Chương 62: Lại Đánh Mặt Rồi
Yên Vũ Phương Đinh
02/06/2022
CHƯƠNG 62: LẠI ĐÁNH MẶT RỒI
Editor: Luna Huang
Chu gia quyết định chủ ý, muốn mượn chuyện cầm đồ cưới, hung hăng đá Mục gia một cước, nên một đường đi qua hận không thể nhiễu ba vòng kinh thành, để tất cả bách tính đều biết chuyện này.
Sau đó, Ngô thị mang theo Chu Ngọc Nghiên mỉm cười đứng ở trước cửa Mục gia, cũng không có ý tứ vào phủ, muốn ồn ào to, làm sao có thể thiếu được bách tính xem náo nhiệt?
Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu hiểu ý đồng thời đi tới cửa, nhìn thấy Ngô thị lộ ra thần sắc tự tiếu phi tiếu: “Ngô phu nhân quang lâm hàn xá, có cái gì chỉ giáo?”
Khóe môi Ngô thị mang theo tiếu ý, nhãn thần lại lạnh đến triệt để: “Vệ quốc công hữu lễ, trước bởi vì chuyển của hai tiểu bối huyên đến hai nhà có chút không thoải mái, ta cũng nghĩ cô nãi nãi Mục gia các ngươi cực kỳ không thích ta và Ngọc Nghiên, nên thẳng thắn không đến quý phủ quấy rầy.”
“Trách không được phu nhân đứng ở cửa, tùy ý người khác xem náo nhiệt.”
Mục Thiên Trù liếc nhìn càng ngày càng nhiều bách tính, trong lòng nhẫn đến càng phát ra khổ cực, chờ đến lúc mất mặt, Ngô phu nhân và Chu Ngọc Nghiên chẳng lẽ khóc tại chỗ sao?
Hứa Vân Noãn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội vô giúp vui, khẩn cản mạn cản đi tới, thấy Ngô phu nhân đang để người mở cái rương.
Ngô phu nhân ôm lấy khóe môi đỏ bừng, quay đầu nói cho Chu Ngọc Nghiên biết: “Ngọc Nghiên, chuyện này cũng là ngươi nói đi.”
Chu Ngọc Nghiên mỉm cười gật đầu: “Vệ quốc công, nghe nói thời gian trước bạc Mục gia khó có thể quay vòng, nên người cầm đồ cưới của lão phu nhân, sau khi ta biết trong lòng có chút lo lắng.,, Mục Trần Tiêu vô tình, ta lại niệm vài phần tình ý, nên hảo tâm chuộc lại số đồ cưới này, thỉnh vệ quốc công hảo hảo kiểm lại một chút, nhìn có sai lầm hay không. Dù sao cũng là đồ cưới của lão phu nhân, nàng đã mất nhiều năm, nếu là biết được người đem đồ cưới của nàng cầm đi, không biết có bao nhiêu thương tâm ở dưới đó!”
Thanh âm của Chu Ngọc Nghiên trong trẻo, bách tính vây xem phía sau nghe nhất thanh nhị sở, không khỏi nghị luận ầm ỉ.
“Đường đường vệ quốc công, dĩ nhiên nghèo đến cầm đồ cưới của phu nhân mình để sống sao?”
“Cầm đồ cưới của nương tử mình, đó với ăn bám có gì khác nhau?”
“Ai nói không phải chứ? Đều nói bách tính phổ thông chúng ta khổ sở, xem ra đây là mọi nhà đều có một quyển kinh có đọc.”
Vọng Thư Uyển.com
Tiếng nghị luận xen lẫn cười nhạo, mọi người đều dùng ánh mắt khác nhau rơi vào trên người của Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu.
Hứa Vân Noãn vừa xuất hiện, thần sắc của Chu Ngọc Nghiên liền không khỏi hiện lên hận ý tràn đầy.
“Ta nói là ai, buổi sáng ngăn ở cửa Mục gia, nguyên lai là Ngô phu nhân và Chu tiểu thư, xem ra hai vị còn có chút tự mình hiểu lấy, biết cửa Mục gia ta khó vào, đơn giản đứng ở ngoài cửa, như vậy cũng sẽ không mất mặt.”
Sắc mặt của Ngô thị tái xanh, Chu Ngọc Nghiên nhịn không được cãi lại: “Ngươi sao lại không biết tốt xấu? Chẳng lẽ Mục gia đều hạng người vong ân phụ nghĩa như thế này? Hôm nay ta đưa đồ cưới của lão phu nhân Mục gia về, lẽ nào ngươi không nên nói tiếng cám ơn với ta sao?”
“Muốn nói với ngươi tiếng cám ơn không khó, chỉ sợ ngươi không nhận nổi.”
“Không muốn nói còn mượn cớ nhiều như vậy, quả thật là giả nhân giả nghĩa, ta trái lại đã quên, Tứ Quý các của ngươi kiếm không ít bạc đi, thế nào không xuất ra một ít giúp đỡ, giúp đỡ Mục gia? Dĩ nhiên để Mục gia kháo đồ cưới của lão phu nhân để sống, hành vi lãnh huyết như ngươi, lẽ nào sẽ không sợ vệ quốc công và Mục tướng quân lạnh tâm sao?”
Nói xong một đống lời, Chu Ngọc Nghiên chỉ cảm thấy vui sướng không gì sánh được, nàng đã sớm muốn hung hăng mắng Hứa Vân Noãn một bữa, hôm nay tìm được cớ, nói xong lời lẽ đầy chính nghĩa.
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, phá lệ ghét bỏ liếc Chu Ngọc Nghiên một mắt: “Bản lĩnh tự nói của ngươi học ở đâu thế? Làm Chu gia tiểu thư thực tại ủy khuất ngươi, ngươi hẳn là nên đi làm trạng sư đi, nói không chừng còn có thể danh thùy sử sách, dù sao người nói đen thành trắng như ngươi vậy cũng không nhiều.”
Chu Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng, tự mình tiến lên xốc hai cái rương lên: “Ngoài miệng ngươi không thừa nhận cũng không vội, nhưng xác xác thật thật xuất từ Mục gia, mặt trên còn có chữ. Vệ quốc công đại nhân sẽ không ngay cả đồ cưới của vong thê mình cũng không nhận ra chứ?”
Mục Thiên Trù đi xuống bậc thang, thần sắc nghiêm túc cầm lấy đồ vật bên trong tỉ mỉ quan sát, sau một lát mi tâm nhíu chặt hồi đáp: “Đồ vật bên trong rất giống đồ cưới của phu nhân ta, bất quá lại không phải xuất từ Mục gia chúng ta.”
Ngô thị hơi biến sắc mặt: “Quốc công gia, Mục gia từ trước trọng tình trọng nghĩa, ngươi không sẽ vì bảo toàn danh tiếng, cố ý không thừa nhận chứ?”
“Phải chính là phải, không phải thì là không phải, Ngô phu nhân vì sao chắc chắc mấy thứ này nhất định xuất từ Mục gia như vậy?”
Vọng Thư Uyển.com
“Chưởng quỹ cầm đồ chính mồm thừa nhận, những đồ cưới này là Chu quản gia tự mình mang đến đó, ta hảo ý chuộc về trả lại cho ngươi, không nghĩ tới còn bị các ngươi nghi kỵ. Xem ra lúc trước ta thối hôn là đúng rồi, người vong ân phụ nghĩa, không niệm tình xưa như vậy, Ngọc Nghiên gả đến cũng sẽ không có ngày tốt gì. Chúng ta vốn có không phải là vì để Mục gia cảm ơn, quốc công gia không muốn thừa nhận coi như thôi, đồ đặt ở đây, các ngươi nguyện ý nhận thì nhân, muốn ném thì ném, mẫu nữ chúng ta về trước.”
Ngô thị nói xong, trực tiếp mang theo Chu Ngọc Nghiên liền đi đến xe ngựa sau lưng, Mục gia cầm đồ cưới nhất định sẽ trở thành trò cười trong kinh thành, mục đích của các nàng đã đạt thành, tự nhiên không muốn lại nhìn thấy sắc mặt của Hứa Vân Noãn nữa.
“Đứng lại!” Hứa Vân Noãn lên tiếng nói rằng, “Thực sự là nghĩ không ra, Chu gia không coi ai ra gì thì thôi, hôm nay còn bịa đặt sinh sự. Nếu như thời gian trước, ca ca giao đồ cưới của tẩu tử cho ta, còn thật không biết có bao nhiêu người sẽ bị lời này của các ngươi gạt! Mộ Vũ, Hàn Yên, đến khố phòng nâng hai cái rương ra đây, ta còn không tin, thật có người nói đen thành trắng.”
Ngô thị bước lên thì chân bị trợt, thiếu chút nữa ngã ở trên xe ngựa: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Hứa Vân Noãn cười không ra tiếng, tùy ý Ngô thị suy đoán ở trong lòng.
Rất nhanh Mộ Vũ và Hàn Yên dời hai cái rương ra, sau đó bày ở cạnh cái rương Ngô thị mang tới.
Cái rương bị mở ra, lộ ra đồ trang sức bảo dưỡng tinh mỹ bên trong.
Bách tính vây xem ồ lên một mảnh, thế nào đồ trang sức trong cái rương tương tự như vậy?
Mục Thiên Trù thở dài một tiếng, có chút thương tiếc nhìn Chu Ngọc Nghiên một mắt: “Trước đây ngươi nháo phải gả cho tôn nhi ta Trần Tiêu, ta nghĩ đến ngươi cuồng dại một mảnh, cho nên liền khuyên tôn nhi tiếp thu ngươi, thành toàn nhân duyên hai người các ngươi, nhưng ngươi hài tử này… Quên đi, không nói cũng được. Thời gian trước, Chu quản gia đích xác đem đồ trang sức của phu nhân ta đi tiệm cầm đồ, bất quá không phải là vì đổi thành bạc, mà là nghe nói trong ngành cầm đồ có công tượng am hiểu tu bổ, bảo dưỡng đồ trang sức. Ta thỉnh công tượng bên trong đó giúp ta tu bổ bảo dưỡng đồ trang sức một lần, như vậy mới có thể đưa cho Vân Noãn.”
Hứa Vân Noãn cũng lộ ra vẻ vô cùng đau đớn: “Ca ca không cần thương tâm, nhân sinh trên đời, ai mà không lúc nhầm lẫn, hôm nay đánh bóng mắt là được, trước đây coi như mình mù đi. . .”
Chu Ngọc Nghiên thiếu kiên nhẫn kinh hô một tiếng: “Làm sao có thể có đồ trang sức tương tự như vậy! Các ngươi gạt người!”
Editor: Luna Huang
Chu gia quyết định chủ ý, muốn mượn chuyện cầm đồ cưới, hung hăng đá Mục gia một cước, nên một đường đi qua hận không thể nhiễu ba vòng kinh thành, để tất cả bách tính đều biết chuyện này.
Sau đó, Ngô thị mang theo Chu Ngọc Nghiên mỉm cười đứng ở trước cửa Mục gia, cũng không có ý tứ vào phủ, muốn ồn ào to, làm sao có thể thiếu được bách tính xem náo nhiệt?
Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu hiểu ý đồng thời đi tới cửa, nhìn thấy Ngô thị lộ ra thần sắc tự tiếu phi tiếu: “Ngô phu nhân quang lâm hàn xá, có cái gì chỉ giáo?”
Khóe môi Ngô thị mang theo tiếu ý, nhãn thần lại lạnh đến triệt để: “Vệ quốc công hữu lễ, trước bởi vì chuyển của hai tiểu bối huyên đến hai nhà có chút không thoải mái, ta cũng nghĩ cô nãi nãi Mục gia các ngươi cực kỳ không thích ta và Ngọc Nghiên, nên thẳng thắn không đến quý phủ quấy rầy.”
“Trách không được phu nhân đứng ở cửa, tùy ý người khác xem náo nhiệt.”
Mục Thiên Trù liếc nhìn càng ngày càng nhiều bách tính, trong lòng nhẫn đến càng phát ra khổ cực, chờ đến lúc mất mặt, Ngô phu nhân và Chu Ngọc Nghiên chẳng lẽ khóc tại chỗ sao?
Hứa Vân Noãn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội vô giúp vui, khẩn cản mạn cản đi tới, thấy Ngô phu nhân đang để người mở cái rương.
Ngô phu nhân ôm lấy khóe môi đỏ bừng, quay đầu nói cho Chu Ngọc Nghiên biết: “Ngọc Nghiên, chuyện này cũng là ngươi nói đi.”
Chu Ngọc Nghiên mỉm cười gật đầu: “Vệ quốc công, nghe nói thời gian trước bạc Mục gia khó có thể quay vòng, nên người cầm đồ cưới của lão phu nhân, sau khi ta biết trong lòng có chút lo lắng.,, Mục Trần Tiêu vô tình, ta lại niệm vài phần tình ý, nên hảo tâm chuộc lại số đồ cưới này, thỉnh vệ quốc công hảo hảo kiểm lại một chút, nhìn có sai lầm hay không. Dù sao cũng là đồ cưới của lão phu nhân, nàng đã mất nhiều năm, nếu là biết được người đem đồ cưới của nàng cầm đi, không biết có bao nhiêu thương tâm ở dưới đó!”
Thanh âm của Chu Ngọc Nghiên trong trẻo, bách tính vây xem phía sau nghe nhất thanh nhị sở, không khỏi nghị luận ầm ỉ.
“Đường đường vệ quốc công, dĩ nhiên nghèo đến cầm đồ cưới của phu nhân mình để sống sao?”
“Cầm đồ cưới của nương tử mình, đó với ăn bám có gì khác nhau?”
“Ai nói không phải chứ? Đều nói bách tính phổ thông chúng ta khổ sở, xem ra đây là mọi nhà đều có một quyển kinh có đọc.”
Vọng Thư Uyển.com
Tiếng nghị luận xen lẫn cười nhạo, mọi người đều dùng ánh mắt khác nhau rơi vào trên người của Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu.
Hứa Vân Noãn vừa xuất hiện, thần sắc của Chu Ngọc Nghiên liền không khỏi hiện lên hận ý tràn đầy.
“Ta nói là ai, buổi sáng ngăn ở cửa Mục gia, nguyên lai là Ngô phu nhân và Chu tiểu thư, xem ra hai vị còn có chút tự mình hiểu lấy, biết cửa Mục gia ta khó vào, đơn giản đứng ở ngoài cửa, như vậy cũng sẽ không mất mặt.”
Sắc mặt của Ngô thị tái xanh, Chu Ngọc Nghiên nhịn không được cãi lại: “Ngươi sao lại không biết tốt xấu? Chẳng lẽ Mục gia đều hạng người vong ân phụ nghĩa như thế này? Hôm nay ta đưa đồ cưới của lão phu nhân Mục gia về, lẽ nào ngươi không nên nói tiếng cám ơn với ta sao?”
“Muốn nói với ngươi tiếng cám ơn không khó, chỉ sợ ngươi không nhận nổi.”
“Không muốn nói còn mượn cớ nhiều như vậy, quả thật là giả nhân giả nghĩa, ta trái lại đã quên, Tứ Quý các của ngươi kiếm không ít bạc đi, thế nào không xuất ra một ít giúp đỡ, giúp đỡ Mục gia? Dĩ nhiên để Mục gia kháo đồ cưới của lão phu nhân để sống, hành vi lãnh huyết như ngươi, lẽ nào sẽ không sợ vệ quốc công và Mục tướng quân lạnh tâm sao?”
Nói xong một đống lời, Chu Ngọc Nghiên chỉ cảm thấy vui sướng không gì sánh được, nàng đã sớm muốn hung hăng mắng Hứa Vân Noãn một bữa, hôm nay tìm được cớ, nói xong lời lẽ đầy chính nghĩa.
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, phá lệ ghét bỏ liếc Chu Ngọc Nghiên một mắt: “Bản lĩnh tự nói của ngươi học ở đâu thế? Làm Chu gia tiểu thư thực tại ủy khuất ngươi, ngươi hẳn là nên đi làm trạng sư đi, nói không chừng còn có thể danh thùy sử sách, dù sao người nói đen thành trắng như ngươi vậy cũng không nhiều.”
Chu Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng, tự mình tiến lên xốc hai cái rương lên: “Ngoài miệng ngươi không thừa nhận cũng không vội, nhưng xác xác thật thật xuất từ Mục gia, mặt trên còn có chữ. Vệ quốc công đại nhân sẽ không ngay cả đồ cưới của vong thê mình cũng không nhận ra chứ?”
Mục Thiên Trù đi xuống bậc thang, thần sắc nghiêm túc cầm lấy đồ vật bên trong tỉ mỉ quan sát, sau một lát mi tâm nhíu chặt hồi đáp: “Đồ vật bên trong rất giống đồ cưới của phu nhân ta, bất quá lại không phải xuất từ Mục gia chúng ta.”
Ngô thị hơi biến sắc mặt: “Quốc công gia, Mục gia từ trước trọng tình trọng nghĩa, ngươi không sẽ vì bảo toàn danh tiếng, cố ý không thừa nhận chứ?”
“Phải chính là phải, không phải thì là không phải, Ngô phu nhân vì sao chắc chắc mấy thứ này nhất định xuất từ Mục gia như vậy?”
Vọng Thư Uyển.com
“Chưởng quỹ cầm đồ chính mồm thừa nhận, những đồ cưới này là Chu quản gia tự mình mang đến đó, ta hảo ý chuộc về trả lại cho ngươi, không nghĩ tới còn bị các ngươi nghi kỵ. Xem ra lúc trước ta thối hôn là đúng rồi, người vong ân phụ nghĩa, không niệm tình xưa như vậy, Ngọc Nghiên gả đến cũng sẽ không có ngày tốt gì. Chúng ta vốn có không phải là vì để Mục gia cảm ơn, quốc công gia không muốn thừa nhận coi như thôi, đồ đặt ở đây, các ngươi nguyện ý nhận thì nhân, muốn ném thì ném, mẫu nữ chúng ta về trước.”
Ngô thị nói xong, trực tiếp mang theo Chu Ngọc Nghiên liền đi đến xe ngựa sau lưng, Mục gia cầm đồ cưới nhất định sẽ trở thành trò cười trong kinh thành, mục đích của các nàng đã đạt thành, tự nhiên không muốn lại nhìn thấy sắc mặt của Hứa Vân Noãn nữa.
“Đứng lại!” Hứa Vân Noãn lên tiếng nói rằng, “Thực sự là nghĩ không ra, Chu gia không coi ai ra gì thì thôi, hôm nay còn bịa đặt sinh sự. Nếu như thời gian trước, ca ca giao đồ cưới của tẩu tử cho ta, còn thật không biết có bao nhiêu người sẽ bị lời này của các ngươi gạt! Mộ Vũ, Hàn Yên, đến khố phòng nâng hai cái rương ra đây, ta còn không tin, thật có người nói đen thành trắng.”
Ngô thị bước lên thì chân bị trợt, thiếu chút nữa ngã ở trên xe ngựa: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Hứa Vân Noãn cười không ra tiếng, tùy ý Ngô thị suy đoán ở trong lòng.
Rất nhanh Mộ Vũ và Hàn Yên dời hai cái rương ra, sau đó bày ở cạnh cái rương Ngô thị mang tới.
Cái rương bị mở ra, lộ ra đồ trang sức bảo dưỡng tinh mỹ bên trong.
Bách tính vây xem ồ lên một mảnh, thế nào đồ trang sức trong cái rương tương tự như vậy?
Mục Thiên Trù thở dài một tiếng, có chút thương tiếc nhìn Chu Ngọc Nghiên một mắt: “Trước đây ngươi nháo phải gả cho tôn nhi ta Trần Tiêu, ta nghĩ đến ngươi cuồng dại một mảnh, cho nên liền khuyên tôn nhi tiếp thu ngươi, thành toàn nhân duyên hai người các ngươi, nhưng ngươi hài tử này… Quên đi, không nói cũng được. Thời gian trước, Chu quản gia đích xác đem đồ trang sức của phu nhân ta đi tiệm cầm đồ, bất quá không phải là vì đổi thành bạc, mà là nghe nói trong ngành cầm đồ có công tượng am hiểu tu bổ, bảo dưỡng đồ trang sức. Ta thỉnh công tượng bên trong đó giúp ta tu bổ bảo dưỡng đồ trang sức một lần, như vậy mới có thể đưa cho Vân Noãn.”
Hứa Vân Noãn cũng lộ ra vẻ vô cùng đau đớn: “Ca ca không cần thương tâm, nhân sinh trên đời, ai mà không lúc nhầm lẫn, hôm nay đánh bóng mắt là được, trước đây coi như mình mù đi. . .”
Chu Ngọc Nghiên thiếu kiên nhẫn kinh hô một tiếng: “Làm sao có thể có đồ trang sức tương tự như vậy! Các ngươi gạt người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.