Chương 22: Ta nè ta nè.
Sơn Chi Tử
22/10/2019
Công tác chuẩn bị để quay phim phóng sự cho cấm cung đã hoàn thành , Tạ Minh Triệt cố ý sắp xếp đi gặp đạo diễn phim phóng sự mà Thẩm Ngao thỉnh
giúp hắn – Dụ Đông Hạ.
Vị đạo diễn Dụ này là đạo diễn phóng sự trứ danh trong nghề, từng đạo diễn qua không ít phim phóng sự thú vị về quốc gia hoặc phóng sự lịch sử , cũng có phim phóng sự về văn vật.
Thẩm Ngao nói đạo diễn Dụ vốn là một nhân vật rất khó để thỉnh, ban đầu hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn nhưng may mắn là vị đạo diễn Dụ vừa nghe nói là quay chụp phim phóng sự cho cấm cung hơn nữa và vì văn vật chữa trị sư mà quay , hắn liền gật đầu đáp ứng luôn.
Sáng sớm ra cửa Tạ Minh Triệt không tính mang A Yên đi nhưng thấy cô đáng thương vô cùng mà nhìn hắn thì hắn không đành lòng để cô một mình ở nhà
Thẩm Ngao hẹn gặp tại “Thử gian trà xá” ,quán trà nằm tại một ngõ nhỏ sau lưng cấm cung , gác mái cổ xưa thấp thoáng một mảnh xuân hồng liễu xanh , rất là điển nhã.
Tạ Minh Triệt mang theo A Yên vừa đi vào liền có một nhân viên nữ mặc một bộ đồ cổ trang thanh nhã đi tới, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ , thanh âm nhẹ nhàng : “ Xin hỏi tiên sinh cùng tiểu thư đã đặt bàn trước chưa ạ ?”
Quán trà này là quán trà nổi danh ở Lệ thành , phần lớn là đặt bàn trước mà khách nhân đến nơi này đa số là người có chút thân phận.
Tạ Minh Triệt đọc tên Thẩm Ngao, nhân viên vừa nghe trực tiếp dắt họ lên tầng ba.
Lầu các nơi này không lớn , cầu thang uốn lượn , sắc xanh lan tràn , có rất nhiều hương khí thơm ngào ngạt mùi hoa cỏ, hoa cỏ xanh rì , một mảnh thanh đằng.
Sau khi tiến vào , Tạ Minh Triệt chỉ cần đưa mắt liền thấy Thẩm Ngao ngồi bên trong.
Hắn ngồi quỳ ở trên đệm mềm , trong tay thưởng thức một ly bằng sứ, mà đối diện hắn là một người đàn ông lớn tuổi mang một chòm râu hoa râm hơi ngắn.
Mặc dù râu tóc đã bạc nhưng giờ phút này vẫn là bộ dáng tinh thần quắc thước.
“ Minh Triệt,cậu tới rồi à?” – Thẩm Ngao nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu lên nhìn Tạ Minh Triệt.
Sau đó hắn thấy một chiếc đầu nhô ra tò mò nhìn xung quanh từ phía sau lưng Tạ Minh Triệt – A Yên , Thẩm Ngao kinh ngạc chớp mắt một cái , hắn lại lần nữa nhìn về phía Tạ Minh Triệt , “ Vị này là ….”
Tạ Minh Triệt kéo tay A Yên vào trong , thần sắc như không có gì : “ Bạn nhỏ trong nhà ta”
Thẩm Ngao vừa nghe , hử ????
Trong nhà hắn… bạn nhỏ? Này mẹ nó là ý tứ gì?!
Nhưng mà từ từ , hiện tại thì đó không phải chuyện quan trọng nhất, cũng không thể gạt đạo diễn Dụ sang một bên.
Thẩm Ngao áp tâm tư bát quái của mình xuống , nhìn về phía Dụ Đông Hả ở đối diện mình nói : “ Đạo diễn Dụ , đây chính là Tạ Minh Triệt mà tôi đã nói qua với ngài, hắn chính là nhà đầu tư chính cho việc quay phim phóng sự tại cấm cung lần này”
“ Đạo diễn Dụ” – Tạ Minh Triệt gật đầu, lôi kéo A Yên ngồi xuống.
Đây cũng khoong phải lần đầu tiên Dụ Đông Hạ nghe tới tên “Tạ Minh Triệt” , mấy năm trước Tạ gia ở Lệ thành xảy ra một việc huyên náo động trời xôn xao dư luận, khi đó hắn đã nghe qua về việc vị này mất tích lúc còn nhỏ đến khi thiếu niên lại tự trở về -Tạ gia trưởng tử.
“Con cả Tạ gia , Tạ Minh Triệt?”- Hắn hơi hơi mỉm cười, chòm râu hoa râm run rẩy, biết rõ còn cố hỏi.
Tạ Minh Triệt hơi hơi gật đầu : “ Đúng vậy”
Du Đông Hạ âm thầm đánh giá toàn diện hắn, gật gât đầu : “ Người của Tạ gia quả nhiên là người Tạ gia , luôn luôn để bụng với bảo hộ văn vật”
“ Kế hoạch mấy người tôi đã xem qua, ngành sản xuất phim xưa nay chưa từng có loại phim về chữa trị văn vật, anh không sợ lỗ sao?”
Tạ Minh Triệt rót cho A Yên một ly trà, đưa tới tay cô , sau khi nghe Dụ Đông Hạ nói vậy , hắn mở miệng nói : “ Trước nay chưa từng có nhưng không đại biểu không thể được, thử một chút cũng không sao”
“ Tốt lắm” – Dụ Đông Hạ nghe hắn trả lời xong vỗ đùi cười ra tiếng.
“ Thầy của cậu là Điền Vinh Sinh à?” – Ông lại hỏi.
Tạ Minh Triệt không biết vì sao ông ta nhắc tới Điền Vinh Sinh nhưng vẫn gật đầu.
“ Trước đây ta cũng hợp tác với lão Điền quay một bộ phóng sự về văn vật , đồ đệ của hắn dạy ra thật không tệ”-Dụ Đông Hạ cười nói – “ Công việc chữa trị văn vật này quá gian nan, ta sẽ tận lực mà làm để có thể cho ra một tác phẩm tốt , các văn vật chữa trị sư nên được công chúng nhớ kĩ”
“ Cảm ơn ngài”-Tạ Minh Triệt kính ông một ly trà.
Trong khi hai người đang bàn công chuyện thì Thẩm Ngao ngồi ở một bên âm thầm nhìn A Yên bên cạnh Minh Triệt.
Cô gái này mặc một chiếc váy màu thạch lựu hồng dài tới đầu gối , tôn lên làn da trắng nõn của cô , đôi mắt tròn tròn, trong ánh mắt hàm chứa sự mềm mại, tóc bím đen nhánh mềm mại buông ở sau lưng , trên mặt còn điểm xuyết mấy viên trân châu , thoạt nhìn nhỏ nhắn yêu kiều , đặc biệt đáng yêu.
Này … Đến tột cùng là tiểu khả ái chạy từ đâu ra? Gặp phải Tạ Minh Triệt thế nào?
Thẩm Ngao âm thầm suy nghĩ.
Cũng không thích hợp, bộ dáng người sống chớ gần , lãnh đạm kia của Tạ Minh Triệt thì sao có thể kéo tay của cô gái nào chứ? Này mẹ nó không phải là nói nhảm à? Tình huống hiện tại là thế nào a!
Chẳng những kéo tay nhỏ còn châm trà cho người ta, tự tay đưa tới…. Thẩm Ngao có chút nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Này mẹ nó , kia có còn là khối băng chán ghét tiếp xúc da thịt – Tạ Minh Triệt không?
Thẩm Ngao cảm thấy thế giới hôm nay thật mê ảo.
Ngay thời điểm Thẩm Ngao đánh giá A Yên thì A Yên cũng nhận ra ánh mắt của hắt.
Cô cầm cốc nhỏ , đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngao , đôi mắt tròn tròn chớp chớp tràn ngập nghi hoặc.
Tại sao người này cứ nhìn mình a? Đồ kỳ quái.
Thẩm Ngao đang nhìn lé bị bắt gặp, hắn cảm thấy có chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng lộ ra một nụ cười coi như là khéo léo lại soái khí với cô.
Ai biết cô nương người ta nhìn hắn một cái sau đó trực tiếp nghiêng đầu nhìn Tạ Minh Triệt.
“…..” – Bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị ghét bỏ.
Thẩm Ngao đè nặng một bụng nghi vấn , thật vất vả mới chờ được tới khi Dụ Đông Hạ đứng dậy cáo từ rời đi , rốt cuộc không nhịn được hỏi Tạ Minh Triệt : “ Minh Triệt, cô bé này là ai vậy?”
“ Không phải đã nói với cậu rồi sao?” – Tạ Minh Triệt nhìn thoáng qua A Yên đang ăn điểm tâm bên canh , nhàn nhạt nói.
“….Bạn , rốt cuộc là bạn gì?” – Thẩm Ngao tò mò hỏi
Tạ Minh Triệt đưa mắt nhìn về hắn : “ Chuyện của cậu?”
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng thành công ngăn chặn thật nhiều câu hỏi chưa kịp nói ra trong lòng Thẩm Ngao.
“ Chuyện lần này cảm ơn cậu” – Tạ Minh Triệt lôi kéo A Yên đứng dậy, “ Lần sau sẽ mời cậu ăn cơm”
“ Đừng, đừng để lần sau, chút nữa là đến giờ cơm tối rồi, chi bằng luon hôm nay đi”- Thẩm Ngao không muốn như vậy buông tha hắn , đứng lên nói.
Tạ Minh Triệt nhìn A Yên vùi đầu ăn điểm tâm bên cạnh , hắn trầm mặc một chút hỏi : “ Đói bụng sao?”
Động tác ăn điểm tâm của A Yên dừng lại một chút , giương mắt về phía hắn , có chút do dự.
Cô nên nói là đói hay không đói đây?
“ Cái đó…. Có thể đi ăn lẩu không?” – Cô chờ đợi mà nhìn hắn.
Hương thơm cay cay lần trước khiến cho A Yên mãi không quên , cô còn cố tình lên mạng tìm hiểu, hóa ra gọi là lẩu.
Bị cô nhìn một cách đầy mong chờ, Tạ Minh Triệt đương nhiên không thể từ chối vì thế hắn gật đầu : “ Được”
Thẩm Ngao ở bên cạnh lại một lần nữa bị sét đánh.
Thật ra hắn đã quyết tâm tối nay ăn một bữa cơm thanh đạm với Tạ Minh Triệt, bởi vì khẩu vị của Tạ Minh Triệt chính là thanh đạm.
Nhưng hắn thì không , quê hắn ở Xuyên Thục, đặc tính người Xuyên Thục không cay không vui , cho nên mỗi lần hắn ăn cơm cùng Tạ Minh Triệt đều cảm thấy không có sức.
Thế nhưng Tạ Minh Triệt có thể tiếp thu lẩu….Thẩm Ngao cảm giác bản thân đang nằm mơ thật.
A Yên không có chú ý tới biểu tình của Thẩm Ngao , cô nghe thấy hắn đáp ứng liền nhào vào ngực hắn , ôm vòng eo thon chắc cọ cọ.
Mặc dù mấy hôm nay bị cô ôm lấy nhiều lần nhưng Tạ Minh Triệt vẫn khó tránh khỏi việc cứng đờ cơ thể.
Tóm lại vẫn có chút không quen.
Nhưng cũng không đẩy cô ra.
“…..” – Thẩm Ngao muốn tự chọc mù hai mắt.
Cái này không phải sự thật đúng không???
Thời điểm ba người ngồi tại quán lẩu, A Yên ngửi hương vị bốc lên từ đáy nổi không khỏi nuốt nuốt nước miếng, tay cầm sẵn đũa, hiển nhiên đã gấp không chịu được.
Biết cô thích ăn thịt bò , Tạ Minh Triệt liền thả một miếng thịt bò nhúng trước cho cô, chấm chấm vào bát nước chấm nhỏ sau đó thấp giọng nói : “ Hơi nóng đấy , ăn cẩn thận”
“Dạ” – A Yên dùng sức gật đầu , cười với hắn.
Cắn một miếng thịt bò , vẫn còn hơi nóng nhưng mà hương vị cay lưu lại trong khoang miệng còn thêm chút tê tê.
Ăn ngon quá đi!
Cặp mắt của A Yên nở rộ ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Ngao một gắp lại một gắp mà ăn món lẩu yêu thích nhất của mình nhưng lại cảm thấy không có tư vị gì , hắn vẫn luôn yên lặng nhìn Tạ Minh Triệt ở phía đối diện hắn gắp đồ ăn cho cô bé bên người, quả thực là khác xa với khối băng ngàn năm trước kia, giống như hai người.
Tuy rằng biểu tình trên mặt hắn không có gì khác so với ngày thường nhưng chung quy ở nơi đáy mắt đã ôn nhu hơn không ít.
Thẩm Ngao nhìn nhìn , hắn cắn chiếc đũa bỗng nhiên nở nụ cười.
Như vậy thực sự không tồi.
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ mông lung.
Hắn làm bạn với Tạ Minh Triệt mười mấy năm , người này thoạt nhiìn đối xử với người khác lạnh nhạt nhưng kì thật hắn không bạc bẽo như người ngoài suy nghĩ, hắn đối xử với bạn bè và người quan trọng của hắn không giống người khác.
Nhưng mà chung quy người có thể đi vào lòng hắn là quá ít. Nhiều năm đi qua hắn thủy chung đều bị hãm vào một cái ác mộng, không có cách nào thoát ra.
Việc đó Thẩm Ngao rất rõ ràng.
Có lẽ cô gái nhỏ này sẽ trở thành sự trợ giúp cho hắn.
Thẩm Ngao luôn mong muốn hắn có thể tốt hơn , hiện tại xem ra có lẽ sự việc đang phát triển theo phương hướng tốt lên.
A Yên chưa từng ăn qua đồ cay như vậy , nhưng mà tê cay nóng , rồi lại khiến cho cô muốn ngừng không được.
Miệng lưỡi cay đến ửng đỏ, hốc mắt cũng có chút ướt nhưng cô lại luyến tiếc không muốn buông đũa.
Ta Minh Triêt gần như không động đũa , thấy cô bị cay liền đẩy ly nước tới.
“ Minh Triệt , gần đây lão già nhà cậu chắc là rất gấp đấy nhỉ ?” Thẩm Ngao vừa ăn vừa hỏi.
Tạ Minh Triệt ngừng lại một chút , đưa mắt nhìn về hắn nhưng muốn hỏi.
“ Cậu không biết sao?” – Thẩm Ngao buông đũa, ban đầu đúng là có chút kinh ngạc nhưng sau đó nghĩ đến thái độ của lão già kia đối với Tạ Minh Triệt thì không cảm thấy kì quái – “ Cũng phải , thái độ của ông ta..”
“ Tạ gia tổ chức một đại triển lãm nhưng hình như thiếu chút tài chính.” – Thẩm Ngao đem những chuyện mà mình nghe được trong nhà kể ra.
Hắn tiếp tục nói : “ Nghe nói em trai cậu gần đây bại không ít tiền , lão già nhà cậu tự lấy tiền túi bỏ ra để bổ sung vào cho hắn.
Vị đạo diễn Dụ này là đạo diễn phóng sự trứ danh trong nghề, từng đạo diễn qua không ít phim phóng sự thú vị về quốc gia hoặc phóng sự lịch sử , cũng có phim phóng sự về văn vật.
Thẩm Ngao nói đạo diễn Dụ vốn là một nhân vật rất khó để thỉnh, ban đầu hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn nhưng may mắn là vị đạo diễn Dụ vừa nghe nói là quay chụp phim phóng sự cho cấm cung hơn nữa và vì văn vật chữa trị sư mà quay , hắn liền gật đầu đáp ứng luôn.
Sáng sớm ra cửa Tạ Minh Triệt không tính mang A Yên đi nhưng thấy cô đáng thương vô cùng mà nhìn hắn thì hắn không đành lòng để cô một mình ở nhà
Thẩm Ngao hẹn gặp tại “Thử gian trà xá” ,quán trà nằm tại một ngõ nhỏ sau lưng cấm cung , gác mái cổ xưa thấp thoáng một mảnh xuân hồng liễu xanh , rất là điển nhã.
Tạ Minh Triệt mang theo A Yên vừa đi vào liền có một nhân viên nữ mặc một bộ đồ cổ trang thanh nhã đi tới, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ , thanh âm nhẹ nhàng : “ Xin hỏi tiên sinh cùng tiểu thư đã đặt bàn trước chưa ạ ?”
Quán trà này là quán trà nổi danh ở Lệ thành , phần lớn là đặt bàn trước mà khách nhân đến nơi này đa số là người có chút thân phận.
Tạ Minh Triệt đọc tên Thẩm Ngao, nhân viên vừa nghe trực tiếp dắt họ lên tầng ba.
Lầu các nơi này không lớn , cầu thang uốn lượn , sắc xanh lan tràn , có rất nhiều hương khí thơm ngào ngạt mùi hoa cỏ, hoa cỏ xanh rì , một mảnh thanh đằng.
Sau khi tiến vào , Tạ Minh Triệt chỉ cần đưa mắt liền thấy Thẩm Ngao ngồi bên trong.
Hắn ngồi quỳ ở trên đệm mềm , trong tay thưởng thức một ly bằng sứ, mà đối diện hắn là một người đàn ông lớn tuổi mang một chòm râu hoa râm hơi ngắn.
Mặc dù râu tóc đã bạc nhưng giờ phút này vẫn là bộ dáng tinh thần quắc thước.
“ Minh Triệt,cậu tới rồi à?” – Thẩm Ngao nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu lên nhìn Tạ Minh Triệt.
Sau đó hắn thấy một chiếc đầu nhô ra tò mò nhìn xung quanh từ phía sau lưng Tạ Minh Triệt – A Yên , Thẩm Ngao kinh ngạc chớp mắt một cái , hắn lại lần nữa nhìn về phía Tạ Minh Triệt , “ Vị này là ….”
Tạ Minh Triệt kéo tay A Yên vào trong , thần sắc như không có gì : “ Bạn nhỏ trong nhà ta”
Thẩm Ngao vừa nghe , hử ????
Trong nhà hắn… bạn nhỏ? Này mẹ nó là ý tứ gì?!
Nhưng mà từ từ , hiện tại thì đó không phải chuyện quan trọng nhất, cũng không thể gạt đạo diễn Dụ sang một bên.
Thẩm Ngao áp tâm tư bát quái của mình xuống , nhìn về phía Dụ Đông Hả ở đối diện mình nói : “ Đạo diễn Dụ , đây chính là Tạ Minh Triệt mà tôi đã nói qua với ngài, hắn chính là nhà đầu tư chính cho việc quay phim phóng sự tại cấm cung lần này”
“ Đạo diễn Dụ” – Tạ Minh Triệt gật đầu, lôi kéo A Yên ngồi xuống.
Đây cũng khoong phải lần đầu tiên Dụ Đông Hạ nghe tới tên “Tạ Minh Triệt” , mấy năm trước Tạ gia ở Lệ thành xảy ra một việc huyên náo động trời xôn xao dư luận, khi đó hắn đã nghe qua về việc vị này mất tích lúc còn nhỏ đến khi thiếu niên lại tự trở về -Tạ gia trưởng tử.
“Con cả Tạ gia , Tạ Minh Triệt?”- Hắn hơi hơi mỉm cười, chòm râu hoa râm run rẩy, biết rõ còn cố hỏi.
Tạ Minh Triệt hơi hơi gật đầu : “ Đúng vậy”
Du Đông Hạ âm thầm đánh giá toàn diện hắn, gật gât đầu : “ Người của Tạ gia quả nhiên là người Tạ gia , luôn luôn để bụng với bảo hộ văn vật”
“ Kế hoạch mấy người tôi đã xem qua, ngành sản xuất phim xưa nay chưa từng có loại phim về chữa trị văn vật, anh không sợ lỗ sao?”
Tạ Minh Triệt rót cho A Yên một ly trà, đưa tới tay cô , sau khi nghe Dụ Đông Hạ nói vậy , hắn mở miệng nói : “ Trước nay chưa từng có nhưng không đại biểu không thể được, thử một chút cũng không sao”
“ Tốt lắm” – Dụ Đông Hạ nghe hắn trả lời xong vỗ đùi cười ra tiếng.
“ Thầy của cậu là Điền Vinh Sinh à?” – Ông lại hỏi.
Tạ Minh Triệt không biết vì sao ông ta nhắc tới Điền Vinh Sinh nhưng vẫn gật đầu.
“ Trước đây ta cũng hợp tác với lão Điền quay một bộ phóng sự về văn vật , đồ đệ của hắn dạy ra thật không tệ”-Dụ Đông Hạ cười nói – “ Công việc chữa trị văn vật này quá gian nan, ta sẽ tận lực mà làm để có thể cho ra một tác phẩm tốt , các văn vật chữa trị sư nên được công chúng nhớ kĩ”
“ Cảm ơn ngài”-Tạ Minh Triệt kính ông một ly trà.
Trong khi hai người đang bàn công chuyện thì Thẩm Ngao ngồi ở một bên âm thầm nhìn A Yên bên cạnh Minh Triệt.
Cô gái này mặc một chiếc váy màu thạch lựu hồng dài tới đầu gối , tôn lên làn da trắng nõn của cô , đôi mắt tròn tròn, trong ánh mắt hàm chứa sự mềm mại, tóc bím đen nhánh mềm mại buông ở sau lưng , trên mặt còn điểm xuyết mấy viên trân châu , thoạt nhìn nhỏ nhắn yêu kiều , đặc biệt đáng yêu.
Này … Đến tột cùng là tiểu khả ái chạy từ đâu ra? Gặp phải Tạ Minh Triệt thế nào?
Thẩm Ngao âm thầm suy nghĩ.
Cũng không thích hợp, bộ dáng người sống chớ gần , lãnh đạm kia của Tạ Minh Triệt thì sao có thể kéo tay của cô gái nào chứ? Này mẹ nó không phải là nói nhảm à? Tình huống hiện tại là thế nào a!
Chẳng những kéo tay nhỏ còn châm trà cho người ta, tự tay đưa tới…. Thẩm Ngao có chút nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Này mẹ nó , kia có còn là khối băng chán ghét tiếp xúc da thịt – Tạ Minh Triệt không?
Thẩm Ngao cảm thấy thế giới hôm nay thật mê ảo.
Ngay thời điểm Thẩm Ngao đánh giá A Yên thì A Yên cũng nhận ra ánh mắt của hắt.
Cô cầm cốc nhỏ , đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngao , đôi mắt tròn tròn chớp chớp tràn ngập nghi hoặc.
Tại sao người này cứ nhìn mình a? Đồ kỳ quái.
Thẩm Ngao đang nhìn lé bị bắt gặp, hắn cảm thấy có chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng lộ ra một nụ cười coi như là khéo léo lại soái khí với cô.
Ai biết cô nương người ta nhìn hắn một cái sau đó trực tiếp nghiêng đầu nhìn Tạ Minh Triệt.
“…..” – Bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị ghét bỏ.
Thẩm Ngao đè nặng một bụng nghi vấn , thật vất vả mới chờ được tới khi Dụ Đông Hạ đứng dậy cáo từ rời đi , rốt cuộc không nhịn được hỏi Tạ Minh Triệt : “ Minh Triệt, cô bé này là ai vậy?”
“ Không phải đã nói với cậu rồi sao?” – Tạ Minh Triệt nhìn thoáng qua A Yên đang ăn điểm tâm bên canh , nhàn nhạt nói.
“….Bạn , rốt cuộc là bạn gì?” – Thẩm Ngao tò mò hỏi
Tạ Minh Triệt đưa mắt nhìn về hắn : “ Chuyện của cậu?”
Ba chữ vô cùng đơn giản nhưng thành công ngăn chặn thật nhiều câu hỏi chưa kịp nói ra trong lòng Thẩm Ngao.
“ Chuyện lần này cảm ơn cậu” – Tạ Minh Triệt lôi kéo A Yên đứng dậy, “ Lần sau sẽ mời cậu ăn cơm”
“ Đừng, đừng để lần sau, chút nữa là đến giờ cơm tối rồi, chi bằng luon hôm nay đi”- Thẩm Ngao không muốn như vậy buông tha hắn , đứng lên nói.
Tạ Minh Triệt nhìn A Yên vùi đầu ăn điểm tâm bên cạnh , hắn trầm mặc một chút hỏi : “ Đói bụng sao?”
Động tác ăn điểm tâm của A Yên dừng lại một chút , giương mắt về phía hắn , có chút do dự.
Cô nên nói là đói hay không đói đây?
“ Cái đó…. Có thể đi ăn lẩu không?” – Cô chờ đợi mà nhìn hắn.
Hương thơm cay cay lần trước khiến cho A Yên mãi không quên , cô còn cố tình lên mạng tìm hiểu, hóa ra gọi là lẩu.
Bị cô nhìn một cách đầy mong chờ, Tạ Minh Triệt đương nhiên không thể từ chối vì thế hắn gật đầu : “ Được”
Thẩm Ngao ở bên cạnh lại một lần nữa bị sét đánh.
Thật ra hắn đã quyết tâm tối nay ăn một bữa cơm thanh đạm với Tạ Minh Triệt, bởi vì khẩu vị của Tạ Minh Triệt chính là thanh đạm.
Nhưng hắn thì không , quê hắn ở Xuyên Thục, đặc tính người Xuyên Thục không cay không vui , cho nên mỗi lần hắn ăn cơm cùng Tạ Minh Triệt đều cảm thấy không có sức.
Thế nhưng Tạ Minh Triệt có thể tiếp thu lẩu….Thẩm Ngao cảm giác bản thân đang nằm mơ thật.
A Yên không có chú ý tới biểu tình của Thẩm Ngao , cô nghe thấy hắn đáp ứng liền nhào vào ngực hắn , ôm vòng eo thon chắc cọ cọ.
Mặc dù mấy hôm nay bị cô ôm lấy nhiều lần nhưng Tạ Minh Triệt vẫn khó tránh khỏi việc cứng đờ cơ thể.
Tóm lại vẫn có chút không quen.
Nhưng cũng không đẩy cô ra.
“…..” – Thẩm Ngao muốn tự chọc mù hai mắt.
Cái này không phải sự thật đúng không???
Thời điểm ba người ngồi tại quán lẩu, A Yên ngửi hương vị bốc lên từ đáy nổi không khỏi nuốt nuốt nước miếng, tay cầm sẵn đũa, hiển nhiên đã gấp không chịu được.
Biết cô thích ăn thịt bò , Tạ Minh Triệt liền thả một miếng thịt bò nhúng trước cho cô, chấm chấm vào bát nước chấm nhỏ sau đó thấp giọng nói : “ Hơi nóng đấy , ăn cẩn thận”
“Dạ” – A Yên dùng sức gật đầu , cười với hắn.
Cắn một miếng thịt bò , vẫn còn hơi nóng nhưng mà hương vị cay lưu lại trong khoang miệng còn thêm chút tê tê.
Ăn ngon quá đi!
Cặp mắt của A Yên nở rộ ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Ngao một gắp lại một gắp mà ăn món lẩu yêu thích nhất của mình nhưng lại cảm thấy không có tư vị gì , hắn vẫn luôn yên lặng nhìn Tạ Minh Triệt ở phía đối diện hắn gắp đồ ăn cho cô bé bên người, quả thực là khác xa với khối băng ngàn năm trước kia, giống như hai người.
Tuy rằng biểu tình trên mặt hắn không có gì khác so với ngày thường nhưng chung quy ở nơi đáy mắt đã ôn nhu hơn không ít.
Thẩm Ngao nhìn nhìn , hắn cắn chiếc đũa bỗng nhiên nở nụ cười.
Như vậy thực sự không tồi.
Hắn bỗng nhiên suy nghĩ mông lung.
Hắn làm bạn với Tạ Minh Triệt mười mấy năm , người này thoạt nhiìn đối xử với người khác lạnh nhạt nhưng kì thật hắn không bạc bẽo như người ngoài suy nghĩ, hắn đối xử với bạn bè và người quan trọng của hắn không giống người khác.
Nhưng mà chung quy người có thể đi vào lòng hắn là quá ít. Nhiều năm đi qua hắn thủy chung đều bị hãm vào một cái ác mộng, không có cách nào thoát ra.
Việc đó Thẩm Ngao rất rõ ràng.
Có lẽ cô gái nhỏ này sẽ trở thành sự trợ giúp cho hắn.
Thẩm Ngao luôn mong muốn hắn có thể tốt hơn , hiện tại xem ra có lẽ sự việc đang phát triển theo phương hướng tốt lên.
A Yên chưa từng ăn qua đồ cay như vậy , nhưng mà tê cay nóng , rồi lại khiến cho cô muốn ngừng không được.
Miệng lưỡi cay đến ửng đỏ, hốc mắt cũng có chút ướt nhưng cô lại luyến tiếc không muốn buông đũa.
Ta Minh Triêt gần như không động đũa , thấy cô bị cay liền đẩy ly nước tới.
“ Minh Triệt , gần đây lão già nhà cậu chắc là rất gấp đấy nhỉ ?” Thẩm Ngao vừa ăn vừa hỏi.
Tạ Minh Triệt ngừng lại một chút , đưa mắt nhìn về hắn nhưng muốn hỏi.
“ Cậu không biết sao?” – Thẩm Ngao buông đũa, ban đầu đúng là có chút kinh ngạc nhưng sau đó nghĩ đến thái độ của lão già kia đối với Tạ Minh Triệt thì không cảm thấy kì quái – “ Cũng phải , thái độ của ông ta..”
“ Tạ gia tổ chức một đại triển lãm nhưng hình như thiếu chút tài chính.” – Thẩm Ngao đem những chuyện mà mình nghe được trong nhà kể ra.
Hắn tiếp tục nói : “ Nghe nói em trai cậu gần đây bại không ít tiền , lão già nhà cậu tự lấy tiền túi bỏ ra để bổ sung vào cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.