Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 19: Hướng đến Thủy Tinh thành
Linh Phong
26/11/2019
Cố gắng mở mắt ra, bầu trời hiện tại đã là giữa đêm rồi. Phi gắng gượng
thân thể nặng nhọc của mình ngồi dậy. Đây chẳng phải là khu rừng rậm nằm gần hang của Phi Mã lúc trước sao. Cậu ta nhớ lờ mờ rằng mình đã ngất
đi từ trận chiến trên không trung kia. Tại sao lại nằm ở nơi này được
chứ. Bất chợt lúc này giọng Tuyết Liên từ đâu vọng lại, thanh âm mang
theo vô vàng lo lắng:
- Anh… anh đã tỉnh lại rồi.
Thân thể Tuyết Liên lao vọt vào người Phi ôm chầm cậu ta. Tuy cú lao này có chạm đến thương thế của Phi làm cậu ta nhói lên một chút. Thế nhưng cậu ta vẫn cười rất tươi:
- Không sao, anh không có gì mà.
Nói xong, cậu ta nhìn qua nhìn lại chợt ngạc nhiên. Ở đây không có Phi Mã lẫn tiểu Phi Mã.
- Phi Mã với con của nó đâu rồi Tuyết Liên.
Tuyết Liên vẫn ghì chặt Phi hơn, từng dòng nước mắt cô ấy lăn dài:
- Phi Mã… mất rồi. Tiểu Phi Mã sau khi Phi Mã chết thì nó ngồi ở cạnh xác cha nó đến giờ vẫn chưa chịu rời đi. Em lo cho tiểu Phi Mã lắm.
Phi nhẹ đỡ Tuyết Liên ra. Cậu ta đưa tay lau những giọt nước mắt cho cô ấy rồi nói:
- Được rồi. Chúng ta đi xem nó ra sao.
- Nhưng còn thương thế của anh.
- Không sao, anh vẫn khỏe mà. Chỉ là lúc đó vận sức mạnh quá độ thôi.
Thực ra thì Phi cũng nói có phần đúng. Vào trận chiến cậu ta vận dụng Power cấp hai. Cậu ta vừa mới nâng cấp được sức mạnh, lại liên tục sử dụng nó. Thân thể cậu ta chịu nổi mới là lạ. Hiển nhiên không đủ sức điều khiển thì sẽ bị phản trệ. Thế nên tình hình hiện giờ là Phi không thể vận sức mạnh của mình dù chỉ là một chút nào nữa. Tuy thân thể vẫn khỏe nhưng lại không vận được sức mạnh, cũng có nghĩa là không có cách bảo vệ mình lẫn Tuyết Liên. Cậu ta không muốn Tuyết Liên lo nên chuyện này cậu ta giấu nhẹm đi. Dù sao thì cậu ta vẫn phải tỏ ra kiên cường mà.
Cả hai người bước dần lại nơi Phi Mã đã ngã xuống. Nơi đó hiện giờ xuất hiện một mảng rừng hoa thật đẹp. Tuy dưới bóng đêm nhưng những bông hoa này lại phát ra ánh sáng thánh khiết đến kỳ lạ. Và nó cũng khiến cho thân thể của hai con Phi Mã phát ra ánh sáng nhu hòa. Ánh sáng ấy tỏa ra khắp cả một vùng, tuy không rộng lắm nhưng cũng đủ thấy rõ được khuôn mặt từng người. Tuy khung cảnh hiện giờ đẹp là như thế, nhưng lại vô cùng thê lương. Tiểu Phi Mã ngồi đó, đôi mắt to tròn long lanh đầy sức sống giờ trở nên vô hồn. Thậm chí Phi và Tuyết Liên đến gần nó nó cũng không thèm phản ứng lại. Phi quay qua gật đầu với Tuyết Liên một cái rồi cậu ta bước đến ngồi xuống bên cạnh Phi Mã. Cậu ta cất tiếng:
- Cha mẹ mi, là những thần thú kiên cường nhất ta từng thấy.
Cậu ta ngẩn đầu lên trời đôi chút rồi lại nói tiếp:
- Kẻ đi thì đã đi, mi cứ ngồi như vậy thì cha mẹ mi sẽ an tâm để ra đi hay sao. Hãy đi tìm cách để bản thân có thể trở nên cường đại hơn, báo thù cho họ. Ta nghĩ, mi sẽ là một con thần thú mạnh mẽ hơn bất kỳ con thần thú nào. Ta tin chắc là vậy.
Sau khi Phi dứt lời, đôi mắt tiểu Phi Mã chợt bốc lên ánh sáng đỏ rực. Nó có vẻ đã hiểu Phi nói gì. Nó chậm chạp đứng lên bằng một uy thế vô cùng dũng mãnh. Thế rồi nó hý vang một tràng thật dài, thật to. Thanh âm của nó giống hệt như nó đang cảm thấy kích động vậy. Âm thanh đó vang vọng khắp không trung như nó muốn báo hiệu một kẻ cường đại sắp xuất thế. Một kẻ sẽ đạp bằng mọi loài trên đường đi.
Khi nó bình tĩnh trở lại, trong đầu Phi bỗng vang lên ý nghĩ của nó. Điều này chứng tỏ rằng nó đã chấp nhận Phi làm chủ nhân của mình. Mà việc này cũng đúng. Tiểu Phi Mã đã chứng kiến trận chiến của Phi cùng đám Bạch Sư Điểu kia, lại chiến đấu cùng với cha của nó. Đồng thời Phi cũng là kẻ mang trong mình sức mạnh tốc độ có phần nhỉnh hơn nó đôi chút. Nó làm sao có thể bỏ qua một chủ nhân như vậy chứ.
Phi sau khi nhận được luồng ý nghĩ của nó thì cậu ta đã hiểu rằng tiểu Phi Mã nhận cậu ta làm chủ nhân. Tuy khá bất ngờ nhưng cậu ta tất nhiên là không muốn từ chối. Thử hỏi có thú cưng là thần thú, điều này oai phong đến mức nào chứ. Nhất là đối với đám bạn của cậu ta. Bọn họ sẽ phải trố mắt ngưỡng mộ con thần thú của mình mà thôi. Nghĩ đến đây, bất chợt Phi nhoẻn miệng cười. Có lẽ cậu ta cũng có một chút tư tâm. Tuyết Liên ngồi bên cạnh nhận thấy vẻ tươi cười của Phi rất không đúng vào lúc này, cô ấy ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì mà vui thế anh?
Phi quệt mũi:
- Không có gì, chỉ là… có một chút hãnh diện.
Tuyết Liên nghiên đầu nhìn Phi rồi nói:
- Hãnh diện? Sao anh lại hãnh diện dạ?
- Nếu như có một thần thú lựa chọn anh làm chủ nhân thì em nghĩ là có nên hãnh diện hay không?
Phi cũng nghiên đầu nhìn Tuyết Liên, cô ấy ngạc nhiên quay qua nhìn tiểu Phi Mã đang đứng kế bên Phi ngẩn cao đầu nhìn trời. Rồi cô ấy chỉ chỉ nó:
- Ý anh nói… là tiểu Phi Mã?
Phi không trả lời, cậu ta chỉ gật đầu một cái xác định rồi quay qua nhìn con tiểu Phi Mã đang kiêu hãnh đứng đó. Trước mặt nó là xác của cha mẹ nó đang nằm đó. Bất ngờ lúc này, nó giẫm nhẹ chân lên mặt đất một cái. Đôi xác đang nằm tỏa sáng kia bỗng nhiên hóa thành những tinh thể sáng lấp lánh trong đêm, nhẹ nhàng bay lên bầu trời đêm cao thẳm. Khung cảnh lúc này cực kỳ, cực kỳ đẹp, đẹp đến mỹ lệ. Những lại pha lẫn thê lương vô cùng. Phi cùng Tuyết Liên ngẩn đầu ngắm nhũng tinh thể long lanh phát sáng kia dần bay lên trời cao. Tay họ nhẹ nắm lấy nhau nhưng trong thâm tâm họ lại cảm giác thật khác lạ vừa như mất đi thứ gì đó, vừa như có một thứ gì đó tràn vào đầu họ. Những tinh thể ấy phát sáng trong đêm hệt như những vì sao trên bầu trời. thật sáng, thật đẹp. Cả hai người không rời mắt khỏi những tinh thể kia được. Bất chợt lúc này Phi như nhìn ra được chuyện gì đó. Cậu ta hỏi:
- Như những vì sao đúng không em?
Tuyết Liên khẽ ừm một tiếng rồi tựa đầu vào vai Phi. Cậu ta ngẩn đầu nhìn chúng rất lâu, rất lâu. Ánh mắt của Phi như đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm. Bất chợt Phi nói:
- Em có nhớ ngày xưa, chúng ta cũng từng ngồi giống vậy hay không.
Tuyết Liên khẽ đáp dịu dàng:
- Nhớ chứ.
- Vậy còn nhớ mong ước ngày xưa của em là gì không?
Tuyết Liên tròn mắt ngạc nhiên nhìn Phi:
- Ước mơ của em ngày xưa. Sao em không nhớ vậy nhỉ?
Phi cười cười:
- Không nhớ hả, không nhớ thì thôi vậy.
Tuyết Liên trợn trừng mắt lên tức giận:
- Anh… không nói với anh nữa.
Phi lại cười rồi xoa đầu Tuyết Liên làm cho mái tóc vốn mượt mà của cô ấy phải rối tung lên.
- Tóc người ta…
Tuyết Liên hiện giờ đã hơi giận rồi. Cô ấy đưa tay lên định đánh Phi thế nhưng Phi đã nhanh chóng chụp lấy tay cô ấy lại rồi. Rồi cậu ta nhẹ giọng nói:
- Em xem nhé.
Dứt lời, Phi đưa tay lên hướng về phía những tinh thể đang bay trong thiên không kia. Hiển nhiên xen lẫn với chúng chính là những vì sao thật đang nhấp nháy trong đêm. Bất chợt Phi nắm chặt tay lại thật nhanh, Tuyết Liên lúc này cũng phải há hốc mồm. Trong tay Phi bắt đầu xuất hiện những tia sáng le lói xuyên qua kẽ tay cậu ta. Tuyết Liên chăm chú nhìn vào tay Phi. Từ từ mở ra, trong tay Phi hiện là một viên đá phát sáng vô cùng đẹp đẽ. Trong màn đêm, nó tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ làm cho tâm hồn bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều phải yên lòng. Đây là một phần thân thể của hai con Phi Mã sao. Không đúng, nó giống như những vì sao đang le lói trên bầu trời đen thẳm kia hơn. Ở đây có thể giải thích một chút, thứ Phi đang cầm trong tay là do cậu ta vô tình nhìn thấy được trong số những tinh thể kia. Không biết thế nào mà cậu ta lại dùng chiêm tinh thuật của mình nhìn ra được viên đá đó. Sẵn nhớ đến ước mơ ngày xưa của Tuyết Liên nên cậu ta bèn làm một màn ảo thuật này. Tuyết Liên vô cùng bất ngờ trước hành động này của Phi. Bất chợt, cô ấy nhớ ra, trong một đêm cả hai cùng nhau ngắm sao trời. Tuyết Liên trong lúc vô tình ngước nhìn những vì sao trên trời đã thốt lên:
- Phải chi mình có thể hái được sao trên trời thì hay biết mấy cậu nhỉ?
Phi lúc đó chỉ thầm gật đầu. Câu nói này của Tuyết Liên hiển nhiên làm cho Phi nhớ mãi chẳng quên. Nếu không vì câu nói này thì Phi đâu cần phải tốn công học chiêm tinh thuật làm gì. Có lẽ nhờ câu nói này của ngày xưa mà Phi hiện tại lại có thể nắm giữ một thứ về sau sẽ cứu được tính mệnh người cậu ta yêu thương nhất. Viên đá đó, chính là toàn bộ tinh túy sức sống của Phi Mã. Loài thần thú mang lại sự sống cho bất kỳ loài vật nào. Thế nên sức sống mà viên đá này mang lại là vô cùng khủng khiếp. Nhưng cậu ta không hề biết chuyện đó.
Còn về tiểu Phi Mã, nó đã đứng trước mặt hai người này từ lúc nào rồi. Mà hiện giờ nó đang vô cùng ngạc nhiên nhìn viên đá trong tay cậu ta. Ánh sáng đó phát ra có một phần nhu hòa bao bọc và thấm nhuần vào thân thể nó. Nó cảm nhận được một loại cảm giác thư thái ấm áp thật dễ chịu lan khắp người nó. Dần dần nó bước lại gần Phi, cuộn mình trong lòng cậu rồi ngủ thiếp đi. Phi cùng Tuyết Liên nhìn nhau cười khổ. Thế nhưng họ không muốn phá giất ngủ của tiểu Phi Mã, họ cứ mặc nó nằm ở đó. Dòng ánh sáng kia vẫn không ngừng lan vào người tiểu Phi Mã. Mãi cho đến khi viên đá đó chỉ còn lại ánh sáng thật đẹp mà không còn luồng sáng nhu hòa kia nữa. Trong thời gian đó, Phi đã dùng tốc độ của mình cùng thanh kiếm trong tay gia công viên đá kia thành một mặt dây chuyền hình ngôi sao. Tuy khá là khó khăn để có thể tạo hình theo ý muốn nhưng với khả năng tập trung cùng tốc độ ổn định của cậu ta. Việc này coi như là tạm ổn. Tuy gia công như vậy làm cho viên đá biến đổi hình dạng nhưng dường như ánh sáng kia vẫn không thuyên giảm chút nào. Cho đến khi mặt dây chuyền hình ngôi sao kia hoàn thành, Tuyết Liên chỉ có thể trố mắt nhìn vẻ đẹp của mặt dây chuyền ấy. Nó quá đẹp, ánh sáng nó phát ra mỹ lệ như những vì sao. Còn về hình dạng thì cũng khỏi cần phải bàn nữa. Có thể nói, mặt dây chuyền trong tay Phi hiện giờ là một kiệt tác nghệ thuật vừa thiên nhiên vừa nhân tạo. Tuyết Liên lấy trong vòng không gian của mình ra một sợi dây bằng bạc trắng. Cô ấy mỉm cười đưa cho Phi. Cậu ta nắm lấy sợi dây đó, lồng mặt dây chuyền vào. Một sợi dây chuyền truyền thuyết chính thức xuất hiện chỉ nhờ vào vận may vô tình có được của đôi tình nhân trẻ. Mãi về sau này, Phi mới cảm thấy là sợi dây chuyền đó của cậu ta tạo ra quả thật vô cùng chính xác. Nhưng đó lại là chuyện về sau.
Lúc này, Tuyết Liên nhẹ nhàng vén mái tóc mình qua một bên. Chiếc cổ thanh tú trắng ngần của cô ấy hiện ra dưới mắt Phi. Cô ấy e thẹn nói:
- Đeo cho em đi.
Phi khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng đeo dây chuyền vào cổ Tuyết Liên. Trong đêm, mặt dây chuyền này phát ra ánh sáng nhẹ nhàng đủ để soi sáng khuông mặt vốn vô cùng xinh đẹp của cô ấy. Tuyết Liên mân mê sợi dây chuyền trong tay, một luồng ánh sáng khẽ thấm vào người cô ấy nhưng cô ấy lại không hề hay biết. Cô ấy chỉ đang cảm thấy rất rất hạnh phúc vì món quà này của Phi. Bất chợt cô ấy quay qua thơm vào má Phi một cái rồi vội quay mặt đi. Phi nhẹ nhàng choàng tay qua người cô ấy, cô ấy ngượng ngùng quay lại nhìn Phi. Cả hai bốn mắt nhìn nhau say đắm.
Sớm hôm sau, sau khi xực xong vài món ăn trong vòng không gian của Tuyết Liên. Cả hai dự định sẽ quay lại khu rừng lúc trước hội họp với nhóm. Thế nhưng có một điều khá đau đầu giờ cậu ta mới nhận ra. Kẻ mang hai người đến đây là Phi Mã, mà hiện giờ Phi Mã đã mất rồi. Tiểu Phi Mã lại quá nhỏ để có thể chở được hai người. Thế nên chuyện vượt đại dương là một vấn đề vô cùng nan giải. Như hiểu ý hai người, tiểu Phi Mã trong lòng Tuyết Liên hý nhẹ một cái. Không biết từ đâu lại xuất hiện một con Phi Mã đã trưởng thành. Nó vừa mới đến vội quỳ xuống trước mặt họ. Cả hai trố mắt nhìn tiểu Phi Mã, do cốt cách thần thú của nó có thể sai khiến được những con thú khác trong dòng họ ngựa có cánh sao. Đáp lại thắc mắc của cả hai, tiểu Phi Mã chỉ ngáp dài một cái. Phi cùng Tuyết Liên bất chợt cười khổ.
Cả hai nhanh chóng leo lên lưng con ngựa mới vừa đến. Nó hý một chập rồi phóng thẳng lên không trung. Tốc độ của nó so với con Phi Mã lúc trước hệt như một trời một vực. Thế nhưng có thể vượt biển như vậy cũng đã đủ rồi. Phi ngồi sau Tuyết Liên, mùi u hương trên người cô ấy lại thoang thoảng phả vào mặt cậu ta. Nhớ đến đêm hôm qua, Phi chợt cười cười. Còn Tuyết Liên, cô ấy cũng chỉ lấy tay mân mê sợi dây chuyền trong tay. Khuông mặt xinh đẹp cười thật tươi. Mà cũng có đôi chút ửng hồng. Thời gian mà cả hai có thể bay đến vị trí cũ lâu hơn lúc trước rất nhiều lần. Vậy nên họ chỉ có thể ngồi đó hưởng thụ cảnh đẹp trên biển thôi.
Cùng là đêm hôm qua, nhóm sáu người của Bạch Hàn cũng qua đêm trong rừng. Họ nhóm một đống lửa to nhằm tránh đám thú rừng cũng như nướng một vài món từ những con thú họ săn được lúc sớm. Cả đám quây quần với nhau dưới ánh lửa, Bạch Hàn nhìn về phía Phi đã đi, cậu ta thở dài:
- Tên Phi không biết còn sống không.
Phong Lam đang với tay lấy một miếng thịt nướng, cậu ta hờ hững đáp:
- Yên tâm đi, Phi là kẻ có hai luồng sức mạnh trong người mà. Không ai có thể làm gì cậu ta đâu.
Hồng Long chợt cáu nhìn chằm chằm Phong Lam:
- Là đối diện với thần thú đấy. Cậu nghĩ dễ quá he Phong Lam.
Bạch Hàn cũng xen vào:
- Tớ cũng từng chiến đấu với thần thú nên mình cũng biết điểm khủng khiếp của nó. Nếu tớ không bộc phá được sức mạnh vào lúc đó thì cũng có thể đã tiêu luôn rồi.
- Hy vọng là cậu ta sẽ không sao. Phi luôn có cách biến nguy hiểm thành an toàn mà.
Chợt Tôn Giang nhìn nhìn Hải Yến, cậu ta nói:
- Hay là giờ kể lại vì sao em lại ở đây đi Hải Yến.
Bạch Hàn bất đắc dĩ nhìn Hải Yến cười khổ. Cô ấy lại mỉm cười một lần nữa kể lại mọi chuyện của cô ấy vì sao đến đây. Khi dứt câu chuyện, cô ấy nói:
- Chuyện của em là vậy đó, vậy còn các anh thì sao.
Tất cả mọi người nhìn nhau, rồi ba cặp mắt nhìn vào Bạch Hàn.
- Ê, bọn mi nhìn ta làm gì chớ.
Tôn Giang cất tiếng, tỏ vẻ vô cùng thương tiếc:
- Tớ không biết kể chuyện.
Phong Lam vội vàng cắn một miếng thịt lớn vào miệng. Cậu ngồm ngoàm nói:
- Ang… ăn…
Hồng Long nhún vai tỏ vẻ rất bất đắc dĩ đáp:
- Dạ Nguyệt không cho kể.
Vừa dứt câu, cậu ta bỗng la oai oái. Thì ra Dạ Nguyệt đang dùng tay nhéo vào hông cậu ta.
- Em không cho hồi nào. Dám đem em ra làm bia đỡ đạn à.
Tất cả chợt bật cười. Hồng Long nhăm mặt xoa xoa chỗ bị cô ấy nhéo. Cậu ta đưa miếng thịt cho Dạ Nguyệt:
- Ăn đi, rùi nghe Bạch Hàn kể chuyện nà.
Bạch Hàn quả thật muốn đánh đám này hết sức. Thế nhưng người ta có ba người đồng lòng đấy. Cậu ta chỉ còn biết cách thở dài rồi bắt đầu kể một lượt mọi chuyện từ lúc cả đám đạp xe khi ấy. Kể xong, tất cả mọi người đều trầm ngâm. Họ nhận ra được mới chỉ có một khoảng thời gian ngắn mà họ đã thay đổi khá nhiều. Từ trận chiến đầu tiên ở hang Khổng kền. Có lẽ họ thay đổi từ đó chăng. Việc giết chóc đối với họ không còn ghê sợ như lúc trước nữa. Trong thế giới này, không phải ta chết thì là ngươi chết. Càng ngày họ càng cảm thấy mình thật sự vô cảm trước sự sống chết của kẻ địch rồi. Thế nhưng họ lại đề cao sự sống của bản thân cùng bạn bè. Cả nhóm năm người đó đã có những trận chiến sinh tử, mà cũng chỉ năm người họ đã làm thay đổi một vài chuyện đến mức khó tin. Ví dụ như cơ cấu thành G.O, như hạ gục toàn bộ hang Khổng kền mà chưa ai làm được, hạ gục một kẻ mang sức mạnh Power cấp hai chỉ với một đám Power cấp một. Những chuyện đó thật giống như những lần họ thay da đổi thịt vậy. Dần dần họ cũng hiểu được ý nghĩa của việc sống và chiến đấu.
Hồng Long nhẹ nắm lấy tay Dạ Nguyệt. Cả hai nhìn nhau không nói lời nào mà chỉ mỉm cười. Tuy sinh tử, tuy bị chia cắt, nhưng họ vẫn ở đây với nhau. Vẫn ở bên cạnh nhau, chiếu cố cho nhau. Điều này làm cho họ cảm thấy trân trọng đối phương nhiều hơn. Thấy được tình cảm họ dành cho nhau không gì có thể thay thế được. Tình cảm, đôi khi chỉ cần ở bên cạnh nhau, dù sống gió thế nào. Cả hai cùng nhau vượt qua, vậy tình cảm đó mới thật đáng quý, đáng trân trọng.
Bạch Hàn cũng nhìn Hải Yến thật lâu, thật lâu. Vượt qua khó khăn, vượt qua những lần tưởng chừng như chết chắc. Vượt qua cả không gian ở hai thế giới. Họ lúc này vẫn tìm gặp được nhau. Họ cảm thấy thật đáng quý, cảm thấy rằng ông trời khá ưu ái họ rồi. Nếu như… Bạch Hàn ngã gục ở một trận chiến nào đó, nếu như… Hải Yến không vô tình vượt sang được thế giới này. Vậy thì họ làm sao có thể gặp được nhau nữa. Vậy nên họ trân trọng đối phương, trân trọng quãng thời gian tiếp theo họ có thể ở bên nhau. Vì có thể một lúc nào đó họ sẽ phải xa nhau một lần nữa. Mọi chuyện vốn không có gì chắc chắn, chỉ có thể chắc chắn một điều. Tình cảm họ dành cho nhau là thật và không thể phai nhạt được.
Ngọn lửa vẫn cháy, mạnh mẽ, phát ra ánh sáng soi rọi đêm tối. Họ bây giờ đều đã ngủ cả rồi. Chỉ có ngọn lửa vẫn đang tí tách cháy trong đêm. Cùng với đó là một đôi mắt vô cùng sắc bén lóe lên trong màn đêm đen thẳm. Cùng lúc ánh mắt đó lóe lên là một đôi mắt khác mãnh liệt, rực rỡ cũng phát sáng trong đêm. Đôi mắt sắc bén kia ngay lập tức thu lại rồi biến mất toàn toàn như chưa từng tồn tại. Đôi mắt mãnh liệt kia cũng nhẹ biến mất, mang theo đó là tiếng gầm gừ của Băng Giác Lang. Nó lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Ngọn lửa vẫn cháy…
Sáng sớm hôm sau, cả nhóm lại một lần nữa ngồi lại tính chuyện tiếp theo.
- Tính sao đây, một ngày một đêm rồi tên Phi vẫn chưa quay lại. – Tôn Giang mở màn.
Bạch Hàn lại nhìn về phía Phi đã đi, cậu ta lắc đầu cười khổ:
- Tớ vẫn cảm thấy Phi không có chuyện gì. Nhưng mà… hình như Hải Yến đang có chuyện gấp ở thành Thủy Tinh đúng không.
Đá banh đấy, trái banh được đá sang Hải Yến. Cô ấy cười tươi đáp:
- Thật ra thì cũng không có chuyện gì gấp lắm. Mà không phải anh muốn đi đến Thủy Tinh thành xem sao à anh Bạch Hàn?
Lại đá banh, Bạch Hàn gãi gãi tai:
- Ở thì… vậy nè. Tớ thấy đợi ở đây cũng không ổn lắm. Đám thú rừng rồi còn thêm đêm qua có kẻ rình mò chúng ta nữa. Tớ đề nghị mau chóng đến Thủy Tinh thành đi.
Chuyện đêm qua có đôi mắt sắc bén lóe lên ấy đã được Băng Giác Lang thông báo lại cho Bạch Hàn. Cậu ta cũng biết điểm nguy hiểm này nên hôm nay cậu ta muốn đi đến Thủy Tinh thành sớm sớm một chút. Nếu có chuyện gì xảy ra lúc này thì thật khó nói. Dù sao cũng là biết Phi không việc gì nguy hiểm. Đi trước một chút có lẽ không sao. Phong Lam trầm ngâm đôi chút:
- Như thế cũng được. Ở trong rừng có thể nguy hiểm nhiều hơn một chút.
Hồng Long lại phản bác:
- Nhưng còn Phi, cậu ta không thấy chúng ta thì thế nào. Tên đấy sẽ rủa đấy.
Tôn Giang cũng tán thành Hồng Long:
- Đúng vậy, Phi chưa về nên đi tiếp sao được. Hay là đợi Phi quay lại rồi đi luôn thể.
- Biết bao giờ cậu ấy mới trở lại đây? – Phong Lam cất giọng hỏi.
- Khó trả lời. – Hồng Long nhún vai.
Bạch Hàn suy nghĩ đôi chút rồi nói:
- Vậy đi, bốc thăm quyết định. Đi hay đợi.
Tôn Giang quay qua quay lại nhìn mọi người rồi nhăn mặt nói:
- Có sáu người, sao bốc thăm đây.
Bất chợt Hải Yến cùng Dạ Nguyệt đồng thanh:
- Em không có ý kiến.
Cả hai bất ngờ trố mắt nhìn nhau rồi cười cười.s
Suy nghĩ đôi chút, Bạch Hàn búng tay cái tách rồi cậu ta lấy một đồng vàng trong túi ra nói:
- Sấp thì đi, ngữa ở lại.
Cả bọn hiện giờ cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ đồng ý gật đầu.
Đồng vàng được tung lên không trung. Bạch Hàn nhanh tay chụp lấy rồi đập nó xuống tay mình. Khi cậu ta mở tay ra, đó là mặt sấp. Bạch Hàn cười cười nói:
- Đấy, vậy chúng ta đi chứ.
Cả bọn chỉ còn cách đầu đồng ý. Thế rồi cả nhóm sáu người lập tức khởi hành hướng về thành Thủy Tinh. Mà trên đường đi, Tôn Giang luôn để lại ký hiệu cho Phi. Điều này được cả nhóm đề nghị và dùng phương pháp cổ điển nhất, đơn giản nhất quyết định: oản tù tì. Kẻ thua lại chính là Tôn Giang. Thế nên cậu ta cũng chỉ còn biết vẽ những ký hiệu cho Phi thôi. Cả nhóm cứ nhắm thẳng con đường về phía Thủy Tinh thành mà tiến tới.
- Anh… anh đã tỉnh lại rồi.
Thân thể Tuyết Liên lao vọt vào người Phi ôm chầm cậu ta. Tuy cú lao này có chạm đến thương thế của Phi làm cậu ta nhói lên một chút. Thế nhưng cậu ta vẫn cười rất tươi:
- Không sao, anh không có gì mà.
Nói xong, cậu ta nhìn qua nhìn lại chợt ngạc nhiên. Ở đây không có Phi Mã lẫn tiểu Phi Mã.
- Phi Mã với con của nó đâu rồi Tuyết Liên.
Tuyết Liên vẫn ghì chặt Phi hơn, từng dòng nước mắt cô ấy lăn dài:
- Phi Mã… mất rồi. Tiểu Phi Mã sau khi Phi Mã chết thì nó ngồi ở cạnh xác cha nó đến giờ vẫn chưa chịu rời đi. Em lo cho tiểu Phi Mã lắm.
Phi nhẹ đỡ Tuyết Liên ra. Cậu ta đưa tay lau những giọt nước mắt cho cô ấy rồi nói:
- Được rồi. Chúng ta đi xem nó ra sao.
- Nhưng còn thương thế của anh.
- Không sao, anh vẫn khỏe mà. Chỉ là lúc đó vận sức mạnh quá độ thôi.
Thực ra thì Phi cũng nói có phần đúng. Vào trận chiến cậu ta vận dụng Power cấp hai. Cậu ta vừa mới nâng cấp được sức mạnh, lại liên tục sử dụng nó. Thân thể cậu ta chịu nổi mới là lạ. Hiển nhiên không đủ sức điều khiển thì sẽ bị phản trệ. Thế nên tình hình hiện giờ là Phi không thể vận sức mạnh của mình dù chỉ là một chút nào nữa. Tuy thân thể vẫn khỏe nhưng lại không vận được sức mạnh, cũng có nghĩa là không có cách bảo vệ mình lẫn Tuyết Liên. Cậu ta không muốn Tuyết Liên lo nên chuyện này cậu ta giấu nhẹm đi. Dù sao thì cậu ta vẫn phải tỏ ra kiên cường mà.
Cả hai người bước dần lại nơi Phi Mã đã ngã xuống. Nơi đó hiện giờ xuất hiện một mảng rừng hoa thật đẹp. Tuy dưới bóng đêm nhưng những bông hoa này lại phát ra ánh sáng thánh khiết đến kỳ lạ. Và nó cũng khiến cho thân thể của hai con Phi Mã phát ra ánh sáng nhu hòa. Ánh sáng ấy tỏa ra khắp cả một vùng, tuy không rộng lắm nhưng cũng đủ thấy rõ được khuôn mặt từng người. Tuy khung cảnh hiện giờ đẹp là như thế, nhưng lại vô cùng thê lương. Tiểu Phi Mã ngồi đó, đôi mắt to tròn long lanh đầy sức sống giờ trở nên vô hồn. Thậm chí Phi và Tuyết Liên đến gần nó nó cũng không thèm phản ứng lại. Phi quay qua gật đầu với Tuyết Liên một cái rồi cậu ta bước đến ngồi xuống bên cạnh Phi Mã. Cậu ta cất tiếng:
- Cha mẹ mi, là những thần thú kiên cường nhất ta từng thấy.
Cậu ta ngẩn đầu lên trời đôi chút rồi lại nói tiếp:
- Kẻ đi thì đã đi, mi cứ ngồi như vậy thì cha mẹ mi sẽ an tâm để ra đi hay sao. Hãy đi tìm cách để bản thân có thể trở nên cường đại hơn, báo thù cho họ. Ta nghĩ, mi sẽ là một con thần thú mạnh mẽ hơn bất kỳ con thần thú nào. Ta tin chắc là vậy.
Sau khi Phi dứt lời, đôi mắt tiểu Phi Mã chợt bốc lên ánh sáng đỏ rực. Nó có vẻ đã hiểu Phi nói gì. Nó chậm chạp đứng lên bằng một uy thế vô cùng dũng mãnh. Thế rồi nó hý vang một tràng thật dài, thật to. Thanh âm của nó giống hệt như nó đang cảm thấy kích động vậy. Âm thanh đó vang vọng khắp không trung như nó muốn báo hiệu một kẻ cường đại sắp xuất thế. Một kẻ sẽ đạp bằng mọi loài trên đường đi.
Khi nó bình tĩnh trở lại, trong đầu Phi bỗng vang lên ý nghĩ của nó. Điều này chứng tỏ rằng nó đã chấp nhận Phi làm chủ nhân của mình. Mà việc này cũng đúng. Tiểu Phi Mã đã chứng kiến trận chiến của Phi cùng đám Bạch Sư Điểu kia, lại chiến đấu cùng với cha của nó. Đồng thời Phi cũng là kẻ mang trong mình sức mạnh tốc độ có phần nhỉnh hơn nó đôi chút. Nó làm sao có thể bỏ qua một chủ nhân như vậy chứ.
Phi sau khi nhận được luồng ý nghĩ của nó thì cậu ta đã hiểu rằng tiểu Phi Mã nhận cậu ta làm chủ nhân. Tuy khá bất ngờ nhưng cậu ta tất nhiên là không muốn từ chối. Thử hỏi có thú cưng là thần thú, điều này oai phong đến mức nào chứ. Nhất là đối với đám bạn của cậu ta. Bọn họ sẽ phải trố mắt ngưỡng mộ con thần thú của mình mà thôi. Nghĩ đến đây, bất chợt Phi nhoẻn miệng cười. Có lẽ cậu ta cũng có một chút tư tâm. Tuyết Liên ngồi bên cạnh nhận thấy vẻ tươi cười của Phi rất không đúng vào lúc này, cô ấy ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì mà vui thế anh?
Phi quệt mũi:
- Không có gì, chỉ là… có một chút hãnh diện.
Tuyết Liên nghiên đầu nhìn Phi rồi nói:
- Hãnh diện? Sao anh lại hãnh diện dạ?
- Nếu như có một thần thú lựa chọn anh làm chủ nhân thì em nghĩ là có nên hãnh diện hay không?
Phi cũng nghiên đầu nhìn Tuyết Liên, cô ấy ngạc nhiên quay qua nhìn tiểu Phi Mã đang đứng kế bên Phi ngẩn cao đầu nhìn trời. Rồi cô ấy chỉ chỉ nó:
- Ý anh nói… là tiểu Phi Mã?
Phi không trả lời, cậu ta chỉ gật đầu một cái xác định rồi quay qua nhìn con tiểu Phi Mã đang kiêu hãnh đứng đó. Trước mặt nó là xác của cha mẹ nó đang nằm đó. Bất ngờ lúc này, nó giẫm nhẹ chân lên mặt đất một cái. Đôi xác đang nằm tỏa sáng kia bỗng nhiên hóa thành những tinh thể sáng lấp lánh trong đêm, nhẹ nhàng bay lên bầu trời đêm cao thẳm. Khung cảnh lúc này cực kỳ, cực kỳ đẹp, đẹp đến mỹ lệ. Những lại pha lẫn thê lương vô cùng. Phi cùng Tuyết Liên ngẩn đầu ngắm nhũng tinh thể long lanh phát sáng kia dần bay lên trời cao. Tay họ nhẹ nắm lấy nhau nhưng trong thâm tâm họ lại cảm giác thật khác lạ vừa như mất đi thứ gì đó, vừa như có một thứ gì đó tràn vào đầu họ. Những tinh thể ấy phát sáng trong đêm hệt như những vì sao trên bầu trời. thật sáng, thật đẹp. Cả hai người không rời mắt khỏi những tinh thể kia được. Bất chợt lúc này Phi như nhìn ra được chuyện gì đó. Cậu ta hỏi:
- Như những vì sao đúng không em?
Tuyết Liên khẽ ừm một tiếng rồi tựa đầu vào vai Phi. Cậu ta ngẩn đầu nhìn chúng rất lâu, rất lâu. Ánh mắt của Phi như đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm. Bất chợt Phi nói:
- Em có nhớ ngày xưa, chúng ta cũng từng ngồi giống vậy hay không.
Tuyết Liên khẽ đáp dịu dàng:
- Nhớ chứ.
- Vậy còn nhớ mong ước ngày xưa của em là gì không?
Tuyết Liên tròn mắt ngạc nhiên nhìn Phi:
- Ước mơ của em ngày xưa. Sao em không nhớ vậy nhỉ?
Phi cười cười:
- Không nhớ hả, không nhớ thì thôi vậy.
Tuyết Liên trợn trừng mắt lên tức giận:
- Anh… không nói với anh nữa.
Phi lại cười rồi xoa đầu Tuyết Liên làm cho mái tóc vốn mượt mà của cô ấy phải rối tung lên.
- Tóc người ta…
Tuyết Liên hiện giờ đã hơi giận rồi. Cô ấy đưa tay lên định đánh Phi thế nhưng Phi đã nhanh chóng chụp lấy tay cô ấy lại rồi. Rồi cậu ta nhẹ giọng nói:
- Em xem nhé.
Dứt lời, Phi đưa tay lên hướng về phía những tinh thể đang bay trong thiên không kia. Hiển nhiên xen lẫn với chúng chính là những vì sao thật đang nhấp nháy trong đêm. Bất chợt Phi nắm chặt tay lại thật nhanh, Tuyết Liên lúc này cũng phải há hốc mồm. Trong tay Phi bắt đầu xuất hiện những tia sáng le lói xuyên qua kẽ tay cậu ta. Tuyết Liên chăm chú nhìn vào tay Phi. Từ từ mở ra, trong tay Phi hiện là một viên đá phát sáng vô cùng đẹp đẽ. Trong màn đêm, nó tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ làm cho tâm hồn bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều phải yên lòng. Đây là một phần thân thể của hai con Phi Mã sao. Không đúng, nó giống như những vì sao đang le lói trên bầu trời đen thẳm kia hơn. Ở đây có thể giải thích một chút, thứ Phi đang cầm trong tay là do cậu ta vô tình nhìn thấy được trong số những tinh thể kia. Không biết thế nào mà cậu ta lại dùng chiêm tinh thuật của mình nhìn ra được viên đá đó. Sẵn nhớ đến ước mơ ngày xưa của Tuyết Liên nên cậu ta bèn làm một màn ảo thuật này. Tuyết Liên vô cùng bất ngờ trước hành động này của Phi. Bất chợt, cô ấy nhớ ra, trong một đêm cả hai cùng nhau ngắm sao trời. Tuyết Liên trong lúc vô tình ngước nhìn những vì sao trên trời đã thốt lên:
- Phải chi mình có thể hái được sao trên trời thì hay biết mấy cậu nhỉ?
Phi lúc đó chỉ thầm gật đầu. Câu nói này của Tuyết Liên hiển nhiên làm cho Phi nhớ mãi chẳng quên. Nếu không vì câu nói này thì Phi đâu cần phải tốn công học chiêm tinh thuật làm gì. Có lẽ nhờ câu nói này của ngày xưa mà Phi hiện tại lại có thể nắm giữ một thứ về sau sẽ cứu được tính mệnh người cậu ta yêu thương nhất. Viên đá đó, chính là toàn bộ tinh túy sức sống của Phi Mã. Loài thần thú mang lại sự sống cho bất kỳ loài vật nào. Thế nên sức sống mà viên đá này mang lại là vô cùng khủng khiếp. Nhưng cậu ta không hề biết chuyện đó.
Còn về tiểu Phi Mã, nó đã đứng trước mặt hai người này từ lúc nào rồi. Mà hiện giờ nó đang vô cùng ngạc nhiên nhìn viên đá trong tay cậu ta. Ánh sáng đó phát ra có một phần nhu hòa bao bọc và thấm nhuần vào thân thể nó. Nó cảm nhận được một loại cảm giác thư thái ấm áp thật dễ chịu lan khắp người nó. Dần dần nó bước lại gần Phi, cuộn mình trong lòng cậu rồi ngủ thiếp đi. Phi cùng Tuyết Liên nhìn nhau cười khổ. Thế nhưng họ không muốn phá giất ngủ của tiểu Phi Mã, họ cứ mặc nó nằm ở đó. Dòng ánh sáng kia vẫn không ngừng lan vào người tiểu Phi Mã. Mãi cho đến khi viên đá đó chỉ còn lại ánh sáng thật đẹp mà không còn luồng sáng nhu hòa kia nữa. Trong thời gian đó, Phi đã dùng tốc độ của mình cùng thanh kiếm trong tay gia công viên đá kia thành một mặt dây chuyền hình ngôi sao. Tuy khá là khó khăn để có thể tạo hình theo ý muốn nhưng với khả năng tập trung cùng tốc độ ổn định của cậu ta. Việc này coi như là tạm ổn. Tuy gia công như vậy làm cho viên đá biến đổi hình dạng nhưng dường như ánh sáng kia vẫn không thuyên giảm chút nào. Cho đến khi mặt dây chuyền hình ngôi sao kia hoàn thành, Tuyết Liên chỉ có thể trố mắt nhìn vẻ đẹp của mặt dây chuyền ấy. Nó quá đẹp, ánh sáng nó phát ra mỹ lệ như những vì sao. Còn về hình dạng thì cũng khỏi cần phải bàn nữa. Có thể nói, mặt dây chuyền trong tay Phi hiện giờ là một kiệt tác nghệ thuật vừa thiên nhiên vừa nhân tạo. Tuyết Liên lấy trong vòng không gian của mình ra một sợi dây bằng bạc trắng. Cô ấy mỉm cười đưa cho Phi. Cậu ta nắm lấy sợi dây đó, lồng mặt dây chuyền vào. Một sợi dây chuyền truyền thuyết chính thức xuất hiện chỉ nhờ vào vận may vô tình có được của đôi tình nhân trẻ. Mãi về sau này, Phi mới cảm thấy là sợi dây chuyền đó của cậu ta tạo ra quả thật vô cùng chính xác. Nhưng đó lại là chuyện về sau.
Lúc này, Tuyết Liên nhẹ nhàng vén mái tóc mình qua một bên. Chiếc cổ thanh tú trắng ngần của cô ấy hiện ra dưới mắt Phi. Cô ấy e thẹn nói:
- Đeo cho em đi.
Phi khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng đeo dây chuyền vào cổ Tuyết Liên. Trong đêm, mặt dây chuyền này phát ra ánh sáng nhẹ nhàng đủ để soi sáng khuông mặt vốn vô cùng xinh đẹp của cô ấy. Tuyết Liên mân mê sợi dây chuyền trong tay, một luồng ánh sáng khẽ thấm vào người cô ấy nhưng cô ấy lại không hề hay biết. Cô ấy chỉ đang cảm thấy rất rất hạnh phúc vì món quà này của Phi. Bất chợt cô ấy quay qua thơm vào má Phi một cái rồi vội quay mặt đi. Phi nhẹ nhàng choàng tay qua người cô ấy, cô ấy ngượng ngùng quay lại nhìn Phi. Cả hai bốn mắt nhìn nhau say đắm.
Sớm hôm sau, sau khi xực xong vài món ăn trong vòng không gian của Tuyết Liên. Cả hai dự định sẽ quay lại khu rừng lúc trước hội họp với nhóm. Thế nhưng có một điều khá đau đầu giờ cậu ta mới nhận ra. Kẻ mang hai người đến đây là Phi Mã, mà hiện giờ Phi Mã đã mất rồi. Tiểu Phi Mã lại quá nhỏ để có thể chở được hai người. Thế nên chuyện vượt đại dương là một vấn đề vô cùng nan giải. Như hiểu ý hai người, tiểu Phi Mã trong lòng Tuyết Liên hý nhẹ một cái. Không biết từ đâu lại xuất hiện một con Phi Mã đã trưởng thành. Nó vừa mới đến vội quỳ xuống trước mặt họ. Cả hai trố mắt nhìn tiểu Phi Mã, do cốt cách thần thú của nó có thể sai khiến được những con thú khác trong dòng họ ngựa có cánh sao. Đáp lại thắc mắc của cả hai, tiểu Phi Mã chỉ ngáp dài một cái. Phi cùng Tuyết Liên bất chợt cười khổ.
Cả hai nhanh chóng leo lên lưng con ngựa mới vừa đến. Nó hý một chập rồi phóng thẳng lên không trung. Tốc độ của nó so với con Phi Mã lúc trước hệt như một trời một vực. Thế nhưng có thể vượt biển như vậy cũng đã đủ rồi. Phi ngồi sau Tuyết Liên, mùi u hương trên người cô ấy lại thoang thoảng phả vào mặt cậu ta. Nhớ đến đêm hôm qua, Phi chợt cười cười. Còn Tuyết Liên, cô ấy cũng chỉ lấy tay mân mê sợi dây chuyền trong tay. Khuông mặt xinh đẹp cười thật tươi. Mà cũng có đôi chút ửng hồng. Thời gian mà cả hai có thể bay đến vị trí cũ lâu hơn lúc trước rất nhiều lần. Vậy nên họ chỉ có thể ngồi đó hưởng thụ cảnh đẹp trên biển thôi.
Cùng là đêm hôm qua, nhóm sáu người của Bạch Hàn cũng qua đêm trong rừng. Họ nhóm một đống lửa to nhằm tránh đám thú rừng cũng như nướng một vài món từ những con thú họ săn được lúc sớm. Cả đám quây quần với nhau dưới ánh lửa, Bạch Hàn nhìn về phía Phi đã đi, cậu ta thở dài:
- Tên Phi không biết còn sống không.
Phong Lam đang với tay lấy một miếng thịt nướng, cậu ta hờ hững đáp:
- Yên tâm đi, Phi là kẻ có hai luồng sức mạnh trong người mà. Không ai có thể làm gì cậu ta đâu.
Hồng Long chợt cáu nhìn chằm chằm Phong Lam:
- Là đối diện với thần thú đấy. Cậu nghĩ dễ quá he Phong Lam.
Bạch Hàn cũng xen vào:
- Tớ cũng từng chiến đấu với thần thú nên mình cũng biết điểm khủng khiếp của nó. Nếu tớ không bộc phá được sức mạnh vào lúc đó thì cũng có thể đã tiêu luôn rồi.
- Hy vọng là cậu ta sẽ không sao. Phi luôn có cách biến nguy hiểm thành an toàn mà.
Chợt Tôn Giang nhìn nhìn Hải Yến, cậu ta nói:
- Hay là giờ kể lại vì sao em lại ở đây đi Hải Yến.
Bạch Hàn bất đắc dĩ nhìn Hải Yến cười khổ. Cô ấy lại mỉm cười một lần nữa kể lại mọi chuyện của cô ấy vì sao đến đây. Khi dứt câu chuyện, cô ấy nói:
- Chuyện của em là vậy đó, vậy còn các anh thì sao.
Tất cả mọi người nhìn nhau, rồi ba cặp mắt nhìn vào Bạch Hàn.
- Ê, bọn mi nhìn ta làm gì chớ.
Tôn Giang cất tiếng, tỏ vẻ vô cùng thương tiếc:
- Tớ không biết kể chuyện.
Phong Lam vội vàng cắn một miếng thịt lớn vào miệng. Cậu ngồm ngoàm nói:
- Ang… ăn…
Hồng Long nhún vai tỏ vẻ rất bất đắc dĩ đáp:
- Dạ Nguyệt không cho kể.
Vừa dứt câu, cậu ta bỗng la oai oái. Thì ra Dạ Nguyệt đang dùng tay nhéo vào hông cậu ta.
- Em không cho hồi nào. Dám đem em ra làm bia đỡ đạn à.
Tất cả chợt bật cười. Hồng Long nhăm mặt xoa xoa chỗ bị cô ấy nhéo. Cậu ta đưa miếng thịt cho Dạ Nguyệt:
- Ăn đi, rùi nghe Bạch Hàn kể chuyện nà.
Bạch Hàn quả thật muốn đánh đám này hết sức. Thế nhưng người ta có ba người đồng lòng đấy. Cậu ta chỉ còn biết cách thở dài rồi bắt đầu kể một lượt mọi chuyện từ lúc cả đám đạp xe khi ấy. Kể xong, tất cả mọi người đều trầm ngâm. Họ nhận ra được mới chỉ có một khoảng thời gian ngắn mà họ đã thay đổi khá nhiều. Từ trận chiến đầu tiên ở hang Khổng kền. Có lẽ họ thay đổi từ đó chăng. Việc giết chóc đối với họ không còn ghê sợ như lúc trước nữa. Trong thế giới này, không phải ta chết thì là ngươi chết. Càng ngày họ càng cảm thấy mình thật sự vô cảm trước sự sống chết của kẻ địch rồi. Thế nhưng họ lại đề cao sự sống của bản thân cùng bạn bè. Cả nhóm năm người đó đã có những trận chiến sinh tử, mà cũng chỉ năm người họ đã làm thay đổi một vài chuyện đến mức khó tin. Ví dụ như cơ cấu thành G.O, như hạ gục toàn bộ hang Khổng kền mà chưa ai làm được, hạ gục một kẻ mang sức mạnh Power cấp hai chỉ với một đám Power cấp một. Những chuyện đó thật giống như những lần họ thay da đổi thịt vậy. Dần dần họ cũng hiểu được ý nghĩa của việc sống và chiến đấu.
Hồng Long nhẹ nắm lấy tay Dạ Nguyệt. Cả hai nhìn nhau không nói lời nào mà chỉ mỉm cười. Tuy sinh tử, tuy bị chia cắt, nhưng họ vẫn ở đây với nhau. Vẫn ở bên cạnh nhau, chiếu cố cho nhau. Điều này làm cho họ cảm thấy trân trọng đối phương nhiều hơn. Thấy được tình cảm họ dành cho nhau không gì có thể thay thế được. Tình cảm, đôi khi chỉ cần ở bên cạnh nhau, dù sống gió thế nào. Cả hai cùng nhau vượt qua, vậy tình cảm đó mới thật đáng quý, đáng trân trọng.
Bạch Hàn cũng nhìn Hải Yến thật lâu, thật lâu. Vượt qua khó khăn, vượt qua những lần tưởng chừng như chết chắc. Vượt qua cả không gian ở hai thế giới. Họ lúc này vẫn tìm gặp được nhau. Họ cảm thấy thật đáng quý, cảm thấy rằng ông trời khá ưu ái họ rồi. Nếu như… Bạch Hàn ngã gục ở một trận chiến nào đó, nếu như… Hải Yến không vô tình vượt sang được thế giới này. Vậy thì họ làm sao có thể gặp được nhau nữa. Vậy nên họ trân trọng đối phương, trân trọng quãng thời gian tiếp theo họ có thể ở bên nhau. Vì có thể một lúc nào đó họ sẽ phải xa nhau một lần nữa. Mọi chuyện vốn không có gì chắc chắn, chỉ có thể chắc chắn một điều. Tình cảm họ dành cho nhau là thật và không thể phai nhạt được.
Ngọn lửa vẫn cháy, mạnh mẽ, phát ra ánh sáng soi rọi đêm tối. Họ bây giờ đều đã ngủ cả rồi. Chỉ có ngọn lửa vẫn đang tí tách cháy trong đêm. Cùng với đó là một đôi mắt vô cùng sắc bén lóe lên trong màn đêm đen thẳm. Cùng lúc ánh mắt đó lóe lên là một đôi mắt khác mãnh liệt, rực rỡ cũng phát sáng trong đêm. Đôi mắt sắc bén kia ngay lập tức thu lại rồi biến mất toàn toàn như chưa từng tồn tại. Đôi mắt mãnh liệt kia cũng nhẹ biến mất, mang theo đó là tiếng gầm gừ của Băng Giác Lang. Nó lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Ngọn lửa vẫn cháy…
Sáng sớm hôm sau, cả nhóm lại một lần nữa ngồi lại tính chuyện tiếp theo.
- Tính sao đây, một ngày một đêm rồi tên Phi vẫn chưa quay lại. – Tôn Giang mở màn.
Bạch Hàn lại nhìn về phía Phi đã đi, cậu ta lắc đầu cười khổ:
- Tớ vẫn cảm thấy Phi không có chuyện gì. Nhưng mà… hình như Hải Yến đang có chuyện gấp ở thành Thủy Tinh đúng không.
Đá banh đấy, trái banh được đá sang Hải Yến. Cô ấy cười tươi đáp:
- Thật ra thì cũng không có chuyện gì gấp lắm. Mà không phải anh muốn đi đến Thủy Tinh thành xem sao à anh Bạch Hàn?
Lại đá banh, Bạch Hàn gãi gãi tai:
- Ở thì… vậy nè. Tớ thấy đợi ở đây cũng không ổn lắm. Đám thú rừng rồi còn thêm đêm qua có kẻ rình mò chúng ta nữa. Tớ đề nghị mau chóng đến Thủy Tinh thành đi.
Chuyện đêm qua có đôi mắt sắc bén lóe lên ấy đã được Băng Giác Lang thông báo lại cho Bạch Hàn. Cậu ta cũng biết điểm nguy hiểm này nên hôm nay cậu ta muốn đi đến Thủy Tinh thành sớm sớm một chút. Nếu có chuyện gì xảy ra lúc này thì thật khó nói. Dù sao cũng là biết Phi không việc gì nguy hiểm. Đi trước một chút có lẽ không sao. Phong Lam trầm ngâm đôi chút:
- Như thế cũng được. Ở trong rừng có thể nguy hiểm nhiều hơn một chút.
Hồng Long lại phản bác:
- Nhưng còn Phi, cậu ta không thấy chúng ta thì thế nào. Tên đấy sẽ rủa đấy.
Tôn Giang cũng tán thành Hồng Long:
- Đúng vậy, Phi chưa về nên đi tiếp sao được. Hay là đợi Phi quay lại rồi đi luôn thể.
- Biết bao giờ cậu ấy mới trở lại đây? – Phong Lam cất giọng hỏi.
- Khó trả lời. – Hồng Long nhún vai.
Bạch Hàn suy nghĩ đôi chút rồi nói:
- Vậy đi, bốc thăm quyết định. Đi hay đợi.
Tôn Giang quay qua quay lại nhìn mọi người rồi nhăn mặt nói:
- Có sáu người, sao bốc thăm đây.
Bất chợt Hải Yến cùng Dạ Nguyệt đồng thanh:
- Em không có ý kiến.
Cả hai bất ngờ trố mắt nhìn nhau rồi cười cười.s
Suy nghĩ đôi chút, Bạch Hàn búng tay cái tách rồi cậu ta lấy một đồng vàng trong túi ra nói:
- Sấp thì đi, ngữa ở lại.
Cả bọn hiện giờ cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ đồng ý gật đầu.
Đồng vàng được tung lên không trung. Bạch Hàn nhanh tay chụp lấy rồi đập nó xuống tay mình. Khi cậu ta mở tay ra, đó là mặt sấp. Bạch Hàn cười cười nói:
- Đấy, vậy chúng ta đi chứ.
Cả bọn chỉ còn cách đầu đồng ý. Thế rồi cả nhóm sáu người lập tức khởi hành hướng về thành Thủy Tinh. Mà trên đường đi, Tôn Giang luôn để lại ký hiệu cho Phi. Điều này được cả nhóm đề nghị và dùng phương pháp cổ điển nhất, đơn giản nhất quyết định: oản tù tì. Kẻ thua lại chính là Tôn Giang. Thế nên cậu ta cũng chỉ còn biết vẽ những ký hiệu cho Phi thôi. Cả nhóm cứ nhắm thẳng con đường về phía Thủy Tinh thành mà tiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.