Quyển 8 - Chương 898: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng
Sa Mạc
20/01/2014
Thủy Liên nói nhỏ:
- Điều này đúng là một chuyện lạ. Huyền Trinh Đạo Tông dâng nhân đỉnh lên, thánh thượng cũng không kịp phái người đi tìm, Tuyết Hoa nương nương này đã tới kinh thành. Sở đại nhân, Tinh Trung Hầu trấn thủ Hà Tây nói, nếu xuất phát theo Vũ Bình Phủ Hà Tây đạo, đến được kinh thành, dù là trên đường thông suốt, ra roi thúc ngựa thì cũng phải ba, năm ngày mới tới nơi được. Huống chi thân thể Tuyết Hoa nương nương yếu đuối, đi xe ngựa thì tốc độ phải càng chậm, dù thế nào cũng phải hơn nửa tháng mới được.
Sở Hoan vuốt cằm, thở dài:
- Xem ra Tinh Trung Hầu thật sự được báo mộng, nếu không hắn cũng không thể biết trước đâu.
Đúng lúc này, tiểu thái giám đã bưng trà sâm tới. Sở Hoan tạ ơn, tiếp nhận trà sâm. Thủy Liên ra lệnh nhỏ cho tiểu thái giám:
- Nếu phía thánh thượng có động tĩnh gì thì phải báo sớm cho ta!
Tiểu thái giám đáp ứng, lui xuống. Sở Hoan mới hỏi:
- Công công, ngươi là cận thị của thánh thượng. Chẳng lẽ ngươi cũng không thể đi vào Hoa Tuyết điện à? Nếu như có chuyện lớn cần bẩm báo thì sao?
Trong mắt Thủy Liên lóe lên một tia quái dị, trong giọng nói cũng rõ ràng mang vẻ bất mãn ngầm, nói nhỏ:
- Tạp gia tuy có thể thông suốt Quang Minh điện này nhưng Hoa Tuyết điện kia lại không vào nổi. Hoa Tuyết điện này ngoại trừ thánh thượng và Tuyết Hoa nương nương ra thì tất nhiên còn có những cao nhân khác ở!
Dường như cảm thấy lời nói không thích hợp, hắn cười nhẹ một tiếng.
Sở Hoan không hiểu ngay lập tức.
Thủy Liên than khẽ một tiếng, nói:
- Tuyết Hoa nương nương vào kinh thành nhưng không phải chỉ có mình nàng. Nàng là man di của Tư Lạp Phu, nếu đến một mình thì sẽ cảm thấy cô đơn, cho nên tại thời điểm mới tới kinh còn dẫn theo mấy người nữa. Ngoại trừ bốn gã thị nữ man di thì còn có hai gã nam tử man di nữa!
Nói tới đây, tựa như cảm thấy mình nói không chuẩn xác lắm nên lại lắc đầu nói:
- Thật ra hai nam tử man di kia cũng giống như tạp gia!
Đề tài này hơi xấu hổ, Sở Hoan nghe liền hiểu, biết hai nam tử man di kia cũng trở thành thái giám nhưng lại không biết là trước khi tới kinh thành đã là thái giám hay vào kinh mới bị thiến.
- Ý công công nói là hôm nay trong Hoa Tuyết điện có hai nam nhân man di kia sao?
Trong mắt Thủy Liên hiện lên vẻ khen ngợi. Sở Hoan này nói một điểm là thông, thật không cần nói nhảm nhiều, gật đầu nói khẽ:
- Một người tên là Da Lợi Tân, một người tên là Phổ Tân, thay nhau lo công việc tại Hoa Tuyết điện ngày đêm. Hiện giờ tạp gia có việc muốn bẩm báo với thánh thượng thì phải báo cáo bọn họ trước, do bọn họ tiến vào tấu bẩm trước. Nếu là chỉ ý thì phần lớn đều cho bọn họ truyền cho tạp gia. Hôm nay nhận được tin Sở Hoan ngươi hồi kinh, mấy ngày trước thánh thượng đã từng nói với tạp gia, một khi Sở đại nhân về kinh phải tấu bẩm ngay lập tức. Cho nên tạp gia liền tấu bẩm. Thánh thượng liền truyền ý chỉ, để tạp gia gọi Sở đại nhân tiến cung ngay trong đêm!
Sở Hoan gật gật đầu. Thủy Liên lại thở dài:
- Chỉ là vừa rồi đi tấu bẩm thánh thượng, Da Lợi Tân kia lại nói thánh thượng đang vẽ tranh với Tuyết Hoa nương nương. Tạp gia tất nhiên không dám thúc giục, chỉ còn có thể để Sở đại nhân chịu khổ chờ ở đây một lúc.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thánh thượng hạ chỉ, khiến cho hạ quan cấp tốc từ An Ấp trở về kinh, lại triệu kiến suốt đêm. Hạ quan vốn tưởng là có đại sự rất cần kíp lắm!
Thủy Liên đã cười nói:
- Sở đại nhân chớ lo lắng, thánh thượng vẫn tán dương ngươi. Lần trước Sở đại nhân hình như trình lên một bản tấu chương, khi đó tạp gia vẫn hầu hạ bên cạnh. Từ đại học sĩ và mấy vị đại nhân Trung sách môn hạ đều ở đấy. Thánh thượng nói bản tấu chương của Sở đại nhân viết này, nói ngươi tuy trẻ tuổi nhưng làm việc chu toàn, là nhân tài hiếm có, làm được việc lớn!
Sở Hoan cười nói:
- Thật sự là quá khen. Có thể phân ưu với thánh thượng là phúc phận của thần tử, làm sao dám không tận tâm tận lực chứ?
Thủy Liên lộ thần sắc trẻ nhỏ dễ dạy, lại nghe có tiếng bước chân đằng sau. Tiếng bước chân hơi nặng nề. Hắn không nhịn được, quay đầu nhìn lại, thấy ở bậc thang trên cùng bỗng có một người hắn. Dáng người kẻ kia cực kỳ cao lớn, còn cao hơn võ sĩ tả hữu thủ vệ quân một đoạn. Thân hình người này tráng kiện uy mãnh, sống mũi cao, mắt xanh, làn da trắng bệch nhưng ăn mặc như nội thị, trong tay cầm một cây phất trần. Chẳng qua bộ quần áo và trang sức này trên người hắn lại lộ vẻ quái dị.
Sở Hoan nhíu mày nhìn người nọ, trong nháy mắt liền nghĩ tới kẻ man di kia. Thủy Liên lúc này cũng đã nhìn thấy, hạ giọng nói:
- Người này là Da Lợi Tân.
Thái giám man di Da Lợi Tân đứng cao cao, bao quát từ phía trên, nhìn chằm chằm vào Sở Hoan. Thấy Thủy Liên đã vội vàng đứng dậy, hắn vênh váo tự đắc, lớn tiếng nói:
- Thủy Liên, ngươi không ở trong nội cung hầu hạ, ở đây làm gì?
Tiếng Hán của hắn cũng không coi là quá tiêu chuẩn nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe rõ ràng.
Sở Hoan cũng không phải cố gắng tai nghe.
Trong mắt Thủy Liên lộ vẻ không hài lòng nhưng hiển nhiên không dám đắc tội với Da Lợi Tân, cười nói:
- Vị này chính là Sở đại nhân mới hồi kinh. Tạp gia ở nơi này dặn dò hắn vài câu thôi!
- Cái gì là Sở đại nhân mới chả Sở tiểu tử.
Da Lợi Tân căn bản không coi Sở Hoan vào đâu, liếc nhìn Sở Hoan một cái, lớn tiếng nói:
- Thủy Liên, ngươi hầu hạ thánh thượng chứ không phải hầu hạ mấy con chó con mèo. Nương nương muốn uống trà sữa trái cây. Ta tìm cả buổi không thấy ngươi. Nếu nương nương tức giận thì ngươi không sợ rơi đầu sao?
Sở Hoan căn bản không thèm để ý tới dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, hung hăng càn quấy của hắn, cầm chén trà sâm trong tay uống. Thủy Liên lại mỉm cười nghênh đón, nói:
- Da công công, trong điện có nhiều bọn nhỏ phục vụ, tùy tiện gọi một người là được, cũng có thể chuẩn bị trà sữa trái cây. Nương nương ưa thích trà sữa trái cây, trong điện luôn có sẵn, tùy tiện sai bảo một người là có thể lấy được rồi.
Da Lợi Tân cũng khoan thai đi theo bậc thang xuống, thần sắc không vui nói:
- Nương nương là hạng tôn quý thế nào? Sao đám tiểu nhân vật đó có thể phục vụ được? Cho ngươi hầu hạ cũng là để mặt tới ngươi. Ngươi còn không muốn à?
Thủy Liên ở trong cung nhiều năm, từ một tiểu thái giám từ từ leo lên tới địa vị ngày nay, Kiếp Nguyệt rất nhiều. Ít nhất uy vọng trong đám thái giám cung nữ trong cung cũng rất cao. Da Lợi Tân này tiến cung không bao lâu lại tùy ý răn dạy Thủy Liên giống như răn dạy trẻ con như vậy, căn bản không cho Thủy Liên chút thể diện nào. Cái mặt mo này của Thủy Liên cung hơi khó chịu nhưng hôm nay Tuyết Hoa nương nương được hoàng đế ân sủng, Da Lợi Tân là chó cậy gần nhà, gà chạy gần chuồng, cuối cùng vẫn là người của Tuyết Hoa nương nương. Thủy Liên không tiện trở mặt cười nói:
- Da công công đã nói thế, tạp gia phải đi lấy trà sữa trái cây thôi!
Da Lợi Tân thấy Thủy Liên nghe lời, ngược lại rất vui vẻ, lại nhìn Sở Hoan ngồi trên thềm đá, quay lưng lại với mình, cũng không quay đầu lại, không khỏi nhíu mày, đi tới sau lưng Sở Hoan, dùng chân đá đá lưng hắn. Mặt Sở Hoan đang đổi sắc, xoay đầu lại, thấy Da Lợi Tân đang đứng trên cao nhìn mình, mặt không thể hiện gì hỏi:
- Công công có việc gì?
- Ngươi ở đây làm gì?
Trong mắt Da Lợi Tân lộ vẻ khinh thường.
- Nơi này là hoàng cung. Thánh thượng và Tuyết Hoa nương nương đang ở bên trong, ai cho ngươi ngồi ở chỗ này? Ngươi có tư cách gì ngồi ở chỗ này?
Thủy Liên thấy Da Lợi Tân xông về phía Sở Hoan, đang muốn đi lấy trà sữa trái cây, lúc này chỉ có thể nói:
- Da công công, vị này là Sở Hoan Sở đại nhân, hôm nay vừa mới hồi kinh, được thánh thượng hạ chỉ truyền gọi vào cùng. Sở đại nhân đi đường vất vả, chưa được nghỉ ngơi. Tạp gia để hắn ngồi đây nghỉ ngơi một lát, uống chén trà, sau đó có tinh thần sẽ gặp mặt thánh thượng.
- Uống trà?
Da Lợi Tân cười lạnh nói:
- Nơi này là quán trà sao? Muốn uống trà thì cút ra khỏi hoàng cung, trên đường có rất nhiều quán trà. Chỉ một quan viên nho nhỏ cũng dám uống trà trong nội cung sao?
Hắn liếc Thủy Liên, hỏi:
- Trong cung có quy định này không hả?
Thủy Liên nhường nhịn liên tục, Da Lợi Tân hùng hổ dọa người, Thủy Liên đã cảm thấy tức giận tới cực điểm. Lại thấy Sở Hoan đứng dậy, chậm rãi đưa chén trà ngọc lên, đưa mắt nhìn Da Lợi Tân, giọng nói bình thản:
- Chuyện này không liên quan tới Thủy công công. Là ta muốn uống trà, đã không thể uống trà ở đây thì mời thu hồi trà này lại!
Đang nói chuyện, hắn vươn tay đưa chén trà tới trước mặt Da Lợi Tân.
Da Lợi Tân thấy Sở Hoan như vậy, tựa như không coi hắn vào đâu. Tuy hắn vào cung thời gian ngắn nhưng bởi nhờ Tuyết Hoa nương nương, toàn bộ cao thấp trong nội cung đều rất kiêng kỵ hắn, không ai dám đối chọi gay gắt, đều cung cung kính kính. Dù là những thần tử vào cung yết kiến, khi nhìn hai gã thái giám man di cũng đều thân mật mười phần, mỉm cười chắp tay hành lễ.
Hôm nay Sở đại nhân này chẳng những mặt không thể hiện gì, ngay cả lễ nghĩa cũng không. Chuyện này khiến Da Lợi Tân nổi giận, lập tức cảm thấy đã tìm được cơ hội hạ uy phong, bàn tay quét qua. Chén trà trên tay Sở Hoan rơi xuống mặt đất.
Khóe mắt Sở Hoan hơi nhảy lên, thần sắc lại vẫn không thay đổi như củ. Thủy Liên lại lắp bắp kinh hãi. Da Lợi Tân chỉ vào Sở Hoan, còn dùng tiếng Hán gà mờ quát:
- Ngươi thật to gan, đã biết tội của ngươi chưa? Còn không quỳ xuống nhận tội!
Sở Hoan nhàn nhạn hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta?
Da Lợi Tân hơi giật mình, tức giận nói:
- Ta là người hầu của Tuyết Hoa nương nương!
Sở Hoan thở dài nói:
- Hóa ra là người hầu. Ta còn tưởng là lưu manh trên đường tiến vào cung.
- Ngươi nói cái gì?
Da Lợi Tân trừng to mắt, tựa như không ngờ Sở Hoan lại dám làm càn như vậy:
- Ngươi... Ngươi thật to gan. Ngươi dám làm nhục ta. Sỉ nhục ta chính là sỉ nhục Tuyết Hoa nương nương. Ngươi muốn bị chém đầu!
Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Da Lợi Tân.
- Ta thân là Thị Lang Bộ Hộ, đứng hàng Thượng Thư tỉnh, phong tước Trung Dũng Bá, là trọng thần của triều đình. Ngươi chẳng qua chỉ là một gã cung nhân mới vào hoàng cung, vốn nên tận tâm hầu hạ thánh thượng nhưng giờ lại mượn cớ nói xằng, sỉ nhục trọng thần triều đình, còn bức bách trọng thần quỳ xuống. Ngươi có khác gì so với lưu manh ngoài đường?
Da Lợi Tân nổi giận lôi đình, bừng bừng nói:
- Ta không có tư cách sao? Ngươi dám nói ta không có tư cách sao? Ngươi!
- Ngươi đừng có đi. Ta phải đi bẩm báo thánh thượng,
bẩm báo nương nương, tố cáo ngươi tội bất kính!
- Tội bất kính sao?
Sở Hoan cười lạnh.
- Ngươi có tư cách gì để ta phải tôn kính đây? Ngươi ngậm miệng là ta, mở miệng là ta. Thân đã là cung nhân cũng không biết quy củ. Ngươi có tư cách gì mà xưng là ta? Đây rõ là tội không biết trên dưới, nhiễu loạn lễ chế, cũng là coi rẻ lễ pháp, dao động quốc cơ, khinh nhờn thánh thượng. Ngươi có biết tội của ngươi không?
- Điều này đúng là một chuyện lạ. Huyền Trinh Đạo Tông dâng nhân đỉnh lên, thánh thượng cũng không kịp phái người đi tìm, Tuyết Hoa nương nương này đã tới kinh thành. Sở đại nhân, Tinh Trung Hầu trấn thủ Hà Tây nói, nếu xuất phát theo Vũ Bình Phủ Hà Tây đạo, đến được kinh thành, dù là trên đường thông suốt, ra roi thúc ngựa thì cũng phải ba, năm ngày mới tới nơi được. Huống chi thân thể Tuyết Hoa nương nương yếu đuối, đi xe ngựa thì tốc độ phải càng chậm, dù thế nào cũng phải hơn nửa tháng mới được.
Sở Hoan vuốt cằm, thở dài:
- Xem ra Tinh Trung Hầu thật sự được báo mộng, nếu không hắn cũng không thể biết trước đâu.
Đúng lúc này, tiểu thái giám đã bưng trà sâm tới. Sở Hoan tạ ơn, tiếp nhận trà sâm. Thủy Liên ra lệnh nhỏ cho tiểu thái giám:
- Nếu phía thánh thượng có động tĩnh gì thì phải báo sớm cho ta!
Tiểu thái giám đáp ứng, lui xuống. Sở Hoan mới hỏi:
- Công công, ngươi là cận thị của thánh thượng. Chẳng lẽ ngươi cũng không thể đi vào Hoa Tuyết điện à? Nếu như có chuyện lớn cần bẩm báo thì sao?
Trong mắt Thủy Liên lóe lên một tia quái dị, trong giọng nói cũng rõ ràng mang vẻ bất mãn ngầm, nói nhỏ:
- Tạp gia tuy có thể thông suốt Quang Minh điện này nhưng Hoa Tuyết điện kia lại không vào nổi. Hoa Tuyết điện này ngoại trừ thánh thượng và Tuyết Hoa nương nương ra thì tất nhiên còn có những cao nhân khác ở!
Dường như cảm thấy lời nói không thích hợp, hắn cười nhẹ một tiếng.
Sở Hoan không hiểu ngay lập tức.
Thủy Liên than khẽ một tiếng, nói:
- Tuyết Hoa nương nương vào kinh thành nhưng không phải chỉ có mình nàng. Nàng là man di của Tư Lạp Phu, nếu đến một mình thì sẽ cảm thấy cô đơn, cho nên tại thời điểm mới tới kinh còn dẫn theo mấy người nữa. Ngoại trừ bốn gã thị nữ man di thì còn có hai gã nam tử man di nữa!
Nói tới đây, tựa như cảm thấy mình nói không chuẩn xác lắm nên lại lắc đầu nói:
- Thật ra hai nam tử man di kia cũng giống như tạp gia!
Đề tài này hơi xấu hổ, Sở Hoan nghe liền hiểu, biết hai nam tử man di kia cũng trở thành thái giám nhưng lại không biết là trước khi tới kinh thành đã là thái giám hay vào kinh mới bị thiến.
- Ý công công nói là hôm nay trong Hoa Tuyết điện có hai nam nhân man di kia sao?
Trong mắt Thủy Liên hiện lên vẻ khen ngợi. Sở Hoan này nói một điểm là thông, thật không cần nói nhảm nhiều, gật đầu nói khẽ:
- Một người tên là Da Lợi Tân, một người tên là Phổ Tân, thay nhau lo công việc tại Hoa Tuyết điện ngày đêm. Hiện giờ tạp gia có việc muốn bẩm báo với thánh thượng thì phải báo cáo bọn họ trước, do bọn họ tiến vào tấu bẩm trước. Nếu là chỉ ý thì phần lớn đều cho bọn họ truyền cho tạp gia. Hôm nay nhận được tin Sở Hoan ngươi hồi kinh, mấy ngày trước thánh thượng đã từng nói với tạp gia, một khi Sở đại nhân về kinh phải tấu bẩm ngay lập tức. Cho nên tạp gia liền tấu bẩm. Thánh thượng liền truyền ý chỉ, để tạp gia gọi Sở đại nhân tiến cung ngay trong đêm!
Sở Hoan gật gật đầu. Thủy Liên lại thở dài:
- Chỉ là vừa rồi đi tấu bẩm thánh thượng, Da Lợi Tân kia lại nói thánh thượng đang vẽ tranh với Tuyết Hoa nương nương. Tạp gia tất nhiên không dám thúc giục, chỉ còn có thể để Sở đại nhân chịu khổ chờ ở đây một lúc.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thánh thượng hạ chỉ, khiến cho hạ quan cấp tốc từ An Ấp trở về kinh, lại triệu kiến suốt đêm. Hạ quan vốn tưởng là có đại sự rất cần kíp lắm!
Thủy Liên đã cười nói:
- Sở đại nhân chớ lo lắng, thánh thượng vẫn tán dương ngươi. Lần trước Sở đại nhân hình như trình lên một bản tấu chương, khi đó tạp gia vẫn hầu hạ bên cạnh. Từ đại học sĩ và mấy vị đại nhân Trung sách môn hạ đều ở đấy. Thánh thượng nói bản tấu chương của Sở đại nhân viết này, nói ngươi tuy trẻ tuổi nhưng làm việc chu toàn, là nhân tài hiếm có, làm được việc lớn!
Sở Hoan cười nói:
- Thật sự là quá khen. Có thể phân ưu với thánh thượng là phúc phận của thần tử, làm sao dám không tận tâm tận lực chứ?
Thủy Liên lộ thần sắc trẻ nhỏ dễ dạy, lại nghe có tiếng bước chân đằng sau. Tiếng bước chân hơi nặng nề. Hắn không nhịn được, quay đầu nhìn lại, thấy ở bậc thang trên cùng bỗng có một người hắn. Dáng người kẻ kia cực kỳ cao lớn, còn cao hơn võ sĩ tả hữu thủ vệ quân một đoạn. Thân hình người này tráng kiện uy mãnh, sống mũi cao, mắt xanh, làn da trắng bệch nhưng ăn mặc như nội thị, trong tay cầm một cây phất trần. Chẳng qua bộ quần áo và trang sức này trên người hắn lại lộ vẻ quái dị.
Sở Hoan nhíu mày nhìn người nọ, trong nháy mắt liền nghĩ tới kẻ man di kia. Thủy Liên lúc này cũng đã nhìn thấy, hạ giọng nói:
- Người này là Da Lợi Tân.
Thái giám man di Da Lợi Tân đứng cao cao, bao quát từ phía trên, nhìn chằm chằm vào Sở Hoan. Thấy Thủy Liên đã vội vàng đứng dậy, hắn vênh váo tự đắc, lớn tiếng nói:
- Thủy Liên, ngươi không ở trong nội cung hầu hạ, ở đây làm gì?
Tiếng Hán của hắn cũng không coi là quá tiêu chuẩn nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe rõ ràng.
Sở Hoan cũng không phải cố gắng tai nghe.
Trong mắt Thủy Liên lộ vẻ không hài lòng nhưng hiển nhiên không dám đắc tội với Da Lợi Tân, cười nói:
- Vị này chính là Sở đại nhân mới hồi kinh. Tạp gia ở nơi này dặn dò hắn vài câu thôi!
- Cái gì là Sở đại nhân mới chả Sở tiểu tử.
Da Lợi Tân căn bản không coi Sở Hoan vào đâu, liếc nhìn Sở Hoan một cái, lớn tiếng nói:
- Thủy Liên, ngươi hầu hạ thánh thượng chứ không phải hầu hạ mấy con chó con mèo. Nương nương muốn uống trà sữa trái cây. Ta tìm cả buổi không thấy ngươi. Nếu nương nương tức giận thì ngươi không sợ rơi đầu sao?
Sở Hoan căn bản không thèm để ý tới dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, hung hăng càn quấy của hắn, cầm chén trà sâm trong tay uống. Thủy Liên lại mỉm cười nghênh đón, nói:
- Da công công, trong điện có nhiều bọn nhỏ phục vụ, tùy tiện gọi một người là được, cũng có thể chuẩn bị trà sữa trái cây. Nương nương ưa thích trà sữa trái cây, trong điện luôn có sẵn, tùy tiện sai bảo một người là có thể lấy được rồi.
Da Lợi Tân cũng khoan thai đi theo bậc thang xuống, thần sắc không vui nói:
- Nương nương là hạng tôn quý thế nào? Sao đám tiểu nhân vật đó có thể phục vụ được? Cho ngươi hầu hạ cũng là để mặt tới ngươi. Ngươi còn không muốn à?
Thủy Liên ở trong cung nhiều năm, từ một tiểu thái giám từ từ leo lên tới địa vị ngày nay, Kiếp Nguyệt rất nhiều. Ít nhất uy vọng trong đám thái giám cung nữ trong cung cũng rất cao. Da Lợi Tân này tiến cung không bao lâu lại tùy ý răn dạy Thủy Liên giống như răn dạy trẻ con như vậy, căn bản không cho Thủy Liên chút thể diện nào. Cái mặt mo này của Thủy Liên cung hơi khó chịu nhưng hôm nay Tuyết Hoa nương nương được hoàng đế ân sủng, Da Lợi Tân là chó cậy gần nhà, gà chạy gần chuồng, cuối cùng vẫn là người của Tuyết Hoa nương nương. Thủy Liên không tiện trở mặt cười nói:
- Da công công đã nói thế, tạp gia phải đi lấy trà sữa trái cây thôi!
Da Lợi Tân thấy Thủy Liên nghe lời, ngược lại rất vui vẻ, lại nhìn Sở Hoan ngồi trên thềm đá, quay lưng lại với mình, cũng không quay đầu lại, không khỏi nhíu mày, đi tới sau lưng Sở Hoan, dùng chân đá đá lưng hắn. Mặt Sở Hoan đang đổi sắc, xoay đầu lại, thấy Da Lợi Tân đang đứng trên cao nhìn mình, mặt không thể hiện gì hỏi:
- Công công có việc gì?
- Ngươi ở đây làm gì?
Trong mắt Da Lợi Tân lộ vẻ khinh thường.
- Nơi này là hoàng cung. Thánh thượng và Tuyết Hoa nương nương đang ở bên trong, ai cho ngươi ngồi ở chỗ này? Ngươi có tư cách gì ngồi ở chỗ này?
Thủy Liên thấy Da Lợi Tân xông về phía Sở Hoan, đang muốn đi lấy trà sữa trái cây, lúc này chỉ có thể nói:
- Da công công, vị này là Sở Hoan Sở đại nhân, hôm nay vừa mới hồi kinh, được thánh thượng hạ chỉ truyền gọi vào cùng. Sở đại nhân đi đường vất vả, chưa được nghỉ ngơi. Tạp gia để hắn ngồi đây nghỉ ngơi một lát, uống chén trà, sau đó có tinh thần sẽ gặp mặt thánh thượng.
- Uống trà?
Da Lợi Tân cười lạnh nói:
- Nơi này là quán trà sao? Muốn uống trà thì cút ra khỏi hoàng cung, trên đường có rất nhiều quán trà. Chỉ một quan viên nho nhỏ cũng dám uống trà trong nội cung sao?
Hắn liếc Thủy Liên, hỏi:
- Trong cung có quy định này không hả?
Thủy Liên nhường nhịn liên tục, Da Lợi Tân hùng hổ dọa người, Thủy Liên đã cảm thấy tức giận tới cực điểm. Lại thấy Sở Hoan đứng dậy, chậm rãi đưa chén trà ngọc lên, đưa mắt nhìn Da Lợi Tân, giọng nói bình thản:
- Chuyện này không liên quan tới Thủy công công. Là ta muốn uống trà, đã không thể uống trà ở đây thì mời thu hồi trà này lại!
Đang nói chuyện, hắn vươn tay đưa chén trà tới trước mặt Da Lợi Tân.
Da Lợi Tân thấy Sở Hoan như vậy, tựa như không coi hắn vào đâu. Tuy hắn vào cung thời gian ngắn nhưng bởi nhờ Tuyết Hoa nương nương, toàn bộ cao thấp trong nội cung đều rất kiêng kỵ hắn, không ai dám đối chọi gay gắt, đều cung cung kính kính. Dù là những thần tử vào cung yết kiến, khi nhìn hai gã thái giám man di cũng đều thân mật mười phần, mỉm cười chắp tay hành lễ.
Hôm nay Sở đại nhân này chẳng những mặt không thể hiện gì, ngay cả lễ nghĩa cũng không. Chuyện này khiến Da Lợi Tân nổi giận, lập tức cảm thấy đã tìm được cơ hội hạ uy phong, bàn tay quét qua. Chén trà trên tay Sở Hoan rơi xuống mặt đất.
Khóe mắt Sở Hoan hơi nhảy lên, thần sắc lại vẫn không thay đổi như củ. Thủy Liên lại lắp bắp kinh hãi. Da Lợi Tân chỉ vào Sở Hoan, còn dùng tiếng Hán gà mờ quát:
- Ngươi thật to gan, đã biết tội của ngươi chưa? Còn không quỳ xuống nhận tội!
Sở Hoan nhàn nhạn hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta?
Da Lợi Tân hơi giật mình, tức giận nói:
- Ta là người hầu của Tuyết Hoa nương nương!
Sở Hoan thở dài nói:
- Hóa ra là người hầu. Ta còn tưởng là lưu manh trên đường tiến vào cung.
- Ngươi nói cái gì?
Da Lợi Tân trừng to mắt, tựa như không ngờ Sở Hoan lại dám làm càn như vậy:
- Ngươi... Ngươi thật to gan. Ngươi dám làm nhục ta. Sỉ nhục ta chính là sỉ nhục Tuyết Hoa nương nương. Ngươi muốn bị chém đầu!
Sở Hoan bình tĩnh tự nhiên, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Da Lợi Tân.
- Ta thân là Thị Lang Bộ Hộ, đứng hàng Thượng Thư tỉnh, phong tước Trung Dũng Bá, là trọng thần của triều đình. Ngươi chẳng qua chỉ là một gã cung nhân mới vào hoàng cung, vốn nên tận tâm hầu hạ thánh thượng nhưng giờ lại mượn cớ nói xằng, sỉ nhục trọng thần triều đình, còn bức bách trọng thần quỳ xuống. Ngươi có khác gì so với lưu manh ngoài đường?
Da Lợi Tân nổi giận lôi đình, bừng bừng nói:
- Ta không có tư cách sao? Ngươi dám nói ta không có tư cách sao? Ngươi!
- Ngươi đừng có đi. Ta phải đi bẩm báo thánh thượng,
bẩm báo nương nương, tố cáo ngươi tội bất kính!
- Tội bất kính sao?
Sở Hoan cười lạnh.
- Ngươi có tư cách gì để ta phải tôn kính đây? Ngươi ngậm miệng là ta, mở miệng là ta. Thân đã là cung nhân cũng không biết quy củ. Ngươi có tư cách gì mà xưng là ta? Đây rõ là tội không biết trên dưới, nhiễu loạn lễ chế, cũng là coi rẻ lễ pháp, dao động quốc cơ, khinh nhờn thánh thượng. Ngươi có biết tội của ngươi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.