Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em

Chương 21: Chương 19.3

Sơn Chi Tử

08/10/2019

Lần đầu tiên hắn gặp cô chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy đôi mắt của cô , dáng vẻ cười rộ lên của cô , răng nanh lộ ra đều quen thuộc.

Đó là một loại quen thuộc chưa có từ trước đến nay.

Có lẽ một phần do quen thuộc nên hắn mới có thái độ khác thường, lưu giữ cô, hơn nữa chiếu cố cô.

Nhưng , không nên hơn nữa mới phải.

Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn mà tâm tư của Tạ Minh Triệt đã luân chuyển một vòng.

Tuy rằng nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn nhớ lại bản thân sáng sớm không nói gì đã bỏ ra cửa, thậm chí chưa chuẩn bị đồ ăn cho cô….

Bỗng nhiên có chút bực bội.

Điền Vinh Sinh ngồi bên cạnh hắn thấy hắn hơi nhíu mày, môi mỏng cũng không kiềm được mà mím thành một đường thẳng, sự bực bội hiện rõ lên mặt.

“ Minh Triệt à, cậu rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài như vậy nha”

Ông cảm thấy mới lạ, không khỏi ha ha cười hai tiếng.

“ Lão sư, ta muốn làm việc” – Đối mặt với sự trêu chọc của lão sư, Tạ Minh Triệt có chút bất đắc dĩ.

“ Được , được , được,cậu làm việc của cậu” – Điền Vinh Sinh đứng lên , cầm cái chén của mình đi ra ngoài, chuẩn bị đi tới chỗ Đồng Gia Lâm nhìn xem tình huống của pho ngọc Phật.

Điền Vinh Sinh vừa mới rời đi thì Lâm Uy theo sau đi vào.

“Tạ lão sư”- Lâm Uy mang một cái hộp giấy vào.

Tạ Minh Triệt giương mắt , vừa thấy là cô thì thần sắc bình tĩnh điềm đạm.

“ Chuyện gì?”

“Em đặt bánh ngọt cho anh” – Lâm Uy đối diện với ánh mắt của hắn thì gương mặt có chút nóng lên, cô cắn cắn môi, đem bánh kem để trên mép bàn làm việc.

Lúc cô đối mặt với hắn luôn không tránh được khẩn trương , tim đập thình thịch.

“ Cảm ơn nhưng không cần đâu” – Hắn từ chối lịch sự lại xa cách.

Lâm Uy vừa đem bánh kem đặt lên bàn , nghe thấy hắn nói như vậy thì ngẩn người sau đó miễn cưỡng lộ ra nụ cười , nói với hắn : “ Bánh kem này em mời tất cả mọi người, ai cũng nhận rồi, Tạ lão sư cũng nhận lấy đi”

Tạ Minh Triệt nhìn hộp bánh kem , nhớ tới cô gái nhỏ trong nhà , cuối cùng gật đầu : “ Cảm ơn cô”

“ Không có gì , Tạ lão sư” – Lâm Uy thấy hắn đã nhận thì thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cũng tự nhiên hơn rất nhiều “ Vậy em đi trước nhé”

“Ừ” – Tạ Minh Triệt không ngẩng đầu.

Lâm Uy lén lút nhìn hắn một cái sau đó mới xoay người rời đi.

Sau khi tan tầm, Tạ Minh Triệt từ lời mời tới nhà ăn cơm của Điền Vinh Sinh , cũng không dừng lại , lái xe về chung cư của mình.

Chỉ là lúc hắn về đến nhà , mở đèn phòng khách lên nhưng không thấy bóng dáng A Yên.

Hắn cũng đi vào phòng ngủ tìm nhưng vẫn không thấy.

Tạ Minh Triệt đặt bánh kem lên bàn trà, ngồi xuống sofa, hắn rũ mắt.

Qủa nhiên , dỗi rồi.



Hắn lấy di động ra, đầu ngón tay do dự thật lâu sau đó ấn gọi.

“ Alo ?”- Đầu bên kia truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng , ôn nhuận.

Tạ Minh Triệt khựng lại những lời sắp nói ra tới miệng đều đè ép trở về.

“Tạ tiên sinh?” – Bên kia Bạch Thư Yến không nghe thấy âm thanh của hắn liền nói một câu : “ Yên Yên ở chỗ tôi , tôi sẽ đưa cô ấy về ngay”

“ Ta không quay về”

Tạ Minh Triệt nghe rõ ràng có một giọng nữ mềm mại phản đối

“ Yên Yên , nghe lời đi” – Bạch Thư Yến dỗ cô một câu.

Tay cầm di động không khỏi siết chặt hơn một chút, Tạ Minh Triệt làm như không nghe thấy âm thanh của cô , lúc mở miệng vẫn bình tĩnh như cũ : “ Làm phiền anh , Bạch tiên sinh”

Sau khi cúp máy, Tạ Minh Triệt pha cho mình một ly trà Vân Vụ.

Hơi nước mờ mịt tràn ngập , chén nhỏ màu xanh ngọc trong tay hắn dưới ánh đèn chiếu vào tản ra ánh sáng rực rỡ , trong suốt., hắn lẳng lặng nhìn lá trà dao động trong chén , tâm tư cũng theo lá trà mà trôi nổi, âm tình bất định.

Hai tuần trà qua đi, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Tạ Minh Triệt lấy lại tinh thần , buông chén nhỏ trong tay xuống, đứng lên đi tới cửa.

Lúc mở cửa , hắn vừa đưa mắt lên thì thấy Bạch Thư Yến một thân âu phục giày da khách khí đứng đó.

“ Tạ tiên sinh”- Bạch Thư Yến cười cười sau đó duỗi tay đem A Yên đang trốn phía sau mình ra.

A Yên gục đầu xuống , uể oải ỉu xìu giống như lần đầu tiên bị Bạch Thư Yến đưa về.

“Cảm ơn” – Tạ Minh Triệt lễ phép gật đầu, đồng thời duỗi tay cầm lấy cổ tay của A Yên kéo cô vào trong phòng.

“ Vậy, tôi không quấy rầy hai người nữa”

Bạch Thư Yến thức thời nói lời chào, hắn nhìn ra được Tạ Minh Triệt cũng không thật sự đón chào hắn.

“ Hẹn găp lại”

Tạ Minh Triệt gật đầu sau đó đóng cửa lại.

“…..”- Bach Thư Yến ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng lại đột ngột.

Cảnh tượng này sao lại có chút quen thuộc ???

A Yên ngơ ngác đứng ở cửa , lặng im không nói lời nào càng không nhìn hắn.

Tạ Minh Triệt buông cổ tay cô ra, lấy đôi dép lê bằng lông hình con thỏ cho cô để bên cạnh chân , sau đó đứng thẳng người : “ Thay dép đi”

A Yên nghe thấy âm thanh lãnh đạm của hắn , vốn dĩ muốn không để ý tới hắn nhưng cô không có lá gan không nghe lời hắn, cô nắm góc áo của mình , nhấp nhấp môi.

Đành phải nghe lời thay dép lê ra nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích. Tạ Minh Triệt nhìn dáng vẻ này là biết cô vẫn còn tức giận về chuyện lúc sáng.

Ngày thường nhìn cô nhát gan nhút nhát, hắn chưa bao giờ thấy cô tức giận đến thế, chắc là thật sự chọc cô tức giận rồi.

Nghĩ vậy , đáy mắt Tạ Minh Triệt không khỏi nổi lên một chút nhu hòa, hắn nhấp môi một lúc lâu, sau đó duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của cô, thở dài một hơi : “ Xin lỗi, sáng sớm ta không nên bỏ mặc cô”



Thời điểm A Yên nghe hắn nói những lời này , lông mi run rẩy nhưng vẫn không nói gì.

Tạ Minh Triệt lại chưa từng dỗ ai, cũng không biết nên làm như thế nào,hắn giương nhìn nhìn vừa vặn bắt gặp bánh kem trên bàn trà, liền lôi kéo cô tới sofa.

“Tôi mua bánh kem cho em” Tạ Minh Triệt đem hộp bánh đưa tới trước măt cô.

Ngay khi A Yên mở hộp ra, thấy miếng bánh kem nhỏ bên trong hai mắt sáng rực, gấp gáp cầm muỗng nhỏ ăn từng miếng.

Chua chua ngọt ngọt lại không ngấy.

Tạ Minh Triệt ngồi ở sofa nhìn A Yên nửa ngồi nửa quỳ trên thảm ăn bánh kem , cũng không biết tại sao cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Cô thật sự dễ được thỏa mãn.

Rõ ràng vừa nãy còn bày dáng vẻ thở phì phì, lúc này ăn bánh ngọt lại là một vẻ mi mắt cong cong , cười thật ngọt ngào.

Còn ngọt hơn cả bánh kem nữa.

Chiếc bánh kem bị cô tiêu diệt sạch sẽ thực nhanh , thời điểm nhìn về phía Tạ Minh Triệt hoàn toàn quên mất đang giận dỗi.

Hoặc là nói, thật ra cô vốn không tức giận.

Ngay lúc hắn cúi người lấy dép bông từ trong tủ ra cho cô, lại thêm thời điểm hắn nhẹ giọng xin lỗi cô.

Dù sao, cô không nỡ giận hắn.

Tạ Minh Triệt bị đôi mắt sáng láp lánh của cô nhìn , còn chưa kịp nói gì , lại thấy cô nhào tới đột ngột.

Đôi tay quấn quanh eo hắn , chôn ở ngực hắn.

Thậm chí cô còn lấy mặt cọ cọ vào cổ hắn , cười thật vui vẻ : “ Em không tức giận đâu”

Tạ Minh Triệt cứng đờ người, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Xem ra những lời nói lúc sáng nói với cô là vô dụng, cô không hề để trong lòng.

Hắn chưa bao giờ thích tiếp xúc da thịt nhưng cô không giống , hình như càng ngày cô càng thích gần hắn , đụng vao hắn.

Nhưng mà hắn lại không có cách nào nặng lời với cô, hầu kết khẽ nhúc nhích rồi lại thôi.

Hôm nay em tự ra ngoài chơi, còn ăn thật nhiều món ăn ngon….” – A Yên dựa vào người hắn , không tự chủ mà chia sẻ về ngày hôm nay của mình.

Mà Tạ Minh Triệt đơ người nghe cô nói một lúc lâu sau đó mới hỏi : “ Hôm nay em không ở cùng Bạch Thư Yến sao?”

“ Bạch Thư Yến?”- A Yên nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra đó là tên mới của hổ mập : “ à hổ mập sao, hắn mang em đi ăn bánh kem sau đó vội đi giải quyết công chuyện , em tự đi chơi rõ lâu hắn mới đến đón em”

Tạ Minh Triệt nhấp môi, một lát sau mới hỏi : “ Vì sao không nói với anh”

A Yên đang nghịch cổ áo của hắn bỗng khựng lại , bẹp bẹp miệng : “ Bởi vì sáng nay anh rất hung dữ, em không dám…”

Tạ Minh Triệt sau khi nghe những lời này , thần sắc hòa hoãn một ít, tay phủ lên đầu cô : “ Xin lỗi”

Hắn vừa dứt lời thì hai cái cúc áo trên vạt áo bị A Yên không cẩn thận giựt xuống, có một viên bay ra ngoài, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ.

Xương quai xanh hơi lộ ra, nửa bên ngực như ẩn như hiện.

A Yên mân mê một cái cúc áo trong tay, nhất thời khó có thể dời đi tầm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook