Quyển 2 - Chương 258: Chuyện xưa Đại Hoa
Sa Mạc
24/03/2013
Lúc này Sở Hoan quả thật vô cùng khiếp sợ, hắn thật không ngờ, Trang chủ quỷ trang âm trầm này, không ngờ cất giấu thân phận hiển hách như thế.
Doanh Nhân nắm chặt hai đấm, cười lạnh nói:
- Ngươi nói hươu nói vượn. Ngươi cho bổn vương là đứa trẻ lên ba sao? Tùy ý ngươi lừa gạt sao?
Gã phân phó Sở Hoan:
- Sở Hoan, người này dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, một đao chém chết hắn.
Nguyên Vũ nghiêm mặt nói:
- Chính bởi vì ngươi không phải đứa trẻ ba tuổi, cho nên bí mật này mới có thể nói cho ngươi, nếu không bí mật này hơn chục năm trước đã nên để ngươi biết được. Mẫu thân ngươi không nói cho người, chỉ là vì nàng muốn bảo vệ ngươi, mà hôm nay ta nói cho ngươi, chỉ là để ngươi không được quên nguồn gốc của ngươi, không được quên trên người ngươi còn chảy xuôi huyết mạch Hoàng tộc Đại Hoa tôn quý.
Doanh Nhân nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nguyên Vũ, quả thật không giống như lời nói dối.
- Ba mươi tám năm trước, Ngũ Thái thú loạn kinh, gian tặc Khuất Sở Ly dẫn phản quân đánh vào kinh sư, từ nay về sau thiên hạ đại loạn, bốn họ Đại Hoa chịu khổ tàn sát, viện binh không tới, chư hầu nổi lên.
Nguyên Vũ thần sắc ngưng trọng, đôi mắt mang theo hận ý:
- Mấy trăm năm trước, Cổ Châu Quan Trung bốn họ tuyên thệ, bốn họ này đoàn kết chân thành, diệt Tôn thị Ngô quốc, thành lập Đại Hoa, bốn họ là quốc tính, nhưng sau khi Ngũ Thái thú loạn kinh, bốn họ bị giết gần như không còn... Ta cùng với mẫu thân ngươi, trong khi hỗn loạn, do một đội thân vệ phá vòng vây... Khi đó mẫu thân ngươi chẳng qua sáu tuổi mà thôi, mà ta chẳng qua cũng mười tuổi... !
Sở Hoan lẳng lặng nghe, thân thể Doanh Nhân hơi run rẩy.
- Đội thân vệ kia vốn có năm trăm người, nhưng sau khi phá vòng vây, chỉ còn lại không tới hai trăm người.
Nguyên Vũ khẽ thở dài:
- Bọn họ trẻ tuổi mà dũng cảm, bọn họ là vệ sĩ trung thành nhất vương triều Đại Hoa... !
Sở Hoan nghe vậy, chợt nghĩ tới tòa linh đường kia, không biết tòa linh đường kia có phải cung phụng đám vệ sĩ trung thành năm đó hay không.
Chỉ là hắn nghĩ không ra vì sao những người này đều chết hết.
Doanh Nhân khôi phục tâm tình khiếp sợ, rốt cuộc hỏi:
- Sao đó lại thế nào?
Nguyên Vũ thản nhiên cười nói:
- Khuất Sở Ly đã khống chế kinh sư, đốt giết đánh cướp, trước khi ta cùng mẫu thân ngươi rời đi, có người trong cũng cố ý tìm thế thân cho chúng ta, chết cháy trong cung, thân thể bị hủy, khiến phản quân cho rằng Hoàng tộc Đại Hoa ta không ai trốn thoát. Hiện giờ ta cũng không biết lúc trước Khuất Sở Ly có tin hay không, nhưng hắn vẫn hạ lệnh bộ hạ lục soát chung quanh tìm di mạch Hoàng thất, muốn đuổi cùng giết tận.
Lão tự suy nghĩ về tời kì gió tanh mưa máu chư hầu phân tranh vài chục năm trước:
- Khuất Sở Ly chiếm kinh sư, Thái thú các nơi đều khởi binh, ngụy trang trừ gian phục Hoa, tự lập làm Vương, thiên hạ phân tranh nổi lên bốn phía, đoạn lịch sử kia, các ngươi cũng đều biết rõ.
Đại Tần lập quốc chẳng qua mười sáu năm, đoạn lịch sử kia Sở Hoan tất nhiên biết được, mà Doanh Nhân cũng sẽ không quên.
- Vậy... vậy tại sao mẫu thân lại ở cùng một chỗ với phụ hoàng?
Doanh Nhân vẻ mặt hoài nghi.
Nguyên Vũ thản nhiên nói:
- Bởi vì chư hầu trong thiên hạ, phụ hoàng ngươi làm ra bộ dáng chân thành nhất, hắn đánh cờ hiệu phục hưng Đại Hoa vang dội nhất. Lúc trước ngay cả ta và mẫu thân ngươi đều nghĩ rằng hắn thật lòng muốn giúp đỡ Đại Hoa ta.
Doanh Nhân cả giật nói:
- Không được vũ nhục phụ hoàng.
Trong giây lát Nguyên Vũ lại ho khan, lúc này ho khan rất kịch liệt, dường như muốn ho ra cả nội tạng. Lão lau máu loãng khóe miệng, chậm rãi nói:
- Thiên hạ khi đó không có một nơi thái bình, khắp nơi đều là chiến tranh, muốn tìm một nơi thái bình dàn xếp, cũng không thể được.
Sở Hoan có thể tưởng tượng được lúc đó thien hạ thảm thiết, thiên hạ trang hùng, toàn bộ mặt đất Thần Châu chắc chắn bao phủ trong máu và lửa.
- Dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ, ta cùng mẫu thân ngươi lênh đênh trong thiên hạ lộn xộn gần mười năm, từ chỗ này đến chỗ khác, nếm hết nỗi khổ chiến loạn.
Nguyên Vũ nhớ lại nói:
- Sau đó chúng ta rốt cuộc rõ ràng, nếu tiếp tục phiêu bạt như vậy nữa, chẳng nhưng vô vọng phục quốc, hơn nữa sớm muộn có nguy hiểm tính mạng, mà lúc đó, phụ hoàng ngươi đã chiếm được tiên cơ trong chư hầu tranh bá, hơn nửa Quan Trung đều rơi vào tay hắn... !
Doanh Nhân nói:
- Thần uy của phụ hoàng, nếu không phải ngài, thiên hạ này khó được thái bình.
Nguyên Vũ thản nhiên cười, cũng không cái lại, tiếp tục nói:
- Khi đó ta mới hai mươi tuổi, nghĩ tới bị cờ hiệu phụ hoàng ngươi mê hoặc, liền muốn mượn dùng thực lực phụ hoàng ngươi chấn hưng vương triều Đại Hoa ta. Nhưng bộ hạ của ta lại khuyên bảo cho dù ta muốn đầu nhập vào Tần quốc, ta cũng không thể làm rõ thân phận, chỉ có thể ra vẻ một gã hộ vệ, che giấu thân phận của mình, bởi vì cũng không ai biết tâm tư của phụ hoàng ngươi rốt cuộc thế nào, nếu ta bày ra thân phận thật sự, rất có thể bị phụ hoàng ngươi lợi dụng... !
Doanh Nhân cười lạnh nói:
- Ngươi đang nói bừa bãi, bổn vương sao có thể tin được những lời nói xấu này.
Miệng gã nói như vậy, nhưng trên mặt hiển nhiên cũng không phải hoàn toàn không tin.
Sở Hoan rốt cuộc nói:
- Cho nên các ngươi chỉ để Hoàng hậu làm di mạch Hoàng thất Đại Hoa xuất hiện trước mặt Thánh thượng, mà ngươi giả trang thành một gã hộ vệ, bắt đầu từ đó, thân phận của ngươi vẫn giấu diếm tới hôm nay?
Nguyên Vũ hơi vuốt cằm:
- Mẫu thân của ngươi mang theo chúng ta, đầu phục Tần Vương, mà phụ hoàng của ngươi thấy chúng ta tới nương tựa, vô cùng cao hứng, đối với mẫu thân ngươi rất kính trọng, hơn nữa công bố nhất định muốn giúp mẫu thân ngươi phục hưng vương triều Đại Hoa, khi đó chúng ta đều nghĩ tới phụ thân ngươi là thần tử trung thành, ôm kỳ vọng rất lớn với hắn. Mà hai trăm người chúng ta, vẫn làm đội thân vệ bên người mẫu thân ngươi như trước, cũng bởi điểm này, khiến mẫu thân ngươi tràn đầy thiện cảm với hắn.
Nói tới đây, Nguyên Vũ bắt đầu trầm mặc, dường như đang nhớ lại đoạn thời gian trước kia.
- Kỵ binh Tần Quốc vô cùng dũng mãnh, đoạn được Quan Trung, bình định Quan Tây, sau đó xuất binh hai đường, một đường tiến quân Quan Đông, mà một đường khác, lại nhắm ngay bụng Trung Nguyên, thẳng tiến nơi từng là kinh sự vương triều Đại Hoa ta. Khi đó Khuất Sở Ly đã tự xưng Hoàng đế Đại Tề, cường địch lớn nhất của Tần Quốc, đó là Ngụy Tề, mà kẻ thù lớn nhất của vương triều Đại Hoa ta, cũng là Khuất Sở Ly.
Nguyên Vũ tiếp tục nói:
- Lúc Nam tiến, chúng ta đã đi theo phụ hoàng người bảy năm, khi đó ta cũng đã hai mươi bảy tuổi, mẫu thân ngươi cũng đã hai mươi ba tuổi, chúng ta đều nghĩ phục quốc sắc tới, mãi đến ngày đó, Doanh Nguyên phái người làm mối mẫu thân ngươi, chúng ta mới biết được hắn dã tâm bừng bừng.
Nghe Nguyên Vũ gọi thẳng tên Hoàng đế, mày Doanh Nhân nhăn lại, nhưng vẫn không nói gì thêm.
- Mẫu thân ngươi lén lút thương lượng chuyện này với ta, khi đó ta đã nhìn ra phụ hoàng ngươi lòng muông dạ thú, ta vốn định cự tuyệt, nhưng mẫu thân ngươi khi đó... !
Nói đến đây, lão lắc đầu thở dài, cười khổ nói:
- Mẫu thân ngươi khi đó cũng đã thích nam nhân lớn hơn nàng hai mươi tuổi kia.
Sở Hoan thoáng có suy nghĩ.
Lúc Doanh Nhân khởi binh, chẳng qua hơn hai mươi tuổi, đó là tướng quân thiếu niên, có thể nam chinh bắc thảo đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tự nhiên có sức hấp dẫn không gì sánh kịp, loại khí chất oai hùng này, rất khó biến mất bởi thời gian trồi qua.
Thanh Bình Công chúa đi theo Doanh Nguyên bảy tám năm, được Doanh Nhân bảo vệ và quan tâm, tuy rằng tuồi chênh lệch rất lớn, nhưng Thanh Bình Công chúa vẫn sinh ra thiện cảm với Doanh Nguyên, đó cũng không phải chuyện không thể lý giải.
- Về công về tư, ta đều không thể cự tuyệt.
Nguyên Vũ thở dài nói:
- Về tư, mẫu thân ngươi cùng hắn lưỡng tình tương duyệt; về công, muốn gạt bỏ kẻ thù lớn nhất Đại Hoa ta, còn cần thế lực của Doanh Nguyên. Nhưng mẫu thân ngươi cũng không quên nỗi nhục của đất nước, tuy rằng đáp ứng hôn sự, nhưng cũng ước định, trừ khi quân đội Đại Tần đánh hạ kinh sự, chém giết Khuất Sở Ly, nếu không sẽ không gả cho phụ hoàng ngươi, mà phụ hoàng ngươi lúc ấy thế lực mạnh mẽ, sắp bình diệt nước Tề Ngụy Khuất Sở Ly, cũng thuận thế đáp ứng, cũng không bắt buộc.
Doanh Nhân hít sâu một hơi, hôm nay Nguyên Vũ nói bí mật này, quả nhiên khiến người nghe kinh sợ, gã căn bản không thể tưởng tượng được đằng sau thân thế của mình, không ngờ còn có bí mật như thế.
Đầu óc gã không ngờ hơi lộn xộn, gã không tin đây là sự thật, nhưng ở sâu trong lòng, lại cảm giác lời Nguyên Vũ nói cũng không phải nói dối.
- Vậy... vậy một khi đã như thế, vì sao ngươi ở lại Trung Nghĩa Trang?
Doanh Nhân trầm mặc thật lâu, rốt cuộc hỏi:
- Những linh bài này, giải thích thế nào?
- Quân Tần Đông tiến, Doanh Nguyên vốn không muốn mẫu thân ngươi đi theo, thầm muốn để nàng lưu thủ phía sau.
Nguyên Vũ thở dài nói:
- Nhưng ta cùng mẫu thân ngươi đều muốn nhìn thấy Ngụy Tề bị diệt, hy vọng nhìn thấy thời khắc Khuất Sở Ly bị chém giết... Cho nên mẫu thân ngươi nhận định muốn theo quân Nam tiến, mà ta cũng với đội thân vệ trung nghĩa kia bảo hộ mẫu thân ngươi, cũng một đường Nam hạ theo mẫu thân ngươi, mặc dù không ở tiền tuyến, nhưng lại có thể biết được tình hình chiến đấu của phía trước bất cứ lúc nào.
- Hai mươi năm trước, quân Tần dẹp xong Vũ Lăng Quốc, tiếp theo đánh chiếm Hán Dương Quốc, mà Hán Dương Quốc là lá chắn cuối cùng của Ngụy Tề Quốc, một khi Hán Dương Quốc bị công diệt, có thể tiến quân thần tốc, tấn công Nguỵ Tề Quốc.
- Trải qua một trận huyết chiến, quân Tần đồ phá phòng tuyến quân Hán Dương, một đường tiến tới, giết tới đô thành Hán Dương Quốc, mà mẫu thân ngươi sau theo theo đại quân, đi tới nơi nay, tạm thời được dàn xếp tại Trung Nghĩa Trang này.
Nguyên Vũ bình tĩnh nói:
- Khi đó tòa thôn trang này còn chưa gọi Trung Nghĩa Trang, mà gọi Trung Hiếu biệt viện, chính là biệt việt Trung Hiếu Lăng Vương Hán Dương Quốc xây dựng cải tạo. Quân Tần tấn công, Trung Hiếu Lăng Vương sớm đã trốn thoát, để lại một tòa biệt viện trống trơn, mẫu thân ngươi liền ở tạm nơi này, ngoài mẫu thân ngươi ra, lúc ấy còn một người khác cũng ở nơi này.
- Là ai?
Doanh Nhân cực kỳ tò mò.
- Đương kim Thái tử Đại Tần.
Nguyên Vũ chăm chú nhìn Doanh Nhân:
- Con trai thứ hai của Doanh Nguyên, Doanh Tường!
- Là... Là Thái tử ca ca?
Doanh Nhân giật mình nói.
Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Doanh Tường khi đó chẳng qua mười lăm tuổi, là đứa nhóc choai choai, nhưng đã đi theo Doanh Nguyên chinh chiến sa trường.
Lão dừng một chút, hơi trầm ngâm mới nói tiếp:
- Doanh Tường bị thương, chi nên được đưa tới Trung Hiếu biệt viện dưỡng thương, do mẫu thân của ngươi chiếu cố. Chỉ là ai cũng không ngờ, tại Trung Hiếu biệt viện này lại xảy ra một chuyện khiến ta hối hận cả đời, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, lúc trước ta nhất định sẽ khuyên bảo mẫu thân ngươi ở lại phía sau, không nên đi theo đại quân!
Doanh Nhân nắm chặt hai đấm, cười lạnh nói:
- Ngươi nói hươu nói vượn. Ngươi cho bổn vương là đứa trẻ lên ba sao? Tùy ý ngươi lừa gạt sao?
Gã phân phó Sở Hoan:
- Sở Hoan, người này dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, một đao chém chết hắn.
Nguyên Vũ nghiêm mặt nói:
- Chính bởi vì ngươi không phải đứa trẻ ba tuổi, cho nên bí mật này mới có thể nói cho ngươi, nếu không bí mật này hơn chục năm trước đã nên để ngươi biết được. Mẫu thân ngươi không nói cho người, chỉ là vì nàng muốn bảo vệ ngươi, mà hôm nay ta nói cho ngươi, chỉ là để ngươi không được quên nguồn gốc của ngươi, không được quên trên người ngươi còn chảy xuôi huyết mạch Hoàng tộc Đại Hoa tôn quý.
Doanh Nhân nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nguyên Vũ, quả thật không giống như lời nói dối.
- Ba mươi tám năm trước, Ngũ Thái thú loạn kinh, gian tặc Khuất Sở Ly dẫn phản quân đánh vào kinh sư, từ nay về sau thiên hạ đại loạn, bốn họ Đại Hoa chịu khổ tàn sát, viện binh không tới, chư hầu nổi lên.
Nguyên Vũ thần sắc ngưng trọng, đôi mắt mang theo hận ý:
- Mấy trăm năm trước, Cổ Châu Quan Trung bốn họ tuyên thệ, bốn họ này đoàn kết chân thành, diệt Tôn thị Ngô quốc, thành lập Đại Hoa, bốn họ là quốc tính, nhưng sau khi Ngũ Thái thú loạn kinh, bốn họ bị giết gần như không còn... Ta cùng với mẫu thân ngươi, trong khi hỗn loạn, do một đội thân vệ phá vòng vây... Khi đó mẫu thân ngươi chẳng qua sáu tuổi mà thôi, mà ta chẳng qua cũng mười tuổi... !
Sở Hoan lẳng lặng nghe, thân thể Doanh Nhân hơi run rẩy.
- Đội thân vệ kia vốn có năm trăm người, nhưng sau khi phá vòng vây, chỉ còn lại không tới hai trăm người.
Nguyên Vũ khẽ thở dài:
- Bọn họ trẻ tuổi mà dũng cảm, bọn họ là vệ sĩ trung thành nhất vương triều Đại Hoa... !
Sở Hoan nghe vậy, chợt nghĩ tới tòa linh đường kia, không biết tòa linh đường kia có phải cung phụng đám vệ sĩ trung thành năm đó hay không.
Chỉ là hắn nghĩ không ra vì sao những người này đều chết hết.
Doanh Nhân khôi phục tâm tình khiếp sợ, rốt cuộc hỏi:
- Sao đó lại thế nào?
Nguyên Vũ thản nhiên cười nói:
- Khuất Sở Ly đã khống chế kinh sư, đốt giết đánh cướp, trước khi ta cùng mẫu thân ngươi rời đi, có người trong cũng cố ý tìm thế thân cho chúng ta, chết cháy trong cung, thân thể bị hủy, khiến phản quân cho rằng Hoàng tộc Đại Hoa ta không ai trốn thoát. Hiện giờ ta cũng không biết lúc trước Khuất Sở Ly có tin hay không, nhưng hắn vẫn hạ lệnh bộ hạ lục soát chung quanh tìm di mạch Hoàng thất, muốn đuổi cùng giết tận.
Lão tự suy nghĩ về tời kì gió tanh mưa máu chư hầu phân tranh vài chục năm trước:
- Khuất Sở Ly chiếm kinh sư, Thái thú các nơi đều khởi binh, ngụy trang trừ gian phục Hoa, tự lập làm Vương, thiên hạ phân tranh nổi lên bốn phía, đoạn lịch sử kia, các ngươi cũng đều biết rõ.
Đại Tần lập quốc chẳng qua mười sáu năm, đoạn lịch sử kia Sở Hoan tất nhiên biết được, mà Doanh Nhân cũng sẽ không quên.
- Vậy... vậy tại sao mẫu thân lại ở cùng một chỗ với phụ hoàng?
Doanh Nhân vẻ mặt hoài nghi.
Nguyên Vũ thản nhiên nói:
- Bởi vì chư hầu trong thiên hạ, phụ hoàng ngươi làm ra bộ dáng chân thành nhất, hắn đánh cờ hiệu phục hưng Đại Hoa vang dội nhất. Lúc trước ngay cả ta và mẫu thân ngươi đều nghĩ rằng hắn thật lòng muốn giúp đỡ Đại Hoa ta.
Doanh Nhân cả giật nói:
- Không được vũ nhục phụ hoàng.
Trong giây lát Nguyên Vũ lại ho khan, lúc này ho khan rất kịch liệt, dường như muốn ho ra cả nội tạng. Lão lau máu loãng khóe miệng, chậm rãi nói:
- Thiên hạ khi đó không có một nơi thái bình, khắp nơi đều là chiến tranh, muốn tìm một nơi thái bình dàn xếp, cũng không thể được.
Sở Hoan có thể tưởng tượng được lúc đó thien hạ thảm thiết, thiên hạ trang hùng, toàn bộ mặt đất Thần Châu chắc chắn bao phủ trong máu và lửa.
- Dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ, ta cùng mẫu thân ngươi lênh đênh trong thiên hạ lộn xộn gần mười năm, từ chỗ này đến chỗ khác, nếm hết nỗi khổ chiến loạn.
Nguyên Vũ nhớ lại nói:
- Sau đó chúng ta rốt cuộc rõ ràng, nếu tiếp tục phiêu bạt như vậy nữa, chẳng nhưng vô vọng phục quốc, hơn nữa sớm muộn có nguy hiểm tính mạng, mà lúc đó, phụ hoàng ngươi đã chiếm được tiên cơ trong chư hầu tranh bá, hơn nửa Quan Trung đều rơi vào tay hắn... !
Doanh Nhân nói:
- Thần uy của phụ hoàng, nếu không phải ngài, thiên hạ này khó được thái bình.
Nguyên Vũ thản nhiên cười, cũng không cái lại, tiếp tục nói:
- Khi đó ta mới hai mươi tuổi, nghĩ tới bị cờ hiệu phụ hoàng ngươi mê hoặc, liền muốn mượn dùng thực lực phụ hoàng ngươi chấn hưng vương triều Đại Hoa ta. Nhưng bộ hạ của ta lại khuyên bảo cho dù ta muốn đầu nhập vào Tần quốc, ta cũng không thể làm rõ thân phận, chỉ có thể ra vẻ một gã hộ vệ, che giấu thân phận của mình, bởi vì cũng không ai biết tâm tư của phụ hoàng ngươi rốt cuộc thế nào, nếu ta bày ra thân phận thật sự, rất có thể bị phụ hoàng ngươi lợi dụng... !
Doanh Nhân cười lạnh nói:
- Ngươi đang nói bừa bãi, bổn vương sao có thể tin được những lời nói xấu này.
Miệng gã nói như vậy, nhưng trên mặt hiển nhiên cũng không phải hoàn toàn không tin.
Sở Hoan rốt cuộc nói:
- Cho nên các ngươi chỉ để Hoàng hậu làm di mạch Hoàng thất Đại Hoa xuất hiện trước mặt Thánh thượng, mà ngươi giả trang thành một gã hộ vệ, bắt đầu từ đó, thân phận của ngươi vẫn giấu diếm tới hôm nay?
Nguyên Vũ hơi vuốt cằm:
- Mẫu thân của ngươi mang theo chúng ta, đầu phục Tần Vương, mà phụ hoàng của ngươi thấy chúng ta tới nương tựa, vô cùng cao hứng, đối với mẫu thân ngươi rất kính trọng, hơn nữa công bố nhất định muốn giúp mẫu thân ngươi phục hưng vương triều Đại Hoa, khi đó chúng ta đều nghĩ tới phụ thân ngươi là thần tử trung thành, ôm kỳ vọng rất lớn với hắn. Mà hai trăm người chúng ta, vẫn làm đội thân vệ bên người mẫu thân ngươi như trước, cũng bởi điểm này, khiến mẫu thân ngươi tràn đầy thiện cảm với hắn.
Nói tới đây, Nguyên Vũ bắt đầu trầm mặc, dường như đang nhớ lại đoạn thời gian trước kia.
- Kỵ binh Tần Quốc vô cùng dũng mãnh, đoạn được Quan Trung, bình định Quan Tây, sau đó xuất binh hai đường, một đường tiến quân Quan Đông, mà một đường khác, lại nhắm ngay bụng Trung Nguyên, thẳng tiến nơi từng là kinh sự vương triều Đại Hoa ta. Khi đó Khuất Sở Ly đã tự xưng Hoàng đế Đại Tề, cường địch lớn nhất của Tần Quốc, đó là Ngụy Tề, mà kẻ thù lớn nhất của vương triều Đại Hoa ta, cũng là Khuất Sở Ly.
Nguyên Vũ tiếp tục nói:
- Lúc Nam tiến, chúng ta đã đi theo phụ hoàng người bảy năm, khi đó ta cũng đã hai mươi bảy tuổi, mẫu thân ngươi cũng đã hai mươi ba tuổi, chúng ta đều nghĩ phục quốc sắc tới, mãi đến ngày đó, Doanh Nguyên phái người làm mối mẫu thân ngươi, chúng ta mới biết được hắn dã tâm bừng bừng.
Nghe Nguyên Vũ gọi thẳng tên Hoàng đế, mày Doanh Nhân nhăn lại, nhưng vẫn không nói gì thêm.
- Mẫu thân ngươi lén lút thương lượng chuyện này với ta, khi đó ta đã nhìn ra phụ hoàng ngươi lòng muông dạ thú, ta vốn định cự tuyệt, nhưng mẫu thân ngươi khi đó... !
Nói đến đây, lão lắc đầu thở dài, cười khổ nói:
- Mẫu thân ngươi khi đó cũng đã thích nam nhân lớn hơn nàng hai mươi tuổi kia.
Sở Hoan thoáng có suy nghĩ.
Lúc Doanh Nhân khởi binh, chẳng qua hơn hai mươi tuổi, đó là tướng quân thiếu niên, có thể nam chinh bắc thảo đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tự nhiên có sức hấp dẫn không gì sánh kịp, loại khí chất oai hùng này, rất khó biến mất bởi thời gian trồi qua.
Thanh Bình Công chúa đi theo Doanh Nguyên bảy tám năm, được Doanh Nhân bảo vệ và quan tâm, tuy rằng tuồi chênh lệch rất lớn, nhưng Thanh Bình Công chúa vẫn sinh ra thiện cảm với Doanh Nguyên, đó cũng không phải chuyện không thể lý giải.
- Về công về tư, ta đều không thể cự tuyệt.
Nguyên Vũ thở dài nói:
- Về tư, mẫu thân ngươi cùng hắn lưỡng tình tương duyệt; về công, muốn gạt bỏ kẻ thù lớn nhất Đại Hoa ta, còn cần thế lực của Doanh Nguyên. Nhưng mẫu thân ngươi cũng không quên nỗi nhục của đất nước, tuy rằng đáp ứng hôn sự, nhưng cũng ước định, trừ khi quân đội Đại Tần đánh hạ kinh sự, chém giết Khuất Sở Ly, nếu không sẽ không gả cho phụ hoàng ngươi, mà phụ hoàng ngươi lúc ấy thế lực mạnh mẽ, sắp bình diệt nước Tề Ngụy Khuất Sở Ly, cũng thuận thế đáp ứng, cũng không bắt buộc.
Doanh Nhân hít sâu một hơi, hôm nay Nguyên Vũ nói bí mật này, quả nhiên khiến người nghe kinh sợ, gã căn bản không thể tưởng tượng được đằng sau thân thế của mình, không ngờ còn có bí mật như thế.
Đầu óc gã không ngờ hơi lộn xộn, gã không tin đây là sự thật, nhưng ở sâu trong lòng, lại cảm giác lời Nguyên Vũ nói cũng không phải nói dối.
- Vậy... vậy một khi đã như thế, vì sao ngươi ở lại Trung Nghĩa Trang?
Doanh Nhân trầm mặc thật lâu, rốt cuộc hỏi:
- Những linh bài này, giải thích thế nào?
- Quân Tần Đông tiến, Doanh Nguyên vốn không muốn mẫu thân ngươi đi theo, thầm muốn để nàng lưu thủ phía sau.
Nguyên Vũ thở dài nói:
- Nhưng ta cùng mẫu thân ngươi đều muốn nhìn thấy Ngụy Tề bị diệt, hy vọng nhìn thấy thời khắc Khuất Sở Ly bị chém giết... Cho nên mẫu thân ngươi nhận định muốn theo quân Nam tiến, mà ta cũng với đội thân vệ trung nghĩa kia bảo hộ mẫu thân ngươi, cũng một đường Nam hạ theo mẫu thân ngươi, mặc dù không ở tiền tuyến, nhưng lại có thể biết được tình hình chiến đấu của phía trước bất cứ lúc nào.
- Hai mươi năm trước, quân Tần dẹp xong Vũ Lăng Quốc, tiếp theo đánh chiếm Hán Dương Quốc, mà Hán Dương Quốc là lá chắn cuối cùng của Ngụy Tề Quốc, một khi Hán Dương Quốc bị công diệt, có thể tiến quân thần tốc, tấn công Nguỵ Tề Quốc.
- Trải qua một trận huyết chiến, quân Tần đồ phá phòng tuyến quân Hán Dương, một đường tiến tới, giết tới đô thành Hán Dương Quốc, mà mẫu thân ngươi sau theo theo đại quân, đi tới nơi nay, tạm thời được dàn xếp tại Trung Nghĩa Trang này.
Nguyên Vũ bình tĩnh nói:
- Khi đó tòa thôn trang này còn chưa gọi Trung Nghĩa Trang, mà gọi Trung Hiếu biệt viện, chính là biệt việt Trung Hiếu Lăng Vương Hán Dương Quốc xây dựng cải tạo. Quân Tần tấn công, Trung Hiếu Lăng Vương sớm đã trốn thoát, để lại một tòa biệt viện trống trơn, mẫu thân ngươi liền ở tạm nơi này, ngoài mẫu thân ngươi ra, lúc ấy còn một người khác cũng ở nơi này.
- Là ai?
Doanh Nhân cực kỳ tò mò.
- Đương kim Thái tử Đại Tần.
Nguyên Vũ chăm chú nhìn Doanh Nhân:
- Con trai thứ hai của Doanh Nguyên, Doanh Tường!
- Là... Là Thái tử ca ca?
Doanh Nhân giật mình nói.
Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Doanh Tường khi đó chẳng qua mười lăm tuổi, là đứa nhóc choai choai, nhưng đã đi theo Doanh Nguyên chinh chiến sa trường.
Lão dừng một chút, hơi trầm ngâm mới nói tiếp:
- Doanh Tường bị thương, chi nên được đưa tới Trung Hiếu biệt viện dưỡng thương, do mẫu thân của ngươi chiếu cố. Chỉ là ai cũng không ngờ, tại Trung Hiếu biệt viện này lại xảy ra một chuyện khiến ta hối hận cả đời, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, lúc trước ta nhất định sẽ khuyên bảo mẫu thân ngươi ở lại phía sau, không nên đi theo đại quân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.