Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 512: Bảo điển vô song

Sa Mạc

28/06/2013

Gió thổi rất mạnh, Sở Hoan cảm giác trên người mình đầy mồ hôi, lại thử giật giật, lập tức thấy gân cốt đau đớn. Trên người dường như có vật gì đó chặn lại, rốt cuộc hắn phát hiện, trên người có một tầng cát dày phủ lên. Hắn khẽ lắc đầu, cát vàng lập tức bay tung tóe.

Sở Hoan giật mình, rốt cuộc hiểu được, mình trải qua đại nạn tuy không chết, nhưng đã bị trọng thương, da thịt tổn thương đối với Sở Hoan mà nói thì không đáng là gì, nhưng lúc này hắn biết xương cốt đã có vấn đề.

Hắn mơ hồ nhớ lại, đêm qua bị lốc xoáy cuốn đi, sau đó bị ném ra ngoài, có lẽ vì thế mà bị gãy xương, hơn nữa, cũng không phải chỉ một hai nơi.

Hắn nhớ rõ cơn lốc cuốn mình hôm qua cũng rất nhỏ, chính vì nhỏ nên tốc độ rất nhanh, chính mình không thể tránh thoát. Nhưng bây giờ ngồi nhớ lại, thấy may mắn vì bão cát không lớn, nếu là bạo phong, cuốn mình lên cao mười thước, sau đó ném xuống, nhất định mình nếu không phải bị chôn sống thì cũng ngã chết.

Hắn không biết mình đang ở đâu, bốn phía đều là mênh mông cát vàng. Đêm qua đại phong kéo tới, kỳ thật đã thay đổi hoàn toàn khung cảnh nơi này. Cồn cát trước kia bây giờ không còn chút bóng dáng, lại xuất hiện cồn cát mới. Chớ nói Sở Hoan lần đầu vào sa mạc, cho dù là người ở trong sa mạc hàng năm, trước sự biến đổi đột ngột và toàn diện như thế của trời đất cũng sẽ không thể nhận ra mình đang ở đâu.

Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, cát đang phủ trên người Sở Hoan cũng nóng dần lên. Sở Hoan biết hiện tại, quan trọng nhất không phải là xác định mình đang ở đâu, mà là mình không thể đứng dậy.

Xương cốt hắn bị thương nặng, động cũng không thể động, nếu không kịp thời nghĩ đối sách, không bao lâu sau sẽ bị chôi vùi trong sa mạc.

Không có thức ăn, hắn nhớ bên hông vẫn còn có túi nước, không biết còn ở đó hay không? Sở Hoan hít sâu một hơi, lại thử cử động cơ thể, cơn đau xé gan xé ruột lại truyền đi khắp cơ thể, phải là người phi thường may ra mới chịu đựng được. Sở Hoan cười khổ, thở dài, ngay cả động chân đứng lên cũng đau đớn không thể tả, xem ra mình đã gặp phiền toái lớn nhất rồi.

Hắn nhớ rõ tối hôm qua vì đuổi bắt hắc bào nhân, không biết chạy bao xa, hiện giờ hắc bào nhân không có tung tích, mình thì ở trong hoàn cảnh thế này, quả nhiên là khiến người ta dở khóc dở cười.

Nhớ rõ mình đêm qua khi bị gió lốc cuốn đi, Liễu Mị Nương cũng ở trong vòng xoáy đó. Chính mình lúc ấy không thể tránh kịp, lại không biết Liễu Mị Nương có thoát được không?

Bốn bề vắng lặng, trong sa mạc ít ai lui tới, hơn nữa, vô cùng mênh mông, nghĩ đến chuyện có người cứu viện dường như rất mong manh xa vời. Sở Hoan tin sứ đoán sẽ phái người đi tìm, nhưng mình ở cách xa sứ đoàn như thế, sứ đoàn có tìm được chỗ này hay không, hắn cũng không dám khẳng định.

Miệng hắn khát khô, thầm muốn uống nước, nhưng cơ thể bị vùi trong cát vàng, xương cốt bị thương, không thể nhúc nhích, trước mắt, chỉ một màu vàng của cát.

Hắn nhắm mắt lại. Trời càng lúc càng nắng nóng, Sở Hoan cũng không biết tình hình sứ đoàn hiện nay như thế nào. Nghĩ đến hắc bào nhân đột nhiên cướp Hắc Giao hầu không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh trước mắt, chính mình hiện tại còn cần người cứu, hơi đâu mà đi quan tâm việc khác.

- Không thể chờ chết như vậy được.

Sở hoan thấp giọng tự nói, toàn thân vẫn vô cùng đau đớn, mãi sau cổ mới hơi cử động được. Sở Hoan thở dài một tiếng, bất chợt nhớ đến một việc, ánh mắt sáng lên, lẩm bẩm:

- Long Tượng kinh, Phù Trần đạo.

Lúc này, bất chợt hắn nhớ đến bí thuật Long Tượng kinh mà La Đa truyền thụ cho mình.



Cho đến hôm nay, Sở Hoan cũng không rõ sự thần kỳ ảo diệu của Long Tượng kinh, nhưng hắn không thể phủ nhận Long Tượng kinh tuyệt đối là bảo điển (sách quý) vô song thiên hạ.

Có những lúc tu luyên Long Tượng kinh, Sở Hoan cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn không biết một bảo điển vô song như vậy, vì sao La Đa lại truyền thụ cho mình?

Hắn cũng từng hoài nghi La Đa không có hảo tâm, nhưng võ công của y cực kỳ cao, vượt xa hắn, nếu muốn gây khó dễ với mình, căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bảo điển Long Tượng mỗi lần tu luyện đều khiến toàn thân đau đớn, cũng là một lần khiến Sở Hoan nản chí, nhưng một khi đạt thành, cũng thật sự khiến người ta khó lòng dứt bỏ.

Chiếu Luân đạo giúp Sở Hoan có được sự cải thiện lớn về khí tức, bất kể có điều kiện hay không, khí tức của hắn vẫn điều hòa và ổn định. Trong cùng một hoàn cảnh, rất nhiều người bị ngộp thở, nhưng Sở Hoan vẫn cảm thấy hơi thở của mình thông thuận, hoàn toàn có thể thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt của sa mạc. Bởi vậy có thể giúp duy trì thể lực rất hiệu quả.

Cho dù Phù Trần đạo chưa đột phá được, nhưng mỗi lần tu luyện xong, Sở Hoan đều cảm thấy xương cốt của mình dường như có thay đổi. Rốt cuộc thay đổi gì hắn cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn là có sự khác biệt.

Lúc này toàn thân hắn đau nhức, có cảm giác còn bị trật khớp. Trong lúc đó chợt nhớ đến Phù Trần đạo của Long Tượng kinh dường như có chút tác dụng nào đó, Sở Hoan liền muốn lợi dụng Long Tượng kinh để giúp hồi phục cơ thể.

Mặc dù hắn có ý tưởng này, nhưng cũng hiểu tính khả thi không cao, xương cốt mình dẫu sao cũng đã bị thương tổn rất nặng, Phù Trần đạo cho đến nay vẫn chưa từng đột phá. Tuy rằng mỗi khi tu luyện vẫn cảm giác xương cốt có biến chuyển, nhưng hắn vẫn không dám tin Long Tượng kinh có khả năng khôi phục thương thế trong xương cốt. Chỉ có điều, Sở Hoan cũng không cầu khỏi hẳn, chỉ cầu giảm đau đớn, khiến mình có thể đứng lên là đã tạ ơn Trời Phật lắm rồi.

Long Tượng kinh có 320 khẩu quyết, Sở Hoang ghi nhớ trong lòng, thuộc làu làu, kỳ thật tu luyện Long Tượng kinh cũng không có quy định tư thế nào cả, bất kể là nằm ngồi thậm chí sấp quỳ, chỉ cần không có ai quấy rầy là có thể tu luyện. Phương pháp tu luyện này trên thực tế chính là vận khí ở đan điền lưu thông khắp các kinh mạch.

Kinh mạch cơ thể con người cực kỳ phức tạp, tu luyện khí tức, tất nhiên không hề đơn giản. Vô số phương pháp tu luyện khí tức kéo dài thời gian nhịn thở, đều là tiền nhân thông qua thực nghiệm mà có được. Nếu vận khí lung tung, một khi không cẩn thận có thể tẩu hỏa nhập ma, hủy hoại kinh mạch, bị tàn tật, thậm chí mất cả tính mạng.

Sở Hoan lúc này toàn thân bất động, bắt đầu dựa vào khẩu quyết vận khí, trên thực tế hắn đã có vô số lần tu luyện Phù Trần đạo, vận khí như thế nào, có thể nói là thuần thục cực điểm.

Vừa mới bắt đầu, Sở Hoan đã cảm giác khí tức hôm nay co chút dị thường, khí tức trong kinh mạch vận hành có thể nói là chậm hơn trước kia rất nhiều.

Tu luyện một chu thiên của Phù Trần đạo cần nửa canh giờ, nhưng dựa vào tốc độ vận khí như hiện nay, Sở Hoan cảm thấy cần một canh giờ mới vận hành xong một chu thiên.

Cũng may hiện tại hắn không thể cử động, cho dù là hai canh giờ hắn cũng có thể chịu đựng.

Khí tức chậm chạp lưu chuyển, Sở Hoan rất nhanh liền cảm thấy xương cốt bắt đầu nhức mỏi, chỉ một lát sau, chợt nghe hai tiếng bụp bụp, vang ra từ bên trong cơ thể.

Tựa như nồi cái nồi trên bếp, cơ thể hắn không ngừng vang lên tiếng kêu lụp bụp, trên đầu cũng đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, từng giọt từng giọt rơi xuống như tắm. Tiếng nổ không dứt, đau đớn không giảm, sau nửa canh giờ, trên mặt Sở Hoan mồ hôi như mưa, tựa như có người dội nước trên đầu hắn vậy, toàn bộ đầu ướt sũng.

Tiếng nổ kia vang lên từ trong xương, Sở Hoan đau đớn ra mặt, cau mày lại, các cơ co quắp.



Nếu là người ý chí bạc nhược hay thay đổi, tuyệt đối khó có thể chịu được đau đớn như thế.

Sở Hoan cũng cắn chặt khớp hàm, cố gắng chịu đau. Hắn cảm giác xương cốt mình giống như là đang ngọ nguậy, trong cơn đau nhức, hắn cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Có lẽ thiên hạ này rất ít người có thể chịu được cảm giác đau đớn quái dị như thế.

Ai có thể cảm nhận được xương mình đang nhảy nhót? Sở Hoan không biết đây là phúc hay họa, nhưng hắn cũng biết, đây là cơ hội duy nhất của mình, chỉ có Long Tượng kinh mới giúp hắn trong khoảng thời gian ngắn đứng lên được. Nếu không, hắn chỉ còn một con đường, đó là chết.

Thời gian trôi qua, Sở Hoan cắn răng chịu đựng, rốt cuộc, cảm giác xương cốt đang ngọ nguậy bắt đầu biến mất, từ cổ, đến đầu vai, xương sườn, xương cột sống, xương lưng, xương hông, xương đùi, xương bắp chân, mắt cá chân cho đến các ngón chân. Các khớp xương này tựa như đã mệt mỏi, nên bắt đầu từ từ đứng yên, một chu thiên Phù Trần đạo cũng sắp hoàn thành.

Khí tức chầm chậm lưu chuyển, nhưng đúng là vẫn còn ở đan điền, sau khi hoàn thành vận khí, Sở Hoan thở hồng hộc, xương cốt toàn thân lúc này đau buốt vô cùng, hắn thở dốc, chờ đợi kỳ tích, nhưng qua nửa canh giờ, hắn chỉ cần nhúc nhích, xương vẫn đau như cũ, trong lòng thở dài, đã sớm biết Long Tượng kinh không có khả năng nghịch thiên như vậy, xem ra, hy vọng cuối cùng đã mất.

Đợi thêm một lát, Sở Hoan vẫn không dám nhúc nhích, tránh bị đau đớn, hắn hiểu, chỉ cần cơ thể đau đớn, cổ họng sẽ phát khô, khát không thể tưởng.

Xong một chu thiên của Phù Trần đạo, mồ hôi hắn đầm đìa, khiến Sở Hoan cảm thấy lượng nước trong cơ thể bị mất đi đáng kể. Cổ họng hắn như ứa ra khói, thật sự khó nhịn nổi, hắn cắn răng một cái, ở dưới cát vàng, đưa tay sờ sờ vào hông, xem bình nước còn ở đó hay không? Hắn mừng rỡ khi phát hiện bên hông vẫn còn bình nước, thật cẩn thận thu tay lại, đưa ra trước mặt, hắn vừa vui mừng vừa kinh sợ. Kinh sợ vì phát hiện ra bình nước đã bị thủng một lỗ lớn, nước bên trong đã bị đổ hơn nửa. Nhưng cũng vui mừng vì tuy rằng đã bị đổ khá nhiều nhưng bên trong vẫn còn non nửa bình, có thể dùng lúc nguy cấp này. Trong cơn hưng phấn, hắn bất giác ngồi dậy, hai tay cẩn thận cầm bình nước, uống hai ngụm nhỏ.

Nước bên trong cũng không nhiều lắm, chưa biết tình huống về sau thế nào, nên chỗ nước đó lúc này còn quý hơn vàng, tất nhiên không thể một hơi dốc cạn được. Dòng nước chảy qua yết hầu, giống nước cam lộ, toàn thân khoan khoái, đột nhiên hắn cảm thấy bên hông vương vướng đồ vật gì đó, lại cẩn thận buông bình nước, sờ vào hông, nhìn thấy chuôi đao, Huyết Ẩm đao không ngờ vẫn không bị rơi.

Sở Hoan trong lòng vui mừng, cầm Huyết Ẩm đao lên, nghĩ đến việc mình tuy bị cuốn vào trong cơn lốc, nhưng Huyết Ẳm đao vẫn còn đó, bảo đao chém sắt như chém bùn không ngờ vẫn dính vào thân không rời.

Tây hắn cầm Huyết Ẩm đao, trong lòng cảm thán, đúng lúc đó, vẻ mặt Sở Hoan ngơ ngác, nhìn hai tay, cuối cùng hồi phục tinh thần.

Giờ khắc này hắn đã nhận ra, khi uống nước cầm đao, cảm giác đau nhức trong xương đã hoàn toàn biến mất.

Trong mắt Sở Hoan hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn mãnh liệt đứng bật dậy. Sở Hoan vươn người, tay cầm Huyết Ẩm đao, giờ khắc này, hắn rốt cuộc đã hiểu, bảo điển vô song Long Tượng kinh đã giúp hắn trị thương xương cốt hoàn toàn.

Điều này quả nhiên thần kỳ vô cùng, nếu không phải tự mình cảm nhận, Sở Hoan làm sao có thể tin Long Tượng kinh lại có công lực huyền diệu như thế?

Đột nhiên ý thức cái gì, Sở Hoan vội khoanh chân ngồi xuống, lại vận khí, tiếp tục tu luyện Phù Trần đạo, khí tức không ngờ thông thuận vô cùng. Trước đây mỗi lần tu luyện Phù Trần đạo, xương cốt đều có cảm giác không khỏe, nhưng lúc này, người nhẹ như chim yến, hơi thở điều hòa, không còn cảm giác mệt mỏi nữa. Thậm chí khi vận khí, có thể thấy rõ ràng xương cốt toàn thân cực kỳ dễ chịu.

Hoạt thiết thông cương, thị văn Phù Trần.

Sở Hoan hưng phấn vô cùng. Hắn hiện tại đã xác định, trong rủi có may, bởi vì lâm vào hoàn cảnh như vậy, mà đột phá đạo thứ hai của Long Tượng kinh Phù Trần đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook