Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 72: Vô Cực Hoàng Tiêu
Linh Phong
26/11/2019
Dọc theo đường họ đi là những căn nhà đã cũ nát và mục rữa điêu tàn, những
căn nhà đã biến dạng đến độ có thể xem chúng là “căn nhà” hay không còn
phải xem lại. Xen lẫn với khung cảnh hoang tàn ấy là từng đợt âm phong
chốc chốc lại cuốn lên khiến cho cả bọn phải rùng mình thêm vài cái.
Bầu trời đầy sao, nhưng ánh sáng của chúng không đủ để soi rọi được con đường phía trước. Họ dựa vào ánh lửa Hồng Long mới đủ tự tin bước đi mà tìm đường tiến về phía trước. Dĩ nhiên là trên đường có đầy gạch đá và cây cối chắn khắp lối, thế nhưng họ không dừng lại bởi vì những căn nhà suốt quãng đường họ đi chỉ còn lại vài bức tường trơ trọi.
Không biết tình trạng những căn nhà này đã như vậy từ bao lâu, thế nhưng trong không gian tăm tối đó, những luồng khí ma mị cứ vờn quanh họ, chúng bốc lên mùi vị tanh tanh của máu tươi hòa cùng với cái mùi ngai ngái của xác người chết. Bởi vì cái mùi đặc trưng này không phải tỏa ra xuyên suốt nên Phong Lam không thể nào vận dụng sức mạnh của mình để đẩy thứ mùi này đi được.
- Cái mùi này… thật giống mùi của cái chết.
Vân Điệp nhẹ nhàng cất giọng. Với cái chất giọng lạnh lùng đặc trưng của mình, câu nói của cô làm cho họ bất chợt phải rùng mình ớn lạnh.
- Này này, đừng có hù dọa nhau thế chứ.
Phong Lam nhăn mặt đáp lời, còn cô nàng Vân Điệp chỉ hừ lạnh không đáp. Cái mùi này đối với cô còn gì xa lạ nữa, suốt quãng thời gian dài dằng dặc bên trong cánh cửa ấy, cô đã ngửi cái mùi này đến ngán luôn rồi.
Còn cô gái được nhóm cứu cũng đi theo họ, thế nhưng cô chỉ im lặng bước đằng sau mà không nói tiếng nào. Lâu lâu cô lại đưa đôi mắt mờ mịt của mình nhìn quanh một hồi, rồi sau đó cô lại lầm lũi đi theo bước chân của nhóm. Khác hẳn với cái vẻ điên cuồng lúc sớm, giờ phút này cô chỉ còn lại nét u ám và đau khổ hiện rõ trên mặt.
Bạch Hàn khẽ huýt tay Tôn Giang, cậu chàng nói:
- Đến hỏi thăm cô nàng đi chàng trai. Cơ hội cho mày đấy.
Tôn Giang liếc nhìn cô một chốc rồi đáp lời:
- Tại sao lại là anh đấy nhỉ?
- Cô nàng không phù hợp với Phong Lam đâu, tên kia thích một cô gái nhí nhảnh hơn là trầm lặng như vậy. Với lại thì… anh dám cá là với cái tính hoạt bát của chú, rất có thể sẽ moi được vài điều gì đó từ cô nàng đấy. Ví dụ như… con Phượng Hoàng kia, thần thú đứng hạng hai đó ba.
Bạch Hàn nói nhỏ vào tai Tôn Giang, sau đó tên này nháy mắt nói tiếp:
- Với lại tớ thì có hủ dấm chua này rồi, Quân Bá hình như đang chết mê chết mệt cục nước đá Vân Điệp, Hồng Long thì khỏi nói. Chậc, cậu nghĩ xem…
- Được rồi, được rồi.
Tôn Giang mỉm cười, sau đó cậu chàng liền đi chậm lại. Mà trong lúc đó, Hải Yến đã nhéo tai Bạch Hàn xách lên:
- Anh nói ai dấm chua đó hử?
- Ấy đau đau, anh có nói em đâu, cho anh chút thể diện đi chớ…
- Nói em vậy còn đòi thể diện? Anh có tin là em xách đứt cái tai anh hay không? Anh có là Power Vượt Vô Cực cũng thế.
- Rồi, rồi mà…
Dưới cái bầu không khí u ám lúc này, một chút vui vẻ như thế này cũng đủ để họ lấy lại một xíu tinh thần.
- Ừm… Cô gì đó ơi? Cho hỏi cô tên gì cái được không vậy?
Cô nàng chậm rãi mà im lặng bước đi, phớt lờ luôn Tôn Giang.
- Cô gì đó ơi? Alo alo?
Cô gái vẫn cứ phớt lờ, và Tôn Giang không hề bỏ cuộc.
Mười phút sau…
- Alo?
- Ngươi có thấy phiền không? Ta tên Phù Dung. Được chưa? Đừng làm phiền ta.
- Ừ ừ, vậy được rồi. Câu hỏi thứ hai…
Cô nàng Phù Dung vội bịt tay lại. Thằng nhãi này thật sự đúng là dạng nhiều chuyện đấy. Thật là nhức đầu quá.
- Ê này, thằng nhãi đó học cái thói dai như đỉa từ lúc này vậy?
Nhất Hạ huýt tay Phong Lam, cậu ta cười khổ lắc đầu:
- Làm sao anh mày biết được. Kể tiếp chuyện của mày đi nào. Sau đó thì sao?
- Ừm... sau khi tao lạc à. Cánh cổng cũ kỹ kia kéo tao vào một đường hầm đen kịt. Khi tao ra khỏi đường hầm thì nhận ra mình đang đứng trên một đỉnh đá cao, mà xung quanh là sa mạc rộng hút tầm mắt. Lúc đó tao thực sự khá là choáng váng đấy.
---
Ngay khi Nhất Hạ bước ra khỏi đường hầm, những cơn gió mạnh thổi ngang đỉnh đồi hoàn toàn bằng nham thạch khiến cho cậu ta cảm thấy choáng váng. Sức nóng của gió sa mạc làm cậu nhất thời chưa thể tỉnh tạo lại mà nhận định tình hình. Cho đến lúc cậu định quay trở lại thì cánh cửa phía sau đã bị đóng chặt.
Thoáng chút sững sờ, Nhất Hạ đưa mắt nhìn xung quanh. Sa mạc cát vàng rộng bạt ngàn trải rộng trong tầm mắt cậu. Trên là mặt trời vàng rực chiếu rọi giữa trời xanh, trong vắt không một gợn mây. Bên dưới là cát vàng tưởng chừng như vô tận, vàng rực một màu. Nhất Hạ thoáng chút sững sờ lẫn bàng hoàng. Chỉ mới một phút trước thôi, cậu còn ở thế giới của mình, vậy mà bây giờ bản thân cậu lại bị lạc đến một nơi… không thể nào tưởng tượng nổi như thế này.
Suốt năm ngày sau đó, Nhất Hạ lang thang, lê lếch trong sa mạc tưởng chừng như vô tận ấy. Không thức ăn, không nước uống, thân thể cậu tàn tạ đi thấy rõ. Trên đầu thì nắng gay gắt, thân thể thì quần áo không phải dạng tránh nóng, dưới điều kiện không có thứ gì trong bụng, năm ngày đã là cực hạn của cậu. Giữa sa mạc ấy, cậu ngã xuống, ngất đi, phó mặc bản thân cho trời đất.
Ấy thế mà lúc cậu ta tưởng chừng đã không còn hy vọng nào nữa, ông trời lại không tuyệt đường sống. Khi Nhất Hạ tỉnh lại, cậu ta đang nằm trên giường của một ai đó rồi.
Cố gắng lê lếch tấm thânn đang mệt mỏi rã rời ngồi dậy, khó nhọc lắm Nhất Hạ mới đưa mắt nhìn quanh mà quan sát nơi mình đang nằm.
Một căn nhà bằng gỗ đập thẳng vào mắt cậu ta, những thớ gỗ đen bóng cổ xưa như đã trải qua không biết bao thăng trầm của tuế nguyệt. Một người trung niên, dáng người lực lưỡng, những thớ thịt săn chắc nổi cuồn cuộn đang ngồi bàn bên cạnh nhìn cậu ta chầm chầm. Giữa ngực người đó là hình xăm một con cuồng long đang quẫy đuôi vô cùng sống động.
Người đó không nói gì, chỉ đưa cho cậu ta một chén nước. Ngập ngừng chốc lát, cuối cùng Nhất Hạ cũng khó nhọc giơ tay ra nhận lấy chén nước từ tay người đó.
Đập vào mắt cậu ta lúc này là một chén nước ánh màu ngọc bích sóng sánh rất đẹp. Cả đời cậu dường như chưa từng được thấy qua loại nước nào có màu sắc đẹp đến vậy. Vốn dĩ Nhất Hạ không định uống, thế nhưng cơn khát cào xé cổ họng cậu bỗng dưng nổi lên như cơn sóng triều dữ tợn, bất tri bất giác, Nhất Hạ đưa chén nước lên miệng mình uống một hơi hết sạch.
Ngay khi thứ nước kia chảy vào đầu lưỡi, nó hóa thành những dòng nước ấm áp chảy thẳng xuống bụng cậu, sau đó nó xộc thẳng lên não, đầu óc cậu lúc đó bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường. Mà cơn khát cào xé kia cũng nhẹ nhàng biến đi mất.
Đặt chén nước xuống, Nhất Hạ nói bằng chất giọng khàn khàn vì bị mất giọng do thiếu nước trầm trọng:
- Cảm… ơn…
Thanh âm lơ lớ đó thật khó nghe. Người kia chỉ mỉm cười gật đầu rồi bước ra ngoài. Bỏ lại một mình Nhất Hạ trong căn phòng đó.
Nhìn xung quanh chán chê, cơn buồn ngủ ập đến kéo cậu khỏi hiện thực khó hiểu này.
Suốt những ngày sau đó, Nhất Hạ ở lại ăn chực nhà của người trung niên kia. Và cậu ta phát hiện ra rằng ông vốn dĩ không thể nói chuyện được. Thế nên Nhất Hạ cũng im lặng mà giúp đỡ ông làm vài việc lặt vặt trong nhà.
Tuy rằng ông không thể nói chuyện nhưng có một điều mà Nhất Hạ phải khâm phục ông, đó chính là khả năng thổi sáo đại tài. Ông có thổi hay tới mức mà gió cũng dường như phải dừng lại lặng nghe thứ âm thanh ấy. Dần dà, Nhất Hạ cũng bị cuốn theo thứ âm thanh tuyệt diệu kia lúc nào không hay.
Ngày qua ngày, với khả năng thiên bẩm của mình, Nhất Hạ không biết từ lúc nào đã có thể thổi nên những bài hát của riêng mình. Điều đặc biệt hơn nữa chính là Power Cấp Một của Nhất Hạ cũng được kích hoạt mà cậu ta chẳng biết gì.
Suốt quãng thời gian dài, Nhất Hạ dần coi người đàn ông trung niên đó như sư phụ mình. Mà ông cũng không hề hẹp hòi, cây sáo của ông cũng được tên này tiếp quản.
Sau đó, trong một lần cậu ta đi tìm đồ ăn trong sa mạc, cậu ta nhận ra rằng có một đàn Hắc Phong Lang đang bao quanh lấy một vài người. Mùi máu tanh được gió đưa thẳng vào mũi cậu, không chút chần chừ, Nhất Hạ lập tức lao vội về phía mùi máu dẫn tới.
Đứng trên một đồn cát cao, Nhất Hạ nhận ra đám sói điên kia đang thưởng thức một bữa tiệc thịt người tươi sống. Nhìn những mảng thịt mà mới mấy phút trước đây thôi còn là con người, Nhất Hạ thật không dám nhìn.
Vừa định quanh lưng bỏ đi, bất chợt trong mắt cậu ta hiện lên một cánh tay trắng muốt nhuốm đầy máu đang cố vẫy vẫy. Không chút chần chừ, Nhất Hạ lập tức rút cây sáo bên hông mình ra. Suốt quãng thời gian sinh sống ở sa mạc, cậu ta đã nhận ra được âm thanh mình thổi ra từ cây sáo này có khả năng gây sát thương diện rộng. Tuy rằng chưa từng thật sự đả thương ai, nhưng chắc đối chiến với đám sói điên này cũng đủ rồi.
Thanh âm từ cây sáo trong tay cậu bật lên, những làn dư âm khiến cho đám sói trở nên cuồng loạn. Thế nhưng cũng rất nhanh chóng, bọn chúng bị thứ âm thanh khó chịu đuổi chạy tán loạn.
Khi thấy đám sói điên đã rời đi, Nhất Hạ lập tức chạy vọt đến chỗ cánh tay kia đưa ra. Dưới đống đổ nát và máu thịt bầy nhầy, một cánh tay xinh xắn, nhỏ nhắn, đẹp tựa ngọc tạc rũ xuống yếu ớt.
Bằng tất cả sức mạnh của mình, Nhất Hạ vội vàng kéo cánh tay kia khỏi đống đổ nát. Một cô bé xinh xắn như trăng rằm hiện ra trong mắt cậu. Tuy cô đang ngất đi nhưng nét đẹp diễm lệ vô song ấy khiến cho tâm thần của tên này bỗng chốc nhảy vọt lên đến cổ. Lay lay cô mấy cái không tỉnh, Nhất Hạ thở dài mà bế sốc cô lên. Hiện giờ nơi duy nhất có thể sinh tồn trong hoang mạc này chỉ có ốc đảo nơi cậu và sư phụ đang sinh sống mà thôi. Không đưa cô về đó chỉ sợ rằng cô sẽ lại làm mồi cho đám sói điên.
Thế là cậu ta đành phải đưa cô gái đó về ngôi nhà mà cậu ta cư ngụ. Khi thấy Nhất Hạ mang một cô bé bị thương về, sư phụ cậu ta có thẻ không vui lắm. Thế nhưng nếu ông là kẻ lạnh lùng thì ông đã chẳng cứu cậu ta. Vậy nên trong nhà của ông lại xuất hiện thêm một kẻ ăn chực.
Mà lúc đó, Nhất Hạ không chỉ mang về một cô bé, mà cậu ta còn mang theo một con sói nhỏ, đen tuyền. Con sói này vốn dĩ được cô ôm chặt vào người, thế nên khi cứu cô, Nhất Hạ cũng vô tình đem con thú kia về nhà. Một con sói con không được chăm sóc thì chắc chắn nó sẽ chết ở sa mạc. Vậy là ba người một thú cứ thế bên cạnh nhau suốt một quãng thời gian dài.
…
- Được rồi, mọi người dừng ở đây thôi.
Bạch Hàn ngoái lại nhìn mọi người rồi nói. Trước mặt họ là một căn nhà tuy đã khá siêu vẹo và tàn tạ nhưng vẫn có thể ở được. Những cơn gió lạnh bỗng chốc thổi sốc lên, thứ không khí của sự âm u và mang theo mùi mục nát.
Ánh lửa từ tay Hồng Long tỏa ra, soi sáng một góc phòng. Những bức tường vỡ nát, những mảng gạch vỡ nằm ngổn ngang khắp mọi nơi, những thân cây leo mọc vương khắp lối. Cái màu âm u của căn nhà hiện lên làm cho mọi người phải rùng mình ớn lạnh.
- Này, chỗ này có chắc ở được không đấy?
Tiếng của Tôn Giang cất lên phía sau. Hồng Long quay đầu lại gắt gỏng:
- Ở ngôi thành này mà mày muốn tìm một ngôi nhà bình thường à? Có đi xa quá không vậy ông bạn.
Tôn Giang gãi gãi đầu cười ha ha mấy tiếng đỡ quê. Thật bất ngờ, cô gái tên Phù Dung kia lại bước lên một bước dài, khoảng cách giữa cô nàng và Tôn Giang rút ngắn một khoảng lớn. Mà thằng nhãi này lại vô tâm không nhận ra điều đó, cậu ta chỉ đang chăm chú ngó nghiên xung quanh quan sát mọi thứ trong căn nhà đổ nát này.
Nói ra thì tên này cũng khá là hay, sau quãng đường như thế thì cũng đã cạy miệng được cô nàng Phù Dung một vài thứ. Cô vốn là người ở trong một ngôi làng nằm sâu trong rừng Đại Ngàn của Đông Đại lục. Một ngôi làng có lẽ đã tồn tại từ thời đại Hôn Ám của thế giới này. Kéo dài hơn mười ngàn năm, ngôi làng này tuy rất ít người biết đến nhưng lại tồn tại trong một quãng thời gian kỷ lục như vậy phải nói là quá khủng bố.
Dân số trong làng khá ít, chỉ tầm khoảng vài trăm người, nhưng điều đặc biệt chính là vài trăm người này đều đạt đến sức mạnh Power ít nhất là cấp hai. Với sức mạnh vượt trội như thế, lại ít người biết đến, vậy nên cuộc sống của họ vô cùng an nhàn trải dài qua năm tháng.
Cho đến gần đây, không hiểu vì sao mà ngôi làng của họ lại bị tìm ra, hơn nữa còn bị tận diệt bởi đội quân Ẩn Khách của Tử Vong thành. Đám Ẩn Khách này khác hẳn với đám người được đưa đi tấn công nhóm Tiểu Quỷ hồi ở Thủy Tinh thành. Đám người Ẩn Khách kéo quân đi đánh ngôi làng của Phù Dung trực thuộc trực tiếp dưới sự kiểm soát của Tử Thiên, vua của Tử Vong thành.
Trong lúc hỗn loạn ấy, Phù Dung bị đám Ẩn Khách kia bắt giữ, vốn có sức mạnh trong người nên cô được đặc cách làm vật hiến tế của Bách Nhãn Xà. Bọn chúng áp giải cô đến Ngân Lệ, xung làm tù nhân, chờ đợi đưa đến cuộc hiến tế.
Mà trong lúc cô bỏ chạy, ngoài Phù Dung còn có một cô bạn thân và một thanh niên mà cô luôn mến mộ. Kết quả của cuộc truy sát đó là thanh niên kia bị một mũi tên xuyên thẳng thái dương, chết không nhắm mắt. Mà cái chết của hắn lại ngay trước mặt cô, tạo thành một cú sốc tinh thần cho cô nàng.
Chưa hết, khi cô và cô bạn bị đám quân Ẩn Khách bắt giữ, do cô có mang sức mạnh, lại là kẻ hiến tế, thế nên cô may mắn tránh thoát một kiếp. Còn số phận của bạn Phù Dung thì không may mắn như thế, cô gái kia bị bọn chúng làm nhục xong cũng chết không nhắm mắt. Hai người mà cô yêu quý bị giết chết như thế, Phù Dung không nổi điên khi chiến đấu với đám quân Tử Vong thành mới là chuyện lạ.
Mà sau khi nghe qua câu chuyện của Phù Dung, Tôn Giang chỉ thở dài không nói được lời nào. Quá khứ của cô nàng này quá bi thương, tưởng chừng như cô có một cuộc sống an nhàn nhưng không ngờ thế đạo xoay vần, cuộc đời cô cũng bị thay đổi trong khoảnh khắc.
Bước chân vào căn nhà, dọn dẹp một chút, họ nhóm lên một đám lửa nhỏ để sưởi ấm. Quây quần xung quanh, từng âm thanh tí tách của đám gỗ cháy vang lên bên tai họ. Lấy chút thức ăn ra nhấm nháp, bên cạnh bếp lửa, họ trầm ngâm không ai cất lời. Chỉ có tiếng lửa vẫn cứ tí tách như thế, không gian có chút lắng dịu.
Bên ngoài ngôi nhà, bóng đêm vẫn dằn vặt và dai dẳng như thế, mặc cho ánh trăng chiếu rọi trên thiên không nhưng vẫn không đủ để xua tan đi sự tĩnh mịch của màn đêm.
Bất chợt, những cơn âm phong thổi thốc lên, rít gào qua từng kẽ đá. Ánh lửa chập chờn, bóng của họ bỗng chốc trở nên siêu vẹo không rõ ràng. Phong Lam nheo mắt lặng nhìn không gian một chốc, bất chợt cậu ta thở dài:
- Cái gì đến cũng phải đến rồi.
Dứt lời, cậu ta đứng dậy, đưa đôi mắt thận trọng nhìn ra ngoài cửa lớn.
Mà mọi người xung quanh đều nhận ra được tính chất nghiêm trọng hiện giờ. Phong Lam, một kẻ đã đạt đến sức mạnh Power gần chạm Vô Cực còn có nét mặt nghiêm túc như thế. Vậy thì thứ sắp xuất hiện chắc phải khá khủng khiếp đấy.
Âm phong vẫn cứ thét gào như thế, từng cơn ớn lạnh bất chợt lan dọc sống lưng họ. Không giống như thứ lạnh thấu xương của Bạch Hàn, cái lạnh mà những cơn âm phong này mang lại tạo cho họ cảm giác vô cùng khó chịu, tim của họ cũng nhanh chóng đập nhanh hơn.
Ngay cả Vân Điệp, người vốn dĩ lúc nào cũng chưng cái bản mặt lạnh lùng thì cũng đã vô thức mà đứng nép vào bên cạnh người Quân Bá. Mà cô gái tên Phù Dung kia lại càng trực tiếp hơn, không những nép sát người vào Tôn Giang, cô nàng còn nắm chặt tay cậu ta, lòng bàn tay cô có chút ươn ướt.
Từ trong bóng đêm, dưới ánh sáng âm u của mặt trăng tàn lụi, một bóng người bỗng chốc xuất hiện từ hư không.
Những cô gái lập tức hét lên một tiếng rồi quay đầu đi. Mà các chàng trai cũng có chút bất ngờ trước màn xuất hiện dị thường như thế. Dù rằng Tôn Giang đã từng diện kiến qua những người, nhưng ngay khi họ xuất hiện trước mặt, cậu ta cũng phải giật mình đánh thót.
Một vị quân vương với gương mặt đáng kính nhưng lại mịt mờ sau lớp sương khói mờ nhạt đứng yên lặng nhìn nhóm họ. Sau lưng ông, không biết có bao nhiêu bóng người, lẫn trong màn sương lạnh lẽo một mực dõi những đôi mắt vô hồn hướng về nhóm Tiểu Quỷ.
Một màn này, dù là người có thần kinh thép đi chăng nữa cũng phải lạnh buốt sống lưng, tê dại cả da đầu.
Cố lấy lại tinh thần, kiềm chế bản thân đang run rẩy, Phong Lam bước lên phía trước một bước, vòng tay, cúi đầu cung kính cất tiếng:
- Diện kiến quân vương, vị vua vĩ đại của vương triều Phát Ngạc.
Phong Lam vừa nhìn thấy người này đã lập tức nhớ lại giấc mơ lúc mới vừa đặt chân đến Địa Ngục thành. Một giấc mơ bi tráng nhưng cũng vô cùng vĩ đại. Một vị vua có thể đứng đầu chiến tuyến, tự thân chỉ huy quân lính bảo vệ quốc gia trước sự xâm lăng của kẻ thù. Một vị vua như thế đáng để họ tôn trọng.
Mà ngay sau khi Phong Lam dứt lời, cả nhóm cũng trịnh trọng thi lễ. Đây chính là nghi thức long trọng nhất để thể hiện kính ý ở thế giới này. Nên nhớ một điều, ngay cả khi đứng trước vương tọa của Vương Hoàng, hay trước mặt vua của Thủy Tinh thành, Phong Lam, Hồng Long hay bất kỳ ai đều không dùng tới nghi thức này.
Người đó trầm ngâm hồi lâu, sau đó cũng chậm rãi cúi đầu trước cả nhóm. Màn sương bao quanh người đó cũng bị lay động trong khoảnh khắc.
- Chẳng hay người đến tìm chúng tôi có chuyện gì?
Phong Lam không nhanh không chậm cất tiếng hỏi. Cả bọn lúc này cũng chỉ biết nín thở mà chờ đợi câu trả lời chứ không dám có bất kỳ âm thanh nào loạn động.
Đáp lại câu hỏi của Phong Lam, đức vua kia cũng cất thứ âm thanh ma mị, mang theo chút uy vũ nhưng vẫn ma mị không thể tả, đáp lời Phong Lam:
- Chúng ta đến đây… là để… cảm ơn… gông xiềng hàng ngàn năm qua… đã được cởi bỏ…
Dứt tiếng, bóng ma của vị vua cùng hàng trăm ngàn thần dân của mình hướng về phía Nhất Hạ mà cúi đầu cảm tạ. Xém chút nữa thì thằng nhãi này bị hù cho bỏ chạy rồi, bề bộn đáp trả, Nhất Hạ chỉ mỉm cười đáp:
- Không… không có gì.
- Để cảm tạ… chúng ta… có một món quà… dành tặng…
Không biết bằng cách nào, từ trong không trung, một cây tiêu vàng rực óng ánh xuất hiện. Một cây tiêu làm bằng thứ chật liệu gì đó không rõ, không phải vàng không phải ngọc, có chút trong sáng như ngọc thạch nhưng cũng vàng rực rỡ như ánh sáng buổi bình mình.
Lặng lẽ trôi nổi trong không trung, cây tiêu đó dập dìu phát ra quang mang mỹ lệ. Nếu như để ý thật kỹ, bên trong lớp ngọc như vàng kia hình như ẩn ẩn hiện hiện một đường tơ máu mờ nhạt.
Đúng lúc này, Vô Hình kiếm vốn dĩ yên lặng nằm bên trong cánh tay của Bạch Hàn liền run lên nhè nhẹ.
Đôi mắt có chút sáng quắc, Tôn Giang và Phong Lam nhìn chằm chằm cây tiêu vang trong không trung. Mà hình như Bạch Hàn cũng đã nhận ra vì sao Vô Hình kiếm lại rung động như thế.
Bởi vì một trong mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí đã xuất hiện ở đây, ngay tại Địa Ngục thành, trước mũi của Tử Vong thành.
Vô Cực Hoàng Tiêu.
Bầu trời đầy sao, nhưng ánh sáng của chúng không đủ để soi rọi được con đường phía trước. Họ dựa vào ánh lửa Hồng Long mới đủ tự tin bước đi mà tìm đường tiến về phía trước. Dĩ nhiên là trên đường có đầy gạch đá và cây cối chắn khắp lối, thế nhưng họ không dừng lại bởi vì những căn nhà suốt quãng đường họ đi chỉ còn lại vài bức tường trơ trọi.
Không biết tình trạng những căn nhà này đã như vậy từ bao lâu, thế nhưng trong không gian tăm tối đó, những luồng khí ma mị cứ vờn quanh họ, chúng bốc lên mùi vị tanh tanh của máu tươi hòa cùng với cái mùi ngai ngái của xác người chết. Bởi vì cái mùi đặc trưng này không phải tỏa ra xuyên suốt nên Phong Lam không thể nào vận dụng sức mạnh của mình để đẩy thứ mùi này đi được.
- Cái mùi này… thật giống mùi của cái chết.
Vân Điệp nhẹ nhàng cất giọng. Với cái chất giọng lạnh lùng đặc trưng của mình, câu nói của cô làm cho họ bất chợt phải rùng mình ớn lạnh.
- Này này, đừng có hù dọa nhau thế chứ.
Phong Lam nhăn mặt đáp lời, còn cô nàng Vân Điệp chỉ hừ lạnh không đáp. Cái mùi này đối với cô còn gì xa lạ nữa, suốt quãng thời gian dài dằng dặc bên trong cánh cửa ấy, cô đã ngửi cái mùi này đến ngán luôn rồi.
Còn cô gái được nhóm cứu cũng đi theo họ, thế nhưng cô chỉ im lặng bước đằng sau mà không nói tiếng nào. Lâu lâu cô lại đưa đôi mắt mờ mịt của mình nhìn quanh một hồi, rồi sau đó cô lại lầm lũi đi theo bước chân của nhóm. Khác hẳn với cái vẻ điên cuồng lúc sớm, giờ phút này cô chỉ còn lại nét u ám và đau khổ hiện rõ trên mặt.
Bạch Hàn khẽ huýt tay Tôn Giang, cậu chàng nói:
- Đến hỏi thăm cô nàng đi chàng trai. Cơ hội cho mày đấy.
Tôn Giang liếc nhìn cô một chốc rồi đáp lời:
- Tại sao lại là anh đấy nhỉ?
- Cô nàng không phù hợp với Phong Lam đâu, tên kia thích một cô gái nhí nhảnh hơn là trầm lặng như vậy. Với lại thì… anh dám cá là với cái tính hoạt bát của chú, rất có thể sẽ moi được vài điều gì đó từ cô nàng đấy. Ví dụ như… con Phượng Hoàng kia, thần thú đứng hạng hai đó ba.
Bạch Hàn nói nhỏ vào tai Tôn Giang, sau đó tên này nháy mắt nói tiếp:
- Với lại tớ thì có hủ dấm chua này rồi, Quân Bá hình như đang chết mê chết mệt cục nước đá Vân Điệp, Hồng Long thì khỏi nói. Chậc, cậu nghĩ xem…
- Được rồi, được rồi.
Tôn Giang mỉm cười, sau đó cậu chàng liền đi chậm lại. Mà trong lúc đó, Hải Yến đã nhéo tai Bạch Hàn xách lên:
- Anh nói ai dấm chua đó hử?
- Ấy đau đau, anh có nói em đâu, cho anh chút thể diện đi chớ…
- Nói em vậy còn đòi thể diện? Anh có tin là em xách đứt cái tai anh hay không? Anh có là Power Vượt Vô Cực cũng thế.
- Rồi, rồi mà…
Dưới cái bầu không khí u ám lúc này, một chút vui vẻ như thế này cũng đủ để họ lấy lại một xíu tinh thần.
- Ừm… Cô gì đó ơi? Cho hỏi cô tên gì cái được không vậy?
Cô nàng chậm rãi mà im lặng bước đi, phớt lờ luôn Tôn Giang.
- Cô gì đó ơi? Alo alo?
Cô gái vẫn cứ phớt lờ, và Tôn Giang không hề bỏ cuộc.
Mười phút sau…
- Alo?
- Ngươi có thấy phiền không? Ta tên Phù Dung. Được chưa? Đừng làm phiền ta.
- Ừ ừ, vậy được rồi. Câu hỏi thứ hai…
Cô nàng Phù Dung vội bịt tay lại. Thằng nhãi này thật sự đúng là dạng nhiều chuyện đấy. Thật là nhức đầu quá.
- Ê này, thằng nhãi đó học cái thói dai như đỉa từ lúc này vậy?
Nhất Hạ huýt tay Phong Lam, cậu ta cười khổ lắc đầu:
- Làm sao anh mày biết được. Kể tiếp chuyện của mày đi nào. Sau đó thì sao?
- Ừm... sau khi tao lạc à. Cánh cổng cũ kỹ kia kéo tao vào một đường hầm đen kịt. Khi tao ra khỏi đường hầm thì nhận ra mình đang đứng trên một đỉnh đá cao, mà xung quanh là sa mạc rộng hút tầm mắt. Lúc đó tao thực sự khá là choáng váng đấy.
---
Ngay khi Nhất Hạ bước ra khỏi đường hầm, những cơn gió mạnh thổi ngang đỉnh đồi hoàn toàn bằng nham thạch khiến cho cậu ta cảm thấy choáng váng. Sức nóng của gió sa mạc làm cậu nhất thời chưa thể tỉnh tạo lại mà nhận định tình hình. Cho đến lúc cậu định quay trở lại thì cánh cửa phía sau đã bị đóng chặt.
Thoáng chút sững sờ, Nhất Hạ đưa mắt nhìn xung quanh. Sa mạc cát vàng rộng bạt ngàn trải rộng trong tầm mắt cậu. Trên là mặt trời vàng rực chiếu rọi giữa trời xanh, trong vắt không một gợn mây. Bên dưới là cát vàng tưởng chừng như vô tận, vàng rực một màu. Nhất Hạ thoáng chút sững sờ lẫn bàng hoàng. Chỉ mới một phút trước thôi, cậu còn ở thế giới của mình, vậy mà bây giờ bản thân cậu lại bị lạc đến một nơi… không thể nào tưởng tượng nổi như thế này.
Suốt năm ngày sau đó, Nhất Hạ lang thang, lê lếch trong sa mạc tưởng chừng như vô tận ấy. Không thức ăn, không nước uống, thân thể cậu tàn tạ đi thấy rõ. Trên đầu thì nắng gay gắt, thân thể thì quần áo không phải dạng tránh nóng, dưới điều kiện không có thứ gì trong bụng, năm ngày đã là cực hạn của cậu. Giữa sa mạc ấy, cậu ngã xuống, ngất đi, phó mặc bản thân cho trời đất.
Ấy thế mà lúc cậu ta tưởng chừng đã không còn hy vọng nào nữa, ông trời lại không tuyệt đường sống. Khi Nhất Hạ tỉnh lại, cậu ta đang nằm trên giường của một ai đó rồi.
Cố gắng lê lếch tấm thânn đang mệt mỏi rã rời ngồi dậy, khó nhọc lắm Nhất Hạ mới đưa mắt nhìn quanh mà quan sát nơi mình đang nằm.
Một căn nhà bằng gỗ đập thẳng vào mắt cậu ta, những thớ gỗ đen bóng cổ xưa như đã trải qua không biết bao thăng trầm của tuế nguyệt. Một người trung niên, dáng người lực lưỡng, những thớ thịt săn chắc nổi cuồn cuộn đang ngồi bàn bên cạnh nhìn cậu ta chầm chầm. Giữa ngực người đó là hình xăm một con cuồng long đang quẫy đuôi vô cùng sống động.
Người đó không nói gì, chỉ đưa cho cậu ta một chén nước. Ngập ngừng chốc lát, cuối cùng Nhất Hạ cũng khó nhọc giơ tay ra nhận lấy chén nước từ tay người đó.
Đập vào mắt cậu ta lúc này là một chén nước ánh màu ngọc bích sóng sánh rất đẹp. Cả đời cậu dường như chưa từng được thấy qua loại nước nào có màu sắc đẹp đến vậy. Vốn dĩ Nhất Hạ không định uống, thế nhưng cơn khát cào xé cổ họng cậu bỗng dưng nổi lên như cơn sóng triều dữ tợn, bất tri bất giác, Nhất Hạ đưa chén nước lên miệng mình uống một hơi hết sạch.
Ngay khi thứ nước kia chảy vào đầu lưỡi, nó hóa thành những dòng nước ấm áp chảy thẳng xuống bụng cậu, sau đó nó xộc thẳng lên não, đầu óc cậu lúc đó bỗng trở nên tỉnh táo lạ thường. Mà cơn khát cào xé kia cũng nhẹ nhàng biến đi mất.
Đặt chén nước xuống, Nhất Hạ nói bằng chất giọng khàn khàn vì bị mất giọng do thiếu nước trầm trọng:
- Cảm… ơn…
Thanh âm lơ lớ đó thật khó nghe. Người kia chỉ mỉm cười gật đầu rồi bước ra ngoài. Bỏ lại một mình Nhất Hạ trong căn phòng đó.
Nhìn xung quanh chán chê, cơn buồn ngủ ập đến kéo cậu khỏi hiện thực khó hiểu này.
Suốt những ngày sau đó, Nhất Hạ ở lại ăn chực nhà của người trung niên kia. Và cậu ta phát hiện ra rằng ông vốn dĩ không thể nói chuyện được. Thế nên Nhất Hạ cũng im lặng mà giúp đỡ ông làm vài việc lặt vặt trong nhà.
Tuy rằng ông không thể nói chuyện nhưng có một điều mà Nhất Hạ phải khâm phục ông, đó chính là khả năng thổi sáo đại tài. Ông có thổi hay tới mức mà gió cũng dường như phải dừng lại lặng nghe thứ âm thanh ấy. Dần dà, Nhất Hạ cũng bị cuốn theo thứ âm thanh tuyệt diệu kia lúc nào không hay.
Ngày qua ngày, với khả năng thiên bẩm của mình, Nhất Hạ không biết từ lúc nào đã có thể thổi nên những bài hát của riêng mình. Điều đặc biệt hơn nữa chính là Power Cấp Một của Nhất Hạ cũng được kích hoạt mà cậu ta chẳng biết gì.
Suốt quãng thời gian dài, Nhất Hạ dần coi người đàn ông trung niên đó như sư phụ mình. Mà ông cũng không hề hẹp hòi, cây sáo của ông cũng được tên này tiếp quản.
Sau đó, trong một lần cậu ta đi tìm đồ ăn trong sa mạc, cậu ta nhận ra rằng có một đàn Hắc Phong Lang đang bao quanh lấy một vài người. Mùi máu tanh được gió đưa thẳng vào mũi cậu, không chút chần chừ, Nhất Hạ lập tức lao vội về phía mùi máu dẫn tới.
Đứng trên một đồn cát cao, Nhất Hạ nhận ra đám sói điên kia đang thưởng thức một bữa tiệc thịt người tươi sống. Nhìn những mảng thịt mà mới mấy phút trước đây thôi còn là con người, Nhất Hạ thật không dám nhìn.
Vừa định quanh lưng bỏ đi, bất chợt trong mắt cậu ta hiện lên một cánh tay trắng muốt nhuốm đầy máu đang cố vẫy vẫy. Không chút chần chừ, Nhất Hạ lập tức rút cây sáo bên hông mình ra. Suốt quãng thời gian sinh sống ở sa mạc, cậu ta đã nhận ra được âm thanh mình thổi ra từ cây sáo này có khả năng gây sát thương diện rộng. Tuy rằng chưa từng thật sự đả thương ai, nhưng chắc đối chiến với đám sói điên này cũng đủ rồi.
Thanh âm từ cây sáo trong tay cậu bật lên, những làn dư âm khiến cho đám sói trở nên cuồng loạn. Thế nhưng cũng rất nhanh chóng, bọn chúng bị thứ âm thanh khó chịu đuổi chạy tán loạn.
Khi thấy đám sói điên đã rời đi, Nhất Hạ lập tức chạy vọt đến chỗ cánh tay kia đưa ra. Dưới đống đổ nát và máu thịt bầy nhầy, một cánh tay xinh xắn, nhỏ nhắn, đẹp tựa ngọc tạc rũ xuống yếu ớt.
Bằng tất cả sức mạnh của mình, Nhất Hạ vội vàng kéo cánh tay kia khỏi đống đổ nát. Một cô bé xinh xắn như trăng rằm hiện ra trong mắt cậu. Tuy cô đang ngất đi nhưng nét đẹp diễm lệ vô song ấy khiến cho tâm thần của tên này bỗng chốc nhảy vọt lên đến cổ. Lay lay cô mấy cái không tỉnh, Nhất Hạ thở dài mà bế sốc cô lên. Hiện giờ nơi duy nhất có thể sinh tồn trong hoang mạc này chỉ có ốc đảo nơi cậu và sư phụ đang sinh sống mà thôi. Không đưa cô về đó chỉ sợ rằng cô sẽ lại làm mồi cho đám sói điên.
Thế là cậu ta đành phải đưa cô gái đó về ngôi nhà mà cậu ta cư ngụ. Khi thấy Nhất Hạ mang một cô bé bị thương về, sư phụ cậu ta có thẻ không vui lắm. Thế nhưng nếu ông là kẻ lạnh lùng thì ông đã chẳng cứu cậu ta. Vậy nên trong nhà của ông lại xuất hiện thêm một kẻ ăn chực.
Mà lúc đó, Nhất Hạ không chỉ mang về một cô bé, mà cậu ta còn mang theo một con sói nhỏ, đen tuyền. Con sói này vốn dĩ được cô ôm chặt vào người, thế nên khi cứu cô, Nhất Hạ cũng vô tình đem con thú kia về nhà. Một con sói con không được chăm sóc thì chắc chắn nó sẽ chết ở sa mạc. Vậy là ba người một thú cứ thế bên cạnh nhau suốt một quãng thời gian dài.
…
- Được rồi, mọi người dừng ở đây thôi.
Bạch Hàn ngoái lại nhìn mọi người rồi nói. Trước mặt họ là một căn nhà tuy đã khá siêu vẹo và tàn tạ nhưng vẫn có thể ở được. Những cơn gió lạnh bỗng chốc thổi sốc lên, thứ không khí của sự âm u và mang theo mùi mục nát.
Ánh lửa từ tay Hồng Long tỏa ra, soi sáng một góc phòng. Những bức tường vỡ nát, những mảng gạch vỡ nằm ngổn ngang khắp mọi nơi, những thân cây leo mọc vương khắp lối. Cái màu âm u của căn nhà hiện lên làm cho mọi người phải rùng mình ớn lạnh.
- Này, chỗ này có chắc ở được không đấy?
Tiếng của Tôn Giang cất lên phía sau. Hồng Long quay đầu lại gắt gỏng:
- Ở ngôi thành này mà mày muốn tìm một ngôi nhà bình thường à? Có đi xa quá không vậy ông bạn.
Tôn Giang gãi gãi đầu cười ha ha mấy tiếng đỡ quê. Thật bất ngờ, cô gái tên Phù Dung kia lại bước lên một bước dài, khoảng cách giữa cô nàng và Tôn Giang rút ngắn một khoảng lớn. Mà thằng nhãi này lại vô tâm không nhận ra điều đó, cậu ta chỉ đang chăm chú ngó nghiên xung quanh quan sát mọi thứ trong căn nhà đổ nát này.
Nói ra thì tên này cũng khá là hay, sau quãng đường như thế thì cũng đã cạy miệng được cô nàng Phù Dung một vài thứ. Cô vốn là người ở trong một ngôi làng nằm sâu trong rừng Đại Ngàn của Đông Đại lục. Một ngôi làng có lẽ đã tồn tại từ thời đại Hôn Ám của thế giới này. Kéo dài hơn mười ngàn năm, ngôi làng này tuy rất ít người biết đến nhưng lại tồn tại trong một quãng thời gian kỷ lục như vậy phải nói là quá khủng bố.
Dân số trong làng khá ít, chỉ tầm khoảng vài trăm người, nhưng điều đặc biệt chính là vài trăm người này đều đạt đến sức mạnh Power ít nhất là cấp hai. Với sức mạnh vượt trội như thế, lại ít người biết đến, vậy nên cuộc sống của họ vô cùng an nhàn trải dài qua năm tháng.
Cho đến gần đây, không hiểu vì sao mà ngôi làng của họ lại bị tìm ra, hơn nữa còn bị tận diệt bởi đội quân Ẩn Khách của Tử Vong thành. Đám Ẩn Khách này khác hẳn với đám người được đưa đi tấn công nhóm Tiểu Quỷ hồi ở Thủy Tinh thành. Đám người Ẩn Khách kéo quân đi đánh ngôi làng của Phù Dung trực thuộc trực tiếp dưới sự kiểm soát của Tử Thiên, vua của Tử Vong thành.
Trong lúc hỗn loạn ấy, Phù Dung bị đám Ẩn Khách kia bắt giữ, vốn có sức mạnh trong người nên cô được đặc cách làm vật hiến tế của Bách Nhãn Xà. Bọn chúng áp giải cô đến Ngân Lệ, xung làm tù nhân, chờ đợi đưa đến cuộc hiến tế.
Mà trong lúc cô bỏ chạy, ngoài Phù Dung còn có một cô bạn thân và một thanh niên mà cô luôn mến mộ. Kết quả của cuộc truy sát đó là thanh niên kia bị một mũi tên xuyên thẳng thái dương, chết không nhắm mắt. Mà cái chết của hắn lại ngay trước mặt cô, tạo thành một cú sốc tinh thần cho cô nàng.
Chưa hết, khi cô và cô bạn bị đám quân Ẩn Khách bắt giữ, do cô có mang sức mạnh, lại là kẻ hiến tế, thế nên cô may mắn tránh thoát một kiếp. Còn số phận của bạn Phù Dung thì không may mắn như thế, cô gái kia bị bọn chúng làm nhục xong cũng chết không nhắm mắt. Hai người mà cô yêu quý bị giết chết như thế, Phù Dung không nổi điên khi chiến đấu với đám quân Tử Vong thành mới là chuyện lạ.
Mà sau khi nghe qua câu chuyện của Phù Dung, Tôn Giang chỉ thở dài không nói được lời nào. Quá khứ của cô nàng này quá bi thương, tưởng chừng như cô có một cuộc sống an nhàn nhưng không ngờ thế đạo xoay vần, cuộc đời cô cũng bị thay đổi trong khoảnh khắc.
Bước chân vào căn nhà, dọn dẹp một chút, họ nhóm lên một đám lửa nhỏ để sưởi ấm. Quây quần xung quanh, từng âm thanh tí tách của đám gỗ cháy vang lên bên tai họ. Lấy chút thức ăn ra nhấm nháp, bên cạnh bếp lửa, họ trầm ngâm không ai cất lời. Chỉ có tiếng lửa vẫn cứ tí tách như thế, không gian có chút lắng dịu.
Bên ngoài ngôi nhà, bóng đêm vẫn dằn vặt và dai dẳng như thế, mặc cho ánh trăng chiếu rọi trên thiên không nhưng vẫn không đủ để xua tan đi sự tĩnh mịch của màn đêm.
Bất chợt, những cơn âm phong thổi thốc lên, rít gào qua từng kẽ đá. Ánh lửa chập chờn, bóng của họ bỗng chốc trở nên siêu vẹo không rõ ràng. Phong Lam nheo mắt lặng nhìn không gian một chốc, bất chợt cậu ta thở dài:
- Cái gì đến cũng phải đến rồi.
Dứt lời, cậu ta đứng dậy, đưa đôi mắt thận trọng nhìn ra ngoài cửa lớn.
Mà mọi người xung quanh đều nhận ra được tính chất nghiêm trọng hiện giờ. Phong Lam, một kẻ đã đạt đến sức mạnh Power gần chạm Vô Cực còn có nét mặt nghiêm túc như thế. Vậy thì thứ sắp xuất hiện chắc phải khá khủng khiếp đấy.
Âm phong vẫn cứ thét gào như thế, từng cơn ớn lạnh bất chợt lan dọc sống lưng họ. Không giống như thứ lạnh thấu xương của Bạch Hàn, cái lạnh mà những cơn âm phong này mang lại tạo cho họ cảm giác vô cùng khó chịu, tim của họ cũng nhanh chóng đập nhanh hơn.
Ngay cả Vân Điệp, người vốn dĩ lúc nào cũng chưng cái bản mặt lạnh lùng thì cũng đã vô thức mà đứng nép vào bên cạnh người Quân Bá. Mà cô gái tên Phù Dung kia lại càng trực tiếp hơn, không những nép sát người vào Tôn Giang, cô nàng còn nắm chặt tay cậu ta, lòng bàn tay cô có chút ươn ướt.
Từ trong bóng đêm, dưới ánh sáng âm u của mặt trăng tàn lụi, một bóng người bỗng chốc xuất hiện từ hư không.
Những cô gái lập tức hét lên một tiếng rồi quay đầu đi. Mà các chàng trai cũng có chút bất ngờ trước màn xuất hiện dị thường như thế. Dù rằng Tôn Giang đã từng diện kiến qua những người, nhưng ngay khi họ xuất hiện trước mặt, cậu ta cũng phải giật mình đánh thót.
Một vị quân vương với gương mặt đáng kính nhưng lại mịt mờ sau lớp sương khói mờ nhạt đứng yên lặng nhìn nhóm họ. Sau lưng ông, không biết có bao nhiêu bóng người, lẫn trong màn sương lạnh lẽo một mực dõi những đôi mắt vô hồn hướng về nhóm Tiểu Quỷ.
Một màn này, dù là người có thần kinh thép đi chăng nữa cũng phải lạnh buốt sống lưng, tê dại cả da đầu.
Cố lấy lại tinh thần, kiềm chế bản thân đang run rẩy, Phong Lam bước lên phía trước một bước, vòng tay, cúi đầu cung kính cất tiếng:
- Diện kiến quân vương, vị vua vĩ đại của vương triều Phát Ngạc.
Phong Lam vừa nhìn thấy người này đã lập tức nhớ lại giấc mơ lúc mới vừa đặt chân đến Địa Ngục thành. Một giấc mơ bi tráng nhưng cũng vô cùng vĩ đại. Một vị vua có thể đứng đầu chiến tuyến, tự thân chỉ huy quân lính bảo vệ quốc gia trước sự xâm lăng của kẻ thù. Một vị vua như thế đáng để họ tôn trọng.
Mà ngay sau khi Phong Lam dứt lời, cả nhóm cũng trịnh trọng thi lễ. Đây chính là nghi thức long trọng nhất để thể hiện kính ý ở thế giới này. Nên nhớ một điều, ngay cả khi đứng trước vương tọa của Vương Hoàng, hay trước mặt vua của Thủy Tinh thành, Phong Lam, Hồng Long hay bất kỳ ai đều không dùng tới nghi thức này.
Người đó trầm ngâm hồi lâu, sau đó cũng chậm rãi cúi đầu trước cả nhóm. Màn sương bao quanh người đó cũng bị lay động trong khoảnh khắc.
- Chẳng hay người đến tìm chúng tôi có chuyện gì?
Phong Lam không nhanh không chậm cất tiếng hỏi. Cả bọn lúc này cũng chỉ biết nín thở mà chờ đợi câu trả lời chứ không dám có bất kỳ âm thanh nào loạn động.
Đáp lại câu hỏi của Phong Lam, đức vua kia cũng cất thứ âm thanh ma mị, mang theo chút uy vũ nhưng vẫn ma mị không thể tả, đáp lời Phong Lam:
- Chúng ta đến đây… là để… cảm ơn… gông xiềng hàng ngàn năm qua… đã được cởi bỏ…
Dứt tiếng, bóng ma của vị vua cùng hàng trăm ngàn thần dân của mình hướng về phía Nhất Hạ mà cúi đầu cảm tạ. Xém chút nữa thì thằng nhãi này bị hù cho bỏ chạy rồi, bề bộn đáp trả, Nhất Hạ chỉ mỉm cười đáp:
- Không… không có gì.
- Để cảm tạ… chúng ta… có một món quà… dành tặng…
Không biết bằng cách nào, từ trong không trung, một cây tiêu vàng rực óng ánh xuất hiện. Một cây tiêu làm bằng thứ chật liệu gì đó không rõ, không phải vàng không phải ngọc, có chút trong sáng như ngọc thạch nhưng cũng vàng rực rỡ như ánh sáng buổi bình mình.
Lặng lẽ trôi nổi trong không trung, cây tiêu đó dập dìu phát ra quang mang mỹ lệ. Nếu như để ý thật kỹ, bên trong lớp ngọc như vàng kia hình như ẩn ẩn hiện hiện một đường tơ máu mờ nhạt.
Đúng lúc này, Vô Hình kiếm vốn dĩ yên lặng nằm bên trong cánh tay của Bạch Hàn liền run lên nhè nhẹ.
Đôi mắt có chút sáng quắc, Tôn Giang và Phong Lam nhìn chằm chằm cây tiêu vang trong không trung. Mà hình như Bạch Hàn cũng đã nhận ra vì sao Vô Hình kiếm lại rung động như thế.
Bởi vì một trong mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí đã xuất hiện ở đây, ngay tại Địa Ngục thành, trước mũi của Tử Vong thành.
Vô Cực Hoàng Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.