Chương 14: Lần đầu gặp gỡ bà Tiêu
Đông Bôn Tây Cố
13/08/2014
"Ừ, đi đi! Đợi con về rồi ba lại đưa con đến xem, xem xem con có thể tiến bộ được bao nhiêu.” Ông Tiêu nhỏ giọng nói, vừa nhìn về phía khung trời có vẻ hơi u ám ngoài cửa sổ.
Tiêu Tử Uyên gật đầu, "Vâng. Hôm nay mẹ đi kiểm tra lại, chút nữa cho con xuống ở đầu đường rồi ba cứ đi họp, con tới bệnh viện thăm mẹ.
Tiêu Tử Uyên đến bệnh viện, hỏi thăm bác sĩ tình hình cụ thể, cầm thuốc rồi cùng với bà Tiêu ra ngoài, bà Tiêu vừa đi vừa nhìn, như đang tìm cái gì đó.
Tiêu Tử Uyên cúi người hỏi, "Mẹ, sao vậy?"
Bà Tiêu trên mặt có vẻ hơi thất vọng, “Bệnh viện này có một cô bé, chắc là sinh viên ngành y, hình như mỗi lần giáo viên khám bệnh là lại tới giúp một tay, lần nào mẹ tới đây cũng đều thấy, là một người tốt, đối với người già và trẻ nhỏ rất nhẫn nại, thường nhìn thấy cô bé ấy lấy đồ ăn dỗ trẻ nhỏ, tuy là đeo khẩu trang nhưng đôi mắt kia rất đẹp, người nhất đinh là cũng rất được, hôm nay sao lại không tới nhỉ?”
Tiêu Tử Uyên hiếm khi thấy được nét mặt hoạt bát của bà Tiêu, “Người ta đeo khẩu trang mà, mẹ làm sao thấy được, nhỡ tháo khẩu trang ra dọa chết người ấy chứ?
"Thằng nhóc này! Ôi chao, cô bé kia mẹ đã gặp nhiều lần rồi, rất hiểu chuyện, đối xử với người khác rất tốt, nếu như Tử Yên cũng hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.” Bà Tiêu nhớ đến con gái của mình mà thở dài.
Tiêu Tử Uyên đỡ mẹ, nhẹ giọng an ủi, "Tử Yên còn nhỏ,cứ từ từ dạy."
Tiêu mẫu vỗ tay của con trai, "Cũng tại coi nó là đứa trẻ con nên mới chiều nó, mới càng ngày càng khó dạy.”
Tiêu Tử Uyên cười, mặt mày giản ra, "Rốt cuộc là cô gái như thế nào nhỉ, khiến ngay cả con gái mình cũng bị mẹ ghét như thế.”
Bà Tiêu vừa quay đầu chỉ vào một bóng người, “Ôi, hình như chính là cô gái kia.”
Tiêu Tử Uyên nhìn bóng dáng kia, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, lớn tiếng gọi, “Tùy Ức!”
Cô gái quả nhiên quay đầu lại nhìn, cô đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra đôi mắt linh động.
Tùy Ức thấy người gọi mình rồi thì cả người cứng đờ, rất nhanh ý cười trong mắt hiện ra, cô bước tới.
Hôm nay Tùy Ức bị giáo viên gọi tới hỗ trợ khám bệnh, không ngờ lại gặp Tiêu Tử Uyên ở đây.
Sáng nay cô dậy sớm lại không có cảm giác đau đầu, buồn nôn sau khi say rượu, chỉ nhớ lại chút chuyện đêm qua, lại ôm chăn lăn lộn trên giường, hận là không thể không gặp lại Tiêu Tử Uyên nữa.
Tam Bảo còn cố ý nói cho cô biết, tối hôm qua cô thật sự uống quá nhiều, được Tiêu Tử Uyên bế lên lầu đặt lên giường.
Cô vừa quay đầu còn thấy chiếc khăn quàng cổ không phải là của mình. Tùy Ức nhăn nhó, biết vậy đã chẳng uống say, chỉ muốn chết cho xong, nếu gặp lại anh cô làm sao tự nhiên chào hỏi được nữa?
Không nghĩ tới lo sợ điều gì, gặp ngay cái ấy.
Tuy cô một ngàn một vạn lần không muốn tới nhưng vẫn phải bước tới, gỡ khẩu trang ra gọi một tiếng, “Tiêu sư huynh.”
Giọng nói có hơi khàn.
Bà Tiêu tỏ vẻ không hiểu nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên giới thiệu, "Đàn em khóa dưới của con, Tùy Ức, còn đây là mẹ của anh.”
Không còn thấy vẻ thận trọng lúc Tùy Ức mới nhìn thấy anh nữa, cô nở nụ cười lịch sự chào hỏi, “Chào bác ạ.”
Bà Tiêu đánh giá cô gái trước mặt thật là kỹ lưỡng, lúc trước chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, hôm nay nhìn thấy người chỉ cảm thấy thanh khiết, thoát tục, ngũ quan tinh tế, nhìn thế nào cũng thấy thích.
"Tùy Ý?"
Tùy Ức vốn đã sớm quen với phản ứng của người khác khi nghe thấy tên của cô, kiên nhẫn giải thích, “Bác, là Ức trong hồi Ức Giang Nam.”
"À, Ức Giang Nam, Giang Nam đẹp, phong cảnh vốn thật quen, tên thật là đặc biệt." Bà Tiêu cười hỏi, "Hai đứa là bạn học à? Nhìn có vẻ trẻ quá nhỉ?”
Tiêu Tử Uyên cong khóe miệng mỉm cười liếc mắt nhìn Tùy Ức một cái, giải thích với mẹ, “Cô ấy là người phía nam, cho nên nhìn trẻ hơn tuổi một chút.”
Bà Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Uyên đầy thâm ý, cười tủm tỉm gật đầu, “Ừ, người phương nam dáng dấp rất thanh tứ, da cũng rất đẹp nữa.”
Tùy Ức lặng lẽ đứng một chỗ mỉm cười, thật ra thì trong lòng đã gào khóc muốn chết.
Tiêu Tử Uyên dường như sợ còn chưa đủ, lại hỏi thêm một câu, “Tối qua ngủ ngon không?”
Tùy Ức khốn đốn không biết nên gật đầu hay lắc đầu, anh luôn chỉ dùng một câu đã dễ dàng đánh vớ sự bình tĩnh của cô.
Tiêu Tử Uyên có vẻ như vô cùng hưởng thụ cái thú vui xấu xa này, nụ cười rên mặt thế nào cũng không ngừng lại được, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần đỏ lên của cô mới thu tay lại, “Không làm nhỡ việc của em nữa, anh và mẹ đi trước.”
Tùy Ức như được đại xá, không kịp chờ đợi gượng cười tạm biệt, “Bác, Tiêu sư huynh, hẹn gặp lại!”
Bà Tiêu và Tiêu Tử Uyên ra ngoài một đoạn đường rồi, bà Tiêu mới nửa đùa nửa thật nói, “Cô bé này không tồi.”
Tiêu Tử Uyên quay đầu, bình tĩnh nhíu mày, "Dạ?"
Tiêu mẫu cười rất vui vẻ, "Đây là lần đầu tiên con chủ động chòa hỏi con gái lại còn giới thiệu cho mẹ biết nữa.”
Tiêu Tử Uyên ngẩn người, "Thế ạ?"
“Mà cô bé này mẹ rất thích."
Tiêu Tử Uyên có hơi bất đắc dĩ, "Mẹ. . . . . ."
"Được rồi, được rồi, không nói nữa, lần sau đưa về nhà ăn cơm nhá?”
Bà Tiêu cảm thấy hài lòng.
"Mẹ. . . . . ."
Trong đầu Tiêu Tử Uyên đều là hình ảnh lúc cô đeo khẩu trang khi nãy, có thể là anh mang theo kính màu, sau tối hôm qua, gặp cô, lại cảm thấy cô gái này tốt đẹp hiến thấy.
Tiêu Tử Uyên cúi đầu vô thức nhếch môi cười khổ, Tiêu Tử Uyên à Tiêu Tử Uyên, mày đã hãm sâu thật rồi.
Bà Tiêu nhìn đứa con mình bên cạnh vô thức nhếch môi, cũng dần hiểu rõ.
Tùy Ức nhìn thấy người đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Tử Uyên có vè như rất hiếu thảo, trước mặt mẹ anh cười cũng nhiều hơn, lúc bình thường cũng không thấy anh cười nhiều như vậy?
Tùy Ức mỉm cười, hiếu thảo là tốt. Một chàng trai như vậy, không biết tương lai bện cạnh anh là cô gái như thế nào? ( Du: chính là cô nương đấy ạ!!!!!)
Qua lễ Noel là tới tuần lễ thi cuối kỳ, sinh viên cả trường nháo nhào hết cả lên, phòng tự học trong thư viện đâu đâu cũng thấy người.
Có lẽ là để hợp với tình hình, lễ Noel qua đi, những ngày sau đó trời đầy mây, nhiệt độ tăng lên một chút, bốn người bọn Tùy Ức ăn cơm trong canteen xong đi ra thấy trời âm u hơn hẳn.
Tam Bảo ngẩng đầu lên nhìn trời, vừa lắc đầu vừa thở dài, “Ông trời tức giận như vậy, là lại có gay yêu nhau ư?”
Yêu Nữ ôm vai nó cười hì hì hỏi, “Sao vậy, dạo này đổi sang đọc huyền huyễn rồi hả?”
Hà Ca đờ cả mặt, “Dạo này nó đọc phong thủy học.”
Vừa nói xong, Tùy Ức liền nhìn thấy một vật màu trắng không rõ rơi trên quả đầu bù xù của Tam Bảo, cô vừa định đưa tay đã thấy vật màu trắng ấy càng ngày càng nhiều, vừa ngẩng đầu mới nhận ra là tuyết rơi.
Tam Bảo cũng nhận ra, lại thở dài thật dài, “Sao lại không phải màu đỏ nhỉ, gay yêu nhau nên trút mưa đỏ chứ.”
“Con bé này chập rồi.” Ba người bất đắc dĩ thay phiên nhau vuốt đầu Tam Bảo.
Buổi chiều, Tùy Ức và Yêu Nữ phải đi tham dự buổi họp tổng kết cuối kỳ của hội sinh viên, đây là theo thường lệ, họp xong có nghĩa là công tác của hội sinh viên trong học kỳ này đã hoàn thành rồi.
Cái gọi là họp tổng kết chẳng qua là để một vị giáo viên phụ trách công tác sinh viên nào đấy phun bọt mép phì phì nói gần một giờ, thành viên hội sinh viên phía dưới ủ rũ nghe, máy móc hùa theo.
Vất vả lắm giáo viên này mới nói mệt thu binh, nhảy luôn tới phần chủ tịch hỏi tứ đại bối lạc còn có gì muốn bổ sung không, bốn người cực kỳ ăn ý lắc đầu im lặng.
Sau, vị giáo viên nào đó nhận điện thoại phải đi, chân trước ông mới bước ra khỏi cửa, không khí trong phòng hoạt động liền đổi từ nặng nề sang ồn ào, náo nhiệt.
“Tớ muốn ăn thịt!” Một anh bạn chắc là dạo này phải đọc sách nhiều đột xuất, hai mắt đỏ au hung tợn gào thét.
Đề nghị này nhanh chóng được mọi người hùa theo.
“Đúng! Tứ đại bối lạc mời ăn thịt đi!”
“Tối nay phải đi! Tớ trông mong cả một học kỳ rồi!”
Bốn người ngồi nguyên tại chỗ cười không nói, kệ họ ồn ào.
Bốn người có phản ứng bình tĩnh như vậy khiến mọi người không biết làm thế nào nữa, cô gái ngồi cạnh Tùy Ức sán lại gần cô, gian như trộm nói, “Tùy Ức, cậu nói với Tiêu sư huynh, bảo anh ấy mời ăn thịt đi!”
Tùy Ức vẫn dửng dưng như không, nét cười vẫn tự nhiên, “Sao lại muốn tớ đi nói?”
Người bên cạnh nghe thấy bèn tấn công tập thể.
“Phải, phải, phải, Tùy Ức đi nói, Tiêu sư huynh đối xử với cậu khác mà!”
Khóe mắt Tùy Ức giật giật, vội ngẩng đầu liếc mọi người một cái, cô biết mọi người đều có thiện chí, nhưng cũng chả khiến nỗi bối rối trong lòng cô được an ủi chút nào.
Tùy Ức thu lại nét mặt rất nhanh, pha trò, “Các cậu nghĩ nhiều rồi, Tiêu sư huynh đối xử với chúng ta giống nhau đấy thôi!”
“Tự cậu thử đi!”
Tùy Ức không chịu nổi sự đùa giỡn của mọi người, đành đứng dậy đi qua hỏi Tiêu Tử Uyên.
Cô cứng cổ đứng trước mặt Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên nhàn nhã nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.
Tùy Ức cúi đầu phun một câu cực nhanh, “Tiêu sư huynh, tối nay mời mọi người ăn thịt nhé?”
Phòng hoạt động thoáng một cái yên tĩnh lại, Tùy Ức cảm thấy được một ánh nhìn vẫn dừng trên đỉnh đầu cô, Tiêu Tử Uyên không lên tiếng, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của anh.
Giờ phút này, Tiêu Tử Uyên không có phản ứng đối với cô lại là tốt nhất, việc này chứng minh anh đối xử bình đẳng, cô liền trong sạch.
Sau vài giây, Tùy Ức hít sâu một hơi xoay người cười thoải mái với mọi người, như trút được gánh nặng, “Thấy chưa, tớ nói cũng vô dụng.”
Vừa dứt lời, Tùy Ức chợt nghe thấy một chữ “Được” trầm thấp từ phía sau truyền tới, giọng nói ôn hòa, nhẹ nhàng chậm chạp, như còn mang theo ý cười không giấu nổi.
Mọi người lập tức hoan hô.
Mà phản ứng đầu tiên của Tùy Ức không phải quay đầu nhìn Tiêu Tử Uyên, mà là nhìn về Dụ Thiên Hạ đang ngồi trong một góc. Dụ Thiên Hạ mỉm cười nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn cô.
Hẹn nhau tối cùng ăn cơm là họp tổng kết cũng xong, Tùy Ức rời khỏi phòng hoạt động bằng tốc độ nhanh nhất, cũng may là Tiêu Tử Uyên không gọi cô lại. Đi được nửa đường, Tùy Ức mới nhớ ra sách mượn thư viện vẫn còn để ở trong phòng hoạt động đành phải quay lại lấy.
Tùy Ức đẩy cửa phòng hoạt động liền nhìn thấy Dụ Thiên Hạ đang đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn khung cảnh phía ngoài. Trời lạnh như thế, cửa sổ mở rộng, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết hỗn loạn bay vào trong phòng, Tùy Ức chưa thấy Dụ Thiên Hạ như thế bao giờ, bỗng ngẩn người.
Dụ Thiên Hạ nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, thấy Tùy Ức thì mỉm cười, lại quay đầu đi, đưa lưng về phía cô rồi mở miệng.
“Chị tưởng mọi người đều đi rồi.”
Dụ Thiên Hạ vừa nói vừa giơ tay đón lấy bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, bông tuyết hình lục giác rất nhanh đã tan biến trong lòng bàn tay cô, chỉ còn lại giọt nước.
Tuy cô ấy không thể nhìn thấy, nhưng Tùy Ức vẫn nở nụ cười rất nhanh, “Dụ sư tỷ, em tới lấy quyển sách, nhanh thôi là đi rồi, không quấy rầy chị nữa.”
“Tùy Ức, em nói xem có phải chị thật thất bại hay không?”
Ngay lúc Tùy Ức lấy được sách chuẩn bị xoay người rời đi, Dụ Thiên Hạ bỗng mở miệng hỏi.
Tiêu Tử Uyên gật đầu, "Vâng. Hôm nay mẹ đi kiểm tra lại, chút nữa cho con xuống ở đầu đường rồi ba cứ đi họp, con tới bệnh viện thăm mẹ.
Tiêu Tử Uyên đến bệnh viện, hỏi thăm bác sĩ tình hình cụ thể, cầm thuốc rồi cùng với bà Tiêu ra ngoài, bà Tiêu vừa đi vừa nhìn, như đang tìm cái gì đó.
Tiêu Tử Uyên cúi người hỏi, "Mẹ, sao vậy?"
Bà Tiêu trên mặt có vẻ hơi thất vọng, “Bệnh viện này có một cô bé, chắc là sinh viên ngành y, hình như mỗi lần giáo viên khám bệnh là lại tới giúp một tay, lần nào mẹ tới đây cũng đều thấy, là một người tốt, đối với người già và trẻ nhỏ rất nhẫn nại, thường nhìn thấy cô bé ấy lấy đồ ăn dỗ trẻ nhỏ, tuy là đeo khẩu trang nhưng đôi mắt kia rất đẹp, người nhất đinh là cũng rất được, hôm nay sao lại không tới nhỉ?”
Tiêu Tử Uyên hiếm khi thấy được nét mặt hoạt bát của bà Tiêu, “Người ta đeo khẩu trang mà, mẹ làm sao thấy được, nhỡ tháo khẩu trang ra dọa chết người ấy chứ?
"Thằng nhóc này! Ôi chao, cô bé kia mẹ đã gặp nhiều lần rồi, rất hiểu chuyện, đối xử với người khác rất tốt, nếu như Tử Yên cũng hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.” Bà Tiêu nhớ đến con gái của mình mà thở dài.
Tiêu Tử Uyên đỡ mẹ, nhẹ giọng an ủi, "Tử Yên còn nhỏ,cứ từ từ dạy."
Tiêu mẫu vỗ tay của con trai, "Cũng tại coi nó là đứa trẻ con nên mới chiều nó, mới càng ngày càng khó dạy.”
Tiêu Tử Uyên cười, mặt mày giản ra, "Rốt cuộc là cô gái như thế nào nhỉ, khiến ngay cả con gái mình cũng bị mẹ ghét như thế.”
Bà Tiêu vừa quay đầu chỉ vào một bóng người, “Ôi, hình như chính là cô gái kia.”
Tiêu Tử Uyên nhìn bóng dáng kia, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, lớn tiếng gọi, “Tùy Ức!”
Cô gái quả nhiên quay đầu lại nhìn, cô đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra đôi mắt linh động.
Tùy Ức thấy người gọi mình rồi thì cả người cứng đờ, rất nhanh ý cười trong mắt hiện ra, cô bước tới.
Hôm nay Tùy Ức bị giáo viên gọi tới hỗ trợ khám bệnh, không ngờ lại gặp Tiêu Tử Uyên ở đây.
Sáng nay cô dậy sớm lại không có cảm giác đau đầu, buồn nôn sau khi say rượu, chỉ nhớ lại chút chuyện đêm qua, lại ôm chăn lăn lộn trên giường, hận là không thể không gặp lại Tiêu Tử Uyên nữa.
Tam Bảo còn cố ý nói cho cô biết, tối hôm qua cô thật sự uống quá nhiều, được Tiêu Tử Uyên bế lên lầu đặt lên giường.
Cô vừa quay đầu còn thấy chiếc khăn quàng cổ không phải là của mình. Tùy Ức nhăn nhó, biết vậy đã chẳng uống say, chỉ muốn chết cho xong, nếu gặp lại anh cô làm sao tự nhiên chào hỏi được nữa?
Không nghĩ tới lo sợ điều gì, gặp ngay cái ấy.
Tuy cô một ngàn một vạn lần không muốn tới nhưng vẫn phải bước tới, gỡ khẩu trang ra gọi một tiếng, “Tiêu sư huynh.”
Giọng nói có hơi khàn.
Bà Tiêu tỏ vẻ không hiểu nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên giới thiệu, "Đàn em khóa dưới của con, Tùy Ức, còn đây là mẹ của anh.”
Không còn thấy vẻ thận trọng lúc Tùy Ức mới nhìn thấy anh nữa, cô nở nụ cười lịch sự chào hỏi, “Chào bác ạ.”
Bà Tiêu đánh giá cô gái trước mặt thật là kỹ lưỡng, lúc trước chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, hôm nay nhìn thấy người chỉ cảm thấy thanh khiết, thoát tục, ngũ quan tinh tế, nhìn thế nào cũng thấy thích.
"Tùy Ý?"
Tùy Ức vốn đã sớm quen với phản ứng của người khác khi nghe thấy tên của cô, kiên nhẫn giải thích, “Bác, là Ức trong hồi Ức Giang Nam.”
"À, Ức Giang Nam, Giang Nam đẹp, phong cảnh vốn thật quen, tên thật là đặc biệt." Bà Tiêu cười hỏi, "Hai đứa là bạn học à? Nhìn có vẻ trẻ quá nhỉ?”
Tiêu Tử Uyên cong khóe miệng mỉm cười liếc mắt nhìn Tùy Ức một cái, giải thích với mẹ, “Cô ấy là người phía nam, cho nên nhìn trẻ hơn tuổi một chút.”
Bà Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Uyên đầy thâm ý, cười tủm tỉm gật đầu, “Ừ, người phương nam dáng dấp rất thanh tứ, da cũng rất đẹp nữa.”
Tùy Ức lặng lẽ đứng một chỗ mỉm cười, thật ra thì trong lòng đã gào khóc muốn chết.
Tiêu Tử Uyên dường như sợ còn chưa đủ, lại hỏi thêm một câu, “Tối qua ngủ ngon không?”
Tùy Ức khốn đốn không biết nên gật đầu hay lắc đầu, anh luôn chỉ dùng một câu đã dễ dàng đánh vớ sự bình tĩnh của cô.
Tiêu Tử Uyên có vẻ như vô cùng hưởng thụ cái thú vui xấu xa này, nụ cười rên mặt thế nào cũng không ngừng lại được, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần đỏ lên của cô mới thu tay lại, “Không làm nhỡ việc của em nữa, anh và mẹ đi trước.”
Tùy Ức như được đại xá, không kịp chờ đợi gượng cười tạm biệt, “Bác, Tiêu sư huynh, hẹn gặp lại!”
Bà Tiêu và Tiêu Tử Uyên ra ngoài một đoạn đường rồi, bà Tiêu mới nửa đùa nửa thật nói, “Cô bé này không tồi.”
Tiêu Tử Uyên quay đầu, bình tĩnh nhíu mày, "Dạ?"
Tiêu mẫu cười rất vui vẻ, "Đây là lần đầu tiên con chủ động chòa hỏi con gái lại còn giới thiệu cho mẹ biết nữa.”
Tiêu Tử Uyên ngẩn người, "Thế ạ?"
“Mà cô bé này mẹ rất thích."
Tiêu Tử Uyên có hơi bất đắc dĩ, "Mẹ. . . . . ."
"Được rồi, được rồi, không nói nữa, lần sau đưa về nhà ăn cơm nhá?”
Bà Tiêu cảm thấy hài lòng.
"Mẹ. . . . . ."
Trong đầu Tiêu Tử Uyên đều là hình ảnh lúc cô đeo khẩu trang khi nãy, có thể là anh mang theo kính màu, sau tối hôm qua, gặp cô, lại cảm thấy cô gái này tốt đẹp hiến thấy.
Tiêu Tử Uyên cúi đầu vô thức nhếch môi cười khổ, Tiêu Tử Uyên à Tiêu Tử Uyên, mày đã hãm sâu thật rồi.
Bà Tiêu nhìn đứa con mình bên cạnh vô thức nhếch môi, cũng dần hiểu rõ.
Tùy Ức nhìn thấy người đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Tử Uyên có vè như rất hiếu thảo, trước mặt mẹ anh cười cũng nhiều hơn, lúc bình thường cũng không thấy anh cười nhiều như vậy?
Tùy Ức mỉm cười, hiếu thảo là tốt. Một chàng trai như vậy, không biết tương lai bện cạnh anh là cô gái như thế nào? ( Du: chính là cô nương đấy ạ!!!!!)
Qua lễ Noel là tới tuần lễ thi cuối kỳ, sinh viên cả trường nháo nhào hết cả lên, phòng tự học trong thư viện đâu đâu cũng thấy người.
Có lẽ là để hợp với tình hình, lễ Noel qua đi, những ngày sau đó trời đầy mây, nhiệt độ tăng lên một chút, bốn người bọn Tùy Ức ăn cơm trong canteen xong đi ra thấy trời âm u hơn hẳn.
Tam Bảo ngẩng đầu lên nhìn trời, vừa lắc đầu vừa thở dài, “Ông trời tức giận như vậy, là lại có gay yêu nhau ư?”
Yêu Nữ ôm vai nó cười hì hì hỏi, “Sao vậy, dạo này đổi sang đọc huyền huyễn rồi hả?”
Hà Ca đờ cả mặt, “Dạo này nó đọc phong thủy học.”
Vừa nói xong, Tùy Ức liền nhìn thấy một vật màu trắng không rõ rơi trên quả đầu bù xù của Tam Bảo, cô vừa định đưa tay đã thấy vật màu trắng ấy càng ngày càng nhiều, vừa ngẩng đầu mới nhận ra là tuyết rơi.
Tam Bảo cũng nhận ra, lại thở dài thật dài, “Sao lại không phải màu đỏ nhỉ, gay yêu nhau nên trút mưa đỏ chứ.”
“Con bé này chập rồi.” Ba người bất đắc dĩ thay phiên nhau vuốt đầu Tam Bảo.
Buổi chiều, Tùy Ức và Yêu Nữ phải đi tham dự buổi họp tổng kết cuối kỳ của hội sinh viên, đây là theo thường lệ, họp xong có nghĩa là công tác của hội sinh viên trong học kỳ này đã hoàn thành rồi.
Cái gọi là họp tổng kết chẳng qua là để một vị giáo viên phụ trách công tác sinh viên nào đấy phun bọt mép phì phì nói gần một giờ, thành viên hội sinh viên phía dưới ủ rũ nghe, máy móc hùa theo.
Vất vả lắm giáo viên này mới nói mệt thu binh, nhảy luôn tới phần chủ tịch hỏi tứ đại bối lạc còn có gì muốn bổ sung không, bốn người cực kỳ ăn ý lắc đầu im lặng.
Sau, vị giáo viên nào đó nhận điện thoại phải đi, chân trước ông mới bước ra khỏi cửa, không khí trong phòng hoạt động liền đổi từ nặng nề sang ồn ào, náo nhiệt.
“Tớ muốn ăn thịt!” Một anh bạn chắc là dạo này phải đọc sách nhiều đột xuất, hai mắt đỏ au hung tợn gào thét.
Đề nghị này nhanh chóng được mọi người hùa theo.
“Đúng! Tứ đại bối lạc mời ăn thịt đi!”
“Tối nay phải đi! Tớ trông mong cả một học kỳ rồi!”
Bốn người ngồi nguyên tại chỗ cười không nói, kệ họ ồn ào.
Bốn người có phản ứng bình tĩnh như vậy khiến mọi người không biết làm thế nào nữa, cô gái ngồi cạnh Tùy Ức sán lại gần cô, gian như trộm nói, “Tùy Ức, cậu nói với Tiêu sư huynh, bảo anh ấy mời ăn thịt đi!”
Tùy Ức vẫn dửng dưng như không, nét cười vẫn tự nhiên, “Sao lại muốn tớ đi nói?”
Người bên cạnh nghe thấy bèn tấn công tập thể.
“Phải, phải, phải, Tùy Ức đi nói, Tiêu sư huynh đối xử với cậu khác mà!”
Khóe mắt Tùy Ức giật giật, vội ngẩng đầu liếc mọi người một cái, cô biết mọi người đều có thiện chí, nhưng cũng chả khiến nỗi bối rối trong lòng cô được an ủi chút nào.
Tùy Ức thu lại nét mặt rất nhanh, pha trò, “Các cậu nghĩ nhiều rồi, Tiêu sư huynh đối xử với chúng ta giống nhau đấy thôi!”
“Tự cậu thử đi!”
Tùy Ức không chịu nổi sự đùa giỡn của mọi người, đành đứng dậy đi qua hỏi Tiêu Tử Uyên.
Cô cứng cổ đứng trước mặt Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên nhàn nhã nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.
Tùy Ức cúi đầu phun một câu cực nhanh, “Tiêu sư huynh, tối nay mời mọi người ăn thịt nhé?”
Phòng hoạt động thoáng một cái yên tĩnh lại, Tùy Ức cảm thấy được một ánh nhìn vẫn dừng trên đỉnh đầu cô, Tiêu Tử Uyên không lên tiếng, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của anh.
Giờ phút này, Tiêu Tử Uyên không có phản ứng đối với cô lại là tốt nhất, việc này chứng minh anh đối xử bình đẳng, cô liền trong sạch.
Sau vài giây, Tùy Ức hít sâu một hơi xoay người cười thoải mái với mọi người, như trút được gánh nặng, “Thấy chưa, tớ nói cũng vô dụng.”
Vừa dứt lời, Tùy Ức chợt nghe thấy một chữ “Được” trầm thấp từ phía sau truyền tới, giọng nói ôn hòa, nhẹ nhàng chậm chạp, như còn mang theo ý cười không giấu nổi.
Mọi người lập tức hoan hô.
Mà phản ứng đầu tiên của Tùy Ức không phải quay đầu nhìn Tiêu Tử Uyên, mà là nhìn về Dụ Thiên Hạ đang ngồi trong một góc. Dụ Thiên Hạ mỉm cười nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn cô.
Hẹn nhau tối cùng ăn cơm là họp tổng kết cũng xong, Tùy Ức rời khỏi phòng hoạt động bằng tốc độ nhanh nhất, cũng may là Tiêu Tử Uyên không gọi cô lại. Đi được nửa đường, Tùy Ức mới nhớ ra sách mượn thư viện vẫn còn để ở trong phòng hoạt động đành phải quay lại lấy.
Tùy Ức đẩy cửa phòng hoạt động liền nhìn thấy Dụ Thiên Hạ đang đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn khung cảnh phía ngoài. Trời lạnh như thế, cửa sổ mở rộng, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết hỗn loạn bay vào trong phòng, Tùy Ức chưa thấy Dụ Thiên Hạ như thế bao giờ, bỗng ngẩn người.
Dụ Thiên Hạ nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, thấy Tùy Ức thì mỉm cười, lại quay đầu đi, đưa lưng về phía cô rồi mở miệng.
“Chị tưởng mọi người đều đi rồi.”
Dụ Thiên Hạ vừa nói vừa giơ tay đón lấy bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, bông tuyết hình lục giác rất nhanh đã tan biến trong lòng bàn tay cô, chỉ còn lại giọt nước.
Tuy cô ấy không thể nhìn thấy, nhưng Tùy Ức vẫn nở nụ cười rất nhanh, “Dụ sư tỷ, em tới lấy quyển sách, nhanh thôi là đi rồi, không quấy rầy chị nữa.”
“Tùy Ức, em nói xem có phải chị thật thất bại hay không?”
Ngay lúc Tùy Ức lấy được sách chuẩn bị xoay người rời đi, Dụ Thiên Hạ bỗng mở miệng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.