Chương 20: Chương 19.2
Sơn Chi Tử
08/10/2019
Chỉ tiếc là hắn không tận mắt nhìn thấy.
Nhưng mà từ từ …Bạch Thư Yến bỗng nhớ tới một điểm quan trọng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu , nhìn về phía A Yên : “ Hôm qua ngươi khôi phục liền rúc vào chăn của hắn?”
“ Đúng rồi” – A Yên thành thật gật đầu sau đó lại nhấm nháp một miếng bánh kem.
Bạch Thư Yến lập tức đứng lên, mắt kính gọng vàng trên mũi suýt nữa thì rơi xuống : “ Chính là do ngươi không mặc quần áo Yên Yên à”
Lúc hắn nói những lời như vậy không khống chế được âm lượng của mình , giọng nói có hơi lớn , những người khác trong tiệm khi nghe thấy điều này đều quay lại nhìn A Yên.
Uả… rõ ràng có mặc quần áo mà.
Tất cả mọi người đều nghi hoăc.
Bạch Thư Yến nhận ra mình hơi thất thố, hắn vội vàng ngồi xuống lại nhỏ giọng nói : “ Yên Yên , ngươi , ngươi là con gái , sao lại không mặc rồi chui vào chăn của người ta như vậy?”
Bạch Thư Yến cảm thấy huyệt thái dương của mình hơi hơi đau rồi đây.
“ ….Không được sao?”- Yên Yên nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn
“ Đương nhiên không thể” – Bạch Thư Yến thật muốn tự tát mình một cái , nói cho cùng vẫn là trách hắn.
Yên Yên đã sớm quên hết chuyện khi làm người, bây giờ cô chỉ là một cái ngọc linh , trước khi tiến vào Tạ gia cũng chỉ ở với hắn ở Tây Sơn , nơi đó ngoài yêu quái ra làm gì có cư dân nào.
Mặc dù sau này có tới Tạ gia nhưng cô toàn bị giam trong mật thất , làm gì có cơ hội tiếp xúc với con người chân chính.
Sống nhiều năm như vậy mà cô như một tờ giấy trắng , chưa từng trải sự đời thì làm sao hiểu được khác biệt nam nữ?
Mà hắn là con trai , bình thường không nghĩ tới việc nói những chuyện đó với cô.
“ Tại ta….” – Bạch Thư Yến lấy kính xuống che che mặt.
A Yên thấy dáng vẻ của hắn liền bị dọa sợ , bánh kem cũng không dám ăn : “ Hổ mập , có phải ta sắp bị hắn đuổi không ?”
Vành mắt của cô lại đỏ.
“ Sẽ không sẽ không”- Bạch Thư Yến vội vàng an ủi.
“ Dù sao ngươi mới lỗ , hắn cũng không thiệt thòi gì!”
A Yên nhìn hắn : “ Ta lỗ ? Lỗ cái gì?”
“…..” – Bạch Thư Yến là đàn ông nên cũng không biết tìm cách nào để phổ cập kiến thức phụ nữ cho cô.
Nghẹn nửa ngày , hắn mới thở dài : “ Yên Yên , ngươi phải mau chóng dung nhập với cuộc sống nơi này”
Hắn nói : “ Ngươi nên kết thêm bạn”
Đặc biệt bạn gái.
“ Ngươi chính là bạn của ta nha” – A Yên cười với hắn , đôi mắt đen nhánh giống như ánh trăng.
“ Là bạn tốt tốt nhất của ta!” – Cô đem một miếng bánh đẩy đến trước mặt hắn.
Bạch Thư Yến hơi giật mình , trong lòng mạc danh kì diệu cảm thấy thoải mái ấm áp. Đương nhiên bọn họ là bạn tốt nhất.
Mấy trăm năm trôi qua , hắn chịu đựng bao nhiêu chua xót cũng trải qua bao nhiêu trớ trêu đều là cô độc một mình nhưng may mà hắn quen được A Yên.
A Yên vẫn luôn ở bên cạnh hắn nên hắn không còn cảm thấy cô độc. Năm xưa , lúc hắn tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu trở thành vợ của người khác , tim của hắn trỗng rỗng , từ đó đần độn ngây ngốc bao nhiêu năm không quan tâm sự đời , may mà A Yên luôn đi theo bồi hắn.
Tất cả những phong quang , những đau khổ của hắn cô đều đã thấy nhưng lại chưa từng rời đi.
Trên thế giới này , Yên Yên là người bạn duy nhất cũng là người bạn quan trong nhất của hắn.
“ Nhưng mà Yên Yên , ngươi cần thêm những người bạn khác nữa”- Hắn vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô.
Vừa nói xong những lời này thì điện thoại di động của Bạch Thư Yến vang lên. Hắn lấy di động ra nhìn thoáng qua , sau đó nghiêm túc nghe : “ Chuyện gì?”
A Yên nhìn trộm hắn một cái , ngậm cái muỗng nhỏ trong miệng , cảm thấy hắn có chút giống Tạ Minh Triệt lúc làm việc.
Sau khi dập điện thoại , Bạch Thư Yến cười cười với A Yên , dáng vẻ ôn hòa : “ Yên Yên , ta đưa ngươi về nhé ? Bên công ty có chút việc , ta phải về xử lí một chút “
“ Ta không muốn trở về” – A Yên rầu rĩ lắc đầu nói.
“ Hay là … ta đưa ngươi đến nhà ta?” – Bạch Thư Yến nghĩ nghĩ xong nói.
A Yên tiếp tục lắc đầu : “ Thôi ngươi đi đi , ta tự mình chơi”
“ Cái này ….” – Bạch Thư Yến do dư, hắn sợ cô đi lạc.
“ Bản thân ta đã nghiêm túc học tập, ta biết đến xe taxi và ta cũng mang điện thoại theo mà”
Nghe thấy cô nói như vậy , Bạch Thư Yến suy xét một lát cuối cùng vẫn gật đầu.
Cho dù lo lắng hắn vẫn muốn cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài , chỉ có như vậy cô mới có thể sống tốt.
Nhưng mà vẫn có chút không yên tâm , vì vậy hắn vừa đeo kính lên vừa dặn dò : “ Nếu gặp chuyện gì phải gọi điện thoại cho ta, biết chưa?”
Bây giờ với trước kia không giống nhau , hiện tại linh lực của A Yên đã đủ để đối phó với phàm nhân nên hắn không cần lo lắng con người sẽ thương tổn cô chỉ là nếu như gặp phải yêu quái thì không ổn lắm.
Đây là thế giới loài người, yêu tu cũng không phải là quá nhiều nhưng vẫn có một ít. Nghĩ nghĩ, vì an toàn của A Yên nên Bạch Thư Yến đeo cho cô một chiếc nhẫn.
“ Đây là cái gì?” – A Yên nhìn chiếc nhẫn trong tay mình , trên mặt nhẫn có một viên hạt châu trong suốt , nhin kĩ hình như ở giữa có một sợi chỉ màu bạc tinh tế.
“ Lúc ngươi gặp nguy hiểm nó sẽ bảo vệ ngươi đồng thời báo cho ta biết”
Bạch Thư Yến đem thần vật mà mình vất vả mới lấy được từ Thiên Cực Sơn đưa cho A Yên không một chút tiếc hận.
“ Ừa” – A Yên gật gật đầu , lại sờ sờ ngón tay đeo nhẫn của mình.
Bạch Thư Yến đi rồi , chỉ còn lại A Yên ngồi ăn bánh kem nhỏ một mình.
Lúc rời khỏi tiệm bánh kem , A Yên đứng ở cửa nhìn nhìn , mưa đã tạnh rồi.
Đã lâu rồi cô không được ra ngoài một mình. Cô hít một hơi nhăn nhăn cái mũi , cảm thấy không khí nơi này không tốt tí nào không thể bằng Tây Sơn được.
Nhớ tới Tây Sơn , A Yên đứng ở trên lối đi bộ nhìn dòng người tới lui , lại nhìn những tòa cao ốc , bên tai vang lên tiếng xe cộ đi lại , lúc cô ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt thì phát hiện , hình như mình không tìm thấy phương hướng của Tây Sơn nữa rồi.
A Yên tùy tiện đi về một hướng.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng , cô cảm thấy mới lạ , một cái lại một cái , cô rẽ vào xem tất cả, về sau cô cứ đi dạo lại đi dạo , không biết đi kiểu gì tới một cửa hàng chim cảnh.
Đậu My My, 29/9/19 #51 Shin thiên hạ vô địch, Chris_Luu, hthuqttn và 2 others thích bài này.
Đậu My My Well-Known Member Bài viết:51 Được thích:351Tiếng chim kêu từng đợt lại từng đợt nhưng A Yên lại không hiểu chúng nó đang nói cái gì , cô chỉ có thể nghe được ngôn ngữ của linh. Còn tiếng động vật chỉ có Hổ mập mới hiểu đươc. A Yên đi dạo vui vẻ , thời điểm đi ngang qua phố ăn vặt cô bị mùi hương hấp dẫn đậm đà hấp dẫn vào , lúc đi ra trên tay đã thêm hai chén đậu hũ thúi.
Tuy rằng thúi nhưng ăn rất ngon. A Yên ăn một miếng to , đôi mắt cong cong thật thỏa mãn.
“ Mộ Tranh , Mộ Tranh , nhìn kìa ! Kia không phải tiểu khả ái lần trước sao?” – Trong ngõ nhỏ nào đó , một thiếu niên cầm gậy tùy ý nhìn qua đầu ngõ , cặp mắt trừng lớn vội vàng kéo một thanh niên đang dạy dỗ mấy tên lưu manh.
Thiếu niên kia nghe vậy , đôi chân đang để trên xương sường của tên côn đồ súyt nữa mất đi sức lực, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi trừng , đột nhiên quay đầu vừa đúng lúc thấy một bóng dáng mảnh khảnh màu vàng chanh.
Động tác ăn đậu hũ của A Yên khựng lại , giống như cô đã nhận ra cái gì, bước chân đã bước ra lại thu lại , thời điểm cô nghiêng đầu thì nhìn thấy dôi mắt đào hoa kia đang nhìn mình.
“ Fuck….”
Đúng là cô ta.
Mộ Tranh híp đôi mắt lại.
Thật là có duyên. Đây là lần thứ mấy cô ta tự đưa tới cửa rồi? Ngọc linh này thoạt nhìn ăn rất ngon đi?
Hai người mắt to trừng mắt , thời gian dường như dừng lại.
“ Đằng sau cậu….”
A Yên bỗng nhiên chỉ chỉ phía sau hắn ,lời còn chưa hết thì đã thấy thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh Mộ Tranh đem tên côn đồ cầm gậy xông tới đá bay.
“ Con chó nhỏ mau lăn đi” – Thiếu niên hùng hùng hổ hổ , “ Mày xem mày nhuộm lông chó của mày cái màu gì kia ? Làm gia chói chết đi được”
“ …..” A Yên ngậm miệng lại
“ Kỳ Việt”- Mộ Tranh thỉ về phía thiếu niên bên cạnh hắn , hất hất hàm
Kỳ Việt ngơ ngẩn : “ Cái gì ?”
Mộ Tranh ra vẻ thất bại , hắn trừng mắt với Kỳ Việt một cái nhưng cũng không nói gì nữa , đi thẳng tới A Yên.
A Yên lại xúc một thìa đậu hũ thúi.
Lúc Mộ Tranh đi tới vừa vặn ngửi thấy mùi hương mê hoặc khó tả , hắn thật sự muốn bịt mũi mình lại.
Này con mẹ nó còn gì là ngọc linh ngon miệng? Ăn cái đồ linh tinh gì thế này ?
“ Cô…” hắn há miệng thở dốc , từ trước tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế , ngay cả chữ nghĩa cũng chưa sắp xếp cho tốt được.
A Yên ăn một miếng đậu hũ thúi , tò mò nhìn hắn : “ Cậu có việc gì sao?”
Kháo
Mộ Tranh cảm thấy hương vị này thật sự …..Làm đầu hắn trống rỗng.
“ Thúi như vậy mà cô cũng nuốt được à ?” – Hắn gian nan nói một câu.
A Yên chớp chớp đôi mắt tròn : “ Tuy thúi nhưng ăn đặc biệt ngon”
Thúi như vậy còn có thể cho vào miệng sao ? Dù sao Mộ Tranh cũng không làm được.
A Yên thấy hắn đứng trước mặt mình nửa ngày cũng không nói được câu gì , cô nghĩ nghĩ, dường như nghĩ ra cái gì , cô ngẩng đầu hỏi hắn : “ Có phải cậu rất muốn ăn không?”
Tuy rằng cô có chút tiếc nuối nhưng vẫn đem chén nhỏ đặt vào tay hắn : “ Vậy cậu ăn đi.”
Sau đó xoay người rời đi. Cô còn muốn đi ăn món ngon khác nha.
Mộ Tranh cầm non nửa chén đậu hũ thúi trên tay , bị hương kia xông đến ngây ngốc luôn.
“ Ha ha ha ha ha oa kháo , Mộ Tranh mày ngay cả tới gần con gái cũng không được” – Kỳ Việt nghẹn nửa ngày cuối cùng cười ra tiếng.
Mộ Tranh phục hồi tinh thần cười lạnh , giơ chân đá trúng cẳng chân Kỳ Việt.
Kỳ Việt “ Ngao” một tiếng , đau đến nhe răng trợn mắt , “ Fuck! Thằng ngốc Mộ Tranh này”
Mộ Tranh nhét nửa chén đậu hũ thúi vào tay hắn , còn mình thì xoay người đuổi theo bóng dáng vàng chanh kia.
“ ….. mẹ nó , thối thật”- Kì Việt ngồi xổm ở ngõ nhỏ , mắng một câu.
A Yên đẩy cửa đi vào một quán trà sữa, đứng do dự trước quầy thật lâu mới có chọn được một ly trà sữa phomai trân châu.
Cô chưa bao giờ uống qua nhưng đã xem hình ảnh một lần rồi , nhìn không tệ .
Lúc Mộ Tranh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc cô đang gọi đồ , hắn chạy thật nhanh qua quầy.
Nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn , nở nụ cười ngọt ngào : “ Xin hỏi anh muốn dùng loại trà sữa nào?”
“ Giống cô ấy”—Mộ Tranh chống tay ở trên quầy nghiêng đầu nhìn về phía A Yên.
“ Hai vị đi cùng nhau sao?”- Nữ nhân viên sửng sốt một chút nhưng vẫn duy trì nụ cười.
“ Đúng vật, tôi sẽ trả tiền”
A Yên chưa kịp nói chuyện thì Mộ Tranh đã giành nói trước.
“ Được” – Nhân viên nữ gật gật đầu , chỉ vào mã QR bên cạnh : “ Quets vào đây là được , tổng cộng 28 tệ”
A Yên thấy hắn chuẩn bị trả tiền liền vội vàng nói : “ Để tôi tự trả” – Nói xong cô tự quét mã , chọn 14 tệ, quét vân tay đồng ý trả tiền. Đây là Bạch Thư Yến dạy cô. Thật sự rất thần kỳ, trước kia phải mang theo ngân phiếu và bạc mới có thể mua đồ , hiện tại chỉ cần mang theo di động , ấn ấn mấy cái là được.
Động tác của Mộ Tranh dừng một chút , khóe miệng cong cong cũng không nói thêm gì , tự thanh toán cho mình.
A Yên lấy trà sữa xong liền đi tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ai ngờ cô vừa ngồi xuống , thiếu niên kỳ quái kia cũng đi theo đến đây.
“ Cậu đi theo tôi làm gì ?” – A Yên nhíu mày.
Mộ Tranh cười cười ngồi xuống đối diện cô, không nói gì , mang theo vài phần kiêu ngạo , sau khi uống xong một ngụm trà sữa mới kêu lên : “ Fuck , cái này thì ngon cái gì?”
Ngọt đến hồ đồ.
A Yên uống thử một ngụm , rõ ràng vừa ngọt vừa thơm , bên trong còn có trân châu giòn giòn.
Cô đưa mắt nhìn về phía thiếu niên ngồi ở đối diện giống như đang xem một thằng ngốc.
“ ….. Ánh mắt đó của cô là sao ?” – Mộ Tranh cắn răng.
A Yên không quan tâm đến hắn , an an tĩnh tĩnh uống trà sữa của mình.
“ Cô tên là gì ?” – Mộ Tranh tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.
A Yên không để ý tới hắn.
“ Không nói ? Không nói cũng không sao nhưng cô phải nhớ kĩ, tên tôi là Mộ Tranh” – Thiếu niên kéo khóa áo đồng phục xuống nói.
A Yên đứng lên , cầm trà sữa đi ra ngoài.
Mộ Tranh không uống cốc trà sữa ngọt khé kia nữa, lúc hắn đi ra thì thân ảnh vàng chanh đã đi xa.
Kỳ Việt đem tất cả mọi việc đều để trong mắt , lúc này thấy Mộ Tranh đi ra thì cười đến nghẹn : “ Ha ha ha ha Mộ Tranh , đây là lần đầu tiên ăn một vố của con gái hả ?”
“ Mày vui lắm à ?”- Mộ Tranh ngó hắn ,, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười như không cười.
“ Tranh ca , ta không có , ta không phải”- Kỳ Việt lập tức dừng lại.
Mộ Tranh giương mắt nhìn thân ảnh màu vàng chanh càng ngày càng mơ hồ , bỗng nhiên hừ một tiếng.
Chờ đấy.
Không lâu nữa hắn sẽ ăn sạch tiểu ngọc linh không biết tốt xấu này.
Cứ cho là hôm nay cô ta quá thúi , ăn không ngon miệng đi.
A Yên đi được một lát thì ngồi nghỉ ở ghế ngồi trong công viên. Cái miệng nhỏ nhấp từng tí trà sữa , hương vị ngọt ngào làm cô không nhịn được mà tủm tỉm cười. Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên , A Yên lấy ra xem thì là Bạch Thư Yến gọi tới.
“ Yên Yên , ngươi vẫn đang ở ngoài đường à?”- Điện thoại vừa mở thì âm thanh của Bạch Thư Yến truyền tới.
A Yên thành thật trả lời : “ Đúng vậy”
Bạch Thư Yến cười một tiếng , thần sắc bỗng nhiên dịu dàng một chút , hắn hỏi : “ Đã đi những đâu vậy”
Hắn vừa đi ra khỏi phòng họp vừa nói chuyện điện thoại không ngừng với cô.
Mọi người đi theo hắn ra khỏi phòng họp thì thấy chủ tịch nhà mình vừa rồi còn phát hỏa trong cuộc họp , hiện tại vừa gọii điện thì bày ra vẻ mặt dịu dàng thì không khỏi nhìn nhau , trong lòng suy đoán một chút.
Hay là …. Bọn họ sắp có lão bản nương?
“ Chơi có vui không?” – Bạch Thư Yến không chú ý tới ánh mắt người khác, hắn thấp giọng hỏi A Yên.
“ Ừ cũng vui , nhưng có một người rất kỳ quái…” – A Yên nhớ tới thiếu niên đi theo mình tới tận quán trà sữa.
Bạch Thư Yến nhíu mày : “ Kì quái sao? Là đàn ông sao?”
“ Đúng vậy , hắn rất kỳ quái, ta không quen không biết hắn , hắn còn cố bắt chuyện với ta”
Nghe A Yên nói như vậy , Bạch Thư Yến đại khái đã hiểu được đầu đuôi như nào.
A Yên lớn lên xinh đẹp, thoạt nhìn lại đáng yêu , dễ thương, những bên vô lại bên ngoài khẳng định có ý xấu.
Nghĩ như vậy Bạch Thư Yến liền nói với cô : “ Yên Yên , ngươi ngàn vạn không để ý tới những tên vô lại đó,nếu có người dám quấn lấy ngươi , ngươi liền đánh hắn!”
“ Ngàn vạn không để cho bọn hắn đụng tới một ngón tay của ngươi” – Bạch Thư Yến giống như một vị cha già dặn dò cô.
“ Được” – A Yên gật gật đầu
xxxxxxx-xxxxxxxxxxxxxxxxx
Minh Triệt?
Điền Vinh Sinh thấy Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn công tác ngây ngốc , kêu hắn vài câu.
“Lão sư” – Tạ Minh Triệt phục hồi tinh thần nhìn về phía Điền Vinh Sinh.
Điền Vinh Sinh chắp tay sau lưng đi tới : “ Tiểu tử , cậu nghĩ cái gì mà nghĩ tới nhập thần như vậy?”
“ Không có gì” – Tạ Minh Triệt miết miết tài liệu trong tay , cố gắng trấn định.
Nhưng Điền Vinh Sinh lạ gì đồ đệ của mình , ngày thường hắn là dáng vẻ gì , bây giờ là dáng vẻ gì chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy.
Ông cười một tiếng , ngồi xuống ghế mây bên cạnh hắn , uống một ngụm trà sau đó chậm rãi nói : “ Nói một chút đi , cậu gặp chuyện gì?”
“ Không có đâu, lão sư nghĩ nhiều rồi” – Tạ Minh Triệt vặn vẹo ngón tay nắm chặt tài liệu trong tay.
Ngoài miệng nói “ không có” nhưng trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên đoạn hội thoại lúc sáng. Câu “ anh là người em thích” vẫn còn vang bên tai, chỉ cần hắn nghĩ lại thì lỗ tai sẽ nóng lên.
Lời của nữ hài nhi thì có gì đáng tin chứ? Mặc dù cô ấy nói nhưng tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy ? Như vậy là không nên. Bỗng nhiên hắn bình tĩnh lại.
Ban đầu Tạ Minh Triệt giữ lại A Yên có lẽ là bởi vì đôi mắt ướt át của cô khiến cho hắn động lòng trắc ẩn nhưng trong chuyện này không nên pha tạp cái gì khác.
Nhưng mà từ từ …Bạch Thư Yến bỗng nhớ tới một điểm quan trọng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu , nhìn về phía A Yên : “ Hôm qua ngươi khôi phục liền rúc vào chăn của hắn?”
“ Đúng rồi” – A Yên thành thật gật đầu sau đó lại nhấm nháp một miếng bánh kem.
Bạch Thư Yến lập tức đứng lên, mắt kính gọng vàng trên mũi suýt nữa thì rơi xuống : “ Chính là do ngươi không mặc quần áo Yên Yên à”
Lúc hắn nói những lời như vậy không khống chế được âm lượng của mình , giọng nói có hơi lớn , những người khác trong tiệm khi nghe thấy điều này đều quay lại nhìn A Yên.
Uả… rõ ràng có mặc quần áo mà.
Tất cả mọi người đều nghi hoăc.
Bạch Thư Yến nhận ra mình hơi thất thố, hắn vội vàng ngồi xuống lại nhỏ giọng nói : “ Yên Yên , ngươi , ngươi là con gái , sao lại không mặc rồi chui vào chăn của người ta như vậy?”
Bạch Thư Yến cảm thấy huyệt thái dương của mình hơi hơi đau rồi đây.
“ ….Không được sao?”- Yên Yên nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn
“ Đương nhiên không thể” – Bạch Thư Yến thật muốn tự tát mình một cái , nói cho cùng vẫn là trách hắn.
Yên Yên đã sớm quên hết chuyện khi làm người, bây giờ cô chỉ là một cái ngọc linh , trước khi tiến vào Tạ gia cũng chỉ ở với hắn ở Tây Sơn , nơi đó ngoài yêu quái ra làm gì có cư dân nào.
Mặc dù sau này có tới Tạ gia nhưng cô toàn bị giam trong mật thất , làm gì có cơ hội tiếp xúc với con người chân chính.
Sống nhiều năm như vậy mà cô như một tờ giấy trắng , chưa từng trải sự đời thì làm sao hiểu được khác biệt nam nữ?
Mà hắn là con trai , bình thường không nghĩ tới việc nói những chuyện đó với cô.
“ Tại ta….” – Bạch Thư Yến lấy kính xuống che che mặt.
A Yên thấy dáng vẻ của hắn liền bị dọa sợ , bánh kem cũng không dám ăn : “ Hổ mập , có phải ta sắp bị hắn đuổi không ?”
Vành mắt của cô lại đỏ.
“ Sẽ không sẽ không”- Bạch Thư Yến vội vàng an ủi.
“ Dù sao ngươi mới lỗ , hắn cũng không thiệt thòi gì!”
A Yên nhìn hắn : “ Ta lỗ ? Lỗ cái gì?”
“…..” – Bạch Thư Yến là đàn ông nên cũng không biết tìm cách nào để phổ cập kiến thức phụ nữ cho cô.
Nghẹn nửa ngày , hắn mới thở dài : “ Yên Yên , ngươi phải mau chóng dung nhập với cuộc sống nơi này”
Hắn nói : “ Ngươi nên kết thêm bạn”
Đặc biệt bạn gái.
“ Ngươi chính là bạn của ta nha” – A Yên cười với hắn , đôi mắt đen nhánh giống như ánh trăng.
“ Là bạn tốt tốt nhất của ta!” – Cô đem một miếng bánh đẩy đến trước mặt hắn.
Bạch Thư Yến hơi giật mình , trong lòng mạc danh kì diệu cảm thấy thoải mái ấm áp. Đương nhiên bọn họ là bạn tốt nhất.
Mấy trăm năm trôi qua , hắn chịu đựng bao nhiêu chua xót cũng trải qua bao nhiêu trớ trêu đều là cô độc một mình nhưng may mà hắn quen được A Yên.
A Yên vẫn luôn ở bên cạnh hắn nên hắn không còn cảm thấy cô độc. Năm xưa , lúc hắn tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu trở thành vợ của người khác , tim của hắn trỗng rỗng , từ đó đần độn ngây ngốc bao nhiêu năm không quan tâm sự đời , may mà A Yên luôn đi theo bồi hắn.
Tất cả những phong quang , những đau khổ của hắn cô đều đã thấy nhưng lại chưa từng rời đi.
Trên thế giới này , Yên Yên là người bạn duy nhất cũng là người bạn quan trong nhất của hắn.
“ Nhưng mà Yên Yên , ngươi cần thêm những người bạn khác nữa”- Hắn vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô.
Vừa nói xong những lời này thì điện thoại di động của Bạch Thư Yến vang lên. Hắn lấy di động ra nhìn thoáng qua , sau đó nghiêm túc nghe : “ Chuyện gì?”
A Yên nhìn trộm hắn một cái , ngậm cái muỗng nhỏ trong miệng , cảm thấy hắn có chút giống Tạ Minh Triệt lúc làm việc.
Sau khi dập điện thoại , Bạch Thư Yến cười cười với A Yên , dáng vẻ ôn hòa : “ Yên Yên , ta đưa ngươi về nhé ? Bên công ty có chút việc , ta phải về xử lí một chút “
“ Ta không muốn trở về” – A Yên rầu rĩ lắc đầu nói.
“ Hay là … ta đưa ngươi đến nhà ta?” – Bạch Thư Yến nghĩ nghĩ xong nói.
A Yên tiếp tục lắc đầu : “ Thôi ngươi đi đi , ta tự mình chơi”
“ Cái này ….” – Bạch Thư Yến do dư, hắn sợ cô đi lạc.
“ Bản thân ta đã nghiêm túc học tập, ta biết đến xe taxi và ta cũng mang điện thoại theo mà”
Nghe thấy cô nói như vậy , Bạch Thư Yến suy xét một lát cuối cùng vẫn gật đầu.
Cho dù lo lắng hắn vẫn muốn cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài , chỉ có như vậy cô mới có thể sống tốt.
Nhưng mà vẫn có chút không yên tâm , vì vậy hắn vừa đeo kính lên vừa dặn dò : “ Nếu gặp chuyện gì phải gọi điện thoại cho ta, biết chưa?”
Bây giờ với trước kia không giống nhau , hiện tại linh lực của A Yên đã đủ để đối phó với phàm nhân nên hắn không cần lo lắng con người sẽ thương tổn cô chỉ là nếu như gặp phải yêu quái thì không ổn lắm.
Đây là thế giới loài người, yêu tu cũng không phải là quá nhiều nhưng vẫn có một ít. Nghĩ nghĩ, vì an toàn của A Yên nên Bạch Thư Yến đeo cho cô một chiếc nhẫn.
“ Đây là cái gì?” – A Yên nhìn chiếc nhẫn trong tay mình , trên mặt nhẫn có một viên hạt châu trong suốt , nhin kĩ hình như ở giữa có một sợi chỉ màu bạc tinh tế.
“ Lúc ngươi gặp nguy hiểm nó sẽ bảo vệ ngươi đồng thời báo cho ta biết”
Bạch Thư Yến đem thần vật mà mình vất vả mới lấy được từ Thiên Cực Sơn đưa cho A Yên không một chút tiếc hận.
“ Ừa” – A Yên gật gật đầu , lại sờ sờ ngón tay đeo nhẫn của mình.
Bạch Thư Yến đi rồi , chỉ còn lại A Yên ngồi ăn bánh kem nhỏ một mình.
Lúc rời khỏi tiệm bánh kem , A Yên đứng ở cửa nhìn nhìn , mưa đã tạnh rồi.
Đã lâu rồi cô không được ra ngoài một mình. Cô hít một hơi nhăn nhăn cái mũi , cảm thấy không khí nơi này không tốt tí nào không thể bằng Tây Sơn được.
Nhớ tới Tây Sơn , A Yên đứng ở trên lối đi bộ nhìn dòng người tới lui , lại nhìn những tòa cao ốc , bên tai vang lên tiếng xe cộ đi lại , lúc cô ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt thì phát hiện , hình như mình không tìm thấy phương hướng của Tây Sơn nữa rồi.
A Yên tùy tiện đi về một hướng.
Trên đường có rất nhiều cửa hàng , cô cảm thấy mới lạ , một cái lại một cái , cô rẽ vào xem tất cả, về sau cô cứ đi dạo lại đi dạo , không biết đi kiểu gì tới một cửa hàng chim cảnh.
Đậu My My, 29/9/19 #51 Shin thiên hạ vô địch, Chris_Luu, hthuqttn và 2 others thích bài này.
Đậu My My Well-Known Member Bài viết:51 Được thích:351Tiếng chim kêu từng đợt lại từng đợt nhưng A Yên lại không hiểu chúng nó đang nói cái gì , cô chỉ có thể nghe được ngôn ngữ của linh. Còn tiếng động vật chỉ có Hổ mập mới hiểu đươc. A Yên đi dạo vui vẻ , thời điểm đi ngang qua phố ăn vặt cô bị mùi hương hấp dẫn đậm đà hấp dẫn vào , lúc đi ra trên tay đã thêm hai chén đậu hũ thúi.
Tuy rằng thúi nhưng ăn rất ngon. A Yên ăn một miếng to , đôi mắt cong cong thật thỏa mãn.
“ Mộ Tranh , Mộ Tranh , nhìn kìa ! Kia không phải tiểu khả ái lần trước sao?” – Trong ngõ nhỏ nào đó , một thiếu niên cầm gậy tùy ý nhìn qua đầu ngõ , cặp mắt trừng lớn vội vàng kéo một thanh niên đang dạy dỗ mấy tên lưu manh.
Thiếu niên kia nghe vậy , đôi chân đang để trên xương sường của tên côn đồ súyt nữa mất đi sức lực, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi trừng , đột nhiên quay đầu vừa đúng lúc thấy một bóng dáng mảnh khảnh màu vàng chanh.
Động tác ăn đậu hũ của A Yên khựng lại , giống như cô đã nhận ra cái gì, bước chân đã bước ra lại thu lại , thời điểm cô nghiêng đầu thì nhìn thấy dôi mắt đào hoa kia đang nhìn mình.
“ Fuck….”
Đúng là cô ta.
Mộ Tranh híp đôi mắt lại.
Thật là có duyên. Đây là lần thứ mấy cô ta tự đưa tới cửa rồi? Ngọc linh này thoạt nhìn ăn rất ngon đi?
Hai người mắt to trừng mắt , thời gian dường như dừng lại.
“ Đằng sau cậu….”
A Yên bỗng nhiên chỉ chỉ phía sau hắn ,lời còn chưa hết thì đã thấy thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh Mộ Tranh đem tên côn đồ cầm gậy xông tới đá bay.
“ Con chó nhỏ mau lăn đi” – Thiếu niên hùng hùng hổ hổ , “ Mày xem mày nhuộm lông chó của mày cái màu gì kia ? Làm gia chói chết đi được”
“ …..” A Yên ngậm miệng lại
“ Kỳ Việt”- Mộ Tranh thỉ về phía thiếu niên bên cạnh hắn , hất hất hàm
Kỳ Việt ngơ ngẩn : “ Cái gì ?”
Mộ Tranh ra vẻ thất bại , hắn trừng mắt với Kỳ Việt một cái nhưng cũng không nói gì nữa , đi thẳng tới A Yên.
A Yên lại xúc một thìa đậu hũ thúi.
Lúc Mộ Tranh đi tới vừa vặn ngửi thấy mùi hương mê hoặc khó tả , hắn thật sự muốn bịt mũi mình lại.
Này con mẹ nó còn gì là ngọc linh ngon miệng? Ăn cái đồ linh tinh gì thế này ?
“ Cô…” hắn há miệng thở dốc , từ trước tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế , ngay cả chữ nghĩa cũng chưa sắp xếp cho tốt được.
A Yên ăn một miếng đậu hũ thúi , tò mò nhìn hắn : “ Cậu có việc gì sao?”
Kháo
Mộ Tranh cảm thấy hương vị này thật sự …..Làm đầu hắn trống rỗng.
“ Thúi như vậy mà cô cũng nuốt được à ?” – Hắn gian nan nói một câu.
A Yên chớp chớp đôi mắt tròn : “ Tuy thúi nhưng ăn đặc biệt ngon”
Thúi như vậy còn có thể cho vào miệng sao ? Dù sao Mộ Tranh cũng không làm được.
A Yên thấy hắn đứng trước mặt mình nửa ngày cũng không nói được câu gì , cô nghĩ nghĩ, dường như nghĩ ra cái gì , cô ngẩng đầu hỏi hắn : “ Có phải cậu rất muốn ăn không?”
Tuy rằng cô có chút tiếc nuối nhưng vẫn đem chén nhỏ đặt vào tay hắn : “ Vậy cậu ăn đi.”
Sau đó xoay người rời đi. Cô còn muốn đi ăn món ngon khác nha.
Mộ Tranh cầm non nửa chén đậu hũ thúi trên tay , bị hương kia xông đến ngây ngốc luôn.
“ Ha ha ha ha ha oa kháo , Mộ Tranh mày ngay cả tới gần con gái cũng không được” – Kỳ Việt nghẹn nửa ngày cuối cùng cười ra tiếng.
Mộ Tranh phục hồi tinh thần cười lạnh , giơ chân đá trúng cẳng chân Kỳ Việt.
Kỳ Việt “ Ngao” một tiếng , đau đến nhe răng trợn mắt , “ Fuck! Thằng ngốc Mộ Tranh này”
Mộ Tranh nhét nửa chén đậu hũ thúi vào tay hắn , còn mình thì xoay người đuổi theo bóng dáng vàng chanh kia.
“ ….. mẹ nó , thối thật”- Kì Việt ngồi xổm ở ngõ nhỏ , mắng một câu.
A Yên đẩy cửa đi vào một quán trà sữa, đứng do dự trước quầy thật lâu mới có chọn được một ly trà sữa phomai trân châu.
Cô chưa bao giờ uống qua nhưng đã xem hình ảnh một lần rồi , nhìn không tệ .
Lúc Mộ Tranh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc cô đang gọi đồ , hắn chạy thật nhanh qua quầy.
Nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn , nở nụ cười ngọt ngào : “ Xin hỏi anh muốn dùng loại trà sữa nào?”
“ Giống cô ấy”—Mộ Tranh chống tay ở trên quầy nghiêng đầu nhìn về phía A Yên.
“ Hai vị đi cùng nhau sao?”- Nữ nhân viên sửng sốt một chút nhưng vẫn duy trì nụ cười.
“ Đúng vật, tôi sẽ trả tiền”
A Yên chưa kịp nói chuyện thì Mộ Tranh đã giành nói trước.
“ Được” – Nhân viên nữ gật gật đầu , chỉ vào mã QR bên cạnh : “ Quets vào đây là được , tổng cộng 28 tệ”
A Yên thấy hắn chuẩn bị trả tiền liền vội vàng nói : “ Để tôi tự trả” – Nói xong cô tự quét mã , chọn 14 tệ, quét vân tay đồng ý trả tiền. Đây là Bạch Thư Yến dạy cô. Thật sự rất thần kỳ, trước kia phải mang theo ngân phiếu và bạc mới có thể mua đồ , hiện tại chỉ cần mang theo di động , ấn ấn mấy cái là được.
Động tác của Mộ Tranh dừng một chút , khóe miệng cong cong cũng không nói thêm gì , tự thanh toán cho mình.
A Yên lấy trà sữa xong liền đi tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ai ngờ cô vừa ngồi xuống , thiếu niên kỳ quái kia cũng đi theo đến đây.
“ Cậu đi theo tôi làm gì ?” – A Yên nhíu mày.
Mộ Tranh cười cười ngồi xuống đối diện cô, không nói gì , mang theo vài phần kiêu ngạo , sau khi uống xong một ngụm trà sữa mới kêu lên : “ Fuck , cái này thì ngon cái gì?”
Ngọt đến hồ đồ.
A Yên uống thử một ngụm , rõ ràng vừa ngọt vừa thơm , bên trong còn có trân châu giòn giòn.
Cô đưa mắt nhìn về phía thiếu niên ngồi ở đối diện giống như đang xem một thằng ngốc.
“ ….. Ánh mắt đó của cô là sao ?” – Mộ Tranh cắn răng.
A Yên không quan tâm đến hắn , an an tĩnh tĩnh uống trà sữa của mình.
“ Cô tên là gì ?” – Mộ Tranh tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.
A Yên không để ý tới hắn.
“ Không nói ? Không nói cũng không sao nhưng cô phải nhớ kĩ, tên tôi là Mộ Tranh” – Thiếu niên kéo khóa áo đồng phục xuống nói.
A Yên đứng lên , cầm trà sữa đi ra ngoài.
Mộ Tranh không uống cốc trà sữa ngọt khé kia nữa, lúc hắn đi ra thì thân ảnh vàng chanh đã đi xa.
Kỳ Việt đem tất cả mọi việc đều để trong mắt , lúc này thấy Mộ Tranh đi ra thì cười đến nghẹn : “ Ha ha ha ha Mộ Tranh , đây là lần đầu tiên ăn một vố của con gái hả ?”
“ Mày vui lắm à ?”- Mộ Tranh ngó hắn ,, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười như không cười.
“ Tranh ca , ta không có , ta không phải”- Kỳ Việt lập tức dừng lại.
Mộ Tranh giương mắt nhìn thân ảnh màu vàng chanh càng ngày càng mơ hồ , bỗng nhiên hừ một tiếng.
Chờ đấy.
Không lâu nữa hắn sẽ ăn sạch tiểu ngọc linh không biết tốt xấu này.
Cứ cho là hôm nay cô ta quá thúi , ăn không ngon miệng đi.
A Yên đi được một lát thì ngồi nghỉ ở ghế ngồi trong công viên. Cái miệng nhỏ nhấp từng tí trà sữa , hương vị ngọt ngào làm cô không nhịn được mà tủm tỉm cười. Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên , A Yên lấy ra xem thì là Bạch Thư Yến gọi tới.
“ Yên Yên , ngươi vẫn đang ở ngoài đường à?”- Điện thoại vừa mở thì âm thanh của Bạch Thư Yến truyền tới.
A Yên thành thật trả lời : “ Đúng vậy”
Bạch Thư Yến cười một tiếng , thần sắc bỗng nhiên dịu dàng một chút , hắn hỏi : “ Đã đi những đâu vậy”
Hắn vừa đi ra khỏi phòng họp vừa nói chuyện điện thoại không ngừng với cô.
Mọi người đi theo hắn ra khỏi phòng họp thì thấy chủ tịch nhà mình vừa rồi còn phát hỏa trong cuộc họp , hiện tại vừa gọii điện thì bày ra vẻ mặt dịu dàng thì không khỏi nhìn nhau , trong lòng suy đoán một chút.
Hay là …. Bọn họ sắp có lão bản nương?
“ Chơi có vui không?” – Bạch Thư Yến không chú ý tới ánh mắt người khác, hắn thấp giọng hỏi A Yên.
“ Ừ cũng vui , nhưng có một người rất kỳ quái…” – A Yên nhớ tới thiếu niên đi theo mình tới tận quán trà sữa.
Bạch Thư Yến nhíu mày : “ Kì quái sao? Là đàn ông sao?”
“ Đúng vậy , hắn rất kỳ quái, ta không quen không biết hắn , hắn còn cố bắt chuyện với ta”
Nghe A Yên nói như vậy , Bạch Thư Yến đại khái đã hiểu được đầu đuôi như nào.
A Yên lớn lên xinh đẹp, thoạt nhìn lại đáng yêu , dễ thương, những bên vô lại bên ngoài khẳng định có ý xấu.
Nghĩ như vậy Bạch Thư Yến liền nói với cô : “ Yên Yên , ngươi ngàn vạn không để ý tới những tên vô lại đó,nếu có người dám quấn lấy ngươi , ngươi liền đánh hắn!”
“ Ngàn vạn không để cho bọn hắn đụng tới một ngón tay của ngươi” – Bạch Thư Yến giống như một vị cha già dặn dò cô.
“ Được” – A Yên gật gật đầu
xxxxxxx-xxxxxxxxxxxxxxxxx
Minh Triệt?
Điền Vinh Sinh thấy Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn công tác ngây ngốc , kêu hắn vài câu.
“Lão sư” – Tạ Minh Triệt phục hồi tinh thần nhìn về phía Điền Vinh Sinh.
Điền Vinh Sinh chắp tay sau lưng đi tới : “ Tiểu tử , cậu nghĩ cái gì mà nghĩ tới nhập thần như vậy?”
“ Không có gì” – Tạ Minh Triệt miết miết tài liệu trong tay , cố gắng trấn định.
Nhưng Điền Vinh Sinh lạ gì đồ đệ của mình , ngày thường hắn là dáng vẻ gì , bây giờ là dáng vẻ gì chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy.
Ông cười một tiếng , ngồi xuống ghế mây bên cạnh hắn , uống một ngụm trà sau đó chậm rãi nói : “ Nói một chút đi , cậu gặp chuyện gì?”
“ Không có đâu, lão sư nghĩ nhiều rồi” – Tạ Minh Triệt vặn vẹo ngón tay nắm chặt tài liệu trong tay.
Ngoài miệng nói “ không có” nhưng trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên đoạn hội thoại lúc sáng. Câu “ anh là người em thích” vẫn còn vang bên tai, chỉ cần hắn nghĩ lại thì lỗ tai sẽ nóng lên.
Lời của nữ hài nhi thì có gì đáng tin chứ? Mặc dù cô ấy nói nhưng tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy ? Như vậy là không nên. Bỗng nhiên hắn bình tĩnh lại.
Ban đầu Tạ Minh Triệt giữ lại A Yên có lẽ là bởi vì đôi mắt ướt át của cô khiến cho hắn động lòng trắc ẩn nhưng trong chuyện này không nên pha tạp cái gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.