Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 71: Khởi đầu cho hành trình mới
Linh Phong
26/11/2019
Nếu như có tồn tại một chút hy vọng, thì bản chất con người nhất định sẽ cố bám víu lấy thứ hy vọng mong manh kia không buông ra. Thế nhưng nếu như không hề có một chút hy vọng nào thì sao? Nếu như biết chắc trước mắt
chỉ còn lại nỗi khiếp sợ tận sâu thẳm trong linh hồn thì sao? Con người
lúc đó sẽ làm gì?
Họ không biết, họ chỉ đứng đó, trơ mắt ra nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt. Hàng ngàn, hàng vạn oán linh chằm chằm nhìn về phía họ bằng đôi mắt thèm thuồng, khát máu, dữ tợn. Cảm giác hệt như họ đã thiếu cái đám oán linh kia mấy trăm không chịu trả. Từng tia rung động sâu thẳm trong linh hồn họ nổi lên, cuốn lấy toàn bộ tâm trí.
Nỗi sợ từ tận sâu trong tâm khảm, cơn ác mộng triền miên có vẻ như sắp chấm dứt. Mà cái giá phải trả cho sự hấm dứt đó chính là sinh mạng của họ. Sinh mạng của tất cả những người có mặt tại đây.
Bầu trời vẫn u ám như thế, không, thậm chí nó còn ảm đạm hơn lúc trước nhiều. Ngọc Phụng Hoàng đáp xuống đất, đôi mắt nó hằn lên tia dữ tợn. Đã rất lâu rồi nó chưa cảm thấy tức giận đến vậy. Băng Giác Lang cũng chậm rãi đáp xuống đất, nó đưa đôi mắt màu đỏ máu dữ tợn nhìn về phía chủ nhân của nó. Thế nhưng, đối diện với cả hai là Hỏa Kỳ Lân và Bách Nhãn Xà cũng dõi những đôi mắt không mấy thân thiện nhìn bọn chúng.
Dưới nền trời, Bạch Sư và Cửu Tinh lơ lửng trong không trung mà đối chiến với nhau gay gắt. Từng luồng, từng luồng uy áp mà cả hai tỏa ra khiến cho những con thần thú khác cảm thấy dè dặt phần nào.
Không còn hy vọng, sự tin tưởng của họ đã hoàn toàn bị vỡ nát. Đứng trước những kẻ mạnh đến khủng bố như Tử Thiên, Tử Địa, thậm chí là tên thư sinh Bách Dạ. Họ không đủ sức chiến đấu, sức mạnh của họ hoàn toàn không phải là đối thủ của kẻ thù. Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến thế giới này, họ hoàn toàn tuyệt vọng.
Bỏ qua đám người đang run sợ, Tử Thiên chậm rãi bước lại gần nhóm ba người Hoàng Linh. Phi Mã lập tức đứng chặn trước mặt hắn. Thế nhưng chỉ một cái tát, cả thân thể của Phi Mã liền bị chấn văng đi một quãng xa, máu trong miệng nó lập tức ộc ra làm một vùng cây cối bỗng chốc trở nên xanh tươi.
- Hóa ra đây là những kẻ được truyền tụng có thể lập đổ được ta.
Vừa nói hắn vừa liếc nhìn thên thể còng queo của Phi đang được Hoàng Linh ôm vào lòng. Một cái nhếch mép thật khẽ, đám quân linh hồn kia lập tức gầm lên dữ tợn.
- Ngân Linh, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
Hoàng Linh không đáp trả lời hắn, cô một mực dùng cánh tay còn lại của mình ôm ghì Phi vào lòng. Mà Tuyết Liên lúc này không biết lấy dũng cảm từ đâu, cô giang tay trước mặt hắn, bảo vệ cho hai người Hoàng Linh và Phi sau lưng mình. Đôi mắt cô ánh lên vẻ kiên cường lẫn quyết tâm hiếm thấy.
Thấy cảnh tượng này, tên Tử Thiên bỗng cười phá lên điên cuồng. Cây ma kiếm của hắn cũng run rẩy một cách dữ dội:
- Hóa ra, ha ha ha, hóa ra, kẻ mà ta để vuột mất nhiều năm về trước lại xuất hiện ở đây.
Chưa dứt lời, thanh ma kiếm của hắn bùng lên ánh sáng đen như màn đêm tăm tối nhất. Chưa kịp định thần lại, cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến cho cả nhóm như muốn nổ tung.
Thân thể nhỏ bé của Tuyết Liên đang lơ lửng trên không trung, cây ma kiếm đen kịt của Tử Thiên đã ghim thẳng vào thân thể nhỏ bé của cô. Từng dòng khí, máu của cô nhanh chóng bị cây ma kiếm hút ra. Đôi mắt cô trợn trừng như không muốn tin sự việc đang diễn ra, lẫn trong đó là một chút bất cam, một chút đau khổ.
Run rẩy quay đầu, cánh tay hướng về Phi:
- Anh Phi, chị Hoàng Linh… em xin lỗi.
Thân thể cô nặng nề rơi xuống, đôi mắt vẫn còn chưa khép.
- KHÔNG!!!
Tiếng của Hoàng Linh gào lên, khản cả giọng.
- Không thể, không thể nào…
Bạch Hàn lắc đầu như không thể tin được chuyện đang diễn ra. Dạ Nguyệt, Hải Yến quỵ xuống đất, khóc không ra nước mắt. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, họ còn chưa kịp định thần thì cái chết của Tuyết Liên đã ập đến trước mặt họ.
- Tuyết Liên, Tuyết Liên…
Hoàng Linh yếu ớt lê thân tàn của mình hướng về phía cô em bé bỏng của mình.
Đôi mắt của Tử Thiên trở nên sắc lạnh. Thanh ma kiếm của hắn vung lên, cánh tay còn lại của Hoàng Linh lập tức văng lên không trung. Máu của cô phun ra, ướt đẫm mặt đất già cỗi.
Cuồng Nghiêm lúc này có chút không chịu nổi. Hắn vừa định xông lên cản lại nhưng Bách Dạ đã ho nhẹ một tiếng.
- Ta nghĩ ngươi nên hiểu. Cô ta hiện giờ là kẻ thù.
Nắm tay hắn siết chặt, thế nhưng lúc này hắn có thể làm gì đây. Chuyện mà Tử Thiên đã quyết thì không ai có thể thay đổi.
- Tao giết mày!!!
Bạch Hàn là người đầu tiên xông lên, lưỡi Vô Hình kiếm xuất hiện từ không trung. Không khí xung quanh trăm mét lập tức lạnh lẽo hệt như đỉnh núi vạn năm băng giá.
Có chút bất ngờ, Tử Thiên liếc mắt nhìn qua Bạch Hàn đang lao tới. Hắn ta còn chưa lên tiếng, Cuồng Nghiêm đã đứng chắn trước mặt như muốn xuất trận. Tên này cần nơi để phát tiết lửa giận trong lòng mình, mà Bạch Hàn vừa đúng là con hàng xả giận rất tốt.
- Để tao chơi với mày. Đến đây. Huyết Sát!!!
Hắn gầm lên, rồi lao về phía Bạch Hàn. Huyết Sát chi khí của hắn hóa thành thanh đao đỏ rực mang đầy mùi chết chóc. Thế nhưng, một cây vũ khí được ảo hóa bằng Huyết Sát của bản thân có thể so bì được với Vô Thượng Cổ Thần Khí hay sao? Câu trả lời tất nhiên là không.
Đôi mắt Bạch Hàn hóa thành màu trắng bạc, một đôi mắt không mang theo chút tình cảm hay cảm xúc nào. Lưỡi kiếm trong tay cậu ta vung lên, một luồng khí lạnh lập tức hình thành rồi hóa thành hư ảnh lao về phía trước.
Không có bất kỳ lực uy áp nào, thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, Cuồng Nghiêm cảm giác như sinh mệnh của mình đang bị đe dọa, một cảm giác mà từ trước đến giờ hắn chưa từng bao giờ trải qua.
- Cút ra Cuồng Nghiêm.
Bách Dạ thét lớn, ngay sau đó cuốn cổ thư trong tay hắn ta lập tức mở bung ra. Luồng sức mạnh băng hỏa lúc nãy lập tức cuốn tới, hướng về phía kiếm khí cực hàn mà Bạch Hàn vừa tạo ra.
Thế nhưng ngay khi luồng sức mạnh kia cản được kiếm khí của Bạch Hàn thì nó đã lập tức bị hóa thành băng. Mà tốc độ đóng băng của luồng sức mạnh kia nhanh một cách kinh dị. Chỉ trong một cái chớp mắt, luồng sức mạnh mà Bách Dạ vừa tung ra đã bị hóa thành băng đến tận cuốn cổ thư trong tay hắn. Nếu như hắn không kịp cắt ngang dòng sức mạnh, đồng thời nhảy lui về sau thì chắc hắn đã bị hóa thành băng rồi.
Cuồng Nghiêm không được may mắn như Bách Dạ, hắn là người đứng mũi chịu sào trước thứ sức mạnh biến thái của Bạch Hàn. Ngay khi Huyết Sát chi khí của hắn bị kiếm khí cực hàn hóa thành những hạt bụi băng lấp lánh, Cuồng Nghiêm không chậm trễ mà lui về sau cấp tốc. Thế nhưng liệu hắn có thể tránh thoát được thứ sức mạnh vốn đứng đầu thế giới qua không biết bao nhiêu năm tháng kia không. Câu trả lời là hoàn toàn không thể.
Dưới bầu trời, một bức tượng bằng băng hiện ra. Một đại tướng dưới vương triều Tử Vong, kẻ không chịu nổi một kích. Nếu như câu chuyện này được truyền ra ngoài, có lẽ sẽ chẳng ai tin được.
Bạch Hàn không hề dừng lại, cậu ta lao vun vút về phía trước. Vô Hình kiếm trong tay cậu hoa lên, từng luồng sức mạnh của băng giá lập tức bao trùm không gian, và bao trùm luôn cả cậu. Từng tia khí trắng mỏng manh như sương khói bám víu lấy cậu ta, tạo thành một lớp giáp hàn băng dũng mãnh tiến thẳng về phía trước.
Trước tình cảnh ấy, Tử Địa và Bách Dạ sao có thể làm ngơ được. Cả hai lập tức lao ra trước mặt Tử Thiên. Cuốn cổ thư trong tay Bách Dạ tỏa ra từng luồn uy áp dũng mãnh, thứ nó phát ra chính là nhiệt lượng khổng lồ không biết bắt nguồn từ đâu. Một thứ nhiệt lượng mà nếu như so với sức nóng của Bạch Sư chỉ kém hơn một chút. Thứ ánh sáng kia như hóa thành tia lazer lao đi với tốc độ khủng bố, xé nát cả không khí lẫn nhiệt lượng xung quanh.
Cây trượng trong tay Tử Địa cũng hoa lên, miệng hắn lầm bầm đọc những lời chú ngữ khó hiểu:
- Vạn vật sinh, tự nhiên chết. Sinh ý của vạn vật trong tay ta. Địa Ngục, Tử Khí Chi Vong.
Từng lớp, từng lớp khí đen lấy hắn làm trung tâm bùng lên như cơn bão dữ tợn. Chúng chận chờn hóa thành hàng ngàn binh lính tử vong, tay cầm trường đao lao về phía Bạch Hàn. Hòa vào thứ ánh sáng mà Bách Dạ vừa tung ra, một trắng, một đen, cả hai tạo nên một hình thái cực đồ khổng lồ chụp tới kẻ địch.
Trước tình thế đó, Bạch Hàn vẫn cứ lạnh lùng vung lên Vô Hình kiếm.
- Cực Hàn, Băng Phong Vạn Lý!
Giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm vang dội chấn động cả không gian. Hoàn toàn không hề giống với lần trước, lần này sức mạnh băng giá của Bạch Hàn hòa làm một với Vô Hình kiếm đã kích hoạt hoàn toàn sức mạnh bản ngã trong tâm khảm cậu ta.
Ở nơi đó, một thế giới hoàn toàn băng giá, từng bông tuyết nhỏ rơi, rơi, rơi…
Một thân ảnh mặc y phục trắng, mái tóc bạc như sương tĩnh lặng ngồi im, nhắm mắt tọa thiền.
Trong một chốc, người đó mở mắt…
Luồng sức mạnh băng giá bùng ra như cơn bão vĩ đại không cách gì ngăn cản, nó hóa băng toàn bộ những thứ nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nó.
Một sức mạnh vĩ đại…
Đối chiến với thái cực đồ được ảo hóa kia, không ngờ rằng Cực Hàn khí của Bạch Hàn hoàn toàn đủ sức ngăn sức mạnh thái cực đồ. Tuy rằng không đủ lấn át nó nhưng bao nhiêu đó chắc có lẽ đủ để thay đổi cục diện trận này.
Không chút chờ đợi, Sự Sống trong tay Tôn Giang phóng thẳng lên trời cao, cả thân thể của cậu ta cũng dần trôi nổi lên không trung. Đôi mắt dần trở nên mờ mịt, thế nhưng ẩn sâu bên trong đó là từng tia sát khí không gì ngăn cản được. Những tia sát khí của sự giận dữ.
- Nhân Quả chi năng, đảo nghịch càn khôn, mạc thế luân hồi, sát phạt chi ý, tử vong chi khí, ta đại diện cho nhân quả, ta đại diện cho thần tính, Nhân Quả nằm trong quyền điều khiển của ta. Không Gian Luân Hồi!
Cùng lúc đó, thân xác còm queo của Phi cũng vang lên từng lời chú ngữ:
- Thời gian chi năng, sinh mạng này ta nguyện đổi lấy. Tạo thành thế giới vô gian, không gian ngưng đọng, thời gian đảo loạn. Nghịch thế, loạn thời gian và không gian. Tuyệt Thế Không Gian, Đảo Nghịch!
Hai lồng không gian lập tức bao trùm lấy tất cả, khoảng cách bao trùm dường như bao trọn cả tòa thành Địa Ngục. Trong thứ không gian hỗn loạn ấy, tất cả họ, cả nhóm của Bạch Hàn lẫn đội quân của Tử Thiên đều phải chịu đựng thứ sức mạnh có thể lớn hơn cả thời gian, không gian và thậm chí là luân hồi kia.
Không gian đứng im, thời gian bỗng chốc trôi còn nhanh hơn tên bắn. Họ già đi, ngã xuống, chết đi, rồi lại luân hồi. Từng tia ký ức khắc sâu trong não họ di chuyển lao vụt đi như cuốn phim chiếu nhanh. Không ai biết được, trong không gian đó, họ đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Có khóc có cười, có ưu tư, có thù hận, có đau khổ, có hạnh phúc. Không ai chống lại được, ngay cả Tử Thiên cũng thế, ngay cả Tử Địa cũng vậy, tất cả đều bị không gian với thời gian và luân hồi ấy tác động.
Vào lúc đó, một thứ âm thanh tuyệt diệu bỗng chốc vang lên. Áp chế thứ sức mạnh khủng bố mà Phi và Tôn Giang vừa tạo ra. Tiếng sáo của một ai đó quấn quanh không gian, bao trùm lấy tâm thức nhóm Tiểu Quỷ. Nó đánh thức Bạch Hàn và Tôn Giang từ bên trong thứ sức mạnh chưa thể điều khiển ấy. Nó đánh thẳng vào tâm khảm đám người Tử Vong thành như một nhát liềm của tử thần.
Không gian loạn nghịch biến mất, nơi đó chỉ còn lại hai nhóm người mệt mỏi đứng nhìn nhau. Từ đằng xa, một người cưỡi trên lưng sói đen chậm rãi đi về phía họ. Một thân ảnh khôi vĩ, cô độc nhưng đầy phong cách lãng tử. Vừa đi hắn vừa thổi sáo, thứ âm thanh vừa đánh thức tất cả chính là do người này phát động.
Khi định thần lại, những con thần thú đã biến mất. Bọn chúng vừa thấy cái không gian loạn nghịch kia liền tức tốc bỏ chạy. Mà kéo theo đó là cả ba người Phi, Hoàng Linh và Tuyết Liên cũng biến mất. Ở nơi họ vừa nằm chỉ còn lại vũng máu của Tuyết Liên tưới đẫm mặt đất.
Tử Thiên lúc này đã vô cùng tức giận. Bầu trời lập tức trở nên u ám gấp mấy lần lúc trước. Cuồng phong nổi lên làm cho cát đá bị kéo lên cuốn bay dữ dội. Thanh kiếm đen của hắn nhấp nháy liên hồi, giống hệt như nó sắp sống lại, cuồng loạn mà tàn sát tất cả những sinh vật trong tầm ảnh hưởng của nó.
Không một chút hoảng loạn, lưỡi kiếm Vô Hình vung nhẹ xuống đất. Bạch Hàn lạnh lùng đối chiến với kẻ tử địch của mình. Thanh thần khí trong tay cậu ta cũng run lên bần bật hệt như nó đã gặp đối thủ truyền kiếp. Không biết nó run là vui sướng hay giận dữ, thế nhưng luồng hàn khí mà nó tỏa ra đã đủ để khiến thanh kiếm đen kia phẫn nộ.
Vong Hồn kiếm, một trong mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí, thứ vũ khí được rèn từ chính tay của Sáng Thế thần. Mỗi thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí đều có khả năng bộc phát sức mạnh của chủ nhân chúng lên mức cực hạn, thậm chí siêu việt cực hạn. Mà dường như tất cả những thanh thần khí ấy đều có cảm giác thù địch với nhau. Mỗi khi có sự xuất hiện của hai thanh thần khí trong một không gian không quá lớn, chủ nhân của chúng có thể sẽ bị bắt chiến đấu cho đến khi một trong hai ngã xuống mới thôi.
Giờ phút này, tuy rằng cả hai đang rất muốn chiến đấu với nhau. Thế nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép. Bởi vì người cưỡi sói kia đã đạm mạc lên tiếng:
- Nếu như ngươi để ý, hiện giờ đã là về đêm. Và ta vừa mới giải khai thứ phong ấn đã giam cầm những oán linh tại đây, những người mà thế hệ trước của các ngươi đặt lời nguyền ác độc lên họ. Ta nghĩ chắc ngươi sẽ hiểu nhỉ?
Trầm mặc đưa đôi mắt tinh anh của mình nhìn về phía nhóm người Tử Thiên. Bầu trời lúc này bỗng chốc trở lại thành bầu trời đêm trong vắt, dải ngân hà vắt ngang bầu trời tạo thành khung cảnh lung linh huyền ảo đến mức cùng cực. Tử Thiên hừ lạnh một tiếng sau đó quay người bước vào thứ không gian vặn xoắn rồi biến mất. Mà đám người Tử Địa, Bách Dạ, Mã Yến cũng lui quân.
Bầu không khí nặng nề áp bức lúc trước liền trở lại bình thường. Tất cả những người còn có mặt ở đây lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì họ cũng đã giải cứu được những cô gái đồng thời cũng đã đẩy lui được kẻ địch là hệ thống cao tầng của Tử Vong thành. Thế nhưng mà… cái giá đổi lại thật quá đắt.
Sự mất tích của Phi, cái chết của Tuyết Liên, Hoàng Linh cũng không biết sống chết. Tất cả những thứ đó thật sự ám ảnh cả nhóm. Thật sự là mọi chuyện lúc đó diễn ra quá nhanh, họ còn chưa có hành động gì thì đòn tất sát của Tử Thiên đã xuất ra. Không kịp trở tay, không kịp phản ứng. Mọi chuyện đều khiến cho họ cảm thấy sự bất lực của bản thân mình. Họ còn quá yếu.
- Đứng lên đi, các cậu.
Dưới bóng tối, cánh tay của người đó lấp lánh tinh quang. Một hình xăm mặt trời bao bọc lấy mặt trăng, ngôi sao nhỏ đính ở hai đầu mặt trăng hiện ra trên mu bàn tay hắn. Thấp thoáng dưới hình xăm đó là hình ảnh một nốt nhạc, nốt móc đơn.
Người đó quay đầu lại, mỉm cười, một nụ cười thật tiêu soái và khiến cho tất cả ngỡ ngàng.
- Nhất Hạ???
Bạch Hàn, Hồng Long, Tôn Giang, Phong Lam lẫn Quân Bá đồng loạt nói ra tên người đang đứng trước mặt mình. Tên này vậy mà chỉ tỏ ra bất ngờ một chút:
- Ồ, hóa ra có cả Quân Bá nữa này?
- Mày… mày cũng tới đây?
Bạch Hàn ngạc nhiên hỏi. Nhất Hạ cười cười đáp:
- Ừ, đại khái anh đây đã nghe được danh tiếng nhóm Tiểu Quỷ của mấy đứa. Thế nên anh mới tới đây giúp một tay. Nhưng đáng tiếc… tớ tới trễ.
Vừa dứt lời, Nhất Hạ đã thở dài một hơi. Vào khoảnh khắc đó, cậu ta đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình để giải cứu cho nhóm Bạch Hàn một màn thua trông thấy. Nếu như cứ để không gian loạn nghịch đó tồn tại thì họ chưa bị sức mạnh giết chết đã trở nên điên loạn rồi.
Thế nhưng trong thời điểm nguy cấp ấy, đến cả Nhất Hạ cũng không thể quan sát được ai là người đã đưa ba người nhóm Phi rời khỏi không gian loạn nghịch. Cậu ta chỉ thấy một bóng đen vụt ngang rồi biến mất. Tốc độ của thứ đó nhanh tới mức khó tưởng, tuy có thể không bằng được tốc độ của Phi dùng toàn lực nhưng cũng đủ để giải cứu những người đang bị thương nặng.
Cả nhóm nghe được câu nói của Nhất Hạ liền trở nên trầm ngâm, sự mất tích của Phi là nỗi trăng trở mà họ gần như không chấp nhận nổi. Chưa kể tính mạng của cậu ta sau hai lần ngâm chú ngữ hoán đổi sinh lực cùng thời gian sống của mình. Cái giá của Phi trả rất đắt, và cái giá họ chịu cũng không rẻ hơn bao nhiêu.
Lúc này họ thậm chí còn không muốn đứng dậy chút nào. Áp lực tâm lý cứ thế đè nặng trí óc họ. Một lần chiến đấu như thế họ đã nhận ra được mình yếu kém bao nhiêu so với kẻ thù mà họ phải đối mặt. Chỉ riêng tên Tử Thiên kia, nếu Bạch Hàn lúc đó không mạo hiểm dùng sức mạnh của Vô Hình kiếm, thứ sức mạnh phải hoán đổi bằng sinh lực tạm thời thì tên kia sẽ không chịu nhượng bộ. Đồng thời không có câu nói của Nhất Hạ thì chắc hắn cũng sẽ không lui quân. Trận chiến này, có thể nói rằng họ đã thua hoàn toàn.
Nhất Hạ hiểu được cảm giác của nhóm lúc này. Thế nên cậu ta hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh, sau đó nói:
- Vực dậy tinh thần đi mấy đứa. Cuộc chiến còn ở phía trước. Chúng ta vẫn còn có thể thay đổi được tình hình nếu như chúng ta không bỏ cuộc. Cái chết của Phi sẽ không uổng phí, chắc chắn là vậy.
Tôn Giang đưa mắt lên ngắm bầu trời đầy sao, lẩm bẩm:
- Tương lai… tương lai… hình như có gì đó… đã sai.
Tuy nói vậy nhưng cậu ta cũng không biết điểm sai ở đâu. Lúc này, Nhất Hạ đã kéo cậu ta khỏi dòng suy tư của mình.
- Đi thôi, đến một căn nhà hoang gần đây, anh muốn nghe mấy đứa kể lại làm sao qua được thế giới này, sau đó lại quậy banh trành mấy ngôi thành già nua kia.
- Ừm, thôi được, bọn tao cũng muốn nghe mày kể lại làm sao có thể qua được đây đấy. Với lại, suốt thời gian vừa qua mày đã làm cái khỉ gió gì? Làm sao mà tới giờ mới chịu ló cái mặt ra.
Phong Lam gắt. Nhất Hạ gật đầu rồi đáp lời:
- Được rồi, đi thôi, vừa đi vừa kể đi.
Thất bại là thất bại, họ không thể đổ thừa hoàn cảnh được. Chỉ có một cách duy nhất, họ phải mạnh mẽ hơn như thế này, mạnh hơn nữa mới có thể tồn tại, thậm chí là tìm được cách trở về thế giới của mình. Vấp ngã từ đâu, chúng ta phải đứng lên từ nơi đó. Nhóm tám người họ chậm rãi đi theo sau Nhất Hạ hướng về một căn nhà hoang còn dùng tạm.
-------
Cùng lúc đó, tại một không gian tối om bên dưới Địa Ngục thành. Tiểu yêu Cửu Tinh nhỏ hai hàng lệ bi thương hướng về phía một thân thể người không ra người, thú không ra thú. Nó pi pi mấy tiếng, sau đó nó hóa thành một luồng sáng chói lòa nhưng lại dịu dàng dung nhập vào ngực kẻ đang nằm co quắp trên mặt đất. Một thứ ánh sáng nhu hòa lan tỏa không gian tối om kia.
Mà bên cạnh người đó, chiếc vòng tuyệt đẹp trên cổ một cô gái cũng phát ra thứ ánh sáng nhu hòa và mỹ lệ. Từng dòng khí lưu trắng tỏa ra, chữa trị vết thương khủng bố trước ngực cô gái đó, đồng thời nó còn hàn gắn vết trương ở hai tay một cô gái khác.
Cứ thế, hai luồng sáng nhẹ nhàng chiếu sáng cả một không gian u tối. Sinh mệnh chưa hề kết thúc.
Họ không biết, họ chỉ đứng đó, trơ mắt ra nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt. Hàng ngàn, hàng vạn oán linh chằm chằm nhìn về phía họ bằng đôi mắt thèm thuồng, khát máu, dữ tợn. Cảm giác hệt như họ đã thiếu cái đám oán linh kia mấy trăm không chịu trả. Từng tia rung động sâu thẳm trong linh hồn họ nổi lên, cuốn lấy toàn bộ tâm trí.
Nỗi sợ từ tận sâu trong tâm khảm, cơn ác mộng triền miên có vẻ như sắp chấm dứt. Mà cái giá phải trả cho sự hấm dứt đó chính là sinh mạng của họ. Sinh mạng của tất cả những người có mặt tại đây.
Bầu trời vẫn u ám như thế, không, thậm chí nó còn ảm đạm hơn lúc trước nhiều. Ngọc Phụng Hoàng đáp xuống đất, đôi mắt nó hằn lên tia dữ tợn. Đã rất lâu rồi nó chưa cảm thấy tức giận đến vậy. Băng Giác Lang cũng chậm rãi đáp xuống đất, nó đưa đôi mắt màu đỏ máu dữ tợn nhìn về phía chủ nhân của nó. Thế nhưng, đối diện với cả hai là Hỏa Kỳ Lân và Bách Nhãn Xà cũng dõi những đôi mắt không mấy thân thiện nhìn bọn chúng.
Dưới nền trời, Bạch Sư và Cửu Tinh lơ lửng trong không trung mà đối chiến với nhau gay gắt. Từng luồng, từng luồng uy áp mà cả hai tỏa ra khiến cho những con thần thú khác cảm thấy dè dặt phần nào.
Không còn hy vọng, sự tin tưởng của họ đã hoàn toàn bị vỡ nát. Đứng trước những kẻ mạnh đến khủng bố như Tử Thiên, Tử Địa, thậm chí là tên thư sinh Bách Dạ. Họ không đủ sức chiến đấu, sức mạnh của họ hoàn toàn không phải là đối thủ của kẻ thù. Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến thế giới này, họ hoàn toàn tuyệt vọng.
Bỏ qua đám người đang run sợ, Tử Thiên chậm rãi bước lại gần nhóm ba người Hoàng Linh. Phi Mã lập tức đứng chặn trước mặt hắn. Thế nhưng chỉ một cái tát, cả thân thể của Phi Mã liền bị chấn văng đi một quãng xa, máu trong miệng nó lập tức ộc ra làm một vùng cây cối bỗng chốc trở nên xanh tươi.
- Hóa ra đây là những kẻ được truyền tụng có thể lập đổ được ta.
Vừa nói hắn vừa liếc nhìn thên thể còng queo của Phi đang được Hoàng Linh ôm vào lòng. Một cái nhếch mép thật khẽ, đám quân linh hồn kia lập tức gầm lên dữ tợn.
- Ngân Linh, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
Hoàng Linh không đáp trả lời hắn, cô một mực dùng cánh tay còn lại của mình ôm ghì Phi vào lòng. Mà Tuyết Liên lúc này không biết lấy dũng cảm từ đâu, cô giang tay trước mặt hắn, bảo vệ cho hai người Hoàng Linh và Phi sau lưng mình. Đôi mắt cô ánh lên vẻ kiên cường lẫn quyết tâm hiếm thấy.
Thấy cảnh tượng này, tên Tử Thiên bỗng cười phá lên điên cuồng. Cây ma kiếm của hắn cũng run rẩy một cách dữ dội:
- Hóa ra, ha ha ha, hóa ra, kẻ mà ta để vuột mất nhiều năm về trước lại xuất hiện ở đây.
Chưa dứt lời, thanh ma kiếm của hắn bùng lên ánh sáng đen như màn đêm tăm tối nhất. Chưa kịp định thần lại, cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến cho cả nhóm như muốn nổ tung.
Thân thể nhỏ bé của Tuyết Liên đang lơ lửng trên không trung, cây ma kiếm đen kịt của Tử Thiên đã ghim thẳng vào thân thể nhỏ bé của cô. Từng dòng khí, máu của cô nhanh chóng bị cây ma kiếm hút ra. Đôi mắt cô trợn trừng như không muốn tin sự việc đang diễn ra, lẫn trong đó là một chút bất cam, một chút đau khổ.
Run rẩy quay đầu, cánh tay hướng về Phi:
- Anh Phi, chị Hoàng Linh… em xin lỗi.
Thân thể cô nặng nề rơi xuống, đôi mắt vẫn còn chưa khép.
- KHÔNG!!!
Tiếng của Hoàng Linh gào lên, khản cả giọng.
- Không thể, không thể nào…
Bạch Hàn lắc đầu như không thể tin được chuyện đang diễn ra. Dạ Nguyệt, Hải Yến quỵ xuống đất, khóc không ra nước mắt. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, họ còn chưa kịp định thần thì cái chết của Tuyết Liên đã ập đến trước mặt họ.
- Tuyết Liên, Tuyết Liên…
Hoàng Linh yếu ớt lê thân tàn của mình hướng về phía cô em bé bỏng của mình.
Đôi mắt của Tử Thiên trở nên sắc lạnh. Thanh ma kiếm của hắn vung lên, cánh tay còn lại của Hoàng Linh lập tức văng lên không trung. Máu của cô phun ra, ướt đẫm mặt đất già cỗi.
Cuồng Nghiêm lúc này có chút không chịu nổi. Hắn vừa định xông lên cản lại nhưng Bách Dạ đã ho nhẹ một tiếng.
- Ta nghĩ ngươi nên hiểu. Cô ta hiện giờ là kẻ thù.
Nắm tay hắn siết chặt, thế nhưng lúc này hắn có thể làm gì đây. Chuyện mà Tử Thiên đã quyết thì không ai có thể thay đổi.
- Tao giết mày!!!
Bạch Hàn là người đầu tiên xông lên, lưỡi Vô Hình kiếm xuất hiện từ không trung. Không khí xung quanh trăm mét lập tức lạnh lẽo hệt như đỉnh núi vạn năm băng giá.
Có chút bất ngờ, Tử Thiên liếc mắt nhìn qua Bạch Hàn đang lao tới. Hắn ta còn chưa lên tiếng, Cuồng Nghiêm đã đứng chắn trước mặt như muốn xuất trận. Tên này cần nơi để phát tiết lửa giận trong lòng mình, mà Bạch Hàn vừa đúng là con hàng xả giận rất tốt.
- Để tao chơi với mày. Đến đây. Huyết Sát!!!
Hắn gầm lên, rồi lao về phía Bạch Hàn. Huyết Sát chi khí của hắn hóa thành thanh đao đỏ rực mang đầy mùi chết chóc. Thế nhưng, một cây vũ khí được ảo hóa bằng Huyết Sát của bản thân có thể so bì được với Vô Thượng Cổ Thần Khí hay sao? Câu trả lời tất nhiên là không.
Đôi mắt Bạch Hàn hóa thành màu trắng bạc, một đôi mắt không mang theo chút tình cảm hay cảm xúc nào. Lưỡi kiếm trong tay cậu ta vung lên, một luồng khí lạnh lập tức hình thành rồi hóa thành hư ảnh lao về phía trước.
Không có bất kỳ lực uy áp nào, thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, Cuồng Nghiêm cảm giác như sinh mệnh của mình đang bị đe dọa, một cảm giác mà từ trước đến giờ hắn chưa từng bao giờ trải qua.
- Cút ra Cuồng Nghiêm.
Bách Dạ thét lớn, ngay sau đó cuốn cổ thư trong tay hắn ta lập tức mở bung ra. Luồng sức mạnh băng hỏa lúc nãy lập tức cuốn tới, hướng về phía kiếm khí cực hàn mà Bạch Hàn vừa tạo ra.
Thế nhưng ngay khi luồng sức mạnh kia cản được kiếm khí của Bạch Hàn thì nó đã lập tức bị hóa thành băng. Mà tốc độ đóng băng của luồng sức mạnh kia nhanh một cách kinh dị. Chỉ trong một cái chớp mắt, luồng sức mạnh mà Bách Dạ vừa tung ra đã bị hóa thành băng đến tận cuốn cổ thư trong tay hắn. Nếu như hắn không kịp cắt ngang dòng sức mạnh, đồng thời nhảy lui về sau thì chắc hắn đã bị hóa thành băng rồi.
Cuồng Nghiêm không được may mắn như Bách Dạ, hắn là người đứng mũi chịu sào trước thứ sức mạnh biến thái của Bạch Hàn. Ngay khi Huyết Sát chi khí của hắn bị kiếm khí cực hàn hóa thành những hạt bụi băng lấp lánh, Cuồng Nghiêm không chậm trễ mà lui về sau cấp tốc. Thế nhưng liệu hắn có thể tránh thoát được thứ sức mạnh vốn đứng đầu thế giới qua không biết bao nhiêu năm tháng kia không. Câu trả lời là hoàn toàn không thể.
Dưới bầu trời, một bức tượng bằng băng hiện ra. Một đại tướng dưới vương triều Tử Vong, kẻ không chịu nổi một kích. Nếu như câu chuyện này được truyền ra ngoài, có lẽ sẽ chẳng ai tin được.
Bạch Hàn không hề dừng lại, cậu ta lao vun vút về phía trước. Vô Hình kiếm trong tay cậu hoa lên, từng luồng sức mạnh của băng giá lập tức bao trùm không gian, và bao trùm luôn cả cậu. Từng tia khí trắng mỏng manh như sương khói bám víu lấy cậu ta, tạo thành một lớp giáp hàn băng dũng mãnh tiến thẳng về phía trước.
Trước tình cảnh ấy, Tử Địa và Bách Dạ sao có thể làm ngơ được. Cả hai lập tức lao ra trước mặt Tử Thiên. Cuốn cổ thư trong tay Bách Dạ tỏa ra từng luồn uy áp dũng mãnh, thứ nó phát ra chính là nhiệt lượng khổng lồ không biết bắt nguồn từ đâu. Một thứ nhiệt lượng mà nếu như so với sức nóng của Bạch Sư chỉ kém hơn một chút. Thứ ánh sáng kia như hóa thành tia lazer lao đi với tốc độ khủng bố, xé nát cả không khí lẫn nhiệt lượng xung quanh.
Cây trượng trong tay Tử Địa cũng hoa lên, miệng hắn lầm bầm đọc những lời chú ngữ khó hiểu:
- Vạn vật sinh, tự nhiên chết. Sinh ý của vạn vật trong tay ta. Địa Ngục, Tử Khí Chi Vong.
Từng lớp, từng lớp khí đen lấy hắn làm trung tâm bùng lên như cơn bão dữ tợn. Chúng chận chờn hóa thành hàng ngàn binh lính tử vong, tay cầm trường đao lao về phía Bạch Hàn. Hòa vào thứ ánh sáng mà Bách Dạ vừa tung ra, một trắng, một đen, cả hai tạo nên một hình thái cực đồ khổng lồ chụp tới kẻ địch.
Trước tình thế đó, Bạch Hàn vẫn cứ lạnh lùng vung lên Vô Hình kiếm.
- Cực Hàn, Băng Phong Vạn Lý!
Giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm vang dội chấn động cả không gian. Hoàn toàn không hề giống với lần trước, lần này sức mạnh băng giá của Bạch Hàn hòa làm một với Vô Hình kiếm đã kích hoạt hoàn toàn sức mạnh bản ngã trong tâm khảm cậu ta.
Ở nơi đó, một thế giới hoàn toàn băng giá, từng bông tuyết nhỏ rơi, rơi, rơi…
Một thân ảnh mặc y phục trắng, mái tóc bạc như sương tĩnh lặng ngồi im, nhắm mắt tọa thiền.
Trong một chốc, người đó mở mắt…
Luồng sức mạnh băng giá bùng ra như cơn bão vĩ đại không cách gì ngăn cản, nó hóa băng toàn bộ những thứ nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nó.
Một sức mạnh vĩ đại…
Đối chiến với thái cực đồ được ảo hóa kia, không ngờ rằng Cực Hàn khí của Bạch Hàn hoàn toàn đủ sức ngăn sức mạnh thái cực đồ. Tuy rằng không đủ lấn át nó nhưng bao nhiêu đó chắc có lẽ đủ để thay đổi cục diện trận này.
Không chút chờ đợi, Sự Sống trong tay Tôn Giang phóng thẳng lên trời cao, cả thân thể của cậu ta cũng dần trôi nổi lên không trung. Đôi mắt dần trở nên mờ mịt, thế nhưng ẩn sâu bên trong đó là từng tia sát khí không gì ngăn cản được. Những tia sát khí của sự giận dữ.
- Nhân Quả chi năng, đảo nghịch càn khôn, mạc thế luân hồi, sát phạt chi ý, tử vong chi khí, ta đại diện cho nhân quả, ta đại diện cho thần tính, Nhân Quả nằm trong quyền điều khiển của ta. Không Gian Luân Hồi!
Cùng lúc đó, thân xác còm queo của Phi cũng vang lên từng lời chú ngữ:
- Thời gian chi năng, sinh mạng này ta nguyện đổi lấy. Tạo thành thế giới vô gian, không gian ngưng đọng, thời gian đảo loạn. Nghịch thế, loạn thời gian và không gian. Tuyệt Thế Không Gian, Đảo Nghịch!
Hai lồng không gian lập tức bao trùm lấy tất cả, khoảng cách bao trùm dường như bao trọn cả tòa thành Địa Ngục. Trong thứ không gian hỗn loạn ấy, tất cả họ, cả nhóm của Bạch Hàn lẫn đội quân của Tử Thiên đều phải chịu đựng thứ sức mạnh có thể lớn hơn cả thời gian, không gian và thậm chí là luân hồi kia.
Không gian đứng im, thời gian bỗng chốc trôi còn nhanh hơn tên bắn. Họ già đi, ngã xuống, chết đi, rồi lại luân hồi. Từng tia ký ức khắc sâu trong não họ di chuyển lao vụt đi như cuốn phim chiếu nhanh. Không ai biết được, trong không gian đó, họ đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Có khóc có cười, có ưu tư, có thù hận, có đau khổ, có hạnh phúc. Không ai chống lại được, ngay cả Tử Thiên cũng thế, ngay cả Tử Địa cũng vậy, tất cả đều bị không gian với thời gian và luân hồi ấy tác động.
Vào lúc đó, một thứ âm thanh tuyệt diệu bỗng chốc vang lên. Áp chế thứ sức mạnh khủng bố mà Phi và Tôn Giang vừa tạo ra. Tiếng sáo của một ai đó quấn quanh không gian, bao trùm lấy tâm thức nhóm Tiểu Quỷ. Nó đánh thức Bạch Hàn và Tôn Giang từ bên trong thứ sức mạnh chưa thể điều khiển ấy. Nó đánh thẳng vào tâm khảm đám người Tử Vong thành như một nhát liềm của tử thần.
Không gian loạn nghịch biến mất, nơi đó chỉ còn lại hai nhóm người mệt mỏi đứng nhìn nhau. Từ đằng xa, một người cưỡi trên lưng sói đen chậm rãi đi về phía họ. Một thân ảnh khôi vĩ, cô độc nhưng đầy phong cách lãng tử. Vừa đi hắn vừa thổi sáo, thứ âm thanh vừa đánh thức tất cả chính là do người này phát động.
Khi định thần lại, những con thần thú đã biến mất. Bọn chúng vừa thấy cái không gian loạn nghịch kia liền tức tốc bỏ chạy. Mà kéo theo đó là cả ba người Phi, Hoàng Linh và Tuyết Liên cũng biến mất. Ở nơi họ vừa nằm chỉ còn lại vũng máu của Tuyết Liên tưới đẫm mặt đất.
Tử Thiên lúc này đã vô cùng tức giận. Bầu trời lập tức trở nên u ám gấp mấy lần lúc trước. Cuồng phong nổi lên làm cho cát đá bị kéo lên cuốn bay dữ dội. Thanh kiếm đen của hắn nhấp nháy liên hồi, giống hệt như nó sắp sống lại, cuồng loạn mà tàn sát tất cả những sinh vật trong tầm ảnh hưởng của nó.
Không một chút hoảng loạn, lưỡi kiếm Vô Hình vung nhẹ xuống đất. Bạch Hàn lạnh lùng đối chiến với kẻ tử địch của mình. Thanh thần khí trong tay cậu ta cũng run lên bần bật hệt như nó đã gặp đối thủ truyền kiếp. Không biết nó run là vui sướng hay giận dữ, thế nhưng luồng hàn khí mà nó tỏa ra đã đủ để khiến thanh kiếm đen kia phẫn nộ.
Vong Hồn kiếm, một trong mười thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí, thứ vũ khí được rèn từ chính tay của Sáng Thế thần. Mỗi thanh Vô Thượng Cổ Thần Khí đều có khả năng bộc phát sức mạnh của chủ nhân chúng lên mức cực hạn, thậm chí siêu việt cực hạn. Mà dường như tất cả những thanh thần khí ấy đều có cảm giác thù địch với nhau. Mỗi khi có sự xuất hiện của hai thanh thần khí trong một không gian không quá lớn, chủ nhân của chúng có thể sẽ bị bắt chiến đấu cho đến khi một trong hai ngã xuống mới thôi.
Giờ phút này, tuy rằng cả hai đang rất muốn chiến đấu với nhau. Thế nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép. Bởi vì người cưỡi sói kia đã đạm mạc lên tiếng:
- Nếu như ngươi để ý, hiện giờ đã là về đêm. Và ta vừa mới giải khai thứ phong ấn đã giam cầm những oán linh tại đây, những người mà thế hệ trước của các ngươi đặt lời nguyền ác độc lên họ. Ta nghĩ chắc ngươi sẽ hiểu nhỉ?
Trầm mặc đưa đôi mắt tinh anh của mình nhìn về phía nhóm người Tử Thiên. Bầu trời lúc này bỗng chốc trở lại thành bầu trời đêm trong vắt, dải ngân hà vắt ngang bầu trời tạo thành khung cảnh lung linh huyền ảo đến mức cùng cực. Tử Thiên hừ lạnh một tiếng sau đó quay người bước vào thứ không gian vặn xoắn rồi biến mất. Mà đám người Tử Địa, Bách Dạ, Mã Yến cũng lui quân.
Bầu không khí nặng nề áp bức lúc trước liền trở lại bình thường. Tất cả những người còn có mặt ở đây lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì họ cũng đã giải cứu được những cô gái đồng thời cũng đã đẩy lui được kẻ địch là hệ thống cao tầng của Tử Vong thành. Thế nhưng mà… cái giá đổi lại thật quá đắt.
Sự mất tích của Phi, cái chết của Tuyết Liên, Hoàng Linh cũng không biết sống chết. Tất cả những thứ đó thật sự ám ảnh cả nhóm. Thật sự là mọi chuyện lúc đó diễn ra quá nhanh, họ còn chưa có hành động gì thì đòn tất sát của Tử Thiên đã xuất ra. Không kịp trở tay, không kịp phản ứng. Mọi chuyện đều khiến cho họ cảm thấy sự bất lực của bản thân mình. Họ còn quá yếu.
- Đứng lên đi, các cậu.
Dưới bóng tối, cánh tay của người đó lấp lánh tinh quang. Một hình xăm mặt trời bao bọc lấy mặt trăng, ngôi sao nhỏ đính ở hai đầu mặt trăng hiện ra trên mu bàn tay hắn. Thấp thoáng dưới hình xăm đó là hình ảnh một nốt nhạc, nốt móc đơn.
Người đó quay đầu lại, mỉm cười, một nụ cười thật tiêu soái và khiến cho tất cả ngỡ ngàng.
- Nhất Hạ???
Bạch Hàn, Hồng Long, Tôn Giang, Phong Lam lẫn Quân Bá đồng loạt nói ra tên người đang đứng trước mặt mình. Tên này vậy mà chỉ tỏ ra bất ngờ một chút:
- Ồ, hóa ra có cả Quân Bá nữa này?
- Mày… mày cũng tới đây?
Bạch Hàn ngạc nhiên hỏi. Nhất Hạ cười cười đáp:
- Ừ, đại khái anh đây đã nghe được danh tiếng nhóm Tiểu Quỷ của mấy đứa. Thế nên anh mới tới đây giúp một tay. Nhưng đáng tiếc… tớ tới trễ.
Vừa dứt lời, Nhất Hạ đã thở dài một hơi. Vào khoảnh khắc đó, cậu ta đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình để giải cứu cho nhóm Bạch Hàn một màn thua trông thấy. Nếu như cứ để không gian loạn nghịch đó tồn tại thì họ chưa bị sức mạnh giết chết đã trở nên điên loạn rồi.
Thế nhưng trong thời điểm nguy cấp ấy, đến cả Nhất Hạ cũng không thể quan sát được ai là người đã đưa ba người nhóm Phi rời khỏi không gian loạn nghịch. Cậu ta chỉ thấy một bóng đen vụt ngang rồi biến mất. Tốc độ của thứ đó nhanh tới mức khó tưởng, tuy có thể không bằng được tốc độ của Phi dùng toàn lực nhưng cũng đủ để giải cứu những người đang bị thương nặng.
Cả nhóm nghe được câu nói của Nhất Hạ liền trở nên trầm ngâm, sự mất tích của Phi là nỗi trăng trở mà họ gần như không chấp nhận nổi. Chưa kể tính mạng của cậu ta sau hai lần ngâm chú ngữ hoán đổi sinh lực cùng thời gian sống của mình. Cái giá của Phi trả rất đắt, và cái giá họ chịu cũng không rẻ hơn bao nhiêu.
Lúc này họ thậm chí còn không muốn đứng dậy chút nào. Áp lực tâm lý cứ thế đè nặng trí óc họ. Một lần chiến đấu như thế họ đã nhận ra được mình yếu kém bao nhiêu so với kẻ thù mà họ phải đối mặt. Chỉ riêng tên Tử Thiên kia, nếu Bạch Hàn lúc đó không mạo hiểm dùng sức mạnh của Vô Hình kiếm, thứ sức mạnh phải hoán đổi bằng sinh lực tạm thời thì tên kia sẽ không chịu nhượng bộ. Đồng thời không có câu nói của Nhất Hạ thì chắc hắn cũng sẽ không lui quân. Trận chiến này, có thể nói rằng họ đã thua hoàn toàn.
Nhất Hạ hiểu được cảm giác của nhóm lúc này. Thế nên cậu ta hít một hơi thật sâu lấy lại sự bình tĩnh, sau đó nói:
- Vực dậy tinh thần đi mấy đứa. Cuộc chiến còn ở phía trước. Chúng ta vẫn còn có thể thay đổi được tình hình nếu như chúng ta không bỏ cuộc. Cái chết của Phi sẽ không uổng phí, chắc chắn là vậy.
Tôn Giang đưa mắt lên ngắm bầu trời đầy sao, lẩm bẩm:
- Tương lai… tương lai… hình như có gì đó… đã sai.
Tuy nói vậy nhưng cậu ta cũng không biết điểm sai ở đâu. Lúc này, Nhất Hạ đã kéo cậu ta khỏi dòng suy tư của mình.
- Đi thôi, đến một căn nhà hoang gần đây, anh muốn nghe mấy đứa kể lại làm sao qua được thế giới này, sau đó lại quậy banh trành mấy ngôi thành già nua kia.
- Ừm, thôi được, bọn tao cũng muốn nghe mày kể lại làm sao có thể qua được đây đấy. Với lại, suốt thời gian vừa qua mày đã làm cái khỉ gió gì? Làm sao mà tới giờ mới chịu ló cái mặt ra.
Phong Lam gắt. Nhất Hạ gật đầu rồi đáp lời:
- Được rồi, đi thôi, vừa đi vừa kể đi.
Thất bại là thất bại, họ không thể đổ thừa hoàn cảnh được. Chỉ có một cách duy nhất, họ phải mạnh mẽ hơn như thế này, mạnh hơn nữa mới có thể tồn tại, thậm chí là tìm được cách trở về thế giới của mình. Vấp ngã từ đâu, chúng ta phải đứng lên từ nơi đó. Nhóm tám người họ chậm rãi đi theo sau Nhất Hạ hướng về một căn nhà hoang còn dùng tạm.
-------
Cùng lúc đó, tại một không gian tối om bên dưới Địa Ngục thành. Tiểu yêu Cửu Tinh nhỏ hai hàng lệ bi thương hướng về phía một thân thể người không ra người, thú không ra thú. Nó pi pi mấy tiếng, sau đó nó hóa thành một luồng sáng chói lòa nhưng lại dịu dàng dung nhập vào ngực kẻ đang nằm co quắp trên mặt đất. Một thứ ánh sáng nhu hòa lan tỏa không gian tối om kia.
Mà bên cạnh người đó, chiếc vòng tuyệt đẹp trên cổ một cô gái cũng phát ra thứ ánh sáng nhu hòa và mỹ lệ. Từng dòng khí lưu trắng tỏa ra, chữa trị vết thương khủng bố trước ngực cô gái đó, đồng thời nó còn hàn gắn vết trương ở hai tay một cô gái khác.
Cứ thế, hai luồng sáng nhẹ nhàng chiếu sáng cả một không gian u tối. Sinh mệnh chưa hề kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.