Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 48: Vương Hoàng
Linh Phong
26/11/2019
Ngay khi bức tường lửa ấy của Hồng Long được dựng nên thì hai luồng dư chấn cường hoành khủng bố ấy cũng nhanh chóng ập tới hai
người họ. Một thứ sức mạnh không tưởng đập thẳng vào màn
chắn hệt như một ai đó dùng búa tạ mà đập lên ngực cậu ta
vậy. Sức mạnh khủng bố ấy lớn đến nổi mặt đất xung quanh họ
bị cuốn tung lên như đang bị một cơn lũ cày sới.
Phun ngụm máu, đôi mắt Hồng Long vẫn ánh lên vẻ quyết tâm hiếm thấy. Lần này không chỉ là bảo vệ sinh mạng cậu ta mà còn là bảo vệ cho sinh mạng một người khác nữa. Tuyết Liên mà có mệnh hệ gì thật không biết làm sao có thể nói chuyện với tên Phi cô hồn kia đây. Thế nên dù bất cứ giá nào thì cậu ta cũng phải bảo vệ cho được cô gái đang đứng sau lưng cậu.
Nhìn bóng lưng Hồng Long, nhìn đám đất đá xung quanh bị cuốn lên một cách mất kiểm soát, Tuyết Liên lắc đầu cười khổ. Cô nhận thấy mình quá yếu đuối, không thể giúp được gì cho những người xung quanh mình. Thở dài, nhìn khung cảnh hoành tráng lệ trong vùng bảo vệ mà Tuyết Liên cảm thán vô cùng.
Trong lúc đó, nguồn sức mạnh bên trận chiến của Đắc Quân đã dần đi vào hồi kết. Quả cầu khí đen ấy nhỏ dần nhỏ dần rồi tan biến vào không khí. Thân thể hắn cũng dần thu nhỏ lại. Vì để đối chọi với sức mạnh hủy diệt khủng bố của Hủy Diệt Hắc Cầu, Đắc Quân đã dùng hết toàn bộ sức mạng trong người mình. Thế nên giờ đây hắn đã tạm thời phế vật vì chẳng còn gì có thể đối chọi với Hắc Quỷ nữa. Chậm rãi nhưng vô cùng miễn cưỡng, đôi mắt nặng chịch của hắn cũng rũ xuống, hắn ngất đi ngay trên chiến trường đang đầy những vụ nổ dư chấn.
Còn trận chiến cam go của Tôn Giang và tên Hắc Quỷ kia vẫn đang diễn ra một cách mãnh liệt. Hai luồng sức mạnh ấy đối chọi với nhau một cách thật gay gắt. Từng chấn động ầm ầm vẫn đều đặn vang lên đập thẳng màn nhĩ họ, từng vùng dư chấn vẫn nổ tung ra xung quanh cày nát cả mặt đất.
Hiện giờ cả thân thể của Tôn Giang đã trở nên tơi tả, những luồng dư chấn ấy hệt như những lưỡi đao sắc bén cứa khắp mọi nơi trên thân thể cậu ta. Thế nhưng có vẻ như cậu ta chẳng cảm thấy được gì cả. Vẫn đôi mắt thờ ơ lãnh đạm đến kinh người đó, Tôn Giang chăm chú nhìn Hắc Quỷ không chớp mắt. Không một chút lo âu, không một chút sợ hãi, ngay cả mệt mỏi cũng chẳng hề xuất hiện trong đôi mắt ấy.
Nếu so với Tôn Giang thì tên Hắc Quỷ phải cảm thấy khó khăn hơn rất nhiều. Tuy được luồng khí đen kia bao bọc lại như một bộ giáp, thế nhưng qua những lần va chạm thì bộ giáp của hắn lại mỏng hơn đôi chút. Dần dà cặp sừng trên đầu hắn đã biết mất hoàn toàn, mặt hắn cũng lộ ra phân nửa.
Âm thanh có chút trầm trầm như một con quỷ mới ngoi lên từ địa ngục sâu thẳm, Hắc Quỷ cất tiếng:
- Thằng khốn, buông bỏ đi, mày không đấu lại tao đâu.
Đưa đôi mắt thờ ơ lên nhìn thẳng mặt hắn ta, Tôn Giang mỉm cười:
- Ngươi… đang sợ hãi.
- AAAA!!!
Hắc Quỷ gầm vang, hắn lại một lần nữa vận toàn bộ sức mạnh của mình vào đám hắc khí kia khiến cho bọn chúng như có sức sống trở lại. Vô số luồng hắc khí có thể nói là nhiều gấp đôi nãy giờ lao ra từ người hắn tấn công Tôn Giang. Mặc cho thân thể hắn lúc này chẳng còn hắc khí bảo vệ nữa nhưng có lẽ hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới nữa rồi. Hắn điên cuồng tấn công mà không một chút nào giữ lại cho bản thân.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tôn Giang lại mỉm cười. Rốt cuộc thì tên này cũng đã chẳng còn chịu nổi áp lực nữa. Mặc cho vô số vết thương trên thân thể, mặc cho nhừng luồng khí đen như vũ bão kia đôi khi đâm xuyên cả người cậu, Tôn Giang cũng chẳng màng.
Chỉ trong thoáng chốc, một tia sáng khẽ lóe lên trong mắt Tôn Giang. Ngay lúc này cậu ta cảm nhận được kẻ địch trước mặt đã dùng hết sức mạnh khí đen của mình. Chớp lấy cơ hội ấy, Tôn Giang lập tức bước lên một bước, cánh tay cậu ta xoáy thanh kiếm về trước một cái thật nhẹ nhàng. Lưỡi Sự Sống lúc này như xoáy vào một mảnh gương giòn tan. Lưỡi kiếm đen kia vỡ tan thành từng mảnh vụn, Sự Sống đâm thẳng vào vai Hắc Quỷ rồi cả hai cùng nhau lao xuống đất tạo nên một vụ nổ ầm cuối cùng.
Trên mặt đất, Hắc Quỷ giương đôi mắt thẫn thời nhìn Tôn Giang. Đáp lại hắn ta là cặp mắt vô tình lãnh đạm trong suốt kia. Không gian nhất thời trở nên im lặng.
Không còn những vụ nổ dư chấn, Hồng Long khẽ khàng thu lại màn chắn bằng lửa kia. Phun ngụm máu thật lớn, cậu ta quỳ hẳn xuống đất vì kiệt sức.
Tuyết Liên lập tức chạy đến bên cạnh đỡ cậu ta dậy, xua tay, giương đôi mắt nhìn về phía bóng lưng Tôn Giang, Hồng Long khẽ nói:
- Không biết Tôn Giang sẽ xử lý hắn thế nào.
Đỡ Hồng Long đứng dậy, Tuyết Liên nói khẽ:
- Em cũng không biết.
- Tất nhiên là Hắc Quỷ sẽ do bọn ta xử lý rồi.
Giật nảy người, cả hai lập tức quay đầu về phía sau. Một người mặc đồ vô cùng dân dã đứng đó cười cười nhìn hai người. Tên này nếu so ra thì không lớn hơn đám Tiểu Quỷ này là bao, thế nhưng trong đôi mắt hắn lại phát ra một tia uy áp và trầm ổn khác xa hoàn toàn với cái hình dạng bên ngoài của hắn. Hồng Long ngạc nhiên cất tiếng hỏi:
- Ngươi là…
Bất chợt sau lưng người đó xuất hiện bốn tên mặc ý phục đen từ đầu tới chân, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắt như mắt diều hâu. Một trong bốn người cất tiếng:
- Hỗn láo, còn không mau quỳ xuống hành lễ.
Nghiên đầu, gõ gõ thái thương mình đôi chút khi nhìn người đó, bất chợt Tuyết Liên reo lên:
- A, ngài chính là Vương Hoàng, vị vua trẻ nhất của thành phố cảng Ngân Lệ đúng không.
- Biết còn không mau quỳ xuống.
Một tên khác hét lớn. Phất phất tay, người được gọi là Vương Hoàng này chậm rãi cười cười, nụ cười ấy giống như chẳng có việc gì có thể khiến con người này lo lắng được vậy.
- Được rồi, không cần đa lễ vậy. Bốn người các ngươi mau thu dọn chiến trường đi. Ai bị thương thì nhớ đem họ về dưỡng thương. Ai chết thì đắp mộ tại chỗ.
- Thưa ngài, còn hai tên kia.
Một tên vừa nói vừa chỉ về phía Tôn Giang và Hắc Quỷ. Lúc này tất cả những người có mặt ở đây mới sực nhớ đến hai nhân vật chính trong trận chiến lần này. Thế nhưng đến khi họ nhớ ra thì Tôn Giang đã nằm trên mặt đất từ lúc nào rồi.
Lập tức chạy lại bên cạnh Tôn Giang, đỡ cậu ta dậy, Hồng Long lay lay mấy cái:
- Này, tỉnh dậy đi, cậu đừng chết chứ?
Mở mắt, đánh đầu Hồng Long một cái rõ đau, Tôn Giang hờ hững nói:
- Đừng có trù bố…
Chưa dứt câu thì cậu ta đã quẹo đầu sang một bên ngất đi tiếp. Khẽ thở dài, bất chợt họ nhận ra là thanh kiếm Sự Sống kia đã biến đi đâu mất dạng.
Nhìn ba người họ, Vương Hoàng chấp tay sau lưng nói khẽ:
- Mời ba người đây nghĩ qua đêm trong cung điện. Ba người… ừm… ba người đã có công giúp chúng tôi bảo vệ thành phố và còn hạ gục thủ lĩnh băng cướp là Hắc Quỷ. Dù sao thì một Vương Hoàng như tôi cũng phải báo đáp chút đỉnh. Hơn thế nữa còn cần phải sơ cứu hai người đã, những vết thương từ trận chiến sức mạnh Power rất nguy hiểm.
Đưa mắt nhìn nhau đôi chút, thế rồi Hồng Long gật đầu đáp lời:
- Cảm ơn ý tốt của ngài. Vậy chúng tôi phải nhờ ngài rồi.
Khẽ gật đầu, hắn mỉm cười rồi giơ tay hướng về phía tòa lâu đài nguy nga kia tỏ ý mời. Xốc Tôn Giang dậy, Hồng Long chậm rãi bước theo sau Vương Hoàng. Tuyết Liên cũng im lặng đi theo họ, bỏ lại sau lưng mặt đất bị cày xới tơi tả và những người bị thương nằm la liệt mọi nơi.
Ngã lưng xuống chiếc giường khá rộng, Tôn Giang lập tức thiếp đi không dậy nổi. Trong trận chiến ấy, người bị tương nhiều nhất chính là cậu chàng này. Thế nhưng sau khi được Vương Hoàng đặc biệt cử người chăm sóc thì những vết thương của cậu ta đã được băng bó một cách cẩn thận, giờ chỉ còn đợi cậu ta lành hẳn vết thương mà thôi.
Đưa mắt nhìn tên đang nằm trên giường mà Hồng Long cười khổ lắc đầu. Tên này cũng hay thật, ngã lưng ra là ngủ như chết ấy, chẳng bù với cậu ta còn chưa được ngủ nghê dù đôi mắt đã híp lại không nhướng lên nổi. Đưa mắt nhìn sang người đang ngồi ngay bên cạnh cậu ta, Hồng Long khẽ thở dài:
- Các ngươi thật sự là nhóm người đã phá tan hang Khổng Kền, hạ gục Lôi gia, bảo vệ Thủy Tinh thành,…?
- Vâng vâng, là chúng tôi đấy ạ. Nhưng mà giờ bọn tôi đã bị lạc nhau mất rồi. À mà… chuyện của Lôi gia không liên quan đến bọn tôi.
Lắc đầu ngán ngẩm, Hồng Long trả lời đối phó với muôn vàng câu hỏi của vị vua trẻ Vương Hoàng này. Cậu ta hỏi liên tục khiến cho Hồng Long cảm thấy đau đầu không thôi. Dù rất muốn bật tên này câm miệng lại thế nhưng dù gì người ta cũng là vua của một triều đại, không thể nói bật là bật được.
Cố gắng nhẫn nhịn trả lời toàn bộ những câu hỏi của Vương Hoàng, đến tận mãi gần khuya thì người này mới chịu rời khỏi phòng. Lắc đầu cười khổ, Hồng Long mò lên giường, nằm vật ra rồi ngủ quên đi không biết trời đất gì nữa.
Trong lúc hai tên lợn chết này do mệt quá mà ngủ khò thì Tuyết Liên lại đang đứng ở bên cửa sổ nhìn cảnh đêm. Thành phố cảng Ngân Lệ vào đêm thật đẹp, ánh sáng từ những ngôi nhà nhỏ bé leo lét hiện lên giữa không khí trong lành của biển cả và cái không gian không quá tối kia khiến chúng như những vì sao nhỏ bé lấp lánh trong đêm. Tuy trận chiến lúc sáng đã hủy diệt một phần ngôi chợ ở đây nhưng điều đó không hề có ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của người dân. Càng về khuya, những ngôi nhà cũng chậm rãi chìm vào bóng tối.
Một làn gió khẽ nhẹ nhàng thổi đến vờn quanh mái tóc cô khiến cho chúng rối tung lên đôi chút. Chậm rãi đưa tay vuốt tóc, cô lần mò mặt dây chuyền lủng lẳn trước ngực mình. Khẽ thở dài, cô ngước mắt lên nhìn bầu trời xa xăm. Không biết người cô yêu, Phi hiện giờ ra sao rồi. Không có cậu ta bên cạnh khiến cô cảm thấy mình thật trống trãi. Không hiểu sao, một cơn đau thắt ngực bổng chốc nhói lên trong tim cô. Đây có thể là do cô đang nhớ người nào đó hay sao. Vừa vân vê mặt dây chuyền trước ngực, cô vừa khẽ thầm thì vào màn đêm như thể chỉ có mình nghe:
- Em nhớ anh nhiều lắm.
Khẽ thở dài, cơn đau nhói trong lồng ngực cô lại một lần nữa quặn lên khiến cho cô nhăn mặt. Quỵ xuống, ôm lấy ngực mình, Tuyết Liên đau đớn đến mức ngất đi lúc nào không hay biết.
Cùng lúc ấy, ở bên ngoài hành lang có một bóng người nhẹ nhàng bước đi mà không hề phát ra âm thanh. Khẽ khàng, người đó mở cửa phòng Tuyết Liên mà đi vào không một tiếng động. Dưới ánh sáng đèn mờ ảo chiếu gọi, thân hình một người mặc y phục trùm kín từ đầu đến chân chỉ chừa lại đôi mắt xinh đẹp đang nhìn về phía Tuyết Liên hiện lên khá rõ. Trên vai phải người này là một con chim màu trắng vô cùng xinh đẹp. Với bộ lông mịn màng tựa như tuyết và chiếc mỏ đỏ hoe, con chim ấy như một điểm nhấn nổi bật trong không gian im lặng này.
Ngồi xuống, vương đôi tay trắng trẻo ra vuốt nhẹ lấy mặt Tuyết Liên, trong đôi mắt người này thoáng lên vẻ buồn bã khó hiểu. Chạm khẽ vào mặt dây chuyền trước ngực cô, người này khẽ thở dài. Thế rồi hắn nhẹ nhàng cất tiếng nói:
- Ta thật ganh tỵ với ngươi.
Bỗng nhiên, bằng một hành động thật dứt khoát, hắn đứng phắt dậy quay lưng bỏ đi. Ngoảnh đầu lại, đôi mắt đen láy của chú chim kia khẽ phát ra ánh sáng trắng khó hiểu.
Không gian lúc này bất chợt lại trở về im lặng.
Dựa người vào tường, khoanh hai tay trước ngực, Vương Hoàng trầm ngâm cất tiếng:
- Bọn họ chính là những người mà ngươi cần sao?
- Đúng vậy, để hoàn thành kế hoạch của ta, những người này là không thể thiếu. Ngay cả những kẻ đang bị thất lạc kia cũng là một phần rất cần thiết trong kế hoạch này, hy vọng là ngươi giúp ta.
Người đang nói kia không phải ai khác hơn mà chính là người mặc y phục trùm kín kia. Gật đầu nhẹ nhàng, Vương Hoàng đáp lời:
- Được rồi, ta biết sẽ phải làm gì. Nhưng mà ta nghe nói tên Phi ấy là một kẻ vô cùng khủng bố, kể cả những người còn lại cũng không phải dạng vừa. Ngươi có chắc chứ.
Im lặng đôi chút, người đó gật đầu:
- Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. Nhưng ta đã định ra được hoàn toàn kế hoạch. Ngài sẽ trở lại thống trị. Chỉ cần ngươi giúp ta thì ngươi sẽ được hưởng lợi ích cao nhất từ việc hợp tác.
- Được. – Khẽ mỉm cười, Vương Hoàng đứng thẳng dậy – Vì cái kế hoạch điên cuồng của ngươi, ta sẽ thử một lần.
Gật đầu, chỉ vài bước chân thì bóng dáng người đó đã biến mất hoàn toàn vào màn đêm sâu thẳm kia. Vương Hoàng đưa mắt nhìn theo người đó rôì trầm ngâm nói khẽ:
- Hừ, một kế hoạch thật điên cuồng. Không biết rồi thế giới này sẽ đi đến đâu đây.
Vương Hoàng vừa dứt lời thì trong bóng đêm xung quanh hắn ta hiện ra năm bóng đen khác. Một trong số đó chính là anh chàng Đắc Quân đã chiến đấu với Hắc Quỷ lúc ban sáng. Khẽ cúi người, chấp tay, hắn cung kính nói:
- Thưa đại nhân, người thật sự nghe theo lời của một kẻ bí ẩn như thế hay sao?
Nhún vai, Vương Hoàng lắc đầu tỏ vẻ bất lực:
- Chứ ngươi nói ta phải làm sao đây, ngươi hẳn biết lúc trước người đó khai danh tính của mình thì ta sốc thế nào không hử.
- Thuộc hạ hiểu, nhưng kế hoạch của cô ta quá điên cuồng. Thần e sợ…
Phất tay, Vương Hoàng bước về trước vài bước:
- Ngươi không cần phải quá hoảng loạn như thế. Ta tin rằng đám người này sẽ có cách đối phó. Những người được chọn từ hàng ngàn vạn năm trước không phải một trò đùa. Rồi ngươi sẽ thấy lời ta là đúng.
Một người trong số những người áo đen kia bước lên cung kính:
- Vậy giờ chúng ta phải làm sao?
Rút trong túi áo mình ra một phong thư, Vương Hoàng quay qua nhìn người vừa cất tiếng:
- Ngươi cầm lấy phong thư này giao cấp tốc cho Bạch Thế hiện là chủ quản của thành G.O. Cứ nói thư của ta là được.
- Tuân lệnh.
Người đó mạnh mẽ đáp lời rồi nhanh chóng lùi vào bóng tối. Một tiếng xoạt nhẹ vang lên, trong bóng đêm mờ ảo hình ảnh một đôi cánh khổng lồ phấp phới trong đêm.
Vươn tay lên nắm lấy một sợi lông vũ đang bay là là trong không trung, Vương Hoàng mỉm cười cất tiếng:
- Thôi giải tán đi. Ngày mai chúng ta còn có việc để làm nữa đấy.
- Dạ.
Âm thanh dạ ran vang lên hùng hồn. Chậm rãi ngẩn mặt nhìn trời cao, Vương Hoàng khẽ thở dài.
Sáng sớm hôm sau, bầu không khí tinh sương của buổi sáng sớm ở thành phố biển kéo Hồng Long và Tôn Giang rời khỏi giất ngủ. Vươn vai vài cái khởi động, mở cửa sổ, ánh sáng tràn ngập căng phòng khiến cho Hồng Long phải nheo mắt lại vì chói. Hít lấy một hơi sương sớm căng tràn lồng ngực, quay đầu lại, cậu ta nhận ra tên bạn mình vẫn còn nằm trên giường.
Vừa định kêu cậu ta dậy thì một toán cũng nữ đã mở tung cửa chính sắp hàng đi vào. Trố mắt, Hồng Long há hốc mồm:
- Cái quỷ gì đây chớ? Ê, Tôn Giang! Dậy!
Ngơ ngác ngồi dậy, dụi dụi mắt, sau đó cậu ta cũng cố mắt há mồm nhìn hàng người kia.
Đưa tay chỉ chỉ dàn hầu gái mà ai cũng thập phần xinh đẹp ấy, Tôn Giang ngạc nhiên hỏi Hồng Long:
- Ê, cái gì đây?
- Cậu hỏi tớ tớ hỏi ai.
Vừa dứt câu thì Vương Hoàng với một thân áo vô cùng đơn sơ nhưng vẫn phản phất quyền uy của một vị vương giả bước vào. Mỉm cười, vỗ vỗ vai một cô hầu gái rồi hắn cất tiếng:
- Đây là… nhóm người chuyên việc sửa soạn quần áo trang phục cho hoàng gia, hy vọng các ngươi sẽ thích họ.
Hắn vừa dứt lời thì bọn họ đã đều tăm tắp bước đến trước mặt hai người họ. Hồng Long lập tức nhảy tránh qua một bên:
- Hê này này…
Vương Hoàng lúc này vừa bước ra tới cửa. Nghe tiếng của Hồng Long kêu liền nhẹ nhàng quay lại với vẻ mặt như đang suy nghĩ, một vẻ mặt vô cùng đáng đánh.
- À, còn cô bé kia cũng được một nhóm người chăm sóc rồi. Hai người không cần lo lắng.
Nói xong hắn lập tức lủi ra khỏi phòng. Hồng Long quay nhìn đám người đang đo đo kéo kéo cậu ta cùng Tôn Giang mà nghiến răng.
Cùng trong lúc đó, Tuyết Liên cũng đang bị một đám người kéo tới kéo lui chỉ để giúp cô chọn trang phục thích hợp nhất. Tuyết Liên ấp úng:
- Đây… đây là…
Một cô hầu gái khá chững trạc và nghiêm túc đang đo vai cho cô liền trả lời:
- Đây là một chút hảo ý của Vương Hoàng. Mong cô đừng ngại.
- Nhưng… nhưng mà… - Tuyết Liên ấp úng.
- Không sao cả, cô cứ ngồi yên để chúng tôi có thể giúp cô một cách tốt nhất.
- Oa!!!
Bất chợt có vài cô hầu gái nhìn thấy mặt dây chuyền trước cổ Tuyết Liên. Là con gái thì tất nhiên là ai cũng phải mê mẩn món nữ trang quý giá này của Tuyết Liên rồi. Đôi mắt của họ bị cuốn hút vào nó một cách triệt để.
Tằng hắng vài tiếng, cô hầu gái kia khẽ nói:
- E hèm, giữ bình tĩnh nào các cô gái.
Xụ mặt, họ lại tiếp tục công việc của mình. Một cô gái bân quơ nói khẽ:
- Cô thật có phước, mặt dây chuyền đó chắc đắt lắm nhỉ?
Lắc đầu, tay vân vê mặt dây chuyền, đôi mắt tràn đầy tình cảm, Tuyết Liên khẽ đáp:
- Không hẳn, nhưng đây là món quà quan trọng của một người…
- Của bạn trai cô à? – Một cô hầu gái chen vào.
- E hèm!
Cô hầu gái nghiêm trang kia lại lên tiếng nhắc nhở. Tuyết Liên nhẹ nhàng đáp lời:
- Không sao đâu, vật này… đúng là do người yêu mình tặng.
- Cô thật hạnh phúc.
Một vài người nhỏ to bàn tán, một vài người tỏ ra hâm mộ Tuyết Liên. Quả thật thì mặt dây chuyền đó quá đẹp, ánh sáng nhẹ nhàng từ nó phát ra thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt. Và xin nhắc lại một lần nữa, mặt dây chuyền này chính là nguồn sống mạnh mẽ bật nhất thế giới này. Khẽ mỉm cười, Tuyết Liên nhẹ nhàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời trong vắt thật đẹp.
Chấp tay sau lưng, ngẩn mặt nhìn trời, Vương Hoàng trầm ngâm thở dài. Hiện giờ hắn đang đứng ở bên ngoài một tòa tháp nhỏ bé nằm sâu trong khu cấm địa. Khẽ xoay lưng, nhìn tòa tháp cổ với vô số rong rêu và “vị” của thời gian lưu dấu trên thân. Hắn lắc đầu trầm ngâm:
- Cũng đã quá lâu rồi đúng không. Người ở đây nhìn nhân thế bao đời, giờ đây người cũng muốn rời khỏi đây rồi, có đúng không?
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến y phục của hắn lay động trong gió. Bất chợt lúc này tiếng của Đắc Quân vang lên ngay sau lưng hắn:
- Bẩm Vương Hoàng đại nhân, bọn họ đã tới.
Nhẹ nhàng xoay lưng lại, nụ cười lập tức hiện lên trên môi hắn. Bước về phía họ, hắn vui vẻ cất tiếng:
- Chào mừng ba người đã đến đây, khu cấm địa ở Ngân Lệ hệ đảo quốc.
Cả ba lúc này đã được đám hầu nữ kia chọn cho những bộ đồ đẹp và hợp với họ nhất nên giờ trông họ khá bắt mắt. Có hơi chút giật mình vì câu nói của Vương Hoàng, Tôn Giang nhìn quanh một vòng rồi e ngại nói:
- Ngài nói đây là cấm địa, vậy còn mời chúng tôi đến đây làm gì?
Vương Hoàng cười đon đả:
- Không có ý gì đâu, chỉ là… tôi muốn các vị có một chuyến tham quan nho nhỏ về… một món thần binh.
Nhắc tới thần binh thì cả bọn lúc này mới sực nhớ tới thanh kiếm Sự Sống mà Tôn Giang đã sử dụng để hạ gục Hắc Quỷ. Tuy có chút lo lắng, thế nhưng Tôn Giang vẫn ấp úng nhìn vào mặt Vương Hoàng mà cất lời:
- À về thần binh… thanh Sự Sống…
Phất tay, Vương Hoàng mỉm cười thật tươi:
- Không có gì đâu, ngươi cứ giữ lấy. Dù sao thì… thần binh chọn chủ chứ không phải chủ chon thần binh đâu.
Chậm rãi gật đầu, Tôn Giang lui bước xuống thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này Tuyết Liên chợt lên tiếng:
- Người nói là thần binh mạnh hơn cả Sự Sống. Vậy không lẽ trong tòa tháp kia chính là…
- Đúng vậy. – Mỉm cười, Vương Hoàng liếc mắt về phía tòa tháp – Trong đó chính là Hồng Hà cung cùng với một mũi Cửu Long tiễn.
Phun ngụm máu, đôi mắt Hồng Long vẫn ánh lên vẻ quyết tâm hiếm thấy. Lần này không chỉ là bảo vệ sinh mạng cậu ta mà còn là bảo vệ cho sinh mạng một người khác nữa. Tuyết Liên mà có mệnh hệ gì thật không biết làm sao có thể nói chuyện với tên Phi cô hồn kia đây. Thế nên dù bất cứ giá nào thì cậu ta cũng phải bảo vệ cho được cô gái đang đứng sau lưng cậu.
Nhìn bóng lưng Hồng Long, nhìn đám đất đá xung quanh bị cuốn lên một cách mất kiểm soát, Tuyết Liên lắc đầu cười khổ. Cô nhận thấy mình quá yếu đuối, không thể giúp được gì cho những người xung quanh mình. Thở dài, nhìn khung cảnh hoành tráng lệ trong vùng bảo vệ mà Tuyết Liên cảm thán vô cùng.
Trong lúc đó, nguồn sức mạnh bên trận chiến của Đắc Quân đã dần đi vào hồi kết. Quả cầu khí đen ấy nhỏ dần nhỏ dần rồi tan biến vào không khí. Thân thể hắn cũng dần thu nhỏ lại. Vì để đối chọi với sức mạnh hủy diệt khủng bố của Hủy Diệt Hắc Cầu, Đắc Quân đã dùng hết toàn bộ sức mạng trong người mình. Thế nên giờ đây hắn đã tạm thời phế vật vì chẳng còn gì có thể đối chọi với Hắc Quỷ nữa. Chậm rãi nhưng vô cùng miễn cưỡng, đôi mắt nặng chịch của hắn cũng rũ xuống, hắn ngất đi ngay trên chiến trường đang đầy những vụ nổ dư chấn.
Còn trận chiến cam go của Tôn Giang và tên Hắc Quỷ kia vẫn đang diễn ra một cách mãnh liệt. Hai luồng sức mạnh ấy đối chọi với nhau một cách thật gay gắt. Từng chấn động ầm ầm vẫn đều đặn vang lên đập thẳng màn nhĩ họ, từng vùng dư chấn vẫn nổ tung ra xung quanh cày nát cả mặt đất.
Hiện giờ cả thân thể của Tôn Giang đã trở nên tơi tả, những luồng dư chấn ấy hệt như những lưỡi đao sắc bén cứa khắp mọi nơi trên thân thể cậu ta. Thế nhưng có vẻ như cậu ta chẳng cảm thấy được gì cả. Vẫn đôi mắt thờ ơ lãnh đạm đến kinh người đó, Tôn Giang chăm chú nhìn Hắc Quỷ không chớp mắt. Không một chút lo âu, không một chút sợ hãi, ngay cả mệt mỏi cũng chẳng hề xuất hiện trong đôi mắt ấy.
Nếu so với Tôn Giang thì tên Hắc Quỷ phải cảm thấy khó khăn hơn rất nhiều. Tuy được luồng khí đen kia bao bọc lại như một bộ giáp, thế nhưng qua những lần va chạm thì bộ giáp của hắn lại mỏng hơn đôi chút. Dần dà cặp sừng trên đầu hắn đã biết mất hoàn toàn, mặt hắn cũng lộ ra phân nửa.
Âm thanh có chút trầm trầm như một con quỷ mới ngoi lên từ địa ngục sâu thẳm, Hắc Quỷ cất tiếng:
- Thằng khốn, buông bỏ đi, mày không đấu lại tao đâu.
Đưa đôi mắt thờ ơ lên nhìn thẳng mặt hắn ta, Tôn Giang mỉm cười:
- Ngươi… đang sợ hãi.
- AAAA!!!
Hắc Quỷ gầm vang, hắn lại một lần nữa vận toàn bộ sức mạnh của mình vào đám hắc khí kia khiến cho bọn chúng như có sức sống trở lại. Vô số luồng hắc khí có thể nói là nhiều gấp đôi nãy giờ lao ra từ người hắn tấn công Tôn Giang. Mặc cho thân thể hắn lúc này chẳng còn hắc khí bảo vệ nữa nhưng có lẽ hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới nữa rồi. Hắn điên cuồng tấn công mà không một chút nào giữ lại cho bản thân.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tôn Giang lại mỉm cười. Rốt cuộc thì tên này cũng đã chẳng còn chịu nổi áp lực nữa. Mặc cho vô số vết thương trên thân thể, mặc cho nhừng luồng khí đen như vũ bão kia đôi khi đâm xuyên cả người cậu, Tôn Giang cũng chẳng màng.
Chỉ trong thoáng chốc, một tia sáng khẽ lóe lên trong mắt Tôn Giang. Ngay lúc này cậu ta cảm nhận được kẻ địch trước mặt đã dùng hết sức mạnh khí đen của mình. Chớp lấy cơ hội ấy, Tôn Giang lập tức bước lên một bước, cánh tay cậu ta xoáy thanh kiếm về trước một cái thật nhẹ nhàng. Lưỡi Sự Sống lúc này như xoáy vào một mảnh gương giòn tan. Lưỡi kiếm đen kia vỡ tan thành từng mảnh vụn, Sự Sống đâm thẳng vào vai Hắc Quỷ rồi cả hai cùng nhau lao xuống đất tạo nên một vụ nổ ầm cuối cùng.
Trên mặt đất, Hắc Quỷ giương đôi mắt thẫn thời nhìn Tôn Giang. Đáp lại hắn ta là cặp mắt vô tình lãnh đạm trong suốt kia. Không gian nhất thời trở nên im lặng.
Không còn những vụ nổ dư chấn, Hồng Long khẽ khàng thu lại màn chắn bằng lửa kia. Phun ngụm máu thật lớn, cậu ta quỳ hẳn xuống đất vì kiệt sức.
Tuyết Liên lập tức chạy đến bên cạnh đỡ cậu ta dậy, xua tay, giương đôi mắt nhìn về phía bóng lưng Tôn Giang, Hồng Long khẽ nói:
- Không biết Tôn Giang sẽ xử lý hắn thế nào.
Đỡ Hồng Long đứng dậy, Tuyết Liên nói khẽ:
- Em cũng không biết.
- Tất nhiên là Hắc Quỷ sẽ do bọn ta xử lý rồi.
Giật nảy người, cả hai lập tức quay đầu về phía sau. Một người mặc đồ vô cùng dân dã đứng đó cười cười nhìn hai người. Tên này nếu so ra thì không lớn hơn đám Tiểu Quỷ này là bao, thế nhưng trong đôi mắt hắn lại phát ra một tia uy áp và trầm ổn khác xa hoàn toàn với cái hình dạng bên ngoài của hắn. Hồng Long ngạc nhiên cất tiếng hỏi:
- Ngươi là…
Bất chợt sau lưng người đó xuất hiện bốn tên mặc ý phục đen từ đầu tới chân, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắt như mắt diều hâu. Một trong bốn người cất tiếng:
- Hỗn láo, còn không mau quỳ xuống hành lễ.
Nghiên đầu, gõ gõ thái thương mình đôi chút khi nhìn người đó, bất chợt Tuyết Liên reo lên:
- A, ngài chính là Vương Hoàng, vị vua trẻ nhất của thành phố cảng Ngân Lệ đúng không.
- Biết còn không mau quỳ xuống.
Một tên khác hét lớn. Phất phất tay, người được gọi là Vương Hoàng này chậm rãi cười cười, nụ cười ấy giống như chẳng có việc gì có thể khiến con người này lo lắng được vậy.
- Được rồi, không cần đa lễ vậy. Bốn người các ngươi mau thu dọn chiến trường đi. Ai bị thương thì nhớ đem họ về dưỡng thương. Ai chết thì đắp mộ tại chỗ.
- Thưa ngài, còn hai tên kia.
Một tên vừa nói vừa chỉ về phía Tôn Giang và Hắc Quỷ. Lúc này tất cả những người có mặt ở đây mới sực nhớ đến hai nhân vật chính trong trận chiến lần này. Thế nhưng đến khi họ nhớ ra thì Tôn Giang đã nằm trên mặt đất từ lúc nào rồi.
Lập tức chạy lại bên cạnh Tôn Giang, đỡ cậu ta dậy, Hồng Long lay lay mấy cái:
- Này, tỉnh dậy đi, cậu đừng chết chứ?
Mở mắt, đánh đầu Hồng Long một cái rõ đau, Tôn Giang hờ hững nói:
- Đừng có trù bố…
Chưa dứt câu thì cậu ta đã quẹo đầu sang một bên ngất đi tiếp. Khẽ thở dài, bất chợt họ nhận ra là thanh kiếm Sự Sống kia đã biến đi đâu mất dạng.
Nhìn ba người họ, Vương Hoàng chấp tay sau lưng nói khẽ:
- Mời ba người đây nghĩ qua đêm trong cung điện. Ba người… ừm… ba người đã có công giúp chúng tôi bảo vệ thành phố và còn hạ gục thủ lĩnh băng cướp là Hắc Quỷ. Dù sao thì một Vương Hoàng như tôi cũng phải báo đáp chút đỉnh. Hơn thế nữa còn cần phải sơ cứu hai người đã, những vết thương từ trận chiến sức mạnh Power rất nguy hiểm.
Đưa mắt nhìn nhau đôi chút, thế rồi Hồng Long gật đầu đáp lời:
- Cảm ơn ý tốt của ngài. Vậy chúng tôi phải nhờ ngài rồi.
Khẽ gật đầu, hắn mỉm cười rồi giơ tay hướng về phía tòa lâu đài nguy nga kia tỏ ý mời. Xốc Tôn Giang dậy, Hồng Long chậm rãi bước theo sau Vương Hoàng. Tuyết Liên cũng im lặng đi theo họ, bỏ lại sau lưng mặt đất bị cày xới tơi tả và những người bị thương nằm la liệt mọi nơi.
Ngã lưng xuống chiếc giường khá rộng, Tôn Giang lập tức thiếp đi không dậy nổi. Trong trận chiến ấy, người bị tương nhiều nhất chính là cậu chàng này. Thế nhưng sau khi được Vương Hoàng đặc biệt cử người chăm sóc thì những vết thương của cậu ta đã được băng bó một cách cẩn thận, giờ chỉ còn đợi cậu ta lành hẳn vết thương mà thôi.
Đưa mắt nhìn tên đang nằm trên giường mà Hồng Long cười khổ lắc đầu. Tên này cũng hay thật, ngã lưng ra là ngủ như chết ấy, chẳng bù với cậu ta còn chưa được ngủ nghê dù đôi mắt đã híp lại không nhướng lên nổi. Đưa mắt nhìn sang người đang ngồi ngay bên cạnh cậu ta, Hồng Long khẽ thở dài:
- Các ngươi thật sự là nhóm người đã phá tan hang Khổng Kền, hạ gục Lôi gia, bảo vệ Thủy Tinh thành,…?
- Vâng vâng, là chúng tôi đấy ạ. Nhưng mà giờ bọn tôi đã bị lạc nhau mất rồi. À mà… chuyện của Lôi gia không liên quan đến bọn tôi.
Lắc đầu ngán ngẩm, Hồng Long trả lời đối phó với muôn vàng câu hỏi của vị vua trẻ Vương Hoàng này. Cậu ta hỏi liên tục khiến cho Hồng Long cảm thấy đau đầu không thôi. Dù rất muốn bật tên này câm miệng lại thế nhưng dù gì người ta cũng là vua của một triều đại, không thể nói bật là bật được.
Cố gắng nhẫn nhịn trả lời toàn bộ những câu hỏi của Vương Hoàng, đến tận mãi gần khuya thì người này mới chịu rời khỏi phòng. Lắc đầu cười khổ, Hồng Long mò lên giường, nằm vật ra rồi ngủ quên đi không biết trời đất gì nữa.
Trong lúc hai tên lợn chết này do mệt quá mà ngủ khò thì Tuyết Liên lại đang đứng ở bên cửa sổ nhìn cảnh đêm. Thành phố cảng Ngân Lệ vào đêm thật đẹp, ánh sáng từ những ngôi nhà nhỏ bé leo lét hiện lên giữa không khí trong lành của biển cả và cái không gian không quá tối kia khiến chúng như những vì sao nhỏ bé lấp lánh trong đêm. Tuy trận chiến lúc sáng đã hủy diệt một phần ngôi chợ ở đây nhưng điều đó không hề có ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của người dân. Càng về khuya, những ngôi nhà cũng chậm rãi chìm vào bóng tối.
Một làn gió khẽ nhẹ nhàng thổi đến vờn quanh mái tóc cô khiến cho chúng rối tung lên đôi chút. Chậm rãi đưa tay vuốt tóc, cô lần mò mặt dây chuyền lủng lẳn trước ngực mình. Khẽ thở dài, cô ngước mắt lên nhìn bầu trời xa xăm. Không biết người cô yêu, Phi hiện giờ ra sao rồi. Không có cậu ta bên cạnh khiến cô cảm thấy mình thật trống trãi. Không hiểu sao, một cơn đau thắt ngực bổng chốc nhói lên trong tim cô. Đây có thể là do cô đang nhớ người nào đó hay sao. Vừa vân vê mặt dây chuyền trước ngực, cô vừa khẽ thầm thì vào màn đêm như thể chỉ có mình nghe:
- Em nhớ anh nhiều lắm.
Khẽ thở dài, cơn đau nhói trong lồng ngực cô lại một lần nữa quặn lên khiến cho cô nhăn mặt. Quỵ xuống, ôm lấy ngực mình, Tuyết Liên đau đớn đến mức ngất đi lúc nào không hay biết.
Cùng lúc ấy, ở bên ngoài hành lang có một bóng người nhẹ nhàng bước đi mà không hề phát ra âm thanh. Khẽ khàng, người đó mở cửa phòng Tuyết Liên mà đi vào không một tiếng động. Dưới ánh sáng đèn mờ ảo chiếu gọi, thân hình một người mặc y phục trùm kín từ đầu đến chân chỉ chừa lại đôi mắt xinh đẹp đang nhìn về phía Tuyết Liên hiện lên khá rõ. Trên vai phải người này là một con chim màu trắng vô cùng xinh đẹp. Với bộ lông mịn màng tựa như tuyết và chiếc mỏ đỏ hoe, con chim ấy như một điểm nhấn nổi bật trong không gian im lặng này.
Ngồi xuống, vương đôi tay trắng trẻo ra vuốt nhẹ lấy mặt Tuyết Liên, trong đôi mắt người này thoáng lên vẻ buồn bã khó hiểu. Chạm khẽ vào mặt dây chuyền trước ngực cô, người này khẽ thở dài. Thế rồi hắn nhẹ nhàng cất tiếng nói:
- Ta thật ganh tỵ với ngươi.
Bỗng nhiên, bằng một hành động thật dứt khoát, hắn đứng phắt dậy quay lưng bỏ đi. Ngoảnh đầu lại, đôi mắt đen láy của chú chim kia khẽ phát ra ánh sáng trắng khó hiểu.
Không gian lúc này bất chợt lại trở về im lặng.
Dựa người vào tường, khoanh hai tay trước ngực, Vương Hoàng trầm ngâm cất tiếng:
- Bọn họ chính là những người mà ngươi cần sao?
- Đúng vậy, để hoàn thành kế hoạch của ta, những người này là không thể thiếu. Ngay cả những kẻ đang bị thất lạc kia cũng là một phần rất cần thiết trong kế hoạch này, hy vọng là ngươi giúp ta.
Người đang nói kia không phải ai khác hơn mà chính là người mặc y phục trùm kín kia. Gật đầu nhẹ nhàng, Vương Hoàng đáp lời:
- Được rồi, ta biết sẽ phải làm gì. Nhưng mà ta nghe nói tên Phi ấy là một kẻ vô cùng khủng bố, kể cả những người còn lại cũng không phải dạng vừa. Ngươi có chắc chứ.
Im lặng đôi chút, người đó gật đầu:
- Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở. Nhưng ta đã định ra được hoàn toàn kế hoạch. Ngài sẽ trở lại thống trị. Chỉ cần ngươi giúp ta thì ngươi sẽ được hưởng lợi ích cao nhất từ việc hợp tác.
- Được. – Khẽ mỉm cười, Vương Hoàng đứng thẳng dậy – Vì cái kế hoạch điên cuồng của ngươi, ta sẽ thử một lần.
Gật đầu, chỉ vài bước chân thì bóng dáng người đó đã biến mất hoàn toàn vào màn đêm sâu thẳm kia. Vương Hoàng đưa mắt nhìn theo người đó rôì trầm ngâm nói khẽ:
- Hừ, một kế hoạch thật điên cuồng. Không biết rồi thế giới này sẽ đi đến đâu đây.
Vương Hoàng vừa dứt lời thì trong bóng đêm xung quanh hắn ta hiện ra năm bóng đen khác. Một trong số đó chính là anh chàng Đắc Quân đã chiến đấu với Hắc Quỷ lúc ban sáng. Khẽ cúi người, chấp tay, hắn cung kính nói:
- Thưa đại nhân, người thật sự nghe theo lời của một kẻ bí ẩn như thế hay sao?
Nhún vai, Vương Hoàng lắc đầu tỏ vẻ bất lực:
- Chứ ngươi nói ta phải làm sao đây, ngươi hẳn biết lúc trước người đó khai danh tính của mình thì ta sốc thế nào không hử.
- Thuộc hạ hiểu, nhưng kế hoạch của cô ta quá điên cuồng. Thần e sợ…
Phất tay, Vương Hoàng bước về trước vài bước:
- Ngươi không cần phải quá hoảng loạn như thế. Ta tin rằng đám người này sẽ có cách đối phó. Những người được chọn từ hàng ngàn vạn năm trước không phải một trò đùa. Rồi ngươi sẽ thấy lời ta là đúng.
Một người trong số những người áo đen kia bước lên cung kính:
- Vậy giờ chúng ta phải làm sao?
Rút trong túi áo mình ra một phong thư, Vương Hoàng quay qua nhìn người vừa cất tiếng:
- Ngươi cầm lấy phong thư này giao cấp tốc cho Bạch Thế hiện là chủ quản của thành G.O. Cứ nói thư của ta là được.
- Tuân lệnh.
Người đó mạnh mẽ đáp lời rồi nhanh chóng lùi vào bóng tối. Một tiếng xoạt nhẹ vang lên, trong bóng đêm mờ ảo hình ảnh một đôi cánh khổng lồ phấp phới trong đêm.
Vươn tay lên nắm lấy một sợi lông vũ đang bay là là trong không trung, Vương Hoàng mỉm cười cất tiếng:
- Thôi giải tán đi. Ngày mai chúng ta còn có việc để làm nữa đấy.
- Dạ.
Âm thanh dạ ran vang lên hùng hồn. Chậm rãi ngẩn mặt nhìn trời cao, Vương Hoàng khẽ thở dài.
Sáng sớm hôm sau, bầu không khí tinh sương của buổi sáng sớm ở thành phố biển kéo Hồng Long và Tôn Giang rời khỏi giất ngủ. Vươn vai vài cái khởi động, mở cửa sổ, ánh sáng tràn ngập căng phòng khiến cho Hồng Long phải nheo mắt lại vì chói. Hít lấy một hơi sương sớm căng tràn lồng ngực, quay đầu lại, cậu ta nhận ra tên bạn mình vẫn còn nằm trên giường.
Vừa định kêu cậu ta dậy thì một toán cũng nữ đã mở tung cửa chính sắp hàng đi vào. Trố mắt, Hồng Long há hốc mồm:
- Cái quỷ gì đây chớ? Ê, Tôn Giang! Dậy!
Ngơ ngác ngồi dậy, dụi dụi mắt, sau đó cậu ta cũng cố mắt há mồm nhìn hàng người kia.
Đưa tay chỉ chỉ dàn hầu gái mà ai cũng thập phần xinh đẹp ấy, Tôn Giang ngạc nhiên hỏi Hồng Long:
- Ê, cái gì đây?
- Cậu hỏi tớ tớ hỏi ai.
Vừa dứt câu thì Vương Hoàng với một thân áo vô cùng đơn sơ nhưng vẫn phản phất quyền uy của một vị vương giả bước vào. Mỉm cười, vỗ vỗ vai một cô hầu gái rồi hắn cất tiếng:
- Đây là… nhóm người chuyên việc sửa soạn quần áo trang phục cho hoàng gia, hy vọng các ngươi sẽ thích họ.
Hắn vừa dứt lời thì bọn họ đã đều tăm tắp bước đến trước mặt hai người họ. Hồng Long lập tức nhảy tránh qua một bên:
- Hê này này…
Vương Hoàng lúc này vừa bước ra tới cửa. Nghe tiếng của Hồng Long kêu liền nhẹ nhàng quay lại với vẻ mặt như đang suy nghĩ, một vẻ mặt vô cùng đáng đánh.
- À, còn cô bé kia cũng được một nhóm người chăm sóc rồi. Hai người không cần lo lắng.
Nói xong hắn lập tức lủi ra khỏi phòng. Hồng Long quay nhìn đám người đang đo đo kéo kéo cậu ta cùng Tôn Giang mà nghiến răng.
Cùng trong lúc đó, Tuyết Liên cũng đang bị một đám người kéo tới kéo lui chỉ để giúp cô chọn trang phục thích hợp nhất. Tuyết Liên ấp úng:
- Đây… đây là…
Một cô hầu gái khá chững trạc và nghiêm túc đang đo vai cho cô liền trả lời:
- Đây là một chút hảo ý của Vương Hoàng. Mong cô đừng ngại.
- Nhưng… nhưng mà… - Tuyết Liên ấp úng.
- Không sao cả, cô cứ ngồi yên để chúng tôi có thể giúp cô một cách tốt nhất.
- Oa!!!
Bất chợt có vài cô hầu gái nhìn thấy mặt dây chuyền trước cổ Tuyết Liên. Là con gái thì tất nhiên là ai cũng phải mê mẩn món nữ trang quý giá này của Tuyết Liên rồi. Đôi mắt của họ bị cuốn hút vào nó một cách triệt để.
Tằng hắng vài tiếng, cô hầu gái kia khẽ nói:
- E hèm, giữ bình tĩnh nào các cô gái.
Xụ mặt, họ lại tiếp tục công việc của mình. Một cô gái bân quơ nói khẽ:
- Cô thật có phước, mặt dây chuyền đó chắc đắt lắm nhỉ?
Lắc đầu, tay vân vê mặt dây chuyền, đôi mắt tràn đầy tình cảm, Tuyết Liên khẽ đáp:
- Không hẳn, nhưng đây là món quà quan trọng của một người…
- Của bạn trai cô à? – Một cô hầu gái chen vào.
- E hèm!
Cô hầu gái nghiêm trang kia lại lên tiếng nhắc nhở. Tuyết Liên nhẹ nhàng đáp lời:
- Không sao đâu, vật này… đúng là do người yêu mình tặng.
- Cô thật hạnh phúc.
Một vài người nhỏ to bàn tán, một vài người tỏ ra hâm mộ Tuyết Liên. Quả thật thì mặt dây chuyền đó quá đẹp, ánh sáng nhẹ nhàng từ nó phát ra thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt. Và xin nhắc lại một lần nữa, mặt dây chuyền này chính là nguồn sống mạnh mẽ bật nhất thế giới này. Khẽ mỉm cười, Tuyết Liên nhẹ nhàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi bầu trời trong vắt thật đẹp.
Chấp tay sau lưng, ngẩn mặt nhìn trời, Vương Hoàng trầm ngâm thở dài. Hiện giờ hắn đang đứng ở bên ngoài một tòa tháp nhỏ bé nằm sâu trong khu cấm địa. Khẽ xoay lưng, nhìn tòa tháp cổ với vô số rong rêu và “vị” của thời gian lưu dấu trên thân. Hắn lắc đầu trầm ngâm:
- Cũng đã quá lâu rồi đúng không. Người ở đây nhìn nhân thế bao đời, giờ đây người cũng muốn rời khỏi đây rồi, có đúng không?
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến y phục của hắn lay động trong gió. Bất chợt lúc này tiếng của Đắc Quân vang lên ngay sau lưng hắn:
- Bẩm Vương Hoàng đại nhân, bọn họ đã tới.
Nhẹ nhàng xoay lưng lại, nụ cười lập tức hiện lên trên môi hắn. Bước về phía họ, hắn vui vẻ cất tiếng:
- Chào mừng ba người đã đến đây, khu cấm địa ở Ngân Lệ hệ đảo quốc.
Cả ba lúc này đã được đám hầu nữ kia chọn cho những bộ đồ đẹp và hợp với họ nhất nên giờ trông họ khá bắt mắt. Có hơi chút giật mình vì câu nói của Vương Hoàng, Tôn Giang nhìn quanh một vòng rồi e ngại nói:
- Ngài nói đây là cấm địa, vậy còn mời chúng tôi đến đây làm gì?
Vương Hoàng cười đon đả:
- Không có ý gì đâu, chỉ là… tôi muốn các vị có một chuyến tham quan nho nhỏ về… một món thần binh.
Nhắc tới thần binh thì cả bọn lúc này mới sực nhớ tới thanh kiếm Sự Sống mà Tôn Giang đã sử dụng để hạ gục Hắc Quỷ. Tuy có chút lo lắng, thế nhưng Tôn Giang vẫn ấp úng nhìn vào mặt Vương Hoàng mà cất lời:
- À về thần binh… thanh Sự Sống…
Phất tay, Vương Hoàng mỉm cười thật tươi:
- Không có gì đâu, ngươi cứ giữ lấy. Dù sao thì… thần binh chọn chủ chứ không phải chủ chon thần binh đâu.
Chậm rãi gật đầu, Tôn Giang lui bước xuống thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này Tuyết Liên chợt lên tiếng:
- Người nói là thần binh mạnh hơn cả Sự Sống. Vậy không lẽ trong tòa tháp kia chính là…
- Đúng vậy. – Mỉm cười, Vương Hoàng liếc mắt về phía tòa tháp – Trong đó chính là Hồng Hà cung cùng với một mũi Cửu Long tiễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.