Quyển 3 - Chương 511: Biến đổi trời đất
Sa Mạc
28/06/2013
Tiếng vó ngựa, sa mạc mênh mông.
Cuồng phong gào thét rống giận, thê lương lạnh lùng, sa mạc coi vạn vật là chó lợn, người trong sa mạc đã không còn là chúa tể, chúa tể thật sự chính là bản thân sa mạc.
Người không thể thắng trời, người ngựa truy đuổi, cuồng phong cát bụi bay vào mặt, trong sa mạc mênh mông, họ có vẻ nhỏ bé như vậy, gió lốc sa mạc cũng không đơn giản giống như suy nghĩ của người bình thường, cũng không phải vài cơn gió lốc mà mọi người thấy.
Trung tâm phong nhãn thật sự, kỳ thực ở phía tây, họ cũng không biết lúc này có hơn mười trận lốc xoáy đang từ bắc cuốn tới nam, mỗi một cơn lốc xoáy đều đủ khiến hồn họ quy thiên.
Đây là một tai nạn thật sự, chỉ tiếc rất nhiều người căn bản không ý thức được điểm này.
Tiếng vó ngựa, ngựa của Hắc Bào đi đầu, giống như tia chớp, phía sau chẳng qua mấy thước, Mộc Đầu phi ngựa đuổi theo, giống như hình với bóng dính sát phía sau, Mị Nương cũng đuổi theo không bỏ, phía sau Mị Nương không xa chính là Sở Hoan.
Phía sau Sở Hoan mấy thước là Hắc Phong và Chử Bách hộ cướp ngựa mà đến, hai người này gần như cùng tiến, sau đó lại là một đám người, nhưng thời gian ngày càng dài, rất nhiều người sớm đã bị bỏ lại mặt sau.
Lúc này Sở Hoan cắn chặt khớp hàm, bóng dáng Mị Nương gần ngay trước mắt, Sở Hoan hơi tự trách mình biết quá muộn, tuy rằng hắn vẫn luôn hoài nghi thân phận của Mị Nương, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra, không ngờ báu vật nũng nịu này là người của Thanh Thiên Vương, nàng dĩ nhiên mưu đồ nghĩ cách cứu viện Hắc Giao Hầu.
Tiếng gió lốc gào khóc thảm thiết kia tới gần, Sở Hoan cảm thấy giật mình, quay đầu nhìn qua, thấy phía bên phải không xa xuất hiện một cơn lốc xoáy khủng bố, thổi quét tới đây bằng tốc độ cực nhanh, giống như cột cát chống trời. Hắc Bào dẫn đầu lập tức xông về phía trước, Mộc Đầu nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách Sở Hoan và Mị Nương kỳ thật đã rất gần, lốc xoáy kia thổi quét tới đây, nếu xông về phía trước, rất có thể gặp phải lốc xoáy kia bị cuốn vào trong, nhưng Mị Nương không do dự, vẫn lao về phía trước. Sở Hoan cắn răng một cái, thúc ngựa theo sau, khó khăn lắm mới qua, lốc xoáy kia cũng chỉ xa vài thước. Hắc Phong và Chử Bách hộ thấy thế, đã hiểu được nếu lúc này xông lên, chắc chắn sẽ gặp phải lốc xoáy kia, hai người này tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng không cam chịu chết như vậy, vội vàng quay đầu ngựa lại, phi nhanh trở về, muốn tránh thoát lốc xoáy.
Diện tích lốc xoáy rất lớn, cho dù không trực tiếp đụng vào, chỉ ở khoảng cách gần cũng rất có thể bị hút vào.
Sau khi Sở Hoan lướt qua, lốc xoáy phía sau đã tìm đến, hắn thậm chí có thể mơ hồ cảm thấy một lực hút đang lôi kéo mình, cũng may tuấn mã dưới háng cũng mạnh mẽ, xông về phía trước mấy thước, thoát khỏi nguy hiểm.
Người phía sau bị lốc xoáy ngăn cản, đã bị bỏ lại, bốn người phía trước vẫn đuổi nhau, cũng không lơi lỏng.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của bốn người đều không kém, vẫn duy trì một khoảng cách. Cũng không biết đuổi theo bao lâu, sớm đã cách xa cồn cát hình cốc, phía trước đó lại là một cơn lốc xoáy cuốn tới, bốn người đều toàn lực tiến lên, tránh thoát lốc xoáy này.
Bốn người đi thẳng hướng tây, Sở Hoan biết sa mạc Kim Cổ Lan vô cùng mênh mông, từ nam tới bắc xuyên qua sa mạc cần gần nửa tháng, mà từ đông tới tây rốt cuộc dài bao nhiêu hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nếu như không phải trên lưng ngựa Hắc Bào nhiều hơn một người, chỉ sợ đã sớm bỏ xa mấy người phía sau, bởi vì nhiều hơn một người vẫn không thể kéo dài khoảng cách, nhưng ba người phía sau vẫn không thu hẹp được khoảng cách.
Trong lúc đó lại nhìn thấy Hắc Bào kéo cương ngựa, chuyển về phía bắc, tuấn mã lại lao qua hướng bắc, mấy người phía sau đều nhanh chóng chuyển hướng, nhưng Sở Hoan lại hơi kinh ngạc trong lòng, lốc xoáy này đều từ hướng bắc thổi quét về phía nam tới đây, nếu đi về phía nam có thể tránh né lốc xoáy uy hiếp, lúc này lại tiến thẳng tới hướng bắc, lá gan quả nhiên không nhỏ, nếu đâm thẳng vào lốc xoáy thổi quét tới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là giờ phút này Sở Hoan đã không thể buông tha, chuyện Hắc Giao Hầu liên quan trọng đại, đương nhiên không thể để Hắc Bào mang đi.
Trong sa mạc, bốn con ngựa như bốn chấm đen nhỏ truy đuổi nhau, đuổi theo hướng bắc không biết bao xa, nghe phía trước truyền đến tiếng thét, Hắc Bào hiển nhiên cũng biết lốc xoáy thổi quét tới, lập tức lại quay đầu về hướng tây, muốn vượt qua lốc xoáy trước mặt, mấy người phía sau cũng đành chuyển hướng. Cứ như vậy, tuy rằng ba người phía sau không thể đuổi kịp Hắc Bào, nhưng Hắc Bào cũng không thể thoải mái thoát khỏi ba người phía sau, trong sa mạc rộng lớn, một lát hướng bắc, một lát hướng tây, càng lúc càng xa.
Chạy theo hướng tây, lại một cơn lốc xoáy từ phía bắc đánh úp tới, cơn lốc xoáy này không lớn nhưng tốc độ cực nhanh, Hắc Bào ra sức vọt tới, Mộc Đầu phía sau cắn răng một cái cũng vọt tới, nhưng giờ phút này lốc xoáy đã tới gần, nếu Mị Nương còn xông về phía trước, chắc chắn bị cuốn vào, nàng chung quy không dám tìm chết vô nghĩa, quay đầu ngựa lại phi nhanh về phía nam, lúc này Sở Hoan cũng biết không thể đuổi theo Hắc Bào, lốc xoáy kia đã đến, cũng không để hắn nghĩ nhiều, thấy Mị Nương phi về phía nam, hắn cũng đuổi theo về phía nam.
Hắc Giao Hầu là người của Thanh Thiên Vương, Mị Nương và Mộc Đầu hiển nhiên đều là người của Thanh Thiên Vương, lúc này đuổi theo Hắc Bào không được, Sở Hoan chỉ muốn bắt Mị Nương lại, bắt Mị Nương có lẽ có thể hỏi ra thân phận của Hắc Bào.
Ngựa của hai người họ nhanh, nhưng lốc xoáy cũng không chậm, khoảng cách ngày càng gần. Giờ phút này Sở Hoan chỉ cách Mị Nương một đoạn, lạnh lùng nói:
- Không được chạy!
Mị Nương quay đầu liếc Sở Hoan một cái, cũng không đáp lời mà liên tục giục ngựa. Sở Hoan nghe tiếng lốc xoáy phía sau ngày càng lớn, quay đầu nhìn lại, thấy lốc xoáy kia đã tới gần, theo tốc độ hiện giờ, không tới một lát, hai người đều bị cuốn vào trong, hắn kêu lên:
- Lốc xoáy đến rồi, ngươi muốn chết cứ tiếp tục đi về phía trước.
Hắn biết không thể chậm trễ nữa, quay đầu ngựa lại chuyển qua hướng đông thúc ngựa rời đi, lốc xoáy kia cũng đã tới, tuấn mã vừa mới phi ra, Sở Hoan cảm thấy tuấn mã bỗng nhiên hí dài một tiếng, không ngờ lực hút hùng mạnh của lốc xoáy kia đã cuốn tuấn mã vào.
Sở Hoan chấn động, quyết định thật nhanh, nhảy lên từ trên lưng ngựa, tránh về phía trước. Tuấn mã kia bị hút vào trong, thân thể Sở Hoan ở trên không trung, nhưng cũng cảm thấy một lực hút mạnh mẽ phía sau đang hút hắn qua, trong lòng chấn động thầm nghĩ:
- Nghìn tính vạn tính, không thể tưởng được chết trong lốc xoáy!
Thân thể hắn bị cuốn vào trong, trước mắt tối đen, trời đất quay cuồng, thân thể hoàn toàn không do mình khống chế, bị gió to cuốn lên cao mấy thước, giờ phút này đầu Sở Hoan trống rỗng, chỉ cảm thấy mình chắc chắn phải chết.
Chỉ trong khoảng khắc, hắn lại cảm thấy thân thể mình giống như đạn pháo, không ngờ lốc xoáy sinh ra một lực rất lớn, ném hắn ra ngoài.
Sở Hoan cảm thấy toàn thân căn bản không phải do mình khống chế, bay ra xa mấy thước, sau đó nặng nề rơi xuống mặt cát theo đường pa-ra-bôn, hắn cảm thấy trong nháy mắt toàn thân đau đớn muốn nứt, da thịt dường như bị xé toác, đầu váng mắt hoa, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, sau đó hôn mê bất tỉnh nhân sự.
…
…
Doanh địa sứ đoàn.
Hắc Phong dẫn người đuổi theo, cướp sa mạc chém giết trong sa cốc dần dần rơi vào hạ phong, số người của chúng dù sao ở vào hoàn cảnh xấu, Cận Vệ Quân và lạc đà khách đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến, đặc biệt lạc đà khách hai nhà Khâu Mã, kỹ xảo chiến đấu trong sa mạc vô cùng thuần thục, tuy rằng đã chết vài người, nhưng số lượng cướp sa mạc bị họ giết lại rất nhiều.
Giờ phút này Hiên Viên Thắng Tài đã tìm được thời cơ, nhanh chóng tập kết bộ hạ bên người thành trận, tuy số người không nhiều lắm, nhưng mười người tập trung bên cạnh lại nhanh chóng tách thành hai, một loạt phía trước cầm đao, một loạt phía sau là cung tiễn thủ, dồn về phía trước.
Dù sao cướp sa mạc cũng là đám ô hợp, để chúng phát động đánh lén bất ngờ thì được, nhưng một khi rơi vào cục diện bế tắc, đánh lâu dài với Cận Vệ Quân trải qua huấn luyện quân sự, đây không phải sở trường của chúng, chúng cũng không thể thừa nhận. Hắc Phong đã đi, đám phỉ không người dẫn đầu, đã có người bắt đầu lui bước, có một người lui liền có người thứ hai, lập tức, trong mưa tên của Cận Vệ Quân, đám cướp sa mạc bắt đầu chật vật chạy trốn.
Hiên Viên Thắng Tài đương nhiên không để bộ hạ đuổi theo, lúc này cách sáng sớm còn một khoảng thời gian ngắn, gã chỉ tập trung binh sĩ và lạc đà khách lại, trận địa sẵn sàng đón địch, để tránh cướp sa mạc quay lại.
Chờ khi gã tìm được Tiết Hoài An, Tiết Hoài An và mấy tên quan văn ở cùng một chỗ, dưới sự bảo vệ của binh sĩ Cận Vệ Quân, dưới vách đá, nhìn thấy Hiên Viên Thắng Tài tới, Tiết Hoài An run giọng hỏi:
- Hiên Viên tướng quân, tình hình thế nào, đám… đám cướp sa mạc này lui chưa?
Hiên Viên Thắng Tài chắp tay nói:
- Đại nhân sợ hãi rồi, cướp sa mạc đã thối lui.
Cuối cùng Tiết Hoài An thở nhẹ ra, vài tên quan văn bên người đều thở dài, tối nay vừa cướp sa mạc, vừa lốc xoáy, dồn ép mấy vị đại nhân này quá mức, quả thật bị kinh hãi rất lớn.
Lấy lại bình tĩnh, Tiết Hoài An mới hỏi:
- Không biết thương vong thế nào?
Hiên Viên Thắng Tài ngưng trọng nói:
- Tạm thời chưa có thống kê, chẳng qua… tổn thất không nhỏ.
- Đúng rồi, Sở Phó sứ đâu?
Hiên Viên Thắng Tài lúc này cũng tỉnh ngộ, không ngờ không thấy tung tích Sở Hoan, gã nhíu mày, liền có một tên binh sĩ nói:
- Đại nhân, Phó sứ đại nhân đuổi bắt cướp sa mạc rồi!
- Đuổi bắt cướp sa mạc?
Tiết Hoài An nóng nảy :
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?
Binh sĩ lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết, dường như… dường như không có ngươi!
Tiết Hoài An lại sốt ruột, trên đường đi, đều là dựa vào Sở Hoan mới chống đỡ dược, nếu thiếu một người như vậy, con đường tiếp theo còn đi thế nào, gã vội la lên:
- Hiên Viên tướng quân, Sở Phó sứ không thể có chuyện, nhanh phái người đi tìm.
- Đại nhân yên tâm, mạt tướng phái người đi tìm.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Đại nhân, trời lập tức sẽ sáng, đại nhân trước nghỉ tạm ở đây, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chuyện khác, đợi hừng đông rồi nói sau!
Tiết Hoài An khua tay nói:
- Hiên Viên tướng quân nhanh đi đi, nhanh phái người tìm được Sở Phó sứ… Ài, hắn tuyệt đối không thể có chuyện!
…
Sở Hoan đang mơ hồ, cảm thấy toàn thân nóng lên, cổ họng khô khốc, khó khăn mở to mắt, đập vào mắt là một mảnh cát vàng tràn đầy.
Lúc này hắn nằm nghiêng trên mặt cát, giật thân thể, lại phát hiện xương cốt đau đớn khó nhịn, nghĩ tới đêm qua mình bị cuốn vào lốc xoáy, không ngờ mình có thể còn sống sót, quả nhiên là kỳ tích.
Trong nhất thời hắn cũng không động đậy, ánh mặt trời khắp nơi, phát hiện trước mắt đều là cát vàng chói mắt, hơi quay đầu nhìn khoảng không, lại phát hiện mặt trời chói chang đã nhô lên cao.
Đêm qua cuồng phong gào thét, chấn động trời đất, giống như tận thế, nhưng hôm nay lại vô cùng nóng bức, chỉ vào hết thảy trước mắt, ai có thể nghĩ tới trận phong bạo long trời lở đất đêm qua.
Cuồng phong gào thét rống giận, thê lương lạnh lùng, sa mạc coi vạn vật là chó lợn, người trong sa mạc đã không còn là chúa tể, chúa tể thật sự chính là bản thân sa mạc.
Người không thể thắng trời, người ngựa truy đuổi, cuồng phong cát bụi bay vào mặt, trong sa mạc mênh mông, họ có vẻ nhỏ bé như vậy, gió lốc sa mạc cũng không đơn giản giống như suy nghĩ của người bình thường, cũng không phải vài cơn gió lốc mà mọi người thấy.
Trung tâm phong nhãn thật sự, kỳ thực ở phía tây, họ cũng không biết lúc này có hơn mười trận lốc xoáy đang từ bắc cuốn tới nam, mỗi một cơn lốc xoáy đều đủ khiến hồn họ quy thiên.
Đây là một tai nạn thật sự, chỉ tiếc rất nhiều người căn bản không ý thức được điểm này.
Tiếng vó ngựa, ngựa của Hắc Bào đi đầu, giống như tia chớp, phía sau chẳng qua mấy thước, Mộc Đầu phi ngựa đuổi theo, giống như hình với bóng dính sát phía sau, Mị Nương cũng đuổi theo không bỏ, phía sau Mị Nương không xa chính là Sở Hoan.
Phía sau Sở Hoan mấy thước là Hắc Phong và Chử Bách hộ cướp ngựa mà đến, hai người này gần như cùng tiến, sau đó lại là một đám người, nhưng thời gian ngày càng dài, rất nhiều người sớm đã bị bỏ lại mặt sau.
Lúc này Sở Hoan cắn chặt khớp hàm, bóng dáng Mị Nương gần ngay trước mắt, Sở Hoan hơi tự trách mình biết quá muộn, tuy rằng hắn vẫn luôn hoài nghi thân phận của Mị Nương, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra, không ngờ báu vật nũng nịu này là người của Thanh Thiên Vương, nàng dĩ nhiên mưu đồ nghĩ cách cứu viện Hắc Giao Hầu.
Tiếng gió lốc gào khóc thảm thiết kia tới gần, Sở Hoan cảm thấy giật mình, quay đầu nhìn qua, thấy phía bên phải không xa xuất hiện một cơn lốc xoáy khủng bố, thổi quét tới đây bằng tốc độ cực nhanh, giống như cột cát chống trời. Hắc Bào dẫn đầu lập tức xông về phía trước, Mộc Đầu nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách Sở Hoan và Mị Nương kỳ thật đã rất gần, lốc xoáy kia thổi quét tới đây, nếu xông về phía trước, rất có thể gặp phải lốc xoáy kia bị cuốn vào trong, nhưng Mị Nương không do dự, vẫn lao về phía trước. Sở Hoan cắn răng một cái, thúc ngựa theo sau, khó khăn lắm mới qua, lốc xoáy kia cũng chỉ xa vài thước. Hắc Phong và Chử Bách hộ thấy thế, đã hiểu được nếu lúc này xông lên, chắc chắn sẽ gặp phải lốc xoáy kia, hai người này tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng không cam chịu chết như vậy, vội vàng quay đầu ngựa lại, phi nhanh trở về, muốn tránh thoát lốc xoáy.
Diện tích lốc xoáy rất lớn, cho dù không trực tiếp đụng vào, chỉ ở khoảng cách gần cũng rất có thể bị hút vào.
Sau khi Sở Hoan lướt qua, lốc xoáy phía sau đã tìm đến, hắn thậm chí có thể mơ hồ cảm thấy một lực hút đang lôi kéo mình, cũng may tuấn mã dưới háng cũng mạnh mẽ, xông về phía trước mấy thước, thoát khỏi nguy hiểm.
Người phía sau bị lốc xoáy ngăn cản, đã bị bỏ lại, bốn người phía trước vẫn đuổi nhau, cũng không lơi lỏng.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của bốn người đều không kém, vẫn duy trì một khoảng cách. Cũng không biết đuổi theo bao lâu, sớm đã cách xa cồn cát hình cốc, phía trước đó lại là một cơn lốc xoáy cuốn tới, bốn người đều toàn lực tiến lên, tránh thoát lốc xoáy này.
Bốn người đi thẳng hướng tây, Sở Hoan biết sa mạc Kim Cổ Lan vô cùng mênh mông, từ nam tới bắc xuyên qua sa mạc cần gần nửa tháng, mà từ đông tới tây rốt cuộc dài bao nhiêu hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nếu như không phải trên lưng ngựa Hắc Bào nhiều hơn một người, chỉ sợ đã sớm bỏ xa mấy người phía sau, bởi vì nhiều hơn một người vẫn không thể kéo dài khoảng cách, nhưng ba người phía sau vẫn không thu hẹp được khoảng cách.
Trong lúc đó lại nhìn thấy Hắc Bào kéo cương ngựa, chuyển về phía bắc, tuấn mã lại lao qua hướng bắc, mấy người phía sau đều nhanh chóng chuyển hướng, nhưng Sở Hoan lại hơi kinh ngạc trong lòng, lốc xoáy này đều từ hướng bắc thổi quét về phía nam tới đây, nếu đi về phía nam có thể tránh né lốc xoáy uy hiếp, lúc này lại tiến thẳng tới hướng bắc, lá gan quả nhiên không nhỏ, nếu đâm thẳng vào lốc xoáy thổi quét tới, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là giờ phút này Sở Hoan đã không thể buông tha, chuyện Hắc Giao Hầu liên quan trọng đại, đương nhiên không thể để Hắc Bào mang đi.
Trong sa mạc, bốn con ngựa như bốn chấm đen nhỏ truy đuổi nhau, đuổi theo hướng bắc không biết bao xa, nghe phía trước truyền đến tiếng thét, Hắc Bào hiển nhiên cũng biết lốc xoáy thổi quét tới, lập tức lại quay đầu về hướng tây, muốn vượt qua lốc xoáy trước mặt, mấy người phía sau cũng đành chuyển hướng. Cứ như vậy, tuy rằng ba người phía sau không thể đuổi kịp Hắc Bào, nhưng Hắc Bào cũng không thể thoải mái thoát khỏi ba người phía sau, trong sa mạc rộng lớn, một lát hướng bắc, một lát hướng tây, càng lúc càng xa.
Chạy theo hướng tây, lại một cơn lốc xoáy từ phía bắc đánh úp tới, cơn lốc xoáy này không lớn nhưng tốc độ cực nhanh, Hắc Bào ra sức vọt tới, Mộc Đầu phía sau cắn răng một cái cũng vọt tới, nhưng giờ phút này lốc xoáy đã tới gần, nếu Mị Nương còn xông về phía trước, chắc chắn bị cuốn vào, nàng chung quy không dám tìm chết vô nghĩa, quay đầu ngựa lại phi nhanh về phía nam, lúc này Sở Hoan cũng biết không thể đuổi theo Hắc Bào, lốc xoáy kia đã đến, cũng không để hắn nghĩ nhiều, thấy Mị Nương phi về phía nam, hắn cũng đuổi theo về phía nam.
Hắc Giao Hầu là người của Thanh Thiên Vương, Mị Nương và Mộc Đầu hiển nhiên đều là người của Thanh Thiên Vương, lúc này đuổi theo Hắc Bào không được, Sở Hoan chỉ muốn bắt Mị Nương lại, bắt Mị Nương có lẽ có thể hỏi ra thân phận của Hắc Bào.
Ngựa của hai người họ nhanh, nhưng lốc xoáy cũng không chậm, khoảng cách ngày càng gần. Giờ phút này Sở Hoan chỉ cách Mị Nương một đoạn, lạnh lùng nói:
- Không được chạy!
Mị Nương quay đầu liếc Sở Hoan một cái, cũng không đáp lời mà liên tục giục ngựa. Sở Hoan nghe tiếng lốc xoáy phía sau ngày càng lớn, quay đầu nhìn lại, thấy lốc xoáy kia đã tới gần, theo tốc độ hiện giờ, không tới một lát, hai người đều bị cuốn vào trong, hắn kêu lên:
- Lốc xoáy đến rồi, ngươi muốn chết cứ tiếp tục đi về phía trước.
Hắn biết không thể chậm trễ nữa, quay đầu ngựa lại chuyển qua hướng đông thúc ngựa rời đi, lốc xoáy kia cũng đã tới, tuấn mã vừa mới phi ra, Sở Hoan cảm thấy tuấn mã bỗng nhiên hí dài một tiếng, không ngờ lực hút hùng mạnh của lốc xoáy kia đã cuốn tuấn mã vào.
Sở Hoan chấn động, quyết định thật nhanh, nhảy lên từ trên lưng ngựa, tránh về phía trước. Tuấn mã kia bị hút vào trong, thân thể Sở Hoan ở trên không trung, nhưng cũng cảm thấy một lực hút mạnh mẽ phía sau đang hút hắn qua, trong lòng chấn động thầm nghĩ:
- Nghìn tính vạn tính, không thể tưởng được chết trong lốc xoáy!
Thân thể hắn bị cuốn vào trong, trước mắt tối đen, trời đất quay cuồng, thân thể hoàn toàn không do mình khống chế, bị gió to cuốn lên cao mấy thước, giờ phút này đầu Sở Hoan trống rỗng, chỉ cảm thấy mình chắc chắn phải chết.
Chỉ trong khoảng khắc, hắn lại cảm thấy thân thể mình giống như đạn pháo, không ngờ lốc xoáy sinh ra một lực rất lớn, ném hắn ra ngoài.
Sở Hoan cảm thấy toàn thân căn bản không phải do mình khống chế, bay ra xa mấy thước, sau đó nặng nề rơi xuống mặt cát theo đường pa-ra-bôn, hắn cảm thấy trong nháy mắt toàn thân đau đớn muốn nứt, da thịt dường như bị xé toác, đầu váng mắt hoa, cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, sau đó hôn mê bất tỉnh nhân sự.
…
…
Doanh địa sứ đoàn.
Hắc Phong dẫn người đuổi theo, cướp sa mạc chém giết trong sa cốc dần dần rơi vào hạ phong, số người của chúng dù sao ở vào hoàn cảnh xấu, Cận Vệ Quân và lạc đà khách đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến, đặc biệt lạc đà khách hai nhà Khâu Mã, kỹ xảo chiến đấu trong sa mạc vô cùng thuần thục, tuy rằng đã chết vài người, nhưng số lượng cướp sa mạc bị họ giết lại rất nhiều.
Giờ phút này Hiên Viên Thắng Tài đã tìm được thời cơ, nhanh chóng tập kết bộ hạ bên người thành trận, tuy số người không nhiều lắm, nhưng mười người tập trung bên cạnh lại nhanh chóng tách thành hai, một loạt phía trước cầm đao, một loạt phía sau là cung tiễn thủ, dồn về phía trước.
Dù sao cướp sa mạc cũng là đám ô hợp, để chúng phát động đánh lén bất ngờ thì được, nhưng một khi rơi vào cục diện bế tắc, đánh lâu dài với Cận Vệ Quân trải qua huấn luyện quân sự, đây không phải sở trường của chúng, chúng cũng không thể thừa nhận. Hắc Phong đã đi, đám phỉ không người dẫn đầu, đã có người bắt đầu lui bước, có một người lui liền có người thứ hai, lập tức, trong mưa tên của Cận Vệ Quân, đám cướp sa mạc bắt đầu chật vật chạy trốn.
Hiên Viên Thắng Tài đương nhiên không để bộ hạ đuổi theo, lúc này cách sáng sớm còn một khoảng thời gian ngắn, gã chỉ tập trung binh sĩ và lạc đà khách lại, trận địa sẵn sàng đón địch, để tránh cướp sa mạc quay lại.
Chờ khi gã tìm được Tiết Hoài An, Tiết Hoài An và mấy tên quan văn ở cùng một chỗ, dưới sự bảo vệ của binh sĩ Cận Vệ Quân, dưới vách đá, nhìn thấy Hiên Viên Thắng Tài tới, Tiết Hoài An run giọng hỏi:
- Hiên Viên tướng quân, tình hình thế nào, đám… đám cướp sa mạc này lui chưa?
Hiên Viên Thắng Tài chắp tay nói:
- Đại nhân sợ hãi rồi, cướp sa mạc đã thối lui.
Cuối cùng Tiết Hoài An thở nhẹ ra, vài tên quan văn bên người đều thở dài, tối nay vừa cướp sa mạc, vừa lốc xoáy, dồn ép mấy vị đại nhân này quá mức, quả thật bị kinh hãi rất lớn.
Lấy lại bình tĩnh, Tiết Hoài An mới hỏi:
- Không biết thương vong thế nào?
Hiên Viên Thắng Tài ngưng trọng nói:
- Tạm thời chưa có thống kê, chẳng qua… tổn thất không nhỏ.
- Đúng rồi, Sở Phó sứ đâu?
Hiên Viên Thắng Tài lúc này cũng tỉnh ngộ, không ngờ không thấy tung tích Sở Hoan, gã nhíu mày, liền có một tên binh sĩ nói:
- Đại nhân, Phó sứ đại nhân đuổi bắt cướp sa mạc rồi!
- Đuổi bắt cướp sa mạc?
Tiết Hoài An nóng nảy :
- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?
Binh sĩ lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không biết, dường như… dường như không có ngươi!
Tiết Hoài An lại sốt ruột, trên đường đi, đều là dựa vào Sở Hoan mới chống đỡ dược, nếu thiếu một người như vậy, con đường tiếp theo còn đi thế nào, gã vội la lên:
- Hiên Viên tướng quân, Sở Phó sứ không thể có chuyện, nhanh phái người đi tìm.
- Đại nhân yên tâm, mạt tướng phái người đi tìm.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Đại nhân, trời lập tức sẽ sáng, đại nhân trước nghỉ tạm ở đây, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chuyện khác, đợi hừng đông rồi nói sau!
Tiết Hoài An khua tay nói:
- Hiên Viên tướng quân nhanh đi đi, nhanh phái người tìm được Sở Phó sứ… Ài, hắn tuyệt đối không thể có chuyện!
…
Sở Hoan đang mơ hồ, cảm thấy toàn thân nóng lên, cổ họng khô khốc, khó khăn mở to mắt, đập vào mắt là một mảnh cát vàng tràn đầy.
Lúc này hắn nằm nghiêng trên mặt cát, giật thân thể, lại phát hiện xương cốt đau đớn khó nhịn, nghĩ tới đêm qua mình bị cuốn vào lốc xoáy, không ngờ mình có thể còn sống sót, quả nhiên là kỳ tích.
Trong nhất thời hắn cũng không động đậy, ánh mặt trời khắp nơi, phát hiện trước mắt đều là cát vàng chói mắt, hơi quay đầu nhìn khoảng không, lại phát hiện mặt trời chói chang đã nhô lên cao.
Đêm qua cuồng phong gào thét, chấn động trời đất, giống như tận thế, nhưng hôm nay lại vô cùng nóng bức, chỉ vào hết thảy trước mắt, ai có thể nghĩ tới trận phong bạo long trời lở đất đêm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.