để quay về, vì người mà họ yêu thương, họ cần tăng cao sức mạnh của mình hơn nữa. Con đường tiếp theo, còn rất dài và vô cùng gian truân.
Để đến được đỉnh Vô Vọng, họ đành mượn thuyền của nhà vua Thủy Tinh thành. Dĩ nhiên là ông ta cho họ mượn ngay tấp lự. Hơn thế nữa, con tàu mà ông ta cho mượn còn là loại thuyền tự động hóa với dàn máy móc thậm chí có phần nhỉnh hơn ở thế giới của họ. Khi cả nhóm được gọi đến để xem con thuyền ấy, cả bọn đã phải há hốc ra không tin vào mắt mình.
- Đây… đây…
Tôn Giang ngạc nhiên trước sự hiện đại cùng kiểu cách mà con thuyền này mang lại. Bát hoàng tử vừa đi với họ vừa giải thích:
- Đây là chiếc Hy Vọng, niềm tự hào của thành Thủy Tinh. Với ba cột buồm lớn, hai chân vịt đạt công suất tối đa có thể đẩy thuyển lên 200 km/h (dùng đơn vị ở thế giới của nhóm). Boong thuyền với sức chứa năm mươi người. Có mười gian phòng bên trong thuyền. Đồng thời có bộ phận tự lái tàu, tự vận hành, tự điều chỉnh hướng đi, tự…
- Khoan khoan!!! – Phong Lam ra hiệu cắt ngang lời giới thiệu của bát hoàng tử. – Số thiết bị này… có thật là ở thế giới này không. Đâu thể được chứ.
Bát hoàng tử mỉm cười đáp lời Phong Lam:
- Anh đừng quên rằng thế giới này là thế giới của của Power Sức mạnh lẫn Power Tâm Linh. Sức mạnh về tri thức cũng không thể nào thiếu được đâu. Căn phòng nhốt Băng Long là một ví dụ điển hình đấy thôi.
- Nhưng mà… con thuyền này quá…
Bạch Hàn không thể nào tìm được từ để diễn tả con tàu này được. Phi bèn nói chen vào:
- Con thuyền này sao chúng tôi có thể nhận chứ, chúng tôi còn không làm được gì nhiều cho ngôi thành này mà.
- Các anh đừng để ý, con tàu này vốn là của phụ hoàng tôi. Giờ người muốn tặng lại cho các anh vậy thôi. Hơn nữa các anh còn giúp chúng tôi về chuyện Băng Long. Sao lại nói là không giúp gì.
Tôn Giang đưa tay lên ý kiến:
- Khoan đã, hình như ở đây có gì đó nó sai sai…
- À không còn việc gì khác thì tôi xin phép về cung có việc.
Nói xong không đợi ai phản ứng, bát hoàng tử đã nhanh chân đi về phía hoàng cung Thủy Tinh thành trước những cặp mắt ngơ ngác của cả bọn.
Phi nhẹ đặt tay lên thân con thuyền khá lớn và cũng quá hiện đại so với họ:
- Mối ân tình này…
Bạch Hàn đứng bên cạnh cậu ta, thở dài một tiếng rồi cậu ta ngước nhìn con tàu:
- Về sau nếu họ có chuyện gì thì chúng ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ là được rồi.
Phi khẽ gật đầu. Hồng Long bước đến vỗ vỗ vai Phi mấy cái rồi nói:
- Bao giờ thì chúng ta xuất phát đây. Thực lòng thì tớ cũng đang nao nức muốn khởi động con tàu này lắm đấy.
Phi cùng Bạch Hàn quay qua lắc đầu ngán ngẫm nhìn Hồng Long. Mà quả thật đây là lần đầu tiên họ được đặt chân lên một con thuyền to lớn đến mức này. Nếu nói không mong đợi thì cũng là tự dối lòng. Cả bọn nhìn nhau, họ đã quyết định sớm ngày mai sẽ khởi hành hướng về phía đỉnh Vô Vọng.
- Con đường từ đây đến đỉnh Vô Vọng, hay còn nói là Tử Vong thành còn rất nhiều nguy hiểm. Đặc biệt là trên mặt biển. Các ngươi hãy nhớ lấy.
Đức vua Thủy Tinh thành vừa đi tiễn họ vừa dặn dò. Có vẻ như ông cũng khá quan tâm đến họ. Cả nhóm sau khi nghe ông ta nói đều đồng loạt gật đầu.
Tiếng máy tàu nổ lên nhưng không hề gầm rú như họ tưởng. Nó vận hành một cách thật êm ả và trơn tru. Tiếng chân vịt đạp nước cũng khá là nhẹ nhàng. Thế nhưng cả nhóm ai cũng cảm nhận được con tàu này mang theo một sức mạnh to lớn có thể đối chọi được với những cơn bão biển dữ dội mà họ từng được biết qua những cuốn sách ở thế giới này. Cánh buồm trắng tung lên, mùi vị mặn mà của biển dần thấm vào tâm trí họ. Mặt trời đang lên cao, ánh nắng của buổi sương sớm nhẹ nhàng mang theo chút ý lạnh nhè nhẹ làm tâm trạng cả bọn cảm thấy thư thái đi rất nhiều. Dù gian nan phía trước thì sao chứ. Cứ hướng về phía trước mà bước tới thôi.
Nhìn bóng con thuyền dần khuất xa quá tầm mắt. Đức vua Thủy Tinh thành nheo mắt lại đôi chút rồi nói với bát hoàng tử cùng một người con trai cao to lực lưỡng đứng cạnh bên ông ta:
- Giờ chỉ còn đợi đến lúc đó thôi. Đại hoàng nhi, từ nay ta sẽ giao quyền hành lại cho con hoàn toàn.
Người con trai cao to kia vội vàng quỳ xuống hướng về phía ông ta:
- Phụ hoàng,… người….
Đức vua phẩy tay:
- Không cần quá để tâm đến. Ta về nào.
Nói xong, ông quay người cất bước về phía hoàng cung Thủy Tinh thành cùng với bát hoàng tử và đội quân cận vệ vài chục người của ông ta. Bỏ lại bên bờ biển một mình kẻ được gọi là đại hoàng tử, à không, là đức vua tương lai mới đúng. Bỏ lại một mình vị vua tương lai của Thủy Tinh thành quỳ ở đó. Từ người người đó bỗng phát ra một luồng khí trầm ổn mãnh liệt. Đưa mắt hướng về phía con thuyền kia vừa khuất bóng, người đó khẽ mỉm cười.
Xuyên qua những hòn đảo nhỏ vô danh rải rác ngoài khơi xa, chúng ta đến một hòn đảo được mệnh danh là hòn đảo của binh khí. Hòn đảo này nằm trong quyền kiểm soát của hệ đảo quốc Binh Gia. Một hòn đảo khá nổi tiếng ở thế giới này. Hòn đảo này được biết đến như một lò sản xuất vũ khí của Binh Gia đảo quốc, một lò sản xuất vũ khí cỡ lớn. Đồng thời, nơi này còn là nơi mua bán thần binh lợi khí mạnh mẽ từ khắp mọi nơi trên thế giới. Ở hòn đảo này, người ta có thể mua được gần như toàn bộ những món vũ khí mà mình muốn, thậm chí là có thể yêu cầu cả kiểu cách. Một hòn đảo được xưng tụng là nơi sản sinh ra binh khí của thế giới.
Và hơn thế nữa, hòn đảo này còn được biết đến như: nơi khai sinh Hồng Hà cung và chín ngọn Cửu Long tiễn với uy lực tột cùng. Người ta đồn rằng khi Cửu Long tiễn được bắn bởi Hồng Hà cung, sức mạnh của nó cũng có thể khiến cho một thanh vô thượng cổ thần khí phải dùng toàn lực mà ngăn cản. Một tiễn hủy diệt mọi thứ trên đường nó đi. Mà hiện giờ, Binh Gia đảo quốc cũng chỉ mới thu thập được ba ngọn Cữu Long tiễn trên thế giới cùng trấn binh thần khí Hồng Hà cung mà thôi. Thế nhưng điều này cũng đã khiến cho Binh Gia đảo quốc trở thành một hệ đảo quốc hùng mạnh mà ít ai dám chọc đến.
Quay lại câu chuyện chính, trên Binh khí đảo này có một lò rèn rất nổi tiếng được nhiều người biết đến, lò rèn của Quỷ sư phụ. Binh khí trong tay ông rèn không một ai dám chê bai hay phàn nàn một tiếng nào. Mọi binh khí đều đạt được sự hoàn hảo tuyệt đối mà một nghệ nhân làm vũ khí cần đạt đến. Thế nhưng số người được đặt hàng ở lò rèn này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay bởi vì tính cách của ông vô cùng nóng nảy. Tương truyền rằng Hồng Hà cung cũng là do đích thân ngài God đưa đến để ông sữa chữa cho nó.
Giúp việc cho ông còn có một cậu trai khỏe mạnh lực lưỡng. Đôi mắt tinh ranh cùng nụ cười thân thiện làm siêu lòng khá nhiều cô gái ở Binh khí đảo này. Thế nhưng cậu ta dường như vẫn chưa để ý đến ai hay người nào cả. Nói đúng hơn là cậu ta không muốn.
Đưa đôi tay vào ngọn lữa đỏ rực mà nung nóng thanh vũ khí. Đúng thế, là đưa đôi tay đang cầm món vũ khí mà đưa vào ngọn lửa. Trong đôi mắt cậu ta ẩn ước lên một niềm tự hào khó nói. Một niềm vui sướng, một sự chuyên tâm vào việc mình đang làm. Đôi tay đỏ rực trong lửa đỏ, gương mặt cũng ửng lên vì sức nóng của lửa. Thế nhưng dường như cậu ta chẳng quan tâm nhiều đến điều đó.
Nắm lấy thanh vũ khí, nhẹ nhàng đưa ra khỏi lò lửa đỏ rực ấy. Cả thanh vũ khí phát lên ánh hồng mãnh liệt. Mà đôi tay cậu ta lại như được bao bọc bởi một lớp da giống hư da rắn nhưng vảy lớn hơn và cũng rắn chắc hơn rất nhiều lần. Cứ như thế, hết lấy thanh vũ khí ra nhúng vào nước rồi chỉnh sửa. Rồi lại đưa thanh vũ khí nóng rực ấy vào lại lò lửa đang rực cháy. Tuy công việc vô cùng cực nhọc, thế nhưng ta dường như không hề thấy được sự mệt mỏi ở cậu ta.
Miệng vẫn mỉm cười, đôi mắt vẫn tinh ranh. Và nếu có ai để ý hơn sẽ thấy, một hình xăm nơi mu bàn tay cậu ta. Một hình xăm của mặt trời, mặt trăng và ngôi sao. Ẩn chứa phía dưới hình xăm ấy là đầu một con rồng dữ tợn.
Băng qua vùng sa mạc rộng lớn nằm ở tây châu lục. Một đoàn lữ khách cưỡi trên những con thú với thân hình khá dữ tợn đang rong ruổi trên đường. Tuy đã trùm cả người kín mít, thế nhưng cái nắng khủng khiếp của mặt trời soi rọi thẳng xuống đoàn lữ khách vẫn khiến nhiều người cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên vẫn có hai người còn đang khá sung sức. Một trong hai người đó không hề cưỡi thú giống như những người khác, mà người đó đang cưỡi trên lưng một con sói đen tuyền từ đầu đến duôi. Đôi mắt nữa bên xanh lục nữa bên trắng xóa của con sói ấy khiến cho nhiều người cảm thấy nó thật kỳ dị. Với thân hình có khi còn lớn hơn cả một người trưởng thành, nó bước thật chắc chắn trên mặt cát nóng bỏng vùng sa mạc khô cằn.
- Này, bao giờ thì đến nơi.
Người cưỡi trên con sói đen ấy cất tiếng hỏi người bên cạnh. Đưa đôi mắt già cỗi nhưng vẫn còn tinh tường của mình, người kia đáp lời bằng giọng nói già dặn:
- Hẳn cũng không còn lâu đâu.
Bất chợt người kia vừa nói xong thì đâu đó lại có tiếng tù và cất tiêng vang vong. Những tiếng bước chân nặng nề dồn dập vang lên tứ phía xung quanh đoàn lữ khách.
- Chuyện gì vậy?
- Là bọn cướp sa mạc. Mau lên, lấy vũ khí ra.
Đồng loạt đoàn lữ khách ấy rút vũ khí bên người mình ra. Duy chỉ có người cưỡi sói vẫn bình tĩnh quan sát mọi chuyện.
Từ đằng xa, hơn vài chục tên ăn vận kín mít, cưỡi trên lưng những con thú to kền lao đến đoàn lữ khách. Trên tay bọn chúng là những thanh đao lớn sáng choang. Đồng thời từ phía sau bọn chúng là khá nhiều tên cung thủ cưỡi những con thú nhỏ hơn lao đến.
Lưỡi đao vung lên, tiếng hò hét chói tai vang khắp cả một vùng rộng lớn. Đoàn lữ khách hít một hơi thật sâu chuẩn bị đối chiến với đám cướp ấy. Thế nhưng người cưỡi sói đen kia đã cùng con thú của mình lững thững đi lên phía trước. Rút từ bên hông một cây sáo màu trắng tinh dường như được làm bằng xương. Kẻ đó lột bỏ mũ trùm đầu rồi đưa cây sáo lên miệng thổi.
Tiếng sáo vừa cất lên đã lao vội vàng đến đám cướp ấy. Những tên cầm cung phía sau rống lên những tiếng thê lương rồi đồng loạt ngã khỏi thú cưỡi của mình. Những tên cầm đao đi trước vội vàng bịt tai nhưng cũng rống lên thê thiết. Những con thú hùng dũng mạnh mẽ bọn chúng cưỡi trên lưng thì rống lên liên hồi. Dường như đám cướp này, cả sức mạnh Power cũng còn chưa đạt được nữa kìa.
Chỉ trong chốc lát sau, tiếng sáo kia mới dần dịu xuống. Cùng theo đó là sự yên ắng vốn có của sa mạc. Chỉ có những tiếng gió thổi qua cồn cát kêu lên rào rào. Cả đoàn lữ khách ấy đứng hình trước sự khủng khiếp của người cưỡi sói ấy. Không cần tốn sức nhiều cũng đã diệt gọn một đám hơn vài chục tên cướp rồi. Tiếng vỗ tay bổng chốc vang lên rầm rộ.
Thoáng nhoẻn miệng cười, người cưỡi sói kia lại đeo vào chiếc mũ trùm của mình chỉ để lộ đôi mắt tinh anh nhưng có chút gì đó tàn khốc. Cánh tay giơ lên soi rõ dưới ánh mặt trời rực rỡ. Một hình xăm mặt trời, mặt trăng cùng ngôi sao hiện lên. Ẩn bên dưới đó là hình vẽ đơn sơ nhất của một nốt nhạc.
Trên mặt biển, những làn gió thổi tung làm tóc của ai cũng rối xù lên. Cả nhóm 8 người đứng nhìn về phía trước. Nơi con thuyền đang hướng đến, nơi niềm tin trở về của họ. Đâu đó xa xa là một cột trụ đâm thẳng đến mây xanh. Hít thở lấy bầu không khí mặn mà của biển ấy. Họ trở nên thư thái. Ngày mai sẽ đến, hôm nay hãy sống hết mình đi cái đã.
Hồng Long khẽ kêu Dạ Nguyệt. Cô ấy đưa khuông mặt đẫm lệ của mình ngước lên nhìn cậu ta. Hồng Long ái ngại cúi xuống trước mặt cô ấy mà không thể nói được lời nào. Hồi lâu sau, cậu ta khẽ cất tiếng:
- Anh xin lỗi.
Dạ Nguyệt lắc lắc đầu không trả lời cậu ta. Cô ấy đưa mắt lên nhìn thiên không cao thẳm. Một làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc cô ấy bay nhẹ trong gió. Thân hình cô ấy khẽ run lên một cái. Hình ảnh này như một vết dao cứa sâu vào lòng Hồng Long. Một thân ảnh thật cô đơn pha lẫn đau thương vô hạn.
- Hẳn là ông đã có quyết định đúng đắn anh nhỉ?
Dạ Nguyệt hỏi Hồng Long, và cũng như cô ấy đang hỏi cho chính mình. Hồng Long đứng phía sau cô ấy không nói được lời nào. Có ai biết là sư phụ đã chọn đúng hay không, sao có thể trả lời được. Bất chợt Dạ Nguyệt đứng dậy rồi ôm chặt lấy người Hồng Long:
- Từ giờ anh phải trả nợ cho ông em.
Hồng Long như hiểu được câu nói của Dạ Nguyệt, cậu ta siết chặt lấy người cô ấy. Một cơn gió thổi thoáng qua nơi họ đứng, trên cao là bầu trời xanh ngắt.
- Thật sự thì lão Thiên Nhân đã được một ai đó báo mộng cho hay về chuyện của các người. Cũng như ta cũng đã từng thấy một người giải thích cho ta về những người được chọn… trong mộng.
Đức vua Thủy Tinh thành vừa giải thích vừa nhìn về phía nhóm Tiểu Quỷ. Cả bọn nhìn nhau giây lát rồi Bạch Hàn bật cười cất tiếng:
- Trong mộng, ta đang tìm lý do tại sao người ở thế giới này lại tin vào chuyện trong mộng đến như thế.
- Tin vào giấc mộng, đúng là khá buồn cười nhỉ? Thế nhưng các người ở thế giới này đến giờ, các ngươi có từng nằm mơ như ở thế cũ của các người không.
Cả bọn lần này là ngơ ngác nhìn nhau, ông ta nói đúng, từ khi sang đến thế giới này, họ không hề nằm mơ nữa. Nói đúng hơn là cứ đặt lưng xuống là họ ngủ như chết vậy. Vậy thì còn mơ với mộng thế nào nữa.
- Chuyện này…
Đức vua mỉm cười rồi cất tiếng:
- Không cần cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì một lý do gì đó mà bất kỳ ai ở thế giới này cũng không thể nằm mơ được. Thế nên những giấc mơ chính là hồi chuông báo trước tương lai mà ai ai cũng tin như vậy.
Phong Lam ngồi ở một góc cất tiếng:
- Nếu lỡ như có một ai đó thao túng được giấc mơ thì sao?
Đưc vua lắc đầu:
- Nếu đúng là có khả năng thao túng giấc mơ thì cũng không có khả năng thâm nhập được vào mộng của những kẻ đạt đến Power Vô Cực. Ngoại trừ một người… Mộng thần, người đạt Power vượt Vô Cực.
Cả bọn im lặng. Bởi vì họ biết rõ, “mộng” thuộc loại Power Tâm Linh. Không nói đến chuyện khó ai có thể nâng cấp được. Nếu nâng cấp được thì chuyện xâm nhập được vào giấc mơ của những người đạt Power Vô Cực là điều hoàn toàn không thể. Đức vua đứng nhìn bầu trời qua cửa sổ hồi lâu rồi cất tiếng:
- Giờ các ngươi đã tin chưa?
Cả bọn không còn gì để nói thêm. Nếu như những giấc mơ là tiên đoán tương lai thật sự thì chuyện họ là những người được chọn là thật hay sao. Mà hơn thế nữa, họ sẽ phải dấn thân vào cuộc chiến ân oán của những ngôi thành với Tử Vong thành. Phi trầm trầm lên tiếng:
- Như vậy thì giờ chúng tôi phải làm sao?
Đức vua xoay người qua nhìn họ một lượt. Ánh mắt của ông đi đến người nào là người đó cảm thấy có một luồng uy áp mạnh mẽ đang đè ép mình vậy. Thế rồi ông ta nói:
- Nâng cấp sức mạnh bản ngã của các ngươi đến mức cực đại. Thậm chí vượt hơn Vô Cực.
Không khí im lặng lập tức bao trùm cả căn phòng ngay sau khi ông ta nói hết câu. Vượt hơn Vô Cực, đến cả Power Vô Cực họ còn chưa đặt chân đến, lấy đâu ra vượt Vô Cực. Đức vua phất tay ra lệnh cho họ lui. Sau khi họ đã lui ra ngoài hết, ông thở dài nhìn lên bầu trời xanh. Nơi chỉ có những mảng mây trắng ngắt đang lững lờ trôi.
Tụ tập ở căn phòng mà bát hoàng tử chuẩn bị cho họ, cả nhóm thở dài ngao ngán. Tôn Giang là người đầu tiên cất tiếng:
- Tớ nhớ hình như nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tìm đường về thế giới của cúng ta thôi chứ.
Phong Lam đáp lời Tôn Giang:
- Tớ không nghĩ mọi chuyện đơn giản thế đâu. Các cậu nói xem, con đường nối thông hai thế giới nằm ở đâu?
- Trên đỉnh Vô Vọng.
- Vậy chúng ta muốn lên đỉnh Vô Vọng thì phải làm sao khi Tử Vong thành là ngôi thành canh giữ ở đó.
Lại thở dài, cả bọn một lần nữa lâm vào trầm mặc. Bất chợt Bạch Hàn cười cười:
- Mặc kệ hết, chuyện gì đến cũng phải đến. Cố gắng đến lúc đó thôi. Các cậu thấy sao.
Cả bọn mỉm cười, quả thật cho dù có lo lắng đi nữa cũng không phải là cách hay. Thôi thì đến đâu hay đến đó, dùng toàn lực của mình mà giải quyết là được rồi. Như hiểu thấu được mọi chuyện, bọn họ không còn để tâm đến chuyện ấy nữa.
Khoảng một tháng sau, họ lại tiếp tục lên đường. Trong một tháng đó, họ vô cùng siêng năng tập luyện khả năng điều khiển Power cấp hai mà mình vừa đạt được. Nói cho cùng thì, dù có đạt được Power cấp hai nhưng họ vẫn còn rất yếu ớt ở thế giới này. Vì bạn bè, vì để quay về, vì người mà họ yêu thương, họ cần tăng cao sức mạnh của mình hơn nữa. Con đường tiếp theo, còn rất dài và vô cùng gian truân.
Để đến được đỉnh Vô Vọng, họ đành mượn thuyền của nhà vua Thủy Tinh thành. Dĩ nhiên là ông ta cho họ mượn ngay tấp lự. Hơn thế nữa, con tàu mà ông ta cho mượn còn là loại thuyền tự động hóa với dàn máy móc thậm chí có phần nhỉnh hơn ở thế giới của họ. Khi cả nhóm được gọi đến để xem con thuyền ấy, cả bọn đã phải há hốc ra không tin vào mắt mình.
- Đây… đây…
Tôn Giang ngạc nhiên trước sự hiện đại cùng kiểu cách mà con thuyền này mang lại. Bát hoàng tử vừa đi với họ vừa giải thích:
- Đây là chiếc Hy Vọng, niềm tự hào của thành Thủy Tinh. Với ba cột buồm lớn, hai chân vịt đạt công suất tối đa có thể đẩy thuyển lên 200 km/h (dùng đơn vị ở thế giới của nhóm). Boong thuyền với sức chứa năm mươi người. Có mười gian phòng bên trong thuyền. Đồng thời có bộ phận tự lái tàu, tự vận hành, tự điều chỉnh hướng đi, tự…
- Khoan khoan!!! – Phong Lam ra hiệu cắt ngang lời giới thiệu của bát hoàng tử. – Số thiết bị này… có thật là ở thế giới này không. Đâu thể được chứ.
Bát hoàng tử mỉm cười đáp lời Phong Lam:
- Anh đừng quên rằng thế giới này là thế giới của của Power Sức mạnh lẫn Power Tâm Linh. Sức mạnh về tri thức cũng không thể nào thiếu được đâu. Căn phòng nhốt Băng Long là một ví dụ điển hình đấy thôi.
- Nhưng mà… con thuyền này quá…
Bạch Hàn không thể nào tìm được từ để diễn tả con tàu này được. Phi bèn nói chen vào:
- Con thuyền này sao chúng tôi có thể nhận chứ, chúng tôi còn không làm được gì nhiều cho ngôi thành này mà.
- Các anh đừng để ý, con tàu này vốn là của phụ hoàng tôi. Giờ người muốn tặng lại cho các anh vậy thôi. Hơn nữa các anh còn giúp chúng tôi về chuyện Băng Long. Sao lại nói là không giúp gì.
Tôn Giang đưa tay lên ý kiến:
- Khoan đã, hình như ở đây có gì đó nó sai sai…
- À không còn việc gì khác thì tôi xin phép về cung có việc.
Nói xong không đợi ai phản ứng, bát hoàng tử đã nhanh chân đi về phía hoàng cung Thủy Tinh thành trước những cặp mắt ngơ ngác của cả bọn.
Phi nhẹ đặt tay lên thân con thuyền khá lớn và cũng quá hiện đại so với họ:
- Mối ân tình này…
Bạch Hàn đứng bên cạnh cậu ta, thở dài một tiếng rồi cậu ta ngước nhìn con tàu:
- Về sau nếu họ có chuyện gì thì chúng ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ là được rồi.
Phi khẽ gật đầu. Hồng Long bước đến vỗ vỗ vai Phi mấy cái rồi nói:
- Bao giờ thì chúng ta xuất phát đây. Thực lòng thì tớ cũng đang nao nức muốn khởi động con tàu này lắm đấy.
Phi cùng Bạch Hàn quay qua lắc đầu ngán ngẫm nhìn Hồng Long. Mà quả thật đây là lần đầu tiên họ được đặt chân lên một con thuyền to lớn đến mức này. Nếu nói không mong đợi thì cũng là tự dối lòng. Cả bọn nhìn nhau, họ đã quyết định sớm ngày mai sẽ khởi hành hướng về phía đỉnh Vô Vọng.
- Con đường từ đây đến đỉnh Vô Vọng, hay còn nói là Tử Vong thành còn rất nhiều nguy hiểm. Đặc biệt là trên mặt biển. Các ngươi hãy nhớ lấy.
Đức vua Thủy Tinh thành vừa đi tiễn họ vừa dặn dò. Có vẻ như ông cũng khá quan tâm đến họ. Cả nhóm sau khi nghe ông ta nói đều đồng loạt gật đầu.
Tiếng máy tàu nổ lên nhưng không hề gầm rú như họ tưởng. Nó vận hành một cách thật êm ả và trơn tru. Tiếng chân vịt đạp nước cũng khá là nhẹ nhàng. Thế nhưng cả nhóm ai cũng cảm nhận được con tàu này mang theo một sức mạnh to lớn có thể đối chọi được với những cơn bão biển dữ dội mà họ từng được biết qua những cuốn sách ở thế giới này. Cánh buồm trắng tung lên, mùi vị mặn mà của biển dần thấm vào tâm trí họ. Mặt trời đang lên cao, ánh nắng của buổi sương sớm nhẹ nhàng mang theo chút ý lạnh nhè nhẹ làm tâm trạng cả bọn cảm thấy thư thái đi rất nhiều. Dù gian nan phía trước thì sao chứ. Cứ hướng về phía trước mà bước tới thôi.
Nhìn bóng con thuyền dần khuất xa quá tầm mắt. Đức vua Thủy Tinh thành nheo mắt lại đôi chút rồi nói với bát hoàng tử cùng một người con trai cao to lực lưỡng đứng cạnh bên ông ta:
- Giờ chỉ còn đợi đến lúc đó thôi. Đại hoàng nhi, từ nay ta sẽ giao quyền hành lại cho con hoàn toàn.
Người con trai cao to kia vội vàng quỳ xuống hướng về phía ông ta:
- Phụ hoàng,… người….
Đức vua phẩy tay:
- Không cần quá để tâm đến. Ta về nào.
Nói xong, ông quay người cất bước về phía hoàng cung Thủy Tinh thành cùng với bát hoàng tử và đội quân cận vệ vài chục người của ông ta. Bỏ lại bên bờ biển một mình kẻ được gọi là đại hoàng tử, à không, là đức vua tương lai mới đúng. Bỏ lại một mình vị vua tương lai của Thủy Tinh thành quỳ ở đó. Từ người người đó bỗng phát ra một luồng khí trầm ổn mãnh liệt. Đưa mắt hướng về phía con thuyền kia vừa khuất bóng, người đó khẽ mỉm cười.
Xuyên qua những hòn đảo nhỏ vô danh rải rác ngoài khơi xa, chúng ta đến một hòn đảo được mệnh danh là hòn đảo của binh khí. Hòn đảo này nằm trong quyền kiểm soát của hệ đảo quốc Binh Gia. Một hòn đảo khá nổi tiếng ở thế giới này. Hòn đảo này được biết đến như một lò sản xuất vũ khí của Binh Gia đảo quốc, một lò sản xuất vũ khí cỡ lớn. Đồng thời, nơi này còn là nơi mua bán thần binh lợi khí mạnh mẽ từ khắp mọi nơi trên thế giới. Ở hòn đảo này, người ta có thể mua được gần như toàn bộ những món vũ khí mà mình muốn, thậm chí là có thể yêu cầu cả kiểu cách. Một hòn đảo được xưng tụng là nơi sản sinh ra binh khí của thế giới.
Và hơn thế nữa, hòn đảo này còn được biết đến như: nơi khai sinh Hồng Hà cung và chín ngọn Cửu Long tiễn với uy lực tột cùng. Người ta đồn rằng khi Cửu Long tiễn được bắn bởi Hồng Hà cung, sức mạnh của nó cũng có thể khiến cho một thanh vô thượng cổ thần khí phải dùng toàn lực mà ngăn cản. Một tiễn hủy diệt mọi thứ trên đường nó đi. Mà hiện giờ, Binh Gia đảo quốc cũng chỉ mới thu thập được ba ngọn Cữu Long tiễn trên thế giới cùng trấn binh thần khí Hồng Hà cung mà thôi. Thế nhưng điều này cũng đã khiến cho Binh Gia đảo quốc trở thành một hệ đảo quốc hùng mạnh mà ít ai dám chọc đến.
Quay lại câu chuyện chính, trên Binh khí đảo này có một lò rèn rất nổi tiếng được nhiều người biết đến, lò rèn của Quỷ sư phụ. Binh khí trong tay ông rèn không một ai dám chê bai hay phàn nàn một tiếng nào. Mọi binh khí đều đạt được sự hoàn hảo tuyệt đối mà một nghệ nhân làm vũ khí cần đạt đến. Thế nhưng số người được đặt hàng ở lò rèn này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay bởi vì tính cách của ông vô cùng nóng nảy. Tương truyền rằng Hồng Hà cung cũng là do đích thân ngài God đưa đến để ông sữa chữa cho nó.
Giúp việc cho ông còn có một cậu trai khỏe mạnh lực lưỡng. Đôi mắt tinh ranh cùng nụ cười thân thiện làm siêu lòng khá nhiều cô gái ở Binh khí đảo này. Thế nhưng cậu ta dường như vẫn chưa để ý đến ai hay người nào cả. Nói đúng hơn là cậu ta không muốn.
Đưa đôi tay vào ngọn lữa đỏ rực mà nung nóng thanh vũ khí. Đúng thế, là đưa đôi tay đang cầm món vũ khí mà đưa vào ngọn lửa. Trong đôi mắt cậu ta ẩn ước lên một niềm tự hào khó nói. Một niềm vui sướng, một sự chuyên tâm vào việc mình đang làm. Đôi tay đỏ rực trong lửa đỏ, gương mặt cũng ửng lên vì sức nóng của lửa. Thế nhưng dường như cậu ta chẳng quan tâm nhiều đến điều đó.
Nắm lấy thanh vũ khí, nhẹ nhàng đưa ra khỏi lò lửa đỏ rực ấy. Cả thanh vũ khí phát lên ánh hồng mãnh liệt. Mà đôi tay cậu ta lại như được bao bọc bởi một lớp da giống hư da rắn nhưng vảy lớn hơn và cũng rắn chắc hơn rất nhiều lần. Cứ như thế, hết lấy thanh vũ khí ra nhúng vào nước rồi chỉnh sửa. Rồi lại đưa thanh vũ khí nóng rực ấy vào lại lò lửa đang rực cháy. Tuy công việc vô cùng cực nhọc, thế nhưng ta dường như không hề thấy được sự mệt mỏi ở cậu ta.
Miệng vẫn mỉm cười, đôi mắt vẫn tinh ranh. Và nếu có ai để ý hơn sẽ thấy, một hình xăm nơi mu bàn tay cậu ta. Một hình xăm của mặt trời, mặt trăng và ngôi sao. Ẩn chứa phía dưới hình xăm ấy là đầu một con rồng dữ tợn.
Băng qua vùng sa mạc rộng lớn nằm ở tây châu lục. Một đoàn lữ khách cưỡi trên những con thú với thân hình khá dữ tợn đang rong ruổi trên đường. Tuy đã trùm cả người kín mít, thế nhưng cái nắng khủng khiếp của mặt trời soi rọi thẳng xuống đoàn lữ khách vẫn khiến nhiều người cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên vẫn có hai người còn đang khá sung sức. Một trong hai người đó không hề cưỡi thú giống như những người khác, mà người đó đang cưỡi trên lưng một con sói đen tuyền từ đầu đến duôi. Đôi mắt nữa bên xanh lục nữa bên trắng xóa của con sói ấy khiến cho nhiều người cảm thấy nó thật kỳ dị. Với thân hình có khi còn lớn hơn cả một người trưởng thành, nó bước thật chắc chắn trên mặt cát nóng bỏng vùng sa mạc khô cằn.
- Này, bao giờ thì đến nơi.
Người cưỡi trên con sói đen ấy cất tiếng hỏi người bên cạnh. Đưa đôi mắt già cỗi nhưng vẫn còn tinh tường của mình, người kia đáp lời bằng giọng nói già dặn:
- Hẳn cũng không còn lâu đâu.
Bất chợt người kia vừa nói xong thì đâu đó lại có tiếng tù và cất tiêng vang vong. Những tiếng bước chân nặng nề dồn dập vang lên tứ phía xung quanh đoàn lữ khách.
- Chuyện gì vậy?
- Là bọn cướp sa mạc. Mau lên, lấy vũ khí ra.
Đồng loạt đoàn lữ khách ấy rút vũ khí bên người mình ra. Duy chỉ có người cưỡi sói vẫn bình tĩnh quan sát mọi chuyện.
Từ đằng xa, hơn vài chục tên ăn vận kín mít, cưỡi trên lưng những con thú to kền lao đến đoàn lữ khách. Trên tay bọn chúng là những thanh đao lớn sáng choang. Đồng thời từ phía sau bọn chúng là khá nhiều tên cung thủ cưỡi những con thú nhỏ hơn lao đến.
Lưỡi đao vung lên, tiếng hò hét chói tai vang khắp cả một vùng rộng lớn. Đoàn lữ khách hít một hơi thật sâu chuẩn bị đối chiến với đám cướp ấy. Thế nhưng người cưỡi sói đen kia đã cùng con thú của mình lững thững đi lên phía trước. Rút từ bên hông một cây sáo màu trắng tinh dường như được làm bằng xương. Kẻ đó lột bỏ mũ trùm đầu rồi đưa cây sáo lên miệng thổi.
Tiếng sáo vừa cất lên đã lao vội vàng đến đám cướp ấy. Những tên cầm cung phía sau rống lên những tiếng thê lương rồi đồng loạt ngã khỏi thú cưỡi của mình. Những tên cầm đao đi trước vội vàng bịt tai nhưng cũng rống lên thê thiết. Những con thú hùng dũng mạnh mẽ bọn chúng cưỡi trên lưng thì rống lên liên hồi. Dường như đám cướp này, cả sức mạnh Power cũng còn chưa đạt được nữa kìa.
Chỉ trong chốc lát sau, tiếng sáo kia mới dần dịu xuống. Cùng theo đó là sự yên ắng vốn có của sa mạc. Chỉ có những tiếng gió thổi qua cồn cát kêu lên rào rào. Cả đoàn lữ khách ấy đứng hình trước sự khủng khiếp của người cưỡi sói ấy. Không cần tốn sức nhiều cũng đã diệt gọn một đám hơn vài chục tên cướp rồi. Tiếng vỗ tay bổng chốc vang lên rầm rộ.
Thoáng nhoẻn miệng cười, người cưỡi sói kia lại đeo vào chiếc mũ trùm của mình chỉ để lộ đôi mắt tinh anh nhưng có chút gì đó tàn khốc. Cánh tay giơ lên soi rõ dưới ánh mặt trời rực rỡ. Một hình xăm mặt trời, mặt trăng cùng ngôi sao hiện lên. Ẩn bên dưới đó là hình vẽ đơn sơ nhất của một nốt nhạc.
Trên mặt biển, những làn gió thổi tung làm tóc của ai cũng rối xù lên. Cả nhóm 8 người đứng nhìn về phía trước. Nơi con thuyền đang hướng đến, nơi niềm tin trở về của họ. Đâu đó xa xa là một cột trụ đâm thẳng đến mây xanh. Hít thở lấy bầu không khí mặn mà của biển ấy. Họ trở nên thư thái. Ngày mai sẽ đến, hôm nay hãy sống hết mình đi cái đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.