Quẩy Nơi Dị Giới (Sát Lục Vương Đô - Edryhad)
Chương 1: Viên Đá
Lena (con trai nha mấy bồ :))
23/04/2022
Trên đường phố lúc mười một giờ đêm, chỉ còn vài chiếc xe lướt nhanh trên mặt đường trải nhựa, dãy đèn đường leo lắt với những hàng cây đen sì như người dong dóng run lập cập trên đôi cà kheo cao hai mét, làm tôi cứ thấy rợn rợn khi phòng tầm mắt.
Lena trong chiếc áo bông dày, dài đến tận đầu gối như đi bắc cực lò dò trên con đường phố hẹp dần, sương đêm u ám, tôi nhận ra một con hẻm nhỏ rất lạ. Ngập ngừng một lúc trước con hẻm tối um, tôi quyết đinh đi vào, hoá ra đây là một phiên chợ, hơn nữa còn là chợ đen! "không biết cảnh sát có bắt không nhỉ?" Đầu tôi nghĩ mà chân cứ bước, tôi đã đi vào lúc nào không hay.
Vì là một phiên chợ đen nên lén la lén lút là điều khó có thể tránh khỏi, tất cả, bao gồm cả người mua cũng như người bán, đều đeo những chiếc mặt nạ che kín mặt, hay chùm áo đen kín mít như mấy con oan hồn vất vưởng trong phim điện ảnh. Nhìn lại bản thân, tôi cũng đang khá kín - áo khoác dày dài hơn đầu gối, quần dài đen cùng đôi giày bata kín bưng - tôi bèn đeo thêm cái khẩu trang y tế rồi chùm nón lên, bây giờ còn hở mỗi đôi mắt đỏ đen sau cặp kính cận.
"Đã lỡ vào rồi chắc cũng nên xem thế nào, nhỉ?", tôi nhìn quanh một lượt, các sạp hàng bày bán những món đồ hoắc. tiếp tục đi một vòng, ngắm những cái bình pha lê đựng những vật thể mà cậu chưa từng thấy trước đây: những cái lọ thuỷ tinh được nút kín đựng thứ chất lỏng trông như nước phát quang đủ màu, nó luôn chuyển động làm cho những nét ánh quang cứ liên tục lượn lờ uốn éo, lọ thì như đựng kim tuyến, nhưng kim tuyến này lạ lắm! Nó bay nhảy tứ tung trong bình, còn phát sáng và có vẻ to hơn rất nhiều so với một hạt kim tuyến bình thường.
Tôi không giám dí sát vào để nhìn vì đây là sạp hàng chứ không phải là sau lồng kính nên bèn nén trí tò mò, đi tiếp qua những sạp hàng khác. Tôi chợt chú ý đến một sạp hàng nhỏ trống vắng, chỉ có người bán chứ chẳng có ai mua, thậm chí người ta còn không để vào mắt mà thẳng thừng bước qua, như không thấy gì. Người bán hàng vẫn lặng thinh, đứng đó như một pho tượng sơn đen, tay cầm một ngọn đèn lữ khách dùng để qua đường, cứ kẽ dung đưa nhẹ, phát ra những tiếng kêu leng keng như lục lạc. Thấy lạ, tôi dừng lại bên sạp xem hàng hoá.
Những viên đá ư?
Chúng trong suốt, bên trong đựng những thứ mà đáng lẽ ra chúng không thể đựng được! Tôi không kìm được tò mò, đến bên sạp hỏi:
- Cho hỏi đây là đá gì ạ?
Người bán hàng mặc cái áo choàng đen kín, chỉ thấy mỗi phần đầu trong cái mũ áo choàng to tướng, một vài lọn tóc màu xanh dương hơi nhô ra ngoài ôm lấy gương mặt bị chiếc mặt nạ ngoạ quỷ che kín, ông liền treo đèn lên cái móc phía trước, soi sang các viên đá.
Tôi thấy sờ sợ, nhìn như ma ý! Ông ta đưa tay ra chỉ vào tấm vài đỏ trên sạp (gọi "ông" vì tui thấy giống). Trên tấm vải đỏ mà tôi tưởng ràng nó rất đỗi bình thường liền bốc cháy!
Ngọn lửa không nóng, toả ra thành những nét loằng ngoằng, hình như là chữ viết. Mà... đống kí tự này tôi đâu biết đọc! Thấy tôi đứng chết trân nhìn dòng chữ, chắc ông ta cũng thấy lạ, ông ta liền thò tay ra nắm tay tôi, tay ông ta rất ấm, mềm mỏng như sương mai cùng những ngón tay thuôn dài trắng đến trong suốt như điêu khắc, tôi liền bình tĩnh lại một chút (nãy giờ tưởng ma).
Tôi bèn cho ông ta cầm tay thoải mái chứ không phản kháng. Ông ta kéo tay tôi lên gần chỗ bày những viên đá lạ, rà qua rà lại trên các viên đá. Các viên đá vẫn thế thôi, những cơn sóng nước vẫn nhấp nhô đều đều, hạt pha lê vàng chói vẫn kiêu hãnh phát sáng, vân hoả diễm vẫn cứ âm ỉm trong kẽ đá,... Tất cả vẫn bình thường như tôi thấy lúc đầu cho đến khi ông ta kéo tay tôi đến gần viên đá đựng cái gì đó màu đen kịt như tiền đồ chị dậu nhưng trong đó lấp lánh những đốm sáng như chòm sao đủ màu thì tôi giật mình.
Các đốm sáng đột nhiên sáng rực, toả rộng ra choáng hết chỗ của bóng đêm đen bên trong, viên đá rung lên bần bật như thể thứ bên trong muốn phá cái vỏ trào ra ngoài.
Sợ quá, tôi rụt tay lại, viên đá cũng ngừng rung động, Các đốm sáng dần thu mình lại trong khoảng không tăm tối như lúc đầu. Người đàn ông bán hàng liền cầm viên đá đưa tôi, tôi ngớ người:
- Ơ, xin lỗi, bao nhiêu ạ? - Phản xạ theo tự nhiên tôi đưa tay vào túi.
Móc ví ra nhìn, chỉ còn một triệu đúng! Ông ta vẫn không nói gì, nhưng lắc đầu và chỉ vào tấm vải đỏ, vân hoả lại bùng lên, lăng xăng chạy thành những con chữ "tròn trịa", nhưng tấm vải đỏ còn nguyên. Hơi sợ, nét chạm khắc trên chiếc mặt nạ mơ hồ ẩn hiện trong ánh sáng leo lắt của ánh đèn cầy, không khác gì mấy con ma bán đồ ở âm giới, hành động ông ta cứng ngắc như được lập trình sẵn, chỉ chờ người khích hoạt - là tôi - đến để hoạt động. Nếu tay ổng mà cũng lạnh buốt, ảm đạm như bộ dạng, thì chắc lúc này tôi đã đang ở đồn cảnh sát, vừa nửa cười nửa mếu giật giật ống tay anh cớm mà van lơn rồi!
Đang mải ngợi lung tung kiểu: "nếu giờ có một làn khói đen toả ra từ cái mặt nạ thì mình sẽ làm thế nào? Chạy sâu vào? Thôi lỡ như gặp ma nữa thì bỏ mịa,..." thì ông ta dúi viên đá vào tay tôi, tôi ú ớ chưa kịp hoàn hồn, giật tay lại vẻ bất bình, ông ta đưa tay còn lại nắm lấy tay tôi, dúi cho đến khi tôi cầm lấy thì thôi.
Lúc này, viên đá liền thay đổi: các đốm sáng trong viên đá sáng rực lên như trước, chỉ khác rằng nó không còn rung như mìn nóng giống trước.
Tôi cúi đầu cảm ơn, ra khỏi con hẻm mà rùng mình nổi da người, chắc là do tiết trời đêm se se.
Lena không hề biết sau lưng mình, người bán hàng tháo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra nụ cười ấm áp cùng ánh mắt trầm, đượm lòng dõi theo bóng cậu dưới ánh trăng mờ, ra khỏi hẻm...
***
Về đến nhà thì đồng hồ cũng điểm mười hai giờ đêm, may mà tôi ở riêng chứ không thì lại phải phiền người ra vật vào. Ườn ra giường, tôi không ngủ ngay mà mân mê viên đá. Nó có bề mặt như viên đá cuội dưới sông chứ không phải kính hay nhựa trong mà tôi tưởng, hơn nữa hình dạng cũng rất tự nhiên chưa từng qua tiệm đồ đá nào. Mắt cứ díp lại dần, tôi đặt viên đá lên cái kệ đầu giường, các đốm sáng đang bừng bừng nồng nhiết cũng vụt tắt, lụi vào trong mảng đen.
(Truyện hay bắt đầu ở chương 5: nên mọi người đừng bỏ đọc giữa chừng nhé, mấy tập đầu sẽ hơi nhạt chút! Đọc càng sâu càng hay nha! Mình ĐẢM BẢO Á! Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!! hi hi)
Lena trong chiếc áo bông dày, dài đến tận đầu gối như đi bắc cực lò dò trên con đường phố hẹp dần, sương đêm u ám, tôi nhận ra một con hẻm nhỏ rất lạ. Ngập ngừng một lúc trước con hẻm tối um, tôi quyết đinh đi vào, hoá ra đây là một phiên chợ, hơn nữa còn là chợ đen! "không biết cảnh sát có bắt không nhỉ?" Đầu tôi nghĩ mà chân cứ bước, tôi đã đi vào lúc nào không hay.
Vì là một phiên chợ đen nên lén la lén lút là điều khó có thể tránh khỏi, tất cả, bao gồm cả người mua cũng như người bán, đều đeo những chiếc mặt nạ che kín mặt, hay chùm áo đen kín mít như mấy con oan hồn vất vưởng trong phim điện ảnh. Nhìn lại bản thân, tôi cũng đang khá kín - áo khoác dày dài hơn đầu gối, quần dài đen cùng đôi giày bata kín bưng - tôi bèn đeo thêm cái khẩu trang y tế rồi chùm nón lên, bây giờ còn hở mỗi đôi mắt đỏ đen sau cặp kính cận.
"Đã lỡ vào rồi chắc cũng nên xem thế nào, nhỉ?", tôi nhìn quanh một lượt, các sạp hàng bày bán những món đồ hoắc. tiếp tục đi một vòng, ngắm những cái bình pha lê đựng những vật thể mà cậu chưa từng thấy trước đây: những cái lọ thuỷ tinh được nút kín đựng thứ chất lỏng trông như nước phát quang đủ màu, nó luôn chuyển động làm cho những nét ánh quang cứ liên tục lượn lờ uốn éo, lọ thì như đựng kim tuyến, nhưng kim tuyến này lạ lắm! Nó bay nhảy tứ tung trong bình, còn phát sáng và có vẻ to hơn rất nhiều so với một hạt kim tuyến bình thường.
Tôi không giám dí sát vào để nhìn vì đây là sạp hàng chứ không phải là sau lồng kính nên bèn nén trí tò mò, đi tiếp qua những sạp hàng khác. Tôi chợt chú ý đến một sạp hàng nhỏ trống vắng, chỉ có người bán chứ chẳng có ai mua, thậm chí người ta còn không để vào mắt mà thẳng thừng bước qua, như không thấy gì. Người bán hàng vẫn lặng thinh, đứng đó như một pho tượng sơn đen, tay cầm một ngọn đèn lữ khách dùng để qua đường, cứ kẽ dung đưa nhẹ, phát ra những tiếng kêu leng keng như lục lạc. Thấy lạ, tôi dừng lại bên sạp xem hàng hoá.
Những viên đá ư?
Chúng trong suốt, bên trong đựng những thứ mà đáng lẽ ra chúng không thể đựng được! Tôi không kìm được tò mò, đến bên sạp hỏi:
- Cho hỏi đây là đá gì ạ?
Người bán hàng mặc cái áo choàng đen kín, chỉ thấy mỗi phần đầu trong cái mũ áo choàng to tướng, một vài lọn tóc màu xanh dương hơi nhô ra ngoài ôm lấy gương mặt bị chiếc mặt nạ ngoạ quỷ che kín, ông liền treo đèn lên cái móc phía trước, soi sang các viên đá.
Tôi thấy sờ sợ, nhìn như ma ý! Ông ta đưa tay ra chỉ vào tấm vài đỏ trên sạp (gọi "ông" vì tui thấy giống). Trên tấm vải đỏ mà tôi tưởng ràng nó rất đỗi bình thường liền bốc cháy!
Ngọn lửa không nóng, toả ra thành những nét loằng ngoằng, hình như là chữ viết. Mà... đống kí tự này tôi đâu biết đọc! Thấy tôi đứng chết trân nhìn dòng chữ, chắc ông ta cũng thấy lạ, ông ta liền thò tay ra nắm tay tôi, tay ông ta rất ấm, mềm mỏng như sương mai cùng những ngón tay thuôn dài trắng đến trong suốt như điêu khắc, tôi liền bình tĩnh lại một chút (nãy giờ tưởng ma).
Tôi bèn cho ông ta cầm tay thoải mái chứ không phản kháng. Ông ta kéo tay tôi lên gần chỗ bày những viên đá lạ, rà qua rà lại trên các viên đá. Các viên đá vẫn thế thôi, những cơn sóng nước vẫn nhấp nhô đều đều, hạt pha lê vàng chói vẫn kiêu hãnh phát sáng, vân hoả diễm vẫn cứ âm ỉm trong kẽ đá,... Tất cả vẫn bình thường như tôi thấy lúc đầu cho đến khi ông ta kéo tay tôi đến gần viên đá đựng cái gì đó màu đen kịt như tiền đồ chị dậu nhưng trong đó lấp lánh những đốm sáng như chòm sao đủ màu thì tôi giật mình.
Các đốm sáng đột nhiên sáng rực, toả rộng ra choáng hết chỗ của bóng đêm đen bên trong, viên đá rung lên bần bật như thể thứ bên trong muốn phá cái vỏ trào ra ngoài.
Sợ quá, tôi rụt tay lại, viên đá cũng ngừng rung động, Các đốm sáng dần thu mình lại trong khoảng không tăm tối như lúc đầu. Người đàn ông bán hàng liền cầm viên đá đưa tôi, tôi ngớ người:
- Ơ, xin lỗi, bao nhiêu ạ? - Phản xạ theo tự nhiên tôi đưa tay vào túi.
Móc ví ra nhìn, chỉ còn một triệu đúng! Ông ta vẫn không nói gì, nhưng lắc đầu và chỉ vào tấm vải đỏ, vân hoả lại bùng lên, lăng xăng chạy thành những con chữ "tròn trịa", nhưng tấm vải đỏ còn nguyên. Hơi sợ, nét chạm khắc trên chiếc mặt nạ mơ hồ ẩn hiện trong ánh sáng leo lắt của ánh đèn cầy, không khác gì mấy con ma bán đồ ở âm giới, hành động ông ta cứng ngắc như được lập trình sẵn, chỉ chờ người khích hoạt - là tôi - đến để hoạt động. Nếu tay ổng mà cũng lạnh buốt, ảm đạm như bộ dạng, thì chắc lúc này tôi đã đang ở đồn cảnh sát, vừa nửa cười nửa mếu giật giật ống tay anh cớm mà van lơn rồi!
Đang mải ngợi lung tung kiểu: "nếu giờ có một làn khói đen toả ra từ cái mặt nạ thì mình sẽ làm thế nào? Chạy sâu vào? Thôi lỡ như gặp ma nữa thì bỏ mịa,..." thì ông ta dúi viên đá vào tay tôi, tôi ú ớ chưa kịp hoàn hồn, giật tay lại vẻ bất bình, ông ta đưa tay còn lại nắm lấy tay tôi, dúi cho đến khi tôi cầm lấy thì thôi.
Lúc này, viên đá liền thay đổi: các đốm sáng trong viên đá sáng rực lên như trước, chỉ khác rằng nó không còn rung như mìn nóng giống trước.
Tôi cúi đầu cảm ơn, ra khỏi con hẻm mà rùng mình nổi da người, chắc là do tiết trời đêm se se.
Lena không hề biết sau lưng mình, người bán hàng tháo chiếc mặt nạ xuống, lộ ra nụ cười ấm áp cùng ánh mắt trầm, đượm lòng dõi theo bóng cậu dưới ánh trăng mờ, ra khỏi hẻm...
***
Về đến nhà thì đồng hồ cũng điểm mười hai giờ đêm, may mà tôi ở riêng chứ không thì lại phải phiền người ra vật vào. Ườn ra giường, tôi không ngủ ngay mà mân mê viên đá. Nó có bề mặt như viên đá cuội dưới sông chứ không phải kính hay nhựa trong mà tôi tưởng, hơn nữa hình dạng cũng rất tự nhiên chưa từng qua tiệm đồ đá nào. Mắt cứ díp lại dần, tôi đặt viên đá lên cái kệ đầu giường, các đốm sáng đang bừng bừng nồng nhiết cũng vụt tắt, lụi vào trong mảng đen.
(Truyện hay bắt đầu ở chương 5: nên mọi người đừng bỏ đọc giữa chừng nhé, mấy tập đầu sẽ hơi nhạt chút! Đọc càng sâu càng hay nha! Mình ĐẢM BẢO Á! Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!! hi hi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.