Quyển 8 - Chương 899: U linh lạnh lẽo
Sa Mạc
20/01/2014
Da Lợi Tân thực sự không thể tưởng được hôm nay dĩ nhiên gặp phải một
tên cứng đầu như vậy, nổi trận lôi đình. Mặc dù gã là cung nhân, nhưng
dáng người cao lớn, Sở Hoan trước mặt gã vẫn chưa cao tới miệng, gã bị
Sở Hoan phản bác như vậy, hơn nữa ngay trước mặt Thủy Liên, thể diện đã
không nhịn được, nâng phất trần lên đánh vào mặt Sở Hoan.
Sở Hoan ra tay như điện, đã nắm được lông phất trần, cũng không quá dùng lực, chỉ vung nhẹ nhàng, Da Lợi Tân cảm thấy phía trước dường như có người kéo gã qua. Gã không kịp buông phất trần, cả người nhào qua, trong lúc kinh hãi cảm thấy dưới chân tựa như bị thứ gì ngăn cản, còn chưa kịp nhìn đã từ trên ngã xuống.
Gã dáng người cao lớn, cái ngã này không hề nhẹ, giống như một quả bóng da, lăn xuống trên bậc thang ngọc cao cao, tiếng kêu thảm thiết liên tục, các võ sĩ Cận Vệ Quân vốn nghiêm trang thận trọng nhìn thấy, trong lòng đều nhịn không được bật cười, cả đám cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc dù những võ sĩ Cận Vệ Quân này thủ trong nội cung giống như cọc gỗ, nhưng là vệ đội hoàng gia tinh nhuệ nhất đế quốc, bên trong vẫn cao ngạo. Trong mắt bọn họ, những hoạn quan trong nội cung kia đều là kẻ đê tiện, mà người man di lại càng là đê tiện trong đê tiện. Đoạn thời gian này Da Lợi Tân không ít lần đùa nghịch uy phong bên ngoài điện Quang Minh, chó mượn thế người, la lối om sòm, đám võ sĩ Cận Vệ Quân này thấy một thái giám man di chỉ này chỉ nọ trong đại điện hoàng cung, trong lòng đều khó chịu, lúc này thấy tên này không đả thương được người, trái lại ngã xuống bậc thang, lập tức đều cảm thấy tâm tình rất vui sướng.
Vui sướng nhất, đương nhiên là Thủy Liên, nhìn thấy bộ dáng Da Lợi Tân chật vật như thế, trong lòng gã cực kỳ vui sướng, lập tức vừa cảm kích lại vừa ưa thích Sở Hoan, nhưng vẫn phải giả bộ chạy xuống dưới, bộ dáng quan tâm:
- Da công công, Da công công!
Gã biết rõ từ nơi này lăn xuống bậc thềm ngọc, cũng không đến mức phải chết, nhưng bị thương chắc chắn không tránh được.
Da Lợi Tân lăn xuống bậc thang, đau đớn rên rỉ, cảm thấy xương cốt mấy nơi trên người đã tổn thương. Thủy Liên chạy xuống, thấy gã mặt mũi bầm dập, răng cửa cũng rụng xuống, dường như sống mũi cũng bị gãy, máu trào ra khỏi miệng mũi, mũ kia cũng bị rơi ra, lộ ra bộ tóc đen quăn quăn, bộ dáng thảm hại, trong lòng buồn cười nhưng vẫn tiến lên làm bộ ân cần, cẩn thận hỏi:
- Da công công, ngài không sao chứ?
Da Lợi Tân kêu hai tiếng, giãy dụa đứng lên, ngẩng đầu liền thấy Sở Hoan đứng trên cao nhìn xuống, chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu tình nhìn mình, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm, mắng:
- Ngươi… ngươi dám tổn thương ta? Ngươi… ngươi thật to gan… Tên vương bát đản này!
Sở Hoan nhíu mày, nghiêm nghị hỏi:
- Vương bát đản mắng ai?
- Mắng ngươi!
Da Lợi Tân chịu thiệt bởi Sở Hoan, cũng không sợ hãi.
Sở Hoan không những giận mà còn cười:
- Hóa ra là vương bát đản mắng bổn tước. Da Lợi Tân, hóa ra ngươi còn là vương bát đản, thật sự nhìn không ra!
Da Lợi Tân khẽ giật mình, lập tức hiểu được trúng kế của Sở Hoan, giận dữ không kềm được, lớn tiếng kêu lên với những võ sĩ Cận Vệ Quân kia:
- Đám nô tài các ngươi, còn không lên cho ta, bắt tên khốn khiếp này lại cho ta!
Đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, cũng không hề ra tay.
Da Lợi Tân cả giận nói:
- Các ngươi còn chưa ra tay? Có phải muốn mất đầu hết hay không? Ta đi nói cho nương nương, nói cho Thánh thượng, các ngươi đều muốn tạo phản… !
- Là ai muốn tạo phản?
Da Lợi Tân đang giận không kềm được, lại nghe sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh nhạt. Gã không khỏi quay đầu lại, liền thấy cách đó không xa, một người đang chậm rãi đi tới.
Người kia mặc áo giáo, thân đeo trường cung, lưng mang hộp tên, không đội khôi giáp, tóc dài phất phới, chỉ dùng một chiếc dây cài chặt, tóc trắng như tuyết, trong màn đêm cực kỳ bắt mắt.
Da Lợi Tân nhìn thấy người tới, không nhịn được sợ run cả người. Gã đã ở điện Quang Minh này một khoảng thời gian, ngoại trừ Hoàng đế cùng Tuyết Hoa nương nương ra, quả thực không coi ai ra gì, ai cũng không để vào mắt, lại chỉ sợ hãi người trước mắt này.
Người này giống như u linh, Da Lợi Tân chỉ biết thỉnh thoảng gã đột nhiên xuất hiện giống như u linh. Mặc dù Da Lợi Tân không nói câu nào với người này, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, gã đã cảm thấy sợ hãi, không dám có chút liều lĩnh trước mặt người này.
Có một loại người, trên thân thể dường như sinh ra đã mang theo khí thế uy nghiêm khiến người ta không thể xâm phạm, trong khí thế kia lại mang theo sát khí bén nhọn, cho dù không nói câu nào cũng có một khí tức lạnh như băng phát ra.
Da Lợi Tân cảm thấy người tóc bạc trước mắt này đúng là như thế.
Gã đương nhiên biết được, võ tướng mái tóc trắng như tuyết giống như u linh trước mắt này, chính là Thống lĩnh nắm giữ mấy ngàn Cận Vệ Quân hoàng gia, là người nổi bật của Hiên Viên thế gia võ huân đế quốc, là võ tướng được Hoàng đế cực kỳ tín nhiệm.
Sở Hoan nhìn thấy Thần tiễn Hiên Viên Thiệu đột nhiên xuất hiện, lại cảm thấy hơi bất ngờ.
Hiên Viên Thiệu cung không rời người, gã có cung tên trong tay, liền có thể miệt thị thiên hạ. Gã mặc trọng giáp, nhưng nhìn bước chân như mây, cực kỳ nhẹ nhàng, giống như gió thổi qua, không có cảm giác mạnh mẽ của võ tướng bình thường, trong lạnh nhạt lại tràn đầy vẻ nho nhã quý tộc.
Da Lợi Tân trông thấy Hiên Viên Thiệu đang đi về phía mình, cảm thấy hai cái đùi cứng ngắc, cũng không dám động đậy. Hiên Viên Thiệu đi tới trước mặt Da Lợi Tân, mặt không biểu tình nhìn gã, nhàn nhạt hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói có người tạo phản?
Da Lợi Tân gật gật đầu.
Hiên Viên Thiệu hỏi lần nữa:
- Ai muốn tạo phản?
Da Lợi Tân vội vàng đưa tay, chỉ về phía Sở Hoan trên bậc thang. Hiên Viên Thiệu nhìn Sở Hoan một cái, hỏi:
- Hắn tạo phản thế nào?
- Hắn… !
Da Lợi Tân sững sờ, nhưng vẫn nhắm mắt nói:
- Hắn ra tay đánh lén ta, hắn… hắn bất kính với ta!
- Hả?
Hiên Viên Thiệu vẻ mặt vẫn không biểu tình:
- Vậy ngươi có biết hắn là ai?
Da Lợi Tân hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Không biết.
- Ta tới nói cho ngươi biết.
Hiên Viên Thiệu chậm rãi nói:
- Hắn là Thượng Thư Tỉnh Thị lang Hộ Bộ, là Trung Dũng Bá Sở Bá tước được Thánh thượng khâm phong. Trước đây không lâu có người phản loạn, Sở Bá tước dũng cảm đứng ra, hộ vệ Thánh thượng chu toàn, công lao hiển hách, trung thành tận tâm. Cũng trước đây không lâu, vị Sở đại nhân này đang ở An Ấp, tra ra âm mưu động trời, vung tay lên trăm nghìn đầu người rơi xuống đất, mà những đầu người rơi xuống đất kia, đều là phản tặc mưu phản… !
Nói tới đây, đôi mắt như mũi thương lạnh lẽo lạnh lùng nhìn chằm chằm Da Lợi Tân:
- Ngươi nói là, một vị trọng thần triều đình như vậy, sẽ mưu phản ở hoàng cung?
Da Lợi Tân bị ánh mắt lạnh như băng của Hiên Viên Thiệu khiến cho sợ hãi, nhịn không được đáp:
- Hắn… hắn tập kích ta, đương nhiên… đương nhiên là mưu phản… !
Hiên Viên Thiệu lắc đầu nói:
- Mưu phản không phải hắn, là ngươi!
Da Lợi Tân mở to hai mắt, sắc mặt biến đổi, thất thanh nói:
- Ngươi… ngươi nói bậy, ta… ta là người bên cạnh nương nương, sao có thể… sao có thể mưu phản… !
Hiên Viên Thiệu giơ tay lên chỉ một gã võ sĩ Cận Vệ Quan đứng thẳng giống như bức tượng bên cạnh, hỏi:
- Ngươi biết bọn họ là ai?
- Bọn họ… bọn họ là vệ sĩ!
Hiên Viên Thiệu bình tĩnh nói:
- Bọn họ là Cận Vệ Quân hoàng gia, bọn họ chỉ có một chức trách, chính là bảo vệ Thánh thượng, vậy ngươi có biết, ai có thể điều động được họ?
Sắc mặt Da Lợi Tân trắng bệch.
- Thánh thượng có thể điều động được họ, được Thánh thượng ưu ái, ta phụ trách thống lĩnh Cận Vệ Quân hoàng gia, cận vệ của Thiên tử này, không phải người nào cũng có thể tùy tiện phân công.
Ánh mắt của Hiên Viên Thiệu bắt đầu hùng hổ dọa người:
- Nhưng vừa rồi ta nghe thấy, ngươi muốn họ bắt Sở đại nhân, ngươi muốn điều động bọn hắn, ta muốn hỏi ngươi, ngươi là ai?
Da Lợi Tân không dám nhìn Hiên Viên Thiệu nữa, xoay người chạy tới bậc thang. Lúc này thân thể gã vô cùng đau nhức, cũng may thân thể cường tráng, mặc dù bị thương chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng chạy lên, qua bên người Sở Hoan, oán hận nhìn Sở Hoan nói:
- Ngươi… ngươi đừng chạy, ngươi chờ, ta đi… ta đi bẩm báo nương nương… !
Gã chạy vào trong điện Quang Minh.
Lúc này Hiên Viên Thiệu mới quăng ánh mắt về phía Sở Hoan, chậm rãi đi lên, còn chưa nói chuyện, Sở Hoan đã ôm quyền nói:
- Hiên Viên Tướng quân!
Hiên Viên THiệu cười gật đầu nói:
- Lần này Sở đại nhân tới An Ấp, công lao đứng đầu!
- Hiên Viên tướng quân quá khen.
Sở Hoan lại cười đáp:
- Nếu không phải Hiên Viên Vân úy tận tâm hộ vệ, ta chưa chắc có thể quay lại kinh thành.
Hiên Viên Thiệu cười nói:
- Người hiền đều có trời giúp, nếu như không phải Thánh thượng tin tưởng Sở đại nhân có năng lực này, cũng sẽ không tùy tiện phân công Sở đại nhân đi. Hiên Viên Thắng Tài hai lần theo Sở đại nhân rời kinh, trải qua rèn luyện, hiện giờ đã thành thục rất nhiều, ta với tư cách huynh trưởng của hắn, vẫn phải cảm tạ Sở đại nhân.
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Hiên Viên tướng quân nói quá lời. Gia tộc Hiên Viên, võ huân thế gia, cho dù Hiên Viên Tướng quân hay là Hiên Viên Vân úy, cũng là đàn ông tốt số một, có thể cùng làm việc với Hiên Viên Vân úy, trái lại là vinh hạnh của Sở mỗ.
Thủy Liên ở bên sốt ruột nói:
- Hai vị đại nhân, Da Lợi Tân chạy vào trong điện, chắc chắn tấu bẩm với nương nương, chỉ sợ… !
Sở Hoan lại cười nói:
- Thủy công công không cần phải lo lắng, Da Lợi Tân chân đứng không vững, muốn ẩu đả bổn quan, lại trượt chân ngã xuống, hắn không đi bẩm báo, ta lại muốn xin gặp Thánh thượng, Da Lợi Tân muốn ẩu đả mệnh quan triều đình, lại không biết sẽ bị tội gì?
Lập tức, một gã thái giám đã chạy ra, lo lắng nói:
- Sở đại nhân, Thánh thượng cho gọi!
Sở Hoan sửa sang lại quần áo, cười nói:
- Rốt cuộc có thể gặp mặt Thánh thượng rồi.
Hắn chắp tay nói với Hiên Viên Thiệu:
- Hiên Viên Tướng quân, Thánh thượng cho gọi, hôm nay không thể nói chuyện thêm một chút, sau này nếu như có thời gian, cùng uống chén rượu.
Hắn xoay người đi tới điện Quang Minh, Thủy Liên vội vàng theo bên cạnh, dẫn Sở Hoan tiến vào trong đại điện.
Thủy Liên ở phía trước, Sở Hoan ở phía sau, điện Quang Minh to lớn khổng lồ, nội điện Tuyết Hoa ở phía sau điện Quang Minh, nơi này mới được sửa sang, Sở Hoan nhìn thấy trên đầu cửa treo một biển ngọc, bên trên viết bốn chữ "Tuyết Hoa Nội điện", nghĩ tới trong này chính là nơi Hoàng đế cùng Tuyết Hoa nương nương song túc song phi, cũng không biết Tuyết Hoa nương nương này rốt cuộc là bậc sắc nước hương trời thế nào, dĩ nhiên có thể được Hoàng đế sủng ái như vậy, trong đầu không khỏi nhớ tới Lưu Ly phu nhân trong phủ Thái tử, thầm nghĩ trong thiên hạ này sợ rằng không có nữ nhân nào có thể xinh đẹp bằng Lưu Ly phu nhân.
Sở Hoan ra tay như điện, đã nắm được lông phất trần, cũng không quá dùng lực, chỉ vung nhẹ nhàng, Da Lợi Tân cảm thấy phía trước dường như có người kéo gã qua. Gã không kịp buông phất trần, cả người nhào qua, trong lúc kinh hãi cảm thấy dưới chân tựa như bị thứ gì ngăn cản, còn chưa kịp nhìn đã từ trên ngã xuống.
Gã dáng người cao lớn, cái ngã này không hề nhẹ, giống như một quả bóng da, lăn xuống trên bậc thang ngọc cao cao, tiếng kêu thảm thiết liên tục, các võ sĩ Cận Vệ Quân vốn nghiêm trang thận trọng nhìn thấy, trong lòng đều nhịn không được bật cười, cả đám cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc dù những võ sĩ Cận Vệ Quân này thủ trong nội cung giống như cọc gỗ, nhưng là vệ đội hoàng gia tinh nhuệ nhất đế quốc, bên trong vẫn cao ngạo. Trong mắt bọn họ, những hoạn quan trong nội cung kia đều là kẻ đê tiện, mà người man di lại càng là đê tiện trong đê tiện. Đoạn thời gian này Da Lợi Tân không ít lần đùa nghịch uy phong bên ngoài điện Quang Minh, chó mượn thế người, la lối om sòm, đám võ sĩ Cận Vệ Quân này thấy một thái giám man di chỉ này chỉ nọ trong đại điện hoàng cung, trong lòng đều khó chịu, lúc này thấy tên này không đả thương được người, trái lại ngã xuống bậc thang, lập tức đều cảm thấy tâm tình rất vui sướng.
Vui sướng nhất, đương nhiên là Thủy Liên, nhìn thấy bộ dáng Da Lợi Tân chật vật như thế, trong lòng gã cực kỳ vui sướng, lập tức vừa cảm kích lại vừa ưa thích Sở Hoan, nhưng vẫn phải giả bộ chạy xuống dưới, bộ dáng quan tâm:
- Da công công, Da công công!
Gã biết rõ từ nơi này lăn xuống bậc thềm ngọc, cũng không đến mức phải chết, nhưng bị thương chắc chắn không tránh được.
Da Lợi Tân lăn xuống bậc thang, đau đớn rên rỉ, cảm thấy xương cốt mấy nơi trên người đã tổn thương. Thủy Liên chạy xuống, thấy gã mặt mũi bầm dập, răng cửa cũng rụng xuống, dường như sống mũi cũng bị gãy, máu trào ra khỏi miệng mũi, mũ kia cũng bị rơi ra, lộ ra bộ tóc đen quăn quăn, bộ dáng thảm hại, trong lòng buồn cười nhưng vẫn tiến lên làm bộ ân cần, cẩn thận hỏi:
- Da công công, ngài không sao chứ?
Da Lợi Tân kêu hai tiếng, giãy dụa đứng lên, ngẩng đầu liền thấy Sở Hoan đứng trên cao nhìn xuống, chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu tình nhìn mình, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm, mắng:
- Ngươi… ngươi dám tổn thương ta? Ngươi… ngươi thật to gan… Tên vương bát đản này!
Sở Hoan nhíu mày, nghiêm nghị hỏi:
- Vương bát đản mắng ai?
- Mắng ngươi!
Da Lợi Tân chịu thiệt bởi Sở Hoan, cũng không sợ hãi.
Sở Hoan không những giận mà còn cười:
- Hóa ra là vương bát đản mắng bổn tước. Da Lợi Tân, hóa ra ngươi còn là vương bát đản, thật sự nhìn không ra!
Da Lợi Tân khẽ giật mình, lập tức hiểu được trúng kế của Sở Hoan, giận dữ không kềm được, lớn tiếng kêu lên với những võ sĩ Cận Vệ Quân kia:
- Đám nô tài các ngươi, còn không lên cho ta, bắt tên khốn khiếp này lại cho ta!
Đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, cũng không hề ra tay.
Da Lợi Tân cả giận nói:
- Các ngươi còn chưa ra tay? Có phải muốn mất đầu hết hay không? Ta đi nói cho nương nương, nói cho Thánh thượng, các ngươi đều muốn tạo phản… !
- Là ai muốn tạo phản?
Da Lợi Tân đang giận không kềm được, lại nghe sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh nhạt. Gã không khỏi quay đầu lại, liền thấy cách đó không xa, một người đang chậm rãi đi tới.
Người kia mặc áo giáo, thân đeo trường cung, lưng mang hộp tên, không đội khôi giáp, tóc dài phất phới, chỉ dùng một chiếc dây cài chặt, tóc trắng như tuyết, trong màn đêm cực kỳ bắt mắt.
Da Lợi Tân nhìn thấy người tới, không nhịn được sợ run cả người. Gã đã ở điện Quang Minh này một khoảng thời gian, ngoại trừ Hoàng đế cùng Tuyết Hoa nương nương ra, quả thực không coi ai ra gì, ai cũng không để vào mắt, lại chỉ sợ hãi người trước mắt này.
Người này giống như u linh, Da Lợi Tân chỉ biết thỉnh thoảng gã đột nhiên xuất hiện giống như u linh. Mặc dù Da Lợi Tân không nói câu nào với người này, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, gã đã cảm thấy sợ hãi, không dám có chút liều lĩnh trước mặt người này.
Có một loại người, trên thân thể dường như sinh ra đã mang theo khí thế uy nghiêm khiến người ta không thể xâm phạm, trong khí thế kia lại mang theo sát khí bén nhọn, cho dù không nói câu nào cũng có một khí tức lạnh như băng phát ra.
Da Lợi Tân cảm thấy người tóc bạc trước mắt này đúng là như thế.
Gã đương nhiên biết được, võ tướng mái tóc trắng như tuyết giống như u linh trước mắt này, chính là Thống lĩnh nắm giữ mấy ngàn Cận Vệ Quân hoàng gia, là người nổi bật của Hiên Viên thế gia võ huân đế quốc, là võ tướng được Hoàng đế cực kỳ tín nhiệm.
Sở Hoan nhìn thấy Thần tiễn Hiên Viên Thiệu đột nhiên xuất hiện, lại cảm thấy hơi bất ngờ.
Hiên Viên Thiệu cung không rời người, gã có cung tên trong tay, liền có thể miệt thị thiên hạ. Gã mặc trọng giáp, nhưng nhìn bước chân như mây, cực kỳ nhẹ nhàng, giống như gió thổi qua, không có cảm giác mạnh mẽ của võ tướng bình thường, trong lạnh nhạt lại tràn đầy vẻ nho nhã quý tộc.
Da Lợi Tân trông thấy Hiên Viên Thiệu đang đi về phía mình, cảm thấy hai cái đùi cứng ngắc, cũng không dám động đậy. Hiên Viên Thiệu đi tới trước mặt Da Lợi Tân, mặt không biểu tình nhìn gã, nhàn nhạt hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói có người tạo phản?
Da Lợi Tân gật gật đầu.
Hiên Viên Thiệu hỏi lần nữa:
- Ai muốn tạo phản?
Da Lợi Tân vội vàng đưa tay, chỉ về phía Sở Hoan trên bậc thang. Hiên Viên Thiệu nhìn Sở Hoan một cái, hỏi:
- Hắn tạo phản thế nào?
- Hắn… !
Da Lợi Tân sững sờ, nhưng vẫn nhắm mắt nói:
- Hắn ra tay đánh lén ta, hắn… hắn bất kính với ta!
- Hả?
Hiên Viên Thiệu vẻ mặt vẫn không biểu tình:
- Vậy ngươi có biết hắn là ai?
Da Lợi Tân hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Không biết.
- Ta tới nói cho ngươi biết.
Hiên Viên Thiệu chậm rãi nói:
- Hắn là Thượng Thư Tỉnh Thị lang Hộ Bộ, là Trung Dũng Bá Sở Bá tước được Thánh thượng khâm phong. Trước đây không lâu có người phản loạn, Sở Bá tước dũng cảm đứng ra, hộ vệ Thánh thượng chu toàn, công lao hiển hách, trung thành tận tâm. Cũng trước đây không lâu, vị Sở đại nhân này đang ở An Ấp, tra ra âm mưu động trời, vung tay lên trăm nghìn đầu người rơi xuống đất, mà những đầu người rơi xuống đất kia, đều là phản tặc mưu phản… !
Nói tới đây, đôi mắt như mũi thương lạnh lẽo lạnh lùng nhìn chằm chằm Da Lợi Tân:
- Ngươi nói là, một vị trọng thần triều đình như vậy, sẽ mưu phản ở hoàng cung?
Da Lợi Tân bị ánh mắt lạnh như băng của Hiên Viên Thiệu khiến cho sợ hãi, nhịn không được đáp:
- Hắn… hắn tập kích ta, đương nhiên… đương nhiên là mưu phản… !
Hiên Viên Thiệu lắc đầu nói:
- Mưu phản không phải hắn, là ngươi!
Da Lợi Tân mở to hai mắt, sắc mặt biến đổi, thất thanh nói:
- Ngươi… ngươi nói bậy, ta… ta là người bên cạnh nương nương, sao có thể… sao có thể mưu phản… !
Hiên Viên Thiệu giơ tay lên chỉ một gã võ sĩ Cận Vệ Quan đứng thẳng giống như bức tượng bên cạnh, hỏi:
- Ngươi biết bọn họ là ai?
- Bọn họ… bọn họ là vệ sĩ!
Hiên Viên Thiệu bình tĩnh nói:
- Bọn họ là Cận Vệ Quân hoàng gia, bọn họ chỉ có một chức trách, chính là bảo vệ Thánh thượng, vậy ngươi có biết, ai có thể điều động được họ?
Sắc mặt Da Lợi Tân trắng bệch.
- Thánh thượng có thể điều động được họ, được Thánh thượng ưu ái, ta phụ trách thống lĩnh Cận Vệ Quân hoàng gia, cận vệ của Thiên tử này, không phải người nào cũng có thể tùy tiện phân công.
Ánh mắt của Hiên Viên Thiệu bắt đầu hùng hổ dọa người:
- Nhưng vừa rồi ta nghe thấy, ngươi muốn họ bắt Sở đại nhân, ngươi muốn điều động bọn hắn, ta muốn hỏi ngươi, ngươi là ai?
Da Lợi Tân không dám nhìn Hiên Viên Thiệu nữa, xoay người chạy tới bậc thang. Lúc này thân thể gã vô cùng đau nhức, cũng may thân thể cường tráng, mặc dù bị thương chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng chạy lên, qua bên người Sở Hoan, oán hận nhìn Sở Hoan nói:
- Ngươi… ngươi đừng chạy, ngươi chờ, ta đi… ta đi bẩm báo nương nương… !
Gã chạy vào trong điện Quang Minh.
Lúc này Hiên Viên Thiệu mới quăng ánh mắt về phía Sở Hoan, chậm rãi đi lên, còn chưa nói chuyện, Sở Hoan đã ôm quyền nói:
- Hiên Viên Tướng quân!
Hiên Viên THiệu cười gật đầu nói:
- Lần này Sở đại nhân tới An Ấp, công lao đứng đầu!
- Hiên Viên tướng quân quá khen.
Sở Hoan lại cười đáp:
- Nếu không phải Hiên Viên Vân úy tận tâm hộ vệ, ta chưa chắc có thể quay lại kinh thành.
Hiên Viên Thiệu cười nói:
- Người hiền đều có trời giúp, nếu như không phải Thánh thượng tin tưởng Sở đại nhân có năng lực này, cũng sẽ không tùy tiện phân công Sở đại nhân đi. Hiên Viên Thắng Tài hai lần theo Sở đại nhân rời kinh, trải qua rèn luyện, hiện giờ đã thành thục rất nhiều, ta với tư cách huynh trưởng của hắn, vẫn phải cảm tạ Sở đại nhân.
Sở Hoan cười ha ha nói:
- Hiên Viên tướng quân nói quá lời. Gia tộc Hiên Viên, võ huân thế gia, cho dù Hiên Viên Tướng quân hay là Hiên Viên Vân úy, cũng là đàn ông tốt số một, có thể cùng làm việc với Hiên Viên Vân úy, trái lại là vinh hạnh của Sở mỗ.
Thủy Liên ở bên sốt ruột nói:
- Hai vị đại nhân, Da Lợi Tân chạy vào trong điện, chắc chắn tấu bẩm với nương nương, chỉ sợ… !
Sở Hoan lại cười nói:
- Thủy công công không cần phải lo lắng, Da Lợi Tân chân đứng không vững, muốn ẩu đả bổn quan, lại trượt chân ngã xuống, hắn không đi bẩm báo, ta lại muốn xin gặp Thánh thượng, Da Lợi Tân muốn ẩu đả mệnh quan triều đình, lại không biết sẽ bị tội gì?
Lập tức, một gã thái giám đã chạy ra, lo lắng nói:
- Sở đại nhân, Thánh thượng cho gọi!
Sở Hoan sửa sang lại quần áo, cười nói:
- Rốt cuộc có thể gặp mặt Thánh thượng rồi.
Hắn chắp tay nói với Hiên Viên Thiệu:
- Hiên Viên Tướng quân, Thánh thượng cho gọi, hôm nay không thể nói chuyện thêm một chút, sau này nếu như có thời gian, cùng uống chén rượu.
Hắn xoay người đi tới điện Quang Minh, Thủy Liên vội vàng theo bên cạnh, dẫn Sở Hoan tiến vào trong đại điện.
Thủy Liên ở phía trước, Sở Hoan ở phía sau, điện Quang Minh to lớn khổng lồ, nội điện Tuyết Hoa ở phía sau điện Quang Minh, nơi này mới được sửa sang, Sở Hoan nhìn thấy trên đầu cửa treo một biển ngọc, bên trên viết bốn chữ "Tuyết Hoa Nội điện", nghĩ tới trong này chính là nơi Hoàng đế cùng Tuyết Hoa nương nương song túc song phi, cũng không biết Tuyết Hoa nương nương này rốt cuộc là bậc sắc nước hương trời thế nào, dĩ nhiên có thể được Hoàng đế sủng ái như vậy, trong đầu không khỏi nhớ tới Lưu Ly phu nhân trong phủ Thái tử, thầm nghĩ trong thiên hạ này sợ rằng không có nữ nhân nào có thể xinh đẹp bằng Lưu Ly phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.