Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 18: Phi Mã - Hạ
Linh Phong
26/11/2019
Khi Phi cùng Tuyết Liên cùng được Phi Mã đưa đến gần hòn đảo đó. Cả đàn thú kia bổng quay qua chăm chăm vào họ rồi hú lên điên cuồng. Phi Mã đáp
xuống đất rồi nó cũng uy dũng hý lên một tràng dài. Thế nhưng tiếng hý
này của nó lại giống như đang rầm thì đúng hơn. Một cỗ uy thế bễ nghễ
thiên hạ toát ra từ nó bao trùm cả một vùng đảo rộng lớn. Bọn quái điểu
cũng hú lên một cách thật điên cuồng. Những tiếng rầm rú cứ vang lên
liên tục không phút nào ngơi nghĩ. Tuyết Liên đứng ở dưới mặt đất mà cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung vậy. Cô ấy vốn có khả năng nghe được âm
thanh của muôn loài. Với số đông loài vật như vậy thì cô ấy không đau
đầu mới lạ. Tuyết Liên cố gắng bịt chặt hai tai mình lại rồi cô ấy ngồi
thụp xuống. Thế nhưng dường như cô ấy vẫn không thấy đỡ hơn chút nào.
Nhìn mặt cô ấy khó chịu mà lòng Phi chợt quặn thắt lên một hồi. Cậu ta
nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô ấy. Tay Phi đưa lên nắm chặt lấy đôi tay
đang bịt chặt của Tuyết Liên. Đồng thời cậu ta đưa đôi mắt lạnh lùng của mình quét ngang đám quái điểu kia. Ngay khoảnh khắc Phi quét mắt qua
thì chúng lập tức nhận thấy được một luồng sát khí khủng khiếp đang
hướng đến chúng nó. Cả đám ngay lập tức im bặt. Ngay cả Phi Mã cũng
khiếp sợ nhìn lại người con trai nó mang theo. Luồng sát khí này… có
thật là từ người người này phát ra không vậy. Nó giống như là của một kẻ đã từng trãi qua vô vàng trận chiến sinh tử mới có thể đạt được luồng
sát khí này. Nếu như người này có thể tỏa ra được luồng sát khí như vậy
thì người này đã trãi qua bao nhiêu trận chiến sinh tử chứ.
Trong lúc Phi Mã cùng đám quái điểu im lặng chăm chú nhìn người vừa tỏa ra luồng sát khí đáng sợ kia thì đâu đó lại vang lên một tiếng kêu. Một tiếng kêu thật non nớt nhưng uy dũng, hệt như một sinh linh cường đại vừa mới chào đời vậy. Đồng thời lại có thêm một tràng hý dài vui sướng vang lên song song với tiếng kêu non nớt kia. Tuyết Liên quay đầu nhìn Phi, đôi mắt ánh lên sự vui sướng. Cô ấy nói với Phi:
- Là Phi Mã con, nó vừa mới được sinh ra.
Phi cười cười nhìn về nơi tiếng kêu kia được cất lên. Mà vào lúc này, bọn thú kia lại trở lại cuồng loạn như trước. Bọn chúng rú lên điên cuồng rồi đồng loạt tất cả lao về nơi tiếng kêu đó. Phi Mã cũng ngay lúc đó nhận ra được sự nguy hiểm đang gần kề cho đứa con mới sinh của nó. Nó hý vang rồi quay sang nhìn Phi. Phi quay đầu nói với Tuyết Liên:
- Em ở lại đây, anh đi với Phi Mã.
Tuyết Liên lắc đầu ngoày ngoạy, cô ấy chu môi lên đáp:
- Không chịu, em muốn thấy Phi Mã con.
Phi nhìn đám quái điểu rồi cậu ta ái ngại:
- Nhưng mà em…
Tuyết Liên tinh nghịch đáp:
- Không sao, em bịt tai lại là được mà.
- Em…
- Không sao mà anh.
Phi Mã lại hý lên hối thúc, Phi gật đầu rồi cậu ta đỡ Tuyết Liên lên lưng Phi Mã. Còn bản thân cậu ta thì phóng thẳng lên lưng nó ngồi. Phi Mã hý vang rồi nó lao vụt về phía hang của nó như một ánh chớp trắng. Những con quái điểu đủ loại tấn công Phi Mã tới tấp. Bọn chúng hiển nhiên không muốn Phi Mã đến được hang để tiếp viện cho vợ con nó. Thế nhưng vào lúc này Phi Mã lại làm cho Phi lẫn Tuyết Liên vô cùng sửng sốt. Nó lượn vòng, lao lên, trút xuống một cách điêu luyện. Đồng thời trong lúc tránh né, nó tung vó, đạp vó tấn công tới tấp bọn quái điểu kia. Với tốc độ của nó, tuy là có thể lượn vòng dễ dàng nhưng vừa tấn công vừa tránh né như vậy, nó quả thật qúa biến thái về mặt bay trên không. Điều này làm cho bọn chúng bị hạ gục một số lượng vô cùng nhiều. Mà đồng thời, Phi trên lưng nó cũng liên tục tỏa ra luồng sát khí kinh khủng của cậu ta. Một vài loài quái điểu khi thấy luồng sát khí từ Phi tỏa ra thì cấp tốc lui ra rất xa. Chúng không dám tiến lại gần họ một chút nào cả. Trong đôi mắt cuồng loạn của bọn chúng ánh lên vẻ sợ hãi cực kỳ. Nó giống như chúng đang phải đối diện với một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp. Nhưng không hẳn là loài nào cũng thế, có một số loài thú mạnh mẽ không hề sợ luồng sát khí của Phi lẫn những cú tấn công của Phi Mã. Bọn chúng liên tục lao đến cản đường của Phi Mã. Phi thấy vậy thì cậu ta vỗ nhẹ lên cổ Phi Mã vài cái rồi cậu ta nói với nó:
- Mày đưa Tuyết Liên về hang của mày an toàn dùm tao. Tao sẽ cản bọn chúng lại.
Phi Mã hý lên một tràng như phản đối. Tuyết Liên cũng ở trong lòng Phi lắc đầu cật lực. Phi chỉ cười cười:
- Ôm Phi Mã cho chắc.
Vừa dứt lời, Phi đã tung mình phóng thẳng lên không trung. Đồng thời từ người cậu ta tỏa ra luồng sát khí mạnh mẽ đến kinh khủng của mình. Thanh Hoàng kiếm trong tay Phi được rút ra một cách nhanh chóng. Tuyết Liên vừa cảm thấy hơi ấm của Phi biến mất thì cô ấy đã vội kêu Phi Mã quay lại. Thế nhưng lần này Phi Mã lại phản đối điều đó. Nó cấp tốc lao về phía trước, đồng thời khí tức của nó thu lại đến mức nhỏ nhất có thể. Những loài quái điểu lúc này không nhận ra được khí tức của Phi Mã nữa, chúng chỉ nhận thấy được luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ trên không trung từ người một nhân loại nhỏ bé mà thôi. Quay qua quay lại cũng chỉ là quái điểu như nhau, thế nên bọn chúng lao đến tấn công Phi liên tục. Nhờ thế mà Phi Mã nhanh chóng lao qua được trận thế loạn xà ngầu của bọn quái điểu kia mà tiến lại gần hang của mình.
Trong lúc đó, Phi ở trên không như có một luồng khí đen kịt bao phủ cả người cậu ta. Đôi mắt dần chuyển sang một màu vàng rực. Nhìn Phi lúc này hệt như một bóng ma với đôi mắt vàng rực trên không trung. Đồng thời tốc độ của Phi cũng dần tăng lên một cách khó tin. Một bóng đen to lớn, xuyên suốt với bóng đen là hai ánh vàng liên tục lóe lên. Một là từ đôi mắt Phi, một là từ thanh kiếm trên tay cậu ta. Vào lúc này, một trận chiến không tưởng diễn ra trên bầu trời vùng đảo này. Người ta từ những hòn đảo đằng xa nhìn về phía hòn đảo đó mà hoa mắt. Họ chỉ thấy hàng hà sa số những con quái điểu lao vội về một phía. Mà trong đám đen kia, họ chỉ thấy một ánh chớp đen, lâu lâu lại lóe lên những tia sét vàng xuyên qua xuyên lại giữa bầy quái. Máu từ người đổ ra, nhưng nó lại hòa lẫn vào chung với màu đen sát khí kia. Đôi mắt tuy điên cuồng nhưng lại bình tĩnh một cách tuyệt đối. Đó quả đúng là hai trạng thái đối lập dường như không thể hòa hợp được. Thế nhưng tình trạng hiện giờ của Phi bây giờ là như thế. Cậu ta điên cuồng vì chiến đấu, thế nhưng cậu ta lại vô cùng bình tĩnh phân tích tình huống đang xảy ra. Phân tích từng đợt tấn công của bọn chúng. Thậm chí là tránh né những chiếc vuốt tưởng chừng như những lưỡi đao sắc lẻm của bọn chúng. Phi lại một lần nữa trở lại trạng thái quá độ nâng cấp sức mạnh của mình. Thế nhưng, tuy chiến đấu liên tục như vậy nhưng Phi vẫn chưa thể ngộ ra được cái còn thiếu của mình là gì. Tuy nhiên cậu ta cũng đã gần chạm đến cái còn thiếu ấy. Một thứ gì đó khá chậm chạp, lại mong manh. Thế nhưng nó luôn tồn tại, luôn ở đó. Chỉ là không ai có thể nhận ra được thôi. Đôi mắt Phi dần sáng lên trông thấy.
Còn về phần Phi Mã, nó lao vội về hang của nó với tốc độ thật khó tưởng. Từ trên lưng Phi Mã, Tuyết Liên thấy rõ một chiếc hang thật lớn nhưng mang đầy sức sống nằm trên một vách núi. Có lẽ đó chính là hang của Phi Mã. Cô ấy vỗ nhẹ Phi Mã vài cái, nó hý vang rồi lại tăng tốc độ. Thế nhưng khi nó vừa đến gần hang thì ngay tức khắc đó, một bóng đen lao vút đến Phi Mã. Một tiếng ầm lớn vang lên, Phi Mã bị chấn văng đi một quãng xa. Đồng thời Tuyết Liên trên lưng nó cũng bị văng đi rất xa. Và cũng ngay vào lúc này, một tiếng ré vang lên bên trong hang làm cho con quái điểu mới vừa xuất hiện một phen tức giận. Cố gắng ngồi dậy, Phi Mã cùng Tuyết Liên nhận ra được hình dạng con quái thú vừa mới đến. Đó là một con Bạch Sư Điểu. Một loài sư tử có cánh đại bàng, đôi răng nang trắng nhọn hoắc cùng những chiếc vuốt bén như lưỡi mác. Phi Mã hý vang một trận dữ dội. Con quái điểu này chính là kẻ thù truyền kiếp của nó. Chỉ có điều đối phương có số lượng rất nhiều đối lập với Phi Mã chỉ có một thân một mình. Từng đời Phi Mã là một quãng thời gian dài cô độc. Chỉ khi nó có con thì mới truyền hết tất cả mọi thứ cho con nó để rồi nó lui về ở ẩn đến hết đời. Thế nên mới có chuyện thần thú chỉ có một nhưng lại trải qua vô số năm tháng đằng đẵng. Tất nhiên là trừ vài loài thần thú có khả năng trường sinh như ba con thú đứng đầu 12 thần thú: Thất thải huyền long, Ngọc Phụng Hoàng và Bạch sư.
Quay lại trận chiến của Phi Mã và Bạch Sư Điểu, cả hai lao vào nhau chiến đấu không khoan nhượng chút nào. Thế nhưng chỉ có Phi Mã và Bạch Sư Điểu chiến đấu với nhau sao. Lẽ dĩ nhiên là đồng bọn của chúng cũng sẽ xuất hiện để tiếp sức cho con Bạch Sư Điểu đánh lén Phi Mã lúc nãy. Và cũng có những con Bạch Sư Điểu nhỏ không thể lao vào chiến đấu với Phi Mã. Chúng rãnh quá nên không có việc làm. Vậy nên chúng lựa chọn đối thủ của bọn chúng là Tuyết Liên, nhân loại nhỏ bé đang chật vật đứng xem trận chiến của Phi Mã cùng đồng bọn chúng. Một con lao lên, sẽ có rất nhiều con lao theo. Và lúc này có hơn mười con Bạch Sư Điểu lao vội về phía Tuyết Liên. Với một thân thể yếu ớt không có khả năng chiến đấu như Tuyết Liên thì cô ấy có thể đối diện với đám quái điều đông đến vậy hay không. Câu trả lời sẽ là không thể. Cô ấy chỉ biết đứng đấy nhìn đám quái điểu đông đúc đang lao đến mình.
Thế nhưng, vào giây phút đó, cô ấy không hề hoảng loạn chút nào. Bởi cô ấy biết, biết chắc rằng sẽ có một người sẵn sàng bảo vệ cô ấy bằng bất cứ giá nào. Một người mà cô ấy hoàn toàn tin tưởng.
- Anh Phi!!!
Một bóng đen chớp nhoáng lao đến chặn trước người cô ấy. Một đôi mắt lạnh lùng nhưng bình tĩnh đến kinh người. Một tia sát khí lóe lên trong mắt người vừa xuất hiện ấy. Một thanh Hoàng kiếm được người đó nắm chặt trong tay. Phi đứng đấy, bình tĩnh đúng đối diện với đám quái điểu đông đúc. Mà cũng không thể nói là đông cho lắm, bởi vì cậu ta vừa mới hạ gục gần hết một đám mây quái điểu kia mà. Mùi máu từ người Phi tỏa ra làm cho cậu ta giống như một kẻ mới từ địa ngục chui lên vậy. Ở sau lưng cậu ta, Tuyết Liên ngơ ngác nhìn bóng lưng cao to vĩ đại của Phi. Một cảm giác khiếp sợ nhưng lại vô cùng an tâm hiện rõ trong lòng cô ấy. Ở sau lưng Phi, cô ấy dường như sẽ không phải gặp bất kỳ nguy hiểm gì cả.
Phi, một thân người nhỏ bé nhưng uy vũ đứng đó đối diện với đám Bạch Sư Điểu. Tuy tốc độ của chúng vô cùng nhanh, thế nhưng trong mắt Phi, chúng lại trở nên chậm hơn rất nhiều. Phi vung thanh Hoàng kiếm trong tay mình lên, một ánh vàng chợt lao về phía bọn chúng như một ánh chớp. Những tia điện liên tục lóe lên rồi vụt tắt, những giọt máu đỏ chậm rãi bắn ra khắp mọi hướng. Những ánh trắng vụt lên nhưng rồi nhanh chóng bị chém bay. Phi lúc này như một ma nhân giết địch không thương tiếc chút nào. Kẻ nào dám động đến Tuyết Liên thì kẻ đó thật sự không đáng để sống nữa. Rồng có vảy ngược, bất kỳ ai dám động vào chiếc vảy ngược ấy của nó chính là kẻ đó tới số. Và Tuyết Liên chính là chiếc vảy ngược đó của Phi. Bất cứ khi nào cô ấy gặp nguy hiểm, cậu ta sẽ dùng mọi biện pháp để cứu cô ấy. Không cho cô ấy gặp phải bất kỳ tổn thương nào nữa. Thế nhưng lần này bọn chúng dám trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của Tuyết Liên. Cậu ta sẽ tha cho chúng được hay sao. Thế nên cái giá cho bọn chúng chính là nhận lấy cái chết. Tuy đám Bạch Sư Điểu mạnh hơn rất nhiều so với đám Khổng kền mà Phi từng chiến đấu. Thế nhưng hiện giờ Phi đã gần đạt đến Power cấp hai, đồng thời cậu ta lại đang nổi điên lên nữa. Thế nên bọn chúng không còn là đối thủ của Phi đang trong tình trạng điên cuồng. Có lẽ chẳng mấy chốc nữa thì Phi sẽ hạ gục được toàn bộ bọn chúng thôi.
Còn về bên Phi Mã, trận chiến đang đến hồi gay cấn nhất, khốc liệt nhất. Không biết từ lúc nào mà trung tâm trận chiến lại xuất hiện thêm một con ngựa cũng trắng không kém Phi Mã. Tuy không được mạnh mẽ như Phi Mã nhưng nó lại có tốc độ ngang với đám Bạch Sư Điểu kia. Cả hai con ngựa song kiếm hợp bích chặt chẽ đến nỗi không con Bạch Sư Điểu nào có thể tấn công đến hang của nó. Vậy nhưng với số lượng quá nhiều như vậy thì con Phi Mã kia nhanh chóng đuối sức. Tuyết Liên đứng xem trận chiến của Phi Mã bỗng nheo mắt nói khẽ:
- Chẳng lẽ đó là vợ của Phi Mã sao.
Phi Mã phải vừa chiến đấu với một đám đông nghịt kẻ thù, vừa phải chiếu cố cho vợ nó mới sinh. Hiển nhiên là nó không thể làm tròn cả hai nghĩa vụ được rồi. Trận chiến này, Phi Mã gần như không có phần thắng.
Đúng lúc Tuyết Liên đang lo lắng cho trận chiến của cả hai bên thì một tiếng kêu nhỏ vang lên bên chân Tuyết Liên. Đó là tiếng kêu của một sinh linh bé bỏng . Tuy có phần yếu ớt nhưng âm vọng lại vô cùng mạnh mẽ. Cô ấy giật mình cúi xuống nhìn sinh vật nhỏ bé dưới chân mình. Một chú ngựa nhỏ màu trắng tinh, bờm vàng rực như hoàng kim. Đôi mắt to tròn đáng yêu, bốn chân nhỏ bé giẫm giẫm trên nền đất. Đây hẳn là con của Phi Mã, đứa con cường đại mới vừa được sinh ra của nó. Thế nhưng vẻ cường đại đâu không thấy, chỉ thấy đó là một con tiểu thú vô cùng dễ thương. Vừa nhìn thoáng qua, Tuyết Liên đã cảm thấy vô cùng yêu thích con thú này. Cô ấy ngồi thụp xuống, giang hai tay ra muốn ôm lấy con tiểu thú này. Thế nhưng đôi mắt của nó lại bắt đầu trở nên đỏ rực. Một luồng sát khí tuy non nớt nhưng lại vô cùng mãnh liệt bắt đầu bộc phát ra từ người nó lan đến Tuyết Liên. Luồng sát khí của một con tiểu thần thú có thể làm cho người bình thường phát điên, hơn nữa Tuyết Liên lại là người có khả năng nghe hiểu tâm ý loài vật. Thế nên cô ấy làm sao có thể thể chịu nổi luồng sát khí này được. Nhưng… cô ấy vẫn đứng vững ở đó, vẫn đứng trước mặt con tiểu Phi Mã kia, mặt không đổi sắc. Và câu trả lời vì sao cô ấy có thể đứng vững như vậy chính là do Phi đang đứng kế bên cô ấy. Trận chiến của Phi và đám Bạch Sư Điểu kia đã xong được một lúc rồi. Vừa thấy Tuyết Liên phải đối diện với tiểu Phi Mã, cậu ta cấp tốc lao vội đến bảo vệ Tuyết Liên trước luồng sát khí của mới vừa xuất hiện kia. Luồng sát khí từ người cậu ta dĩ nhiên là mạnh hơn luồng sát khí của con tiểu Phi Mã kia rất nhiều lần. Thế nên đến lượt tiểu Phi Mã lui chậm về sau, luồng sát khí từ người nó bị Phi đè ép nhiều lần khiến cho nó cảm thấy vô cùng khó chịu. Nó dần quỵ xuống muốn từ bỏ.
Thế nhưng vào lúc này, Tuyết Liên chợt bước đến gần tiểu Phi Mã. Cô ấy ngồi nhẹ xuống rồi đưa tay chạm vào đầu nó. Đôi mắt cô ấy dần nhắm lại. Không gian lúc này chợt chậm đi hẳn, trong mắt Phi. Cậu ta nhẹ nhàng thu lại luồng sát khí của mình. Thế rồi Phi quay qua quan sát trận chiến của đôi Phi Mã cùng với đám Bạch Sư Điểu kia. Tuy bị hạ gục khá nhiều nhưng số lượng Bạch Sư Điểu vẫn còn hơn chục con. Vậy mà hiện Phi Mã cái lại xuất hiện vô số vết thương trên người. Đồng thời trông nó có vẻ đã vô cùng đuối sức. Phi Mã thì nó cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Liên tục bị chèn ép về mặt số lượng, liên tục chiến đấu với tốc độ nhanh nhất của mình. Điều này làm cho Phi Mã cảm thấy khó khăn vô cùng. Hơn nữa lúc trước nó còn một quãng thời gian chiến đấu với Phi. Nó đã khá kiệt sức từ trận chiến đó. Lúc này lại liên tục chiến đấu như vậy thật sự là một kỳ công. Đây chính là trận chiến nó cảm thấy cận kề sinh tử nhất từ lúc nó mới sinh ra đến giờ. Trận chiến này là lúc nó dồn hoàn toàn tâm và lực vào đó. Với một trận chiến như vậy mà kéo dài vẫn không thể dứt, lẽ dĩ nhiên là sự mệt mỏi không phải ít. Có vẻ như đám Bạch Sư Điểu kia đã dự tính được tình huống này. Thế nên bọn chúng liên tục tấn công hai con Phi Mã theo kiểu xa luân chiến nhằm có thể hạ gục đối phương theo cách bào mòn dần. Có lẽ, bọn chúng đã thành công ở điểm này.
Vào lúc này bên cạnh Phi lại xuất hiên một người. Tuyết Liên đang ôm con tiểu thần thú trong lòng. Nhìn nó lúc này vô cùng ngoan ngoãn và dễ thương. Không còn vẻ đối chọi gay gắt như lúc mới nãy nữa. Phi quay đầu qua nhìn con tiểu Phi Mã rồi cậu ta nói:
- Có thấy gì không, cha mẹ mi đang đánh chết sống chỉ để bảo vệ cho mi đấy.
Có vẻ như tiểu Phi Mã hiểu được câu nói của Phi, nó trong lòng Tuyết Liên rống lên một tiếng thật lớn. Thế nhưng thanh âm của nó lại đủ để át được tiếng gầm rú điên cuồng của đám Bạch Sư Điểu ấy. Phi thở dài rồi lại quan sát trận chiến ấy. Đôi mắt cậu ta dần dần trở nên lạnh lùng pha lẫn một chút thương cảm, bởi cậu ta thấy một bóng ngựa trên không trung đang dần rơi xuống
Lúc này, con Phi Mã cái đã không còn có thể chiến đấu tiếp được nữa. Một vết chém thật dài xuất hiện trên bụng nó. Máu nó bắt đầu chảy ra xối xả. Lẽ dĩ nhiên là nó cũng không thể bay tiếp được nữa. Nó rớt thẳng từ bầu xuống với một tốc độ chậm chạp. Thế nhưng có lẽ trong lòng Phi Mã lúc này lại là một nhát dao thấu tận tâm can nó. Một tiếng hý thương tâm vang lên, một ánh chớp trắng lao vội đến đỡ lấy thân thể con Phi Mã đang rơi kia. Trong lòng Tuyết Liên, tiểu Phi Mã cũng rống vang liên hồi. Đôi mắt ngân ngấn nước, nó cố gắng vùng vẫy rời khỏi vòng tay của Tuyết Liên. Cả Tuyết Liên cũng đã rơi lệ. Tình cảnh trước mắt quả thật quá bi thương. Cô ấy không chịu nổi. Thế nhưng khi cô ấy định buông tay cho tiểu Phi Mã lao ra thì Phi đã đứng trước mặt cô ấy. Cậu ta trầm giọng nói:
- Cha mẹ mi đã cố gắng dùng sinh mạng mình để bảo vệ mi. Nếu như mi rời khỏi đây, công lao kia sẽ là vô ích. Và hơn nữa, mi nghĩ mi có thể chống chọi với đám Bạch Sư Điểu kia không.
Tiểu Phi Mã kêu lên ư ử. Nó quả thật hiểu được rằng bản thân nó lúc này không làm được gì cho cha mẹ nó cả. Nó cảm thấy mình thật vô dụng. Bất chợt một bàn tay ấm nóng đặt lên đầu nó làm cho nó vô cùng ngạc nhiên. Giương đôi mắt to tròn đỏ rực nhìn người đó, nó nghe người đó nói:
- Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, trả lại mối thù này cho cha mẹ mi. Còn chuyện ở đây, giao cho ta.
Phi dứt lời, cả người cậu ta đã hóa thành ánh chớp phóng nhanh đến đám Bạch Sư Điểu trên không trung. Hiển nhiên cậu ta vẫn dùng tốc độ của mình để lăng không. Phi Mã hiện giờ đã đáp xuống mặt đất. Nó đặt xác vợ nó xuống, liếm liếm vài cái. Thế rồi nó hý lên một trận thật lớn làm vang đọng cả không trung. Tuyết Liên chạy vội lại kế bên nó. Tiểu Phi Mã trong lòng cô ấy rên lên vài tiếng. Phi Mã quay qua liếm liếm mặt con nó. Đôi mắt nhìn đứa con bé bỏng thật trìu mến. Thế rồi nó ngước lên nhìn Tuyết Liên, trong đầu cô ấy chợt vang lên tâm trí của Phi Mã:
- Mong người hãy chăm sóc con ta.
Nói rồi, nó lưu luyến nhìn đứa con mới vừa được sinh ra của nó. Đôi mắt đầy vẻ không muốn rời. Thế nhưng lúc này không rời là không được. Nó hý vang rồi lao người lên không trung. Tiểu Phi Mã bên dưới rống lên một tràng dài lạc giọng. Vừa mới sinh ra đời, đã phải gặp cảnh cha mẹ mất đi. Thân thế của tiểu Phi Mã quá đáng thương. Tuyết Liên ghì chặt người nó vào lòng mình như muốn gửi gắm hơi ấm của cô ấy sang nó vậy.
Trên không trung, Phi lại trở nên lạnh nhạt. Đôi mắt vàng rực nhìn đám Bạch Sư Điểu đang rầm rú. Thanh Hoàng kiếm trên tay nắm thật chặt. Là một người trọng tình nghĩa, cậu ta biết nên để lại đám Bạch Sư Điểu này cho Phi Mã. Nếu không nó không thể thoát ra được bóng ma tâm lý, nó sẽ trở nên nhu nhược vì những kẻ gây ra cái chết cho vợ nó. Lúc này Phi Mã đã xong việc của mình, nó đập cánh trên không trung tạo nên những gợn sóng mãnh liệt. Đôi mắt đỏ ngầu bốc lên hai ngọn lửa đỏ rực. Chiếc bờm vàng trên lưng bỗng nhiên giống như mọc dài ra đôi chút. Nó khiến cho Phi Mã lúc này hệt như một chiến thần với ngọn lửa nửa đỏ nửa vàng trên không trung. Từ người nó phát ra một luồng uy áp mạnh đến nghẹt thở. Phi trên không trung bỗng cười cười:
- Trận chiến này, ta sẽ chiến đấu với mi.
Nghe được câu này, Phi Mã hý vang. Đôi vó ngựa chợt hóa thành cơn gió trắng. Đôi cánh trắng muốt lại chuyển sang màu vàng rực rỡ. Phi Mã lao về phía bọn Bạch Sư Điểu như một ánh chớp. Nó bây giờ đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình để chiến một trận cuối cùng trong đời nó. Đây là cách đốt sức mạnh để nâng sức mạnh lên một tầm cao mới. Một sức mạnh có đủ khả năng hủy diệt mọi thứ trên đường đi của nó. Thế nhưng cũng là tự đưa mình vào đường chết. Phi Mã tạo nên những đường zíc zắc vàng rực trên không trung. Mỗi lần nó ngoặc hướng, lại có một con Bạch Sư Điểu rơi xuống đất. Thậm chí máu còn chẳng chảy ra kịp.
Đứng trên không trung, Phi nhìn thấy Phi Mã như vậy thì giống như có một hồi chuông ầm vang trong đầu cậu ta. Đây chính là thứ mà Phi vẫn đang tìm kiếm, thứ còn thiếu của cậu ấy. Do những người khác rời khỏi trạng thái ngộ đạo sẽ trở lại như bình thường. Thế nhưng Phi lại thuộc dạng đặc biệt, cậu ta vẫn luôn giữ cảm giác ngộ đạo trong đầu mình không rời chút nào. Phi vốn là con người không thích từ bỏ cái mà mình theo đuổi mà. Thế nên vào lúc này, những tiếng ầm ầm chợt vang lên trong người cậu ta. Sức mạnh của Phi hiện giờ chính thức đạt sang một tầm cao mới. Power tốc độ cấp hai. Mà sức mạnh của Phi hiện giờ lại là khả năng khiến cho mọi thứ trong mắt mình chậm lại. Mỗi lần cậu ta vận sức mạnh thì những vật thể xung quanh sẽ gần như đứng yên, chỉ có mình cậu ta có thể chuyển động, với tốc độ bình thường, có thể nhanh hơn một chút. Vậy nên, hiện giờ trong mắt Phi, đám Bạch Sư Điểu như đang đóng phim chậm vậy. Mà Phi Mã thì lại có phần nhanh hơn cậu ta khá nhiều. Phi bất chợt cười cười. Cậu ta vuốt thanh kiếm trong tay một cái rồi Phi lao về phía đám Bạch Sư Điểu đang chiến đấu chậm chạp đến khó chịu kia. Hệt như Phi Mã, mỗi lần Phi quét đến đâu thì đám Bạch Sư Điểu lại rơi xuống đến đó. Chỉ có điều là bọn chúng vẫn còn xuất hiện vết máu mà thôi. Những vết chém thật ngọt của Phi liên tục xuất ra. Mỗi nhát kiếm là một con Bạch Sư Điểu. Dần dần cả Phi Mã lẫn Phi đều hạ gục được hết đám Bạch Sư Điểu kia.
Đồng thời lúc này, đám quái điểu khác cũng không dám đến gần họ. Nhìn một ngựa một người trên không trung lúc này hệt như ma thần và thú cưng của ông ta đang hiện thế vậy. Cả đám quái điểu rú lên điên cuồng rồi bọn chúng nhanh chóng quay người bỏ đi. Đám Bạch Sư Điểu còn lại vài con cũng tức tốc bỏ chạy, không dám ở lại giây phút nào nữa. Trận chiến này đã khắc sâu vào tâm trí bọn chúng một nỗi khiếp sợ thấu tận tâm can. Một ma thần cùng kẻ địch của bọn chúng là hai thứ bọn chúng nhất định sẽ không dám đụng đến lần nào nữa. Họ chắn chắn không phải những kẻ như bọn chúng có thể đối địch được.
Đến khi đám quái điểu đã hoàn toàn rời khỏi hòn đảo. Phi Mã từ trên không rơi thẳng xuống mặt đất đánh ầm một tiếng thật lớn. Phi cũng gần như bất tỉnh rơi thẳng xuống mặt đất. Tuy cậu ta cũng cảm thấy mọi thứ đôi chút, thế nhưng đến cả tay mình cậu ta cũng không thể nhấc lên nổi nữa. Cậu ta thấy mờ mờ thấy được thân ảnh Tuyết Liên đang chạy vội đến bên cậu ta. Đôi mắt cô ấy đang tràn ngập nước mắt. Cậu ta rõ ràng nghe được giọng nói của cô ấy đang kêu tên mình. Thế nhưng tiếng nói ấy sao lại xa, xa lắm. Bóng tối dần bao phủ lấy cậu ta.
Trong lúc Phi Mã cùng đám quái điểu im lặng chăm chú nhìn người vừa tỏa ra luồng sát khí đáng sợ kia thì đâu đó lại vang lên một tiếng kêu. Một tiếng kêu thật non nớt nhưng uy dũng, hệt như một sinh linh cường đại vừa mới chào đời vậy. Đồng thời lại có thêm một tràng hý dài vui sướng vang lên song song với tiếng kêu non nớt kia. Tuyết Liên quay đầu nhìn Phi, đôi mắt ánh lên sự vui sướng. Cô ấy nói với Phi:
- Là Phi Mã con, nó vừa mới được sinh ra.
Phi cười cười nhìn về nơi tiếng kêu kia được cất lên. Mà vào lúc này, bọn thú kia lại trở lại cuồng loạn như trước. Bọn chúng rú lên điên cuồng rồi đồng loạt tất cả lao về nơi tiếng kêu đó. Phi Mã cũng ngay lúc đó nhận ra được sự nguy hiểm đang gần kề cho đứa con mới sinh của nó. Nó hý vang rồi quay sang nhìn Phi. Phi quay đầu nói với Tuyết Liên:
- Em ở lại đây, anh đi với Phi Mã.
Tuyết Liên lắc đầu ngoày ngoạy, cô ấy chu môi lên đáp:
- Không chịu, em muốn thấy Phi Mã con.
Phi nhìn đám quái điểu rồi cậu ta ái ngại:
- Nhưng mà em…
Tuyết Liên tinh nghịch đáp:
- Không sao, em bịt tai lại là được mà.
- Em…
- Không sao mà anh.
Phi Mã lại hý lên hối thúc, Phi gật đầu rồi cậu ta đỡ Tuyết Liên lên lưng Phi Mã. Còn bản thân cậu ta thì phóng thẳng lên lưng nó ngồi. Phi Mã hý vang rồi nó lao vụt về phía hang của nó như một ánh chớp trắng. Những con quái điểu đủ loại tấn công Phi Mã tới tấp. Bọn chúng hiển nhiên không muốn Phi Mã đến được hang để tiếp viện cho vợ con nó. Thế nhưng vào lúc này Phi Mã lại làm cho Phi lẫn Tuyết Liên vô cùng sửng sốt. Nó lượn vòng, lao lên, trút xuống một cách điêu luyện. Đồng thời trong lúc tránh né, nó tung vó, đạp vó tấn công tới tấp bọn quái điểu kia. Với tốc độ của nó, tuy là có thể lượn vòng dễ dàng nhưng vừa tấn công vừa tránh né như vậy, nó quả thật qúa biến thái về mặt bay trên không. Điều này làm cho bọn chúng bị hạ gục một số lượng vô cùng nhiều. Mà đồng thời, Phi trên lưng nó cũng liên tục tỏa ra luồng sát khí kinh khủng của cậu ta. Một vài loài quái điểu khi thấy luồng sát khí từ Phi tỏa ra thì cấp tốc lui ra rất xa. Chúng không dám tiến lại gần họ một chút nào cả. Trong đôi mắt cuồng loạn của bọn chúng ánh lên vẻ sợ hãi cực kỳ. Nó giống như chúng đang phải đối diện với một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp. Nhưng không hẳn là loài nào cũng thế, có một số loài thú mạnh mẽ không hề sợ luồng sát khí của Phi lẫn những cú tấn công của Phi Mã. Bọn chúng liên tục lao đến cản đường của Phi Mã. Phi thấy vậy thì cậu ta vỗ nhẹ lên cổ Phi Mã vài cái rồi cậu ta nói với nó:
- Mày đưa Tuyết Liên về hang của mày an toàn dùm tao. Tao sẽ cản bọn chúng lại.
Phi Mã hý lên một tràng như phản đối. Tuyết Liên cũng ở trong lòng Phi lắc đầu cật lực. Phi chỉ cười cười:
- Ôm Phi Mã cho chắc.
Vừa dứt lời, Phi đã tung mình phóng thẳng lên không trung. Đồng thời từ người cậu ta tỏa ra luồng sát khí mạnh mẽ đến kinh khủng của mình. Thanh Hoàng kiếm trong tay Phi được rút ra một cách nhanh chóng. Tuyết Liên vừa cảm thấy hơi ấm của Phi biến mất thì cô ấy đã vội kêu Phi Mã quay lại. Thế nhưng lần này Phi Mã lại phản đối điều đó. Nó cấp tốc lao về phía trước, đồng thời khí tức của nó thu lại đến mức nhỏ nhất có thể. Những loài quái điểu lúc này không nhận ra được khí tức của Phi Mã nữa, chúng chỉ nhận thấy được luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ trên không trung từ người một nhân loại nhỏ bé mà thôi. Quay qua quay lại cũng chỉ là quái điểu như nhau, thế nên bọn chúng lao đến tấn công Phi liên tục. Nhờ thế mà Phi Mã nhanh chóng lao qua được trận thế loạn xà ngầu của bọn quái điểu kia mà tiến lại gần hang của mình.
Trong lúc đó, Phi ở trên không như có một luồng khí đen kịt bao phủ cả người cậu ta. Đôi mắt dần chuyển sang một màu vàng rực. Nhìn Phi lúc này hệt như một bóng ma với đôi mắt vàng rực trên không trung. Đồng thời tốc độ của Phi cũng dần tăng lên một cách khó tin. Một bóng đen to lớn, xuyên suốt với bóng đen là hai ánh vàng liên tục lóe lên. Một là từ đôi mắt Phi, một là từ thanh kiếm trên tay cậu ta. Vào lúc này, một trận chiến không tưởng diễn ra trên bầu trời vùng đảo này. Người ta từ những hòn đảo đằng xa nhìn về phía hòn đảo đó mà hoa mắt. Họ chỉ thấy hàng hà sa số những con quái điểu lao vội về một phía. Mà trong đám đen kia, họ chỉ thấy một ánh chớp đen, lâu lâu lại lóe lên những tia sét vàng xuyên qua xuyên lại giữa bầy quái. Máu từ người đổ ra, nhưng nó lại hòa lẫn vào chung với màu đen sát khí kia. Đôi mắt tuy điên cuồng nhưng lại bình tĩnh một cách tuyệt đối. Đó quả đúng là hai trạng thái đối lập dường như không thể hòa hợp được. Thế nhưng tình trạng hiện giờ của Phi bây giờ là như thế. Cậu ta điên cuồng vì chiến đấu, thế nhưng cậu ta lại vô cùng bình tĩnh phân tích tình huống đang xảy ra. Phân tích từng đợt tấn công của bọn chúng. Thậm chí là tránh né những chiếc vuốt tưởng chừng như những lưỡi đao sắc lẻm của bọn chúng. Phi lại một lần nữa trở lại trạng thái quá độ nâng cấp sức mạnh của mình. Thế nhưng, tuy chiến đấu liên tục như vậy nhưng Phi vẫn chưa thể ngộ ra được cái còn thiếu của mình là gì. Tuy nhiên cậu ta cũng đã gần chạm đến cái còn thiếu ấy. Một thứ gì đó khá chậm chạp, lại mong manh. Thế nhưng nó luôn tồn tại, luôn ở đó. Chỉ là không ai có thể nhận ra được thôi. Đôi mắt Phi dần sáng lên trông thấy.
Còn về phần Phi Mã, nó lao vội về hang của nó với tốc độ thật khó tưởng. Từ trên lưng Phi Mã, Tuyết Liên thấy rõ một chiếc hang thật lớn nhưng mang đầy sức sống nằm trên một vách núi. Có lẽ đó chính là hang của Phi Mã. Cô ấy vỗ nhẹ Phi Mã vài cái, nó hý vang rồi lại tăng tốc độ. Thế nhưng khi nó vừa đến gần hang thì ngay tức khắc đó, một bóng đen lao vút đến Phi Mã. Một tiếng ầm lớn vang lên, Phi Mã bị chấn văng đi một quãng xa. Đồng thời Tuyết Liên trên lưng nó cũng bị văng đi rất xa. Và cũng ngay vào lúc này, một tiếng ré vang lên bên trong hang làm cho con quái điểu mới vừa xuất hiện một phen tức giận. Cố gắng ngồi dậy, Phi Mã cùng Tuyết Liên nhận ra được hình dạng con quái thú vừa mới đến. Đó là một con Bạch Sư Điểu. Một loài sư tử có cánh đại bàng, đôi răng nang trắng nhọn hoắc cùng những chiếc vuốt bén như lưỡi mác. Phi Mã hý vang một trận dữ dội. Con quái điểu này chính là kẻ thù truyền kiếp của nó. Chỉ có điều đối phương có số lượng rất nhiều đối lập với Phi Mã chỉ có một thân một mình. Từng đời Phi Mã là một quãng thời gian dài cô độc. Chỉ khi nó có con thì mới truyền hết tất cả mọi thứ cho con nó để rồi nó lui về ở ẩn đến hết đời. Thế nên mới có chuyện thần thú chỉ có một nhưng lại trải qua vô số năm tháng đằng đẵng. Tất nhiên là trừ vài loài thần thú có khả năng trường sinh như ba con thú đứng đầu 12 thần thú: Thất thải huyền long, Ngọc Phụng Hoàng và Bạch sư.
Quay lại trận chiến của Phi Mã và Bạch Sư Điểu, cả hai lao vào nhau chiến đấu không khoan nhượng chút nào. Thế nhưng chỉ có Phi Mã và Bạch Sư Điểu chiến đấu với nhau sao. Lẽ dĩ nhiên là đồng bọn của chúng cũng sẽ xuất hiện để tiếp sức cho con Bạch Sư Điểu đánh lén Phi Mã lúc nãy. Và cũng có những con Bạch Sư Điểu nhỏ không thể lao vào chiến đấu với Phi Mã. Chúng rãnh quá nên không có việc làm. Vậy nên chúng lựa chọn đối thủ của bọn chúng là Tuyết Liên, nhân loại nhỏ bé đang chật vật đứng xem trận chiến của Phi Mã cùng đồng bọn chúng. Một con lao lên, sẽ có rất nhiều con lao theo. Và lúc này có hơn mười con Bạch Sư Điểu lao vội về phía Tuyết Liên. Với một thân thể yếu ớt không có khả năng chiến đấu như Tuyết Liên thì cô ấy có thể đối diện với đám quái điều đông đến vậy hay không. Câu trả lời sẽ là không thể. Cô ấy chỉ biết đứng đấy nhìn đám quái điểu đông đúc đang lao đến mình.
Thế nhưng, vào giây phút đó, cô ấy không hề hoảng loạn chút nào. Bởi cô ấy biết, biết chắc rằng sẽ có một người sẵn sàng bảo vệ cô ấy bằng bất cứ giá nào. Một người mà cô ấy hoàn toàn tin tưởng.
- Anh Phi!!!
Một bóng đen chớp nhoáng lao đến chặn trước người cô ấy. Một đôi mắt lạnh lùng nhưng bình tĩnh đến kinh người. Một tia sát khí lóe lên trong mắt người vừa xuất hiện ấy. Một thanh Hoàng kiếm được người đó nắm chặt trong tay. Phi đứng đấy, bình tĩnh đúng đối diện với đám quái điểu đông đúc. Mà cũng không thể nói là đông cho lắm, bởi vì cậu ta vừa mới hạ gục gần hết một đám mây quái điểu kia mà. Mùi máu từ người Phi tỏa ra làm cho cậu ta giống như một kẻ mới từ địa ngục chui lên vậy. Ở sau lưng cậu ta, Tuyết Liên ngơ ngác nhìn bóng lưng cao to vĩ đại của Phi. Một cảm giác khiếp sợ nhưng lại vô cùng an tâm hiện rõ trong lòng cô ấy. Ở sau lưng Phi, cô ấy dường như sẽ không phải gặp bất kỳ nguy hiểm gì cả.
Phi, một thân người nhỏ bé nhưng uy vũ đứng đó đối diện với đám Bạch Sư Điểu. Tuy tốc độ của chúng vô cùng nhanh, thế nhưng trong mắt Phi, chúng lại trở nên chậm hơn rất nhiều. Phi vung thanh Hoàng kiếm trong tay mình lên, một ánh vàng chợt lao về phía bọn chúng như một ánh chớp. Những tia điện liên tục lóe lên rồi vụt tắt, những giọt máu đỏ chậm rãi bắn ra khắp mọi hướng. Những ánh trắng vụt lên nhưng rồi nhanh chóng bị chém bay. Phi lúc này như một ma nhân giết địch không thương tiếc chút nào. Kẻ nào dám động đến Tuyết Liên thì kẻ đó thật sự không đáng để sống nữa. Rồng có vảy ngược, bất kỳ ai dám động vào chiếc vảy ngược ấy của nó chính là kẻ đó tới số. Và Tuyết Liên chính là chiếc vảy ngược đó của Phi. Bất cứ khi nào cô ấy gặp nguy hiểm, cậu ta sẽ dùng mọi biện pháp để cứu cô ấy. Không cho cô ấy gặp phải bất kỳ tổn thương nào nữa. Thế nhưng lần này bọn chúng dám trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của Tuyết Liên. Cậu ta sẽ tha cho chúng được hay sao. Thế nên cái giá cho bọn chúng chính là nhận lấy cái chết. Tuy đám Bạch Sư Điểu mạnh hơn rất nhiều so với đám Khổng kền mà Phi từng chiến đấu. Thế nhưng hiện giờ Phi đã gần đạt đến Power cấp hai, đồng thời cậu ta lại đang nổi điên lên nữa. Thế nên bọn chúng không còn là đối thủ của Phi đang trong tình trạng điên cuồng. Có lẽ chẳng mấy chốc nữa thì Phi sẽ hạ gục được toàn bộ bọn chúng thôi.
Còn về bên Phi Mã, trận chiến đang đến hồi gay cấn nhất, khốc liệt nhất. Không biết từ lúc nào mà trung tâm trận chiến lại xuất hiện thêm một con ngựa cũng trắng không kém Phi Mã. Tuy không được mạnh mẽ như Phi Mã nhưng nó lại có tốc độ ngang với đám Bạch Sư Điểu kia. Cả hai con ngựa song kiếm hợp bích chặt chẽ đến nỗi không con Bạch Sư Điểu nào có thể tấn công đến hang của nó. Vậy nhưng với số lượng quá nhiều như vậy thì con Phi Mã kia nhanh chóng đuối sức. Tuyết Liên đứng xem trận chiến của Phi Mã bỗng nheo mắt nói khẽ:
- Chẳng lẽ đó là vợ của Phi Mã sao.
Phi Mã phải vừa chiến đấu với một đám đông nghịt kẻ thù, vừa phải chiếu cố cho vợ nó mới sinh. Hiển nhiên là nó không thể làm tròn cả hai nghĩa vụ được rồi. Trận chiến này, Phi Mã gần như không có phần thắng.
Đúng lúc Tuyết Liên đang lo lắng cho trận chiến của cả hai bên thì một tiếng kêu nhỏ vang lên bên chân Tuyết Liên. Đó là tiếng kêu của một sinh linh bé bỏng . Tuy có phần yếu ớt nhưng âm vọng lại vô cùng mạnh mẽ. Cô ấy giật mình cúi xuống nhìn sinh vật nhỏ bé dưới chân mình. Một chú ngựa nhỏ màu trắng tinh, bờm vàng rực như hoàng kim. Đôi mắt to tròn đáng yêu, bốn chân nhỏ bé giẫm giẫm trên nền đất. Đây hẳn là con của Phi Mã, đứa con cường đại mới vừa được sinh ra của nó. Thế nhưng vẻ cường đại đâu không thấy, chỉ thấy đó là một con tiểu thú vô cùng dễ thương. Vừa nhìn thoáng qua, Tuyết Liên đã cảm thấy vô cùng yêu thích con thú này. Cô ấy ngồi thụp xuống, giang hai tay ra muốn ôm lấy con tiểu thú này. Thế nhưng đôi mắt của nó lại bắt đầu trở nên đỏ rực. Một luồng sát khí tuy non nớt nhưng lại vô cùng mãnh liệt bắt đầu bộc phát ra từ người nó lan đến Tuyết Liên. Luồng sát khí của một con tiểu thần thú có thể làm cho người bình thường phát điên, hơn nữa Tuyết Liên lại là người có khả năng nghe hiểu tâm ý loài vật. Thế nên cô ấy làm sao có thể thể chịu nổi luồng sát khí này được. Nhưng… cô ấy vẫn đứng vững ở đó, vẫn đứng trước mặt con tiểu Phi Mã kia, mặt không đổi sắc. Và câu trả lời vì sao cô ấy có thể đứng vững như vậy chính là do Phi đang đứng kế bên cô ấy. Trận chiến của Phi và đám Bạch Sư Điểu kia đã xong được một lúc rồi. Vừa thấy Tuyết Liên phải đối diện với tiểu Phi Mã, cậu ta cấp tốc lao vội đến bảo vệ Tuyết Liên trước luồng sát khí của mới vừa xuất hiện kia. Luồng sát khí từ người cậu ta dĩ nhiên là mạnh hơn luồng sát khí của con tiểu Phi Mã kia rất nhiều lần. Thế nên đến lượt tiểu Phi Mã lui chậm về sau, luồng sát khí từ người nó bị Phi đè ép nhiều lần khiến cho nó cảm thấy vô cùng khó chịu. Nó dần quỵ xuống muốn từ bỏ.
Thế nhưng vào lúc này, Tuyết Liên chợt bước đến gần tiểu Phi Mã. Cô ấy ngồi nhẹ xuống rồi đưa tay chạm vào đầu nó. Đôi mắt cô ấy dần nhắm lại. Không gian lúc này chợt chậm đi hẳn, trong mắt Phi. Cậu ta nhẹ nhàng thu lại luồng sát khí của mình. Thế rồi Phi quay qua quan sát trận chiến của đôi Phi Mã cùng với đám Bạch Sư Điểu kia. Tuy bị hạ gục khá nhiều nhưng số lượng Bạch Sư Điểu vẫn còn hơn chục con. Vậy mà hiện Phi Mã cái lại xuất hiện vô số vết thương trên người. Đồng thời trông nó có vẻ đã vô cùng đuối sức. Phi Mã thì nó cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Liên tục bị chèn ép về mặt số lượng, liên tục chiến đấu với tốc độ nhanh nhất của mình. Điều này làm cho Phi Mã cảm thấy khó khăn vô cùng. Hơn nữa lúc trước nó còn một quãng thời gian chiến đấu với Phi. Nó đã khá kiệt sức từ trận chiến đó. Lúc này lại liên tục chiến đấu như vậy thật sự là một kỳ công. Đây chính là trận chiến nó cảm thấy cận kề sinh tử nhất từ lúc nó mới sinh ra đến giờ. Trận chiến này là lúc nó dồn hoàn toàn tâm và lực vào đó. Với một trận chiến như vậy mà kéo dài vẫn không thể dứt, lẽ dĩ nhiên là sự mệt mỏi không phải ít. Có vẻ như đám Bạch Sư Điểu kia đã dự tính được tình huống này. Thế nên bọn chúng liên tục tấn công hai con Phi Mã theo kiểu xa luân chiến nhằm có thể hạ gục đối phương theo cách bào mòn dần. Có lẽ, bọn chúng đã thành công ở điểm này.
Vào lúc này bên cạnh Phi lại xuất hiên một người. Tuyết Liên đang ôm con tiểu thần thú trong lòng. Nhìn nó lúc này vô cùng ngoan ngoãn và dễ thương. Không còn vẻ đối chọi gay gắt như lúc mới nãy nữa. Phi quay đầu qua nhìn con tiểu Phi Mã rồi cậu ta nói:
- Có thấy gì không, cha mẹ mi đang đánh chết sống chỉ để bảo vệ cho mi đấy.
Có vẻ như tiểu Phi Mã hiểu được câu nói của Phi, nó trong lòng Tuyết Liên rống lên một tiếng thật lớn. Thế nhưng thanh âm của nó lại đủ để át được tiếng gầm rú điên cuồng của đám Bạch Sư Điểu ấy. Phi thở dài rồi lại quan sát trận chiến ấy. Đôi mắt cậu ta dần dần trở nên lạnh lùng pha lẫn một chút thương cảm, bởi cậu ta thấy một bóng ngựa trên không trung đang dần rơi xuống
Lúc này, con Phi Mã cái đã không còn có thể chiến đấu tiếp được nữa. Một vết chém thật dài xuất hiện trên bụng nó. Máu nó bắt đầu chảy ra xối xả. Lẽ dĩ nhiên là nó cũng không thể bay tiếp được nữa. Nó rớt thẳng từ bầu xuống với một tốc độ chậm chạp. Thế nhưng có lẽ trong lòng Phi Mã lúc này lại là một nhát dao thấu tận tâm can nó. Một tiếng hý thương tâm vang lên, một ánh chớp trắng lao vội đến đỡ lấy thân thể con Phi Mã đang rơi kia. Trong lòng Tuyết Liên, tiểu Phi Mã cũng rống vang liên hồi. Đôi mắt ngân ngấn nước, nó cố gắng vùng vẫy rời khỏi vòng tay của Tuyết Liên. Cả Tuyết Liên cũng đã rơi lệ. Tình cảnh trước mắt quả thật quá bi thương. Cô ấy không chịu nổi. Thế nhưng khi cô ấy định buông tay cho tiểu Phi Mã lao ra thì Phi đã đứng trước mặt cô ấy. Cậu ta trầm giọng nói:
- Cha mẹ mi đã cố gắng dùng sinh mạng mình để bảo vệ mi. Nếu như mi rời khỏi đây, công lao kia sẽ là vô ích. Và hơn nữa, mi nghĩ mi có thể chống chọi với đám Bạch Sư Điểu kia không.
Tiểu Phi Mã kêu lên ư ử. Nó quả thật hiểu được rằng bản thân nó lúc này không làm được gì cho cha mẹ nó cả. Nó cảm thấy mình thật vô dụng. Bất chợt một bàn tay ấm nóng đặt lên đầu nó làm cho nó vô cùng ngạc nhiên. Giương đôi mắt to tròn đỏ rực nhìn người đó, nó nghe người đó nói:
- Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, trả lại mối thù này cho cha mẹ mi. Còn chuyện ở đây, giao cho ta.
Phi dứt lời, cả người cậu ta đã hóa thành ánh chớp phóng nhanh đến đám Bạch Sư Điểu trên không trung. Hiển nhiên cậu ta vẫn dùng tốc độ của mình để lăng không. Phi Mã hiện giờ đã đáp xuống mặt đất. Nó đặt xác vợ nó xuống, liếm liếm vài cái. Thế rồi nó hý lên một trận thật lớn làm vang đọng cả không trung. Tuyết Liên chạy vội lại kế bên nó. Tiểu Phi Mã trong lòng cô ấy rên lên vài tiếng. Phi Mã quay qua liếm liếm mặt con nó. Đôi mắt nhìn đứa con bé bỏng thật trìu mến. Thế rồi nó ngước lên nhìn Tuyết Liên, trong đầu cô ấy chợt vang lên tâm trí của Phi Mã:
- Mong người hãy chăm sóc con ta.
Nói rồi, nó lưu luyến nhìn đứa con mới vừa được sinh ra của nó. Đôi mắt đầy vẻ không muốn rời. Thế nhưng lúc này không rời là không được. Nó hý vang rồi lao người lên không trung. Tiểu Phi Mã bên dưới rống lên một tràng dài lạc giọng. Vừa mới sinh ra đời, đã phải gặp cảnh cha mẹ mất đi. Thân thế của tiểu Phi Mã quá đáng thương. Tuyết Liên ghì chặt người nó vào lòng mình như muốn gửi gắm hơi ấm của cô ấy sang nó vậy.
Trên không trung, Phi lại trở nên lạnh nhạt. Đôi mắt vàng rực nhìn đám Bạch Sư Điểu đang rầm rú. Thanh Hoàng kiếm trên tay nắm thật chặt. Là một người trọng tình nghĩa, cậu ta biết nên để lại đám Bạch Sư Điểu này cho Phi Mã. Nếu không nó không thể thoát ra được bóng ma tâm lý, nó sẽ trở nên nhu nhược vì những kẻ gây ra cái chết cho vợ nó. Lúc này Phi Mã đã xong việc của mình, nó đập cánh trên không trung tạo nên những gợn sóng mãnh liệt. Đôi mắt đỏ ngầu bốc lên hai ngọn lửa đỏ rực. Chiếc bờm vàng trên lưng bỗng nhiên giống như mọc dài ra đôi chút. Nó khiến cho Phi Mã lúc này hệt như một chiến thần với ngọn lửa nửa đỏ nửa vàng trên không trung. Từ người nó phát ra một luồng uy áp mạnh đến nghẹt thở. Phi trên không trung bỗng cười cười:
- Trận chiến này, ta sẽ chiến đấu với mi.
Nghe được câu này, Phi Mã hý vang. Đôi vó ngựa chợt hóa thành cơn gió trắng. Đôi cánh trắng muốt lại chuyển sang màu vàng rực rỡ. Phi Mã lao về phía bọn Bạch Sư Điểu như một ánh chớp. Nó bây giờ đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình để chiến một trận cuối cùng trong đời nó. Đây là cách đốt sức mạnh để nâng sức mạnh lên một tầm cao mới. Một sức mạnh có đủ khả năng hủy diệt mọi thứ trên đường đi của nó. Thế nhưng cũng là tự đưa mình vào đường chết. Phi Mã tạo nên những đường zíc zắc vàng rực trên không trung. Mỗi lần nó ngoặc hướng, lại có một con Bạch Sư Điểu rơi xuống đất. Thậm chí máu còn chẳng chảy ra kịp.
Đứng trên không trung, Phi nhìn thấy Phi Mã như vậy thì giống như có một hồi chuông ầm vang trong đầu cậu ta. Đây chính là thứ mà Phi vẫn đang tìm kiếm, thứ còn thiếu của cậu ấy. Do những người khác rời khỏi trạng thái ngộ đạo sẽ trở lại như bình thường. Thế nhưng Phi lại thuộc dạng đặc biệt, cậu ta vẫn luôn giữ cảm giác ngộ đạo trong đầu mình không rời chút nào. Phi vốn là con người không thích từ bỏ cái mà mình theo đuổi mà. Thế nên vào lúc này, những tiếng ầm ầm chợt vang lên trong người cậu ta. Sức mạnh của Phi hiện giờ chính thức đạt sang một tầm cao mới. Power tốc độ cấp hai. Mà sức mạnh của Phi hiện giờ lại là khả năng khiến cho mọi thứ trong mắt mình chậm lại. Mỗi lần cậu ta vận sức mạnh thì những vật thể xung quanh sẽ gần như đứng yên, chỉ có mình cậu ta có thể chuyển động, với tốc độ bình thường, có thể nhanh hơn một chút. Vậy nên, hiện giờ trong mắt Phi, đám Bạch Sư Điểu như đang đóng phim chậm vậy. Mà Phi Mã thì lại có phần nhanh hơn cậu ta khá nhiều. Phi bất chợt cười cười. Cậu ta vuốt thanh kiếm trong tay một cái rồi Phi lao về phía đám Bạch Sư Điểu đang chiến đấu chậm chạp đến khó chịu kia. Hệt như Phi Mã, mỗi lần Phi quét đến đâu thì đám Bạch Sư Điểu lại rơi xuống đến đó. Chỉ có điều là bọn chúng vẫn còn xuất hiện vết máu mà thôi. Những vết chém thật ngọt của Phi liên tục xuất ra. Mỗi nhát kiếm là một con Bạch Sư Điểu. Dần dần cả Phi Mã lẫn Phi đều hạ gục được hết đám Bạch Sư Điểu kia.
Đồng thời lúc này, đám quái điểu khác cũng không dám đến gần họ. Nhìn một ngựa một người trên không trung lúc này hệt như ma thần và thú cưng của ông ta đang hiện thế vậy. Cả đám quái điểu rú lên điên cuồng rồi bọn chúng nhanh chóng quay người bỏ đi. Đám Bạch Sư Điểu còn lại vài con cũng tức tốc bỏ chạy, không dám ở lại giây phút nào nữa. Trận chiến này đã khắc sâu vào tâm trí bọn chúng một nỗi khiếp sợ thấu tận tâm can. Một ma thần cùng kẻ địch của bọn chúng là hai thứ bọn chúng nhất định sẽ không dám đụng đến lần nào nữa. Họ chắn chắn không phải những kẻ như bọn chúng có thể đối địch được.
Đến khi đám quái điểu đã hoàn toàn rời khỏi hòn đảo. Phi Mã từ trên không rơi thẳng xuống mặt đất đánh ầm một tiếng thật lớn. Phi cũng gần như bất tỉnh rơi thẳng xuống mặt đất. Tuy cậu ta cũng cảm thấy mọi thứ đôi chút, thế nhưng đến cả tay mình cậu ta cũng không thể nhấc lên nổi nữa. Cậu ta thấy mờ mờ thấy được thân ảnh Tuyết Liên đang chạy vội đến bên cậu ta. Đôi mắt cô ấy đang tràn ngập nước mắt. Cậu ta rõ ràng nghe được giọng nói của cô ấy đang kêu tên mình. Thế nhưng tiếng nói ấy sao lại xa, xa lắm. Bóng tối dần bao phủ lấy cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.