Queen Charlotte - A Bridgerton Story
Chương 8: Brimsley (2)
Julia Quinn
29/05/2023
Luôn luôn, anh thề. Nhưng sẽ thật vô phép nếu anh bày tỏ lòng ngưỡng mộ mãnh liệt đang bóp lấy trái tim anh với nàng, vì thế, anh chỉ đơn giản nói, “Bất cứ khi nào người cần, thưa công nương.”
“Tên anh là gì?” nàng hỏi.
“Brimsley, thưa công nương.”
“Chỉ Brimsley thôi sao?”
“Bartholomew Brimsley.”
“Barhtolomew. Cái tên đó hợp với anh. Tất nhiên ta sẽ không bao giờ gọi anh bằng cái tên đó.”
“Tất nhiên rồi ạ” anh nhắc lại. Anh kinh ngạc vì nàng đã hỏi.
“Brimsley,” nàng gọi anh bằng chất giọng sắc bén – theo quan điểm của anh, chất giọng đó thật phù hợp với nữ hoàng tương lai, “Kể cho ta về Đức vua.”
“Thưa công nương, Đức vua?”
Nàng nhìn anh như thể anh là một sinh vật ít thông minh hơn đáng kể, “Đức vua,” nàng nhắc lại. “Ngài sẽ là chồng ta. Ta muốn biết về ngài.”
“Đức vua”, anh nói lại một lần nữa, cố gắng trì hoãn câu trả lời. Anh khá chắc chắn về việc mình đang trải qua một cơn ác mộng. Anh cũng chắc chắn rằng đây là một trong những câu hỏi mà bà Pratt đã hướng dẫn anh không được trả lời.
“Anh có thể nói cho ta biết điều gì đó về ngài không?” Công chúa Charlotte kiên trì hỏi.
“À…”
Công chúa không chống tay lên, có thể do bộ váy của nàng quá đẹp và quá cầu kỳ để nàng có thể làm điều đó, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của nàng đang thể hiện rõ sự không hài lòng.
“Đức vua,” Brimsley nói.
“Đức vua. Anh biết ngài là ai không?”
“Tôi biết, thưa Công nương. Ngài ấy là vua.”
“Mein Gott,” công chúa lẩm bẩm.
Và thế là Brimsley đã không kể cho nàng nghe về Đức vua. Thực tế là anh đã sử dụng rất nhiều mánh khóe trong cuộc trò chuyện vừa rồi để lảng trái việc nói về Đức vua. Nhưng giờ anh lại tự hỏi có phải anh đã mắc sai lầm rồi hay không. Có khi nếu anh nói rằng Đức vua rất đẹp trai, hoặc ngài vô cùng đáng kính – cả hai điều này đều đúng – Nàng sẽ không chạy trốn ngay trước khi đám cưới của nàng diễn ra.
Có khi nếu anh nói rằng Đức vua rất yêu thích việc làm nông và khám phá vũ trụ - những điều này cũng đúng – anh ta, Brimsley, sẽ không lẩn trốn điều này dọc theo lối đi bên ngoài nhà thờ, cố gắng làm cho bản thân vô hình khi tiến vào điện thờ.
May mắn cho anh, khách mời thích thú việc ngắm nhìn lẫn nhau hơn là chú ý đến một kẻ hầu cô đơn, đang di chuyển giống một con cua đầy hoảng sợ. Anh băng qa một cánh cửa, sau đó là một cánh cửa khác, và sau đó –
Đức vua!
Brimsley cố gắng không tè ra quần. Điều đó gần như thành công.
Anh vụt qua Đức vua, người không chú ý đến anh, cúi đầu chào Tổng giám mục, ông mỉm cười và tặng cho anh một cử chỉ tôn giáo, và cuối cùng, anh thu hút sự chú ý của Reynolds, người hầu thân cận của nhà vua.
“Có một vấn đề ở đây,” Brimsley thì thào.
Reynolds cao hơn Brimsley, khỏe hơn Brimsley, và đẹp trai hơn Brimsley. Và đó là điều mà họ đều đã biết. Nhưng Brimsley vẫn có một vài lợi thế.
Nhưng hiện tại thì anh ta chẳng có chút lợi thế nào.
“Anh lại gây ra chuyện gì?” Reynolds hỏi, như thường lệ, câu hỏi tỏ rõ sự khinh thường.
Brimsley nuốt nước bọt. “Cô dâu đang mất tích.”
Reynolds tóm lấy cánh tay của anh ta.”Anh nói gì?”
“Anh vừa nghe thấy rồi đấy.” Brimsley lo lắng liếc nhìn những người còn lại trong phòng. Tổng giám mục rõ ràng điếc một nửa, nhưng nhà vua thì đang nhìn anh ta chằm chằm.
Brimsley di chuyển sang bên cạnh. Anh không thể quay lưng lại với Đức vua – nếu không, anh ta sẽ bị treo cổ. Hoặc ít nhất là bị tống cổ khỏi hoàng cung. Mặc dù thành thật mà nói, việc để lạc mất cô dâu có thể là mối lo lớn hơn trong lúc này.
Dù sao, anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh có thể để bản thân ở một vị trí sao cho anh không nhìn thấy Đức vua đang nhìn anh chằm chằm.
“Brimsley,” Reynolds rít lên trong họng. “Nàng đang ở đâu?”
“Tôi không biết,” Brimsley trả lời ngắn gọn. “Hoàn toàn không biết.”
Reynolds như muốn gầm lên. “Anh là một kẻ vô dụng.”
“Tôi không thấy anh làm bất cứ điều gì để dõi theo nàng, nàng là một người phụ nữ u buồn.”
“Việc của tôi không phải là dõi theo một người phụ nữ u buồn. Việc của tôi là nhà Vua.”
Anh ta đã đúng, chết tiệt, nhưng Brimsley sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Reynolds sẽ khoe khoang với anh trong vài ngày tới.
“Bây giờ không phải lúc để cãi nhau,” Brimsley thì thầm, cố gắng hết sức để không nhìn vào nhà Vua. Nhưng làm sao mà một người có thể không nhìn vào Đức vua? Điều đó giống như không nhìn vào mặt trời vậy.
Quả là một ẩn dụ tuyệt vời. Nếu anh nhìn Đức vua quá lâu, anh chắc chắn sẽ bị thiêu cháy. Và, sẽ chẳng có gì tồn tại nếu không có ngài. Không có cung điện này, không có đấy nước này, không—
“Brimsley!” Reynolds gầm lên.
“Tôi không biết tôi cần phải làm gì,” Brimsley nói. Đó là điều đau đớn nhất trong cuộc đời mà anh phải thú nhận.
“Lần cuối anh nhìn thấy nàng là –”
Nhưng câu hỏi của Reynolds bị cắt ngang bởi âm thanh của chiếc kế đang di chuyển trên sàn. Đức vua đã đứng dậy.
“Bệ hạ,” Reynolds nói, chỉ khi cánh tay của anh ta giữ chặt cánh tay của Brimsley lại mới ngăn được việc Brimsley ngả mình dưới chân Đức vua,
“Dường như sự có mặt của ta là không cần thiết.” Đức vua nói. Và ngài đi ra ngoài.
Brimsley nhìn chằm chằm. Reynolds nhìn chằm chằm. Và họ nhìn nhau.
‘Chuyện quái gì vừa xảy ra?” Brimsley hỏi.
“Tôi không biết,” Reynolds đáp, “nhưng nó không thể là chuyện tốt.”
“Chúng ta có nên đi theo ngài không?”
“Anh không nên.” Reynolds chạy qua cánh cửa và theo sau Đức vua, bỏ lại Brimsley một mình cùng Tổng giám mục.
“Đức Ông”, Brimsley nói rồi cười một cách yếu ớt.
“Chúng ta sẵn sàng rồi chứ?” Tổng giám mục hỏi.
“À, không hẳn.” Brimsley lùi về phía cảnh cửa – vì không ai được quay lưng lại với Tổng giá mục, sau đó anh chạy ra ngoài hành lang với những bước chân đầy vội vã và hoảng loạn.
Chắc chắn là họ chưa thể đi xa. Cánh cửa đó dẫn thẳng ra ngoài và cánh cửa kia thì dẫn tới nhà thờ, cái nào mới –
Brimsley dừng lại khi anh bước đến ngã rẽ. Reynolds đang nhìn Đức vua, ngào đang nói chuyện với một người đàn ông mà Brimsley chưa gặp bao giờ. Anh không ở đủ gần để nghe được họ nói gì với nhau, nhưng Đức vua đang lắng nghe một cách chăm chú, và ngài nói gì đó, rồi người đàn ông kia nói gì đó, và rồi –
Người đàn ông đó tát vào mặt Đức vua.
Brimsley suýt nữa thì ngất đi.
Hai cảnh vệ nhanh chóng chạy tới, muốn bắt giữ người đàn ông vừa tát ngài, nhưng Đức vua cản họ lại, cho phép người đàn ông lạ mặt kia rời đi. Và rồi ngài đi ra ngoài. Trong ngày cưới của ngài. Đúc vua đi ra khỏi nhà thờ.
Brimsley đi thêm một bước về phía trước, bối rối bởi những điều mà anh vừa chứng kiến. Và anh cũng tò mò nữa. Thông tin là đồng tiền giữa cung điện, và nó là vàng.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Reynolds đã nhìn thấy anh. “Anh không nên ở đây,” Reynolds thì thầm đầy cảnh giác.
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Không được nói một từ nào. Với bất cứ ai/”
“Nhưng—”
“Không. Một. Từ. Nào.”
Brimsley ngậm miệng lại thành một đường thẳng. Anh có những câu hỏi. Ồ, anh có những câu hỏi. Nhưng Reynolds là hầu cận của Đức vua, còn anh thì không. Trên thực tế, anh ta sẽ chẳng thuộc về ai hết nếu anh ta không tìm được công chúa Charlotte.
“Tôi phải đi rồi,” anh chợt nói.
Reynolds nhìn xuống cái mũi đầy kiêu căng của anh ta.”Hãy đảm bảo rằng anh sẽ không nói bất cứ điều gì với bất cứ ai.”
Brimsley đi ngược phía hành lang và trở về nhà thờ.
Lạy chúa, anh ghét Reynolds.
Thỉnh thoảng là vậy.
ins: confused.203
“Tên anh là gì?” nàng hỏi.
“Brimsley, thưa công nương.”
“Chỉ Brimsley thôi sao?”
“Bartholomew Brimsley.”
“Barhtolomew. Cái tên đó hợp với anh. Tất nhiên ta sẽ không bao giờ gọi anh bằng cái tên đó.”
“Tất nhiên rồi ạ” anh nhắc lại. Anh kinh ngạc vì nàng đã hỏi.
“Brimsley,” nàng gọi anh bằng chất giọng sắc bén – theo quan điểm của anh, chất giọng đó thật phù hợp với nữ hoàng tương lai, “Kể cho ta về Đức vua.”
“Thưa công nương, Đức vua?”
Nàng nhìn anh như thể anh là một sinh vật ít thông minh hơn đáng kể, “Đức vua,” nàng nhắc lại. “Ngài sẽ là chồng ta. Ta muốn biết về ngài.”
“Đức vua”, anh nói lại một lần nữa, cố gắng trì hoãn câu trả lời. Anh khá chắc chắn về việc mình đang trải qua một cơn ác mộng. Anh cũng chắc chắn rằng đây là một trong những câu hỏi mà bà Pratt đã hướng dẫn anh không được trả lời.
“Anh có thể nói cho ta biết điều gì đó về ngài không?” Công chúa Charlotte kiên trì hỏi.
“À…”
Công chúa không chống tay lên, có thể do bộ váy của nàng quá đẹp và quá cầu kỳ để nàng có thể làm điều đó, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của nàng đang thể hiện rõ sự không hài lòng.
“Đức vua,” Brimsley nói.
“Đức vua. Anh biết ngài là ai không?”
“Tôi biết, thưa Công nương. Ngài ấy là vua.”
“Mein Gott,” công chúa lẩm bẩm.
Và thế là Brimsley đã không kể cho nàng nghe về Đức vua. Thực tế là anh đã sử dụng rất nhiều mánh khóe trong cuộc trò chuyện vừa rồi để lảng trái việc nói về Đức vua. Nhưng giờ anh lại tự hỏi có phải anh đã mắc sai lầm rồi hay không. Có khi nếu anh nói rằng Đức vua rất đẹp trai, hoặc ngài vô cùng đáng kính – cả hai điều này đều đúng – Nàng sẽ không chạy trốn ngay trước khi đám cưới của nàng diễn ra.
Có khi nếu anh nói rằng Đức vua rất yêu thích việc làm nông và khám phá vũ trụ - những điều này cũng đúng – anh ta, Brimsley, sẽ không lẩn trốn điều này dọc theo lối đi bên ngoài nhà thờ, cố gắng làm cho bản thân vô hình khi tiến vào điện thờ.
May mắn cho anh, khách mời thích thú việc ngắm nhìn lẫn nhau hơn là chú ý đến một kẻ hầu cô đơn, đang di chuyển giống một con cua đầy hoảng sợ. Anh băng qa một cánh cửa, sau đó là một cánh cửa khác, và sau đó –
Đức vua!
Brimsley cố gắng không tè ra quần. Điều đó gần như thành công.
Anh vụt qua Đức vua, người không chú ý đến anh, cúi đầu chào Tổng giám mục, ông mỉm cười và tặng cho anh một cử chỉ tôn giáo, và cuối cùng, anh thu hút sự chú ý của Reynolds, người hầu thân cận của nhà vua.
“Có một vấn đề ở đây,” Brimsley thì thào.
Reynolds cao hơn Brimsley, khỏe hơn Brimsley, và đẹp trai hơn Brimsley. Và đó là điều mà họ đều đã biết. Nhưng Brimsley vẫn có một vài lợi thế.
Nhưng hiện tại thì anh ta chẳng có chút lợi thế nào.
“Anh lại gây ra chuyện gì?” Reynolds hỏi, như thường lệ, câu hỏi tỏ rõ sự khinh thường.
Brimsley nuốt nước bọt. “Cô dâu đang mất tích.”
Reynolds tóm lấy cánh tay của anh ta.”Anh nói gì?”
“Anh vừa nghe thấy rồi đấy.” Brimsley lo lắng liếc nhìn những người còn lại trong phòng. Tổng giám mục rõ ràng điếc một nửa, nhưng nhà vua thì đang nhìn anh ta chằm chằm.
Brimsley di chuyển sang bên cạnh. Anh không thể quay lưng lại với Đức vua – nếu không, anh ta sẽ bị treo cổ. Hoặc ít nhất là bị tống cổ khỏi hoàng cung. Mặc dù thành thật mà nói, việc để lạc mất cô dâu có thể là mối lo lớn hơn trong lúc này.
Dù sao, anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh có thể để bản thân ở một vị trí sao cho anh không nhìn thấy Đức vua đang nhìn anh chằm chằm.
“Brimsley,” Reynolds rít lên trong họng. “Nàng đang ở đâu?”
“Tôi không biết,” Brimsley trả lời ngắn gọn. “Hoàn toàn không biết.”
Reynolds như muốn gầm lên. “Anh là một kẻ vô dụng.”
“Tôi không thấy anh làm bất cứ điều gì để dõi theo nàng, nàng là một người phụ nữ u buồn.”
“Việc của tôi không phải là dõi theo một người phụ nữ u buồn. Việc của tôi là nhà Vua.”
Anh ta đã đúng, chết tiệt, nhưng Brimsley sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. Reynolds sẽ khoe khoang với anh trong vài ngày tới.
“Bây giờ không phải lúc để cãi nhau,” Brimsley thì thầm, cố gắng hết sức để không nhìn vào nhà Vua. Nhưng làm sao mà một người có thể không nhìn vào Đức vua? Điều đó giống như không nhìn vào mặt trời vậy.
Quả là một ẩn dụ tuyệt vời. Nếu anh nhìn Đức vua quá lâu, anh chắc chắn sẽ bị thiêu cháy. Và, sẽ chẳng có gì tồn tại nếu không có ngài. Không có cung điện này, không có đấy nước này, không—
“Brimsley!” Reynolds gầm lên.
“Tôi không biết tôi cần phải làm gì,” Brimsley nói. Đó là điều đau đớn nhất trong cuộc đời mà anh phải thú nhận.
“Lần cuối anh nhìn thấy nàng là –”
Nhưng câu hỏi của Reynolds bị cắt ngang bởi âm thanh của chiếc kế đang di chuyển trên sàn. Đức vua đã đứng dậy.
“Bệ hạ,” Reynolds nói, chỉ khi cánh tay của anh ta giữ chặt cánh tay của Brimsley lại mới ngăn được việc Brimsley ngả mình dưới chân Đức vua,
“Dường như sự có mặt của ta là không cần thiết.” Đức vua nói. Và ngài đi ra ngoài.
Brimsley nhìn chằm chằm. Reynolds nhìn chằm chằm. Và họ nhìn nhau.
‘Chuyện quái gì vừa xảy ra?” Brimsley hỏi.
“Tôi không biết,” Reynolds đáp, “nhưng nó không thể là chuyện tốt.”
“Chúng ta có nên đi theo ngài không?”
“Anh không nên.” Reynolds chạy qua cánh cửa và theo sau Đức vua, bỏ lại Brimsley một mình cùng Tổng giám mục.
“Đức Ông”, Brimsley nói rồi cười một cách yếu ớt.
“Chúng ta sẵn sàng rồi chứ?” Tổng giám mục hỏi.
“À, không hẳn.” Brimsley lùi về phía cảnh cửa – vì không ai được quay lưng lại với Tổng giá mục, sau đó anh chạy ra ngoài hành lang với những bước chân đầy vội vã và hoảng loạn.
Chắc chắn là họ chưa thể đi xa. Cánh cửa đó dẫn thẳng ra ngoài và cánh cửa kia thì dẫn tới nhà thờ, cái nào mới –
Brimsley dừng lại khi anh bước đến ngã rẽ. Reynolds đang nhìn Đức vua, ngào đang nói chuyện với một người đàn ông mà Brimsley chưa gặp bao giờ. Anh không ở đủ gần để nghe được họ nói gì với nhau, nhưng Đức vua đang lắng nghe một cách chăm chú, và ngài nói gì đó, rồi người đàn ông kia nói gì đó, và rồi –
Người đàn ông đó tát vào mặt Đức vua.
Brimsley suýt nữa thì ngất đi.
Hai cảnh vệ nhanh chóng chạy tới, muốn bắt giữ người đàn ông vừa tát ngài, nhưng Đức vua cản họ lại, cho phép người đàn ông lạ mặt kia rời đi. Và rồi ngài đi ra ngoài. Trong ngày cưới của ngài. Đúc vua đi ra khỏi nhà thờ.
Brimsley đi thêm một bước về phía trước, bối rối bởi những điều mà anh vừa chứng kiến. Và anh cũng tò mò nữa. Thông tin là đồng tiền giữa cung điện, và nó là vàng.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Reynolds đã nhìn thấy anh. “Anh không nên ở đây,” Reynolds thì thầm đầy cảnh giác.
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Không được nói một từ nào. Với bất cứ ai/”
“Nhưng—”
“Không. Một. Từ. Nào.”
Brimsley ngậm miệng lại thành một đường thẳng. Anh có những câu hỏi. Ồ, anh có những câu hỏi. Nhưng Reynolds là hầu cận của Đức vua, còn anh thì không. Trên thực tế, anh ta sẽ chẳng thuộc về ai hết nếu anh ta không tìm được công chúa Charlotte.
“Tôi phải đi rồi,” anh chợt nói.
Reynolds nhìn xuống cái mũi đầy kiêu căng của anh ta.”Hãy đảm bảo rằng anh sẽ không nói bất cứ điều gì với bất cứ ai.”
Brimsley đi ngược phía hành lang và trở về nhà thờ.
Lạy chúa, anh ghét Reynolds.
Thỉnh thoảng là vậy.
ins: confused.203
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.