Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 20: Thủy Tinh thành - Ngôi thành đẹp nhất
Linh Phong
26/11/2019
Bay suốt gần nửa ngày, cuối cùng trước mặt Phi cùng Tuyết Liên cũng xuất
hiện màu xanh của cánh rừng rậm rạp lúc trước. Ngáp dài một cái, Phi lầm bầm:
- Cuối cùng cũng về đến cánh rừng rồi. Ngồi một khoảng thời gian dài nhìn cảnh biển đơn điệu cũng phát chán.
Tuyết Liên cười khúc khích trong lòng Phi đáp trả:
- Vậy ai bảo là dù sao lâu rồi không được ngắm cảnh biển nhỉ?
Phi gãi gãi tai:
- Ờ thì, anh tưởng chỉ trong chốc lát thôi. Ai ngờ con ngựa này lại bay lâu đến vậy chứ.
Con ngựa như hiểu ý câu nói của Phi, nó hý một tràng dài tức giận. Nhưng chỉ trong thoáng chốc là nó vội im bặt miệng lại. Bởi vì lúc nó vừa tức giận thì tiểu Phi Mã vốn đang ngủ say trong lòng Tuyết Liên đã kêu lên một tiếng. Dù tốc độ bay không bằng mấy người, nhưng mà giờ đang chở mấy người mà. Con ngựa bay hừ hừ trong miệng vài tiếng. Tuyết Liên vỗ nhẹ nhẹ vào cổ nó vài cái:
- Ngươi không cần quan tâm anh ấy làm gì đâu.
Sau câu nói của Tuyết Liên, con ngựa hình như trở nên rất vui vẻ. tốc độ của nó có vẻ như nhanh hơn được chút xíu. Dù sao thì trong mắt Phi, tốc độ này cũng chả ăn nhầm vào đâu. Cậu ta lại ngáp thêm một cái thật dài nữa. Tuyết Liên lúc này chợt nói:
- Anh thấy đề nghị của em ra sao.
Phi ngơ ngác hỏi lại cô ấy:
- Đề nghị gì vậy em?
Tuyết Liên nhăn mặt đánh nhẹ vào bàn tay đang ôm lấy người cô ấy:
- Anh đấy, người ta nói mà không chịu để ý gì hết à.
Phi cười xòa ôm siết lấy cô ấy rồi khẽ nói vào tai Tuyết Liên:
- Thôi mà. Nói lại cho anh nghe đi.
Tuyết Liên đang định đánh Phi vì cái cách nói này của cậu ta làm cô ấy không thể chịu nổi, thế nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh nói lại cho Phi nghe:
- Em định đặt tên cho tiểu Phi Mã là tiểu Bạch. Anh thấy thế nào?
Phi vuốt vuốt cằm mấy cái, nghĩ ngợi thật lâu rồi nói:
- Anh thấy… cái tên này…
Tuyết Liên quay lại nhìn Phi ngồi phía sau, đôi mắt to tròn chớp chớp làm Phi bất chợt cười khổ. Cậu ta làm lơ quay mặt đi:
- Anh nghĩ, em nên hỏi ý kiến tiểu Phi Mã thì tốt hơn. Anh không có ý kiến.
Tuyết Liên phùng má giận dỗi quay đi, rồi cô ấy lại vỗ về cùng nói nhỏ với tiểu Phi Mã. Nói được một lát, nó dường như cũng không chịu nổi Tuyết Liên. Tiểu Phi Mã giương đầu lên nhìn Phi tỏ vẻ cầu cứu. Phi cười khan vài tiếng rồi quay đầu đi giả vờ huýt sáo không để ý đến nó. Tiểu Phi Mã hừ hừ trong miệng nó vài tiếng. Tuyết Liên thì không muốn tha cho tiểu Phi Mã chút nào. Cô ấy liên tục nằng nì tiểu Phi Mã khiến cho nó cũng cảm thấy khó chịu. Thế nhưng dù khó chịu thì nó vẫn không nỡ từ chối Tuyết Liên. Dù sao thì cảm tình của nó với Tuyết Liên cũng nhiều hơn Phi mà. Chẳng bao lâu, nó cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Cô bé Tuyết Liên này quả thật nếu nó không đồng ý thì sẽ không tha cho nó đây mà. Phi ngồi phía sau cũng chỉ thở dài chia buồn cùng tiểu Phi Mã. Tiểu Bạch, quả thật có chút không xứng với danh phận của nó. Thế nhưng biết sao bây giờ, Tuyết Liên đã chọn thì dù mi không thích cũng phải nói thích.
Chợt lúc này, cậu ta đã thấy được vị trí mà hôm qua cậu ta đã chiến đấu chết sống với Phi Mã. Phi nói với con ngựa bay đang chở họ:
- Đến đây để ta chúng ta xuống được rồi.
Con ngựa bay hý lên rồi nó đáp nhẹ xuống mặt đất. Phi nhảy vọt xuống trước, sau đó cậu ta đỡ lấy Tuyết Liên xuống. Cô ấy cùng Phi đưa tay vẫy vẫy tạm biệt con ngựa bay. Tiểu Phi Mã cũng hý nhẹ một tiếng. Con ngựa bay đạp vó trên không rồi dần dần biến mất trong cánh rừng thẳm. Phi cùng Tuyết Liên xoay người rời khỏi chỗ này, cậu ta choàng tay qua người cô ấy. Tuyết Liên đỏ mặt vội nói lảng sang chuyện khác:
- Sao anh lại xuống ngựa mà đi bộ vậy.
Phi cười hề hề nói:
- Cưỡi nó vừa đau lưng, lại chậm chạp. Thà đi bộ sướng hơn em à.
Tuyết Liên đánh nhẹ vào người Phi mấy cái:
- Anh đấy, anh quên là lúc trước anh phải đuổi một quãng xa mới đến được chỗ này à.
Phi lúc này há hốc mồm, cậu ta lấy tay đập đập trán mấy cái rồi cười khổ:
- Quả thật anh không nhớ.
Tuyết Liên chỉ còn cách lắc đầu ngán ngẩm với anh chàng Phi này. Bất chợt vào lúc cô ấy lắc đầu, Phi đã cực kỳ nhanh bế xốc cô ấy lên làm Tuyết Liên giật bắn người. Cô ấy vội vàng la lên:
- Thả em xuống, anh đang làm gì vậy? Thả em xuống!!!
Phi chỉ cười cười nói:
- Im lặng xíu đi cô bé.
Nói xong, Phi đã dùng tốc độ của mình lao về phía trước. Nếu phải so sánh thì tốc độ bây giờ của Phi đã vượt hơn tốc độ lần trước cậu ta chạy đuổi theo Phi Mã. Mà đồng thời cậu ta còn vận dụng cả phương thức lăng không lúc trước nữa. Vậy nên tốc độ di chuyển của cả hai vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã trở lại vị trí lúc trước nhóm tụ họp. Trong thời gian Phi lao đi, Tuyết Liên chỉ im lặng tựa đầu vào ngực Phi. Còn tiểu Phi Mã hay còn gọi là tiểu Bạch chỉ đang lim dim mắt cảm nhận tốc độ kinh khủng này. Sẽ sớm thôi, nó sẽ đạt được tốc độ như hiện giờ. Thậm chí là nhanh hơn nữa.
Khi đến nơi, cả hai người chỉ thấy một vùng khá rộng được nhóm bếp cùng dấu vết có người đã từng nghĩ lại tại nơi này. Phi quay qua quay lại vài vòng rồi cậu ta thở dài.
- Họ đã đi sớm một bước rồi, giờ chúng ta phải đuổi theo họ này. Cái đám chết tiệt.
Tuyết Liên cười cười đứng cạnh Phi:
- Có gì đâu anh, chắc họ cũng có nỗi khổ ấy mà. Đừng có cằn nhằn nữa, đi thôi.
Vừa nói, Tuyết Liên vừa đưa tay kéo kéo Phi lôi đi. Cậu ta chỉ còn cách bắt đắt dĩ bước theo Tuyết Liên. Tiểu Phi Mã vốn nằm yên trong lòng Tuyết Liên đến đây cũng nhảy xuống mặt đất lao đi về đâu không biết. Tuyết Liên vừa định gọi nó quay lại thì Phi đã cản cô ấy.
- Cứ để nó đi đi, nó nhất định phải trải qua chinh chiến mới khôn lớn lên được.
Tuyết Liên chỉ còn biết gật đầu rồi, thế nhưng cô ấy chợt lo lắng:
- Nếu nó đi lạc thì sao anh? Không được…
Chưa nói hết, Phi lại giữ tay cô ấy cười cười chọc ghẹo:
- Coi kìa, lo quá không hà. Tiểu Phi… à hừm… tiểu Bạch nó có liên kết tâm trí với anh mà. Em yên tâm đi, sẽ không sao đâu.
Vốn Phi định nói là tiểu Phi Mã, thế nhưng cậu ta nhận thấy ánh mắt sắc bén của Tuyết Liên nên đành phải đổi lại trong tức thời. Sau câu nói của Phi, Tuyết Liên gật gật đầu rồi cô ây lại trở về tâm trạng bình thường, không lo không nghĩ đi bên cạnh Phi.
Quay qua nói về nhóm Bạch Hàn. Họ xuất phát từ sớm, hơn nữa còn đi liên tục. Thế nhưng những người có tâm thần hơi cao chút là có thể nhận ra một luồng sát ý lạnh lẽo như có như không liên tục bám theo họ. Mới đầu thì luồng sát khí này khá mờ nhạt. Vậy nhưng dần dần nó lại trở nên mạnh mẽ hơn, điều này khiến cho cả nhóm vô cùng đau đầu. Con Băng Giác Lang thì vẫn đi theo Bạch Hàn. Thế nhưng nó lại không biết luồng sát khí kia phát ra từ đâu. Mà cũng phải nói là họ còn khá may mắn, chỉ trong hai ngày, họ đã đến được biên giới Thủy Tinh thành rồi. Hai ngày nay, vừa phải phòng tránh luồng sát khí kia, vừa liên tục di chuyển. Việc này khiến cho cả nhóm mệt lả về tâm thần lẫn thể xác. Thứ họ cần lúc này chính là một nơi có thể an toàn để đặt lưng xuống nghĩ ngơi. Khi vừa đến biên giới ấy, họ dường như ngay lập tức quên đi cái cảm giác mệt mỏi kia.
Biên giới Thủy Tinh thành vốn là một vách núi cao ngất ngưỡng mà từ đây có thể chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp của Thủy Tinh thành. Trước mặt họ lúc này hiện ra một khung cảnh đẹp đến nghẹt thở. Một thành phố tráng lệ được xây dựng hoàn toàn bằng thủy tinh trong suốt. Vẻ đẹp kỳ vĩ của Thủy Tinh thành không chỉ bao hàm bởi kiệt tác: ngôi thành làm hoàn toàn bằng thủy tinh mà còn do khung cảnh xung quanh nó góp phần tạo dựng nữa. Bao bọc lấy cả ngôi thành là một hồ nước cực kỳ rộng do những thác nước đổ xuống liên tục. Những màn sương mờ xuất hiện từ thác nước không lúc nào ngơi nghĩ kiến cho Thủy Tinh thành trở thành nơi có khí hậu vô cùng mát mẻ. Và màn sương này cũng khiến cho Thủy Tinh thành trở nên lung linh, mỹ lệ dưới ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời. Giữa vách núi biên giới vĩ đại có một khe rãnh rất lớn, phía sau khe nứt của vách núi đó chính là mặt biển rộng lớn. Mặt hồ kia có một lượng nước khổng lồ chảy ra biển lớn. Vừa được cấp nguồn từ những dòng thác đổ trắng xóa, vừa chảy vội ra biển rộng bao la, điều này khiến cho mặt nước trong hồ trở nên trong xanh đến kỳ lạ. Vòng quanh hồ khoảng hơn trăm dặm lại là cánh đồng cỏ xanh rì màu mạ non đẹp đến mê hồn. Mỗi khi có gió, cánh đồng cỏ lại như reo lên đùa giỡn với gió. Thủy Tinh thành xứng danh là ngôi thành mỹ lệ bật nhất thế giới này quả thật không sai. Khung cảnh vừa thiên nhiên vừa nhân tạo lại vô cùng hòa hợp như vậy thật không có nơi thứ 2 có thể xuất hiện được.
Cả bọn ngay lập tức bị choáng ngợp trước khung cảnh trong mắt họ. Quá đẹp, đẹp đến mê hồn. Đó chính là tâm lý hiện giờ của bọn họ. Họ hiện giờ chỉ muốn lao thật nhanh xuống Thủy Tinh thành mà nghĩ ngơi lấy lại sức thôi. Nếu như có thể, họ chỉ muốn đóng quân ở đây cho đến cuối đời. Nhưng vừa nghĩ đến đó thì đã có người thở dài. Việc đó vốn thật là không thể mà. Lúc này, âm thanh của Hải Yến cất lên:
- Được rồi mọi người, đừng trầm trồ nữa, đi tiếp thôi. Chúng ta cũng gần đến nơi rồi.
Lúc này cả bọn mới tỉnh giấc lại. Họ bèn lẽo đẽo đi phía sau Hải Yến, mặc dù khung cảnh này họ không muốn rời mắt chút nào.
Con đường tiếp theo mà họ đi chính là ở trong một hang động nằm ẩn trong vách núi. Con đường này khá rộng rãi cũng như vô cùng tráng lệ. Chiều cao của hang khoảng tầm hơn hai mét với vô số nhũ đá và hoa văn kỳ dị kết thành. Mà nhũ đá ở nơi đây lại phát ra những ánh sáng dịu nhẹ soi sáng màn đêm vốn tối tăm của hang động. Màu ánh sáng không lóa mắt mà lại dịu dàng như xoa dịu tâm hồn những con người vốn đang mệt mỏi này vậy. Và hòa chung với ánh sáng đó chính là những loại nấm nhỏ kỳ lạ mọc xuyên xuốt con đường trong vách núi này. Những loài nấm có khả năng phát sáng phù hợp với ánh sáng của nhũ đá. Cả hai thứ này khiến cho quãng đường đi xuống Thủy Tinh thành này không hề nhàm chán chút nào. Đồng thời không khí ở nơi này cũng vô cùng mát mẻ, nó lại pha chút mùi hương gì đó thật khiến cho người ta phải hoài niệm. Mùi hương này không chỉ khiến người ta như nhớ lại cái gì đó mà còn giúp họ trở nên thư thái dễ chịu vô cùng, không lo không nghĩ ngợi gì về con đường phía trước nhiều nữa.
Dạ Nguyệt hiện giờ đã thích mê nơi này rồi. Cô ấy vốn từ nhỏ đã ở bên cạnh ngài Thiên Nhân. Thế nên cô ấy không hề biết nhiều về thế giới này. Những điều cô ấy biết vốn cũng chỉ trong những trang sách có trong thư viện của ngài Thiên Nhân mà thôi. Thế nên lần này được chiêm ngưỡng một kiệt tác thiên nhiên đẹp đến không thể diễn tả như vậy khiến cho cô ấy thật sự thích thú vô cùng. Ngoài cô ấy ra, còn có cả bốn tên con trai cũng đang há hốc mồm trước vẻ đẹp này. Đứng từ trên cao được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Thủy Tinh thành, giờ đi vào trong hang động cũng có một vẻ đẹp mê ly đến lạc mất hồn phách như vậy. Bọn họ quả thật không thể nào tưởng tượng nổi là có một ngày họ có thể được chiêm ngưỡng một vẻ đẹp mê hồn đến vậy. Bản thân bọn họ lúc ở thế giới bên kia cũng đã đi du ngoạn rất nhiều nơi, nhưng chưa có nơi nào có thể so sánh với Thủy Tinh thành này. Không thể nói là đẹp, chỉ có thể gọi là tuyệt mỹ.
Càng đi xuống sâu, không khí trong hang càng trở nên mát mẻ dễ chịu. Phong Lam cứ hít lấy hít để cái không khí nhẹ nhàng mà thanh thoát này. Đối với một người khiều khiển gió như cậu ta thì không khí như vậy chính là thứ gì đó mà cậu ta vô cùng thích thú. Nó không những giúp cho khả năng điều khiển gió của cậu ta tăng lên mà còn khiến cho đầu óc cậu ta vô cùng thư thái. Quả thật lúc cả bọn vừa đến biên giới Thủy Tinh thành chính là họ đã gần như đặt chân sang một thế giới khác rồi.
Ánh sáng cuối hang động dịu nhẹ chiếu tới mắt họ làm họ nheo lại đôi chút, thế rồi cả bọn nhanh chóng thích nghi với thứ ánh sáng chang hòa đó. Trước mặt họ là một cánh đồng cỏ xanh rì rộng lớn. Những cơn gió thoang thoảng thổi quanh làm cho cánh đồng reo lên những âm điệu vui vẻ. Âm thanh nhẹ nhàng này làm cho đầu óc cả bọn chợt thả lỏng. Không lo không nghĩ về những điều có thể sẽ xảy ra phía trước. Phía xa xa, những tiếng ầm ầm vang vọng như những đoàn quân oai hùng đang hành quân được phát ra từ những thác nước làm cả bọn bổng nổi lên hào khí. Những màn sương mù lan ra bao quanh khắp cả ngôi thành vốn làm bằng thủy tinh. Ánh nắng dịu nhẹ soi sáng, không quá màu mè, không quá chói mắt. Cả ngôi thành và vị thế mang lại cho nó vẻ đẹp hài hòa vô cùng cân đối. Màu xanh của cánh đồng cỏ hòa chung với màu xanh lam của mây trời, màu trắng trong của mặt hồ nước ánh lên những tia nắng vàng rực nhẹ nhàng, màu trắng tinh khiết của ngôi thành hoàn toàn bằng thủy tinh kia, màu trắng bạc và pha chút mờ ảo của những thác nước rũ xuống mặt hồ. Một bức tranh quá tuyệt mỹ, quá hoàn hảo. Nếu như nhìn từ trên cao đã đẹp, thì đứng tại đây, trước khung cảnh này, họ mới cảm nhận được hoàn toàn vẻ đẹp kia. Một vẻ đẹp dịu dàng, nhưng lại khiến con người ta cảm thấy như trở nên nhỏ bé lại vậy. Họ thật sự cảm phục người nào đã có công xây dựng nên một ngôi thành hoàn hảo với thiên nhiên đến vậy.
- Em nghe nói, ngôi thành này đã có lịch sử hơn 1000 năm. Người xây dựng nó là một nhà kiến trúc với khả năng điều khiển thủy tinh hoàn hảo. Nghe đồn rằng ông ấy đã gần vượt khỏi Power Vô Cực.
Cả nhóm vừa đi về phía Thủy Tinh thành vừa lắng nghe những điều mà Hải Yến đã tìm hiểu về Thủy Tinh thành này.
- Hơn nữa, trong ngôi thành này còn có một con thần thú truyền thuyết cư ngụ. Nhưng chưa ai gặp mặt được nó cả.
Cả bọn đồng loạt gật gù. Thần thú truyền thuyết sao, không phải ca đây cũng đang có một con thần thú đi theo bên cạnh sao. Vừa suy nghĩ, Bạch Hàn vừa quay nhìn Băng Giác Lang. Thế nhưng nó đã biến mất tự lúc nào, trên áo cậu ta còn đính một mảnh nhỏ sừng của Băng Giác Lang. Thế nhưng dường như cậu ta không để ý thấy. Bạch Hàn ngay lập tức truyền đi tâm ý tương thông cho Băng Giác Lang và chỉ nhận được một câu trả lời là nó cảm thấy trong thành có điều gì đó mà thôi. Cậu ta cũng chỉ còn cách cười khổ lắc đầu. Lúc này câu hỏi của Phong Lam cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu ta:
- Nếu nói vậy thì người xây dựng nơi này hẳn là một trong năm người có sức mạnh Power vượt Vô Cực hay sao.
Hải Yến lắc đầu:
- Không, người ấy chỉ gần đạt đến Power vượt Vô cực thôi. Bởi vì trong lúc quá độ người đó đã không thể vượt qua mà bị phản trệ. Thế nên người đó sau khi hoàn thành xong Thủy Tinh thành thì người đó đã biến mất không thấy dấu vết. Không ai tìm được xác ông ấy. Không ai biết sau khi bị phản trệ người ấy có còn sống hay không nữa.
Tôn Giang thở dài rồi nói:
- Có thể có người sống sau khi bị phản trệ sao?
Phong Lam lắc đầu:
- Cậu không biết, trong một vài quyển sách cổ kể lại. Những người bị phản trệ khi quá độ. Nếu như có thể bình tĩnh mà từ bỏ, gặp cơ duyên có thể sẽ quá độ lại lần nữa. Nhưng với lúc quá độ sang vượt Vô cực thì độ nguy hiểm có thể nói là không thể hình dung.
Cả bọn ngay lập tức trố mắt nhìn Phong Lam như người trên trời xuống. Phong Lam khẽ ho vài cái rồi nói:
- Là đọc trong sách cổ của sư phụ. Không cần ngạc nhiên.
Hồng Long nhăn mặt:
- Này Phong Lam, cậu giải thích thêm chút nữa đi. Tớ không hiểu cho lắm. Có thể từ bỏ đang quá độ hay sao?
- Cái này… tớ cũng không biết. Nhưng tớ chỉ biết là những người có thể từ bỏ quá độ như vậy. Đến khi người đó có thể đạt được cấp độ đã từ bỏ quá độ lúc trước thì người đó sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng. Thế nhưng để có thể đạt quá độ nâng cấp như cũ thì là phải nói đến duyên phận của người đó mà thôi. Và quá độ lúc đó sẽ nguy hiểm gấp nhiều lần quá độ lúc từ bỏ.
Ở một nơi xa trong rừng, Phi đang khoát tay Tuyết Liên bỗng vội hắc hơi một cái rõ to. Phi đưa tay lên quẹt quẹt mũi:
- Không biết tên nào đang nói xấu ta nhỉ?
Tuyết Liên nhăn mặt:
- Có hắc hơi không cũng nghĩ là có người nhắc anh nữa à. Anh nghĩ là cô bé nào ấy.
Phi gãi gãi tai:
- Có mùi dấm ở đây nhỉ? Anh chỉ nói vậy thôi mà.
- Ai thèm ghen anh. Hừ.
Dứt lời, Tuyết Liên liền quay mặt đi. Phi cười rồi xoa đầu Tuyết Liên:
- Thôi nào cô bé. Anh có ai đâu để nhắc. Ghen bậy bạ quá.
- Đã bảo ai thèm ghen anh.
Phi làm mặt dày ôm chặt lấy cô ấy. Tuyết Liên ngay lập tức vùng vẫy:
- Buông em ra, anh đáng ghét.
Phi cười hì hì:
- Em nghĩ là anh có buông cô bé dễ thương đến vậy ra hay không.
- Anh…
Cô ấy không còn gì để nói nữa. Cái cậu Phi này cũng quá bá đạo rồi đó. Mà ai biểu mình yêu người ta làm gì cơ chứ. Cô ấy cũng chỉ còn biết cách chịu đựng thôi. Bất chợt cô ấy mỉm cười.
Quay lại nhóm Bạch Hàn, lúc này họ đã đứng trước cổng thành rồi. Một cánh cổng cũng được làm hoàn toàn bằng pha lê trong suốt. Cánh cổng cao hơn 5 mét. Trên cổng có khắc ba chữ Thủy Tinh thành hệt như rồng bay phượng múa. Nét chữ cứng cáp có hồn khiến cho người xem cảm thấy được người viết nên cánh cổng này là một người vô cùng chính trực vậy. Phía sau cánh cổng to lớn vĩ đại đó chính là một cây cầu rộng lớn cũng hoàn toàn làm bằng Thủy Tinh. Đến lúc này cả bọn cũng chỉ còn biết há hốc mồm trước sự hoành tráng của Thủy Tinh thành này. Hai bên cổng thành, một người lính chạy vội ra chận đường cả nhóm:
- Các ngươi là ai?
Người lính đưa thanh kiếm ngang người hướng về phía nhóm Bạch Hàn. Hải Yến vội vàng đứng ra:
- Đây là lệnh bài ra vào Thủy Tinh thành. Mong ngài xem xét.
Người lính nhận lấy lệnh bài. Nó khá nhỏ, chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay. Thế nhưng khi người lính đó vừa nhận được lệnh bài thì hắn ta đã vội vàng quỳ xuống. Mà đồng thời những tên lính xung quanh cũng vội vàng quỳ xuống.
- Thuộc hạ không biết tội. Mong quận chúa tha tội.
Cả bọn trố mắt nhìn về phía Hải Yến. Bạch Hàn cười nghiêng đầu nhìn Hải Yến:
- Quận chúa hở?
Hải Yến cũng ngạc nhiên chỉ vào người mình:
- Ngươi có nhầm không. Ta là quận chúa.
Hắn ta vẫn quỳ ở đó đáp lời:
- Vâng, thuộc hạ mới được nhận thông báo từ chính đức vua. Người xuất trình thẻ bài này chính là quận chúa mới được phong tước. Sau khi người đến phải ngay lập tức dẫn người vào hoàng cung ra mắt đức vua.
Hải Yến ngạc nhiên quay nhìn mọi người. Bạch Hàn vội vàng đáp lời thay cô ấy:
- Mời ngươi đưa bọn ta đến gặp đức vua.
Tên lính vội vàng vâng dạ rồi hắn ta quay người đi trước dẫn đường. Ở phía sau hắn, mọi người nhanh chóng đi theo. Trong đó Hải Yến đã chưa thoát khỏi cảm giác bỡ ngỡ. Bạch Hàn cười cười vỗ vai cô ấy:
- Không sao đâu em. Dù có chuyện gì anh vẫn sẽ bên em mà.
Hải Yến chỉ đành gật đầu nhẹ nhàng, dù cho cô ấy vẫn còn không biết có chuyện gì đã xảy đến với mình nữa.
- Cuối cùng cũng về đến cánh rừng rồi. Ngồi một khoảng thời gian dài nhìn cảnh biển đơn điệu cũng phát chán.
Tuyết Liên cười khúc khích trong lòng Phi đáp trả:
- Vậy ai bảo là dù sao lâu rồi không được ngắm cảnh biển nhỉ?
Phi gãi gãi tai:
- Ờ thì, anh tưởng chỉ trong chốc lát thôi. Ai ngờ con ngựa này lại bay lâu đến vậy chứ.
Con ngựa như hiểu ý câu nói của Phi, nó hý một tràng dài tức giận. Nhưng chỉ trong thoáng chốc là nó vội im bặt miệng lại. Bởi vì lúc nó vừa tức giận thì tiểu Phi Mã vốn đang ngủ say trong lòng Tuyết Liên đã kêu lên một tiếng. Dù tốc độ bay không bằng mấy người, nhưng mà giờ đang chở mấy người mà. Con ngựa bay hừ hừ trong miệng vài tiếng. Tuyết Liên vỗ nhẹ nhẹ vào cổ nó vài cái:
- Ngươi không cần quan tâm anh ấy làm gì đâu.
Sau câu nói của Tuyết Liên, con ngựa hình như trở nên rất vui vẻ. tốc độ của nó có vẻ như nhanh hơn được chút xíu. Dù sao thì trong mắt Phi, tốc độ này cũng chả ăn nhầm vào đâu. Cậu ta lại ngáp thêm một cái thật dài nữa. Tuyết Liên lúc này chợt nói:
- Anh thấy đề nghị của em ra sao.
Phi ngơ ngác hỏi lại cô ấy:
- Đề nghị gì vậy em?
Tuyết Liên nhăn mặt đánh nhẹ vào bàn tay đang ôm lấy người cô ấy:
- Anh đấy, người ta nói mà không chịu để ý gì hết à.
Phi cười xòa ôm siết lấy cô ấy rồi khẽ nói vào tai Tuyết Liên:
- Thôi mà. Nói lại cho anh nghe đi.
Tuyết Liên đang định đánh Phi vì cái cách nói này của cậu ta làm cô ấy không thể chịu nổi, thế nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh nói lại cho Phi nghe:
- Em định đặt tên cho tiểu Phi Mã là tiểu Bạch. Anh thấy thế nào?
Phi vuốt vuốt cằm mấy cái, nghĩ ngợi thật lâu rồi nói:
- Anh thấy… cái tên này…
Tuyết Liên quay lại nhìn Phi ngồi phía sau, đôi mắt to tròn chớp chớp làm Phi bất chợt cười khổ. Cậu ta làm lơ quay mặt đi:
- Anh nghĩ, em nên hỏi ý kiến tiểu Phi Mã thì tốt hơn. Anh không có ý kiến.
Tuyết Liên phùng má giận dỗi quay đi, rồi cô ấy lại vỗ về cùng nói nhỏ với tiểu Phi Mã. Nói được một lát, nó dường như cũng không chịu nổi Tuyết Liên. Tiểu Phi Mã giương đầu lên nhìn Phi tỏ vẻ cầu cứu. Phi cười khan vài tiếng rồi quay đầu đi giả vờ huýt sáo không để ý đến nó. Tiểu Phi Mã hừ hừ trong miệng nó vài tiếng. Tuyết Liên thì không muốn tha cho tiểu Phi Mã chút nào. Cô ấy liên tục nằng nì tiểu Phi Mã khiến cho nó cũng cảm thấy khó chịu. Thế nhưng dù khó chịu thì nó vẫn không nỡ từ chối Tuyết Liên. Dù sao thì cảm tình của nó với Tuyết Liên cũng nhiều hơn Phi mà. Chẳng bao lâu, nó cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý. Cô bé Tuyết Liên này quả thật nếu nó không đồng ý thì sẽ không tha cho nó đây mà. Phi ngồi phía sau cũng chỉ thở dài chia buồn cùng tiểu Phi Mã. Tiểu Bạch, quả thật có chút không xứng với danh phận của nó. Thế nhưng biết sao bây giờ, Tuyết Liên đã chọn thì dù mi không thích cũng phải nói thích.
Chợt lúc này, cậu ta đã thấy được vị trí mà hôm qua cậu ta đã chiến đấu chết sống với Phi Mã. Phi nói với con ngựa bay đang chở họ:
- Đến đây để ta chúng ta xuống được rồi.
Con ngựa bay hý lên rồi nó đáp nhẹ xuống mặt đất. Phi nhảy vọt xuống trước, sau đó cậu ta đỡ lấy Tuyết Liên xuống. Cô ấy cùng Phi đưa tay vẫy vẫy tạm biệt con ngựa bay. Tiểu Phi Mã cũng hý nhẹ một tiếng. Con ngựa bay đạp vó trên không rồi dần dần biến mất trong cánh rừng thẳm. Phi cùng Tuyết Liên xoay người rời khỏi chỗ này, cậu ta choàng tay qua người cô ấy. Tuyết Liên đỏ mặt vội nói lảng sang chuyện khác:
- Sao anh lại xuống ngựa mà đi bộ vậy.
Phi cười hề hề nói:
- Cưỡi nó vừa đau lưng, lại chậm chạp. Thà đi bộ sướng hơn em à.
Tuyết Liên đánh nhẹ vào người Phi mấy cái:
- Anh đấy, anh quên là lúc trước anh phải đuổi một quãng xa mới đến được chỗ này à.
Phi lúc này há hốc mồm, cậu ta lấy tay đập đập trán mấy cái rồi cười khổ:
- Quả thật anh không nhớ.
Tuyết Liên chỉ còn cách lắc đầu ngán ngẩm với anh chàng Phi này. Bất chợt vào lúc cô ấy lắc đầu, Phi đã cực kỳ nhanh bế xốc cô ấy lên làm Tuyết Liên giật bắn người. Cô ấy vội vàng la lên:
- Thả em xuống, anh đang làm gì vậy? Thả em xuống!!!
Phi chỉ cười cười nói:
- Im lặng xíu đi cô bé.
Nói xong, Phi đã dùng tốc độ của mình lao về phía trước. Nếu phải so sánh thì tốc độ bây giờ của Phi đã vượt hơn tốc độ lần trước cậu ta chạy đuổi theo Phi Mã. Mà đồng thời cậu ta còn vận dụng cả phương thức lăng không lúc trước nữa. Vậy nên tốc độ di chuyển của cả hai vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã trở lại vị trí lúc trước nhóm tụ họp. Trong thời gian Phi lao đi, Tuyết Liên chỉ im lặng tựa đầu vào ngực Phi. Còn tiểu Phi Mã hay còn gọi là tiểu Bạch chỉ đang lim dim mắt cảm nhận tốc độ kinh khủng này. Sẽ sớm thôi, nó sẽ đạt được tốc độ như hiện giờ. Thậm chí là nhanh hơn nữa.
Khi đến nơi, cả hai người chỉ thấy một vùng khá rộng được nhóm bếp cùng dấu vết có người đã từng nghĩ lại tại nơi này. Phi quay qua quay lại vài vòng rồi cậu ta thở dài.
- Họ đã đi sớm một bước rồi, giờ chúng ta phải đuổi theo họ này. Cái đám chết tiệt.
Tuyết Liên cười cười đứng cạnh Phi:
- Có gì đâu anh, chắc họ cũng có nỗi khổ ấy mà. Đừng có cằn nhằn nữa, đi thôi.
Vừa nói, Tuyết Liên vừa đưa tay kéo kéo Phi lôi đi. Cậu ta chỉ còn cách bắt đắt dĩ bước theo Tuyết Liên. Tiểu Phi Mã vốn nằm yên trong lòng Tuyết Liên đến đây cũng nhảy xuống mặt đất lao đi về đâu không biết. Tuyết Liên vừa định gọi nó quay lại thì Phi đã cản cô ấy.
- Cứ để nó đi đi, nó nhất định phải trải qua chinh chiến mới khôn lớn lên được.
Tuyết Liên chỉ còn biết gật đầu rồi, thế nhưng cô ấy chợt lo lắng:
- Nếu nó đi lạc thì sao anh? Không được…
Chưa nói hết, Phi lại giữ tay cô ấy cười cười chọc ghẹo:
- Coi kìa, lo quá không hà. Tiểu Phi… à hừm… tiểu Bạch nó có liên kết tâm trí với anh mà. Em yên tâm đi, sẽ không sao đâu.
Vốn Phi định nói là tiểu Phi Mã, thế nhưng cậu ta nhận thấy ánh mắt sắc bén của Tuyết Liên nên đành phải đổi lại trong tức thời. Sau câu nói của Phi, Tuyết Liên gật gật đầu rồi cô ây lại trở về tâm trạng bình thường, không lo không nghĩ đi bên cạnh Phi.
Quay qua nói về nhóm Bạch Hàn. Họ xuất phát từ sớm, hơn nữa còn đi liên tục. Thế nhưng những người có tâm thần hơi cao chút là có thể nhận ra một luồng sát ý lạnh lẽo như có như không liên tục bám theo họ. Mới đầu thì luồng sát khí này khá mờ nhạt. Vậy nhưng dần dần nó lại trở nên mạnh mẽ hơn, điều này khiến cho cả nhóm vô cùng đau đầu. Con Băng Giác Lang thì vẫn đi theo Bạch Hàn. Thế nhưng nó lại không biết luồng sát khí kia phát ra từ đâu. Mà cũng phải nói là họ còn khá may mắn, chỉ trong hai ngày, họ đã đến được biên giới Thủy Tinh thành rồi. Hai ngày nay, vừa phải phòng tránh luồng sát khí kia, vừa liên tục di chuyển. Việc này khiến cho cả nhóm mệt lả về tâm thần lẫn thể xác. Thứ họ cần lúc này chính là một nơi có thể an toàn để đặt lưng xuống nghĩ ngơi. Khi vừa đến biên giới ấy, họ dường như ngay lập tức quên đi cái cảm giác mệt mỏi kia.
Biên giới Thủy Tinh thành vốn là một vách núi cao ngất ngưỡng mà từ đây có thể chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp của Thủy Tinh thành. Trước mặt họ lúc này hiện ra một khung cảnh đẹp đến nghẹt thở. Một thành phố tráng lệ được xây dựng hoàn toàn bằng thủy tinh trong suốt. Vẻ đẹp kỳ vĩ của Thủy Tinh thành không chỉ bao hàm bởi kiệt tác: ngôi thành làm hoàn toàn bằng thủy tinh mà còn do khung cảnh xung quanh nó góp phần tạo dựng nữa. Bao bọc lấy cả ngôi thành là một hồ nước cực kỳ rộng do những thác nước đổ xuống liên tục. Những màn sương mờ xuất hiện từ thác nước không lúc nào ngơi nghĩ kiến cho Thủy Tinh thành trở thành nơi có khí hậu vô cùng mát mẻ. Và màn sương này cũng khiến cho Thủy Tinh thành trở nên lung linh, mỹ lệ dưới ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời. Giữa vách núi biên giới vĩ đại có một khe rãnh rất lớn, phía sau khe nứt của vách núi đó chính là mặt biển rộng lớn. Mặt hồ kia có một lượng nước khổng lồ chảy ra biển lớn. Vừa được cấp nguồn từ những dòng thác đổ trắng xóa, vừa chảy vội ra biển rộng bao la, điều này khiến cho mặt nước trong hồ trở nên trong xanh đến kỳ lạ. Vòng quanh hồ khoảng hơn trăm dặm lại là cánh đồng cỏ xanh rì màu mạ non đẹp đến mê hồn. Mỗi khi có gió, cánh đồng cỏ lại như reo lên đùa giỡn với gió. Thủy Tinh thành xứng danh là ngôi thành mỹ lệ bật nhất thế giới này quả thật không sai. Khung cảnh vừa thiên nhiên vừa nhân tạo lại vô cùng hòa hợp như vậy thật không có nơi thứ 2 có thể xuất hiện được.
Cả bọn ngay lập tức bị choáng ngợp trước khung cảnh trong mắt họ. Quá đẹp, đẹp đến mê hồn. Đó chính là tâm lý hiện giờ của bọn họ. Họ hiện giờ chỉ muốn lao thật nhanh xuống Thủy Tinh thành mà nghĩ ngơi lấy lại sức thôi. Nếu như có thể, họ chỉ muốn đóng quân ở đây cho đến cuối đời. Nhưng vừa nghĩ đến đó thì đã có người thở dài. Việc đó vốn thật là không thể mà. Lúc này, âm thanh của Hải Yến cất lên:
- Được rồi mọi người, đừng trầm trồ nữa, đi tiếp thôi. Chúng ta cũng gần đến nơi rồi.
Lúc này cả bọn mới tỉnh giấc lại. Họ bèn lẽo đẽo đi phía sau Hải Yến, mặc dù khung cảnh này họ không muốn rời mắt chút nào.
Con đường tiếp theo mà họ đi chính là ở trong một hang động nằm ẩn trong vách núi. Con đường này khá rộng rãi cũng như vô cùng tráng lệ. Chiều cao của hang khoảng tầm hơn hai mét với vô số nhũ đá và hoa văn kỳ dị kết thành. Mà nhũ đá ở nơi đây lại phát ra những ánh sáng dịu nhẹ soi sáng màn đêm vốn tối tăm của hang động. Màu ánh sáng không lóa mắt mà lại dịu dàng như xoa dịu tâm hồn những con người vốn đang mệt mỏi này vậy. Và hòa chung với ánh sáng đó chính là những loại nấm nhỏ kỳ lạ mọc xuyên xuốt con đường trong vách núi này. Những loài nấm có khả năng phát sáng phù hợp với ánh sáng của nhũ đá. Cả hai thứ này khiến cho quãng đường đi xuống Thủy Tinh thành này không hề nhàm chán chút nào. Đồng thời không khí ở nơi này cũng vô cùng mát mẻ, nó lại pha chút mùi hương gì đó thật khiến cho người ta phải hoài niệm. Mùi hương này không chỉ khiến người ta như nhớ lại cái gì đó mà còn giúp họ trở nên thư thái dễ chịu vô cùng, không lo không nghĩ ngợi gì về con đường phía trước nhiều nữa.
Dạ Nguyệt hiện giờ đã thích mê nơi này rồi. Cô ấy vốn từ nhỏ đã ở bên cạnh ngài Thiên Nhân. Thế nên cô ấy không hề biết nhiều về thế giới này. Những điều cô ấy biết vốn cũng chỉ trong những trang sách có trong thư viện của ngài Thiên Nhân mà thôi. Thế nên lần này được chiêm ngưỡng một kiệt tác thiên nhiên đẹp đến không thể diễn tả như vậy khiến cho cô ấy thật sự thích thú vô cùng. Ngoài cô ấy ra, còn có cả bốn tên con trai cũng đang há hốc mồm trước vẻ đẹp này. Đứng từ trên cao được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Thủy Tinh thành, giờ đi vào trong hang động cũng có một vẻ đẹp mê ly đến lạc mất hồn phách như vậy. Bọn họ quả thật không thể nào tưởng tượng nổi là có một ngày họ có thể được chiêm ngưỡng một vẻ đẹp mê hồn đến vậy. Bản thân bọn họ lúc ở thế giới bên kia cũng đã đi du ngoạn rất nhiều nơi, nhưng chưa có nơi nào có thể so sánh với Thủy Tinh thành này. Không thể nói là đẹp, chỉ có thể gọi là tuyệt mỹ.
Càng đi xuống sâu, không khí trong hang càng trở nên mát mẻ dễ chịu. Phong Lam cứ hít lấy hít để cái không khí nhẹ nhàng mà thanh thoát này. Đối với một người khiều khiển gió như cậu ta thì không khí như vậy chính là thứ gì đó mà cậu ta vô cùng thích thú. Nó không những giúp cho khả năng điều khiển gió của cậu ta tăng lên mà còn khiến cho đầu óc cậu ta vô cùng thư thái. Quả thật lúc cả bọn vừa đến biên giới Thủy Tinh thành chính là họ đã gần như đặt chân sang một thế giới khác rồi.
Ánh sáng cuối hang động dịu nhẹ chiếu tới mắt họ làm họ nheo lại đôi chút, thế rồi cả bọn nhanh chóng thích nghi với thứ ánh sáng chang hòa đó. Trước mặt họ là một cánh đồng cỏ xanh rì rộng lớn. Những cơn gió thoang thoảng thổi quanh làm cho cánh đồng reo lên những âm điệu vui vẻ. Âm thanh nhẹ nhàng này làm cho đầu óc cả bọn chợt thả lỏng. Không lo không nghĩ về những điều có thể sẽ xảy ra phía trước. Phía xa xa, những tiếng ầm ầm vang vọng như những đoàn quân oai hùng đang hành quân được phát ra từ những thác nước làm cả bọn bổng nổi lên hào khí. Những màn sương mù lan ra bao quanh khắp cả ngôi thành vốn làm bằng thủy tinh. Ánh nắng dịu nhẹ soi sáng, không quá màu mè, không quá chói mắt. Cả ngôi thành và vị thế mang lại cho nó vẻ đẹp hài hòa vô cùng cân đối. Màu xanh của cánh đồng cỏ hòa chung với màu xanh lam của mây trời, màu trắng trong của mặt hồ nước ánh lên những tia nắng vàng rực nhẹ nhàng, màu trắng tinh khiết của ngôi thành hoàn toàn bằng thủy tinh kia, màu trắng bạc và pha chút mờ ảo của những thác nước rũ xuống mặt hồ. Một bức tranh quá tuyệt mỹ, quá hoàn hảo. Nếu như nhìn từ trên cao đã đẹp, thì đứng tại đây, trước khung cảnh này, họ mới cảm nhận được hoàn toàn vẻ đẹp kia. Một vẻ đẹp dịu dàng, nhưng lại khiến con người ta cảm thấy như trở nên nhỏ bé lại vậy. Họ thật sự cảm phục người nào đã có công xây dựng nên một ngôi thành hoàn hảo với thiên nhiên đến vậy.
- Em nghe nói, ngôi thành này đã có lịch sử hơn 1000 năm. Người xây dựng nó là một nhà kiến trúc với khả năng điều khiển thủy tinh hoàn hảo. Nghe đồn rằng ông ấy đã gần vượt khỏi Power Vô Cực.
Cả nhóm vừa đi về phía Thủy Tinh thành vừa lắng nghe những điều mà Hải Yến đã tìm hiểu về Thủy Tinh thành này.
- Hơn nữa, trong ngôi thành này còn có một con thần thú truyền thuyết cư ngụ. Nhưng chưa ai gặp mặt được nó cả.
Cả bọn đồng loạt gật gù. Thần thú truyền thuyết sao, không phải ca đây cũng đang có một con thần thú đi theo bên cạnh sao. Vừa suy nghĩ, Bạch Hàn vừa quay nhìn Băng Giác Lang. Thế nhưng nó đã biến mất tự lúc nào, trên áo cậu ta còn đính một mảnh nhỏ sừng của Băng Giác Lang. Thế nhưng dường như cậu ta không để ý thấy. Bạch Hàn ngay lập tức truyền đi tâm ý tương thông cho Băng Giác Lang và chỉ nhận được một câu trả lời là nó cảm thấy trong thành có điều gì đó mà thôi. Cậu ta cũng chỉ còn cách cười khổ lắc đầu. Lúc này câu hỏi của Phong Lam cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu ta:
- Nếu nói vậy thì người xây dựng nơi này hẳn là một trong năm người có sức mạnh Power vượt Vô Cực hay sao.
Hải Yến lắc đầu:
- Không, người ấy chỉ gần đạt đến Power vượt Vô cực thôi. Bởi vì trong lúc quá độ người đó đã không thể vượt qua mà bị phản trệ. Thế nên người đó sau khi hoàn thành xong Thủy Tinh thành thì người đó đã biến mất không thấy dấu vết. Không ai tìm được xác ông ấy. Không ai biết sau khi bị phản trệ người ấy có còn sống hay không nữa.
Tôn Giang thở dài rồi nói:
- Có thể có người sống sau khi bị phản trệ sao?
Phong Lam lắc đầu:
- Cậu không biết, trong một vài quyển sách cổ kể lại. Những người bị phản trệ khi quá độ. Nếu như có thể bình tĩnh mà từ bỏ, gặp cơ duyên có thể sẽ quá độ lại lần nữa. Nhưng với lúc quá độ sang vượt Vô cực thì độ nguy hiểm có thể nói là không thể hình dung.
Cả bọn ngay lập tức trố mắt nhìn Phong Lam như người trên trời xuống. Phong Lam khẽ ho vài cái rồi nói:
- Là đọc trong sách cổ của sư phụ. Không cần ngạc nhiên.
Hồng Long nhăn mặt:
- Này Phong Lam, cậu giải thích thêm chút nữa đi. Tớ không hiểu cho lắm. Có thể từ bỏ đang quá độ hay sao?
- Cái này… tớ cũng không biết. Nhưng tớ chỉ biết là những người có thể từ bỏ quá độ như vậy. Đến khi người đó có thể đạt được cấp độ đã từ bỏ quá độ lúc trước thì người đó sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng. Thế nhưng để có thể đạt quá độ nâng cấp như cũ thì là phải nói đến duyên phận của người đó mà thôi. Và quá độ lúc đó sẽ nguy hiểm gấp nhiều lần quá độ lúc từ bỏ.
Ở một nơi xa trong rừng, Phi đang khoát tay Tuyết Liên bỗng vội hắc hơi một cái rõ to. Phi đưa tay lên quẹt quẹt mũi:
- Không biết tên nào đang nói xấu ta nhỉ?
Tuyết Liên nhăn mặt:
- Có hắc hơi không cũng nghĩ là có người nhắc anh nữa à. Anh nghĩ là cô bé nào ấy.
Phi gãi gãi tai:
- Có mùi dấm ở đây nhỉ? Anh chỉ nói vậy thôi mà.
- Ai thèm ghen anh. Hừ.
Dứt lời, Tuyết Liên liền quay mặt đi. Phi cười rồi xoa đầu Tuyết Liên:
- Thôi nào cô bé. Anh có ai đâu để nhắc. Ghen bậy bạ quá.
- Đã bảo ai thèm ghen anh.
Phi làm mặt dày ôm chặt lấy cô ấy. Tuyết Liên ngay lập tức vùng vẫy:
- Buông em ra, anh đáng ghét.
Phi cười hì hì:
- Em nghĩ là anh có buông cô bé dễ thương đến vậy ra hay không.
- Anh…
Cô ấy không còn gì để nói nữa. Cái cậu Phi này cũng quá bá đạo rồi đó. Mà ai biểu mình yêu người ta làm gì cơ chứ. Cô ấy cũng chỉ còn biết cách chịu đựng thôi. Bất chợt cô ấy mỉm cười.
Quay lại nhóm Bạch Hàn, lúc này họ đã đứng trước cổng thành rồi. Một cánh cổng cũng được làm hoàn toàn bằng pha lê trong suốt. Cánh cổng cao hơn 5 mét. Trên cổng có khắc ba chữ Thủy Tinh thành hệt như rồng bay phượng múa. Nét chữ cứng cáp có hồn khiến cho người xem cảm thấy được người viết nên cánh cổng này là một người vô cùng chính trực vậy. Phía sau cánh cổng to lớn vĩ đại đó chính là một cây cầu rộng lớn cũng hoàn toàn làm bằng Thủy Tinh. Đến lúc này cả bọn cũng chỉ còn biết há hốc mồm trước sự hoành tráng của Thủy Tinh thành này. Hai bên cổng thành, một người lính chạy vội ra chận đường cả nhóm:
- Các ngươi là ai?
Người lính đưa thanh kiếm ngang người hướng về phía nhóm Bạch Hàn. Hải Yến vội vàng đứng ra:
- Đây là lệnh bài ra vào Thủy Tinh thành. Mong ngài xem xét.
Người lính nhận lấy lệnh bài. Nó khá nhỏ, chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay. Thế nhưng khi người lính đó vừa nhận được lệnh bài thì hắn ta đã vội vàng quỳ xuống. Mà đồng thời những tên lính xung quanh cũng vội vàng quỳ xuống.
- Thuộc hạ không biết tội. Mong quận chúa tha tội.
Cả bọn trố mắt nhìn về phía Hải Yến. Bạch Hàn cười nghiêng đầu nhìn Hải Yến:
- Quận chúa hở?
Hải Yến cũng ngạc nhiên chỉ vào người mình:
- Ngươi có nhầm không. Ta là quận chúa.
Hắn ta vẫn quỳ ở đó đáp lời:
- Vâng, thuộc hạ mới được nhận thông báo từ chính đức vua. Người xuất trình thẻ bài này chính là quận chúa mới được phong tước. Sau khi người đến phải ngay lập tức dẫn người vào hoàng cung ra mắt đức vua.
Hải Yến ngạc nhiên quay nhìn mọi người. Bạch Hàn vội vàng đáp lời thay cô ấy:
- Mời ngươi đưa bọn ta đến gặp đức vua.
Tên lính vội vàng vâng dạ rồi hắn ta quay người đi trước dẫn đường. Ở phía sau hắn, mọi người nhanh chóng đi theo. Trong đó Hải Yến đã chưa thoát khỏi cảm giác bỡ ngỡ. Bạch Hàn cười cười vỗ vai cô ấy:
- Không sao đâu em. Dù có chuyện gì anh vẫn sẽ bên em mà.
Hải Yến chỉ đành gật đầu nhẹ nhàng, dù cho cô ấy vẫn còn không biết có chuyện gì đã xảy đến với mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.