Chương 13: Cho dù gặp lại cũng như chưa từng quen biết
Đông Bôn Tây Cố
13/08/2014
Trong gió rét thấu xương, Lâm Thần cười khổ, "Quan thương cấu kết? Lâm gia mặc dù địa vị không bằng Tiêu gia, nhưng ở phía nam mấy năm nay, bất kể là ở vị trí nào cũng vô cùng trong sạch. Tớ và cậu đều lớn lên trong hoàn cảnh này, Quan thương cấu kết bốn chữ này rất nghiêm trọng, cậu không phải không biết. Nếu như tớ thật sự ham quyền thế, năm ấy cần gì phải trái ý gia đình học luật làm gì? Làm anh em bốn năm, làm gì phỉa nới những lời như thế. Cậu nói lời này không chỉ làm tồn thương tớ, còn làm tổn thương Tùy Ức. Tớ thừa nhận là lúc ấy muốn cậu và Tùy Ức ở bên nhau, nhưng cô ấy không biết suy nghĩ của tớ, đay chỉ là ý của tớ thôi. Từ lúc sinh ra tớ đã biết cô ấy, nó là một cô gái thanh tâm quả dục, cô ấy sẽ không tham lam của cậu một đồng nào, chuyện này tớ có thể đảm bảo. tớ chỉ cảm thấy cậu mới có khả năng chăm sóc tốt cho nó, mà nó cũng xứng với cậu. Mặc dù con bé mang họ Tùy, nhưng đã rời khỏi Tùy gia lâu rồi, nó ở cùng vói mẹ, chỉ mong cả cuộc đời này không có liên quan gì đén họ Tùy. Tiêu Tử Uyên, căn bản không phải như cậu nghĩ.”
Lâm Thần càng nói càng buồn bực, nói luôn một mạch có vẻ không để ý, nói xong nhìn điện thoại thở hổn hển.
Tiêu Tử Uyên bỗng trầm mặc, nhắm lại ánh mắt đã cay cay.
Tùy Ức mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng có thể thấy rõ được nuôi dạy cực kỳ cẩn thận, kỹ lưỡng, nhìn cũng biết xuất thân từ thế gia, chỉ không ngờ cô ấy sớm không còn quan hệ với gia đình?
Hai người không nõi chuyện tiếp nữa, qua một lúc lâu Lâm Thần mới mở miệng tiếp, đoạn chuyện cũ kia một lần nữa trở lại.
"Hơn hai mươi năm trước, con trai độc nhất nhà họ Tùy cùng con gái độc nhất của nhà họ Thẩm vùng Giang Nam vừa gặp đã yêu, hai nhà ngôn đăng hộ đối, rất nhanh liền kết hôn. Tiểu thư Thẩm gia bẩm sinh trái tim không tốt, sau khi cưới vẫn chưa muốn có con, sau lại có ngoài ý muốn, Tùy thiếu gia yêu thương cô, không muốn cô sinh, nhưng cô lại không đành lòng nhìn Tùy gia tuyệt hậu, cuối cùng vẫn liều chết sinh ra, là một cô con gái, mọi thứ ban đầu vẫn tốt đẹp, nhưng Tùy gia mấy đời đều đơn truyền, hại cụ Tùy gia hi vọng có thể có một đứa cháu trai thừa kế gia nghiệp, cậu có biết thời đấy phương nam có tư tưởng trọng nam khinh nữ ăn sâu vào mỗi gia đình không, nhất là những gia đình có tiền. mẹ cô gái vỗn dĩ trái tim đã không tốt, sinh xong bị tổn hại nặng nề vẫn không có động tĩnh gì, cô bé đó ở nhà cũng không được sủng ái gì. Cha cô bé chống chịu áp lực trong nhà được mấy năm, cuối cũng vẫn phải thỏa hiệp với chữ hiếu, nhưng chỉ với một điều kiện, không được để mẹ cô gái đó biết. Không biết hai cụ Tùy gia tìm đâu ra một người phụ nữ, ở cùng phòng với con trai độc nhất của Tùy gia vài lần, còn chưa mang thai thì bị mẹ của cô bé phát hiện. Mẹ cô gái ngược lại rất bình tĩnh, hỏi anh ta rằng có phải rất muốn có con trai hay không. Sau đó hai người ra nước ngoài làm thụ tinh trong ống nghiệm, khi đó tỷ lệ thụ tinh bằng ống nghiệm cũng không cao, mẹ cô gái chịu rất nhiều khổ sở mới thành công, sau đó thành công sinh ra một đứa con trai, lúc ấy thật sự rất nguy hiểm, sinh đứa bé xong ngày đó liền đưa đứa bé và quẳng đơn ly hôn cho người đàn ông kia. Chẳng cần bất cứ thứ gì, hai bàn tay trắng mà ra đi. Cô bé kia chính là Tùy Ức.
Tùy Ức tuy là đại tiểu thư nhà họ Tùy, nhưng ở nhà cũng không được cưng chiều, sản nghiệp của nhà họTùy rất lớn, nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào tài sản, người không được cưng chiều thì tất cả mọi người dám dẫm đạp, chuyện như vậy cậu chắc cũng nhìn thấy không ít. Cô ấy từ nhỏ đã hiểu lòng người dễ thay đổi, nên thông minh hiểu chuyện hiếm có. Lúc mẹ nó rời đi dứt khoát đi cùng mẹ. Từ đó cùng nhà họ Tùy không có bất cứ quan hệ nào.
Cô họ tớ thích ba Tùy Ức rất nhiều năm, cuối cùng cũng có cơ hội gả cho ông ta, chỉ tiếc sống cũng không hạnh phúc. Mẹ Tùy Ức tớ cũng gặp rồi, là tiểu thư xuất thân từ dõng dõi thư hương hiểu biết lễ nghĩa, tài hoa hơn người, cái khí chất thư hương mấy đời lắng đọng lại đó làm sao cô tớ có thể so bì được, cũng không trách được người đàn ông đó nhớ mãi không quên. Một cô gái được một vị giai nhân như vậy và dòng dõi thư hương như Thẩm gia dạy dỗ hì sẽ ưu tú đến nhường nào, Tiêu Tử Uyên cậu có thể tưởng tượng được được sao?
Tùy Ức đã từng hỏi tớ, anh Lâm Thần, anh nói xem, một người phụ nữ cuối cùng yêu một người đàn ông nhiều như thế nào mới có thể liều chết sinh con cho ông ta, một người phụ nữ có thể hận một người đàn ông như thế nào mới bằng lòng liều chết sinh thêm một đứa con cho người ấy?
Tiêu Tử Uyên, tớ nói ra tất cả mọi chuyện không có ý gì khác cả, chỉ muốn nói cho cậu, Tùy Ức, con bé cũng không phải người như cậu nghĩ. Quyền thế, tiền bạc, vốn không lọt vào mắt con bé. Nếu như nó thật sự thích cậu, không phỉa vì cậu mang họ Tiêu cũng không phải vì cậu là ai, chỉ vì cậu là Tiêu Tử Uyên. Nếu như nó không thích cậu, cậu là ai cũng không có tác dụng.
Sau khi cúp điện thoại ,Tiêu Tử Uyên đứng trên ban công thật lâu.
Trong đầu anh đều là khuôn mặt tươi cười của Tùy Ức, dịu dàng động long người, nhưng anh thật sự không biết sau nụ cười đó ruốt cuộc là điều gì.
Trái tim anh bắt đầu đau nhói, lúc trước chưa biết sự thật thì thấy nôn nóng, bây giờ biết lại thấy đau.
Lâm Thần nói, mọi chuyện căn bản không phải như anh nghĩ.
Thật ra, chuyện cũng căn bản không phải như Lâm Thần nghĩ, có chuyện anh đã chôn ở đáy lòng rất nhiều năm, anh chưa từng nói với ai.
Thật ra, anh trước đây đã biết Tùy Ức, nói đúng hơn, là biết người có tên Tùy Ức này tồn tại.
Lúc ấy là thời điểm thi Olympic vật lý toàn quốc, khi còn học cấp hai trong ttor vật lý Tiêu Tử Uyên oai phong một cõi, quả thực là Độc Cô Cầu Bại, năm nào thi cũng cao hớn người thứ 2 mười mấy điểm.
Nhưng năm ấy, lúc báo thành tích, Tiêu Tử Uyên vẫn đứng thứ nhất nhưng chỉ hơn người đứng thứ hai có không phẩy mấy điểm mà thôi.
Anh không biết mình khi ấy có tâm trạng gì nữa, là nõi hoang mang khi sắp bị vượt qua, hay là sự khích thích khi cuối cùng cũng tìm được đối thủ.
Anh cố ý đi thăm dò bài thi, bài thi kia trình bày rõ ràng, nét chữ thanh tú, nếu như không phải cuối cùng tính sai kết quả, chỉ sợ người đứng thứ hai là anh.
Anh tò mò, cố ý nhìn tên, chỗ họ tên ghi hai chữ nắn nót, Tùy Ức.
Khi ấy anh cười một tiếng, thầm nghĩ rằng đôi cha mẹ này rốt cuộc là tùy ý đến mức nào mới có thể đặt tên cô bé như vậy.
Anh trước giờ vẫn không mấy để tâm đến người xung quanh, cũng không có ấn tượng gì với cô gái này cả, anh đi hỏi thầy giám thị hôm đó, thầy giám thị tỏ vẻ như cái gì cũng không biết, phun ra vài chữ, “Tôi làm giám thị nhiều năm như vậy rồi mà chỉ có em với cô bé kia làm bài xong lăn ra ngủ.”
Tiêu Tử Uyên cười.
Câu tiếp theo của thầy giám thị lại làm cho anh kinh ngạc, “Hơn nữa hai đứa lại ngồi ở vị trí kế nhau.”
Tiêu Tử Uyên ngạc nhiên, lúc ấy cô ngồi bên cạnh anh ư?
Anh rất mong đợi được gặp cô gái này, nhưng cuộc thi mấy năm sau cô cũng không tham gia nữa. Từ đó về sau, tuy anh vẫn tiếp tục hô mưa gọi gió trong tổ vật lý, nhưng lại không thấy hứng thú gì nữa.
Thứ anh có duy nhất là tờ copy phiếu dự thi dán trên mặt bàn khi ấy, trên tờ giấy copy kia ảnh chụp rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy nét cười nhè dịu và lúm đồng tiền nhỏ xinh. Còn mang theo cả nét mũm mĩm của trẻ con, làm người ta chỉ muốn véo một cái.
Tấm phiếu dự thi ấy và đoạn ký ức kia cũng mờ nhạt theo thời gian, thậm chí Tiêu Tử Uyên còn cho là mình đã quên từ lâu.
Cho đến năm ấy, Lâm Thần dẫn theo một cô gái tới gặp bọn họ, anh liếc mắt một cái đã nhận ra cô, khuôn mặt tươi cười kia vẫn y nguyên như trong ký ức.
Nét mũm mĩm đã không còn nữa, nhưng đôi mắt biết cười kia lại không hề thay đổi, đuôi lông mày dịu dàng, nét cười nhẹ nhàng thản nhiên.
Giây phút ây anh bỗng tin có tồn tại một thứ gọi là duyên phận.
Sáng sớm hôm sau, cha con họ Tiêu xuất hiện trong một văn phòng nọ.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da vừa rót trà vừa nói chuyện khách khí, “Thế mà đã mấy năm tôi không gặp Tử Uyên, không ngờ là càng lớn càng xuất chúng, rất có khí phách của ông cụ bên nhà năm ấy!”
Ông Tiêu nhận chén trà, nhìn người đối diện cười, “Vẫn là trẻ con thôi, bị anh nói thế sao lại có cảm giác như chúng ta sắp nên thoái vị nhường chỗ cho đám thanh niên này rồi.”
Người đàn ông trung niên ngẩn người, lại rất nhanh bật cười, “Đâu có, đâu có, anh đang độ sung sức! Người nên thoái vị là tôi, là tôi!”
Nói xong cười ha ha thành tiếng.
Tiêu Tử Uyên cúi đầu lặng lẽ uống trà, lẳng lặng nhìn trận chiến ăn miếng trả miếng không thuốc súng này.
Người đàn ông kia cũng biết mục đích chuyến đi này của ông Tiêu, cười mở miệng, “Đúng rồi, gần đây có mấy người trẻ tuổi mới vào bộ, tôi thấy cũng không tệ lắm, gọi đến xin nhờ đôi mắt tinh tường của anh nhìn thử xem?”
Ông Tiêu đã cười thầm trong bụng, ngoài miệng lại cự tuyệt, “Đây là chuyện của các anh, đâu cần tôi xem chứ.”
Người đàn ông kia vẫn không chịu bỏ qua, “Anh cứ xem, sợ cái gì, tôi gọi họ vào ngay đây.”
Vừa nói vừa gọi điện, cúp điện thoại xong lại qua ngồi, lúc thêm nước lại vỗ vai Tiêu Tử Uyên, “Tử Uyên cũng nhìn thử xem.”
Tiêu Tử Uyên mỉm cười, nhìn ông ta vài giây rồi rất tự nhiên dời tầm mắt.
Người đàn ông kia thầm kinh ngạc, tuổi còn nhỏ ánh mắt đã bình tĩnh như vậy, không hiện sơn không lộ thủy, mình đã già thật rồi sao, nên nhường ngôi rồi ư?
Nửa giờ sau, cha con họ Tiêu ra khỏi tòa nhà vào trong xe ngồi, ông Tiêu mới mở miệng hỏi, “Cảm thấy mấy người ấy thế nào?”
Mấy người hôm nay gặp đều là những người trong tương lai có khả năng cạnh tranh vị trí ấy với Tiêu Tử Uyên, nếu Tiêu Tử Uyên có được vị trí đó, họ lại có thể thành cộng sự với anh, có thể nói là địch mà cũng là bạn, nên phải cố ý tới nhìn cho rõ.
Tiêu Tử Uyên vẫn có vẻ thờ ơ như trước, “Long phượng trong đám người, là nhân tài của quốc gia.”
Ông Tiêu nhíu mày, “Sao con lại có thể dùng những câu này đáp qua loa với ba được?”
Tiêu Tử Uyên bấy giờ mới mỉm cười, “Mấy người này vừa mới vào, người trước hoàn cảnh lạ lẫm đều có vẻ thu mình lại, bây giờ xem thì có thể thấy được điều gì? Đợi vài năm nữa cho họ bộc lộ bản tính, còn cần con xem sao? Ba, ba không cần vội, chả nhẽ con khiến ba lo lắng như vậy sao?”
Ông Tiêu cười lắc đầu, “Là ba nóng vội. Thôi, bỏ đi. Phải rồi, đồ đạc xuất ngoại đã chuẩn bị xong chưa?”
Tiêu Tử Uyên gật đầu, “Cũng hòm hòm rồi. Tốt nghiệp là đi.”
Tiêu Tử Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy chữ cuối cùng nói vừa nhẹ vừa chậm, như đang lưu luyến điều gì.
Lâm Thần càng nói càng buồn bực, nói luôn một mạch có vẻ không để ý, nói xong nhìn điện thoại thở hổn hển.
Tiêu Tử Uyên bỗng trầm mặc, nhắm lại ánh mắt đã cay cay.
Tùy Ức mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng có thể thấy rõ được nuôi dạy cực kỳ cẩn thận, kỹ lưỡng, nhìn cũng biết xuất thân từ thế gia, chỉ không ngờ cô ấy sớm không còn quan hệ với gia đình?
Hai người không nõi chuyện tiếp nữa, qua một lúc lâu Lâm Thần mới mở miệng tiếp, đoạn chuyện cũ kia một lần nữa trở lại.
"Hơn hai mươi năm trước, con trai độc nhất nhà họ Tùy cùng con gái độc nhất của nhà họ Thẩm vùng Giang Nam vừa gặp đã yêu, hai nhà ngôn đăng hộ đối, rất nhanh liền kết hôn. Tiểu thư Thẩm gia bẩm sinh trái tim không tốt, sau khi cưới vẫn chưa muốn có con, sau lại có ngoài ý muốn, Tùy thiếu gia yêu thương cô, không muốn cô sinh, nhưng cô lại không đành lòng nhìn Tùy gia tuyệt hậu, cuối cùng vẫn liều chết sinh ra, là một cô con gái, mọi thứ ban đầu vẫn tốt đẹp, nhưng Tùy gia mấy đời đều đơn truyền, hại cụ Tùy gia hi vọng có thể có một đứa cháu trai thừa kế gia nghiệp, cậu có biết thời đấy phương nam có tư tưởng trọng nam khinh nữ ăn sâu vào mỗi gia đình không, nhất là những gia đình có tiền. mẹ cô gái vỗn dĩ trái tim đã không tốt, sinh xong bị tổn hại nặng nề vẫn không có động tĩnh gì, cô bé đó ở nhà cũng không được sủng ái gì. Cha cô bé chống chịu áp lực trong nhà được mấy năm, cuối cũng vẫn phải thỏa hiệp với chữ hiếu, nhưng chỉ với một điều kiện, không được để mẹ cô gái đó biết. Không biết hai cụ Tùy gia tìm đâu ra một người phụ nữ, ở cùng phòng với con trai độc nhất của Tùy gia vài lần, còn chưa mang thai thì bị mẹ của cô bé phát hiện. Mẹ cô gái ngược lại rất bình tĩnh, hỏi anh ta rằng có phải rất muốn có con trai hay không. Sau đó hai người ra nước ngoài làm thụ tinh trong ống nghiệm, khi đó tỷ lệ thụ tinh bằng ống nghiệm cũng không cao, mẹ cô gái chịu rất nhiều khổ sở mới thành công, sau đó thành công sinh ra một đứa con trai, lúc ấy thật sự rất nguy hiểm, sinh đứa bé xong ngày đó liền đưa đứa bé và quẳng đơn ly hôn cho người đàn ông kia. Chẳng cần bất cứ thứ gì, hai bàn tay trắng mà ra đi. Cô bé kia chính là Tùy Ức.
Tùy Ức tuy là đại tiểu thư nhà họ Tùy, nhưng ở nhà cũng không được cưng chiều, sản nghiệp của nhà họTùy rất lớn, nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào tài sản, người không được cưng chiều thì tất cả mọi người dám dẫm đạp, chuyện như vậy cậu chắc cũng nhìn thấy không ít. Cô ấy từ nhỏ đã hiểu lòng người dễ thay đổi, nên thông minh hiểu chuyện hiếm có. Lúc mẹ nó rời đi dứt khoát đi cùng mẹ. Từ đó cùng nhà họ Tùy không có bất cứ quan hệ nào.
Cô họ tớ thích ba Tùy Ức rất nhiều năm, cuối cùng cũng có cơ hội gả cho ông ta, chỉ tiếc sống cũng không hạnh phúc. Mẹ Tùy Ức tớ cũng gặp rồi, là tiểu thư xuất thân từ dõng dõi thư hương hiểu biết lễ nghĩa, tài hoa hơn người, cái khí chất thư hương mấy đời lắng đọng lại đó làm sao cô tớ có thể so bì được, cũng không trách được người đàn ông đó nhớ mãi không quên. Một cô gái được một vị giai nhân như vậy và dòng dõi thư hương như Thẩm gia dạy dỗ hì sẽ ưu tú đến nhường nào, Tiêu Tử Uyên cậu có thể tưởng tượng được được sao?
Tùy Ức đã từng hỏi tớ, anh Lâm Thần, anh nói xem, một người phụ nữ cuối cùng yêu một người đàn ông nhiều như thế nào mới có thể liều chết sinh con cho ông ta, một người phụ nữ có thể hận một người đàn ông như thế nào mới bằng lòng liều chết sinh thêm một đứa con cho người ấy?
Tiêu Tử Uyên, tớ nói ra tất cả mọi chuyện không có ý gì khác cả, chỉ muốn nói cho cậu, Tùy Ức, con bé cũng không phải người như cậu nghĩ. Quyền thế, tiền bạc, vốn không lọt vào mắt con bé. Nếu như nó thật sự thích cậu, không phỉa vì cậu mang họ Tiêu cũng không phải vì cậu là ai, chỉ vì cậu là Tiêu Tử Uyên. Nếu như nó không thích cậu, cậu là ai cũng không có tác dụng.
Sau khi cúp điện thoại ,Tiêu Tử Uyên đứng trên ban công thật lâu.
Trong đầu anh đều là khuôn mặt tươi cười của Tùy Ức, dịu dàng động long người, nhưng anh thật sự không biết sau nụ cười đó ruốt cuộc là điều gì.
Trái tim anh bắt đầu đau nhói, lúc trước chưa biết sự thật thì thấy nôn nóng, bây giờ biết lại thấy đau.
Lâm Thần nói, mọi chuyện căn bản không phải như anh nghĩ.
Thật ra, chuyện cũng căn bản không phải như Lâm Thần nghĩ, có chuyện anh đã chôn ở đáy lòng rất nhiều năm, anh chưa từng nói với ai.
Thật ra, anh trước đây đã biết Tùy Ức, nói đúng hơn, là biết người có tên Tùy Ức này tồn tại.
Lúc ấy là thời điểm thi Olympic vật lý toàn quốc, khi còn học cấp hai trong ttor vật lý Tiêu Tử Uyên oai phong một cõi, quả thực là Độc Cô Cầu Bại, năm nào thi cũng cao hớn người thứ 2 mười mấy điểm.
Nhưng năm ấy, lúc báo thành tích, Tiêu Tử Uyên vẫn đứng thứ nhất nhưng chỉ hơn người đứng thứ hai có không phẩy mấy điểm mà thôi.
Anh không biết mình khi ấy có tâm trạng gì nữa, là nõi hoang mang khi sắp bị vượt qua, hay là sự khích thích khi cuối cùng cũng tìm được đối thủ.
Anh cố ý đi thăm dò bài thi, bài thi kia trình bày rõ ràng, nét chữ thanh tú, nếu như không phải cuối cùng tính sai kết quả, chỉ sợ người đứng thứ hai là anh.
Anh tò mò, cố ý nhìn tên, chỗ họ tên ghi hai chữ nắn nót, Tùy Ức.
Khi ấy anh cười một tiếng, thầm nghĩ rằng đôi cha mẹ này rốt cuộc là tùy ý đến mức nào mới có thể đặt tên cô bé như vậy.
Anh trước giờ vẫn không mấy để tâm đến người xung quanh, cũng không có ấn tượng gì với cô gái này cả, anh đi hỏi thầy giám thị hôm đó, thầy giám thị tỏ vẻ như cái gì cũng không biết, phun ra vài chữ, “Tôi làm giám thị nhiều năm như vậy rồi mà chỉ có em với cô bé kia làm bài xong lăn ra ngủ.”
Tiêu Tử Uyên cười.
Câu tiếp theo của thầy giám thị lại làm cho anh kinh ngạc, “Hơn nữa hai đứa lại ngồi ở vị trí kế nhau.”
Tiêu Tử Uyên ngạc nhiên, lúc ấy cô ngồi bên cạnh anh ư?
Anh rất mong đợi được gặp cô gái này, nhưng cuộc thi mấy năm sau cô cũng không tham gia nữa. Từ đó về sau, tuy anh vẫn tiếp tục hô mưa gọi gió trong tổ vật lý, nhưng lại không thấy hứng thú gì nữa.
Thứ anh có duy nhất là tờ copy phiếu dự thi dán trên mặt bàn khi ấy, trên tờ giấy copy kia ảnh chụp rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy nét cười nhè dịu và lúm đồng tiền nhỏ xinh. Còn mang theo cả nét mũm mĩm của trẻ con, làm người ta chỉ muốn véo một cái.
Tấm phiếu dự thi ấy và đoạn ký ức kia cũng mờ nhạt theo thời gian, thậm chí Tiêu Tử Uyên còn cho là mình đã quên từ lâu.
Cho đến năm ấy, Lâm Thần dẫn theo một cô gái tới gặp bọn họ, anh liếc mắt một cái đã nhận ra cô, khuôn mặt tươi cười kia vẫn y nguyên như trong ký ức.
Nét mũm mĩm đã không còn nữa, nhưng đôi mắt biết cười kia lại không hề thay đổi, đuôi lông mày dịu dàng, nét cười nhẹ nhàng thản nhiên.
Giây phút ây anh bỗng tin có tồn tại một thứ gọi là duyên phận.
Sáng sớm hôm sau, cha con họ Tiêu xuất hiện trong một văn phòng nọ.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da vừa rót trà vừa nói chuyện khách khí, “Thế mà đã mấy năm tôi không gặp Tử Uyên, không ngờ là càng lớn càng xuất chúng, rất có khí phách của ông cụ bên nhà năm ấy!”
Ông Tiêu nhận chén trà, nhìn người đối diện cười, “Vẫn là trẻ con thôi, bị anh nói thế sao lại có cảm giác như chúng ta sắp nên thoái vị nhường chỗ cho đám thanh niên này rồi.”
Người đàn ông trung niên ngẩn người, lại rất nhanh bật cười, “Đâu có, đâu có, anh đang độ sung sức! Người nên thoái vị là tôi, là tôi!”
Nói xong cười ha ha thành tiếng.
Tiêu Tử Uyên cúi đầu lặng lẽ uống trà, lẳng lặng nhìn trận chiến ăn miếng trả miếng không thuốc súng này.
Người đàn ông kia cũng biết mục đích chuyến đi này của ông Tiêu, cười mở miệng, “Đúng rồi, gần đây có mấy người trẻ tuổi mới vào bộ, tôi thấy cũng không tệ lắm, gọi đến xin nhờ đôi mắt tinh tường của anh nhìn thử xem?”
Ông Tiêu đã cười thầm trong bụng, ngoài miệng lại cự tuyệt, “Đây là chuyện của các anh, đâu cần tôi xem chứ.”
Người đàn ông kia vẫn không chịu bỏ qua, “Anh cứ xem, sợ cái gì, tôi gọi họ vào ngay đây.”
Vừa nói vừa gọi điện, cúp điện thoại xong lại qua ngồi, lúc thêm nước lại vỗ vai Tiêu Tử Uyên, “Tử Uyên cũng nhìn thử xem.”
Tiêu Tử Uyên mỉm cười, nhìn ông ta vài giây rồi rất tự nhiên dời tầm mắt.
Người đàn ông kia thầm kinh ngạc, tuổi còn nhỏ ánh mắt đã bình tĩnh như vậy, không hiện sơn không lộ thủy, mình đã già thật rồi sao, nên nhường ngôi rồi ư?
Nửa giờ sau, cha con họ Tiêu ra khỏi tòa nhà vào trong xe ngồi, ông Tiêu mới mở miệng hỏi, “Cảm thấy mấy người ấy thế nào?”
Mấy người hôm nay gặp đều là những người trong tương lai có khả năng cạnh tranh vị trí ấy với Tiêu Tử Uyên, nếu Tiêu Tử Uyên có được vị trí đó, họ lại có thể thành cộng sự với anh, có thể nói là địch mà cũng là bạn, nên phải cố ý tới nhìn cho rõ.
Tiêu Tử Uyên vẫn có vẻ thờ ơ như trước, “Long phượng trong đám người, là nhân tài của quốc gia.”
Ông Tiêu nhíu mày, “Sao con lại có thể dùng những câu này đáp qua loa với ba được?”
Tiêu Tử Uyên bấy giờ mới mỉm cười, “Mấy người này vừa mới vào, người trước hoàn cảnh lạ lẫm đều có vẻ thu mình lại, bây giờ xem thì có thể thấy được điều gì? Đợi vài năm nữa cho họ bộc lộ bản tính, còn cần con xem sao? Ba, ba không cần vội, chả nhẽ con khiến ba lo lắng như vậy sao?”
Ông Tiêu cười lắc đầu, “Là ba nóng vội. Thôi, bỏ đi. Phải rồi, đồ đạc xuất ngoại đã chuẩn bị xong chưa?”
Tiêu Tử Uyên gật đầu, “Cũng hòm hòm rồi. Tốt nghiệp là đi.”
Tiêu Tử Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy chữ cuối cùng nói vừa nhẹ vừa chậm, như đang lưu luyến điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.