Chương 39: em chồng bá đạo
Hoa Tiểu Lê
01/11/2024
Tôn Ly lạnh lùng hỏi nhân viên nhãn hàng.
- Có cách nào giúp tôi được "tuyệt đối riêng tư" nói chuyện với những người này ngay tại đây không?
Dương Kỳ biết bản thân tới công chuyện rồi nên chống chế.
- Em yêu, em cứ lựa đồ đi, về nhà nói chuyện cũng được.
- Em là người muốn phải làm ngay, giống như cái cách em lấy anh vậy. Nhanh chóng không lằng nhằng.
Tôi im lặng quan sát, còn định hay là mình lánh đi để họ "giải quyết nhau".
Một nhân viên nọ lên tiếng.
- Cô Tôn, hiện cô đang là VIP. Một trong những đặc quyền shopping của VVIP hơn VIP là được mua sắm bất kỳ thời điểm nào trong ngày kể cả khi cửa hàng chưa mở cửa. Và có thể yêu cầu đóng cửa hàng để chúng tôi phục vụ duy nhất mình cô.
Tôi thấy em chồng dứt khoát vô cùng.
- Từ VIP lên VVIP thì cần điều kiện gì?
Người nhân viên mỉm cười và thận trọng giải thích.
- Dạ, về danh tiếng của cô Tôn thì rất ok ạ. Mức chi tiêu sẽ là 600.000 USD / năm (tương đương 14 tỷ VND) hoặc 100.000 USD / một lần shopping (tương đương 2,5 tỷ VND). Mức chi của cô trong năm nay đang là 450.000 USD.
- Đơn giản thế thôi à. Tôi lấy 3 áo dạ, 2 túi, 3 đôi boot. Kiểu dáng, size và màu yêu thích của tôi, các người vẫn nhớ chứ?
- Dạ, đương nhiên chúng tôi nhớ ạ, kể cả sở thích nước hoa hay vị trà cô hay dùng mỗi khi ghé thăm.
- Tốt! Riêng bộ sưu tập vòng tay, tôi lấy tất cả các màu, các phiên bản. Không cần thử, gửi thẳng tới nhà riêng cho tôi ngay trong ngày. Như thế đã đủ lên VVIP chưa?
- Thưa cô, dư rồi ạ.
- Um!
Tôn Ly lấy trong túi ra một cọc tiền, rút vài tờ 100 USD tip cho nhân viên. Họ tức khắc biết điều, nhanh chóng rời đi và đóng cửa hàng, đảm bảo rằng chỉ còn lại 4 người chúng tôi, chắc chắn không một ai khác có thể làm phiền và gián đoạn.
Ở nhà họ Tôn càng lâu tôi càng mở mang tầm mắt, đặc quyền của người giàu quả là khó có thể tự hình dung nếu không trực tiếp mắt nhìn tai nghe. Có những điều tưởng chừng vô lý, nhưng lại diễn ra hàng ngày trong cuộc sống của họ. Tôi nhớ tới câu: cái gì không giải quyết được bằng tiền thì sẽ giải quyết được bằng rất nhiều tiền.
Tự nhiên tôi thấy em chồng bằng tuổi của mình đỉnh vch!
Tôn Ly cười nói với tôi kiểu nhẹ bẫng.
- Phiền chị dâu ít phút. Em đã hứa với anh trai là sẽ cùng chị đi tới nơi về tới chốn, nên em không thể vì mấy chuyện cỏn con này làm ngắt quãng cuộc vui của chúng ta. Xong việc em sẽ đưa chị đi ăn món ngon như đã lên kế hoạch.
Tôi cố nở nụ cười khách sáo.
- Không sao, hai người....à ba người cứ...tự nhiên.
Chọn cho mình chiếc ghế xa nhất, tôi trầm lặng ngồi đó xem Tôn Ly tính sổ Dương Kỳ. Chuyện này mà cỏn con ư???
Em rể được vợ ra hiệu ngồi đối diện cô ấy, dáng vẻ Dương Kỳ ngoan như củn không có chút nào giống hình tượng con trai ông trùm máu mặt. Nghe nói cậu ấy khi làm ăn cũng hổ báo lắm, chắc do sai lè lè bị Tôn Ly tóm được đành e dè và nghe lời đến lạ.
Tôn Ly sinh được con trai cho nhà họ Dương, nên vị trí ở nhà chồng cực kỳ vững chãi. Bố chồng cô ấy cho con dâu nắm giữ nhiều hạng mục kinh doanh của Dương gia. Và Tôn Ly có nhà ngoại bề thế. Quả nhiên không ai ngông cuồng mà không có chống lưng. Vì thế mà Dương Kỳ nể vợ vài phần.
Tuy nhiên đàn ông mà, lại còn là con trai độc nhất của gia tộc họ Dương nữa, nên dù yêu vợ lắm yêu vợ vừa, Dương Kỳ vẫn có lúc trêu hoa ghẹo nguyệt, thích đi đêm về hôm, xung quanh không thiếu mĩ nữ phong trần.
****
- Dương Kỳ, anh đang đi đôi Cross mua đôi với em và con đấy!
Tôi ngơ ngác nhìn đôi sục có charm hoạt hình dưới chân em rể, không nhịn được phải ním môi cười. Kể cũng lạ, đi với gái nhưng ông tướng này ăn mặc tùy hứng ghê.
- Ừa em! Anh thích đôi này nhất. Đi rất thoải mái.
- Thoải mái quá nhỉ! Ăn vụng thì cũng phải biết chùi mép chứ!
- Em yêu à, anh thề là anh chưa lên giường với cô ta. Anh chỉ đi uống ly cafe thôi.
- Ồ, cafe ở đó có vị gì đặc biệt chăng. Cho em địa chỉ, lát em và chị dâu cùng tới thưởng thức.
- Em đâu có uống cafe.
- Tự nhiên em muốn thử, anh có ý kiến gì à? Không lẽ em uống ly cafe cũng phải đợi chồng cho phép?
Dương Kỳ cười khổ nhìn tôi, rồi ngồi thẳng lên đáp lời vợ.
- Đâu có!
Tôn Ly nhìn cô gái im thin thít nãy giờ và nhắc nhở.
- Tôi đếm tới 3. Hai người đồng thời nói tên quán cafe ấy cho tôi.
Giờ cô ấy chủ động ra lệnh. Ánh mắt em rể xao động lộ rõ sự thấp thỏm bất an, liếc qua cô gái đó và thoái thác.
- Ly Ly, anh có thể tự nói....
Em chồng coi như không nghe thấy, cầm ly trà hoa thơm dịu lên ngửi thử, phong thái chính thất nhàn nhã tự tin.
- 1...2....
Ngay lập tức có tiếng đồng thanh.
- Cafe X.XX
- Cafe A.a...
Tôi cá là chuyến này Dương Kỳ toang rồi.
Chỉ thấy Tôn Ly nghiến răng một cách lộ liễu rồi đặt mạnh ly trà xuống mặt bàn kính sang trọng. Tiếng va chạm nghe thôi cũng biết cô ấy đang tức giận vô cùng.
- Có cách nào giúp tôi được "tuyệt đối riêng tư" nói chuyện với những người này ngay tại đây không?
Dương Kỳ biết bản thân tới công chuyện rồi nên chống chế.
- Em yêu, em cứ lựa đồ đi, về nhà nói chuyện cũng được.
- Em là người muốn phải làm ngay, giống như cái cách em lấy anh vậy. Nhanh chóng không lằng nhằng.
Tôi im lặng quan sát, còn định hay là mình lánh đi để họ "giải quyết nhau".
Một nhân viên nọ lên tiếng.
- Cô Tôn, hiện cô đang là VIP. Một trong những đặc quyền shopping của VVIP hơn VIP là được mua sắm bất kỳ thời điểm nào trong ngày kể cả khi cửa hàng chưa mở cửa. Và có thể yêu cầu đóng cửa hàng để chúng tôi phục vụ duy nhất mình cô.
Tôi thấy em chồng dứt khoát vô cùng.
- Từ VIP lên VVIP thì cần điều kiện gì?
Người nhân viên mỉm cười và thận trọng giải thích.
- Dạ, về danh tiếng của cô Tôn thì rất ok ạ. Mức chi tiêu sẽ là 600.000 USD / năm (tương đương 14 tỷ VND) hoặc 100.000 USD / một lần shopping (tương đương 2,5 tỷ VND). Mức chi của cô trong năm nay đang là 450.000 USD.
- Đơn giản thế thôi à. Tôi lấy 3 áo dạ, 2 túi, 3 đôi boot. Kiểu dáng, size và màu yêu thích của tôi, các người vẫn nhớ chứ?
- Dạ, đương nhiên chúng tôi nhớ ạ, kể cả sở thích nước hoa hay vị trà cô hay dùng mỗi khi ghé thăm.
- Tốt! Riêng bộ sưu tập vòng tay, tôi lấy tất cả các màu, các phiên bản. Không cần thử, gửi thẳng tới nhà riêng cho tôi ngay trong ngày. Như thế đã đủ lên VVIP chưa?
- Thưa cô, dư rồi ạ.
- Um!
Tôn Ly lấy trong túi ra một cọc tiền, rút vài tờ 100 USD tip cho nhân viên. Họ tức khắc biết điều, nhanh chóng rời đi và đóng cửa hàng, đảm bảo rằng chỉ còn lại 4 người chúng tôi, chắc chắn không một ai khác có thể làm phiền và gián đoạn.
Ở nhà họ Tôn càng lâu tôi càng mở mang tầm mắt, đặc quyền của người giàu quả là khó có thể tự hình dung nếu không trực tiếp mắt nhìn tai nghe. Có những điều tưởng chừng vô lý, nhưng lại diễn ra hàng ngày trong cuộc sống của họ. Tôi nhớ tới câu: cái gì không giải quyết được bằng tiền thì sẽ giải quyết được bằng rất nhiều tiền.
Tự nhiên tôi thấy em chồng bằng tuổi của mình đỉnh vch!
Tôn Ly cười nói với tôi kiểu nhẹ bẫng.
- Phiền chị dâu ít phút. Em đã hứa với anh trai là sẽ cùng chị đi tới nơi về tới chốn, nên em không thể vì mấy chuyện cỏn con này làm ngắt quãng cuộc vui của chúng ta. Xong việc em sẽ đưa chị đi ăn món ngon như đã lên kế hoạch.
Tôi cố nở nụ cười khách sáo.
- Không sao, hai người....à ba người cứ...tự nhiên.
Chọn cho mình chiếc ghế xa nhất, tôi trầm lặng ngồi đó xem Tôn Ly tính sổ Dương Kỳ. Chuyện này mà cỏn con ư???
Em rể được vợ ra hiệu ngồi đối diện cô ấy, dáng vẻ Dương Kỳ ngoan như củn không có chút nào giống hình tượng con trai ông trùm máu mặt. Nghe nói cậu ấy khi làm ăn cũng hổ báo lắm, chắc do sai lè lè bị Tôn Ly tóm được đành e dè và nghe lời đến lạ.
Tôn Ly sinh được con trai cho nhà họ Dương, nên vị trí ở nhà chồng cực kỳ vững chãi. Bố chồng cô ấy cho con dâu nắm giữ nhiều hạng mục kinh doanh của Dương gia. Và Tôn Ly có nhà ngoại bề thế. Quả nhiên không ai ngông cuồng mà không có chống lưng. Vì thế mà Dương Kỳ nể vợ vài phần.
Tuy nhiên đàn ông mà, lại còn là con trai độc nhất của gia tộc họ Dương nữa, nên dù yêu vợ lắm yêu vợ vừa, Dương Kỳ vẫn có lúc trêu hoa ghẹo nguyệt, thích đi đêm về hôm, xung quanh không thiếu mĩ nữ phong trần.
****
- Dương Kỳ, anh đang đi đôi Cross mua đôi với em và con đấy!
Tôi ngơ ngác nhìn đôi sục có charm hoạt hình dưới chân em rể, không nhịn được phải ním môi cười. Kể cũng lạ, đi với gái nhưng ông tướng này ăn mặc tùy hứng ghê.
- Ừa em! Anh thích đôi này nhất. Đi rất thoải mái.
- Thoải mái quá nhỉ! Ăn vụng thì cũng phải biết chùi mép chứ!
- Em yêu à, anh thề là anh chưa lên giường với cô ta. Anh chỉ đi uống ly cafe thôi.
- Ồ, cafe ở đó có vị gì đặc biệt chăng. Cho em địa chỉ, lát em và chị dâu cùng tới thưởng thức.
- Em đâu có uống cafe.
- Tự nhiên em muốn thử, anh có ý kiến gì à? Không lẽ em uống ly cafe cũng phải đợi chồng cho phép?
Dương Kỳ cười khổ nhìn tôi, rồi ngồi thẳng lên đáp lời vợ.
- Đâu có!
Tôn Ly nhìn cô gái im thin thít nãy giờ và nhắc nhở.
- Tôi đếm tới 3. Hai người đồng thời nói tên quán cafe ấy cho tôi.
Giờ cô ấy chủ động ra lệnh. Ánh mắt em rể xao động lộ rõ sự thấp thỏm bất an, liếc qua cô gái đó và thoái thác.
- Ly Ly, anh có thể tự nói....
Em chồng coi như không nghe thấy, cầm ly trà hoa thơm dịu lên ngửi thử, phong thái chính thất nhàn nhã tự tin.
- 1...2....
Ngay lập tức có tiếng đồng thanh.
- Cafe X.XX
- Cafe A.a...
Tôi cá là chuyến này Dương Kỳ toang rồi.
Chỉ thấy Tôn Ly nghiến răng một cách lộ liễu rồi đặt mạnh ly trà xuống mặt bàn kính sang trọng. Tiếng va chạm nghe thôi cũng biết cô ấy đang tức giận vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.