Chương 63: Thoáng Cái Bi Kịch
Yên Vũ Phương Đinh
02/06/2022
CHƯƠNG 63: THOÁNG CÁI BI KỊCH
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn xuy cười một tiếng: “Mới vừa rồi ngươi cũng nói, Tứ Quý các ta kiếm không ít bạc, như vậy Mục gia sao lại nghèo đến cầm đồ cưới của nữ tử sống qua ngày, đây cũng quá khoa trương rồi, Chu gia các ngươi mong người ta không tốt phải không?”
“Nhất định là các ngươi tính kế!”
“Lời nói này của ngươi thật buồn cười, Mục gia chúng ta an an sanh sanh bảo dưỡng đồ trang sức, cho tới bây giờ chưa có tuyên dương ra ngoài, thế nào chỉ có Chu gia các ngươi biết được tin tức? Còn nữa, trước như vậy của chúng ta huyên đến cứng ngắc, các ngươi còn có thể có lòng tốt chuộc lại đồ trang sức sao? Nếu Chu gia các ngươi thực sự nhớ tình cũ như vậy, như vậy Chu Ngọc Nghiên cũng sẽ không sau khi chân của Trần Tiêu tàn rồi, mấy lần tới cửa nhục nhã, bức bách từ hôn!”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn thanh lãnh thần sắc nghiêm túc, ánh mắt mơ hồ mang theo chèn ép làm cho Chu Ngọc Nghiên không khỏi co rúm lại lui về phía sau.
Mục Trần Tiêu lạnh giọng mở miệng: “Ngô phu nhân, Chu tiểu thư, chuyện này Mục gia ta coi như chưa từng xảy ra, sau này chúng ta cầu với cầu đường với đường, nước giếng không phạm nước sông, còn thỉnh các ngươi không nên thời khắc nhìn chằm chằm Mục gia. Mang theo đống được cho là đồ cưới này, mời các ngươi từ đâu tới thì về nơi đó đi.”
“Vẫn là tôn nhi khoan dung rộng lượng, mặc dù người khác đều muốn mượn việc này đạp trên đầu của ngươi, ngươi còn có thể khoan dung không truy cứu.” Hứa Vân Noãn thở dài một tiếng, “Ngươi chính là quá mức thiện lương, cho nên mới nhiều lần bị người khi dễ, mà thôi, ngươi nói không truy cứu liền không truy cứu. Vốn còn muốn đến Kinh Triệu phủ, thỉnh Ngụy đại nhân đi qua chủ trì công đạo!”
Chu Ngọc Nghiên tức giận đến ngón tay run run, đang muốn quát mắng Hứa Vân Noãn, lại bị Ngô thị kéo lại tay.
“Nguyên lai đúng là một hồi hiểu lầm, thực sự là nghĩ không ra, người cầm đồ dĩ nhiên phỏng chế đồ cưới của lão phu nhân Mục gia, quay đầu lại ta liền để người đi hỏi một chút, bọn họ đến tột cùng vì sao làm thế, chúng ta cáo từ trước.”
Ngô thị đồng dạng tức giận đến đau gan, nhưng bây giờ mặt đã bị đánh sưng lên, dây dưa tiếp, một kiện nội khố cuối cùng cũng sẽ bị Hứa Vân Noãn kéo xuống.
Mục Thiên Trù lãnh đạm gật đầu: “Đi thong thả không tiễn.”
Bách tính vây xem nhìn thấy cảm thấy mỹ mãn, mãi cho đến khi xe ngựa của Ngô phu nhân ly khai một lúc lâu mới dần dần tan hết.
Về tới đại sảnh, Mục Thiên Trù nhịn không được cười to hai tiếng, chỉ cảm thấy khẩu uất khí tích lũy bao lâu với Chu gia rốt cục phun ra được rồi: “Chu gia lần này ăn trộm gà bất thành còn mất nắm thóc, sau khi trở về Chu Chí còn không giận điên lên sao?”
Mục Trần Tiêu nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, tiệm cầm đồ bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Chu gia ở Mục gia bên này bị chọc giận, không thể đẩy lửa giận sang tiệm cầm đồ được.
“Tiền chưởng quỹ đã sớm nói với bên kia rồi, thời gian Chu gia đi mua mấy thứ đó, họ sống chết không bán, còn dáng dấp có ẩn tình khác, Chu gia cho rằng đồ trang sức là đồ cưới của tẩu tử, liền cảm thấy biểu hiện của chưởng quỹ của tiệm cầm đồ đúng là bình thường. Nếu như Chu gia đi tìm, chưởng quỹ bên đó cũng có lí do thoái thác, dù sao, đồ cưới này cũng là Chu gia ép muam điều này có thể oán ai?
Vọng Thư Uyển.com
“Tiệm cầm đồ bên kia không có quyền không có thế…”
Hứa Vân Noãn khẽ cười một tiếng: “Ngươi đây có thể đã đoán sai rồi, mặt tiền của tiệm phổ thông, nhưng trên thực tế sản nghiệp của Đoan vương điện hạ.”
“Đại hoàng tử?” Mục Trần Tiêu có chút kinh ngạc.
“Ta cũng không nghĩ tới, mới biết được tin tức này, vẫn là Tiền chưởng quỹ và bên kia tiếp xúc, chưởng quỹ bên đó tự mình thổ lộ.”
Mục Thiên Trù cười ha ha một tiếng: “Cứ yên tâm đi, Chu gia Chu gia không đi tìm phiền phức cho bên đó thì tốt, nếu là ỷ thế hiếp người, sợ cũng bị đính đâm cho bể đầu chảy máu!”
Trên xe ngựa, Chu Ngọc Nghiên tức giận đến xé khăn trong tay.
Nghĩ đến lúc Hứa Vân Noãn châm chọc nàng, nàng liền hận đến trong lòng chảy máu.
Dọc theo đường đi bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng nghị luận của bách tính vang lên, càng giống như từng cái tát, vỗ vào trên mặt mẫu nữ Ngô thị.
Bên ngoài nhiều người nhiều miệng, mẫu nữ hai người không dám nói lời nào, thẳng đến trở về phủ, tức giận trực tiếp ném hai trà trản. Mặt Ngô thị trầm như nước: “Tại sao có thể như vậy!”
Chu Ngọc Nghiên hận hận mài răng: “Hứa Vân Noãn chính là một tảo bả tinh, từ nàng đi tới kinh thành, Chu gia chúng ta liền mọi chuyện không như ý!”
“Chớ chỉ nói nàng, còn bản thân ngươi nữa! Ngươi không phải nói tin tức này vạn vô nhất thất sao?? Làm sao sẽ sai lầm ngay lúc cuối chứ?”
Nhìn thấy thần sắc của Ngô thị nghiêm khắc, trong lòng Chu Ngọc Nghiên hốt hoảng, liền vội vàng đem bán đứng Thẩm Vân Sơ: “Là Thẩm Vân Sơ nói cho ta biết! Mua đồ cưới đưa về cũng là chủ ý của nàng ta!”
“Thẩm Vân Sơ cũng không phải loài chim tốt gì! Ỷ vào quan hệ tốt với Đoan vương điện hạ, bày là làm ra một bộ dáng dấp thanh lãnh xuất trần, nếu là không có tầng quan hệ với Đoan vương, ngươi xem trong kinh thành có mấy người sẽ để ý đến nàng.” Nghĩ đến mất mặt hôm nay, Ngô thị tức giận đến cả người run run.
“Mẫu thân, đều do nữ nhi không tốt, ta không nên cả tin vào lời của Thẩm Vân Sơ.”
“Mang theo người, chúng ta đi tìm chưởng quỹ tiệm cầm đồ tính sổ! Bọn họ phỏng chế đồ cưới của Mục gia, tất nhiên rắp tâm bất lương! Chúng ta mất mặtở Mục gia, thế nào đều phải nghĩ biện pháp đòi lại ở nơi khác.”
“Vâng.”
“Vâng cái gì mà vâng!” Chu Chí nổi giận đùng đùng đi tới, nhìn thấy Chu Ngọc Nghiên, giơ tay lên một cái tát đánh tới, “Vật không thành khí!”
Ngô thị kinh hô một tiếng, liền vội vàng tiến lên bảo vệ nữ nhi nhà mình: “Lão gia giận cái gì, cũng không có thể phát tiết trên người nữ nhi mình nha!”
Sắc mặt Chu Chí tái xanh: “Không riêng chỉ là Chu Ngọc Nghiên, còn có cả ngươi, từng người một đều quá ngu xuẩn! Bị người Thẩm gia dùng làm thương mà sai khiến, còn ở nơi này dương dương tự đắc!”
Chu Ngọc Nghiên bụm mặt khóc lợi hại: “Ta cũng không nghĩ tới Thẩm Vân Sơ dĩ nhiên lại hại ta!”
“Hôm nay danh tiếng của ngươi bị hủy hơn phân nửa, mà nàng lại sắp trở thành Đoan vương phi tương lai, đừng nói đạp người một cước, chính là trực tiếp trét bùn trên mặt ngươi, ngươi cũng vui vẻ chào đón nàng!”
Vọng Thư Uyển.com
Ngô thị sợ Chu Ngọc Nghiên nói bậy rước lấy không hài lòng của Chu Chí nữa, vội vã xen vào nói: “Lão gia, lúc này lúc này cũng không thể hoàn toàn trách Nghiên nhi, ai có thể nghĩ tới tiệm cầm đồ. . .”
“Đừng nhắc đến tiệm cầm đồ nữa, chuyện lần này xem như Chu gia chúng ta thua thiệt.”
“Vì sao lại thế? Không đối phó được Mục gia? Chẳng lẽ còn không thu thập được một tiệm cầm đồ sao?”
“Ngươi thật đúng là không thu thập được!” Chu Chí hung tợn một mắt trừng qua đó, “Chủ tử sau lưng tiệm cầm đồ là Đoan vương!”
Cái gì?
Ngô thị trợn to hai mắt, một lát sau đó, sắc mặt tái nhợt ngồi về ghế.
“Nói không chính xác chuyện lần này chính là Đoan vương trút giận cho Mục Trần Tiêu, cho nên mới để chưởng quỹ tiệm cầm đồ phỏng chế đồ trang sức của Mục gia. . .”
“Chớ nhắc đến vì sao, cái này chúng ta ăn chắc thua thiệt rồi. Mẫu nữ các ngươi không nên xuất phủ trong đoạn thời gian này, chờ chuyện triệt để qua đi mới nói.”
“Lão gia, Nghiên nhi đã cập kê, thanh danh phải mau lấy lại, nếu không thì, thân sự của nàng triệt để bị hủy rồi. . .”
“Nháo thành bộ dáng như vậy, trong kinh thành còn có gia đình nào dám lấy nàng?” Chu Chí lắc lắc ống tay áo, thần sắc thập phần lạnh lùng.
Chu Ngọc Nghiên khóc càng thêm thương tâm.
“Khóc cái gì mà khóc!” Chu Chí nghe rồi tâm phiền, trực tiếp quát lạnh một tiếng, “Sớm biết thế thì nên trói ngươi lại nhốt trong phủ,, ngươi làm ầm ĩ chung quanh! Trước đây vài lần bảo ngươi phải nhẫn nại, không nên trực tiếp nháo để Mục gia từ hôn, nhưng ngươi lại cứ không nghe! Hôm nay tốt rồi, danh tiếng hủy hết, còn để Chu gia liên lụy theo ngươi, đắc ý không?”
Chu Ngọc Nghiên phác thông một tiếng quỳ trên mặt đất: “Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, còn thỉnh phụ thân nhất định phải giúp nữ nhi một tay. Nếu như người cũng không quản ta, đơn giản ta tìm một am ni cô, cạo trọc làm ni cô!”
“Vậy ngươi đi đi! Không có ngươi, Chu gia càng bớt lo.”
(Luna: haha thích câu này ghê)
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn xuy cười một tiếng: “Mới vừa rồi ngươi cũng nói, Tứ Quý các ta kiếm không ít bạc, như vậy Mục gia sao lại nghèo đến cầm đồ cưới của nữ tử sống qua ngày, đây cũng quá khoa trương rồi, Chu gia các ngươi mong người ta không tốt phải không?”
“Nhất định là các ngươi tính kế!”
“Lời nói này của ngươi thật buồn cười, Mục gia chúng ta an an sanh sanh bảo dưỡng đồ trang sức, cho tới bây giờ chưa có tuyên dương ra ngoài, thế nào chỉ có Chu gia các ngươi biết được tin tức? Còn nữa, trước như vậy của chúng ta huyên đến cứng ngắc, các ngươi còn có thể có lòng tốt chuộc lại đồ trang sức sao? Nếu Chu gia các ngươi thực sự nhớ tình cũ như vậy, như vậy Chu Ngọc Nghiên cũng sẽ không sau khi chân của Trần Tiêu tàn rồi, mấy lần tới cửa nhục nhã, bức bách từ hôn!”
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn thanh lãnh thần sắc nghiêm túc, ánh mắt mơ hồ mang theo chèn ép làm cho Chu Ngọc Nghiên không khỏi co rúm lại lui về phía sau.
Mục Trần Tiêu lạnh giọng mở miệng: “Ngô phu nhân, Chu tiểu thư, chuyện này Mục gia ta coi như chưa từng xảy ra, sau này chúng ta cầu với cầu đường với đường, nước giếng không phạm nước sông, còn thỉnh các ngươi không nên thời khắc nhìn chằm chằm Mục gia. Mang theo đống được cho là đồ cưới này, mời các ngươi từ đâu tới thì về nơi đó đi.”
“Vẫn là tôn nhi khoan dung rộng lượng, mặc dù người khác đều muốn mượn việc này đạp trên đầu của ngươi, ngươi còn có thể khoan dung không truy cứu.” Hứa Vân Noãn thở dài một tiếng, “Ngươi chính là quá mức thiện lương, cho nên mới nhiều lần bị người khi dễ, mà thôi, ngươi nói không truy cứu liền không truy cứu. Vốn còn muốn đến Kinh Triệu phủ, thỉnh Ngụy đại nhân đi qua chủ trì công đạo!”
Chu Ngọc Nghiên tức giận đến ngón tay run run, đang muốn quát mắng Hứa Vân Noãn, lại bị Ngô thị kéo lại tay.
“Nguyên lai đúng là một hồi hiểu lầm, thực sự là nghĩ không ra, người cầm đồ dĩ nhiên phỏng chế đồ cưới của lão phu nhân Mục gia, quay đầu lại ta liền để người đi hỏi một chút, bọn họ đến tột cùng vì sao làm thế, chúng ta cáo từ trước.”
Ngô thị đồng dạng tức giận đến đau gan, nhưng bây giờ mặt đã bị đánh sưng lên, dây dưa tiếp, một kiện nội khố cuối cùng cũng sẽ bị Hứa Vân Noãn kéo xuống.
Mục Thiên Trù lãnh đạm gật đầu: “Đi thong thả không tiễn.”
Bách tính vây xem nhìn thấy cảm thấy mỹ mãn, mãi cho đến khi xe ngựa của Ngô phu nhân ly khai một lúc lâu mới dần dần tan hết.
Về tới đại sảnh, Mục Thiên Trù nhịn không được cười to hai tiếng, chỉ cảm thấy khẩu uất khí tích lũy bao lâu với Chu gia rốt cục phun ra được rồi: “Chu gia lần này ăn trộm gà bất thành còn mất nắm thóc, sau khi trở về Chu Chí còn không giận điên lên sao?”
Mục Trần Tiêu nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi, tiệm cầm đồ bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Chu gia ở Mục gia bên này bị chọc giận, không thể đẩy lửa giận sang tiệm cầm đồ được.
“Tiền chưởng quỹ đã sớm nói với bên kia rồi, thời gian Chu gia đi mua mấy thứ đó, họ sống chết không bán, còn dáng dấp có ẩn tình khác, Chu gia cho rằng đồ trang sức là đồ cưới của tẩu tử, liền cảm thấy biểu hiện của chưởng quỹ của tiệm cầm đồ đúng là bình thường. Nếu như Chu gia đi tìm, chưởng quỹ bên đó cũng có lí do thoái thác, dù sao, đồ cưới này cũng là Chu gia ép muam điều này có thể oán ai?
Vọng Thư Uyển.com
“Tiệm cầm đồ bên kia không có quyền không có thế…”
Hứa Vân Noãn khẽ cười một tiếng: “Ngươi đây có thể đã đoán sai rồi, mặt tiền của tiệm phổ thông, nhưng trên thực tế sản nghiệp của Đoan vương điện hạ.”
“Đại hoàng tử?” Mục Trần Tiêu có chút kinh ngạc.
“Ta cũng không nghĩ tới, mới biết được tin tức này, vẫn là Tiền chưởng quỹ và bên kia tiếp xúc, chưởng quỹ bên đó tự mình thổ lộ.”
Mục Thiên Trù cười ha ha một tiếng: “Cứ yên tâm đi, Chu gia Chu gia không đi tìm phiền phức cho bên đó thì tốt, nếu là ỷ thế hiếp người, sợ cũng bị đính đâm cho bể đầu chảy máu!”
Trên xe ngựa, Chu Ngọc Nghiên tức giận đến xé khăn trong tay.
Nghĩ đến lúc Hứa Vân Noãn châm chọc nàng, nàng liền hận đến trong lòng chảy máu.
Dọc theo đường đi bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng nghị luận của bách tính vang lên, càng giống như từng cái tát, vỗ vào trên mặt mẫu nữ Ngô thị.
Bên ngoài nhiều người nhiều miệng, mẫu nữ hai người không dám nói lời nào, thẳng đến trở về phủ, tức giận trực tiếp ném hai trà trản. Mặt Ngô thị trầm như nước: “Tại sao có thể như vậy!”
Chu Ngọc Nghiên hận hận mài răng: “Hứa Vân Noãn chính là một tảo bả tinh, từ nàng đi tới kinh thành, Chu gia chúng ta liền mọi chuyện không như ý!”
“Chớ chỉ nói nàng, còn bản thân ngươi nữa! Ngươi không phải nói tin tức này vạn vô nhất thất sao?? Làm sao sẽ sai lầm ngay lúc cuối chứ?”
Nhìn thấy thần sắc của Ngô thị nghiêm khắc, trong lòng Chu Ngọc Nghiên hốt hoảng, liền vội vàng đem bán đứng Thẩm Vân Sơ: “Là Thẩm Vân Sơ nói cho ta biết! Mua đồ cưới đưa về cũng là chủ ý của nàng ta!”
“Thẩm Vân Sơ cũng không phải loài chim tốt gì! Ỷ vào quan hệ tốt với Đoan vương điện hạ, bày là làm ra một bộ dáng dấp thanh lãnh xuất trần, nếu là không có tầng quan hệ với Đoan vương, ngươi xem trong kinh thành có mấy người sẽ để ý đến nàng.” Nghĩ đến mất mặt hôm nay, Ngô thị tức giận đến cả người run run.
“Mẫu thân, đều do nữ nhi không tốt, ta không nên cả tin vào lời của Thẩm Vân Sơ.”
“Mang theo người, chúng ta đi tìm chưởng quỹ tiệm cầm đồ tính sổ! Bọn họ phỏng chế đồ cưới của Mục gia, tất nhiên rắp tâm bất lương! Chúng ta mất mặtở Mục gia, thế nào đều phải nghĩ biện pháp đòi lại ở nơi khác.”
“Vâng.”
“Vâng cái gì mà vâng!” Chu Chí nổi giận đùng đùng đi tới, nhìn thấy Chu Ngọc Nghiên, giơ tay lên một cái tát đánh tới, “Vật không thành khí!”
Ngô thị kinh hô một tiếng, liền vội vàng tiến lên bảo vệ nữ nhi nhà mình: “Lão gia giận cái gì, cũng không có thể phát tiết trên người nữ nhi mình nha!”
Sắc mặt Chu Chí tái xanh: “Không riêng chỉ là Chu Ngọc Nghiên, còn có cả ngươi, từng người một đều quá ngu xuẩn! Bị người Thẩm gia dùng làm thương mà sai khiến, còn ở nơi này dương dương tự đắc!”
Chu Ngọc Nghiên bụm mặt khóc lợi hại: “Ta cũng không nghĩ tới Thẩm Vân Sơ dĩ nhiên lại hại ta!”
“Hôm nay danh tiếng của ngươi bị hủy hơn phân nửa, mà nàng lại sắp trở thành Đoan vương phi tương lai, đừng nói đạp người một cước, chính là trực tiếp trét bùn trên mặt ngươi, ngươi cũng vui vẻ chào đón nàng!”
Vọng Thư Uyển.com
Ngô thị sợ Chu Ngọc Nghiên nói bậy rước lấy không hài lòng của Chu Chí nữa, vội vã xen vào nói: “Lão gia, lúc này lúc này cũng không thể hoàn toàn trách Nghiên nhi, ai có thể nghĩ tới tiệm cầm đồ. . .”
“Đừng nhắc đến tiệm cầm đồ nữa, chuyện lần này xem như Chu gia chúng ta thua thiệt.”
“Vì sao lại thế? Không đối phó được Mục gia? Chẳng lẽ còn không thu thập được một tiệm cầm đồ sao?”
“Ngươi thật đúng là không thu thập được!” Chu Chí hung tợn một mắt trừng qua đó, “Chủ tử sau lưng tiệm cầm đồ là Đoan vương!”
Cái gì?
Ngô thị trợn to hai mắt, một lát sau đó, sắc mặt tái nhợt ngồi về ghế.
“Nói không chính xác chuyện lần này chính là Đoan vương trút giận cho Mục Trần Tiêu, cho nên mới để chưởng quỹ tiệm cầm đồ phỏng chế đồ trang sức của Mục gia. . .”
“Chớ nhắc đến vì sao, cái này chúng ta ăn chắc thua thiệt rồi. Mẫu nữ các ngươi không nên xuất phủ trong đoạn thời gian này, chờ chuyện triệt để qua đi mới nói.”
“Lão gia, Nghiên nhi đã cập kê, thanh danh phải mau lấy lại, nếu không thì, thân sự của nàng triệt để bị hủy rồi. . .”
“Nháo thành bộ dáng như vậy, trong kinh thành còn có gia đình nào dám lấy nàng?” Chu Chí lắc lắc ống tay áo, thần sắc thập phần lạnh lùng.
Chu Ngọc Nghiên khóc càng thêm thương tâm.
“Khóc cái gì mà khóc!” Chu Chí nghe rồi tâm phiền, trực tiếp quát lạnh một tiếng, “Sớm biết thế thì nên trói ngươi lại nhốt trong phủ,, ngươi làm ầm ĩ chung quanh! Trước đây vài lần bảo ngươi phải nhẫn nại, không nên trực tiếp nháo để Mục gia từ hôn, nhưng ngươi lại cứ không nghe! Hôm nay tốt rồi, danh tiếng hủy hết, còn để Chu gia liên lụy theo ngươi, đắc ý không?”
Chu Ngọc Nghiên phác thông một tiếng quỳ trên mặt đất: “Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, còn thỉnh phụ thân nhất định phải giúp nữ nhi một tay. Nếu như người cũng không quản ta, đơn giản ta tìm một am ni cô, cạo trọc làm ni cô!”
“Vậy ngươi đi đi! Không có ngươi, Chu gia càng bớt lo.”
(Luna: haha thích câu này ghê)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.