Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 68: Địa Ngục thành - Tẩy não
Linh Phong
26/11/2019
- Gào…
Âm thanh gào thét của Hỏa Kỳ Lân vang vọng trong bầu không khí ngột ngạt và bí bách vì sức nóng cũng như vì cái áp lực quá lớn từ con thần thú đứng hạng tư này. Đôi mắt của nó lúc này chẳng còn để tâm tới bất kỳ thứ gì khác ngoài con tiểu yêu đang vừa pi pi liên tục vừa chỉ tay về phía nó. Liếm môi một cái, cái vẻ thèm thuồng đã hiện lên rõ ràng trong mắt Hỏa Kỳ Lân.
Cùng lúc đó, từ tít tận trên cao, một đôi mắt đỏ rực sắc lẻm cũng đang nhìn con Cửu Tinh với vẻ thèm thuồng không thua Hỏa Kỳ Lân chút nào. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà chủ nhân của cặp mắt kia không lao xuống tranh giành con mồi. Tuy nhiên, nếu như cho nó một chút sơ hở, nó chắc chắn sẽ không ngại ngần mà lao đến tấn công.
Đối diện với cái vẻ thèm thuồng của Hỏa Kỳ Lân, Cửu Tinh dường như không có một chút sợ hãi hay lo lắng gì cả. Nó cứ như một đứa bé muốn giải thích cho cha cái sự ngạc nhiên của mình nhưng không thể nào diễn tả thành lời được. Âm thanh pi pi của nó cứ vang vọng như muốn đánh tan cái bầu không khí trầm lắng lúc này.
Không một chút tiếng động, Hỏa Kỳ Lân hệt như xuyên qua bầu không khí mà hiện ra trước mặt tiểu yêu Cửu Tinh, cũng như là trước mặt Phi và Hoàng Linh. Một chân của nó lúc này đang giơ lên cao, bầu không khí ngay lập tức cô đọng lại, đặc quánh như một thứ chất lỏng bao trùm lấy Phi và Hoàng Linh. Đó là sát khí, thứ sát ý khủng bố của một con thần thú đã sống qua vô số năm tháng.
Phẩy xuống nhẹ nhàng, luồng áp lực kinh khủng ấy lập tức bùng phát thành cơn lũ khí nóng dữ dội cuốn về phía trước như không gì có thể cản.
Trước sự ngỡ ngàng lẫn hoảng sợ của tất cả những người có mặt, Cửu Tinh gần như trong khoảnh khắc há cái miệng nhỏ của nó ra, thứ sức mạnh khủng bố ấy lập tức bị nó hút sạch sẽ không sót lại chút nào.
Liếc nhìn Hỏa Kỳ Lân với ánh mắt chán ghét, nó lao vọt lên trời với tốc độ khó tưởng, chỉ để lại một đường màu vàng nhạt vẽ lên trên nền trời xanh.
Nhìn nó bằng đôi mắt khinh thường, Hỏa Kỳ Lân cũng lao theo Cửu Tinh. Tuy rằng với thân thể khá khổng lồ nhưng nó vẫn lướt đi một cách vô cùng nhẹ nhàng trong không trung để đuổi theo con tiểu thú. Mà đồng thời, Băng Giác Lang cùng với Phi Mã cũng hống lên giận dữ rồi lập tức đuổi theo cả hai sát nút.
Ngay khi những con thần thú rời khỏi vòng chiến, chiến trận của con người cũng lập tức khởi động lại, và lần này kẻ khai chiến đầu tiên lại chính là Tôn Giang. Thứ sức mạnh của Nhân Quả, Power chạm ngưỡng Vô Cực của cậu ta quả thật là một con quái vật. Cùng với sự kết hợp của thanh kiếm Sự Sống, những sợi tơ trắng mỏng manh như những con quái vật nhỏ bé mà lao đến tấn công Tuyết Liên.
Trước đòn tấn công ấy, không gian bao quanh ba người lập tức xuất hiện một màn sương đỏ, một cỗ sức mạnh khủng bố bùng tỏa trong không khí, mùi máu lập tức khiến cho tất cả những người có mặt ở đây phải nhăn mặt.
Những sợi tơ trắng của Tôn Giang dường như rất cố kỵ đám sương máu này, hàng trăm ngàn sợi tơ ấy tuy liên tục tấn công vào màn sương máu nhưng lại không thể nào đột phá cái màn sương kinh dị kia. Vân Điệp bước về trước một bước, màn sương máu bỗng chốc rung lên dữ dội. Nó như một con cuồng thú sắp bộc lộ bản tính hoan tàn của mình.
Nếu như phải so sánh, những sợi tơ trắng của Tôn Giang như con hồng hoang thú điên cuồng tấn công tất cả những gì cản bước nó, nhấn chìm kẻ địch xuống hố sâu với sức mạnh và tốc độ vĩ đại còn màn sương máu của Vân Điệp như con thú đã kìm lặng cả ngàn năm sắp sửa bộc phát thứ sức mạnh khủng bố không một thứ gì có thể so sánh được. Cả hai đang đối chọi nhau theo cái cách gay gắt nhất, một trắng một đỏ đối nghịch tấn công lẫn nhau không chút khoang nhượng, tuy không phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng những dư lực nó mang đến lại khiến cho mấy cái nhà tàn tạ bị thổi bay.
Đứng trong vòng bảo vệ, Dạ Nguyệt lúc này đã tỉnh lại hét lớn:
- Tôn Giang, anh dừng tay lại đi, anh đâu cần phải làm cho mọi chuyện tới mức này, Phi là bạn anh, Tuyết Liên cũng là bạn anh…
- Câm miệng.
Tôn Giang quát lớn:
- Nếu như không có cô ta thì trận chiến trên đỉnh Vô Vọng sẽ không diễn ra. Thời cơ tốt đến vậy ta không thể nào bỏ lỡ.
Dứt lời, Tôn Giang càng vận sức mạnh nhiều hơn, những sợi tơ trắng bung ra thành một bông hoa cực kỳ to lớn, cực kỳ diễm lệ, một đóa Mạn đà la trắng thuần tinh khiết nở ra giữa nền trời, rực rỡ đến chói mắt nhưng kèm theo là luồng áp lực dữ dội như muốn câu hồn đoạt mạng.
Đóa hoa xoay nhẹ nhàng trong gió, những cách hoa bằng tơ trắng rung lên tạo thành thứ âm vực thanh thoát. Đồng thời, những tàn hoa hóa thành hư ảnh như bụi phấn li ti hướng về phía những cô gái mà tấn công.
Thế nhưng, đứng trước màn sương máu khủng bố của Vân Điệp, đóa hoa trắng khổng lồ kia dường như không có cơ hội nào có thể vượt qua được màn kết giới bất khả xâm phạm của một kẻ không thuộc thời đại này.
Cô gái lúc trước muốn tấn công Tôn Giang đứng trước màn tấn công điên cuồng kia mà lẩm bẩm:
- Không thể bỏ lỡ, không thể bỏ qua, không thể…
Cô ta cứ đứng đó, lầm bẩm một mình như một kẻ bệnh, thế nhưng từ người cô ta lại tỏa ra một làn khí thanh thuần, một thứ sức mạnh thanh thoát cứ thế tỏa ra từ người cô sau đó lan tỏa ra xung quanh. Chẳng mấy chốc mà nó như bao trùm lấy cả chiến trường nội chiến.
Ở phía bên này, Phong Lam cũng bắt đầu phóng những thanh phong kiếm của mình về phía Phi và Hoàng Linh. Đó hoàn toàn là những thanh phong kiếm được nâng cấp, thứ có khả năng cắt đi “khí” của những kẻ trúng chiêu. Đối chiến với nó, Phi chỉ còn biết dùng sấm sét của mình mà đánh văng đi đám kiếm phong kia. Không phải là cậu ta không muốn trực diện đối chiến với Phong Lam mà là cậu ta còn phải lo cho Hoàng Linh bên cạnh. Sức mạnh của cậu ta hiện giờ đã bị kiềm hãm rất nhiều lần rồi. Mà đồng thời, Hoàng Linh cũng không thể nào bùng tỏa được sức mạnh của mình, cô chỉ có thể gượng người dùng thanh tàn kiếm đã gãy nát mà cản lại những đợt cấn công của Phong Lam.
Bạch Hàn lúc này đã giải cứu được Hải Yến, cậu ta vừa định lao lên tiếp ứng cho Phong Lam thì Hải Yến đã nắm ấy áo cậu ta ngăn lại:
- Đừng, dừng lại đi anh.
- Nhưng mà… Phi đang bị điều khiển, bọn anh không hạ được con khốn kia thì không thể kéo cậu ta lại được.
Hải Yến lắc đầu:
- Phi là người mà các anh tin tưởng nhất đúng không. Anh nhìn kỹ đi, anh ấy vừa phải bảo vệ cô gái phía sau vừa phải đối chiến với anh Phong Lam mà còn chưa bùng tỏa được sức mạnh mạnh nhất của mình kìa. Anh nghĩ rằng, với cái thứ tốc độ mà các anh vốn cho là kinh dị của anh Phi thì chuyện hạ gục anh Phong Lam là bao lâu?
- Nhưng mà…
Bạch Hàn vẫn còn đang do dự, cậu ta biết rằng Phi hiện giờ đang rất kiềm chế sức mạnh của mình. Cứ như thể bạn bè đang quay lưng với cậu ta nhưng cậu ta vẫn cố cho mọi người hiểu, đồng thời bảo vệ cô gái phía sau cậu. Nếu thật sự cậu ta bị điều khiển thì cuộc chiến vốn dĩ sẽ kết thúc từ lâu rồi. Hải Yến lúc này mới nói tiếp:
- Em không nghĩ rằng anh Phi đang bị tẩy não đâu.
- Được rồi, anh ở đây bảo vệ em. Trận chiến của hai tên kia thì đành phải coi lại đã.
Hải Yến gật đầu rồi vịn vào người Bạch Hàn cố gắng đứng dậy. Lớp màn chắn đỏ của cô nhanh chóng bao trùm lấy hai người.
Đúng vào lúc này, những âm thanh ầm ầm chấn động bất chợt vang lên, vọng vang cả bầu trời. Một thân ảnh phá tường mà bay vụt đi, chẳng quá khó khăn để nhận ra, kẻ đã bị đánh bay kia chính là Hồng Long với thanh U Minh Hắc Hỏa đao của cậu ta. Đồng thời, Quân Bá và Cuồng Ngiêm hiện đang chiến đấu rất hăng máu trên không trung.
Chiến Long đao trong tay cậu ta đã run rẩy, nhưng mỗi đao xuất ra đều mang theo uy lực dũng mãnh của thần long. Ấy vậy mà đối chiến với Cuồng Nghiêm, kẻ vốn là Đại tướng của Tử Vong thành thì cậu ta chưa thể nào đột phá được. Cũng phải thôi, Quân Bá vốn dĩ chỉ là một tên học việc của Quỷ sư phụ về nghề rèn binh, còn tên Cuồng Nghiêm này thì đã rèn luyện bản thân qua vố số trận chiến, tắm máu vô số người.
Sau khi trải qua cuộc thí luyện ở đảo Dược thần, Quân Bá đã thật sự lột xác, thế nhưng lúc đó cậu ta chỉ chiến đấu với đám hồn rồng cuồng loạn, còn hiện giờ, cậu ta phải chiến đấu với một con người, những kẻ đứng trên đỉnh của âm mưu và thủ đoạn. Chưa kể, khí huyết tinh điên cuồng mà Cuồng Nghiêm sử dụng bản chất không hề giống với mà sương máu của Vân Điệp, thứ khí này có thể khiến bản thân bất chấp tất cả, loại bỏ mọi giác quan đau đớn. Hơn nữa, nó còn kèm theo một thứ khả năng mà Cuồng Nghiêm vốn ít khi nào dùng đến.
Huyết sát khí ngày càng nhiều, bầu không khí xung quanh hai người cũng nhanh chóng nhiễm màu đỏ huyết. Quân Bá bỗng chốc có một dự cảm không lành. Bầu không khí đỏ huyết này quá quái dị, nó mang lại một cảm giác cấp thiết, hồi hợp một cách kỳ lạ. Đáng lẽ thứ cảm giác này không thể xuất hiện trong đầu cậu ta mới phải.
Gượng người ngồi dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, Hồng Long liếc nhìn trận chiến trên không trung với đôi mắt giận dữ. Khi Hỏa Kỳ Lân vừa quay sang con tiểu yêu bay ra từ người Phi, tên Cuồng Nghiêm này đã lập tức nhân cơ hội đó mà tấn công sau lưng các cô gái. Hồng Long không thể không ra tay ngay lúc đó để ngăn cản hắn ta. Mà Quân Bá khi đó cũng lập tức phóng đến viện trợ Hồng Long.
Đứng thẳng người dậy, tay phải cậu ta đưa ra trước mặt, không khí trước mặt cậu ta lập tức như bị nung lên. Không gian trước mặt Hồng Long như bị xoắn lại, uốn éo dị thường. Và cũng gần như trong thoáng chốc, một lưỡi đao đen kịt với một đường lửa đỏ rực kéo dài từ chuôi đao lên đến mũi. Tức khắc, không khí xung quanh Hồng Long hóa thành hơi nước trắng xóa.
Vung nhẹ thanh đao xuống đất, một vết cắt sâu hoắm kéo lê một đường trên nền đất già cỗi. Cây cỏ xung quanh cũng nhanh chóng bốc cháy mà không có bất kỳ dấu hiệu nào. Thanh đao đỏ đen này của cậu ta có lẽ đã vượt hơn U Minh hỏa một chút rồi.
Đứng từ đằng xa, tên cầm sách khẽ nheo mắt:
- Hồng Liệt diễm? Làm sao tên này có thể đạt được ngọn lửa đó. Với sức người bình thường, U Minh hỏa chẳng phải là cấp cuối cùng của lửa mà con người có thể điều khiển được hay sao?
Ngọn lửa ở thế giới này không đơn thuần chỉ là một thứ diễn tả hình dạng của không khí đang bị đốt cháy, mà nó còn mang theo nhiều cấp bậc tùy theo biểu hiện của nó. Trên cơ bản, nó được phân định làm hai nhánh, sinh và diệt, diệt chính là hỏa cầu, hỏa đao mà Hồng Long diễn hóa ra, ngọn lửa này có thể đốt, có thể giết, có thể gây cháy sang vật khác. Còn về sinh, nó giống như là Tái Tạo Chi Hỏa của Dược Thần vậy, một thứ lửa không tồn tại ngoài tự nhiên mà do chính con người sinh ra, tốt xấu gì đều do chủ nhân của nó quyết định.
Chỉ riêng Diệt hỏa cũng đã có rất nhiều loại, chúng được phân theo khả năng phá hoại. Hỏa cầu của Hồng Long lúc mới bộc phát sức mạnh là loại yếu nhất, ngọn lửa có màu đỏ huyết, chỉ đủ để đốt cháy cây cối hoặc những thứ dễ cháy. Lên cao một chút chúng ta sẽ có ngọn lửa màu cam rực rỡ, với ngọn lửa này thì con người đã có thể bị đốt ra tro rồi. Cao cấp hơn thì sẽ đến Bạch Diệm, loại lửa trắng càn quét tất cả không để lại bất kỳ thứ gì. Nhưng cả ba ngọn lửa này đều phải có vật dẫn mới có thể tồn tại.
Trong số Diệt hỏa cần tới vật dẫn cháy thì lại phân ra vô số cấp độ khác nhau tùy theo ngộ tính của mỗi người. Thế nhưng đa phần là lửa ở cấp độ này phân cấp theo độ nóng nặng nhẹ khác nhau chứ không phân theo tính chất.
Những loại lửa có thể cháy mà không cần vật dẫn mới thực sự là thứ vũ khí uy hiếp dũng mãnh nhất. Bất Diệt Chi hỏa, ngọn lửa xanh lam không bao giờ tắt, không cần vật dẫn cũng có thể tồn tại qua vô tận năm tháng. U Minh Hắc Hỏa, ngọn lửa đen của địa ngục có khả năng đốt lan bất cứ vật gì kể cả không khí. Thứ U Minh hỏa này cũng là cấp độ cuối cùng mà con người có thể điều khiển được.
Cao cấp hơn, Hồng Liệt Diễm, lửa đen đỏ mà Hồng Long vừa mới tế xuất ra, nó hoàn toàn có khả năng đốt cháy không gian, bằng chứng chính là không gian đã bị vặn vẹo khi nó mới vừa xuất hiện. Ngoài ra còn có thứ lửa đứng đầu mà bất kỳ tên chơi lửa nào cũng đều muốn đạt đến: Tâm Hỏa. Hỏa từ tâm sinh, đốt tận linh hồn, không cách nào kháng cự, không cách nào chạy thoát. Chỉ cần người sử dụng muốn thì kẻ địch của hắn cầm chắc cái chết, linh hồn cũng sẽ tan biến vào hư vô.
Còn nói về Sinh Hỏa thì có rất nhiều loại, cũng giống như Power Tâm Linh vậy, những loại lửa này khó có thể phân biệt được một cách rạch ròi cao thấp. Mỗi loại Sinh Hỏa đều có công dụng riêng, sức mạnh riêng nên để phân định được tất cả cũng là một vấn đề nan giải.
Trong số các loại Sinh Hỏa, đầu tiên phải kể đến thứ nổi danh nhất: Tái Tạo Chi Hỏa, ngọn lửa xanh lục của Dược Thần, người truyền thừa của Cổ Dược Thần từ thời hoàng kim. Ngọn lửa này có khả năng tái tạo hoàn toàn những phần bị mất trên cơ thể nhưng nổi đau mà nó đem lại quả thật vượt xa sức chịu đựng của con người.
Sau đó, còn có thể kể đến Tử Linh hỏa, ngọn lửa ma cháy âm u được tạo ra từ vô số sinh mệnh. Ngọn lửa này có khả năng thiêu đốt linh hồn của bất kỳ ai, chỉ là linh hồn hư thực, không thể đốt cháy chân thể. Nó được Dạ Hành Ma sử dụng vào trận chiến Hoàng kim của gần mười ngàn năm về trước. Một ngọn lửa nhỏ đã đủ sức tiêu diệt đạo binh hơn ngàn người của Sáng Thế thần.
Ngoài ra, còn có Nhiệt Lượng Hủy Viêm, ngọn lửa được tạo ra từ những sợi lông của Bạch Sư. Ngọn lửa trắng với sức nóng của trăm ngàn mặt trời đốt cháy cùng một lúc hay Tuyệt Diệt hỏa của Hỏa Kỳ Lân, thứ lửa có thể đốt cháy cả nguyên tử.
Quay lại trận chiến, Hồng Liệt Diệm đốt cháy cả không gian đang bị Hồng Long nắm trong tay. Cả cánh tay cậu ta cũng bốc lên làn khí trắng, lớp da vốn chịu được nhiệt lượng rất cao của cậu bỗng chốc bong lên từng mảng lớn.
Dường như không có một chút đau đớn nào, đôi mắt Hồng Long hóa thành ánh lửa đỏ rực rỡ dưới bầu không khí nóng bức khôn cùng. Trên đầu cậu ta, một đôi sừng được tạo nên từ U Minh Hắc Hỏa hiện ra làm cho hình dáng Hồng Long có chút kỳ dị. Thét lên một tiếng, cả thân người Hồng Long biến mất tại chỗ, chỉ để lại một vùng không gian bị thiêu đốt đến tàn tạ.
Cảm nhận được độ nóng khủng khiếp đang tiến đến, Cuồng Nghiêm lập tức tách khỏi Quân Bá mà lui về phía sau. Không gian Huyết khí của hắn cũng nhanh chóng tan đi như sương khói, chỉ còn lại mỗi Quân Bá đang cầm Chiến Long đao một mình giữa trời đất.
Hồng Liệt Diệm quét đến, Quân Bá lập tức xoay người dùng Chiến Long đao ngăn cản. Xung lực dũng mãnh bùng nổ từ hai món vũ khí ép cho không khí xung quanh nổ tan. Một vùng không trọng lực lập tức xuất hiện bao lấy cả hai.
Đôi mắt đỏ ngầu, Hồng Long gằn lên:
- Cút!!!
Thế nhưng Quân Bá dường như không nghe thấy cậu ta nói gì. Đôi long nhãn rực rỡ của cậu ta nhìn chăm chăm vào Hồng Long, sau lưng cậu ta, đôi cánh rồng rực rỡ uy dũng bất ngờ vỗ cánh. Sức ép của đôi cánh ấy tạo ra khiến cho Hồng Long phải lui ngược về sau. Những âm thanh két két của không gian sắp đứt gãy cũng nghiến lên khó chịu.
Thét lớn một tiếng, Hồng Long xoay người trên không trung:
- Diệm Lưu, Phá Toái!!!
Một đường lửa đen lập tức xuất hiện hoành tảo ngang trời. Quân Bá không hề hoảng loạn, trong tích tắc ấy, đôi cánh của cậu ta đập mạnh nhấc bỗng thân người cậu ta lên trên nhằm tránh thoát không gian đoạn lưu từ Hồng Long.
Không chần chừ bất kỳ giây nào, Quân Bá lại một lần nữa lao về phía Hồng Long. Chiến Long đao trong tay cậu ta vung lên, một thứ áp lực mãnh mẽ đến khủng bố hướng về phía Hồng Long mà tấn tông. Không gian đoạn lưu do khả năng của Hồng Liệt Diệm cũng bị cắt ngang. Không gian giữa hai người lập tức bị vặn xoắn.
Liết nhìn trận chiến trên không trung, Phi nheo mắt. Vì cái quỷ gì mà nhóm bạn của cậu ta lại đấu đá với nhau hết thế này. Như hiểu ý của Phi, Hoàng Linh gạt phăng phong kiếm vừalao đến rồi nói:
- Đó Là khả năng của Huyết Sát Khí của Cuồng Nghiêm. Nó không chỉ loại bỏ hoàn toàn khả năng đau đớn của chủ nhân mà còn kích phát tiềm lực trong cơ thể kẻ địch. Thế nhưng đổi lại là sự chú ý và khả năng phân tích của người đó cũng hoàn toàn biến mất.
Hóa thành một lưới điện, những thanh phong kiếm đang lao đến liền bị Phi giam hãm lại. Phi nhăn mặt nói:
- Là tẩy não?
- Không phải, nếu anh xem nó là tẩy não thì không phải. Nhưng người đang chiến đấu với chúng ta nãy giờ em nghĩ có khả năng đã bị tẩy não thật đấy.
Bay trên không trung, đôi mắt của Phong Lam chợt lóe sáng. Tay phải cậu ta bất ngờ hất lên một chút. Thoáng thấy cử động của Phong Lam, Phi lập tức xoay người ôm Hoàng Linh nhảy vọt đi.
Ngay khoảnh khắc đó, từ dưới mặt đất, vố số thanh phong kiếm phá đất mà vụt ra tấn công hai người. Dẫm từng bước trong không trung với tốc độ kinh khủng của mình, những lưỡi phong kiếm từ bốn phương tám hướng lao đến tấn công Phi và Hoàng Linh như lưới trời không một kẽ hở.
Đứng trên không trung, đôi mắt lục ngọc tỏ vẻ vô cùng bình thản, môi cậu ta khẽ nhếch lên, mái tóc dài phất phới trong gió:
- Lưới Trời!
Hóa ra từ nãy đến giờ Phong Lam chỉ tấn công một cách cẩu thả là bởi cậu ta chuẩn bị cho màn lưới trời này. Với khả năng bày binh khiển tướng của cậu ta, tạo ra một lưới trời không một lối thoát này chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Mà để đối phó với người khác thì có chút giết gà lấy dao mổ trâu nhưng với Phi lại là chuyện khác, thứ này vô cùng đáng để xuất ra mà tấn công tên có tốc độ khủng bố này.
Bước từng bước dũng mãnh trong không khí, âm thanh đùng đùng do chấn động phát ra thật đinh tai. Phi lúc này mặc kệ tất cả, tay cậu ta siết chặt thân thể nhỏ bé của Hoàng Linh, đôi mắt tập trung đến mức cao nhất tất cả những kẻ hở tưởng chừng như nhỏ nhất trong cái trận pháp Lưới Trời này của Phong Lam.
Nếu như ở tốc độ bình thường, một cái lưới trời kiểu này quả thật là không thể nào thoát được. Thế nhưng Phi đã đạt tới Power cấp hai của sức mạnh tốc độ, những thanh phong kiếm kết trận Lưới Trời này trong đôi mắt của Phi vẫn có thể phá giải được, chỉ cần cậu ta tăng tốc bản thân lên hơn nữa mà thôi.
Nói thì dễ nhưng thực hiện mới thật sự khó, tốc độ cực hạn của cậu ta hiện giờ vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi trận pháp này. Lưới Trời mà Phong Lam giăng ra có độ bao phủ gần cả cây số, nếu như bình thường thì quãng đường như vậy Phi có thể vượt qua chỉ mấy giây, thế nhưng trong trận, cậu ta phải liên tục đạp mạnh không khí để đổi hướng.
Mỗi thanh phong kiếm là mỗi lưỡi liềm của thần chết đang giơ ra câu hồn đoạt phách. Mỗi kiếm cắt qua da là mỗi lần bản thân tê dại đi một phần, thế nhưng Phi là thế, cậu ta cắn chặt răng, tay siết chặt cô gái quan trọng trong lòng mình, mặc kệ bao hiểm nguy mà dũng mãnh tiến về phía trước.
Chưa từng lùi bước.
Âm thanh gào thét của Hỏa Kỳ Lân vang vọng trong bầu không khí ngột ngạt và bí bách vì sức nóng cũng như vì cái áp lực quá lớn từ con thần thú đứng hạng tư này. Đôi mắt của nó lúc này chẳng còn để tâm tới bất kỳ thứ gì khác ngoài con tiểu yêu đang vừa pi pi liên tục vừa chỉ tay về phía nó. Liếm môi một cái, cái vẻ thèm thuồng đã hiện lên rõ ràng trong mắt Hỏa Kỳ Lân.
Cùng lúc đó, từ tít tận trên cao, một đôi mắt đỏ rực sắc lẻm cũng đang nhìn con Cửu Tinh với vẻ thèm thuồng không thua Hỏa Kỳ Lân chút nào. Thế nhưng không hiểu vì lý do gì mà chủ nhân của cặp mắt kia không lao xuống tranh giành con mồi. Tuy nhiên, nếu như cho nó một chút sơ hở, nó chắc chắn sẽ không ngại ngần mà lao đến tấn công.
Đối diện với cái vẻ thèm thuồng của Hỏa Kỳ Lân, Cửu Tinh dường như không có một chút sợ hãi hay lo lắng gì cả. Nó cứ như một đứa bé muốn giải thích cho cha cái sự ngạc nhiên của mình nhưng không thể nào diễn tả thành lời được. Âm thanh pi pi của nó cứ vang vọng như muốn đánh tan cái bầu không khí trầm lắng lúc này.
Không một chút tiếng động, Hỏa Kỳ Lân hệt như xuyên qua bầu không khí mà hiện ra trước mặt tiểu yêu Cửu Tinh, cũng như là trước mặt Phi và Hoàng Linh. Một chân của nó lúc này đang giơ lên cao, bầu không khí ngay lập tức cô đọng lại, đặc quánh như một thứ chất lỏng bao trùm lấy Phi và Hoàng Linh. Đó là sát khí, thứ sát ý khủng bố của một con thần thú đã sống qua vô số năm tháng.
Phẩy xuống nhẹ nhàng, luồng áp lực kinh khủng ấy lập tức bùng phát thành cơn lũ khí nóng dữ dội cuốn về phía trước như không gì có thể cản.
Trước sự ngỡ ngàng lẫn hoảng sợ của tất cả những người có mặt, Cửu Tinh gần như trong khoảnh khắc há cái miệng nhỏ của nó ra, thứ sức mạnh khủng bố ấy lập tức bị nó hút sạch sẽ không sót lại chút nào.
Liếc nhìn Hỏa Kỳ Lân với ánh mắt chán ghét, nó lao vọt lên trời với tốc độ khó tưởng, chỉ để lại một đường màu vàng nhạt vẽ lên trên nền trời xanh.
Nhìn nó bằng đôi mắt khinh thường, Hỏa Kỳ Lân cũng lao theo Cửu Tinh. Tuy rằng với thân thể khá khổng lồ nhưng nó vẫn lướt đi một cách vô cùng nhẹ nhàng trong không trung để đuổi theo con tiểu thú. Mà đồng thời, Băng Giác Lang cùng với Phi Mã cũng hống lên giận dữ rồi lập tức đuổi theo cả hai sát nút.
Ngay khi những con thần thú rời khỏi vòng chiến, chiến trận của con người cũng lập tức khởi động lại, và lần này kẻ khai chiến đầu tiên lại chính là Tôn Giang. Thứ sức mạnh của Nhân Quả, Power chạm ngưỡng Vô Cực của cậu ta quả thật là một con quái vật. Cùng với sự kết hợp của thanh kiếm Sự Sống, những sợi tơ trắng mỏng manh như những con quái vật nhỏ bé mà lao đến tấn công Tuyết Liên.
Trước đòn tấn công ấy, không gian bao quanh ba người lập tức xuất hiện một màn sương đỏ, một cỗ sức mạnh khủng bố bùng tỏa trong không khí, mùi máu lập tức khiến cho tất cả những người có mặt ở đây phải nhăn mặt.
Những sợi tơ trắng của Tôn Giang dường như rất cố kỵ đám sương máu này, hàng trăm ngàn sợi tơ ấy tuy liên tục tấn công vào màn sương máu nhưng lại không thể nào đột phá cái màn sương kinh dị kia. Vân Điệp bước về trước một bước, màn sương máu bỗng chốc rung lên dữ dội. Nó như một con cuồng thú sắp bộc lộ bản tính hoan tàn của mình.
Nếu như phải so sánh, những sợi tơ trắng của Tôn Giang như con hồng hoang thú điên cuồng tấn công tất cả những gì cản bước nó, nhấn chìm kẻ địch xuống hố sâu với sức mạnh và tốc độ vĩ đại còn màn sương máu của Vân Điệp như con thú đã kìm lặng cả ngàn năm sắp sửa bộc phát thứ sức mạnh khủng bố không một thứ gì có thể so sánh được. Cả hai đang đối chọi nhau theo cái cách gay gắt nhất, một trắng một đỏ đối nghịch tấn công lẫn nhau không chút khoang nhượng, tuy không phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng những dư lực nó mang đến lại khiến cho mấy cái nhà tàn tạ bị thổi bay.
Đứng trong vòng bảo vệ, Dạ Nguyệt lúc này đã tỉnh lại hét lớn:
- Tôn Giang, anh dừng tay lại đi, anh đâu cần phải làm cho mọi chuyện tới mức này, Phi là bạn anh, Tuyết Liên cũng là bạn anh…
- Câm miệng.
Tôn Giang quát lớn:
- Nếu như không có cô ta thì trận chiến trên đỉnh Vô Vọng sẽ không diễn ra. Thời cơ tốt đến vậy ta không thể nào bỏ lỡ.
Dứt lời, Tôn Giang càng vận sức mạnh nhiều hơn, những sợi tơ trắng bung ra thành một bông hoa cực kỳ to lớn, cực kỳ diễm lệ, một đóa Mạn đà la trắng thuần tinh khiết nở ra giữa nền trời, rực rỡ đến chói mắt nhưng kèm theo là luồng áp lực dữ dội như muốn câu hồn đoạt mạng.
Đóa hoa xoay nhẹ nhàng trong gió, những cách hoa bằng tơ trắng rung lên tạo thành thứ âm vực thanh thoát. Đồng thời, những tàn hoa hóa thành hư ảnh như bụi phấn li ti hướng về phía những cô gái mà tấn công.
Thế nhưng, đứng trước màn sương máu khủng bố của Vân Điệp, đóa hoa trắng khổng lồ kia dường như không có cơ hội nào có thể vượt qua được màn kết giới bất khả xâm phạm của một kẻ không thuộc thời đại này.
Cô gái lúc trước muốn tấn công Tôn Giang đứng trước màn tấn công điên cuồng kia mà lẩm bẩm:
- Không thể bỏ lỡ, không thể bỏ qua, không thể…
Cô ta cứ đứng đó, lầm bẩm một mình như một kẻ bệnh, thế nhưng từ người cô ta lại tỏa ra một làn khí thanh thuần, một thứ sức mạnh thanh thoát cứ thế tỏa ra từ người cô sau đó lan tỏa ra xung quanh. Chẳng mấy chốc mà nó như bao trùm lấy cả chiến trường nội chiến.
Ở phía bên này, Phong Lam cũng bắt đầu phóng những thanh phong kiếm của mình về phía Phi và Hoàng Linh. Đó hoàn toàn là những thanh phong kiếm được nâng cấp, thứ có khả năng cắt đi “khí” của những kẻ trúng chiêu. Đối chiến với nó, Phi chỉ còn biết dùng sấm sét của mình mà đánh văng đi đám kiếm phong kia. Không phải là cậu ta không muốn trực diện đối chiến với Phong Lam mà là cậu ta còn phải lo cho Hoàng Linh bên cạnh. Sức mạnh của cậu ta hiện giờ đã bị kiềm hãm rất nhiều lần rồi. Mà đồng thời, Hoàng Linh cũng không thể nào bùng tỏa được sức mạnh của mình, cô chỉ có thể gượng người dùng thanh tàn kiếm đã gãy nát mà cản lại những đợt cấn công của Phong Lam.
Bạch Hàn lúc này đã giải cứu được Hải Yến, cậu ta vừa định lao lên tiếp ứng cho Phong Lam thì Hải Yến đã nắm ấy áo cậu ta ngăn lại:
- Đừng, dừng lại đi anh.
- Nhưng mà… Phi đang bị điều khiển, bọn anh không hạ được con khốn kia thì không thể kéo cậu ta lại được.
Hải Yến lắc đầu:
- Phi là người mà các anh tin tưởng nhất đúng không. Anh nhìn kỹ đi, anh ấy vừa phải bảo vệ cô gái phía sau vừa phải đối chiến với anh Phong Lam mà còn chưa bùng tỏa được sức mạnh mạnh nhất của mình kìa. Anh nghĩ rằng, với cái thứ tốc độ mà các anh vốn cho là kinh dị của anh Phi thì chuyện hạ gục anh Phong Lam là bao lâu?
- Nhưng mà…
Bạch Hàn vẫn còn đang do dự, cậu ta biết rằng Phi hiện giờ đang rất kiềm chế sức mạnh của mình. Cứ như thể bạn bè đang quay lưng với cậu ta nhưng cậu ta vẫn cố cho mọi người hiểu, đồng thời bảo vệ cô gái phía sau cậu. Nếu thật sự cậu ta bị điều khiển thì cuộc chiến vốn dĩ sẽ kết thúc từ lâu rồi. Hải Yến lúc này mới nói tiếp:
- Em không nghĩ rằng anh Phi đang bị tẩy não đâu.
- Được rồi, anh ở đây bảo vệ em. Trận chiến của hai tên kia thì đành phải coi lại đã.
Hải Yến gật đầu rồi vịn vào người Bạch Hàn cố gắng đứng dậy. Lớp màn chắn đỏ của cô nhanh chóng bao trùm lấy hai người.
Đúng vào lúc này, những âm thanh ầm ầm chấn động bất chợt vang lên, vọng vang cả bầu trời. Một thân ảnh phá tường mà bay vụt đi, chẳng quá khó khăn để nhận ra, kẻ đã bị đánh bay kia chính là Hồng Long với thanh U Minh Hắc Hỏa đao của cậu ta. Đồng thời, Quân Bá và Cuồng Ngiêm hiện đang chiến đấu rất hăng máu trên không trung.
Chiến Long đao trong tay cậu ta đã run rẩy, nhưng mỗi đao xuất ra đều mang theo uy lực dũng mãnh của thần long. Ấy vậy mà đối chiến với Cuồng Nghiêm, kẻ vốn là Đại tướng của Tử Vong thành thì cậu ta chưa thể nào đột phá được. Cũng phải thôi, Quân Bá vốn dĩ chỉ là một tên học việc của Quỷ sư phụ về nghề rèn binh, còn tên Cuồng Nghiêm này thì đã rèn luyện bản thân qua vố số trận chiến, tắm máu vô số người.
Sau khi trải qua cuộc thí luyện ở đảo Dược thần, Quân Bá đã thật sự lột xác, thế nhưng lúc đó cậu ta chỉ chiến đấu với đám hồn rồng cuồng loạn, còn hiện giờ, cậu ta phải chiến đấu với một con người, những kẻ đứng trên đỉnh của âm mưu và thủ đoạn. Chưa kể, khí huyết tinh điên cuồng mà Cuồng Nghiêm sử dụng bản chất không hề giống với mà sương máu của Vân Điệp, thứ khí này có thể khiến bản thân bất chấp tất cả, loại bỏ mọi giác quan đau đớn. Hơn nữa, nó còn kèm theo một thứ khả năng mà Cuồng Nghiêm vốn ít khi nào dùng đến.
Huyết sát khí ngày càng nhiều, bầu không khí xung quanh hai người cũng nhanh chóng nhiễm màu đỏ huyết. Quân Bá bỗng chốc có một dự cảm không lành. Bầu không khí đỏ huyết này quá quái dị, nó mang lại một cảm giác cấp thiết, hồi hợp một cách kỳ lạ. Đáng lẽ thứ cảm giác này không thể xuất hiện trong đầu cậu ta mới phải.
Gượng người ngồi dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, Hồng Long liếc nhìn trận chiến trên không trung với đôi mắt giận dữ. Khi Hỏa Kỳ Lân vừa quay sang con tiểu yêu bay ra từ người Phi, tên Cuồng Nghiêm này đã lập tức nhân cơ hội đó mà tấn công sau lưng các cô gái. Hồng Long không thể không ra tay ngay lúc đó để ngăn cản hắn ta. Mà Quân Bá khi đó cũng lập tức phóng đến viện trợ Hồng Long.
Đứng thẳng người dậy, tay phải cậu ta đưa ra trước mặt, không khí trước mặt cậu ta lập tức như bị nung lên. Không gian trước mặt Hồng Long như bị xoắn lại, uốn éo dị thường. Và cũng gần như trong thoáng chốc, một lưỡi đao đen kịt với một đường lửa đỏ rực kéo dài từ chuôi đao lên đến mũi. Tức khắc, không khí xung quanh Hồng Long hóa thành hơi nước trắng xóa.
Vung nhẹ thanh đao xuống đất, một vết cắt sâu hoắm kéo lê một đường trên nền đất già cỗi. Cây cỏ xung quanh cũng nhanh chóng bốc cháy mà không có bất kỳ dấu hiệu nào. Thanh đao đỏ đen này của cậu ta có lẽ đã vượt hơn U Minh hỏa một chút rồi.
Đứng từ đằng xa, tên cầm sách khẽ nheo mắt:
- Hồng Liệt diễm? Làm sao tên này có thể đạt được ngọn lửa đó. Với sức người bình thường, U Minh hỏa chẳng phải là cấp cuối cùng của lửa mà con người có thể điều khiển được hay sao?
Ngọn lửa ở thế giới này không đơn thuần chỉ là một thứ diễn tả hình dạng của không khí đang bị đốt cháy, mà nó còn mang theo nhiều cấp bậc tùy theo biểu hiện của nó. Trên cơ bản, nó được phân định làm hai nhánh, sinh và diệt, diệt chính là hỏa cầu, hỏa đao mà Hồng Long diễn hóa ra, ngọn lửa này có thể đốt, có thể giết, có thể gây cháy sang vật khác. Còn về sinh, nó giống như là Tái Tạo Chi Hỏa của Dược Thần vậy, một thứ lửa không tồn tại ngoài tự nhiên mà do chính con người sinh ra, tốt xấu gì đều do chủ nhân của nó quyết định.
Chỉ riêng Diệt hỏa cũng đã có rất nhiều loại, chúng được phân theo khả năng phá hoại. Hỏa cầu của Hồng Long lúc mới bộc phát sức mạnh là loại yếu nhất, ngọn lửa có màu đỏ huyết, chỉ đủ để đốt cháy cây cối hoặc những thứ dễ cháy. Lên cao một chút chúng ta sẽ có ngọn lửa màu cam rực rỡ, với ngọn lửa này thì con người đã có thể bị đốt ra tro rồi. Cao cấp hơn thì sẽ đến Bạch Diệm, loại lửa trắng càn quét tất cả không để lại bất kỳ thứ gì. Nhưng cả ba ngọn lửa này đều phải có vật dẫn mới có thể tồn tại.
Trong số Diệt hỏa cần tới vật dẫn cháy thì lại phân ra vô số cấp độ khác nhau tùy theo ngộ tính của mỗi người. Thế nhưng đa phần là lửa ở cấp độ này phân cấp theo độ nóng nặng nhẹ khác nhau chứ không phân theo tính chất.
Những loại lửa có thể cháy mà không cần vật dẫn mới thực sự là thứ vũ khí uy hiếp dũng mãnh nhất. Bất Diệt Chi hỏa, ngọn lửa xanh lam không bao giờ tắt, không cần vật dẫn cũng có thể tồn tại qua vô tận năm tháng. U Minh Hắc Hỏa, ngọn lửa đen của địa ngục có khả năng đốt lan bất cứ vật gì kể cả không khí. Thứ U Minh hỏa này cũng là cấp độ cuối cùng mà con người có thể điều khiển được.
Cao cấp hơn, Hồng Liệt Diễm, lửa đen đỏ mà Hồng Long vừa mới tế xuất ra, nó hoàn toàn có khả năng đốt cháy không gian, bằng chứng chính là không gian đã bị vặn vẹo khi nó mới vừa xuất hiện. Ngoài ra còn có thứ lửa đứng đầu mà bất kỳ tên chơi lửa nào cũng đều muốn đạt đến: Tâm Hỏa. Hỏa từ tâm sinh, đốt tận linh hồn, không cách nào kháng cự, không cách nào chạy thoát. Chỉ cần người sử dụng muốn thì kẻ địch của hắn cầm chắc cái chết, linh hồn cũng sẽ tan biến vào hư vô.
Còn nói về Sinh Hỏa thì có rất nhiều loại, cũng giống như Power Tâm Linh vậy, những loại lửa này khó có thể phân biệt được một cách rạch ròi cao thấp. Mỗi loại Sinh Hỏa đều có công dụng riêng, sức mạnh riêng nên để phân định được tất cả cũng là một vấn đề nan giải.
Trong số các loại Sinh Hỏa, đầu tiên phải kể đến thứ nổi danh nhất: Tái Tạo Chi Hỏa, ngọn lửa xanh lục của Dược Thần, người truyền thừa của Cổ Dược Thần từ thời hoàng kim. Ngọn lửa này có khả năng tái tạo hoàn toàn những phần bị mất trên cơ thể nhưng nổi đau mà nó đem lại quả thật vượt xa sức chịu đựng của con người.
Sau đó, còn có thể kể đến Tử Linh hỏa, ngọn lửa ma cháy âm u được tạo ra từ vô số sinh mệnh. Ngọn lửa này có khả năng thiêu đốt linh hồn của bất kỳ ai, chỉ là linh hồn hư thực, không thể đốt cháy chân thể. Nó được Dạ Hành Ma sử dụng vào trận chiến Hoàng kim của gần mười ngàn năm về trước. Một ngọn lửa nhỏ đã đủ sức tiêu diệt đạo binh hơn ngàn người của Sáng Thế thần.
Ngoài ra, còn có Nhiệt Lượng Hủy Viêm, ngọn lửa được tạo ra từ những sợi lông của Bạch Sư. Ngọn lửa trắng với sức nóng của trăm ngàn mặt trời đốt cháy cùng một lúc hay Tuyệt Diệt hỏa của Hỏa Kỳ Lân, thứ lửa có thể đốt cháy cả nguyên tử.
Quay lại trận chiến, Hồng Liệt Diệm đốt cháy cả không gian đang bị Hồng Long nắm trong tay. Cả cánh tay cậu ta cũng bốc lên làn khí trắng, lớp da vốn chịu được nhiệt lượng rất cao của cậu bỗng chốc bong lên từng mảng lớn.
Dường như không có một chút đau đớn nào, đôi mắt Hồng Long hóa thành ánh lửa đỏ rực rỡ dưới bầu không khí nóng bức khôn cùng. Trên đầu cậu ta, một đôi sừng được tạo nên từ U Minh Hắc Hỏa hiện ra làm cho hình dáng Hồng Long có chút kỳ dị. Thét lên một tiếng, cả thân người Hồng Long biến mất tại chỗ, chỉ để lại một vùng không gian bị thiêu đốt đến tàn tạ.
Cảm nhận được độ nóng khủng khiếp đang tiến đến, Cuồng Nghiêm lập tức tách khỏi Quân Bá mà lui về phía sau. Không gian Huyết khí của hắn cũng nhanh chóng tan đi như sương khói, chỉ còn lại mỗi Quân Bá đang cầm Chiến Long đao một mình giữa trời đất.
Hồng Liệt Diệm quét đến, Quân Bá lập tức xoay người dùng Chiến Long đao ngăn cản. Xung lực dũng mãnh bùng nổ từ hai món vũ khí ép cho không khí xung quanh nổ tan. Một vùng không trọng lực lập tức xuất hiện bao lấy cả hai.
Đôi mắt đỏ ngầu, Hồng Long gằn lên:
- Cút!!!
Thế nhưng Quân Bá dường như không nghe thấy cậu ta nói gì. Đôi long nhãn rực rỡ của cậu ta nhìn chăm chăm vào Hồng Long, sau lưng cậu ta, đôi cánh rồng rực rỡ uy dũng bất ngờ vỗ cánh. Sức ép của đôi cánh ấy tạo ra khiến cho Hồng Long phải lui ngược về sau. Những âm thanh két két của không gian sắp đứt gãy cũng nghiến lên khó chịu.
Thét lớn một tiếng, Hồng Long xoay người trên không trung:
- Diệm Lưu, Phá Toái!!!
Một đường lửa đen lập tức xuất hiện hoành tảo ngang trời. Quân Bá không hề hoảng loạn, trong tích tắc ấy, đôi cánh của cậu ta đập mạnh nhấc bỗng thân người cậu ta lên trên nhằm tránh thoát không gian đoạn lưu từ Hồng Long.
Không chần chừ bất kỳ giây nào, Quân Bá lại một lần nữa lao về phía Hồng Long. Chiến Long đao trong tay cậu ta vung lên, một thứ áp lực mãnh mẽ đến khủng bố hướng về phía Hồng Long mà tấn tông. Không gian đoạn lưu do khả năng của Hồng Liệt Diệm cũng bị cắt ngang. Không gian giữa hai người lập tức bị vặn xoắn.
Liết nhìn trận chiến trên không trung, Phi nheo mắt. Vì cái quỷ gì mà nhóm bạn của cậu ta lại đấu đá với nhau hết thế này. Như hiểu ý của Phi, Hoàng Linh gạt phăng phong kiếm vừalao đến rồi nói:
- Đó Là khả năng của Huyết Sát Khí của Cuồng Nghiêm. Nó không chỉ loại bỏ hoàn toàn khả năng đau đớn của chủ nhân mà còn kích phát tiềm lực trong cơ thể kẻ địch. Thế nhưng đổi lại là sự chú ý và khả năng phân tích của người đó cũng hoàn toàn biến mất.
Hóa thành một lưới điện, những thanh phong kiếm đang lao đến liền bị Phi giam hãm lại. Phi nhăn mặt nói:
- Là tẩy não?
- Không phải, nếu anh xem nó là tẩy não thì không phải. Nhưng người đang chiến đấu với chúng ta nãy giờ em nghĩ có khả năng đã bị tẩy não thật đấy.
Bay trên không trung, đôi mắt của Phong Lam chợt lóe sáng. Tay phải cậu ta bất ngờ hất lên một chút. Thoáng thấy cử động của Phong Lam, Phi lập tức xoay người ôm Hoàng Linh nhảy vọt đi.
Ngay khoảnh khắc đó, từ dưới mặt đất, vố số thanh phong kiếm phá đất mà vụt ra tấn công hai người. Dẫm từng bước trong không trung với tốc độ kinh khủng của mình, những lưỡi phong kiếm từ bốn phương tám hướng lao đến tấn công Phi và Hoàng Linh như lưới trời không một kẽ hở.
Đứng trên không trung, đôi mắt lục ngọc tỏ vẻ vô cùng bình thản, môi cậu ta khẽ nhếch lên, mái tóc dài phất phới trong gió:
- Lưới Trời!
Hóa ra từ nãy đến giờ Phong Lam chỉ tấn công một cách cẩu thả là bởi cậu ta chuẩn bị cho màn lưới trời này. Với khả năng bày binh khiển tướng của cậu ta, tạo ra một lưới trời không một lối thoát này chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Mà để đối phó với người khác thì có chút giết gà lấy dao mổ trâu nhưng với Phi lại là chuyện khác, thứ này vô cùng đáng để xuất ra mà tấn công tên có tốc độ khủng bố này.
Bước từng bước dũng mãnh trong không khí, âm thanh đùng đùng do chấn động phát ra thật đinh tai. Phi lúc này mặc kệ tất cả, tay cậu ta siết chặt thân thể nhỏ bé của Hoàng Linh, đôi mắt tập trung đến mức cao nhất tất cả những kẻ hở tưởng chừng như nhỏ nhất trong cái trận pháp Lưới Trời này của Phong Lam.
Nếu như ở tốc độ bình thường, một cái lưới trời kiểu này quả thật là không thể nào thoát được. Thế nhưng Phi đã đạt tới Power cấp hai của sức mạnh tốc độ, những thanh phong kiếm kết trận Lưới Trời này trong đôi mắt của Phi vẫn có thể phá giải được, chỉ cần cậu ta tăng tốc bản thân lên hơn nữa mà thôi.
Nói thì dễ nhưng thực hiện mới thật sự khó, tốc độ cực hạn của cậu ta hiện giờ vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi trận pháp này. Lưới Trời mà Phong Lam giăng ra có độ bao phủ gần cả cây số, nếu như bình thường thì quãng đường như vậy Phi có thể vượt qua chỉ mấy giây, thế nhưng trong trận, cậu ta phải liên tục đạp mạnh không khí để đổi hướng.
Mỗi thanh phong kiếm là mỗi lưỡi liềm của thần chết đang giơ ra câu hồn đoạt phách. Mỗi kiếm cắt qua da là mỗi lần bản thân tê dại đi một phần, thế nhưng Phi là thế, cậu ta cắn chặt răng, tay siết chặt cô gái quan trọng trong lòng mình, mặc kệ bao hiểm nguy mà dũng mãnh tiến về phía trước.
Chưa từng lùi bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.