Queen Charlotte - A Bridgerton Story
Chương 9: Charlotte (3)
Julia Quinn
29/05/2023
St. James’s Palace
Bên ngoài nhà thờ hoàng gia
Ngày 8 tháng 9 năm 1761
Charlotte dán chặt mắt vào bức tường trong vườn. Nàng có thể làm được. Nếu nàng nắm chặt lấy dây leo bò dọc theo những hàng gạch, đặt chân vào khoảng trống phía sau những bông hoa màu tím, và sau đó tự kéo mình lên…
Nàng sẽ vượt qua bức tường này một cách nhanh chóng.
Việc nàng đã trèo vô số cây ở Schloss Mirow không hoàn toàn vô ích.
Nhưng nó không dễ khi nàng đang khoác trên mình chiếc váy cưới. Sự lựa chọn của Công nương Augusta khá đơn giản, nhưng vải thì quá nặng và phần đệm hông quá rộng. Nhưng có thể cái váy này dễ di chuyển hơn so với cái mà Charlotte mang đến từ Paris.
Cảm ơn, Augusta, ít nhất là vì cái váy này.
Charlotte cắn chặt răng, đặt chân vào những khoảng trống nắm lấy dây leo cao nhất mà nàng có thể với tới, và kéo
Nàng không làm được.
“Chết tiệt.” Nàng chửi thề trong họng.
Nàng có thể thử lại. Nàng sẽ thoát khỏi cung điện chết giẫm này. Không một ai kể cho nàng nghe về Đức vua. Nàng đã hỏi mẹ ngài, nàng đã hỏi chàng ngốc Brimsley, nàng đã hỏi những thợ may, những kẻ hành xử như thể cái váy cưới đáng ghê tởm này thật sự thời thượng, nhưng không, không một ai trong số họ kể cho nàng nghe điều mà nàng muốn biết.
Ngài có đẹp trai không?
Ngài tốt bụng chứ? Ngài có thích thể thao không? Hay là ngài thích đọc?
Có thể ngài là một kẻ xấu xí. Có thể đó là lý do tại sao không một ai kể cho nàng bất cứ điều gì về ngài. Nàng đã được xem bức tranh thu nhỏ của ngài. Nhưng ai cũng biết rằng chủ nhân của những bức tranh thu nhỏ thường trả tiền cho những họa sĩ để họ trông đẹp trai hơn.
Nàng có thể bỏ qua việc ngài là một kẻ xấu xí. Vẻ đẹp là thứ nằm bên trong mỗi con người, không phải sao?
Tốt thôi, mặc dù không hoàn toàn là thế. Vẻ đẹp nằm rất nhiều ở ngoại hình, nhưng nàng là một người tốt. Nàng sẽ vượt qua thôi.
Và những người ở đây – Brimsley và những người thợ may, những người trên lý thuyết là những người làm việc cho nàng – họ đã nói gì về những câu hỏi của nàng?
Nichts, không gì cả. Đầu tiên, Brimsley trả lời câu hỏi của nàng bằng cách nói Đức vua là Đức vua, thứ hai, anh ta nói Ngài là người cai trị Vương quốc Anh và Ireland, và lần thứ ba, anh ta trả lời bằng cách báo cáo việc ngài đã trở thành người đứng đầu Hoàng gia vào Tháng Mười.
Vua, người cai trị, người đứng đầu. Ba từ đồng nghĩa đó chẳng tiết lộ bất cứ điều gì.
Và những người thợ may! Khi Charlotte hỏi cô ta rằng Đức vua có phải một kẻ độc ác hay không thì cô ta lại trả lời, “Hai người sẽ cùng nhau tạo nên những đứa trẻ tuyệt vời, thưa Đức Bà.”
Điều đó có nghĩa là gì?
Nàng rời đi, nàng không quan tâm tới chuyện vượt qua đại dương từ Cuxhaven đã khiến cho nàng khó chịu đến mức nôn mửa trên người Adolphus những sáu lần. Nàng sẽ trở về Mecklenburg-Strelitz cho dù nàng có phải chết. Bên cạnh đó, Adolphus xứng đáng phải nhận những bãi nôn của nàng. Chính anh là người khiến cho nàng phải rơi vào tình huống này ngay từ đầu.
Nàng lùi lại vài bước. Có thể nếu nàng bắt đầu chạy thật nhanh…
“Xin chào Quý cô.”
Charlotte giật bắn mình. Nàng không nghĩ trong vườn còn có người khác. Một người đàn ông trẻ - lớn tuổi hơn nàng, nhưng vẫn còn trẻ - đã đi qua cánh cửa mà nàng thậm chí không để ý tới.
Nàng nhìn người đàn ông đó rồi nhanh chóng và ngay lập tức bỏ qua ý nghĩ rằng người này làm việc cho Cung điện và anh ta sẽ đem nàng trở lại nhà thờ. Anh ta chắc chắn là một vị khách của lễ cưới; anh ta mặc một bộ trang phục màu xám bạc được cắt may rất tỉ mỉ, nàng chẳng nghĩ được điều gì khác. Anh ta không đội tóc giả, tóc của anh ta màu đen, một sự lựa chọn hết sức thời thượng mà Charlotte đánh giá cao. Lông mày của anh ta cũng có màu đen, và sẽ trông thật lố bịch nếu anh ta đội một bộ tóc giả trắng lên đầu.
Vào một ngày nào đó – một ngày khác- Charlotte đã thấy anh ta thật dễ thương. Nhưng không phải hôm nay. Nàng không có thời gian cho những trò vui nhảm nhí như vậy.
“Nàng có cần giúp đỡ không?” Anh ta hỏi.
Nàng nở một nụ cười gượng gạo. “Tôi ổn, cảm ơn.”
Đó rõ ràng là một cách từ chối, nhưng anh ta cứ đứng đó, nhìn nàng với một biểu cảm khó hiểu. Không phải là sự thù địch, hoàn toàn không, hmm, không khó để thấy điều đó.
Nàng đưa tay về phía nhà thờ. “Anh có thể quay trở lại bên trong và chờ đợi cùng những người tò mò khác.
“Ta sẽ làm vậy,” anh nói. “Nhưng ta tò mò, nàng đang làm gì vậy?”
“Không gì cả,” nàng trả lời ngắn gọn.
“Rõ ràng nàng đang làm gì đó,” anh ta nói, một cách lịch sự, và thành thật.
Nàng đặt một bàn tay lên hông và vung tay thành một đường vòng cung chẳng liên quan mấy “Ta không làm gì cả.”
Anh ta trông khá vui vẻ, đứng đắn, có chút gì đó khinh thường. “Nàng có.”
“Ta không làm gì hết,” nàng nghiến răng.
“Nàng có.”
Himmel, anh ta thật là phiền phức. “Nếu anh muốn biết, ta đang cố gắng tìm ra cách tốt nhất để trèo qua bức tường này.”
“Trèo qua…” Anh ta nhìn bức tường rồi lại nhìn nàng. “Để làm gì?”
Charlotte cảm thấy quá đỗi nản lòng, nàng muốn khóc. Tất cả những gì nàng muốn là thoát khỏi đây, và thoát khỏi cái người kỳ lạ đang không ngừng đặt ra những câu hỏi này.
Tệ hơn cả, nàng phải dùng tiếng Anh để nói chuyện, cái thứ ngôn ngữ chết tiệt. Vô dụng. Ở Đức, nàng có thể kết ghép từ lại với nhau để tạo thành một từ mới, dài hơn và mô tả một cách chi tiết hơn. Thay vì nói “Tôi nhảy qua tường để chạy trốn đám cưới,” nàng có thể mô tả toàn bộ quá trình đó bằng một từ như preweddingwalljumping (nhảy qua tường trước đám cưới.)
Người Đức sẽ hiểu hết những gì mà nàng muốn truyền đạt.
Còn người Anh, ôi thôi đi.
“Làm ơn hãy để ta đi,” nàng nói với người lạ trước mặt. “Ta thực sự phải đi.”
“Nhưng mà tại sao chứ?” anh ta tiếp tục hỏi.
“Vì ta nghĩ ngài là quái vật,” nàng rít lên qua những kẽ răng.
Điều này đã làm anh ta chú ý. Lông mày của anh ta – đó là hàng lông mày đen đẹp đẽ thứ khiến anh ta trông thật kỳ cục dưới mái tóc giả. “Một con quái vật.”
“Hoặc một con quỷ lùn.”
Anh ta chớp mắt vài cái. “Chính xác thì chúng ta đang nói về ai vậy?”
“À thì, đó là một điều vô lễ. Và đó không phải việc của anh.” Và sau đó, rõ ràng là nàng đang mất trí, nàng phản bác lại chính mình bằng cách tiết lộ cho anh ta mọi thứ. “Đức vua,” nàng nói bằng giọng đầy tuyệt vọng. “Ta đang nói về Đức vua.”
“Ồ tôi hiểu.” Gương mặt của anh ta trở nên đầy suy nghĩ. Đó là một gương mặt đẹp trai, và có gì đó điên cuồng, Charlotte nghĩ vậy. Không giống như Đức vua, người đang bị che giấu khỏi nàng.
“Chẳng có ai nói về ngài,” nàng nói. “Chẳng ai cả. Rõ ràng ngài là một con quái vật. Hoặc một tên quỷ lùn.”
“Đã hiểu.”
Charlotte quay trở lại với việc tập trung vào bức tường trong vườn. “Anh biết đó, nếu ta chỉ nắm lấy cái này …”
“Ngay chỗ đó?” Anh ta chỉ vào một vị trí trên tường.
“Đúng vậy.” Charlotte nhìn anh ta một cách đầy mong chờ. Thực sự thì anh ta có một thân hình cân đối, khỏe mạnh, có vẻ là rất chăm chỉ tập luyện, dưới lớp trang phục của mình. Nàng có khá nhiều anh em trai, và nàng biết rằng những thợ may có vô số những mánh khóe để khiến cho những người đàn ông trông mạnh mẽ và nam tính hơn. Và nàng cũng biết cách để nhận ra những mánh khóe đó, và khá rõ ràng rằng thợ may của người đàn ông này không dùng bất cứ cái nào.
Chắc hẳn anh ta đủ khỏe để giúp ích cho nàng.
Nàng cười tinh nghịch. “Anh có thể nào giúp ta bằng cách nâng ta lên không?”
“Được chứ, tất nhiên rồi,” anh nói, đầy tử tế và lịch sự. “Nhưng ta có một câu hỏi. Nàng không thích quái vật hay quỷ lùn à?”
Nàng nhìn anh ta. Anh ta đang lãng phí thời gian của nàng. Thời gian là thứ mà nàng không có. “Không có ai thích quái vật hay quỷ lùn cả.”
Nhưng người đàn ông trẻ vẫn chưa xong câu hỏi của anh ta. “Ngài ấy trông thế nào là vẫn đề rất quan trọng sao?’
“Ta không quan tâm ngài ấy trông như thế nào,” Charlotte thực sự muốn khóc. “Ta ghét những điều mà ta không biết. Ta đã hỏi mọi người về ngài. Không chỉ diện mạo mà còn cả tính cách của ngài. Nhưng chẳng một ai nói cho ta biết cả.”
“Vậy ra đó là vấn đề” anh ta lẩm bẩm.
“Đây,” nàng nói và vẫy tay gọi anh ta tới gần. “Chỉ cần nắm lấy chỗ này. Bằng một cái đẩy, ta tin rằng anh có thể đưa ta sang phía bên kia của bức tường.”
“Nàng muốn ta đưa nàng qua bên kia bức tường để nàng có thể trốn thoát.”
Mein Gott, anh ta thật chậm chạp. “Đó chính là ý của ta.”
Anh ta đưa mắt nhìn phía sau, về phía nhà thờ. “Mọi người sẽ chú ý tới sự mất tích của nàng.”
“Ta sẽ lo việc đó sau. Bây giờ, nếu anh vui lòng, ta chỉ cần một sự giúp đỡ nho nhỏ thôi.” Nàng vẫy tay một cách khẩn trương. “Đến đây, nhanh lên.”
Nhưng anh ta chỉ đứng khoanh tay. “Ta hoàn toàn không có ý định giúp nàng.”
Giờ đây, nàng thực sự phẫn nộ. Anh ta đã rất lịch sự và hòa nhã, những dấu hiệu cho thấy anh ta là một quý ông, trong khi anh ta chỉ đang làm lãng phí thời gian của nàng. “Ta là một quý cô đang rơi vào cảnh khó khăn,” nàng càu nhàu. “Anh từ chối giúp đỡ mọt quý cô đang trong tình cảnh khó khăn sao?”
ins: confused.203
Bên ngoài nhà thờ hoàng gia
Ngày 8 tháng 9 năm 1761
Charlotte dán chặt mắt vào bức tường trong vườn. Nàng có thể làm được. Nếu nàng nắm chặt lấy dây leo bò dọc theo những hàng gạch, đặt chân vào khoảng trống phía sau những bông hoa màu tím, và sau đó tự kéo mình lên…
Nàng sẽ vượt qua bức tường này một cách nhanh chóng.
Việc nàng đã trèo vô số cây ở Schloss Mirow không hoàn toàn vô ích.
Nhưng nó không dễ khi nàng đang khoác trên mình chiếc váy cưới. Sự lựa chọn của Công nương Augusta khá đơn giản, nhưng vải thì quá nặng và phần đệm hông quá rộng. Nhưng có thể cái váy này dễ di chuyển hơn so với cái mà Charlotte mang đến từ Paris.
Cảm ơn, Augusta, ít nhất là vì cái váy này.
Charlotte cắn chặt răng, đặt chân vào những khoảng trống nắm lấy dây leo cao nhất mà nàng có thể với tới, và kéo
Nàng không làm được.
“Chết tiệt.” Nàng chửi thề trong họng.
Nàng có thể thử lại. Nàng sẽ thoát khỏi cung điện chết giẫm này. Không một ai kể cho nàng nghe về Đức vua. Nàng đã hỏi mẹ ngài, nàng đã hỏi chàng ngốc Brimsley, nàng đã hỏi những thợ may, những kẻ hành xử như thể cái váy cưới đáng ghê tởm này thật sự thời thượng, nhưng không, không một ai trong số họ kể cho nàng nghe điều mà nàng muốn biết.
Ngài có đẹp trai không?
Ngài tốt bụng chứ? Ngài có thích thể thao không? Hay là ngài thích đọc?
Có thể ngài là một kẻ xấu xí. Có thể đó là lý do tại sao không một ai kể cho nàng bất cứ điều gì về ngài. Nàng đã được xem bức tranh thu nhỏ của ngài. Nhưng ai cũng biết rằng chủ nhân của những bức tranh thu nhỏ thường trả tiền cho những họa sĩ để họ trông đẹp trai hơn.
Nàng có thể bỏ qua việc ngài là một kẻ xấu xí. Vẻ đẹp là thứ nằm bên trong mỗi con người, không phải sao?
Tốt thôi, mặc dù không hoàn toàn là thế. Vẻ đẹp nằm rất nhiều ở ngoại hình, nhưng nàng là một người tốt. Nàng sẽ vượt qua thôi.
Và những người ở đây – Brimsley và những người thợ may, những người trên lý thuyết là những người làm việc cho nàng – họ đã nói gì về những câu hỏi của nàng?
Nichts, không gì cả. Đầu tiên, Brimsley trả lời câu hỏi của nàng bằng cách nói Đức vua là Đức vua, thứ hai, anh ta nói Ngài là người cai trị Vương quốc Anh và Ireland, và lần thứ ba, anh ta trả lời bằng cách báo cáo việc ngài đã trở thành người đứng đầu Hoàng gia vào Tháng Mười.
Vua, người cai trị, người đứng đầu. Ba từ đồng nghĩa đó chẳng tiết lộ bất cứ điều gì.
Và những người thợ may! Khi Charlotte hỏi cô ta rằng Đức vua có phải một kẻ độc ác hay không thì cô ta lại trả lời, “Hai người sẽ cùng nhau tạo nên những đứa trẻ tuyệt vời, thưa Đức Bà.”
Điều đó có nghĩa là gì?
Nàng rời đi, nàng không quan tâm tới chuyện vượt qua đại dương từ Cuxhaven đã khiến cho nàng khó chịu đến mức nôn mửa trên người Adolphus những sáu lần. Nàng sẽ trở về Mecklenburg-Strelitz cho dù nàng có phải chết. Bên cạnh đó, Adolphus xứng đáng phải nhận những bãi nôn của nàng. Chính anh là người khiến cho nàng phải rơi vào tình huống này ngay từ đầu.
Nàng lùi lại vài bước. Có thể nếu nàng bắt đầu chạy thật nhanh…
“Xin chào Quý cô.”
Charlotte giật bắn mình. Nàng không nghĩ trong vườn còn có người khác. Một người đàn ông trẻ - lớn tuổi hơn nàng, nhưng vẫn còn trẻ - đã đi qua cánh cửa mà nàng thậm chí không để ý tới.
Nàng nhìn người đàn ông đó rồi nhanh chóng và ngay lập tức bỏ qua ý nghĩ rằng người này làm việc cho Cung điện và anh ta sẽ đem nàng trở lại nhà thờ. Anh ta chắc chắn là một vị khách của lễ cưới; anh ta mặc một bộ trang phục màu xám bạc được cắt may rất tỉ mỉ, nàng chẳng nghĩ được điều gì khác. Anh ta không đội tóc giả, tóc của anh ta màu đen, một sự lựa chọn hết sức thời thượng mà Charlotte đánh giá cao. Lông mày của anh ta cũng có màu đen, và sẽ trông thật lố bịch nếu anh ta đội một bộ tóc giả trắng lên đầu.
Vào một ngày nào đó – một ngày khác- Charlotte đã thấy anh ta thật dễ thương. Nhưng không phải hôm nay. Nàng không có thời gian cho những trò vui nhảm nhí như vậy.
“Nàng có cần giúp đỡ không?” Anh ta hỏi.
Nàng nở một nụ cười gượng gạo. “Tôi ổn, cảm ơn.”
Đó rõ ràng là một cách từ chối, nhưng anh ta cứ đứng đó, nhìn nàng với một biểu cảm khó hiểu. Không phải là sự thù địch, hoàn toàn không, hmm, không khó để thấy điều đó.
Nàng đưa tay về phía nhà thờ. “Anh có thể quay trở lại bên trong và chờ đợi cùng những người tò mò khác.
“Ta sẽ làm vậy,” anh nói. “Nhưng ta tò mò, nàng đang làm gì vậy?”
“Không gì cả,” nàng trả lời ngắn gọn.
“Rõ ràng nàng đang làm gì đó,” anh ta nói, một cách lịch sự, và thành thật.
Nàng đặt một bàn tay lên hông và vung tay thành một đường vòng cung chẳng liên quan mấy “Ta không làm gì cả.”
Anh ta trông khá vui vẻ, đứng đắn, có chút gì đó khinh thường. “Nàng có.”
“Ta không làm gì hết,” nàng nghiến răng.
“Nàng có.”
Himmel, anh ta thật là phiền phức. “Nếu anh muốn biết, ta đang cố gắng tìm ra cách tốt nhất để trèo qua bức tường này.”
“Trèo qua…” Anh ta nhìn bức tường rồi lại nhìn nàng. “Để làm gì?”
Charlotte cảm thấy quá đỗi nản lòng, nàng muốn khóc. Tất cả những gì nàng muốn là thoát khỏi đây, và thoát khỏi cái người kỳ lạ đang không ngừng đặt ra những câu hỏi này.
Tệ hơn cả, nàng phải dùng tiếng Anh để nói chuyện, cái thứ ngôn ngữ chết tiệt. Vô dụng. Ở Đức, nàng có thể kết ghép từ lại với nhau để tạo thành một từ mới, dài hơn và mô tả một cách chi tiết hơn. Thay vì nói “Tôi nhảy qua tường để chạy trốn đám cưới,” nàng có thể mô tả toàn bộ quá trình đó bằng một từ như preweddingwalljumping (nhảy qua tường trước đám cưới.)
Người Đức sẽ hiểu hết những gì mà nàng muốn truyền đạt.
Còn người Anh, ôi thôi đi.
“Làm ơn hãy để ta đi,” nàng nói với người lạ trước mặt. “Ta thực sự phải đi.”
“Nhưng mà tại sao chứ?” anh ta tiếp tục hỏi.
“Vì ta nghĩ ngài là quái vật,” nàng rít lên qua những kẽ răng.
Điều này đã làm anh ta chú ý. Lông mày của anh ta – đó là hàng lông mày đen đẹp đẽ thứ khiến anh ta trông thật kỳ cục dưới mái tóc giả. “Một con quái vật.”
“Hoặc một con quỷ lùn.”
Anh ta chớp mắt vài cái. “Chính xác thì chúng ta đang nói về ai vậy?”
“À thì, đó là một điều vô lễ. Và đó không phải việc của anh.” Và sau đó, rõ ràng là nàng đang mất trí, nàng phản bác lại chính mình bằng cách tiết lộ cho anh ta mọi thứ. “Đức vua,” nàng nói bằng giọng đầy tuyệt vọng. “Ta đang nói về Đức vua.”
“Ồ tôi hiểu.” Gương mặt của anh ta trở nên đầy suy nghĩ. Đó là một gương mặt đẹp trai, và có gì đó điên cuồng, Charlotte nghĩ vậy. Không giống như Đức vua, người đang bị che giấu khỏi nàng.
“Chẳng có ai nói về ngài,” nàng nói. “Chẳng ai cả. Rõ ràng ngài là một con quái vật. Hoặc một tên quỷ lùn.”
“Đã hiểu.”
Charlotte quay trở lại với việc tập trung vào bức tường trong vườn. “Anh biết đó, nếu ta chỉ nắm lấy cái này …”
“Ngay chỗ đó?” Anh ta chỉ vào một vị trí trên tường.
“Đúng vậy.” Charlotte nhìn anh ta một cách đầy mong chờ. Thực sự thì anh ta có một thân hình cân đối, khỏe mạnh, có vẻ là rất chăm chỉ tập luyện, dưới lớp trang phục của mình. Nàng có khá nhiều anh em trai, và nàng biết rằng những thợ may có vô số những mánh khóe để khiến cho những người đàn ông trông mạnh mẽ và nam tính hơn. Và nàng cũng biết cách để nhận ra những mánh khóe đó, và khá rõ ràng rằng thợ may của người đàn ông này không dùng bất cứ cái nào.
Chắc hẳn anh ta đủ khỏe để giúp ích cho nàng.
Nàng cười tinh nghịch. “Anh có thể nào giúp ta bằng cách nâng ta lên không?”
“Được chứ, tất nhiên rồi,” anh nói, đầy tử tế và lịch sự. “Nhưng ta có một câu hỏi. Nàng không thích quái vật hay quỷ lùn à?”
Nàng nhìn anh ta. Anh ta đang lãng phí thời gian của nàng. Thời gian là thứ mà nàng không có. “Không có ai thích quái vật hay quỷ lùn cả.”
Nhưng người đàn ông trẻ vẫn chưa xong câu hỏi của anh ta. “Ngài ấy trông thế nào là vẫn đề rất quan trọng sao?’
“Ta không quan tâm ngài ấy trông như thế nào,” Charlotte thực sự muốn khóc. “Ta ghét những điều mà ta không biết. Ta đã hỏi mọi người về ngài. Không chỉ diện mạo mà còn cả tính cách của ngài. Nhưng chẳng một ai nói cho ta biết cả.”
“Vậy ra đó là vấn đề” anh ta lẩm bẩm.
“Đây,” nàng nói và vẫy tay gọi anh ta tới gần. “Chỉ cần nắm lấy chỗ này. Bằng một cái đẩy, ta tin rằng anh có thể đưa ta sang phía bên kia của bức tường.”
“Nàng muốn ta đưa nàng qua bên kia bức tường để nàng có thể trốn thoát.”
Mein Gott, anh ta thật chậm chạp. “Đó chính là ý của ta.”
Anh ta đưa mắt nhìn phía sau, về phía nhà thờ. “Mọi người sẽ chú ý tới sự mất tích của nàng.”
“Ta sẽ lo việc đó sau. Bây giờ, nếu anh vui lòng, ta chỉ cần một sự giúp đỡ nho nhỏ thôi.” Nàng vẫy tay một cách khẩn trương. “Đến đây, nhanh lên.”
Nhưng anh ta chỉ đứng khoanh tay. “Ta hoàn toàn không có ý định giúp nàng.”
Giờ đây, nàng thực sự phẫn nộ. Anh ta đã rất lịch sự và hòa nhã, những dấu hiệu cho thấy anh ta là một quý ông, trong khi anh ta chỉ đang làm lãng phí thời gian của nàng. “Ta là một quý cô đang rơi vào cảnh khó khăn,” nàng càu nhàu. “Anh từ chối giúp đỡ mọt quý cô đang trong tình cảnh khó khăn sao?”
ins: confused.203
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.