Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Chương 32: Thất lạc - Mất trí

Linh Phong

26/11/2019

Giật mình tỉnh lại trong cơn mơ. Mồ hôi đã ướt đẫm cả bộ áo rộng thùng thình mà Phi đang mặc. Ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, cơn đau đầu không hiểu vì sao kéo ập đến làm cho cậu ta nhăn nhó vì đau đớn. Ôm đầu thở dốc một hồi lâu, bản thân cậu ta có cảm giác như mình đã quên chuyện gì đó vậy. Mà vừa ôm đầu, một cơn đau buốt khác lại kéo đến từ dưới phần bụng của cậu ta. Cố gắng hết sức vạch áo ra xem. Cậu ta sững sờ vì vết thương khủng khiếp đã được băng bó lại đàng hoàng kia.

Bên ngoài cữa chợt vang lên tiếng bước chân đều đặn. Phi lập tức tập trung tinh thần đề phòng. Cánh cữa vang lên tiếng két thật manh, ở ngoài cữa lúc này là một cậu trai với nét tinh ranh trên mặt và nụ cười luôn hiện trên môi. Thân thể cậu ta nhìn sơ có vẻ khá là săn chắc với màu da ngâm đen khỏe khắn.

Liếc mắt nhìn tên đang ngồi trên giường mà lại đưa mắt nhìn mình với vẻ khá thù địch. Lắc đầu nhẹ vài cái rồi đặt khay cơm lên bàn, cậu ta cất tiếng:

- Này, mi đang ở ké nhà ta đấy. Đừng có nhìn ta cái kiểu đó được không?

- Nhà… - Phi ngơ ngác đôi chút – Nhà… cậu…

Tên đó bật cười rồi kéo ghế lại ngồi trước mặt Phi:

- Tên? Bị gì mà mi bị trôi đến đây?

- Tên…

Phi đưa mắt nhìn quanh như đang tìm điều gì đó, thế rồi cơn đau khủng khiếp kia lại lập tức kéo đến khiến cậu ta phải ôm đầu quằn quại.

Tên kia thấy cảnh tượng này liền nhún vai ngán ngẩm:

- Rồi, tên này mất trí nhớ là cái chắc. Vừa bị thương nặng vừa bị mất trí nhớ. Hazz.

Vào lúc này bỗng có tiếng kêu lớn vang vào phòng, một giọng nói hùng hồn mà uy nghiêm:

- Thằng nhóc, ngươi trốn đâu rồi. Lăn ra đây.

Ngoái đầu nhìn về phía tiếng kêu kia, cậu ta le lưỡi đánh chậc vài tiếng rồi quay lại nhìn Phi đang đổ đầy đầu mồ hôi:

- Nghỉ chút nữa đi. Trên bàn là cháo. Đói thì lấy ăn. Ta đây phải đi làm việc tiếp. Mi chừng nào khỏe thì chúng ta nói chuyện.

Nói xong cậu ta quay ngoắc đi ra khỏi cữa. Phi lúc này đã bớt đau một chút, cậu ta nói với theo:

- Tên… tên cậu…

Lúc này tên đó đã bước ra khỏi cửa. Nghe câu hỏi của Phi, cậu ta nghiên cổ vào phòng đáp trả:

- Quân Bá. Hiệu là Thiếc Long.

Nói xong, hắn đã dông tuốt ra khỏi đó bỏ lại một mình Phi ôm đầu nhìn ra cửa. Dường như… chẳng còn lại bất cứ thứ gì trong trí nhớ của cậu ta thì phải.

Cố gắng gượng dậy với cái đầu đang đau buốt dữ dôi, Bạch Hàn nhìn quanh một lượt. Xung quanh cậu ta hiện giờ là bãi cát trắng tinh nhưng chỉ có cây, bãi cát và xác vài con quái vật biển loại nhỏ. Nhìn quanh một lượt, cậu ta nhìn thấy đằng xa một người đang nằm dài phơi nắng. À nhầm, nằm dài ngất đi. Cố ổn định tinh thần, cố kiềm chế cơn đau đang buốt tận óc, cậu ta lững thững hướng về phía người đó.

Khi gần đến nơi, nhận ra được người đang nằm đó là ai, cậu ta lập tức lao đến ôm xóc lấy người ấy. Trong vòng tay cậu ta hiện giờ không phải Hải Yến thì còn có thể là ai nữa đây chứ. Lắc đầu mình vài cái để giảm thiểu cơn đau, Bạch Hàn lay lay Hải Yến. Nhận thấy cô ấy vẫn còn đang thở nhẹ, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

Bất chợt, từ phía bụi cây phía sau cậu ta vang lên tiếng sột soạt như có ai đang di chuyển. Bạch Hàn lập tức vận sức mạnh ngưng tụ băng.

Khi vật đó vừa chui ra khỏi bụi cây, lập tức một tia băng hàn phóng xuất lao đến vật đó. Bạch Hàn lúc ấy chỉ kịp nghe ý một cái, vật đó đã phiêu diêu ra khỏi tầm tấn công của cậu ta. Cậu ta cảm giác được những cơn gió xung quanh bắt đầu nguy hiểm. Nhanh chóng hiểu ra vấn đề, Bạch Hàn lập tức kêu lên:

- Ê, người quen, người quen.

Vật kia lúc này cũng thu tay lại. Đó chẳng phải là tên Phong Lam thì còn có thể là ai mà khiến những cơn gió xung quanh trở nên đáng sợ đến vậy được. Phong Lam cũng đã nhận ra Bạch Hàn, cậu ta khịch mũi:

- Lúc ta mới vừa ra khỏi cái bụi cây đó, không biết ai là người tấn công ta trước đấy hỉ?

Bạch Hàn xua xua tay cười lơ:

- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Mà mi mắc mớ gì lại chui vô đó đấy hả?

- Ờ thì… - Phong Lam gãi gãi đầu – Ca đây đau bụng. Hì hì.

Bạch Hàn tức giận chỉ thẳng Phong Lam:

- Mi… bạn gái ta ở đây mà mi chơi vào lùm xử lý vậy đó hả?

Phong Lam liếc mắt cậu ta:

- Chứ không phải là do ta tỉnh lại ở gần đây. Thấy bạn gái mi nằm đó mà ta không dám đụng tới. Định ở đây canh chừng nào cô ấy tỉnh lại. Ai dè cơn đau bụng ập đến bất chợt. Ta đây phải nhịn nhục giải quyết ở gần đây để có gì ứng phó cho dễ. Mi không cảm ơn thì chớ. Trách ta vậy ta chọt à.

Phong Lam làm cho Bạch Hàn một tràng khiến cậu ta cứng họng. Cười cười, Bạch Hàn gãi gãi đầu:

- Xin lỗi xin lỗi. Hiểu lầm. Hiều lầm chập hai thôi. Ha ha.

Phong Lam tỏ vẻ khinh thường không thèm nói đến tên Bạch Hàn đang chả lã kia nữa. Cậu ta bước ra khỏi đó đi dạo quanh vài vòng để tìm kiếm thông tin xem họ đã bị đưa đến cái xó nào rồi.

Mà trong lúc hai tên Bạch Hàn, Phong Lam cãi nhau. Hải Yến cũng đã tỉnh lại. Tuy có hơi mất sức nhưng cô ấy xem ra không có thương thế gì nặng cho lắm. Cũng đúng thôi, lúc con cá kiếm ấy quẫy đuôi. Bạch Hàn đã bất chất tất cả lao đến bảo vệ cho Hải Yến. Mà cô ấy lại còn có cả lớp màng bảo vệ màu đỏ vững chắc kia nữa. Bị thương nặng mới là lạ ấy.

Cũng như Bạch Hàn, Hải Yến ngồi dậy nhìn quanh đôi chút rồi lại nhìn cậu ta. Cô ấy cất tiếng:

- Đây là đâu vậy anh?

Bạch Hàn lắc đầu cười khổ. Đỡ cô ấy đứng dậy, Bạch Hàn nhìn về mặt biển rồi đáp lời:

- Nếu như không sai biệt lắm thì sau trận bão biển kia cả bọn đã lạc nhau đồng thời chúng ta bị lạc đến đảo hoang này. Chỉ là… không biết nơi đây là đâu thôi.

Lúc này, Phong Lam đã lững thững quay trở lại. Cậu ta vừa đi vừa lắc đầu với vẻ mặt khá là u sầu. Nhận thấy vẻ mặt của Phong Lam, Bạch Hàn nhăn mày hỏi:

- Sao rồi, có gì quan trọng à?

Phong Lam gật đầu nhẹ, tay vuốt vuốt càm mình ra vẻ thần bí mà nhìn trời. Bạch Hàn thấy vẻ mặt này của Phong Lam thiệt muốn ăn đấm hết sức. Cậu ta hừ một cái rồi nói:

- Có gì thì nói lẹ, dừng cái biểu tình kinh tởm đó đi nhá.



Phong Lam xoa xoa cằm thêm vài cái nữa, rồi cậu ta nhìn Bạch Hàn đáp lời:

- Hiện giờ tớ có một tin tốt và vài tin xấu. Cậu muốn nghe tin nào trước.

- Hở, chỉ có một tin tốt thôi à?

- Ờ. – Phong Lam hờ hững đáp lời mà khuôn mặt cậu ta khá đăm chiêu.

- Vậy nói tin tốt trước đi.

- Tin tốt, ừm, tin tốt là chúng ta chưa đến được Tây đại lục nhưng hòn đảo này nằm khá gần với Tây đại lục.

- Vậy còn tin xấu.

- Tin xấu, là ngoài ba người chúng ta ra, hòn đảo này chả có bóng của tên nào khác nữa. Mà ngoài ra theo tớ điều tra được. Nơi này cách Tây đại lục hơn ngàn hải lý. Và nếu không có phương tiện di chuyển thì chúng ta phải ở đây khá lâu là cái chắc. Hơn nữa…

- Hơn nữa? – Bạch Hàn nhăn mặt.

- Hơn nữa, nơi đây chỉ có chim chóc chứ không có thú vật nào. Chim thuộc dạng quái điểu dưới cơ đám khổng kền chút xíu. Ngoài ra cậu có thể bắt cá cũng được. Cá là dạng thủy quái cỡ cỡ đám chúng ta gặp trên biển.

Nghe đến đây, cả Bạch hàn và Hải Yến đều bất giác cau mày. Kiểu này, không phải tự đày khổ mình hay sao. Mà giờ lại còn bị thất lạc mấy tên kia nữa chứ. Bất ngờ vào lúc đó, một tiếng gầm hùng hồn vang lên từ phía sau lưng họ. Băng Giác lang, một thân ảnh hùng vĩ đang chiến đấu với một con quái điểu to lớn trên không trung. Vuốt sắc và chiếc mỏ khủng khiếp của con quái điểu kia nhìn thật ghê gợn. Mà Băng Giác lang dường như vô cùng bình tĩnh và thậm chí là tỏ vẻ kiêu ngạo. Nó liên tục tạo ra những mảng băng trên không trung để đứng và để tạo thế nhảy cho mình. Những chiếc vuốt sắc bén của con quái điểu kia liên tục bị chém hụt vào không khí. Mà trong thoáng chốc, chỉ vài hiệp đấu. Con quái điểu kia đã bị đôi trảo bén nhọn của Băng Giác lang chém bay đầu. Lập tức phóng đến ngoạm lấy thân thể to lớn của con quái điểu kia. Nó phóng vội về phía Bạch Hàn. Từ đằng xa, Bạch Hàn khẽ gãi gãi đầu cười khổ còn trong khi đó, mi mắt Phong Lam giật giật liên tục.

Cùng trong lúc đó, nằm ngoài khơi xa không thuộc địa phận của bất kỳ hệ đảo quốc nào có một hòn đảo nhỏ. Hòn đảo này hệt như một hòn ngọc xanh lục giữa biển rộng bao la. Rừng cây xanh um bao quanh lấy cả hòn đảo. Nếu để ý kỹ, người ta cũng có thể nghe được tiếng thú thỉnh thoảng gầm lên vang dội. Ở giữa khu rừng này có một ngôi nhà khá đơn sơ nhưng đậm đặc mùi dược liệu. Một lão nhân đầu tóc bạc trắng đang vùi đầu nghiên cứu cái gì đó được đựng trong đám lọ sứ kia.

Chợt, một con Lộc thụ chậm rãi bước đến trước sân nhà của ông lão đó. Dậm dậm chân, nó kêu lên vài tiếng nhỏ. Lúc này, ông lão ấy mới dời ánh mắt từ đám lọ thủy tinh kia ra. Đó là một ông lão trông vô cùng hiền lành nhưng trong đó lại có một cái gì đó khá bí ẩn. Mà trong đôi mắt ông ấy còn ẩn chứa uy áp của năm tháng.

Trên lưng con Lộc Thụ, một thân người áo xanh đang nằm bất động. Ông lão ấy nheo nheo mắt. Lộc Thụ lại một lần nữa kêu lên khe khẽ. Thở dài, ông bước về phía Lộc Thụ cất tiếng:

- Ngươi mang ai đến cho ta vậy?

Lộc Thụ lắc mình khẽ gầm. Ông lão như chợt hiểu ra chuyện gì đó. Ông bước vội đến nhìn người áo xanh đang bất tỉnh. Người đó, chẳng phải là Dạ Nguyệt hay sao. Khẽ nâng tay cô ấy lên bắt mạch. Mặt ông ấy thể hiện sự ngạc nhiên vô cùng. Thế rồi ông lão ấy quay sang gật đầu vỗ nhẹ vào con Lộc Thụ kia. Cặp sừng khổng lồ trên đầu nó bất chợt phóng dài ra, cuốn lấy người Dạ Nguyệt rồi đặt cô ấy nằm lên chiếc giường duy nhất trong ngôi nhà này một cách thật nhẹ nhàng.Ông lão ấy khẽ gật đầu. Con Lộc Thụ nhẹ rời khỏi khu vực đó. Khẽ mỉm cười, ông ấy vuốt vuốt lấy hàm râu trắng tinh khôi ấy:

- Power Tâm Linh chữa trị. Mà lại là Power cấp 2 nữa. Người này…

Cũng trong thời gian đó. Tại một bờ biển khá vắng người nằm trên một hòn đảo khá lớn ngoài khơi xa Tây đại lục. Bãi biển này chỉ có đá sắc nhọn và… một con tàu khá tiên tiến đang mắc kẹt trên một tảng đá lớn. Trên tàu ấy, có ba người đang ngất đi. Tiếng sóng vỗ mạn vào mạn tàu đều đặn, âm thanh dần từ êm dịu chợt chuyển thành tiếng gầm gào dữ tợn.

Khẽ nhăn mặt, lấy tay sờ sờ trán đôi chút. Tôn Giang nheo mắt nhìn trời xanh. Như nhớ ra cái gì đó, cậu ta lập tức nhổm người dậy. Một ê buốt khủng khiếp phát ra làm cậu ta mồ hôi đầy đầu. Cố gượng người dậy. Tôn Giang nhận thấy bên cạnh cậu ta có hai người đang nằm ngất đi. Hồng Long và Tuyết Liên.

Cố gắng nhịn cơn đau, cậu ta lay lay Hồng Long vài cái. Cũng như Tôn Giang, Hồng Long nhăn mặt rồi mở mắt ra nhìn xung quanh một lượt. Cậu ta yếu ớt hỏi:

- Chúng ta đang đâu đây?

Tôn Giang cười khổ lắc đầu:

- Chúng ta vẫn còn trên thuyền. Nhưng mắc kẹt ở đâu thì tớ chịu.

Hồng Long khẽ thở dài rồi cố gắng gượng người dậy. Một cơn ê buốt lan nhanh cả thân thể cậu ta làm cho cậu ta phải oằn người lại. Tôn Giang nhẹ vỗ vỗ vai Hồng Long:

- Này, không sao chứ?

- Ừm.

Hồng Long nhăn mặt khẽ gật đầu. Đưa mắt nhìn quanh, cậu ta cất tiếng hỏi:

- Bọn kia đâu hết rồi?

Tôn Giang trầm ngâm đôi chút:

- Lúc ấy hỗn loạn quá. Tớ nghĩ chắc cả bọn đã bị lạc nhau rồi.

Hồng Long thở dài một tiếng. Cậu ta gượng dậy cất tiếng:

- Giờ còn tớ, cậu với Tuyết Liên đây à.

- Ừm. Dù sao cũng phải bảo vệ tốt cho cô ấy một chút nhỉ. Không thì bọn mình không yên với tên Phi cô hồn kia đâu.

Nhìn Tuyết Liên một chút, Hồng Long trầm ngâm thở dài. Không biết Dạ Nguyệt, người mà cậu ta hết mực yêu thương giờ ra sao. Trong lúc hỗn loạn đó, thậm chí cậu ta còn chẳng kịp làm gì để bảo vệ cô ấy nữa. Một nỗi buồn vô cớ len lỏi trong tâm trí Hồng Long.

Chợt vào lúc này, Tôn Giang vỗ nhẹ vai Hồng Long mấy cái:

- Yên tâm đi, Dạ Nguyệt sẽ không sao đâu. Biết đâu cô ấy lại đang ở cùng với đám kia thì sao.

Hồng Long khẽ thở dài rồi ừm nhẹ. Tạm gác suy nghĩ lo lắng về Dạ Nguyệt qua một bên, cậu ta nhìn xung quanh một vòng rồi cất tiếng:

- Rốt cuộc thì chúng ta đang ở đâu đây.

Không ai có thể trả lời cậu ta. Thế nhưng, nếu như họ có thể phóng mắt vượt lên khỏi tầm rìa đá cao chót vót cạnh bãi biển, họ sẽ thấy: một ngôi thành rộng lớn nguy nga không thua kém gì Thủy Tinh thành. Với những mái ngói cổ kính xen lẫn xa hoa, ngôi thành này khiến cho người ta có cảm giác lạc vào một nơi khá xa hoa phù phiếm. Và ở giữa ngôi thành ấy, một cung điện lộng lẫy cũng nguy nga không kém. Với gần như toàn bộ bề tường thành được dát bằng vàng và đá quý. Ngôi thành này có được danh xưng khá ấn tượng mà bất kỳ ai cũng đã từng nghe nhắc đến: Ngân Lệ. Hệ đảo quốc có số lượng tiểu đảo khủng bố và cả đảo chính cũng khủng bố không kém. Nếu so với hệ đảo quốc Binh Gia, tổng diện tích Ngân Lệ là lớn hơn rất nhiều. Thế nhưng cả hai hệ đảo quốc vẫn mang phong thái đối lập bởi vì trong hệ đảo Binh Gia có Vũ khí đảo, nơi Quỷ sư phụ cư ngụ.

Quay lại với Vũ khí đảo, Phi hiện giờ đang ngồi trước mặt Quân Bá cùng một người nữa. Người này có thân hình vô cùng cao to bặm trợn, mắt hổ mày ưng. Da người này có màu cổ đồng như được lữa nung qua rất nhiều lần. Trên cánh tay đầy những vết đao kiếm ngang dọc. Cả trên mặt của ông ấy cũng có một vết thẹo dài đáng sợ. Thế nhưng, Phi chỉ ngồi đó nhìn ông ấy chằm chằm mà không nói lời nào.

Người đó cũng nhìn Phi một cách chăm chú. Quân Bá khẽ ho nhẹ vài tiếng rồi cất tiếng phá tan bầu không khí nghiêm trang đó:

- À… giới thiệu. Đây… vị này… là sư phụ của ta. Biệt hiệu…

Chợt ông ấy khoác tay ý bảo Quân Bá ngừng nói. Thế rồi ông lấy bên hông mình ra một mũi kiếm dài. Mà mũi kiếm này không khác hơn lại chính là mũi kiếm khổng lồ của con cá kiếm kia. Thứ đã đâm vào người Phi không thương tiếc.

Vừa nhìn thấy thứ đó, bụng của Phi chợt bổng trở nên đau nhói. Cậu ta ôm bụng sờ sờ đôi chút rồi cười khổ nói:

- Đây là…

Người đó đáp lời với một giọng nói ồm ồm:

- Thứ đã đâm vào bụng ngươi khi ngươi mới vừa bị lạc đến đây.



Phi chỉ biết cười khổ, cậu ta chấp tay lại:

- Cảm ơn hai người đã cứu giúp. Ơn này không biết làm sao tôi mới có thể đền đáp được.

Bất ngờ, ông ấy cất giọng cắt ngang lời Phi:

- Không cần cảm ơn ta. Thực sự là do ta cũng đang thiếu nguyên liệu để cải tạo vũ khí. Mà thứ đó vô tình lại chính là mũi kiếm của Văn Kiếm ngư. Loài thủy quái chỉ sống sâu tận đáy biển. Coi như ta lấy món này làm tiền nhà của ngươi. Ngươi yên tâm, mũi kiếm này đối với người bình thường là hàng cầu mà không có. Vậy nên ngươi cũng không cần phải lo lắng.

Dứt lời. Ông ấy đã đứng dậy rồi rời khỏi đó. Bỏ lại hai tên ngơ ngác nhìn nhau mà cười khổ. Quân Bá nhìn theo bóng dáng to lớn khôi vĩ kia dần biến mất mới lắc lắc đầu:

- Thông cảm, sư phụ tớ vốn vậy đó. – Dứt lời, cậu ta quay sang Phi – À mà… cậu có nhớ tên cậu chưa.

Phi cười khổ lắc đầu, Quân Bá đưa tay xoa xoa cằm đôi chút rồi nói:

- Thôi vậy thì tớ gọi cậu là Hải đi. Do tớ gặp cậu ở bờ biển mà.

Phi mỉm cười, rồi cậu ta bất chợt hỏi:

- Gặp tớ ở bờ biển, làm sao mà…

Quân Bá cười lắc đầu, cậu ta ngồi khoanh chân, tay xoa cằm tỏ vẻ nói:

- Theo tớ đoán, có thể cậu gặp rắc rối với ai đó có quyền lực. Hắn ta có nuôi con Văn Kiếm ngư này. Trong trận chiến cậu bị nó đâm trọng thương ngất đi. Tên đó nghĩ rằng cậu đã chết nên ném xác cậu xuống biển. Vô tình bị trôi đến nơi này.

Chợt cậu ta búng tay như đúng rồi:

- Chắc chắn là như vậy rồi.

Phi lúc này chỉ còn biết cười khổ. Quả thật lúc này cậu ta không thể nhớ được bất cứ điều gì cả. Tất cả chỉ như một khoảng trống rỗng mà thôi vậy. Phi khẽ giọng cất tiếng:

- Cũng có thể là vậy cho lắm.

Quân Bá lúc này cười tươi như mở cờ vậy. Định nói thêm gì nữa, chợt có giọng của sư phụ cậu ta vọng vào:

- Thằng nhóc kia. Lăn ra đây.

Quân Bá ỉu xìu hét vọng lại:

- Rồi, ra ngay đây.

Quay lại cười cười với Phi:

- Thôi cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tớ đi ra làm việc đây.

Phi cười cười gật đầu. Quân Bá nhanh chóng cũng rời khỏi đó bỏ lại một mình Phi khá là lạc lõng. Chợt nghe có vài tiếng cãi vả ở đằng trước nhà. Phi nén cơn đau mà đứng dậy đi chầm chậm về phía phát ra âm thanh cãi nhau đó.

- Lão già, ngươi đừng tưởng rằng ở đây ngươi ngon lắm. Nói cho ngươi biết, chỉ cần Ngân Linh đại nhân lên tiếng là sẽ có vô số người đứng ra làm việc cho Hoàng phó thốn lĩnh.

Một tên vận y phục đen hống hách chỉ tay về phía sư phụ của Quân Bá lên tiếng. Trong lúc đó, Quân Bá cậu ta chỉ đứng một bên khoanh tay dựa vào tường. Thờ ơ đưa tay mình lên nhìn nhìn, cậu ta cất tiếng châm chọc:

- Ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai vậy tên kia.

Hắn ta lúc này cũng khá là nổi điên, hắn hất mặt, mặt dù che áo choàng đen nên chả ai thấy mặt hắn cả, hắn thách thức:

- Ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Ngươi có biết ta là…

Lúc này, giọng của sư phụ Quân Bá vang lên cắt ngang lời hắn nói:

Tiễn khách. Quân Bá lập tức gật đầu. Đôi tay cậu ta lập tức mọc lên những hàng vảy rồng cứng cáp. Không nói thêm lời nào, cậu ta lao vọt đến tên đó. Chỉ với một cú đấm, tên đó thậm chí còn chẳng đỡ nổi thì đã văng tuốt ra khỏi cữa. Đôi tay Quân Bá nhẹ biến hóa trở lại bình thường. Một tay chấp sau lưng, tay kia cậu ta ra ý mời khách. Cả đám người đó lập tức biến sắc. Chuyện này là do chính Ngân Linh đại nhân nhờ bọn chúng. Không xong việc, chắc chắn bọn chúng phải bị xử phạt là cái chắc. Cũng tại tên khốn kia nói chuyện không ra gì. Cả đám đều trở nên giận dữ nhìn tên đó. Để xem khi về, người ăn nói sao với ngài Ngân Linh đây. Người thợ rèn này, ngay cả ngài God, chủ của Binh Gia hệ đảo quốc còn từng bị đuổi thẳng. Ngươi đúng là con mắt để trên đầu. Thế nhưng trong số bọn chúng vẫn có tên suy nghĩ cho đại cuộc. Hắn lập tức đứng ra khum tay hướng về phía Quân Bá:

- Xin lỗi vì tên kia đã mạo muội. Bọn tôi chỉ muốn nhờ Quỷ sư phụ chút việc. Mong người chuyển lời lại.

Quân Bá thờ ơ nhìn nhìn tay mình:

- Sư phụ đã nói tiễn khách thì không tiếp các ngươi nữa. Mời.

Tên đó cũng chỉ đứng đó khom người không nói được lời nào. Tuy là nhờ vả ngươi thật, nhưng ngươi cũng có cần lạnh nhạt đến vậy không chứ. Dù sao bọn ta cũng là Ẩn khách Tử Vong thành đó.

Tuy nghĩ thế, nhưng hắn vẫn không dám nói thêm lời nào. Bất ngờ vào lúc đó, có một thân áo vàng bước nhẹ đến hướng về phía Quân Bá.

Một cô gái với gương mặt thanh tú diễm lệ hút hồn người khác. Mái tóc đen huyền xõa dài tung bay nhẹ nhàng theo từng bước chân cô ấy đi. Một cô gái mà bất kỳ ai nhìn đến cũng phải thèm chảy nước dãi. Sau lưng cô là hai thanh kiếm một như kim cương một vàng bắt chéo nhau. Cô bước đến, chấp tay trước mặt rồi cất giọng nói ngọt ngào của mình lên:

- Tôi là Ngân Linh của Tử Vong thành. Mong được tham kiến Quỷ sư phụ.

Tất cả những tên áo đen kia vừa nhìn thấy cô gái này đã run lên như cầy sấy. Cả bọn liếc nhìn nhau mà mồ hôi đổ tuôn như suối. Tên khom người nãy giờ Chợt nhẹ ngẩn đầu lên nhìn cô rồi cười khổ:

- Ngân Linh đại nhân, chuyện này đâu cần ngài nhọc công đến đây.

Cô gái đó không nói gì mà chỉ liếc nhìn những tên đó một lần. Riêng tên đang nằm thì cô ấy còn tặng thêm cho hắn một cái cau mày liễu. Cả bọn lập tức xanh mặt. Cô ấy nhẹ nhàng nói:

- Các ngươi về đi. Chuyện này ta sẽ đích thân làm. Đợi ta ở chỗ cũ. Ta có việc muốn nói với các ngươi. Giờ thì lăn.

Nghe đến đây, bọn chúng bất giác không tự chủ được mà run lên cầm cập. Thế rồi bọn chúng nhanh chóng biến mất vào đoàn người đang tấp nập trên đường.

Ngân Linh vẫn đứng đấy, chấp tay khom người. Quân Bá vuốt vuốt cằm vài cái nói nhỏ:

- Cô gái này cũng được đấy.

Hiển nhiên Ngân Linh cũng nghe thấy câu đó của Quân Bá. Thế nhưng cô không biểu hiện gì khác ngoài đứng đó. Bất chợt, cô ấy ngẩn phắt mặt mình lên, khó tin nhìn vào một bóng người vừa mới xuất hiện đã ngã xuống đất ngất đi.

Từ phía sau cửa, Phi thoáng thấy cô gái đó. Một cơn đau đầu dữ dội bùng phát khiến cậu ta ngất đi luôn không hay biết gì nữa. Chỉ là… cảm thấy như có một thân thể mềm mại đang ôm mình vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook