Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Chương 31: Thất lạc - Bão biển

Linh Phong

26/11/2019

Chiến thuyền Hy Vọng mang theo nó là đoàn người gồm bảy thành viên, hai bé thần thú cùng lữ hành đoàn hơn chục người băng băng lao trên những con sóng biển mà tiến về phía trước. Mặt biển hôm nay có vẻ như khá là yên ắng. Đứng tận trên đỉnh cột buồm chính, những cơn gió biển cứ lồng lộng thổi làm cho đầu tóc Phi rối xù lên. Hít mạnh lấy vài hơi mặn của biển cả vào lồng ngực. Cậu ta cảm giác như đầu óc mình nhẹ nhàng đi đôi chút, Tuy lúc còn ở thế giới kia, cậu ta cũng rất nhiều lần đi biển. Thế nhưng chưa bao giờ cậu ta có cơ hội đứng tít trên cao mà hưởng thụ cảm giác yên bình này cả. Vừa được ngắm mặt biển bao la xanh ngắt, vừa tận hưởng làn gió thổi đến lạnh người. Cái cảm giác khoan khoái ấy cứ len lỏi vào đầu óc Phi khiến cậu ta gần như chìm vào cảnh giới khác.

Bất chợt, từ phía sau cậu ta vang lên giọng nói với đôi chút giễu cợt:

Ây chà chà. Công nhận mi cũng thảnh thơi quá ha Phi. Có chỗ tốt không kêu réo anh em nhá. Phi mỉm cười quay lại. Không cần nhìn cậu ta cũng đã biết là ai cất câu nói đó. Chẳng phải tên Tôn Giang đang lửng khửng leo lên đây cùng Hồng Long kia sao. Phi cười cười đáp trả:

Chỗ tốt phải tự hưởng lợi rồi mới truyền cho anh em mới đúng chứ. Cả hai tên trợn mắt nhìn Phi. Tôn Giang chỉ vào Phi cất tiếng:

Mi… được lắm.

Thở dốc 1 hồi, Tôn Giang đưa tay lên lắc lắc mấy chai đầy nước trước mặt Phi:

Xem cái gì đây này!!!

Nói xong, tên Tôn Giang cười ma mãnh. Phi nheo nheo mắt vừa ngồi xuống vừa xoa xoa cằm nói:

Theo anh đây đoán không lầm thì đây là rượu đêm hôm trước còn dư lại bị mi thủ tiêu đến giờ mới lộ ra. Tôn Giang cau mày đáp trả:

Ê tên kia, sao chuyện đến miệng mi lại giống như anh đây có mưu đồ bất chính lắm thế. Hồng Long gật gù xen vào:

Chứ cậu ta nói đúng quá rồi còn gì nữa mà cãi. Phi cười hắc hắc gian xảo. Tôn Giang gừ gừ trong miệng. Trông như cậu ta không cam lòng cho lắm ấy. Bất chợt cậu ta nói:

Ca đây có lòng tốt đem rượu lên cho bọn mi. Mà bọn mi nói thế thì… ca đây không đưa cho nữa. Phi cười phá lên rồi nhanh như chớp. Cậu ta vung tay hướng về phía Tôn Giang. Mà đích đến của cậu ta là mấy chai rượu kia. Trong bất ngờ, Tôn Giang đâu thể tránh được, mà có tránh cũng không thể qua được tên biến thái đã đạt sức mạnh Power cấp 2 này được. Nhìn chai rượu nằm trong tay Phi bị cậu ta bật nút đậy, tu 1 hơi dài khiến cho Tôn Giang tức muốn xì khói.

Khà 1 tiếng, Phi lấy tay quẹt miệng mình 1 cái rồi nói:

Hai tên kia đâu, không kêu chúng à? Hồng Long vừa với tay lấy chai rượu thứ hai trong tay Tôn Giang đang tức giận nhìn Phi vừa thở dài đáp:

Một tên đang bồi đắp tình cảm với lão thuyền trưởng. Còn tên kia hình như đang tâm sự với con thần thú của cậu ta. Nói xong, Hồng Long cũng bắt chước Phi ngữa cổ lên tu một hơi rượu thật dài, cậu ta quẹt miệng một cái rồi bật khen:

Rượu ngon. Tôn Giang lúc này đang lần mò cái nút chai, nghe Hồng Long nói vậy liền khịch mũi hừ một tiếng:

Rượu này mà không ngon thì còn rượu nào ngon nữa. Mà mi cũng hay lắm. Trốn uống rượu ở đây, lát Dạ Nguyệt biết thì mi chết chắc. Hồng Long tặc lưỡi mấy cái rồi lắc đầu tu thêm 1 hơi nữa:

Ca đây không dễ chết vậy đâu nhé. Phi ngồi ngoài cũng chậc chậc đánh tiếng mấy cái rồi lại hớp ngụm rượu vào bụng. Bất chợt, Hồng Long quay qua nhìn Phi với đôi mắt khá là trìu mến:

Này, tên kia. Mi khai thiệt đi. Sợi dây chuyền của Tuyết Liên là ở đâu ra. Mi có biết là vì sợi dây chuyền đó mà mấy hôm nay ta đúng khổ không.

Ờ thì… khụ khụ… chuyện khá là dài… nói… nói chung là tớ vô tình có được nó. Hờ hờ.

Bắt dịp này, tên Tôn Giang hớp ngụm rượu rồi cũng bè theo Hồng Long:

Khai thiệt đi tên kia. Mi làm gì mà ta để ý. Mỗi lần Tuyết Liên nhìn nó là đỏ mặt vậy hả?

Ờ… khụ khụ… trời nay đẹp ghê bây.

Hồng Long liếc nhìn Phi cái kiểu như muốn nói: “ Mi không nói ta cũng biết hết đấy nhé”. Tôn Giang thì thẳng thắng hơn, cậu ta không thèm nhìn Phi mà hỏi luôn:

Không phải đã… ấy ấy rồi chớ.

Khụ!!!

Phi đang làm lơ uống rượu mà cậu ta phun hẳn ra luôn. Thấy biểu hiện của tên Phi, Tôn Giang giả mặt buồn giơ chai rượu lên ra hiệu cụng “chai” với Hồng Long:

Vì những tên chưa có người yêu chưa thể ấy ấy. Hồng Long cũng mặt buồn đưa chai theo:

Vì những tên có người yêu mà chưa được ấy ấy. Im lặng, tĩnh lặng ghê. Tôn Giang nhìn Hồng Long, Hồng Long nhìn Tôn Giang, rồi cả hai tên bất ngờ phá lên ôm bụng cười vang. Cả Phi cũng bật cười theo. Đưa mắt nhìn lên thiên không cao thẳm, cậu ta tu một hơi rượu thật nhiều.

Cùng lúc đó, ở phía đuôi tàu có ba cô gái đang nhìn về phía Đông đại lục đã khuất xa ngoài tầm mắt mấy hôm trước rồi. Khẽ thở dài một tiếng, Dạ Nguyệt cất giọng hỏi:

Này, anh Bạch Hàn đâu rồi mà bỏ cậu bơ vơ ở đây thế Hải Yến? - Hừ, tên đó hả? Hắn đang đi nói chuyện với thần thú của hắn rồi. Đúng là mấy tên không có gì làm mà. Mà chả hiểu mấy hôm nay, ngoại trừ lúc đêm với ăn ra, hắn gặp tớ là tránh ấy nhỉ?

Dạ Nguyệt cũng gật gù:

- Cậu nhắc tớ mới nhớ. Hình như anh Hồng Long cũng tránh mặt tớ hay sao ấy.

Cả hai trầm ngâm giây lát, rồi bất chợt cả hai cô gái đồng loạt nhìn qua Tuyết Liên:

- Nhớ rồi. Vụ sợi dây chuyền. – Hải Yến cất tiếng trước.

- Này, Tuyết Liên, sợi dây chuyền đó ở đâu ra đấy. Đến giờ mi vẫn chưa nói cho bọn này biết đó nha.



Tuyết Liên khẽ đưa tay lên che miệng cười:

- Hàng độc quyền. Không dễ tiếc lộ đâu nhá.

Vừa chọc hai người, Tuyết Liên vừa đem sợi dây chuyền ra mân mê đôi chút. Ánh sáng dịu nhẹ từ mặt dây chuyền phát ra khiến lòng người thanh tĩnh. Thế nhưng dù thanh tỉnh thế nào thì cả Hải Yến lẫn Dạ Nguyệt , mà thậm chí cả Tuyết Liên cũng đều bị cuốn hút. Chợt Tuyết Liên cất mặt dây chuyền vào người mình rồi đưa ngón trỏ lên ngoắc ngoắc trước mặt hai cô gái đang ngơ ngác kia:

- Không nhìn nữa. Mất màu hết.

Hải Yến hừ hừ liếc mắt nhìn Tuyết Liên:

- Mi đấy… mi cứ đợi đấy.

Dạ Nguyệt cười khẽ duyên dáng:

- Biết cậu ganh tỵ rồi. Cẩn thận điệu bộ nhá. Mà…

Ngập ngừng giây lát, Dạ Nguyệt khẽ nói với giọng điệu sặc mùi nguy hiểm:

- Mà Tuyết Liên này. Hình như cậu ấy có gì chảy bên khóe miệng kìa.

Tuyết Liên và Dạ Nguyệt cười phá lên. Hải Yến đỏ mặt lau lau khóe miệng. Lòng tự nhủ: “Mình đâu thất thố đến vậy nhỉ?”. Chợt hiểu ra vấn đề, Hải Yến chống nạnh nhìn Dạ Nguyệt:

- Mi được lắm nha Dạ Nguyệt. Không ngờ đấy.

Dạ Nguyệt khẽ vung tay:

- Bị lây thôi, bị lây thôi.

Cả ba người lại có thêm một trận cười nữa. Nói cũng ngộ, Tuyết Liên với Dạ Nguyệt thì không nói đi. Mà Dạ Nguyệt với Hải Yến lại có vẻ như rất thân với nhau. Nếu nghĩ kỹ thì cũng có thể do tối hôm đó cả hai đều bị hại. Mà sau đó Tuyết Liên gia nhập bộ tam thì ba cô gái này có vẻ như đã bộc lộ khá nhiều cảm xúc mà bình thời ít có rồi. Mà loại chuyện như vậy lại khá là đáng chúc mừng ấy nhỉ.

Ở một khu khá gần nơi này, có hai con thú đang nằm trên boong. Cùng với đó là một tên đang vuốt vuốt lớp lông trắng như tuyết của nó. Mà bên cạnh con thú to lớn này còn có một con tiểu thú nhỏ bé đang dựa vào người nó ngủ ngon lành. Nhìn con tiểu Phi Mã đang ngủ ngon bên cạnh Băng Giác lang mà Bạch Hàn cất tiếng cười khổ. Nghĩ cũng ngộ, cha của con tiểu Phi Mã này từng đánh nhau chết sống với Băng Giác lang. Thậm chí lúc còn ở Thủy Tinh thành, 2 đứa nó còn ganh đua hơn kém nữa. Mà giờ có vẻ như cả hai đã thân thiết với nhau lắm ấy. Nếu như cha của tiểu Phi Mã mà còn sống, thấy cảnh tượng này nó không tức mới là lạ.

Mà Bạch Hàn vừa nhìn tiểu Phi Mã, rồi nhìn lại Băng Giác lang. Cậu ta xoa xoa mũi vài cái rồi cất tiếng:

- Tưởng đâu chỉ có mình mình có liên kết với thần thú thôi chứ. Ai ngờ cả tên Phi cũng được thần thú khác liên kết. Kiểu này thì làm ăn gì được nữa đây.

Băng Giác lang như hiểu ý Bạch Hàn, nó khịch khịch mũi vài cái khinh thường. Bạch Hàn cười khổ nói:

- Ý mày là nếu so với mày thì tiểu Phi Mã mới sinh này thì nó không đáng để tâm à?

Băng Giác lang gầm gừ nhẹ vài cái. Nó ngẩn đầu lên kiêu hãnh. Chợt, nó quay phắt đầu về phía đầu con thuyền. Đôi mắt nó lấp lánh hào quang như sắp lâm phải đại địch. Mà cùng lúc đó, tiểu Phi Mã cũng giật mình tỉnh lại. Đưa mắt hướng về phía Băng Giác lang đang nhìn. Nó hý lên tràng dài mạnh bạo. Thế rồi nó lao nhanh về phía cột buồm chính, nơi chủ nhân của nó đang đánh chén say sưa.

Bạch Hàn đưa tay lên vuốt vuốt mũi mấy cái rồi cười khổ. Cậu ta cất tiếng:

- Có chuyện gì sao?

Băng Giác lang gật nhẹ đầu. Đôi mắt nó vẫn chăm chú về phương xa.

Mà cùng lúc này, Phong Lam đang đứng bên ngoài phòng điều khiển. Ngẩn mặt lên trời cảm nhận những cơn gió. Cậu ta đang dùng cách này để cảm ngộ sức mạnh của gió. Thế nhưng, trong những luồng gió ấy lại lẫn những luồng uy áp mạnh bạo. Biết là sắp xảy ra chuyện, cậu ta quay phắt về phía luồng uy áp lúc mờ lúc hiện kia. Mắt Phong Lam nhìn về đằng xa khẽ giật giật mấy cái.

Tiếng còi tàu báo động vang lên in ỏi.

Phi từ nãy đến giờ được tiểu Phi Mã cảnh báo thì cậu ta đã lập tức cảnh giác. Khi nghe còi tàu báo động, cậu ta nhanh chóng xách tiểu Phi Mã bay xuống boong tàu. Mà Tôn Giang cùng Hồng Long cũng nhảy xuống theo cậu ta.

Thuận tay với lấy một tên thủy thủ đang hớt hả chạy ngang qua họ, Phi cất tiếng hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Theo tình hình thì chúng ta đã vào lãnh phận bão biển, nguy cơ rất cao có sự xuất hiện của thủy quỷ dạ hành. Thuyền trưởng đang báo động để mọi người chuẩn bị.

Buông tên thủy thủ đó ra, cả bọn hướng về phía trước mũi tàu mà mắt ai cũng giật giật vài cái. Ngay lúc đó là một cơn cuồng phong thổi ào đến làm cho cả bọn cùng con tàu lập tức nghiên ngả. Trước mặt họ, khung trời vốn đang xanh ngắt nhanh chóng chuyển sang đen kịt như bị ô nhiễm. Những cuộn mây đen vần vũ trên bầu trời nhanh chóng cuốn về phía con thuyền của họ với tốc độ mắt thường cũng thấy được dễ dàng. Mà xen lẫn những đám mây đen kia là những tia sét khủng khiếp sáng choang rạch xé bầu trời, gầm lên đinh tai nhức óc.

Ở thế giới này, có vài người may mắn có thể có sức mạnh điều khiển vài thứ trong tự nhiên. Thế nhưng cũng có những thứ tự nhiên mà không ai có thể thay đổi được. Chẳng hạn như những cơn bão này vậy. Nhìn chúng đôi khi tưởng chừng có thể thay đổi được. Thế nhưng lâm vào một cơn bão mới biết tình cảnh của nó. Dù cho là Power Vô Cực, ngươi cũng chỉ có thể bị quay như chong chóng trong tâm bão. Bởi vì có một luật bất thành văn. Dám phản tự nhiên tức là dám phản lão thiên, mà phản lão thiên, xem ngươi có đủ sức chịu đựng Oanh Không lôi không đã.

Thế nên hiện giờ thuyền trưởng đang mồ hôi đầy mặt mà điều khiển con thuyền. Mà sau lưng lão còn có tám người đang đứng. Bốn trong số tám người đó thì đang khoanh tay trước ngực mà nhìn về phía thuyền trưởng với dáng điệu không hề vui vẻ chút nào cả.

- Này thuyền trưởng, không biết ông có thể vui lòng chuyển hướng con thuyền này rẽ sang hướng khác được không thế. Tôi thấy chúng ta lao thẳng vào cơn bão này thì… không phải là một ý kiến hay đâu nhá. – Tôn Giang vừa nói vừa nhìn bầu trời u ám đang gầm thét trước mặt.

Thuyền trưởng cũng bị dọa một hồi, lão đưa tay lên lao mớ mồ hôi chảy tràn trên mặt rồi cất tiếng với giọng oan ức:

- Các vị đại gia à! Thực chất ta cũng nào muốn lao vào nó đâu chứ.



Hồng Long nhăn mặt nhìn lão đôi chút rồi nói:

- Không muốn lao vào thì nhanh chóng thoát khỏi nó đi. Lão còn chần chờ cái gì vậy.

- Nào có đơn giản vậy chớ. Các vị nhìn biểu hiện của bầu trời này. Hẳn ta không nói thì các vị cũng biết đây là cơn bão biển loại nào rồi chứ hả?

Phong Lam bất giác cười khổ:

- Đây hẳn là… Bách quỷ lệ.

Cả bọn vừa nghe đến cái tên này thì đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Cả thuyền trưởng cùng vài tên thuyền phó cũng chỉ biết cười khổ. Bách Quỷ lệ. Cơn bão điên cuồng nhất. Chỉ xuất hiện trên biển. Sự xuất hiện của nó đồng nghĩa với sự xuất hiện của đàn quái vật biển đáng sợ mà không kẻ nào đủ can đảm ứng chiến. Mà điều quái lạ là nếu như ngươi cảm nhận được cơn bão này thì ngươi sẽ không thể nào thoát khỏi nó được nữa. Dù ngươi có quay đầu đi đâu hay phóng tốc độ đến mức nào đi nữa.

Tôn Giang vừa nghe đến tên Bách quỷ lệ, cậu ta đã vịn người vào vai Bạch Hàn giả bộ khóc lóc:

- Thôi xong, hụ hụ, tớ chưa muốn chết mà, hụ hụ.

Bạch Hàn lập tức quay qua tống cho tên giả bộ này vài cước:

- Biến. Diễn như thật ấy.

Phi cười cười bước ra khỏi phòng điều khiển. Bầu trời lúc này đã là một màu đen kịt. Sấm sét gầm gú điên cuồng. Mà sau lưng cậu ta là Tuyết Liên nhẹ nhàng bước theo sau:

- Sao vậy anh?

Phi lắc đầu không đáp lời cô ấy. Tuyết Liên vừa định nói thêm gì nữa thì lúc này có một âm thanh nhẹ nhàng mà phiêu hốt chợt lan đến tai họ. Một vài tên thủy thủ chỉ tay về phía xa hét lớn:

- Xem kìa, cái gì thế?

Cả bọn lập tức chạy ra nhìn về hướng tay tên thủy thủ đó chỉ. Khung cảnh trước mắt khiến cả bọn như chết sững. Giữa bầu thiên không u ám, giữa cơn mưa điên cuồng bắt đầu hắc vào mặt, giữa những tiếng gầm gào của sấm sét liên miên, họ nhìn thấy.

Giữa biển, nổi lên một gò đất cao. Bên trên đó là một thứ hệt như nàng tiên cá mà người đời vẫn đồn đại đang cất cao tiếng hát mê hoặc nhân gian của mình. Những kẻ định lực yếu kém lập tức bị tiếng hát ấy mê hoặc lao đầu xuống biển. Ngay lập tức, những con cá với đôi hàm ghê gợn nhảy lên khỏi mặt biển và xé toạc con mồi xấu số của chúng ra làm nhiều mảnh.

Phía xa hơn nữa, trên mặt biển sóng vỗ dữ tợn. Một thân hình của loài rắn khổng lồ thấp thoáng ẩn hiện. Chỉ có một đường vây của con thủy quái đó mà giống như cả một ngọn núi khổng lồ nổi trên biển.

Ở bên này, trước mặt Băng Giác lang đang vô cùng cảnh giác là một con thủy quái không biết tên với cặp sừng khổng lồ. Đôi nanh trắng buốt cùng hàm răng trắng ởn đến rợn người. Đôi ngươi quái vật đỏ như máu nhìn xuống Băng Giác lang đầy khiêu khích.

Mà ở phía tâm bão là nhiều vòng tròn những loài thủy quái khổng lồ khủng khiếp bơi vòng quanh một cơn lốc xoáy khổng lồ. Khổng lồ đến mức nhìn đám vây của con rắn biển kia giờ chỉ như cây nhỏ mà cơn lốc ấy như một ngọn núi khổng lồ vậy. Bên trong cơn lốc ấy không ngờ còn có một đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào con thuyền của bọn họ.

Tôn Giang nhăn mặt nhìn quanh cảnh ấy rồi cảm thán:

- Không phải chứ. Có cần chơi lớn vậy không?

Phong Lam lúc này đã vận sức mạnh của mình lên cực hạn rồi cậu ta cười đáp trả:

- Cần chứ.

Bất ngờ ngay lúc đó, một con cá kiếm khổng lồ lao thẳng đến húc vào mạn thuyền. Chiến thuyền Hy Vọng cũng thuộc loại khổng lồ, thế nhưng con cá kiếm ấy cũng khổng lồ không kém. Một cú húc của nó liền khiến con thuyền nghiên hẳn sang một bên. Mà khi con thuyền nghiên như thế liền khiến vài tên không đứng vững lập tức ngã xuống nước. Trong đó có cả Phi, Bạch Hàn, Phong Lam, Dạ Nguyệt lẫn Hải Yến đồng loạt rơi xuống nước. Ngay lập tức đàn thủy quái vài ngàn con không biết tên lao đến họ nhằm xử lý con mồi của chúng. Thế nhưng họ là ai, là những kẻ mang sức mạnh Power cấp 2. Nguy mà không loạn, họ lập tức vận sức mạnh tấn công chống trả bọn chúng. Không biết bao nhiêu con, không biết bao nhiêu máu đã đổ xuống. Tất cả đều điên cuồng chống trả bọn chúng.

Hồng Long vừa thấy Dạ Nguyệt đang gặp phải nguy hiểm, cậu ta liền định nhảy xuống theo để bảo vệ cô ấy. Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, chiến thuyền Hy Vọng bổng nhiên tăng tốc vọt thẳng về phía trước. Tuyết Liên hiện giờ sau cú húc bất ngờ của con cá kiếm kia đã va đầu vào mạn thuyền mà ngất đi. Cố gắng ổn định thân mình, Hồng Long cùng Tôn Giang thóa mạ lão thuyền trưởng ầm ĩ. Cớ gì mà lúc nãy không tăng tốc mà giờ lại tăng tốc chứ. Một tên kè Tuyết Liên, một tên chạy vội vào phòng điều khiển định xử lão một trận. Thế những khi đến nơi, cả hai đã sững người.

Thuyền trưởng cùng ba tên thuyền phó lúc này đã bị ghim như nhím vào bức tường phía sau. Cũng vì bị ghim như vậy nên lão thuyền trưởng đã vô tình ấn nhầm nút tăng tốc khiến con tàu lao thẳng về phía trước.

Cùng lúc, trước làn sóng liên tục tấn công của đám thủy quái. Cả đám đã trở nên đuối sức. Phi vừa phải xuất sức mạnh liên tục lăng không, vừa phải chiếu cố cho Dạ Nguyệt. Mà trong khi đó, Bạch Hàn có vẻ đỡ hơn đôi chút vì lớp băng dưới chân liên tục được tạo ra. Thế nhưng dưới những cơn sóng biển vồ dập thế này, mảnh đất băng dưới chân cậu ta trụ được bao lâu cơ chứ.

Hai con thần thú đứng trên boong tàu chiến đấu với đám thủy quái điên cuồng. Vừa nhận thấy chủ nhân của mình gặp phải nguy hiểm. bọn chúng lập tức lao đến bên cạnh chủ nhân của mình chiến đấu. Bất ngờ, Phi thét lên với tiểu Phi Mã:

- Bảo vệ Tuyết Liên. Nhanh.

Tiểu Phi Mã gầm gừ rồi nó cũng lập tức lao đến bên cạnh Tuyết Liên đang ngất. Phi lập tức gật đầu rồi quay lại cuộc chiến. Bất chợt, từ phía sau cậu ta, chính con cá kiếm khổng lồ lúc nãy phóng thẳng đến người cậu. Mũi kiếm bén ngót của nó lao thẳng về Phi không một chút lưu tình.

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Hàn quên cả trận chiến của mình. Cậu ta thét lên tên Phi thật lớn. Đồng thời vận sức mạnh hóa băng một mảng sau lưng Phi.

Chỉ kịp quay đầu nhìn lại, Phi đã bị con thủy quái kia húc một cú thật mạnh. Lớp băng mà Bạch Hàn tạo ra đã phát huy được dôi chút hữu hiệu. Chỉ thấy mũi kiếm kia đâm thẳng vào bụng Phi chừng một gang. Nếu như không có lớn băng kia cản lại phần lớn sức mạnh, Phi hẳn đã bị đâm xuyên người rồi. Thế rồi cậu ta gầm lên dữ tợn. Vận sức mạnh lôi cầu vào tay, cậu ta dùng hết sức đập nó xuống mũi kiếm ấy.

Rắc. Tiếng gãy khô khốc vang lên. Phi dần mất đi ý thức mà rơi thẳng xuống biển rồi chìm dần vào màn nước đen kịt ấy. Mang theo đó là mảnh mũi kiếm gãy của con cá kiếm kia.

Phong Lam lúc ấy đang chiến với đám bạch tuộc. Cậu ta vừa thấy Phi như vậy lập tức lao vội đến Phi. Nhưng nào kịp nữa, Phi đã chìm hẳn vào lòng biển khổng lồ kia mất rồi.

Tức giận vì vũ khí sắc bén của mình đã gãy. Con cá kiếm kia điên cuồng. Nó tung thân nó lên không, quất đuôi vào những người còn lại. Chỉ kịp đưa tay lên đỡ, cả ba người lẫn Băng Giác lang đã bị bắn đi xa tít mù.

Mà hiện giờ chiến thuyền Hy Vọng đang lao một cách điên cuồng về phía tâm bão, về phía con mắt khổng lồ kia. Một ánh chớp sáng choang vang lên, cả Hồng Long lẫn Tôn Giang đều phải che mắt lại. Không gian xung quanh đã trở thành tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook