Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 2 - Chương 328: Nghiêm trạch hữu ảnh

Sa Mạc

24/03/2013

Cao Nhã lấy danh giữ gìn tôn nghiêm hoàng gia, có lòng muốn nhốt Sở Hoan vào đại lao Hình Bộ, chỉ cần Sở Hoan vào đại lao Hình Bộ, muốn sống đi ra, đã là hy vọng xa vời.

Tiểu Công chúa nghe Cao Nhãn ói như vậy, mày liễu đã dựng thẳng lên, nói:

- Lúc trước bản Công chúa đã nói, nếu Sở Hoan thua trong tay ngươi, liền giam vào đại lao, nếu Sở Hoan thắng, thì thả hắn một con ngựa, lỗ tai ngươi điếc sao? Là muốn để bản Công chúa nói chuyện không giữ lời sao?

Cao Nhã nhất thời nghẹn lời.

Sở Hoan nghe tiểu Công chúa nói như vậy, trong lòng hơi dở khóc dở cười, nàng nói chuyện không giữ lời bản thân hắn đã lĩnh giáo qua, lúc này lại làm ra bộ dáng một lời nói một gói vàng, chẳng qua Sở Hoan rất may mắn tiểu Công chúa giữ lời một lần.

- Sở Hoan, ngươi không cần sợ hãi.

Tiểu Công chúa thấy Cao Nhã không nói lời nào, cười hì hì nói:

- Ngươi dạy ta võ công, ai cũng không dám ức hiếp ngươi.

Sở Hoan do dự.

Tiểu Công chúa nói:

- Ngươi lo lắng thân phận không phù hợp sao? Không cần lo lắng, sau khi bản Công chúa hồi cung, sẽ cho ngươi một chức quan, chờ ngươi làm quan, thì có thể dạy ta công phu.

Dường như cảm thấy chủ ý của mình rất tuyệt, nàng cười khanh khách nói:

- Sở Hoan, ngươi chờ, ta trở về nhìn thấy phụ hoàng sẽ nói.

Sở Hoan không kịp nói chuyện, tiểu Công chúa đã phất tay nói:

- Đi đi, chúng ta hồi cung đi.

Nàng nói với Sở Hoan:

- Sở Hoan, ngươi phải nhớ kỹ, ta nói lời giữ lời.

Nàng vội vàng đi ra bên ngoài, Cao Nhã lạnh lùng liếc Sở Hoan một cái, hừ lạnh một tiếng, cũng dẫn một đám Cận Vệ Quân ra ngoài, vừa rồi trong viện còn kín người hết chỗ, chỉ trong chốc lát đã rời đi một nửa.

Đám Võ Kinh Vệ trong viện ngơ ngác nhìn nhau, lúc tiểu Công chúa vừa tới, ai cũng nghĩ cho dù Sở Hoan không chết cũng phải lột tầng da, nhưng ai có thể nghĩ tới kết quả lại là như vậy.

Triệu Dương liếc Vương Phủ một cái, ngay cả gã cũng không tin kết quả là như vậy, bừng tỉnh mộng, thật vất vả khôi phục tinh thần, nhìn thấy Sở Hoan đã đứng lên từ trên ghế, vội vàng bước tới phía trước, thân thiết nói:

- Sở Hoan, ngươi thế nào? Không có tổn thương chỗ nào chứ?

Lúc trước Triệu Dương ném đá xuống giếng, Sở Hoan nhìn trong mắt, hơn nữa hắn vô ý mạo phạm tiểu Công chúa ở quảng trường Tây, Triệu Dương này cũng là một trong những người phá dối, đối với người này đã không có bất cứ thiện cảm gì, nhưng không biểu lộ ra mặt, lại cười nói:

- Không có, đa tạ Thự Đầu quan tâm.

Hắn cười lạnh trong lòng: “Ánh mắt ngươi cũng không mù, từ đầu đến cuối ai làm thương ta? Giả bộ”. Tuy nhiên nhìn vết thương bị tiểu Công chúa quất roi còn ở trên mặt Triệu Dương, trong lòng vẫn hơi thoải mái, thấp giọng nói:

- Thự Đầu, vết thương trên mặt ngài... !

Triệu Dương rốt cuộc phản ứng lại phân phó mọi người tản ra, bản thân vội vàng về nhà rịt thuốc.

Sở Hoan trở lại trong phòng, Vương Phủ đứng ở cửa nửa buổi, mới hơi xấu hổ đi vào, nhìn thấy Sở Hoan nằm trên giường như thoáng có suy nghĩ, nghĩ tới bản thân cùng Triệu Dương hại Sở Hoan, trong lòng gã lại hơi hổ thẹn, muốn nói cái gì, lại khó nói ra.

Không khí trong phòng hơi xấu hổ, lại là Sở Hoan dẫn đầu phá vỡ bầu không khí cười nói:

- Vương đại ca, khôi giáp của bọn họ quả thật là uy vũ, mạnh hơn chúng ta không ít.

Vương Phủ thấy Sở Hoan nói chuyện, vội đáp:

- Mãnh Hổ chiến giáp của Cận Vệ Quân là chiến giáp tốt nhất Đế quốc, chúng ta không bằng.

Gã tiến tới gần, thấp giọng nói:

- Sở Hoan, không thể tưởng được võ công của ngươi lợi hại như vậy, Cao Võ úy không phải đối thủ một chiêu của ngươi.

Sở Hoan cười lắc đầu nói:

- Chỉ là may mắn mà thôi, Cao võ úy cũng không phải không chịu nổi một kích như thế.

Vương Phủ nhìn chung quanh, mới thấp giọng nói:

- Sở Hoan, hôm nay ngươi tránh thoát một lần, chẳng qua sau này phải chú ý.

Sở Hoan chăm chú nhìn Vương Phủ, hỏi:



- Vì sao Vương đại ca nói như vậy?

Vẻ mặt Vương Phủ căng thẳng, vội đáp:

- Ta là muốn ngươi cẩn thận Cao Võ úy. Thúc thúc Cao Võ úy là Hữu Chủ sự Binh Bộ, năm đó phụ thân hắn là hộ vệ bên người Hoàng đế bệ hạ, hộ tống Thánh thượng Nam chinh Bắc chiến chết trận, Cao Võ úy kế thừa phúc ấm (thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan) của phụ thân, có quan hệ trong Cận Vệ Quân rất.

- Ồ?

Sở Hoan nhíu mày.

Vương Phủ thấp giọng nói:

- Trong Cận Vệ Quân, có một nửa đều là vì ấm mà được chọn. Cha anh bọn họ chết trận sa trường vì Thánh thượng, nguyện ý nhậu ngũ, sẽ sấp xếp vào Cận Vệ Quân, năm đó lúc phụ thân Cao Võ úy chết trận, Cao Võ úy mới hơn mười tuổi, sau đó sắp xếp hắn vào Cận Vệ Quân, trở thành một viên Cận Vệ Quân bảo hộ hoàng thành hoàng gia, thúc thúc hắn cũng là Chủ sự Binh Bộ, hơi có hậu trường.

Gã dừng một chút, nói:

- Hôm nay ngươi đắc tội Cao Võ úy, chỉ sợ Cao Võ úy ghen ghét trong lòng, sau này sẽ bất lợi đối với ngươi... !

Sở Hoan cười nói:

- Đa tạ Vương đại ca nhắc nhở. Sở Hoan đều nghĩ rằng, làm việc quang minh chính đại, cũng không sợ yêu quái phá rối sau lưng.

Vương Phủ ngẩn ra, hơi xấu hổ.

Sở Hoan không biết tiểu Công chúa muốn theo mình học võ chỉ là hứng khởi nhất thời hay là thật sự, hắn chỉ hy vọng tiểu Công chúa nhất thời tâm huyết dâng trào, sau khi hồi cung liên quên đi.

Hầu hạ tiểu nha đầu kia, còn khó hơn so với hầu hạ một con hổ.

Sau này thật sự không an bài Sở Hoan tới quảng trường Tây tuần tra, chỉ đi lòng vòng vài con phố phụ cận, cũng không biết tiểu công chúa thật sự chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, sau này quả thật không có tìm tới cửa, Sở Hoan cũng không hy vọng tiểu Công chúa tìm đến, đúng hợp ý hắn.

Nhưng thái độ của đám Võ Kinh Vệ Tây Môn Thự đối tân binh mới đến Sở Hoan này đã thay đổi rất lớn, mọi người cũng không biết có người cố ý hãm hại Sở Hoan, chỉ nghĩ rằng Sở Hoan vô ý mạo phạm tiểu Công chúa, chuyện xảy ra ở Tây Môn Thự đêm qua mọi người đều biết, Sở Hoan một chiêu khống chế Cao Nhã không cần phải nói, quan trọng hơn chính là không ngờ tiểu Công chúa muốn học võ công với Sở Hoan, đây không phải việc nhỏ, trong mắt mọi người, không thể nghi ngờ là kỳ tích.

Tuy rằng mọi người lập tức nghĩ tới, nếu tiểu Công chúa thật sự theo Sở Hoan học võ, sau này Sở Hoan có chỗ dựa vững chắc ở tiểu Công chúa, chắc chắn sẽ từng bước thăng chắc, nguyên nhân chính bởi như thế, mọi người liền cố ý xu nịnh Sở hoan, thừa cơ hội này, mỗi người của Tây Môn Thự đều muốn nói nhiều mấy câu với Sở Hoan, coi như là quen biết, sai nà nếu Sở Hoan thật sự phát đạt, mọi người cũng đều coi như cố nhân từng nói chuyện, cuối cùng cũng phải chiếu cố một phần, nếu không ngay cả một câu chưa từng nói, sau này thật sự muốn tìm Sở Hoan hỗ trợ cũng không bám được giao tình.

Đang lúc hoàng hôn, sau khi Sở Hoan thay phiên công việc với mấy người trở về trong Thự, chưa vào cửa, đã có người tiến tới trước mặt, nhìn thấy mấy người Sở Hoan, nói:

- Các ngươi rốt cuộc đã trở lại, đang muốn tìm các ngươi.

Sở Hoan căng thẳng trong lòng, còn tưởng rằng tiểu Công chúa lại tìm tới cửa.

Vào viện, không thấy bóng dáng tiểu Công chúa, Sở Hoan khẽ thở phào, liền thấy có người kêu lên:

- Sở Hoan, các ngươi mau lại đây, Thự Đầu có việc gấp cần thảo luận.

Sở Hoan kỳ quái trong lòng, mấy người vào sảnh, liền thấy Triệu Dương và vài tên Võ Kinh vệ đang chờ bên trong. Nhìn thấy Sở Hoan tiến vào, mắt Triệu Dương sáng lên, nói:

- Sở Hoan, các ngươi đã trở lại, đang có việc gấp cần làm.

Sở Hoan tiến lên chắp tay nói:

- Thự Đầu có gì phân phó?

Triệu Dương liếc mọi người một cái, vẻ mặt nghiêm túc:

- Vừa rồi nhận được tin tức, phát hiện Nghiêm trạch có cổ quái.

- Nghiêm trạch?

Sở Hoan khó hiểu.

Triệu Dương giải thích:

- Nghiêm trạch là phủ đệ của Nghiêm Bố Đạo Chủ bạc Quốc Tử Giám, hiện giờ là tòa nhà trống.

- Tòa nhà trống?

Sở Hoan lại nghi hoặc, không kìm nổi hỏi:

- Vậy hiện giờ Nghiêm Chủ bạc ở chỗ nào?

Trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc cổ quái, Vương Phủ ở bên rốt cuộc nói:

- Nghiêm Chủ bạc một nhà bốn mươi ba miệng, bốn tháng trước, đều đã... đều đã bị tịch thu tài sản chém cả nhà, hiện giờ Nghiêm trạch vẫn không có một bóng người, ngay ở con phố chúng ta phụ trách!

Sở Hoan chấn động.

Triệu Dương cũng không giải thích nhiều chuyện cũ Nghiêm gia, nói:



- Mọi người đều biết rằng, lúc trước Phò mã bị đâm, hiệm giờ đang lục soát thích khách chung quanh trong thành, tuy rằng toàn bộ quá trình lục soát nghiêm mật, nhưng đến nay vẫn không tìm được tung tích thích khách. An Quốc Công và Chỉ huy sứ đại nhân vô cùng tức giận, chẳng những Võ Kinh Vệ chúng ta, Hình Bộ cũng phái người điều tra toàn thành, đường đường Phò mã đại nhân, sau khi bị đâm lại chậm chạp không thể tìm được hung thủ, nếu lan truyền ra ngoài, chẳng những An Quốc Công và Chỉ huy sứ đại nhân thể diện khó coi, Võ Kinh Vệ chúng ta chắc chắn cũng sẽ bị người nhạo báng.

Vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc, Sở Hoan cũng cảm giác được không khí bắt đầu ngưng trọng.

Triệu Dương liếc mắt nhìn mọi người, mới nói:

- Ngay vừa rồi, ta đạt được tin tức, trong Nghiêm trạch có động tĩnh truyền ra, vô cùng cổ quái... Rất có thể thích khách ám sát Phò mã tránh bên trong Nghiêm trạch.

Sở Hoan cười thầm trong lòng: “Kẻ ám sát Phò mã giờ phút này ngay trước mắt ngươi, chỉ tiếc ngươi không có khả năng biết được”. Trong lòng hắn cũng kỳ quái, chẳng lẽ Nghiêm trạch đã không còn người ở thật sự có người trốn bên trong?

Một gã Võ Kinh Vệ lập tức nói:

- Thự Đầu, có phải chúng ta lập tức bẩm báo Tổng Kỳ đại nhân, để hắn điều thêm nhân sự tới đây hay không, chúng ta vây quanh Nghiêm trạch, nếu bên trong thật sự có người, có chắp cánh cũng không thể bay.

Triệu Dương liếc mọi người một cái, hỏi mọi người:

- Mọi người đều là ý tứ này, muốn đi thông báo Tổng Kỳ đại nhận sao?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều không nói lời nào.

Triệu Dương chậm rãi nói:

- Các huynh đệ đều rõ ràng, huynh đệ Tây Môn Thự chúng ta, hoặc là không có hậu trường, hoặc là bản thân đắc tội người bị giáng chức đến đây, nếu không thể lập công lớn, mọi người cho dù râu ria rậm rạp, cũng sẽ không có ngày ngẩng đầu.

Gã nắm chặt tay, thấp giọng nói:

- Cơ hội tốt giống như hôm nay, công lao lớn bằng trời chờ chúng ta đi lấy, các ngươi muốn buông tay sao? Nếu bẩm báo chuyện này với Tổng Kỳ đại nhân, Tổng Kỳ đại nhân tất sẽ điều một số lượng người đến, nhưng công lao lại không liên quan tới chúng ta nữa.

Một người hỏi:

- Đại nhân, vậy ngài nói chúng ta làm sao bây giờ?

Triệu Dương nói:

- Nếu chúng ta có thể bắt thích khách, đó là lập công lớn.

Khóe miệng gã lộ ra nụ cười, thấp giọng nói:

- Các ngươi nghĩ xem, Phò mã bị đâm, thương tâm khổ sở nhất là ai?

- Tất nhiên là An Quốc Công, còn có Chỉ huy sứ đại nhân, đúng rồi, còn có Tĩnh Hoa Công chúa!

- Không sai.

Triệu Dương nói:

- Bọn họ chẳng những thương tâm khổ sở, cũng là người muốn tìm thích khách báo thù cho Phò mã nhất. Nếu chúng ta bắt được thích khách, giao lên, ngươi nói vài vị quý nhân này sẽ thưởng chúng ta như thế nào?

- Vàng bạc tiền tài không thiếu.

Lập tức có người nói:

- Chỉ huy sứ đại nhân chắc chắn cũng sẽ nâng cao chúng ta, cho dù không có quan to lộc hậu, chắc chắn cũng sẽ điều chúng ta tới Thự Môn lộc nhiều.

Triệu Dương cười nói:

- Đầu óc các ngươi còn chưa hồ đồ. Chúng ta báo thù cho Phò mã, Chỉ huy sứ đại nhân tất nhiên sẽ khen thưởng chúng ta rất nhiều, nói không chừng chúng ta đều được điều tới Đại Nguyên Thự, Nhị Nguyên Thự hoặc là Tam Nguyên Thự, đến lúc đó, huynh đệ chúng ta coi như hết khổ.

Đám người lộ ra thần sắc vui sướng hưng phấn, đột nhiên có người nhíu mày nói:

- Thự Đầu, công lao này tất nhiên hấp dẫn người, nhưng... nhưng chúng ta thật sự có thể bắt thích khách sao? Bên người Phò mã nhiều hộ vệ như vậy, thích khách cũng có thể đắc thủ, có thể thấy được thích khách vô cùng lợi hại, nghe nói có một gã hộ vệ bên người Phò mã bị xé thành hai đoạn, thích khách kia rất lợi hại, chúng ta... chúng ta chưa chắc đã là địch thủ.

Người này vừa nói ra, mọi người lập tức đều lộ ra thần sắc do dự, hiển nhiên vô cùng kiêng kị đối với thích khách, Sở Hoan thờ ơ lạnh nhạt, trên mặt lại không có biểu tình nào.

- Sở Hoan?

Triệu Dương cười lạnh nói:

- Bản Thự Đầu không bắt buộc, nếu ai không muốn đi, lưu thủ trong Thự Môn là được. Tục ngữ nói rất hay, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó, ngồi trong phòng chờ phú quý, đó là ngươi si nói mộng.

Gã nhìn về phía Sở Hoan, nói:

- Huống chi chúng ta còn có cao thủ như Sở Hoan, Sở Hoan một chiêu liền khống chế Cao Võ úy, võ công không tầm thường, có Sở Hoan ở đây, phần thắng của chúng ta nhiều hơn vài thành.

Gã nói như vậy, là đã mang theo Sở Hoan vào trong đó, Sở Hoan có muốn không đi cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook