Quyển 2 - Chương 329: Bắt trộm
Sa Mạc
24/03/2013
Trong sảnh Tây Môn thự, trong lòng mọi người vẫn đang rất hỗn loạn, Triệu Dương nhìn ngoài cửa trời thấy trời gần tối, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, đồng ý mạo hiểm một lần thì cùng ta, nếu như thật bắt được thích khách, mọi người từ nay về sau sẽ không cần phải chịu ấm ức, cũng coi như là hãnh diện.
Không nói thêm gì, cầm lấy đao để trên bàn đeo vào eo, rồi lấy một bộ cung tiễn đeo sau lưng, thậm chí còn tìm một con dao găm dắt vào bên trong giày da, nhìn rất oai phong.
Y vung tay lên, nói:
- Vương Phủ, Sở Hoan, đi theo ta.
Cũng không nói thêm gì, đi thẳng ra cửa, Vương Phủ đi theo, Sở Hoan nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn đi theo.
Lúc này trời đã tối đen như mực, lúc Triệu Dương đi ra khỏi cửa, các Võ Kinh Vệ trong phòng vẫn còn đang ngơ ngác nhìn nhau, đều đang do dự, sự cám dỗ của lập công tất nhiên không nhỏ, nhưng nếu như giờ phút này thực sự gay go, vì thế mà đánh mất tính mạng, vậy thì không đáng chút nào.
Chỉ có điều nhìn Triệu Dương đã đi ra khỏi cửa, cuối cùng vẫn có bảy tám người đuổi theo sau, tiếp theo đó lại có ba bốn người đi theo, những người còn lại thì ngồi nhìn lẫn nhau, cuối cùng chỉ có một người đi theo, mấy người còn lại có vẻ uể oải ủ rũ, vẫn không dám đi theo.
Đám người Triệu Dương ra khỏi cửa của Tây Môn thự, giữa đường đi lại gặp năm sáu người đang đi tuần tra, nghe nói đi bắt thích khách, lập tức lại có mấy người đi theo, Triệu Dương dẫn theo gần hai mươi người đi xuyên qua một con ngõ, đến một con phố khác, các phủ đệ lúc này đều đã đóng cửa, đường phố yên tĩnh, có rất ít người đi lại.
Từ một ngõ nhỏ ló đầu ra, Triệu Dương chỉ vào một phủ đệ yên ắng chéo phía đối diện nói:
- Đó là nhà họ Nghiêm, Lâm Động, ngươi dẫn hai người vòng qua đằng sau, dùng cường nỗ chặn đường sau, có kẻ trộm đi ra, lập tức ra tay. Thiết Bình, ngươi dẫn hai người mang súng đứng bên trái ngõ, Vương Việt, ngươi dẫn hai người đứng bên phải ngõ, Trịnh Phong, ngươi dẫn hai người thủ ở đây, dùng nỏ cứng ngắm chuẩn chỗ cửa chính, một khi có tung tích của thích khách, lập tức bắn. Mấy người khác cùng ta trèo tường vào trong, phải chú ý cho ta, không được chậm trễ.
Mặc dù mọi người ở Kinh thành đã nhiều năm, đại bộ phận trong đó đúng là chưa từng trải qua trận mạc như vậy, có một số người trong lòng đã bắt đầu thấy hồi hộp lo lắng.
Vương Phủ nói:
- Thự đầu, nhà của họ Nghiêm này không nhỏ, chúng ta vào không đến mười người, có ổn không?
Triệu Dương nói:
- Địa hình của nhà họ Nghiêm, ta biết rất rõ. Nhà đó chia thành tiền sảnh, hậu đường, phòng hai bên và hậu hoa viên, chuồng ngựa và một rừng trúc.
Y ngồi xổm xuống, dùng mũi tao vẽ thành một bản đồ trên mặt đất, thấp giọng nói:
- Sau khi đi vào trong ngôi nhà, chúng ta nhất thiết phải chia nhau ra hành động.
Lại một người nói:
- Thự đầu, nếu như thật sự thích khách ám sát Phò mã ở trong đó, vậy thì khó mà đối phó được, chúng ta để lại nhiều người như vậy ngoài cửa phủ, vào trong phủ không đến mười người, nếu như vẫn còn phải chia ra, vậy ... vậy nếu gặp phải thích khách, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Triệu Dương trầm giọng nói:
- Chúng ta chia nhau ra hành động, chỉ là lục soát tìm, không cần các ngươi lập tức phải giao chiến với thích khách, chỉ cần phát hiện ra dấu vết của thích khách, kêu to một tiếng, những người khác lập tức đến chi viện. Vương Phủ, ngươi dẫn hai huynh đệ đi lục soát hai phòng bên trái bên phải, ta dẫn hai người lục soát tiền sảnh và hậu đường...
Nhìn Sở Hoan, nói:
- Sở Hoan, ngươi dẫn Tôn Tĩnh đi kiểm tra hậu hoa viên và chuồng ngựa, binh sĩ chúng ta chia làm ba đường hành động, mỗi được bố trí một bộ cường nỗ, cho dù thích khách có lợi hại đến mấy, trong tay chúng ta có cường nỗ, thì chúng cũng không thoát được.
Cường nỗ là một trong những vũ khí khá tiên tiến của Đại Tần đế quốc, mặc dù độ bắn xa không so được với cung tiễn, không ở trong cự li ngắn, tốc độ bắn cách xa cung tiễn, hơn nữa sức tấn công cũng vượt xa cung nổ, quan trọng hơn là muốn sử dụng cung tiễn, nhất tiễn phải có một người thành thục cung tiễn, những người bình thường cho dù trong tay có cung tiễn, không trải qua tập luyện, thì cũng không biết phải ra tay thế nào, ngược lại, cường nỗ thao tác đơn giản, cho dù là người mới dùng, chỉ cần thành thục một chút là có thể biết dùng.
Cường nỗ thiết kế khéo léo, phí chế tác không thấp, quân đội địa phương được trang bị cường nỗ, cũng chỉ có mười hai vệ quân được trang bị một ít, Võ Kinh Vệ là Cảnh vệ quân của Kinh thành, đóng quân trong Kinh thành, được trang bị cường nỗ, nhưng số lượng cũng không nhiều, mỗi Thự môn đều có số lượng nhất định, hơn nữa lúc mỗi lần thay mới binh khí, cường nỗ lại rất ít đổi mới, cho nên mỗi Thự môn đều rất cẩn thận bảo dưỡng cường nỗ, không phải là thời khắc khẩn cấp, bình thường sẽ không dễ dàng dùng cường nỗ.
Sở Hoan nghe Triệu Dương chỉ bảo lần lượt, dường như đối với kế hoạch lần này có định liệu trước, đường tấn công của hắn chỉ có hai người, được bố trí cường nỗ, Tôn Tĩnh là một lão binh, cho nên cường nỗ được giao cho Tôn Tĩnh nắm giữ.
Triệu Dương chỉ bảo xong, mới thấp giọng hỏi nói:
- Mọi người đã nghe rõ chưa?
Tất cả mọi người đều gật đầu, Triệu Dương lại nói:
- Lúc hành động, đều phải cẩn thận thận trọng, phải bắt được thích khách.
Vung tay lên, những người được bố trí ở bên ngoài phủ lập tức khom người từ trong ngỏ nhõ nhanh chóng chạy đi, rồi mai phục hai bên, cũng có vòng qua phía sau ngôi nhà.
Bên Triệu Dương đợi một lát, dự đoán người ở mấy đường tấn công đã vào vị trí, rồi mới trầm giọng nói:
- Vương Phủ, Sở Hoan, chúng ta đi thôi.
Tường nhà họ Nghiêm không thấp, dựa sát vào tường, đã có người ngồi xổm ở chân tường, Triệu Dương giẫm lên vai, người ở dưới đứng lên, tay Triệu Dương bám được vào trên tường, nhảy lên, từ đầu đến cuối động tác rất trôi chảy, cũng vô cùng nhanh nhẹn, Sở Hoan nhìn vậy, cảm thấy Võ Kinh Vệ không phải là chỉ biết bóc lột lừa gạt, mà vẫn còn có chút cơ bản.
Sở Hoan nhảy lên trên tường, từ trên tường nhìn vào bên trong ngôi nhà, bên trong ngôi nhà yên tĩnh, không có động tĩnh gì, tối đen như mực, còn có chút âm u đáng sợ.
Hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, thuận tay rút đao ra, Triệu Dương bên kia làm một dấu tay, ra hiệu Sở Hoan đi về phía hậu hoa viên, Sở Hoan gật gật đầu, vừa rồi Triệu Dương đã vẽ ra bản đồ địa hình của ngôi nhà họ Nghiêm, Sở Hoan nhơ rõ đi về phía hậu hoa viên thế nào.
Tôn Tĩnh có vẻ lo lắng căng thẳng, nắm chặt cường nỗ đi theo bên cạnh Sở Hoan, hai người đi vòng qua núi giả, lặng yên nhẹ nhàng đi qua, đi được một lúc, mới nhìn thấy một chiếc cổng hình bán nguyệt, đó chính là cổng vào hậu hoa viên.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, trong hậu hoa viên vang lên tiếng gió thổi, rất hoang vắng, mặc dù nhà họ Nghiêm mới bị xử trảm mấy tháng, nhưng ngôi nhà này dường như đã mấy chục năm không có người ở, trong ngôi nhà không có một chút hơi người.
Tôn Tĩnh vẻ mặt căng thẳng, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, giống như lo lắn thích khách sẽ đột nhiên xông ra, Sở Hoan nhìn thấy Tôn Tĩnh như vậy, nhíu mày lên, hắn cũng nhìn ra, Tôn Tĩnh này căng thẳng là thật, đó là sự lợi hãi phát ra từ bên trong, thật sự không tưởng tượng được đường đường là Võ Kinh Vệ, lại nhát gan như vậy.
Tuy phía trước hắn cũng nhìn thấy không ít Võ Kinh Vệ có chút căng thẳng lo lắng, nhưng dường như không có ai giống như Tôn Tĩnh có biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu như nói người căng thẳng lo lắng, thì Tôn Tĩnh gần hoàn toàn là khiếp đảm.
Sở Hoan nhíu mày, Tôn Tĩnh này từ trước đến nay nhát gan nhu nhược, Triệu Dương vì sao cố tình để Tôn Tĩnh hành động cùng mình?
- Ngươi chưa giết người qua?
Sở Hoan hạ giọng, nhìn Tôn Tĩnh bên cạnh mình hỏi.
Tôn Tĩnh quay đầu lại, sắc mặt hơi trắng bệch, lắc đầu nói:
- Chưa... chưa từng.
- Vậy người thế nào mà vào được Võ Kinh Vệ?
- Bá phụ ta dùng bạc móc nối quan hệ.
Tôn Tĩnh hạ giọng nói:
- Lúc trước ta không phải ở Tây Môn thự, nhưng... nhưng vì bá phụ ta gặp chuyện, gia đạo suy tàn, ta liền bị điều đến Tây Môn thự. Trước kia còn tưởng rằng vào Võ Kinh Vệ có thể oai phong lẫm liệt, ai ngờ đâu... ai ngờ đâu còn phải mạo hiểm tính mạng bắt trộm.
- Ngươi có thể không đến.
- Ta nợ rất nhiều bạc, chỉ có thể mạo hiểm.
Tôn Tĩnh bất đắc dĩ nói:
- Sở Hoan, ngươi nói... ngươi nói chúng ta thật sự có thể bắt được thích khách? Có khi nào... có khi nào không bắt được thích khách, mà tính mạng của mình đã mất rồi, thích khách đó... thích khách rất là hung ác đây.
Giọng gã run rẩy, rất bất an.
Tôn Tĩnh có bộ dạng cao lớn thô kệch, chỉ nhìn bên ngoài thì đúng là giống một hảo hán, nhưng gặp phải chuyện, lại nhát gan thế này.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Không phải sợ, gặp phải thích khách, lập tức gọi các huynh đệ đến cứu, trên tay ngươi còn có cường nỗ, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lúc này đã đi vào hậu hoa viên, trong này rất tan hoang, mặc dù Sở Hoan thấp giọng nói chuyện với Tôn Tĩnh, nhưng từ khi vào nhà họ Nghiêm bắt đầu, đã lên tinh thần cẩn thận đề phòng, đôi tai lắng nghe, mắt ngó nhìn xung quanh.
Đi lại trong ngôi nhà có chút âm u, Sở Hoan không hề có chút lo lắng, đôi mắt sắc bén, tay nắm đao chắc chắn mà có lực, càng vào lúc này, hắn lại càng có thể duy trì bình tĩnh.
Hoa viên của nhà họ Nghiêm thực ra cũng không nhiều, hai người rất nhanh đã nhìn thấy góc hoa viên có một chuồng ngựa, nhưng lúc này sớm đã không còn ngựa rồi, hai người chầm chậm tiến lại gần, phát hiện bên cạnh chuồng ngựa không xa có một cái giếng, có một thùng nước bên cạnh giếng, cho thấy đã rất lâu rồi không có người dùng đến, càng hiện lên vẻ thê lương rách nát.
Bên trong chuồng ngựa có một chỗ chất đầy cỏ thành đống, không bị người lấy đi, Sở Hoan nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
- Hậu hoa viên này có có chỗ nào để thích khách ẩn náu, nếu như có thích khách, chỉ có thể ở trong chuồng ngựa, chúng ta đi về phía chuồng ngựa xem thế nào, nếu như không có trong chuồng ngựa, thích khách có lẽ không ở đây.
Tôn Tĩnh thấp giọng nói:
- Sở Hoan, nếu như... nếu như thực sự có thích khách, ngươi võ công cao, phải bảo vệ ta đấy.
Sở Hoan cười gật đầu, hai người chầm chậm tiến gần chuồng ngựa, Tôn Tĩnh đột nhiên kéo cánh tay của Sở Hoan, Sở Hoan nhíu mày, đã thấy Tôn Tĩnh đã ngồi xuống, từ mặt đất nhặt một hòn đá lên, sau đó ném hòn đá ném về phía đống cỏ, hòn đá ném vào đống cỏ, không có động tĩnh gì, Tôn Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Sở huynh, xem ra thích khách không ở đây.
Sở Hoan trong lòng thầm nghĩ:
- Thích khách nếu thật trốn bên trong, sao có thể vì một hòn đá mà có hành động.
Sở Hoan không hề lơ là, nhưng Tôn Tĩnh đã đi đến bên cạnh giếng, nói:
- Sở Hoan, ở đây không có tình hình gì, chúng ta uống ngụm nước, ở đây đợi, bọn họ nếu như gặp thích khách, chúng ta sẽ đến tiếp viện.
Rồi vứt cường nỗ cho Sở Hoan, nói:
- Để ta múc nước.
Cầm thùng nước trên mặt đất, cho xuống giếng múc nước lên.
- Việc này không nên chậm trễ, đồng ý mạo hiểm một lần thì cùng ta, nếu như thật bắt được thích khách, mọi người từ nay về sau sẽ không cần phải chịu ấm ức, cũng coi như là hãnh diện.
Không nói thêm gì, cầm lấy đao để trên bàn đeo vào eo, rồi lấy một bộ cung tiễn đeo sau lưng, thậm chí còn tìm một con dao găm dắt vào bên trong giày da, nhìn rất oai phong.
Y vung tay lên, nói:
- Vương Phủ, Sở Hoan, đi theo ta.
Cũng không nói thêm gì, đi thẳng ra cửa, Vương Phủ đi theo, Sở Hoan nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn đi theo.
Lúc này trời đã tối đen như mực, lúc Triệu Dương đi ra khỏi cửa, các Võ Kinh Vệ trong phòng vẫn còn đang ngơ ngác nhìn nhau, đều đang do dự, sự cám dỗ của lập công tất nhiên không nhỏ, nhưng nếu như giờ phút này thực sự gay go, vì thế mà đánh mất tính mạng, vậy thì không đáng chút nào.
Chỉ có điều nhìn Triệu Dương đã đi ra khỏi cửa, cuối cùng vẫn có bảy tám người đuổi theo sau, tiếp theo đó lại có ba bốn người đi theo, những người còn lại thì ngồi nhìn lẫn nhau, cuối cùng chỉ có một người đi theo, mấy người còn lại có vẻ uể oải ủ rũ, vẫn không dám đi theo.
Đám người Triệu Dương ra khỏi cửa của Tây Môn thự, giữa đường đi lại gặp năm sáu người đang đi tuần tra, nghe nói đi bắt thích khách, lập tức lại có mấy người đi theo, Triệu Dương dẫn theo gần hai mươi người đi xuyên qua một con ngõ, đến một con phố khác, các phủ đệ lúc này đều đã đóng cửa, đường phố yên tĩnh, có rất ít người đi lại.
Từ một ngõ nhỏ ló đầu ra, Triệu Dương chỉ vào một phủ đệ yên ắng chéo phía đối diện nói:
- Đó là nhà họ Nghiêm, Lâm Động, ngươi dẫn hai người vòng qua đằng sau, dùng cường nỗ chặn đường sau, có kẻ trộm đi ra, lập tức ra tay. Thiết Bình, ngươi dẫn hai người mang súng đứng bên trái ngõ, Vương Việt, ngươi dẫn hai người đứng bên phải ngõ, Trịnh Phong, ngươi dẫn hai người thủ ở đây, dùng nỏ cứng ngắm chuẩn chỗ cửa chính, một khi có tung tích của thích khách, lập tức bắn. Mấy người khác cùng ta trèo tường vào trong, phải chú ý cho ta, không được chậm trễ.
Mặc dù mọi người ở Kinh thành đã nhiều năm, đại bộ phận trong đó đúng là chưa từng trải qua trận mạc như vậy, có một số người trong lòng đã bắt đầu thấy hồi hộp lo lắng.
Vương Phủ nói:
- Thự đầu, nhà của họ Nghiêm này không nhỏ, chúng ta vào không đến mười người, có ổn không?
Triệu Dương nói:
- Địa hình của nhà họ Nghiêm, ta biết rất rõ. Nhà đó chia thành tiền sảnh, hậu đường, phòng hai bên và hậu hoa viên, chuồng ngựa và một rừng trúc.
Y ngồi xổm xuống, dùng mũi tao vẽ thành một bản đồ trên mặt đất, thấp giọng nói:
- Sau khi đi vào trong ngôi nhà, chúng ta nhất thiết phải chia nhau ra hành động.
Lại một người nói:
- Thự đầu, nếu như thật sự thích khách ám sát Phò mã ở trong đó, vậy thì khó mà đối phó được, chúng ta để lại nhiều người như vậy ngoài cửa phủ, vào trong phủ không đến mười người, nếu như vẫn còn phải chia ra, vậy ... vậy nếu gặp phải thích khách, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Triệu Dương trầm giọng nói:
- Chúng ta chia nhau ra hành động, chỉ là lục soát tìm, không cần các ngươi lập tức phải giao chiến với thích khách, chỉ cần phát hiện ra dấu vết của thích khách, kêu to một tiếng, những người khác lập tức đến chi viện. Vương Phủ, ngươi dẫn hai huynh đệ đi lục soát hai phòng bên trái bên phải, ta dẫn hai người lục soát tiền sảnh và hậu đường...
Nhìn Sở Hoan, nói:
- Sở Hoan, ngươi dẫn Tôn Tĩnh đi kiểm tra hậu hoa viên và chuồng ngựa, binh sĩ chúng ta chia làm ba đường hành động, mỗi được bố trí một bộ cường nỗ, cho dù thích khách có lợi hại đến mấy, trong tay chúng ta có cường nỗ, thì chúng cũng không thoát được.
Cường nỗ là một trong những vũ khí khá tiên tiến của Đại Tần đế quốc, mặc dù độ bắn xa không so được với cung tiễn, không ở trong cự li ngắn, tốc độ bắn cách xa cung tiễn, hơn nữa sức tấn công cũng vượt xa cung nổ, quan trọng hơn là muốn sử dụng cung tiễn, nhất tiễn phải có một người thành thục cung tiễn, những người bình thường cho dù trong tay có cung tiễn, không trải qua tập luyện, thì cũng không biết phải ra tay thế nào, ngược lại, cường nỗ thao tác đơn giản, cho dù là người mới dùng, chỉ cần thành thục một chút là có thể biết dùng.
Cường nỗ thiết kế khéo léo, phí chế tác không thấp, quân đội địa phương được trang bị cường nỗ, cũng chỉ có mười hai vệ quân được trang bị một ít, Võ Kinh Vệ là Cảnh vệ quân của Kinh thành, đóng quân trong Kinh thành, được trang bị cường nỗ, nhưng số lượng cũng không nhiều, mỗi Thự môn đều có số lượng nhất định, hơn nữa lúc mỗi lần thay mới binh khí, cường nỗ lại rất ít đổi mới, cho nên mỗi Thự môn đều rất cẩn thận bảo dưỡng cường nỗ, không phải là thời khắc khẩn cấp, bình thường sẽ không dễ dàng dùng cường nỗ.
Sở Hoan nghe Triệu Dương chỉ bảo lần lượt, dường như đối với kế hoạch lần này có định liệu trước, đường tấn công của hắn chỉ có hai người, được bố trí cường nỗ, Tôn Tĩnh là một lão binh, cho nên cường nỗ được giao cho Tôn Tĩnh nắm giữ.
Triệu Dương chỉ bảo xong, mới thấp giọng hỏi nói:
- Mọi người đã nghe rõ chưa?
Tất cả mọi người đều gật đầu, Triệu Dương lại nói:
- Lúc hành động, đều phải cẩn thận thận trọng, phải bắt được thích khách.
Vung tay lên, những người được bố trí ở bên ngoài phủ lập tức khom người từ trong ngỏ nhõ nhanh chóng chạy đi, rồi mai phục hai bên, cũng có vòng qua phía sau ngôi nhà.
Bên Triệu Dương đợi một lát, dự đoán người ở mấy đường tấn công đã vào vị trí, rồi mới trầm giọng nói:
- Vương Phủ, Sở Hoan, chúng ta đi thôi.
Tường nhà họ Nghiêm không thấp, dựa sát vào tường, đã có người ngồi xổm ở chân tường, Triệu Dương giẫm lên vai, người ở dưới đứng lên, tay Triệu Dương bám được vào trên tường, nhảy lên, từ đầu đến cuối động tác rất trôi chảy, cũng vô cùng nhanh nhẹn, Sở Hoan nhìn vậy, cảm thấy Võ Kinh Vệ không phải là chỉ biết bóc lột lừa gạt, mà vẫn còn có chút cơ bản.
Sở Hoan nhảy lên trên tường, từ trên tường nhìn vào bên trong ngôi nhà, bên trong ngôi nhà yên tĩnh, không có động tĩnh gì, tối đen như mực, còn có chút âm u đáng sợ.
Hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, thuận tay rút đao ra, Triệu Dương bên kia làm một dấu tay, ra hiệu Sở Hoan đi về phía hậu hoa viên, Sở Hoan gật gật đầu, vừa rồi Triệu Dương đã vẽ ra bản đồ địa hình của ngôi nhà họ Nghiêm, Sở Hoan nhơ rõ đi về phía hậu hoa viên thế nào.
Tôn Tĩnh có vẻ lo lắng căng thẳng, nắm chặt cường nỗ đi theo bên cạnh Sở Hoan, hai người đi vòng qua núi giả, lặng yên nhẹ nhàng đi qua, đi được một lúc, mới nhìn thấy một chiếc cổng hình bán nguyệt, đó chính là cổng vào hậu hoa viên.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, trong hậu hoa viên vang lên tiếng gió thổi, rất hoang vắng, mặc dù nhà họ Nghiêm mới bị xử trảm mấy tháng, nhưng ngôi nhà này dường như đã mấy chục năm không có người ở, trong ngôi nhà không có một chút hơi người.
Tôn Tĩnh vẻ mặt căng thẳng, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, giống như lo lắn thích khách sẽ đột nhiên xông ra, Sở Hoan nhìn thấy Tôn Tĩnh như vậy, nhíu mày lên, hắn cũng nhìn ra, Tôn Tĩnh này căng thẳng là thật, đó là sự lợi hãi phát ra từ bên trong, thật sự không tưởng tượng được đường đường là Võ Kinh Vệ, lại nhát gan như vậy.
Tuy phía trước hắn cũng nhìn thấy không ít Võ Kinh Vệ có chút căng thẳng lo lắng, nhưng dường như không có ai giống như Tôn Tĩnh có biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu như nói người căng thẳng lo lắng, thì Tôn Tĩnh gần hoàn toàn là khiếp đảm.
Sở Hoan nhíu mày, Tôn Tĩnh này từ trước đến nay nhát gan nhu nhược, Triệu Dương vì sao cố tình để Tôn Tĩnh hành động cùng mình?
- Ngươi chưa giết người qua?
Sở Hoan hạ giọng, nhìn Tôn Tĩnh bên cạnh mình hỏi.
Tôn Tĩnh quay đầu lại, sắc mặt hơi trắng bệch, lắc đầu nói:
- Chưa... chưa từng.
- Vậy người thế nào mà vào được Võ Kinh Vệ?
- Bá phụ ta dùng bạc móc nối quan hệ.
Tôn Tĩnh hạ giọng nói:
- Lúc trước ta không phải ở Tây Môn thự, nhưng... nhưng vì bá phụ ta gặp chuyện, gia đạo suy tàn, ta liền bị điều đến Tây Môn thự. Trước kia còn tưởng rằng vào Võ Kinh Vệ có thể oai phong lẫm liệt, ai ngờ đâu... ai ngờ đâu còn phải mạo hiểm tính mạng bắt trộm.
- Ngươi có thể không đến.
- Ta nợ rất nhiều bạc, chỉ có thể mạo hiểm.
Tôn Tĩnh bất đắc dĩ nói:
- Sở Hoan, ngươi nói... ngươi nói chúng ta thật sự có thể bắt được thích khách? Có khi nào... có khi nào không bắt được thích khách, mà tính mạng của mình đã mất rồi, thích khách đó... thích khách rất là hung ác đây.
Giọng gã run rẩy, rất bất an.
Tôn Tĩnh có bộ dạng cao lớn thô kệch, chỉ nhìn bên ngoài thì đúng là giống một hảo hán, nhưng gặp phải chuyện, lại nhát gan thế này.
Sở Hoan hạ giọng nói:
- Không phải sợ, gặp phải thích khách, lập tức gọi các huynh đệ đến cứu, trên tay ngươi còn có cường nỗ, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lúc này đã đi vào hậu hoa viên, trong này rất tan hoang, mặc dù Sở Hoan thấp giọng nói chuyện với Tôn Tĩnh, nhưng từ khi vào nhà họ Nghiêm bắt đầu, đã lên tinh thần cẩn thận đề phòng, đôi tai lắng nghe, mắt ngó nhìn xung quanh.
Đi lại trong ngôi nhà có chút âm u, Sở Hoan không hề có chút lo lắng, đôi mắt sắc bén, tay nắm đao chắc chắn mà có lực, càng vào lúc này, hắn lại càng có thể duy trì bình tĩnh.
Hoa viên của nhà họ Nghiêm thực ra cũng không nhiều, hai người rất nhanh đã nhìn thấy góc hoa viên có một chuồng ngựa, nhưng lúc này sớm đã không còn ngựa rồi, hai người chầm chậm tiến lại gần, phát hiện bên cạnh chuồng ngựa không xa có một cái giếng, có một thùng nước bên cạnh giếng, cho thấy đã rất lâu rồi không có người dùng đến, càng hiện lên vẻ thê lương rách nát.
Bên trong chuồng ngựa có một chỗ chất đầy cỏ thành đống, không bị người lấy đi, Sở Hoan nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
- Hậu hoa viên này có có chỗ nào để thích khách ẩn náu, nếu như có thích khách, chỉ có thể ở trong chuồng ngựa, chúng ta đi về phía chuồng ngựa xem thế nào, nếu như không có trong chuồng ngựa, thích khách có lẽ không ở đây.
Tôn Tĩnh thấp giọng nói:
- Sở Hoan, nếu như... nếu như thực sự có thích khách, ngươi võ công cao, phải bảo vệ ta đấy.
Sở Hoan cười gật đầu, hai người chầm chậm tiến gần chuồng ngựa, Tôn Tĩnh đột nhiên kéo cánh tay của Sở Hoan, Sở Hoan nhíu mày, đã thấy Tôn Tĩnh đã ngồi xuống, từ mặt đất nhặt một hòn đá lên, sau đó ném hòn đá ném về phía đống cỏ, hòn đá ném vào đống cỏ, không có động tĩnh gì, Tôn Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Sở huynh, xem ra thích khách không ở đây.
Sở Hoan trong lòng thầm nghĩ:
- Thích khách nếu thật trốn bên trong, sao có thể vì một hòn đá mà có hành động.
Sở Hoan không hề lơ là, nhưng Tôn Tĩnh đã đi đến bên cạnh giếng, nói:
- Sở Hoan, ở đây không có tình hình gì, chúng ta uống ngụm nước, ở đây đợi, bọn họ nếu như gặp thích khách, chúng ta sẽ đến tiếp viện.
Rồi vứt cường nỗ cho Sở Hoan, nói:
- Để ta múc nước.
Cầm thùng nước trên mặt đất, cho xuống giếng múc nước lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.