Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 67: Thế trận rối rắm
Linh Phong
26/11/2019
Lưỡi kiếm Vô Hình không chút lưỡng lự mà đâm về phía trước. Những luồng hàn
khí mãnh liệt bao trùm lấy cả không gian xung quanh, một sự lạnh lẽo tốt độ, cả về người lẫn không gian.
Vào lúc này, Hoàng Linh đã thật sự nổi giận, Kim Cương kiếm đang cầm ở tay còn lại của cô giơ lên đỡ lấy lưỡi Vô Hình. Tuy nó có thể giảm bớt lực sát thương từ vũ khí kẻ địch những đối chiến với Vô Hình kiếm, một trong những Vô Thượng Cổ Thần khí tồn tại từ thời Hoàng Kim, Kim Cương kiếm thoáng chốc hóa thành băng rồi vỡ tan thành từng mảnh vụng.
- Bạch Hàn, dừng tay.
Phi vừa thét lớn vừa lao về phía cuộc chiến của Bạch Hàn và Hoàng Linh. Cậu ta lúc này đã bỏ qua tên Cuồng Nghiêm đang điên cuồng chiến đấu với Hồng Long, trong đầu cậu lúc này chỉ có ý nghĩ giải cứu Hoàng Linh và ngăn chặn tên Bạch Hàn kia lại.
Lưỡi kiếm Vô Hình lao vụt đến, những tia chớp vàng rực rỡ nhanh hơn điện sẹt mà đánh tới nhằm chuyển hướng đòn tấn công của Bạch Hàn. Thế nhưng vào ngay lúc đó, một lưỡi phong kiếm đã lao đến đánh tan tia chớp vàng.
Trong cái rủi có cái may, chỉ một sát na ấy, Hoàng Linh đã nghiên người tránh thoát được một kiếp, tránh đi được lưỡi kiếm lạnh lẽo vô hồn muốn đoạt mạng cô.
- Tao nói tụi mày dừng tay lại…
Phi lúc này đã thật sự nổi khùng, cậu ta nhận ra rằng mọi chuyện đang đi theo chiều hướng xấu, rất xấu. Nếu hai tên kia vẫn chưa chịu dừng tay thì cậu ta không biết được mình có còn kiếm chế được cảm xúc hay không, thật sự phải ra tay với bạn bè hay sao.
Đáp lại câu nói của Phi, Phong Lam lạnh lùng:
- Cậu bị cô ta tẩy não rồi. Bạch Hàn, tớ cản Phi, cậu mau chóng giải quyết con khốn kia. Đừng quên rằng nó là người gây ra sự kiện Thủy Tinh thành.
Câu nói của Phong Lam hệt như một vết cứa sâu vào lòng Bạch Hàn. Vào trận chiến đó, cậu ta đã không thể bảo vệ được Hải Yến, người yêu của cậu. Nỗi đau ấy như một vết thẹo không thể nào phai mờ trong tim Bạch Hàn. Thét gầm thật lớn, hàn khí bốc ra khỏi người cậu ta dữ dội như cơn sóng thần cuồn cuộn.
Bất chấp mọi thứ, Phi lao về phía Hoàng Linh. Thế nhưng những lưỡi phong kiếm đã cản bước cậu ta, phong kiếm hóa thành trận thế vô cùng thâm ảo mà kẻ bị vây lại là Phi, một người bạn thân của họ.
- Đừng giỡn mặt với tao Phong Lam!!!
Phi thét lớn, cậu ta dẫm chân xuống đất thật mạnh, những âm thanh của không gian nứt vỡ lập tức xuất hiện.
- Phá toái không gian!!!
Đôi mắt của Phi lúc này là một đôi mắt đen, sâu thẳm hệt như vũ trụ bao la rộng lớn đến vô cùng. Hét lên như thế, cả thân thể cậu ta lập tức biến mất khỏi trận pháp do phong kiếm tạo thành.
Nhận thấy tình hình nguy cấp, Phong Lam la lớn:
- Bạch Hàn, cẩn thận.
Chỉ vừa dứt câu, một nắm đấm rực rỡ ánh chớp đã hiện ra bên phải mặt Bạch Hàn. Chỉ kịp đưa Vô Hình kiếm lên ngăn cản, cả người Bạch Hàn bị cú đấm ấy bức lui đi một quãng khá xa.
Phi đứng đó, lạnh lùng nhìn Bạch Hàn đang đứng trên mặt đất và Phong Lam đang bay trên không, cậu ta vừa lùi vài bước nhằm lại gần Hoàng Linh vừa theo dõi cử động của hai người bọn họ.
Đứng trước mặt Hoàng Linh, cậu ta khẽ quay đầu nhưng đôi mắt vẫn nhìn không rời khỏi mục tiêu:
- Em ổn chứ.
- Em… ổn…
Chỉ kịp dứt câu, Hoàng Linh đã loạng choạng ngã dụi về phía tấm lưng to lớn của Phi. Vừa bị nội thương, vừa mất đi một cánh tay trong cuộc chiến, cô gái này nếu không phải là một người ngoan cường thì cô đã ngất đi từ rất lâu rồi.
- Chị Hoàng Linh, chị…
Phi nghe giọng Tuyết Liên la to, cậu ta vội vàng nhìn về phía cô bằng ánh mắt lo lắng. Cô hiện giờ vẫn bị trói trên cây cột trụ tế đàn, thế nhưng cô đang cố vùng vẩy khỏi nó, cô muốn chạy lại bên chị của mình, chạy lại bên cạnh người cô yêu, cả hai người, một người là thân nhân duy nhất còn sót lại, một người là người cô yêu nhất trên đời này. Cô không muốn mất ai cả.
Chiến trận ở bên này đã trầm xuống một chút còn trận chiến của Hồng Long và Cuồng Nghiêm vẫn đang rất dữ dội. Với thanh đao lửa trong tay, Hồng Long đang cố ngăn chặn Cuồng Nghiêm không cho hắn ta tham gia vào cuộc chiến của nhóm. Dù rằng cậu ta cũng rất lo lắng nhưng cậu ta biết, bọn họ sẽ giải quyết được vấn đề đó ngay thôi, hy vọng thế…
Đối chiến với cậu, Cuồng Nghiêm vô cùng giận dữ, thế nhưng khả năng cầm chân của Hồng Long quả thật quá khó chịu. Nếu như hắn ta phân tâm thì hắn sẽ phải lãnh lấy những vết thương là điều không thể tránh khỏi. Hắn là một tay lão luyện, hắn đang đợi thời cơ, chờ đợi một khoảng khắc mà kẻ địch sơ hở. Hắn là kẻ săn mồi, con mồi của hắn đang ở trước mặt, chỉ một khắc thôi.
Cũng vào lúc đó, trận chiến của Tôn Giang có vẻ như đã chấm dứt bằng thắng lợi của cậu. Chưa cần dùng tới Sự Sống, chỉ với Luân Hồi quyền kết hợp sức mạnh Nhân Quả thì chuyện hành hai tên này ra cám cũng đã dư sức rồi.
Liếc nhìn qua trận chiến, thế trận lúc này đang sặc mùi thuốc súng. Mà hướng súng lại chỉa vào phe nhà. Tôn Giang thoáng nhăn mày rồi chậm rãi đi đến gần mấy cây cột trụ.
Liếc ngang qua thấy Tôn Giang đang đi tới, Phong Lam cất tiếng:
- Hay lắm Tôn Giang, mau hợp lực với bọn tớ giải quyết con khốn đang tẩy não Phi đi.
Nhìn thoáng qua Phong Lam một chút, Tôn Giang bỗng chốc trở nên âm trầm… rồi lại mỉm cười:
- Không, tớ sẽ không tham gia vào vũng lầy này, tớ sẽ cứu các cô gái.
- Được, vậy để tên này cho bọn tớ.
Bạch Hàn quả quyết. Việc trước mắt nên giải cứu cho các cô gái mới phải đạo. Còn cô gái tên Hoàng Linh kia đang được Phi bảo vệ, để có thể hạ gục được cả hai, nhất là tên Phi kia thì quả thật là bài toán khó.
Nhanh chóng, Tôn Giang cắt đứt dây trói của Vân Điệp và một cô gái nào đó, rồi cậu ta bước đến bên dưới cây cột đang trói Tuyết Liên. Thấy cậu ta bước tới, Tuyết Liên nói nhanh, vừa nói cô vừa khóc:
- Giúp em cởi trói với anh Tôn Giang. Mau lên.
Tôn Giang gật đầu mỉm cười. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, một tia sát khí bùng phát dữ dội từ trong mắt Tôn Giang làm ai cũng phải lạnh người. Tia sát khí ấy đang nhắm về phía Tuyết Liên đang bị trói trên cao. Thế nhưng cái ánh mắt đầy sát khí ấy lại chỉ có mỗi mình Dạ Nguyệt đứng cạnh cậu ta mới cảm nhận được.
Nhận ra điều không ổn, Dạ Nguyệt lập tức phóng về phía Tôn Giang thét lên:
- Dừng tay đi Tôn Giang.
Thế nhưng Tôn Giang đã ra tay, trước sự ngỡ ngàng của cả bọn. Trước đôi mắt không chút tin tưởng của Phi, trước cặp mắt sững sờ của cả Bạch Hàn, Hoàng Linh và Vân Điệp.
Một thứ sức mạnh cổ lão được thực chất hóa hiện ra, hướng về phía Tuyết Liên mà lao đến không chút nhân nhượng. Cuồn cuộn thư thác lũ, mãnh liệt như chớp đánh ngang trời, luồng sức mạnh ấy cuốn về phía Tuyết Liên làm cho không khí cũng trở nên ầm ầm mãnh liệt. Tử thần đã giơ lưỡi hái ra và con mồi chính là Tuyết Liên, cô gái vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng… Dạ Nguyệt lúc đó đã đến kịp. Cô phóng người lên, tấm lưng mảnh mai của cô đỡ lấy hoàn toàn luồng sức mạnh đó, đồng thời cả thân thể mảnh mai của cô va mạnh vào người Tuyết Liên. Dư âm của chấn động không dừng lại mà đánh mạnh vào giữa ngực Tuyết Liên. Cả hai cô gái đều phun ra ngụm máu đỏ tươi.
- Xin… lỗi… cậu…
Dạ Nguyệt vừa nói vừa rơi xuống đất, đôi mắt vẫn nhìn về phía Tuyết Liên. Dưới nền đá ấy, Dạ Nguyệt nằm yên bất động.
Luồng sát khí ấy vẫn còn chưa dừng lại, nó cuộn lên như con sóng thủy triều giữa cơn giông bão dữ dội. Một lần nữa, Tôn Giang phát động sức mạnh nhằm vào Tuyết Liên đã ngất đi trên cột hiến tế.
Thế nhưng, vào lúc đó, hai tia chớp một vàng một đỏ đã xuyên qua đồng thời phá tan luồng sát khí kia.
Phi ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Tuyết Liên dựa vào ngực mình, đôi mắt phẫn nộ của cậu ta liếc ngang nhìn Tôn Giang. Ngay lập tức, một cơn ơn lạnh khủng bố chạy dọc sống lưng cậu ta dù rằng hiện giờ Tôn Giang đang bị Sự Sống chi phối.
Đứng trước thân thể nhỏ bé của Dạ Nguyệt đang ngất đi dưới nền đất lạnh, Hồng Long chỉ thẳng hỏa đao về phía Tôn Giang:
- Tại sao? Nói tao xem, TẠI SAO!!!
Hồng Long gầm lên dữ tợn. Cậu ta đã thề rằng không một ai được đụng đến Dạ Nguyệt, vậy mà tên Tôn Giang hôm nay dám ra tay như muốn cướp đi mạng sống của cô ấy. Cậu ta mà không có một lời giải thích ra hồn thì hôm nay trận chiến giữa hai người chắc chắn phải xảy ra.
Bằng giọng ngang ngang không chút biểu tình, Tôn Giang liếc mắt qua nhìn Tuyết Liên đang bị ngất trong lồng ngực Phi rồi đáp:
- Tuyết Liên, cô ta là khởi nguyên của mọi chuyện, cô ta là Nhân, hạ gục được Nhân thì sẽ không có Quả, không có cô ta thì trận chiến trên đỉnh Vô Vọng sẽ không xảy ra.
- Ý mày là cách giải quyết tương lai kia là phải giết bạn gái tao?
Phi nghiến răng rằn từng chữ. Cậu ta sợ rằng cậu ta sắp vượt qua cái ngưỡng phẫn nộ của mình rồi.
- Còn Dạ Nguyệt đâu có lỗi gì, sao mày làm cô ấy bị thương?
Đôi mắt rực chiến ý của Hồng Long hướng về phía Tôn Giang mà cất tiếng. Tôn Giang chậm rãi nhìn cậu ta rồi đáp:
- Là cô ta tự nhảy vào đỡ đòn. Tự tìm phiền phức. Còn về tương lai, đúng, là phải giết Tuyết Liên, giết Nhân để Quả không kết trái.
- Hôm nay tao mệt mỏi rồi. Hết Hoàng Linh rồi đến Tuyết Liên. Bọn mày thực sự muốn tao phải ra tay?
- Nếu mày không giải quyết mọi chuyện ở đây thì kết cục sẽ không thể nào thay đổi được. Liệu mày có gánh nổi trọng trách đó không Phi, liệu rằng mày sẽ vì một đứa con gái mà phản bội bạn bè, để bạn bè mình chết, để thế giới này tận diệt…
Phi im lặng, tuy rằng cuồng nộ nhưng cậu ta vẫn còn lý trí, thù hằn chưa đến mức làm cậu ta mờ mắt. Tuy rằng tên Tôn Giang này hôm nay có vẻ hơi khác nhưng Phi hoàn toàn tin vào Nhân Quả của hắn. Quả thật là phải quyết định vào lúc này hay sao đây…
Phi còn chưa kịp lên tiếng thì Hồng Long đã hét lớn:
- Phi nó không quyết được nhưng tao thì được, ai đụng đến Dạ Nguyệt thì người đó bước qua xác tao.
Vừa dứt lời, Hồng Long đã lao đến tấn công Tôn Giang bằng hỏa đao đang hừng hực lửa đỏ. Tôn Giang lập tức xuất ra Sự Sống đối chọi với lưỡi hỏa đao thực chất hóa của Hồng Long. Những sợi tơ trắng mong manh với số lượng cực kỳ khủng khiếp tạo thành một cái lưới trùm khổng lồ tấn công Hồng Long. Không hề hoảng loạn, lưỡi đao trong tay cậu ta dần hóa thành màu đen tỏa ra sức nóng vô hạn.
U Minh Hắc Hỏa? Tôn Giang hiểu được là dù dùng tới không gian tuyệt khí thì ngọn lửa kia cũng không thể nào tắt. Bắt Hồng Long phải dùng tới U Minh Hắc Hỏa đao, Tôn Giang chỉ còn biết cười trừ.
Trong lúc Phi vẫn còn đang phân vân, Phong Lam đã nhân cơ hội này mà điều khiển phong kiếm tấn công Hoàng Linh. Những lưỡi phong kiếm thực hình có khả năng cắt khí lao về phía cô gái vốn chỉ còn một cánh tay đang cố gượng người đứng thẳng.
Thế nhưng một thanh tiểu đao đen nhánh đã phóng vụt đến đánh bật đám phong kiếm. Đồng thời, những lưỡi tiểu đao như cuồng phong bạo vũ mà lao vùn vụt về phía Bạch Hàn và Phong Lam.
Không chút chần chừ, Bạch Hàn lao người về phía trước, lưỡi kiếm Vô Hình hoa lên, hàn khí bạc trắng thoáng chốc trở nên dày đặc khắp cả không gian. Những thanh tiểu đao cũng vì thế mà hóa thành băng rồi rơi xuống lả tả.
Lợi dụng cơ hội đó, Phong Lam cũng điều khiển phong kiếm của mình hướng về phía phát ra tiểu đao mà tấn công. Âm thanh va chạm ầm ầm của những món vũ khí hư thực cứ thế phát ra đinh tai nhức óc.
Bạch Hàn lúc này cũng không thể ở yên, cậu ta lao về phía trước, lưỡi kiếm Sự Sống như thần chết câu hồn đoạt mạng hướng về phía Hoàng Linh không chút chần chừ. Dùng hết khả năng của mình, Hoàng Linh cố gắng tránh né toàn bộ những đòn tấn công của Bạch Hàn. Tuy rằng mỗi bước chân của cô đều loạng choạng nhưng thân là một người thân kinh bách chiến, đã trải qua vô số trận chiến kể từ ngày cô bị tẩy não thành con người khác, Hoàng Linh hoàn toàn có khả năng tránh né được những đợt tấn công tưởng chừng như vũ bão của Bạch Hàn.
Cố gượng cánh tay, Tuyết Liên trong lòng Phi nói khẽ:
- Giúp em… cứu chị ấy. Em không muốn…
- Anh biết, nhưng còn em.
- Em sẽ… không sao đâu… giúp em…
- Đi đi Phi, ở đây có ta lo cho cô ấy.
Người vừa nói câu đó chính là Vân Điệp. Gương mặt của cô ấy cũng đã có đôi chút mệt mỏi, thế nhưng tình thế lúc này quả thật quá loạn. Cô chưa muốn ra tay bởi vì đám người kia chưa đụng đến Quân Bá cũng như cô còn chưa biết ai đúng ai sai. Thế nên hiện giờ, việc giúp đỡ tên thân quen nhất này là một chuyện nên làm.
Phi quay qua nhìn cô rồi gật đầu. Có cô gái bá đạo, boss siêu cấp này bảo kê thì cậu ta hoàn toàn có thể thuận tay mà giúp đỡ Hoàng Linh.
- Vậy nhờ cô, à còn cô gái đang nằm kia…
- Đi đi. Ta cũng sẽ giúp cô ta.
Phi đỡ Tuyết Liên dựa vào người Vân Điệp rồi cậu ta quay đầu hướng về phía Hoàng Linh. Bằng thứ tốc độ khủng bố của mình, cậu ta xuất hiện ngay khi lưỡi Vô Hình sắp chạm vào người Hoàng Linh. Bằng cánh tay được bao bọc hoàn toàn bằng điện của mình, Phi nắm chặt lưỡi kiếm trong tay. Âm thanh ầm ầm răng rắc như không gian sắp phá toái lập tức xuất hiện xung quanh hai người.
Quay lại trận chiến của Quân Bá, cậu ta hiện giờ chỉ có thể cầm chân hai tên rối của con bé kia mà thôi. Dù có Chiến Long đao trong tay nhưng sức lực của cậu ta hiện giờ đã tới giới hạn của mình rồi. Những đường đao hoa lên không còn độ chính xác nhiều nữa. Hơn thế nữa, thương thế mà cậu ta đang mang cũng đang rất nặng nề, nếu như Quân Bá không có ý chí sắt đá thì cậu ta đã ngã gục từ lâu.
Mà đối chiến với cậu lại là hai con rối không có cảm xúc, không nhận sát thương, hoàn toàn là hai con quái vật cấp đại boss ít người có thể giải quyết. Thế nhưng đúng vào lúc cậu ta tưởng chừng đã sắp thua đến nơi thì bên cạnh cậu ta lại xuất hiện bóng dáng một cô gái.
Một cô gái với đôi mắt đầy tơ máu vì tức giận, trên tay trái cô là một cái khánh nhỏ màu trắng lung linh dưới ánh mặt trời. Cô không lao lên điên cuồng tấn công, mà cô chỉ nhẹ nhàng giơ chiếc khánh của mình lên rồi run nhẹ.
Thanh âm tinh tinh tang tang lập tức vang lên, len lỏi qua mọi ngóc ngách của chiến trường. Những luồn âm thanh như vật thể sống mà đánh thẳng vào người hai tên rối khiến bọn chúng sững người lại trong giây lát.
- Giết bọn chúng, giết…
Quân Bá ngạc nhiên nhìn cô:
- Cô… đó là Bạch Linh Lung?
- Tôi nói… GIẾT BỌN CHÚNG!!!
Cô ta thét lên, đôi mắt mang đầy sự giận dữ hận thù nhìn chằm chằm hai tên rồi. Quân Bá nhìn cô rồi khẽ gật đầu, lưỡi đao Chiến Long hoa lên, kết quả lần này thật khiến người ta ngạc nhiên, cả hai tên đều nhẹ nhàng bị đao khí chém ngang rồi đồng loạt ngã trên mặt đất.
Nhìn hai tên rối không còn cử động, cô chỉ nhoẻn miệng cười khô khốc, rồi cô ta nhìn về phía trận chiến của nhóm Tiểu Quỷ, đôi mắt cô bỗng chốc hằn lên tia dữ tợn.
Thế nhưng khi cô còn chưa kịp có biểu hiện gì thì một thân thể trắng tinh đã rơi xuống trước mặt cô sau đó kéo lê một đường đất sâu hoắm. Đồng thời, từ trên bầu trời, Hỏa Kỳ Lân rống vang đầy tức giận. Chỉ cần liếc nhìn qua thì nó đã nhanh chóng nhận ra đám con mồi của mình vừa mới bị tẩu thoát gần hết. Thế nên nó đã phẫn nộ, đồng thời nó đánh văng Băng Giác Lang trong một phút lơ là.
Phi Mã hiện giờ vẫn còn đang cố gắng cầm chân Hỏa Kỳ Lân, thế nhưng thân thể của nó cũng đã bị cháy xém rất nhiều chỗ, ngọn lửa đen của Hỏa Kỳ Lân là thứ sức mạnh khủng khiến đến độ Phi Mã, con thần thú vốn có khả năng phục hồi mạnh mẽ nhất cũng phải chịu thua.
Không thèm để ý đến con ruồi đang veo veo trước mặt, Hỏa Kỳ Lân rống giận rồi nó như xuyên phá không gian mà lại gần trận chiến. Sức nóng khủng bố của nó lan tỏa làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều phải đình chiến đồng thời rút lui, tránh xa con thần thú đó, nếu không thì chắc họ sẽ bị luộc sống mất.
Băng Giác Lang gượng người đứng dậy, đôi mắt nó long lên sòng sọc. Mà Phi Mã lúc này cũng đã đáp xuống bên cạnh Tuyết Liên. Nó nhẹ nhàng liếm người cô một cách thật nhẹ nhàng. Sợi dây chuyền trước ngực Tuyết Liên lập tức lấp lánh lên vài cái rồi trở về im lặng. Thế nhưng sức mạnh của sự sống đã mãnh liệt lan nhanh vào người cô, những đau đớn trên người Tuyết Liên lập tức biến mất. Đồng thời dòng sức mạnh sự sống ấy cũng truyền vào người Vân Điệp và Dạ Nguyệt, giúp cho cả hai nhanh chóng phục hồi sức lực.
Hiện giờ trên cột tế đàn chỉ còn lại mỗi mình Hải Yến. Hỏa Kỳ Lân gầm vang lên tức giận, thứ sức mạnh của lửa khủng bố ấy lập tức hóa thành lồng giam bao lấy tất cả mọi người. Một thứ sức nóng kỳ dị tức thời thiêu đốt những người có mặt ở đây từ sâu tận tâm can. Một cơn đau vì nóng khủng khiếp diễn ra theo cái cách mà cả bọn còn chẳng thể nào phòng bị hay làm gì được.
- Em… nóng…
Hoàng Linh cắn rắng dựa vào người Phi. Bất ngờ vào lúc này, những âm thanh pi pi không biết từ đâu bỗng chốc hiện ra bên tai Phi. Ngăn cản trước người cậu ta và Hỏa Kỳ Lân lúc này là một con thú nhỏ bé xinh xinh có hình dáng một ngôi sao vàng.
Cửu Tinh hiện ra, nó nhìn nhìn chủ nhân rồi lại nhìn Hỏa Kỳ Lân, sau đó nó như kinh ngạc chỉ chỉ về phía Hỏa Kỳ Lân:
- Pi pi, pi pi pi pi,…
Dường như con thú này không bị ảnh hưởng sức nóng của Hỏa Kỳ Lân thì phải. Phi bỗng chốc nghĩ ra rồi tự cười khổ, con tiểu yêu này vốn là quái thú Thiên Giới, nếu tính ra thì đẳng cấp của nó chắc chỉ kém hơn Hỏa Kỳ Lân một chút mà thôi. Đừng quên rằng đám thú hay người trên Thiên Giới đều là quái vật.
- Ngươi nói là ngươi quen nó, lại còn từng gặp nó?
Cửu Tinh gật đầu mấy cái, sau đó nó lại pi pi mấy tiếng liên tục. Trong lúc nó trao đổi với Phi, luồng sức mạnh mà nó vô tình lan tỏa ra đã giúp cậu ta và Hoàng Linh giảm bớt phần nào gánh nặng sức nóng từ Hỏa Kỳ Lân.
Trong lúc đó, Hỏa Kỳ Lân dường như cũng đã nhận ra con tiểu yêu này xuất hiện. Nó liếc mắt nhìn qua Cửu Tinh, sau đó, trong đôi mắt nó hiện lên vẻ yêu dị khó tả, cứ như là món ngon đang bày ra trước mặt nó vậy.
…
Cùng lúc đó, từ trong sa mạc đầy cát vàng nóng bức, một thân ảnh mặc áo choàng cưỡi trên lưng một con sói đen to lớn chậm rãi ngẩn đầu nhìn về phía Địa Ngục thành ở phương xa rồi nheo mắt. Vỗ nhẹ đầu con sói mấy cái, con sói bỗng nhiên hú lên rồi lao nhanh về phía trước như một cơn gió. Giữa sa mạc mênh mông, một tàn ảnh màu đen lướt trên nền cát trắng thật quá nổi bật.
Nhẹ nhàng rút cây sáo từ trong người ra rồi nắm chặt, người đó lầm bầm trong miệng:
- Hy vọng rằng mình không đến quá trễ.
Bởi vì từ đằng xa, người đó nhận ra một lồng chụp khổng lồ mang đầy sự chết chóc đang bao trùm cả ngôi thành Địa Ngục, thậm chí là sa mạc đã có phần nóng hơn.
Vào lúc này, Hoàng Linh đã thật sự nổi giận, Kim Cương kiếm đang cầm ở tay còn lại của cô giơ lên đỡ lấy lưỡi Vô Hình. Tuy nó có thể giảm bớt lực sát thương từ vũ khí kẻ địch những đối chiến với Vô Hình kiếm, một trong những Vô Thượng Cổ Thần khí tồn tại từ thời Hoàng Kim, Kim Cương kiếm thoáng chốc hóa thành băng rồi vỡ tan thành từng mảnh vụng.
- Bạch Hàn, dừng tay.
Phi vừa thét lớn vừa lao về phía cuộc chiến của Bạch Hàn và Hoàng Linh. Cậu ta lúc này đã bỏ qua tên Cuồng Nghiêm đang điên cuồng chiến đấu với Hồng Long, trong đầu cậu lúc này chỉ có ý nghĩ giải cứu Hoàng Linh và ngăn chặn tên Bạch Hàn kia lại.
Lưỡi kiếm Vô Hình lao vụt đến, những tia chớp vàng rực rỡ nhanh hơn điện sẹt mà đánh tới nhằm chuyển hướng đòn tấn công của Bạch Hàn. Thế nhưng vào ngay lúc đó, một lưỡi phong kiếm đã lao đến đánh tan tia chớp vàng.
Trong cái rủi có cái may, chỉ một sát na ấy, Hoàng Linh đã nghiên người tránh thoát được một kiếp, tránh đi được lưỡi kiếm lạnh lẽo vô hồn muốn đoạt mạng cô.
- Tao nói tụi mày dừng tay lại…
Phi lúc này đã thật sự nổi khùng, cậu ta nhận ra rằng mọi chuyện đang đi theo chiều hướng xấu, rất xấu. Nếu hai tên kia vẫn chưa chịu dừng tay thì cậu ta không biết được mình có còn kiếm chế được cảm xúc hay không, thật sự phải ra tay với bạn bè hay sao.
Đáp lại câu nói của Phi, Phong Lam lạnh lùng:
- Cậu bị cô ta tẩy não rồi. Bạch Hàn, tớ cản Phi, cậu mau chóng giải quyết con khốn kia. Đừng quên rằng nó là người gây ra sự kiện Thủy Tinh thành.
Câu nói của Phong Lam hệt như một vết cứa sâu vào lòng Bạch Hàn. Vào trận chiến đó, cậu ta đã không thể bảo vệ được Hải Yến, người yêu của cậu. Nỗi đau ấy như một vết thẹo không thể nào phai mờ trong tim Bạch Hàn. Thét gầm thật lớn, hàn khí bốc ra khỏi người cậu ta dữ dội như cơn sóng thần cuồn cuộn.
Bất chấp mọi thứ, Phi lao về phía Hoàng Linh. Thế nhưng những lưỡi phong kiếm đã cản bước cậu ta, phong kiếm hóa thành trận thế vô cùng thâm ảo mà kẻ bị vây lại là Phi, một người bạn thân của họ.
- Đừng giỡn mặt với tao Phong Lam!!!
Phi thét lớn, cậu ta dẫm chân xuống đất thật mạnh, những âm thanh của không gian nứt vỡ lập tức xuất hiện.
- Phá toái không gian!!!
Đôi mắt của Phi lúc này là một đôi mắt đen, sâu thẳm hệt như vũ trụ bao la rộng lớn đến vô cùng. Hét lên như thế, cả thân thể cậu ta lập tức biến mất khỏi trận pháp do phong kiếm tạo thành.
Nhận thấy tình hình nguy cấp, Phong Lam la lớn:
- Bạch Hàn, cẩn thận.
Chỉ vừa dứt câu, một nắm đấm rực rỡ ánh chớp đã hiện ra bên phải mặt Bạch Hàn. Chỉ kịp đưa Vô Hình kiếm lên ngăn cản, cả người Bạch Hàn bị cú đấm ấy bức lui đi một quãng khá xa.
Phi đứng đó, lạnh lùng nhìn Bạch Hàn đang đứng trên mặt đất và Phong Lam đang bay trên không, cậu ta vừa lùi vài bước nhằm lại gần Hoàng Linh vừa theo dõi cử động của hai người bọn họ.
Đứng trước mặt Hoàng Linh, cậu ta khẽ quay đầu nhưng đôi mắt vẫn nhìn không rời khỏi mục tiêu:
- Em ổn chứ.
- Em… ổn…
Chỉ kịp dứt câu, Hoàng Linh đã loạng choạng ngã dụi về phía tấm lưng to lớn của Phi. Vừa bị nội thương, vừa mất đi một cánh tay trong cuộc chiến, cô gái này nếu không phải là một người ngoan cường thì cô đã ngất đi từ rất lâu rồi.
- Chị Hoàng Linh, chị…
Phi nghe giọng Tuyết Liên la to, cậu ta vội vàng nhìn về phía cô bằng ánh mắt lo lắng. Cô hiện giờ vẫn bị trói trên cây cột trụ tế đàn, thế nhưng cô đang cố vùng vẩy khỏi nó, cô muốn chạy lại bên chị của mình, chạy lại bên cạnh người cô yêu, cả hai người, một người là thân nhân duy nhất còn sót lại, một người là người cô yêu nhất trên đời này. Cô không muốn mất ai cả.
Chiến trận ở bên này đã trầm xuống một chút còn trận chiến của Hồng Long và Cuồng Nghiêm vẫn đang rất dữ dội. Với thanh đao lửa trong tay, Hồng Long đang cố ngăn chặn Cuồng Nghiêm không cho hắn ta tham gia vào cuộc chiến của nhóm. Dù rằng cậu ta cũng rất lo lắng nhưng cậu ta biết, bọn họ sẽ giải quyết được vấn đề đó ngay thôi, hy vọng thế…
Đối chiến với cậu, Cuồng Nghiêm vô cùng giận dữ, thế nhưng khả năng cầm chân của Hồng Long quả thật quá khó chịu. Nếu như hắn ta phân tâm thì hắn sẽ phải lãnh lấy những vết thương là điều không thể tránh khỏi. Hắn là một tay lão luyện, hắn đang đợi thời cơ, chờ đợi một khoảng khắc mà kẻ địch sơ hở. Hắn là kẻ săn mồi, con mồi của hắn đang ở trước mặt, chỉ một khắc thôi.
Cũng vào lúc đó, trận chiến của Tôn Giang có vẻ như đã chấm dứt bằng thắng lợi của cậu. Chưa cần dùng tới Sự Sống, chỉ với Luân Hồi quyền kết hợp sức mạnh Nhân Quả thì chuyện hành hai tên này ra cám cũng đã dư sức rồi.
Liếc nhìn qua trận chiến, thế trận lúc này đang sặc mùi thuốc súng. Mà hướng súng lại chỉa vào phe nhà. Tôn Giang thoáng nhăn mày rồi chậm rãi đi đến gần mấy cây cột trụ.
Liếc ngang qua thấy Tôn Giang đang đi tới, Phong Lam cất tiếng:
- Hay lắm Tôn Giang, mau hợp lực với bọn tớ giải quyết con khốn đang tẩy não Phi đi.
Nhìn thoáng qua Phong Lam một chút, Tôn Giang bỗng chốc trở nên âm trầm… rồi lại mỉm cười:
- Không, tớ sẽ không tham gia vào vũng lầy này, tớ sẽ cứu các cô gái.
- Được, vậy để tên này cho bọn tớ.
Bạch Hàn quả quyết. Việc trước mắt nên giải cứu cho các cô gái mới phải đạo. Còn cô gái tên Hoàng Linh kia đang được Phi bảo vệ, để có thể hạ gục được cả hai, nhất là tên Phi kia thì quả thật là bài toán khó.
Nhanh chóng, Tôn Giang cắt đứt dây trói của Vân Điệp và một cô gái nào đó, rồi cậu ta bước đến bên dưới cây cột đang trói Tuyết Liên. Thấy cậu ta bước tới, Tuyết Liên nói nhanh, vừa nói cô vừa khóc:
- Giúp em cởi trói với anh Tôn Giang. Mau lên.
Tôn Giang gật đầu mỉm cười. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, một tia sát khí bùng phát dữ dội từ trong mắt Tôn Giang làm ai cũng phải lạnh người. Tia sát khí ấy đang nhắm về phía Tuyết Liên đang bị trói trên cao. Thế nhưng cái ánh mắt đầy sát khí ấy lại chỉ có mỗi mình Dạ Nguyệt đứng cạnh cậu ta mới cảm nhận được.
Nhận ra điều không ổn, Dạ Nguyệt lập tức phóng về phía Tôn Giang thét lên:
- Dừng tay đi Tôn Giang.
Thế nhưng Tôn Giang đã ra tay, trước sự ngỡ ngàng của cả bọn. Trước đôi mắt không chút tin tưởng của Phi, trước cặp mắt sững sờ của cả Bạch Hàn, Hoàng Linh và Vân Điệp.
Một thứ sức mạnh cổ lão được thực chất hóa hiện ra, hướng về phía Tuyết Liên mà lao đến không chút nhân nhượng. Cuồn cuộn thư thác lũ, mãnh liệt như chớp đánh ngang trời, luồng sức mạnh ấy cuốn về phía Tuyết Liên làm cho không khí cũng trở nên ầm ầm mãnh liệt. Tử thần đã giơ lưỡi hái ra và con mồi chính là Tuyết Liên, cô gái vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng… Dạ Nguyệt lúc đó đã đến kịp. Cô phóng người lên, tấm lưng mảnh mai của cô đỡ lấy hoàn toàn luồng sức mạnh đó, đồng thời cả thân thể mảnh mai của cô va mạnh vào người Tuyết Liên. Dư âm của chấn động không dừng lại mà đánh mạnh vào giữa ngực Tuyết Liên. Cả hai cô gái đều phun ra ngụm máu đỏ tươi.
- Xin… lỗi… cậu…
Dạ Nguyệt vừa nói vừa rơi xuống đất, đôi mắt vẫn nhìn về phía Tuyết Liên. Dưới nền đá ấy, Dạ Nguyệt nằm yên bất động.
Luồng sát khí ấy vẫn còn chưa dừng lại, nó cuộn lên như con sóng thủy triều giữa cơn giông bão dữ dội. Một lần nữa, Tôn Giang phát động sức mạnh nhằm vào Tuyết Liên đã ngất đi trên cột hiến tế.
Thế nhưng, vào lúc đó, hai tia chớp một vàng một đỏ đã xuyên qua đồng thời phá tan luồng sát khí kia.
Phi ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Tuyết Liên dựa vào ngực mình, đôi mắt phẫn nộ của cậu ta liếc ngang nhìn Tôn Giang. Ngay lập tức, một cơn ơn lạnh khủng bố chạy dọc sống lưng cậu ta dù rằng hiện giờ Tôn Giang đang bị Sự Sống chi phối.
Đứng trước thân thể nhỏ bé của Dạ Nguyệt đang ngất đi dưới nền đất lạnh, Hồng Long chỉ thẳng hỏa đao về phía Tôn Giang:
- Tại sao? Nói tao xem, TẠI SAO!!!
Hồng Long gầm lên dữ tợn. Cậu ta đã thề rằng không một ai được đụng đến Dạ Nguyệt, vậy mà tên Tôn Giang hôm nay dám ra tay như muốn cướp đi mạng sống của cô ấy. Cậu ta mà không có một lời giải thích ra hồn thì hôm nay trận chiến giữa hai người chắc chắn phải xảy ra.
Bằng giọng ngang ngang không chút biểu tình, Tôn Giang liếc mắt qua nhìn Tuyết Liên đang bị ngất trong lồng ngực Phi rồi đáp:
- Tuyết Liên, cô ta là khởi nguyên của mọi chuyện, cô ta là Nhân, hạ gục được Nhân thì sẽ không có Quả, không có cô ta thì trận chiến trên đỉnh Vô Vọng sẽ không xảy ra.
- Ý mày là cách giải quyết tương lai kia là phải giết bạn gái tao?
Phi nghiến răng rằn từng chữ. Cậu ta sợ rằng cậu ta sắp vượt qua cái ngưỡng phẫn nộ của mình rồi.
- Còn Dạ Nguyệt đâu có lỗi gì, sao mày làm cô ấy bị thương?
Đôi mắt rực chiến ý của Hồng Long hướng về phía Tôn Giang mà cất tiếng. Tôn Giang chậm rãi nhìn cậu ta rồi đáp:
- Là cô ta tự nhảy vào đỡ đòn. Tự tìm phiền phức. Còn về tương lai, đúng, là phải giết Tuyết Liên, giết Nhân để Quả không kết trái.
- Hôm nay tao mệt mỏi rồi. Hết Hoàng Linh rồi đến Tuyết Liên. Bọn mày thực sự muốn tao phải ra tay?
- Nếu mày không giải quyết mọi chuyện ở đây thì kết cục sẽ không thể nào thay đổi được. Liệu mày có gánh nổi trọng trách đó không Phi, liệu rằng mày sẽ vì một đứa con gái mà phản bội bạn bè, để bạn bè mình chết, để thế giới này tận diệt…
Phi im lặng, tuy rằng cuồng nộ nhưng cậu ta vẫn còn lý trí, thù hằn chưa đến mức làm cậu ta mờ mắt. Tuy rằng tên Tôn Giang này hôm nay có vẻ hơi khác nhưng Phi hoàn toàn tin vào Nhân Quả của hắn. Quả thật là phải quyết định vào lúc này hay sao đây…
Phi còn chưa kịp lên tiếng thì Hồng Long đã hét lớn:
- Phi nó không quyết được nhưng tao thì được, ai đụng đến Dạ Nguyệt thì người đó bước qua xác tao.
Vừa dứt lời, Hồng Long đã lao đến tấn công Tôn Giang bằng hỏa đao đang hừng hực lửa đỏ. Tôn Giang lập tức xuất ra Sự Sống đối chọi với lưỡi hỏa đao thực chất hóa của Hồng Long. Những sợi tơ trắng mong manh với số lượng cực kỳ khủng khiếp tạo thành một cái lưới trùm khổng lồ tấn công Hồng Long. Không hề hoảng loạn, lưỡi đao trong tay cậu ta dần hóa thành màu đen tỏa ra sức nóng vô hạn.
U Minh Hắc Hỏa? Tôn Giang hiểu được là dù dùng tới không gian tuyệt khí thì ngọn lửa kia cũng không thể nào tắt. Bắt Hồng Long phải dùng tới U Minh Hắc Hỏa đao, Tôn Giang chỉ còn biết cười trừ.
Trong lúc Phi vẫn còn đang phân vân, Phong Lam đã nhân cơ hội này mà điều khiển phong kiếm tấn công Hoàng Linh. Những lưỡi phong kiếm thực hình có khả năng cắt khí lao về phía cô gái vốn chỉ còn một cánh tay đang cố gượng người đứng thẳng.
Thế nhưng một thanh tiểu đao đen nhánh đã phóng vụt đến đánh bật đám phong kiếm. Đồng thời, những lưỡi tiểu đao như cuồng phong bạo vũ mà lao vùn vụt về phía Bạch Hàn và Phong Lam.
Không chút chần chừ, Bạch Hàn lao người về phía trước, lưỡi kiếm Vô Hình hoa lên, hàn khí bạc trắng thoáng chốc trở nên dày đặc khắp cả không gian. Những thanh tiểu đao cũng vì thế mà hóa thành băng rồi rơi xuống lả tả.
Lợi dụng cơ hội đó, Phong Lam cũng điều khiển phong kiếm của mình hướng về phía phát ra tiểu đao mà tấn công. Âm thanh va chạm ầm ầm của những món vũ khí hư thực cứ thế phát ra đinh tai nhức óc.
Bạch Hàn lúc này cũng không thể ở yên, cậu ta lao về phía trước, lưỡi kiếm Sự Sống như thần chết câu hồn đoạt mạng hướng về phía Hoàng Linh không chút chần chừ. Dùng hết khả năng của mình, Hoàng Linh cố gắng tránh né toàn bộ những đòn tấn công của Bạch Hàn. Tuy rằng mỗi bước chân của cô đều loạng choạng nhưng thân là một người thân kinh bách chiến, đã trải qua vô số trận chiến kể từ ngày cô bị tẩy não thành con người khác, Hoàng Linh hoàn toàn có khả năng tránh né được những đợt tấn công tưởng chừng như vũ bão của Bạch Hàn.
Cố gượng cánh tay, Tuyết Liên trong lòng Phi nói khẽ:
- Giúp em… cứu chị ấy. Em không muốn…
- Anh biết, nhưng còn em.
- Em sẽ… không sao đâu… giúp em…
- Đi đi Phi, ở đây có ta lo cho cô ấy.
Người vừa nói câu đó chính là Vân Điệp. Gương mặt của cô ấy cũng đã có đôi chút mệt mỏi, thế nhưng tình thế lúc này quả thật quá loạn. Cô chưa muốn ra tay bởi vì đám người kia chưa đụng đến Quân Bá cũng như cô còn chưa biết ai đúng ai sai. Thế nên hiện giờ, việc giúp đỡ tên thân quen nhất này là một chuyện nên làm.
Phi quay qua nhìn cô rồi gật đầu. Có cô gái bá đạo, boss siêu cấp này bảo kê thì cậu ta hoàn toàn có thể thuận tay mà giúp đỡ Hoàng Linh.
- Vậy nhờ cô, à còn cô gái đang nằm kia…
- Đi đi. Ta cũng sẽ giúp cô ta.
Phi đỡ Tuyết Liên dựa vào người Vân Điệp rồi cậu ta quay đầu hướng về phía Hoàng Linh. Bằng thứ tốc độ khủng bố của mình, cậu ta xuất hiện ngay khi lưỡi Vô Hình sắp chạm vào người Hoàng Linh. Bằng cánh tay được bao bọc hoàn toàn bằng điện của mình, Phi nắm chặt lưỡi kiếm trong tay. Âm thanh ầm ầm răng rắc như không gian sắp phá toái lập tức xuất hiện xung quanh hai người.
Quay lại trận chiến của Quân Bá, cậu ta hiện giờ chỉ có thể cầm chân hai tên rối của con bé kia mà thôi. Dù có Chiến Long đao trong tay nhưng sức lực của cậu ta hiện giờ đã tới giới hạn của mình rồi. Những đường đao hoa lên không còn độ chính xác nhiều nữa. Hơn thế nữa, thương thế mà cậu ta đang mang cũng đang rất nặng nề, nếu như Quân Bá không có ý chí sắt đá thì cậu ta đã ngã gục từ lâu.
Mà đối chiến với cậu lại là hai con rối không có cảm xúc, không nhận sát thương, hoàn toàn là hai con quái vật cấp đại boss ít người có thể giải quyết. Thế nhưng đúng vào lúc cậu ta tưởng chừng đã sắp thua đến nơi thì bên cạnh cậu ta lại xuất hiện bóng dáng một cô gái.
Một cô gái với đôi mắt đầy tơ máu vì tức giận, trên tay trái cô là một cái khánh nhỏ màu trắng lung linh dưới ánh mặt trời. Cô không lao lên điên cuồng tấn công, mà cô chỉ nhẹ nhàng giơ chiếc khánh của mình lên rồi run nhẹ.
Thanh âm tinh tinh tang tang lập tức vang lên, len lỏi qua mọi ngóc ngách của chiến trường. Những luồn âm thanh như vật thể sống mà đánh thẳng vào người hai tên rối khiến bọn chúng sững người lại trong giây lát.
- Giết bọn chúng, giết…
Quân Bá ngạc nhiên nhìn cô:
- Cô… đó là Bạch Linh Lung?
- Tôi nói… GIẾT BỌN CHÚNG!!!
Cô ta thét lên, đôi mắt mang đầy sự giận dữ hận thù nhìn chằm chằm hai tên rồi. Quân Bá nhìn cô rồi khẽ gật đầu, lưỡi đao Chiến Long hoa lên, kết quả lần này thật khiến người ta ngạc nhiên, cả hai tên đều nhẹ nhàng bị đao khí chém ngang rồi đồng loạt ngã trên mặt đất.
Nhìn hai tên rối không còn cử động, cô chỉ nhoẻn miệng cười khô khốc, rồi cô ta nhìn về phía trận chiến của nhóm Tiểu Quỷ, đôi mắt cô bỗng chốc hằn lên tia dữ tợn.
Thế nhưng khi cô còn chưa kịp có biểu hiện gì thì một thân thể trắng tinh đã rơi xuống trước mặt cô sau đó kéo lê một đường đất sâu hoắm. Đồng thời, từ trên bầu trời, Hỏa Kỳ Lân rống vang đầy tức giận. Chỉ cần liếc nhìn qua thì nó đã nhanh chóng nhận ra đám con mồi của mình vừa mới bị tẩu thoát gần hết. Thế nên nó đã phẫn nộ, đồng thời nó đánh văng Băng Giác Lang trong một phút lơ là.
Phi Mã hiện giờ vẫn còn đang cố gắng cầm chân Hỏa Kỳ Lân, thế nhưng thân thể của nó cũng đã bị cháy xém rất nhiều chỗ, ngọn lửa đen của Hỏa Kỳ Lân là thứ sức mạnh khủng khiến đến độ Phi Mã, con thần thú vốn có khả năng phục hồi mạnh mẽ nhất cũng phải chịu thua.
Không thèm để ý đến con ruồi đang veo veo trước mặt, Hỏa Kỳ Lân rống giận rồi nó như xuyên phá không gian mà lại gần trận chiến. Sức nóng khủng bố của nó lan tỏa làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều phải đình chiến đồng thời rút lui, tránh xa con thần thú đó, nếu không thì chắc họ sẽ bị luộc sống mất.
Băng Giác Lang gượng người đứng dậy, đôi mắt nó long lên sòng sọc. Mà Phi Mã lúc này cũng đã đáp xuống bên cạnh Tuyết Liên. Nó nhẹ nhàng liếm người cô một cách thật nhẹ nhàng. Sợi dây chuyền trước ngực Tuyết Liên lập tức lấp lánh lên vài cái rồi trở về im lặng. Thế nhưng sức mạnh của sự sống đã mãnh liệt lan nhanh vào người cô, những đau đớn trên người Tuyết Liên lập tức biến mất. Đồng thời dòng sức mạnh sự sống ấy cũng truyền vào người Vân Điệp và Dạ Nguyệt, giúp cho cả hai nhanh chóng phục hồi sức lực.
Hiện giờ trên cột tế đàn chỉ còn lại mỗi mình Hải Yến. Hỏa Kỳ Lân gầm vang lên tức giận, thứ sức mạnh của lửa khủng bố ấy lập tức hóa thành lồng giam bao lấy tất cả mọi người. Một thứ sức nóng kỳ dị tức thời thiêu đốt những người có mặt ở đây từ sâu tận tâm can. Một cơn đau vì nóng khủng khiếp diễn ra theo cái cách mà cả bọn còn chẳng thể nào phòng bị hay làm gì được.
- Em… nóng…
Hoàng Linh cắn rắng dựa vào người Phi. Bất ngờ vào lúc này, những âm thanh pi pi không biết từ đâu bỗng chốc hiện ra bên tai Phi. Ngăn cản trước người cậu ta và Hỏa Kỳ Lân lúc này là một con thú nhỏ bé xinh xinh có hình dáng một ngôi sao vàng.
Cửu Tinh hiện ra, nó nhìn nhìn chủ nhân rồi lại nhìn Hỏa Kỳ Lân, sau đó nó như kinh ngạc chỉ chỉ về phía Hỏa Kỳ Lân:
- Pi pi, pi pi pi pi,…
Dường như con thú này không bị ảnh hưởng sức nóng của Hỏa Kỳ Lân thì phải. Phi bỗng chốc nghĩ ra rồi tự cười khổ, con tiểu yêu này vốn là quái thú Thiên Giới, nếu tính ra thì đẳng cấp của nó chắc chỉ kém hơn Hỏa Kỳ Lân một chút mà thôi. Đừng quên rằng đám thú hay người trên Thiên Giới đều là quái vật.
- Ngươi nói là ngươi quen nó, lại còn từng gặp nó?
Cửu Tinh gật đầu mấy cái, sau đó nó lại pi pi mấy tiếng liên tục. Trong lúc nó trao đổi với Phi, luồng sức mạnh mà nó vô tình lan tỏa ra đã giúp cậu ta và Hoàng Linh giảm bớt phần nào gánh nặng sức nóng từ Hỏa Kỳ Lân.
Trong lúc đó, Hỏa Kỳ Lân dường như cũng đã nhận ra con tiểu yêu này xuất hiện. Nó liếc mắt nhìn qua Cửu Tinh, sau đó, trong đôi mắt nó hiện lên vẻ yêu dị khó tả, cứ như là món ngon đang bày ra trước mặt nó vậy.
…
Cùng lúc đó, từ trong sa mạc đầy cát vàng nóng bức, một thân ảnh mặc áo choàng cưỡi trên lưng một con sói đen to lớn chậm rãi ngẩn đầu nhìn về phía Địa Ngục thành ở phương xa rồi nheo mắt. Vỗ nhẹ đầu con sói mấy cái, con sói bỗng nhiên hú lên rồi lao nhanh về phía trước như một cơn gió. Giữa sa mạc mênh mông, một tàn ảnh màu đen lướt trên nền cát trắng thật quá nổi bật.
Nhẹ nhàng rút cây sáo từ trong người ra rồi nắm chặt, người đó lầm bầm trong miệng:
- Hy vọng rằng mình không đến quá trễ.
Bởi vì từ đằng xa, người đó nhận ra một lồng chụp khổng lồ mang đầy sự chết chóc đang bao trùm cả ngôi thành Địa Ngục, thậm chí là sa mạc đã có phần nóng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.