Chương 40: lợi ích trên tình cảm
Hoa Tiểu Lê
05/11/2024
Tôn Ly có vẻ đã nắm gọn tình hình. Cô ấy cười khẩy một cái với Dương Kỳ, rồi nhìn sang cô gái kia. Tôi còn tưởng tượng mấy cảnh trong phim như tạt nước hoặc một cái tát đôm đốp sẽ diễn ra.
Em chồng không hỏi: "tên cô là gì?".
Em chồng tôi chỉ nói: "Tên?"
Vậy mà cô gái kia giật nảy mình và bẽn lẽn.
Kathy- tên tôi.Kathy à! Xem nào...Lấy điện thoại ra mở gì đó, hơn phút sau tôi thấy Tôn Ly nhìn chằm chằm vào màn hình và cười.
- Đây rồi! Trang cá nhân lung linh đấy!
Tôi kinh ngạc khi Tôn Ly tìm ngay ra mạng xã hội của cô ta. À, nghĩ một chút, có khi em chồng tôi nắm thóp hết thảy rôi cũng nên, chỉ là giờ có dịp thì phanh phui thôi.
- Status cách đây ba ngày: "Trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba". Đúng là lý luận của trà xanh. Mà trà xanh kiểu như cô rất giỏi tỏ ra mình là nạn nhân và đi đổ lỗi. Cũng chẳng lạ, cái tầm này tư tưởng lệch lạc rồi, đàng hoàng thì đã kiếm một người đàn ông độc thân chứ không phải bám lấy người đã có vợ con.
Nhiều người theo dõi như này, chắc cũng có chút nổi trên mạng. Kathy, cái định lý tình yêu của cô mà để các cháu cấp 2, cấp 3 học theo thì hỏng hết cả một thế hệ. Chăng lẽ bố cô đi cặp bô, mẹ cô là kẻ thứ ba hả? Tâm bậy tầm bạ.
Tiểu tam xinh đẹp tức đỏ mặt nhưng nghẹn họng không cất lên lời để phản bác. Tôn Ly tưng tửng châm biếm, không khác gì sỉ vả người ta.
Tôi nghĩ Dương Kỳ sẽ lên tiếng gì đó, xin lỗi vợ hoặc nói đỡ cho cô gái kia.
Nhưng không, em rể tôi cười nắc nẻ, còn gật gù như ủng hộ vợ lắm.
Tôn Ly đứng lên tiến lại gần Kathy. Cô ả tưởng Tôn Ly định tác động vật lý, bèn theo phản xạ lùi lại mấy bước.
Sợ à? Có gan làm có gan chịu chứ!Tôi...tôi không sợ...Dương Kỳ...Cô ta cố rặn ra một câu phủ nhận, rồi gọi tên em rể tôi một cách mềm yếu để cầu cứu.
Dương Kỳ bị vợ lườm xéo. Tôn Ly hắng giọng hỏi rất rõ ràng.
- Chồng tôi có nói yêu cô không?
Chưa kịp để Kathy đáp lại, Dương Kỳ nhanh miệng chặn trước.
- Chưa bao giờ luôn. Anh yêu mỗi em thôi, Ly Ly à!
Tôi xem một màn drama như phim cẩu huyết, dễ dàng nhận ra cô tiểu tam đang nắm chặt bàn tay, hẳn là cay cú lắm nhưng bất lực vì không ai bênh.
Tôn Ly lại tiến tới đứng trước mặt Dương Kỳ, ánh mắt dịu dàng ngỡ ngàng.
- Khi qua lại với cô ta, anh có bao giờ thử nghĩ, nếu mình làm việc này thì mình có tôn trọng bản thân hơn không?
Chưa kể gia đình có tôn trọng anh không? Nếu anh chưa từng mảy may thấy có lỗi với vợ con và bố mẹ, tức là chính anh cũng không tôn trọng con người của mình. Như thế thật thất bại! Em cũng không ngại nói với anh rằng, em cũng thấy mình thất bại khi sống trong một cuộc hôn nhân mà đối phương không lành mạnh.
Nói thế thì đố Dương Kỳ cãi được đấy. Tôn Ly đã rào trước và đội cho Dương Kỳ cái tội lỗi không thể phản bác bằng chất giọng không thể thất vọng và tủi thân hơn.
***
Tôi và Tôn Ly thong dong đi dạo phố. Tiết trời mùa thu rất dễ chịu nhưng không khí quanh chúng tôi lại cực trầm.
Cứ nghĩ chuyện tình của em chồng tôi đẹp lắm, hóa ra cặp vợ chồng nào cũng có vấn đề. Ví dụ như Tôn Hưng bất chấp cưới tôi, Tôn Ly bất chấp cưới Dương Kỳ, lấy nhau về vẫn có cãi vã hiểu lầm đó thôi.
Tôn Ly biết được tâm tư của tôi và cười. Lẽ ra là tôi nên trấn an cô ấy, thì cô ấy là người trong cuộc lại lên tiếng trấn an người chị dâu bên lề như tôi.
- Chị dâu, chị lo em sẽ ly hôn Dương Kỳ à?
Thú thực là tôi cảm giác người như Tôn Ly sẽ không chấp nhận nổi chuyện Dương Kỳ không chung thủy. Người cá tính và tự tôn cao như cô ấy thậm chí có thể đề nghị chia tay trước. Và những người trong gia đình tài phiệt không tùy hứng dám nhắc tới hai chữ "ly hôn", bởi đó là điều đại ky.
- Chị lo cho em...một chút!
Tôn Ly vừa đi, mắt nhìn thẳng, miệng vừa nói.
- Làm kinh doanh lâu, em dần nói ít hơn về tình yêu. Không phải là em không còn tình cảm với chồng, mà hiện tại em có xu hướng đặt lợi ích lên trên tình cảm. Nếu trước đây em chưa có con, em có thể tự do sống theo ý mình.
Khi có con rồi, em muốn nó có càng nhiều càng tốt, cả tình cảm gia đình, tiền tài làm nền móng trong tương lai.
Dương Kỳ có thể chưa làm một người chồng tốt, nhưng anh ấy rất yêu thương con trai, và bố mẹ chồng em chưa từng làm khổ em bao giờ. Em không vì mấy ả tiểu tam nông cạn kia mà bác bỏ hết những thứ tốt đẹp khác. Giả sử có một ngày phải ra đi, em cũng sẽ ra đi với một tâm thế hiên ngang và khối tài sản khổng lô.
Tôi trầm ngâm lắng nghe, không trách Tôn Ly không có tính nhân đạo. Cô ấy đã chứng kiến quá nhiều điều tối tăm, và xã hội thượng lưu chưa bao giờ là đơn giản. Tráo đổi lợi ích đủ mọi hình thức, tráo đổi giá trị cũng đủ mọi loại. Cô ấy bây giờ làm gì cũng theo tư duy thương mại, ngay cả mối quan hệ giữa vợ và chồng. Kiểu như Dương Kỳ có thể cho cô ấy những gì và đổi lại, cô ấy cho Dương Kỳ những gì, hai bên trao đổi công bằng. Đã qua cái thời kỳ tình yêu lãng mạn, tuổi trẻ nhiệt huyết. Em chồng tôi sẽ hy sinh tất cả mà không đòi hỏi gì sao? Không đâu, cô ấy mang họ Tôn cơ mà.
Bỗng dưng tôi thấy chột dạ, khi chính tôi lấy Tôn Hưng cũng mang tâm cơ nhắm tới gia thế của anh ấy.
Tôn Ly chia sẻ mà không dè chừng tôi. Cô ấy không sợ tôi bắt chước cô ấy, tính toán chừa cho mình một đường lui.
Phải rồi! Tôi và cô ấy khác nhau. Nhà họ Tôn có cơ to, bố mẹ nhà họ Dương còn vì cháu nội, vì nể thông gia mà đối
dai.
Với cả tôi tin là Tôn Hưng khác Dương Kỳ. Dù mới giận chồng một trận vì Thư Nhiễm, nhưng tôi vẫn có một cảm giác là Tôn Hưng đáng tin và chín chắn hơn em rể rất nhiều.
Em chồng không hỏi: "tên cô là gì?".
Em chồng tôi chỉ nói: "Tên?"
Vậy mà cô gái kia giật nảy mình và bẽn lẽn.
Kathy- tên tôi.Kathy à! Xem nào...Lấy điện thoại ra mở gì đó, hơn phút sau tôi thấy Tôn Ly nhìn chằm chằm vào màn hình và cười.
- Đây rồi! Trang cá nhân lung linh đấy!
Tôi kinh ngạc khi Tôn Ly tìm ngay ra mạng xã hội của cô ta. À, nghĩ một chút, có khi em chồng tôi nắm thóp hết thảy rôi cũng nên, chỉ là giờ có dịp thì phanh phui thôi.
- Status cách đây ba ngày: "Trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba". Đúng là lý luận của trà xanh. Mà trà xanh kiểu như cô rất giỏi tỏ ra mình là nạn nhân và đi đổ lỗi. Cũng chẳng lạ, cái tầm này tư tưởng lệch lạc rồi, đàng hoàng thì đã kiếm một người đàn ông độc thân chứ không phải bám lấy người đã có vợ con.
Nhiều người theo dõi như này, chắc cũng có chút nổi trên mạng. Kathy, cái định lý tình yêu của cô mà để các cháu cấp 2, cấp 3 học theo thì hỏng hết cả một thế hệ. Chăng lẽ bố cô đi cặp bô, mẹ cô là kẻ thứ ba hả? Tâm bậy tầm bạ.
Tiểu tam xinh đẹp tức đỏ mặt nhưng nghẹn họng không cất lên lời để phản bác. Tôn Ly tưng tửng châm biếm, không khác gì sỉ vả người ta.
Tôi nghĩ Dương Kỳ sẽ lên tiếng gì đó, xin lỗi vợ hoặc nói đỡ cho cô gái kia.
Nhưng không, em rể tôi cười nắc nẻ, còn gật gù như ủng hộ vợ lắm.
Tôn Ly đứng lên tiến lại gần Kathy. Cô ả tưởng Tôn Ly định tác động vật lý, bèn theo phản xạ lùi lại mấy bước.
Sợ à? Có gan làm có gan chịu chứ!Tôi...tôi không sợ...Dương Kỳ...Cô ta cố rặn ra một câu phủ nhận, rồi gọi tên em rể tôi một cách mềm yếu để cầu cứu.
Dương Kỳ bị vợ lườm xéo. Tôn Ly hắng giọng hỏi rất rõ ràng.
- Chồng tôi có nói yêu cô không?
Chưa kịp để Kathy đáp lại, Dương Kỳ nhanh miệng chặn trước.
- Chưa bao giờ luôn. Anh yêu mỗi em thôi, Ly Ly à!
Tôi xem một màn drama như phim cẩu huyết, dễ dàng nhận ra cô tiểu tam đang nắm chặt bàn tay, hẳn là cay cú lắm nhưng bất lực vì không ai bênh.
Tôn Ly lại tiến tới đứng trước mặt Dương Kỳ, ánh mắt dịu dàng ngỡ ngàng.
- Khi qua lại với cô ta, anh có bao giờ thử nghĩ, nếu mình làm việc này thì mình có tôn trọng bản thân hơn không?
Chưa kể gia đình có tôn trọng anh không? Nếu anh chưa từng mảy may thấy có lỗi với vợ con và bố mẹ, tức là chính anh cũng không tôn trọng con người của mình. Như thế thật thất bại! Em cũng không ngại nói với anh rằng, em cũng thấy mình thất bại khi sống trong một cuộc hôn nhân mà đối phương không lành mạnh.
Nói thế thì đố Dương Kỳ cãi được đấy. Tôn Ly đã rào trước và đội cho Dương Kỳ cái tội lỗi không thể phản bác bằng chất giọng không thể thất vọng và tủi thân hơn.
***
Tôi và Tôn Ly thong dong đi dạo phố. Tiết trời mùa thu rất dễ chịu nhưng không khí quanh chúng tôi lại cực trầm.
Cứ nghĩ chuyện tình của em chồng tôi đẹp lắm, hóa ra cặp vợ chồng nào cũng có vấn đề. Ví dụ như Tôn Hưng bất chấp cưới tôi, Tôn Ly bất chấp cưới Dương Kỳ, lấy nhau về vẫn có cãi vã hiểu lầm đó thôi.
Tôn Ly biết được tâm tư của tôi và cười. Lẽ ra là tôi nên trấn an cô ấy, thì cô ấy là người trong cuộc lại lên tiếng trấn an người chị dâu bên lề như tôi.
- Chị dâu, chị lo em sẽ ly hôn Dương Kỳ à?
Thú thực là tôi cảm giác người như Tôn Ly sẽ không chấp nhận nổi chuyện Dương Kỳ không chung thủy. Người cá tính và tự tôn cao như cô ấy thậm chí có thể đề nghị chia tay trước. Và những người trong gia đình tài phiệt không tùy hứng dám nhắc tới hai chữ "ly hôn", bởi đó là điều đại ky.
- Chị lo cho em...một chút!
Tôn Ly vừa đi, mắt nhìn thẳng, miệng vừa nói.
- Làm kinh doanh lâu, em dần nói ít hơn về tình yêu. Không phải là em không còn tình cảm với chồng, mà hiện tại em có xu hướng đặt lợi ích lên trên tình cảm. Nếu trước đây em chưa có con, em có thể tự do sống theo ý mình.
Khi có con rồi, em muốn nó có càng nhiều càng tốt, cả tình cảm gia đình, tiền tài làm nền móng trong tương lai.
Dương Kỳ có thể chưa làm một người chồng tốt, nhưng anh ấy rất yêu thương con trai, và bố mẹ chồng em chưa từng làm khổ em bao giờ. Em không vì mấy ả tiểu tam nông cạn kia mà bác bỏ hết những thứ tốt đẹp khác. Giả sử có một ngày phải ra đi, em cũng sẽ ra đi với một tâm thế hiên ngang và khối tài sản khổng lô.
Tôi trầm ngâm lắng nghe, không trách Tôn Ly không có tính nhân đạo. Cô ấy đã chứng kiến quá nhiều điều tối tăm, và xã hội thượng lưu chưa bao giờ là đơn giản. Tráo đổi lợi ích đủ mọi hình thức, tráo đổi giá trị cũng đủ mọi loại. Cô ấy bây giờ làm gì cũng theo tư duy thương mại, ngay cả mối quan hệ giữa vợ và chồng. Kiểu như Dương Kỳ có thể cho cô ấy những gì và đổi lại, cô ấy cho Dương Kỳ những gì, hai bên trao đổi công bằng. Đã qua cái thời kỳ tình yêu lãng mạn, tuổi trẻ nhiệt huyết. Em chồng tôi sẽ hy sinh tất cả mà không đòi hỏi gì sao? Không đâu, cô ấy mang họ Tôn cơ mà.
Bỗng dưng tôi thấy chột dạ, khi chính tôi lấy Tôn Hưng cũng mang tâm cơ nhắm tới gia thế của anh ấy.
Tôn Ly chia sẻ mà không dè chừng tôi. Cô ấy không sợ tôi bắt chước cô ấy, tính toán chừa cho mình một đường lui.
Phải rồi! Tôi và cô ấy khác nhau. Nhà họ Tôn có cơ to, bố mẹ nhà họ Dương còn vì cháu nội, vì nể thông gia mà đối
dai.
Với cả tôi tin là Tôn Hưng khác Dương Kỳ. Dù mới giận chồng một trận vì Thư Nhiễm, nhưng tôi vẫn có một cảm giác là Tôn Hưng đáng tin và chín chắn hơn em rể rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.