Quyển 2 - Chương 259: Bí sử Trung Nghĩa Trang
Sa Mạc
24/03/2013
Sở Hoan và Doanh Nhân đều biết rằng, hết thảy bí mật của Trung Nghĩa Trang, có lẽ đến từ sự kiện lần đó, cho nên hai người đều rất hiếu kỳ đối với việc lần đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sở Hoan cũng nghĩ tới trong lòng, Thanh Bình Công chúa lúc trước và Hoàng hậu Đại Tần sau này từng ở Trung Nghĩa Trang một thời gian, chẳng lẽ trong viện phán tán mùi son kia chính là nơi Hoàng hậu từng ở?
Chỉ là suy nghĩ này hiện lên trong đầu, lập tức liền chìm xuống.
Thanh Bình Công chúa ở Trung Hiếu biệt viện hai mươi năm trước, đã qua hai mươi năm, cho dù lúc ấy có mùi son, cũng không có khả năng sót lại tới hôm nay, viện kia chắc chắn có người khác từng ở.
Khuôn mặt già nua của Nguyên Vũ co giật, một mảnh ảm đạm, trong đôi mắt vừa bi thương, lại càng nhiều phẫn nộ, hiển nhiên chuyện lúc trước khiến lão khắc cốt ghi tâm.
Doanh Nhân không kìm nổi hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nguyên Vũ cầm lấy túi nước, mở ra uống một ngụm, mới tiếp tục nói:
- Lúc ấy đại quân Tần Quốc đã vây quanh đô thành Hán Dương Quốc, đô thành sẽ bị công hãm bất cứ lúc nào. Ta và mẫu thân ngươi chờ tại Trung Nghĩa Trang, chờ một khi đô thành Hán Dương bị công hãm, liền lập tức khởi hành đi tới, tận mắt thấy Khuất Sở Ly chịu hình, nhưng chúng ta thật sự không ngờ, tuy rằng Hán Dương Quốc thân bị bao vây tầng lớp, nhưng lại gian xảo, âm thầm có một đạo nhân mã lao thẳng tới Trung Nghĩa Trang.
Tuy rằng Doanh Nhân không trải qua chuyện lúc đó, nhưng nghe đến đây, cũng a một tiếng, có vẻ hơi căng thẳng.
Tuy rằng Hoàng hậu hiện giờ bình yên vô sự, nhưng nghĩ tới lúc đó mẫu hậu của mình gặp phải nguy hiểm rất lớn, trái tim Doanh Nhân vẫn không kìm nổi mà run lên.
- Thám tử Hán Dương Quốc nghe được tin tức, biết Doanh Nguyên vô cùng coi trọng mẫu thân ngươi, thậm chí điều tra được Doanh Tường cũng đang dưỡng thương ở Trung Hiếu biệt viện, cho nên muốn phái một đạo nhân mã tập kích bất ngờ Trung Nghĩa, bắt lấy mẫu thân người và Doanh Tường, từ đó có thể sử dụng họ ép Doanh Nguyên lui binh.
Vẻ mặt Nguyên Vũ ngưng trọng lên:
- Lúc ấy quân Tần liên tục thắng lợi, chúng ta thật không ngờ Hán Dương Quốc còn có chiêu thức ấy. Chờ lúc chúng ta phát hiện, Trung Nghĩa Trang đã bị hai ngàn nhân mã Hán Dương Quốc bí mật phái tới vây quanh.
- Lúc ấy Trung Nghĩa Trang có bao nhiêu người?
Doanh Nhân vội hỏi.
Nguyên Vũ vươn hai ngón tay:
- Đội thân vệ vẫn đi theo mẫu thân ngươi, thêm ta nữa, tổng cộng một trăm sáu mươi ba người, ngoài ra con thị nữ hầu hạ mẫu thân người, còn có Doanh Tường và hộ vệ bên người hắn, mọi người cộng lại chẳng qua một trăm chín mươi lăm người, ngay cả hai trăm người cũng không tới.
Sở Hoan thở dài:
- Hai trăm người đối phó hai ngàn, gấp mười lần, tình hình lúc ấy nhìn qua thật sự hung hiểm.
Nguyên Vũ thở dài:
- Tuy rằng đội thân vệ trải qua trăm trận, đều được rèn luyện sống chết trở thành dũng sĩ dũng mãnh, nhưng... nhưng đối mặt với kẻ thù gấp mười mình, muốn thủ thắng, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Cũng may năm đó Trung Hiếu Lăng Vương xây dựng biệt viện, xây dựng tường viện Trung Nghĩa Trang vừa cao vừa dày, tuy rằng kẻ thù nhiều, nhưng chỉ cần chúng ta thủ vững, trong chốc lát chúng cũng khó có thể đột phá. Lúc ấy chúng ta chia bốn phía, nhân số tuy ít, cũng may vũ khí tinh nhuệ, hơn nữa có đầy đủ cung tên, nhanh chóng gác ở các vị trí mấu chốt. Chúng liên tục phát động mấy lần tiến công, đều bị chúng ta đánh đuổi, nhưng chúng ta cũng hiểu rõ trong lòng, thời gian kéo dài, kẻ thù nhiều binh lực, sớm muộn vẫn có thể tấn công vào.
- Không có viện quân sao?
Doanh Nhân vội hỏi.
Nguyên Vũ lắc đầu:
- Đại quân vây khốn Hán đô, đang toàn lực tiến công, làm sao có người nghĩ tới Trung Nghĩa Trang xảy ra biến cố. Chúng ta biết chống đỡ không được bao lâu, cho dù hy vọng xa vời, vẫn muốn phái người ra ngoài tìm viện quân, cho nên vào đêm hôm đó, chúng ta phái ra mười tên tử sĩ, phá vây từ bốn phía, thầm muốn thừa dịp trời tối lao ra cầu viện, trong mười người chỉ cần có một người có thể giết ra ngoài báo tin, sẽ có hy vọng viện quân tiến đến.
- Có người đột phát vòng vây ra ngoài không?
- Lúc ấy sắc trời rất tối, chúng ta không thấy rõ tình trạng, chỉ biết sau khi họ ra ngoài, lập tức truyền đến tiếng giết.
Nguyên Vũ lộ ra vẻ bi thương:
- Không lâu sau, bên ngoài ném vào vài đầu người, đúng là thủ cấp tử sĩ phá vây báo tin... Đêm đó quân hán lại thay nhau tấn công, nhân số chúng ta giảm mạnh, tới sáng sớm, tuy rằng không để kẻ thù tiến vào viện một bước, nhưng đội thân vệ một trăm sáu mươi ba người, chỉ còn lại hơn tám mươi ngươi... !
Nói đến đây, đôi mắt Nguyên Vũ đã đỏ lên, thân thể run rẩy kịch liệt.
Tuy rằng lão nói rất ngắn gọn, nhưng Sở Hoan có thể tưởng tượng được tình trạng thảm thiết của Trung Nghĩa Trang đêm đó.
Dùng hai trăm đối địch hai ngàn, binh lực địch ta cách xa, đối mặt kẻ thù cường công, đám vệ sĩ trung thành Đại Hoa Quốc kia chỉ có thể dồn toàn lực đổ máu hy sinh, cho dù mãnh hổ, cũng khó chắn đàn sói vây công.
- Thi thể các huynh đệ đều đặt trong viện, không ai lùi bước.
Nguyên Vũ run giọng nói:
- Bọn họ không thẹn tinh nhuệ Đại Hoa ta.
Sở Hoan cũng thở dài trong lòng.
Nếu vương triều Đại Hoa thật sự quốc thái dân án, cũng sẽ không xuất hiện cục diện thiên hạ náo động, khiến thiên hạ náo động, đơn giản là giai tầng thống trị vương triều Đại Hoa xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.
Hơn một trăm hộ vệ này, có lẽ là vinh quang cuối cùng của vương triều Đại Hoa.
- Khi chúng ta đứng vững từng lần công kích luân phiên của kẻ thù, lúc tinh thần hết sức mệt mỏi, trong trang lại xảy ra vấn đề càng ác liệt.
Nguyên Vũ cười khổ nhìn chung quanh thông đạo này, vẻ mặt ảm đạm.
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Ngươi là nói, quân hán tiến vào trong Trang từ mật đạo này?
- Không sai.
Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Lần vây khốn đó, thật ra chính là Trung Hiếu Lăng Vương dẫn đầu, hắn nắm rõ địa hình Trung Nghĩa sơn trang như lòng bàn tay, hơn nữa con đường này do hắn bí mật xây dựng, tuy rằng rất ít người biết được, nhưng hắn lại biết rõ ràng. Trước tiên hắn dùng trọng binh vây quanh bốn phía, liên tục khởi xướng công kích chúng ta, mục đích chính là muốn dời sự chú ý của chúng ta, hắn lại bí mật tự mình dẫn sáu mươi cao thủ Hán Quốc từ thông đạo tiến vào trang viện. May mắn lúc ấy Doanh Tường và hộ vệ củah ắn đều canh giữ bên người Hoàng hậu, cho nên hai bên triển khai chiến đấu kịch liệt trong viện. Chỉ là bên người Doanh Tường chỉ có hơn mười tên hộ vệ, đối phương hơn sáu mươi cao thủ nhất đẳng, chúng ta nghe thấy động tĩnh, tất cả bất đắc dĩ, chỉ có thể vứt bỏ cửa đi cứu, chờ chúng ta lui lại, quân Hán bên ngoài tiến công vào giống như thủy triều... !
Doanh Nhân nắm chặt hai đấm, giống như cả người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cũng bất chấp lời Nguyên Vũ là thật hay giả, căng thẳng nói:
- Sau đó thì sao? Mẫu hậu thế nào?
Tuy rằng gã biết Hoàng hậu cuối cùng nhất định bình an vô sự, nhưng vẫn không kìm nổi hỏi ra.
Khóe miệng Nguyên Vũ nổi lên nụ cười lạnh:
- Đây gọi là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà. Trung Hiếu Lăng Vương dẫn người giết vào trang viên, nhưng bởi vì hắn xuất hiện, hoàn toàn khiến mẫu thân ngươi tránh thoát một đại nạn.
Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Ngươi là nói, các ngươi... bắt Trung Hiếu Lăng Vương?
Nguyên Vũ thở dài nói:
- Nhưng chúng ta cũng phải trả cái giá thảm trọng, sau khi chúng ta về viện, quân Hán bên ngoài nhất thời còn chưa vọt vào, chúng ta chém giết một hồi với bộ hạ tử sĩ của Trung Hiếu Lăng Vương. Trước khi quân Hán đánh tới, cuối cùng bắt được Trung Hiếu Lăng Vương sốt ruột lập công, mà đội thân vệ, khi đó chỉ còn sót lại hơn mười người... Một trăm sáu mươi ba vị huynh đệ, cuối cùng chỉ còn lại... chỉ còn lại mười mấy người như vậy, bọn họ đi theo chúng ta gần hai mươi năm, không hề rời bỏ, cuối cùng lại... !
Lão thở dài một tiếng, đôi mắt sưng đỏ, thân thể run rẩy.
Tuy rằng chưa từng gặp gỡ đám người kia, căn bản không nói tới bất luận cảm tình gì, những nghĩ tới đám người trung nghĩa kia, Sở Hoan vẫn hơi ảm đạm.
Thậm chí trong đôi mắt hắn xuất hiện một thần sắc quái dị.
Chỉ là thần sắc như vậy, biến mất rất nhanh, Doanh Nhân và Nguyên Vũ cũng không chú ý tới.
- Chúng ta bắt được Trung Hiếu Lăng Vương, tuy rằng bị quân Hán vây quanh, nhưng bởi vì Trung Hiếu Lăng Vương trong tay, chúng cũng không dám cường công.
Nguyên Vũ chậm rãi nói:
- Cuối cùng hơn hai mươi người chúng ta bảo vệ viện mẫu thân ngươi ở, mãi cho đến buổi chiều hôm sau, có một đội viện quân đuổi tới, quân Hán đại bại, chúng ta rốt cuộc chuyển nguy thành an. Đứng ở đó, trên người ta vô số vế thương, thậm chí bị một kích nghiêm trọng đánh thương nội tạng, vốn tưởng rằng chắc chắn phải chết, nhưng ông trời thương xót, ta quả thật còn sống giống như kỳ tích, hơn nữa sống tới hai mươi năm... Còn Doanh Tường, tuy rằng hắn là con trai Doanh Nguyên, nhưng ta vẫn có vài phần khâm phục với hắn, tuy rằng năm đó chỉ mười lăm tuổi, vẫn bị thương lực chém mấy người, chỉ là trận chiến ấy hắn cũng trọng thương, thân thể có thương cũ, thương thế càng thêm nghiêm trọng, khi đó ta cũng nghĩ rằng hắn cũng không sống được... !
Doanh Nhân nói:
- Hiện giờ Thái tử ca ca sống rất tốt, chỉ là... !
Gã dừng lại một chút, cuối cùng cũng không nói ra.
Nguyên Vũ lại cười lạnh lùng, nói:
- Nếu hắn thật sự đã chết, vậy thật sự là chuyện tốt.
Doanh Nhân cả giận nói:
- Ngươi... !
Gã vốn định trách cứ Nguyên Vũ, nhưng nghĩ tới người này có thể thật sự là cậu mình, lời tức giận lại không có ra khỏi miệng.
- Ngươi là di mạch Hoàng tộc Đại Hoa, trên người có huyết mạch Hoàng tộc Đại Hoa ta, mà thiên hạ Ngụy Tần này, cuối cùng nên trở về trong tay Hoàng tộc Đại Hoa ta.
Nguyên Vũ nhìn chằm chằm Doanh Nhân:
- Đây là quyền lực của ngươi, cũng là trách nhiệm ngươi nhất định phải nhận.
Sắc mặt Doanh Nhân trắng bệch, nói:
- Lời hôm nay, đều chỉ có một mình ngươi nói như vậy, bổn vương sẽ không tin tưởng.
Gã nâng tay chỉ Nguyên Vũ nói:
- Bổn vương không biết ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì, nếu như đây đều là sự thật, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không lừa gạt bổn vương!
- Đại khái ngươi có thể trở về hỏi mẫu thân ngươi.
Nguyên Vũ bìn htĩnh nói:
- Năm đó vô số huynh đệ chết trận ở đây, ta cũng bị trọng thương, Hán đô bị công phá rất nhanh, mẫu thân ngươi bị đón đi, nhưng ta không thể rời khỏi. Thứ nhất là bởi vì lúc ấy ta đã trọng thương, thứ hai bởi vì nhiều huynh đệ chết trận như vậy, ta muốn lưu lại an bài hậu sự cho họ, tế điện trung hồn của bọn họ.
Lão hơi trầm ngâm, mới chậm rãi nói:
- Doanh Tường lúc ấy cũng bị trọng thương, nhất thời không thể rời khỏi. Doanh Nguyên một mặt phái thầy thuốc tới chữa thương cho chúng ta, một mặt phát người đến xử lý hậu sự. Lúc ấy có một đạo sĩ theo tới, nhìn qua có chút thần thông, công bố phong thủy nơi này không tốt lắm, nếu đám trung hồn kia an táng ở nơi này, chỉ sợ hồn phách không yên, cho nên nhất định phải dùng pháp khí trấn thủ nơi này hai mươi năm... !
- Pháp khí?
- Không sai.
Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Khi đó vừa lúc có một pháp khí trời ban, đó là vật của Trung Hiếu Lăng Vương, bị Doanh Tường đoạt được, vì trấn hồn, Doanh Tường liền đưa kiện pháp khí kia ra, dùng để trấn hồn. Doanh Tường vô cùng thích kiện pháp khí kia, tuy rằng giao ra để trấn hồn, nhưng cũng đã nói, hai mươi năm sau, tới thời hạn rồi, hắn sẽ trở lại lấy pháp khí này đi!
Doanh Nhân hiểu được:
- Thái tử ca ca để bổn vương tới đây, chẳng lẽ chính là vì kiện pháp khí kia?
- Không sai. Hai mươi năm trôi qua trong nháy mắt, tín vật ngươi đưa ra trước khi tiến vào trang, đó là tín vật năm đó Doanh Tường ước định với ta, nhìn thấy tín vật, đó là người lấy pháp khí đi.
Nguyên Vũ thở dài:
- Chỉ là ta tuyệt đối không ngờ, không ngờ người lấy vật này lại là ngươi... !
- Vậy pháp khí kia hiện giờ ở nơi nào?
- Ngay trong thạch thất này.
Nguyên Vũ chậm rãi nói.
Doanh Nhân nắm tay nói:
- Một khi đã như vậy, vì sao bổn vương tới lấy pháp khí, lại bị người bao vây Trung Nghĩa Trang? Ngươi và đám người kia rốt cuộc có quan hệ gì?
Nguyên Vũ cười khổ nói:
- Chẳng lẽ tới giờ ngươi vẫn cho rằng ta và chúng là một phe?
Doanh Nhân nói:
- Có phải một phe hay không, ngươi cũng cần phải giải thích.
Nguyên Vũ nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Trước khi các ngươi tới, Trung Nghĩa Trang vốn có năm người, nhưng... sau khi các ngươi đến, lại chỉ còn hai.
- Năm người?
- Huynh đệ đội thân vệ năm đó, chỉ còn lại hơn mười người, ngoại trừ hai người rời đi theo mẫu thân ngươi theo sự phân phó của ta, còn lại đều ở tại nơi này.
Nguyên Vũ nói:
- Hai mươi năm qua đi, năm đó bọn họ đều có thương trong người, hơn nữa nhận hết đau khổ, sống sót chỉ còn năm. Ngay trước khi các ngươi đến, một đám người dạ tập Trung Nghĩa Trang, năm người cuối cùng đều chết trận... !
Lão dường như đã chết lặng đối với sống chết, bình tĩnh nói:
- Rất nhanh, ta cũng sẽ gặp lại bọn họ dưới đất!
- Lài ai?
Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng.
Nguyên Vũ lắc đầu nói:
- Mãi đến hiện giờ, ta cũng không biết chúng là người phương nào, ta chỉ biết, chúng tới Trung Nghĩa Trang trước, khống chế nơi này, muốn đặt cạm bẫy ở đây... Khi đó ta liền đoàn được, tất có đại nhân vật đến Trung Nghĩa Trang.
Hắn nhìn Doanh Nhân, chậm rãi nói:
- Kỳ hạn hai mươi năm tới rồi, lúc ấy ta chỉ nghĩ Doanh Tường muốn tới lấy pháp khí, cho nên đám người này muốn mai phục ở đây ám sát Doanh Tường, mà ta... Thân là cậu của ngươi, trước khi ngươi tới, cũng đã chuẩn bị giúp ngươi một lần cuối cùng!
- Trợ giúp bổn vương một lần cuối cùng?
Vẻ mặt Doanh Nhân nghiêm túc.
Nguyên Vũ gật đầu, gằn từng chữ:
- Nếu thật sự là Doanh Tường tiến đến, cho dù đám người kia giết huynh đệ chúng ta, cho dù chúng có lòng phản loạn, cho dù chúng... !
Nói tới đây, trong đôi mắt Nguyên Vũ lộ ra vẻ thống khổ, nhưng vẫn chậm rãi nói:
- Nhưng ta cũng nguyện ý hợp tác với chúng, diệt trừ Doanh Tường!
Doanh Nhân giật mình nói:
- Ngươi... ngươi chuẩn bị mưu hại Thái tử ca ca?
Nguyên Vũ nghiêm nghị nói:
- Ngươi đừng quên, hắn là Thái Tử, là hòn đá cản đường của ngươi. Thiên hạ Tần Quốc này, là vương triều Đại Hoa ta, trên người ngươi có được huyết mạch Hoàng tộc Đại Hoa, sau khi Doanh Nguyên mất, thiên hạ này chỉ có thể là của ngươi, Doanh Tường là hòn đá cản đường người, ta nhất định phải diệt trừ hắn giúp ngươi.
Doanh Nhân vừa gấp vừa giận, nói:
- Mặc kệ lời ngươi nói là thật hay giả, ngươi chớ quên, bổn vương và Thái tử ca ca giống nhau, đều là con trai phụ hoàng, trên người chảy huyết mạch Hoàng tộc Đại Tần!
Thân thể Nguyên Vũ chấn động, lập tức ho khan kịch liệt.
Sở Hoan cũng nghĩ tới trong lòng, Thanh Bình Công chúa lúc trước và Hoàng hậu Đại Tần sau này từng ở Trung Nghĩa Trang một thời gian, chẳng lẽ trong viện phán tán mùi son kia chính là nơi Hoàng hậu từng ở?
Chỉ là suy nghĩ này hiện lên trong đầu, lập tức liền chìm xuống.
Thanh Bình Công chúa ở Trung Hiếu biệt viện hai mươi năm trước, đã qua hai mươi năm, cho dù lúc ấy có mùi son, cũng không có khả năng sót lại tới hôm nay, viện kia chắc chắn có người khác từng ở.
Khuôn mặt già nua của Nguyên Vũ co giật, một mảnh ảm đạm, trong đôi mắt vừa bi thương, lại càng nhiều phẫn nộ, hiển nhiên chuyện lúc trước khiến lão khắc cốt ghi tâm.
Doanh Nhân không kìm nổi hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nguyên Vũ cầm lấy túi nước, mở ra uống một ngụm, mới tiếp tục nói:
- Lúc ấy đại quân Tần Quốc đã vây quanh đô thành Hán Dương Quốc, đô thành sẽ bị công hãm bất cứ lúc nào. Ta và mẫu thân ngươi chờ tại Trung Nghĩa Trang, chờ một khi đô thành Hán Dương bị công hãm, liền lập tức khởi hành đi tới, tận mắt thấy Khuất Sở Ly chịu hình, nhưng chúng ta thật sự không ngờ, tuy rằng Hán Dương Quốc thân bị bao vây tầng lớp, nhưng lại gian xảo, âm thầm có một đạo nhân mã lao thẳng tới Trung Nghĩa Trang.
Tuy rằng Doanh Nhân không trải qua chuyện lúc đó, nhưng nghe đến đây, cũng a một tiếng, có vẻ hơi căng thẳng.
Tuy rằng Hoàng hậu hiện giờ bình yên vô sự, nhưng nghĩ tới lúc đó mẫu hậu của mình gặp phải nguy hiểm rất lớn, trái tim Doanh Nhân vẫn không kìm nổi mà run lên.
- Thám tử Hán Dương Quốc nghe được tin tức, biết Doanh Nguyên vô cùng coi trọng mẫu thân ngươi, thậm chí điều tra được Doanh Tường cũng đang dưỡng thương ở Trung Hiếu biệt viện, cho nên muốn phái một đạo nhân mã tập kích bất ngờ Trung Nghĩa, bắt lấy mẫu thân người và Doanh Tường, từ đó có thể sử dụng họ ép Doanh Nguyên lui binh.
Vẻ mặt Nguyên Vũ ngưng trọng lên:
- Lúc ấy quân Tần liên tục thắng lợi, chúng ta thật không ngờ Hán Dương Quốc còn có chiêu thức ấy. Chờ lúc chúng ta phát hiện, Trung Nghĩa Trang đã bị hai ngàn nhân mã Hán Dương Quốc bí mật phái tới vây quanh.
- Lúc ấy Trung Nghĩa Trang có bao nhiêu người?
Doanh Nhân vội hỏi.
Nguyên Vũ vươn hai ngón tay:
- Đội thân vệ vẫn đi theo mẫu thân ngươi, thêm ta nữa, tổng cộng một trăm sáu mươi ba người, ngoài ra con thị nữ hầu hạ mẫu thân người, còn có Doanh Tường và hộ vệ bên người hắn, mọi người cộng lại chẳng qua một trăm chín mươi lăm người, ngay cả hai trăm người cũng không tới.
Sở Hoan thở dài:
- Hai trăm người đối phó hai ngàn, gấp mười lần, tình hình lúc ấy nhìn qua thật sự hung hiểm.
Nguyên Vũ thở dài:
- Tuy rằng đội thân vệ trải qua trăm trận, đều được rèn luyện sống chết trở thành dũng sĩ dũng mãnh, nhưng... nhưng đối mặt với kẻ thù gấp mười mình, muốn thủ thắng, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Cũng may năm đó Trung Hiếu Lăng Vương xây dựng biệt viện, xây dựng tường viện Trung Nghĩa Trang vừa cao vừa dày, tuy rằng kẻ thù nhiều, nhưng chỉ cần chúng ta thủ vững, trong chốc lát chúng cũng khó có thể đột phá. Lúc ấy chúng ta chia bốn phía, nhân số tuy ít, cũng may vũ khí tinh nhuệ, hơn nữa có đầy đủ cung tên, nhanh chóng gác ở các vị trí mấu chốt. Chúng liên tục phát động mấy lần tiến công, đều bị chúng ta đánh đuổi, nhưng chúng ta cũng hiểu rõ trong lòng, thời gian kéo dài, kẻ thù nhiều binh lực, sớm muộn vẫn có thể tấn công vào.
- Không có viện quân sao?
Doanh Nhân vội hỏi.
Nguyên Vũ lắc đầu:
- Đại quân vây khốn Hán đô, đang toàn lực tiến công, làm sao có người nghĩ tới Trung Nghĩa Trang xảy ra biến cố. Chúng ta biết chống đỡ không được bao lâu, cho dù hy vọng xa vời, vẫn muốn phái người ra ngoài tìm viện quân, cho nên vào đêm hôm đó, chúng ta phái ra mười tên tử sĩ, phá vây từ bốn phía, thầm muốn thừa dịp trời tối lao ra cầu viện, trong mười người chỉ cần có một người có thể giết ra ngoài báo tin, sẽ có hy vọng viện quân tiến đến.
- Có người đột phát vòng vây ra ngoài không?
- Lúc ấy sắc trời rất tối, chúng ta không thấy rõ tình trạng, chỉ biết sau khi họ ra ngoài, lập tức truyền đến tiếng giết.
Nguyên Vũ lộ ra vẻ bi thương:
- Không lâu sau, bên ngoài ném vào vài đầu người, đúng là thủ cấp tử sĩ phá vây báo tin... Đêm đó quân hán lại thay nhau tấn công, nhân số chúng ta giảm mạnh, tới sáng sớm, tuy rằng không để kẻ thù tiến vào viện một bước, nhưng đội thân vệ một trăm sáu mươi ba người, chỉ còn lại hơn tám mươi ngươi... !
Nói đến đây, đôi mắt Nguyên Vũ đã đỏ lên, thân thể run rẩy kịch liệt.
Tuy rằng lão nói rất ngắn gọn, nhưng Sở Hoan có thể tưởng tượng được tình trạng thảm thiết của Trung Nghĩa Trang đêm đó.
Dùng hai trăm đối địch hai ngàn, binh lực địch ta cách xa, đối mặt kẻ thù cường công, đám vệ sĩ trung thành Đại Hoa Quốc kia chỉ có thể dồn toàn lực đổ máu hy sinh, cho dù mãnh hổ, cũng khó chắn đàn sói vây công.
- Thi thể các huynh đệ đều đặt trong viện, không ai lùi bước.
Nguyên Vũ run giọng nói:
- Bọn họ không thẹn tinh nhuệ Đại Hoa ta.
Sở Hoan cũng thở dài trong lòng.
Nếu vương triều Đại Hoa thật sự quốc thái dân án, cũng sẽ không xuất hiện cục diện thiên hạ náo động, khiến thiên hạ náo động, đơn giản là giai tầng thống trị vương triều Đại Hoa xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.
Hơn một trăm hộ vệ này, có lẽ là vinh quang cuối cùng của vương triều Đại Hoa.
- Khi chúng ta đứng vững từng lần công kích luân phiên của kẻ thù, lúc tinh thần hết sức mệt mỏi, trong trang lại xảy ra vấn đề càng ác liệt.
Nguyên Vũ cười khổ nhìn chung quanh thông đạo này, vẻ mặt ảm đạm.
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Ngươi là nói, quân hán tiến vào trong Trang từ mật đạo này?
- Không sai.
Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Lần vây khốn đó, thật ra chính là Trung Hiếu Lăng Vương dẫn đầu, hắn nắm rõ địa hình Trung Nghĩa sơn trang như lòng bàn tay, hơn nữa con đường này do hắn bí mật xây dựng, tuy rằng rất ít người biết được, nhưng hắn lại biết rõ ràng. Trước tiên hắn dùng trọng binh vây quanh bốn phía, liên tục khởi xướng công kích chúng ta, mục đích chính là muốn dời sự chú ý của chúng ta, hắn lại bí mật tự mình dẫn sáu mươi cao thủ Hán Quốc từ thông đạo tiến vào trang viện. May mắn lúc ấy Doanh Tường và hộ vệ củah ắn đều canh giữ bên người Hoàng hậu, cho nên hai bên triển khai chiến đấu kịch liệt trong viện. Chỉ là bên người Doanh Tường chỉ có hơn mười tên hộ vệ, đối phương hơn sáu mươi cao thủ nhất đẳng, chúng ta nghe thấy động tĩnh, tất cả bất đắc dĩ, chỉ có thể vứt bỏ cửa đi cứu, chờ chúng ta lui lại, quân Hán bên ngoài tiến công vào giống như thủy triều... !
Doanh Nhân nắm chặt hai đấm, giống như cả người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cũng bất chấp lời Nguyên Vũ là thật hay giả, căng thẳng nói:
- Sau đó thì sao? Mẫu hậu thế nào?
Tuy rằng gã biết Hoàng hậu cuối cùng nhất định bình an vô sự, nhưng vẫn không kìm nổi hỏi ra.
Khóe miệng Nguyên Vũ nổi lên nụ cười lạnh:
- Đây gọi là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà. Trung Hiếu Lăng Vương dẫn người giết vào trang viên, nhưng bởi vì hắn xuất hiện, hoàn toàn khiến mẫu thân ngươi tránh thoát một đại nạn.
Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Ngươi là nói, các ngươi... bắt Trung Hiếu Lăng Vương?
Nguyên Vũ thở dài nói:
- Nhưng chúng ta cũng phải trả cái giá thảm trọng, sau khi chúng ta về viện, quân Hán bên ngoài nhất thời còn chưa vọt vào, chúng ta chém giết một hồi với bộ hạ tử sĩ của Trung Hiếu Lăng Vương. Trước khi quân Hán đánh tới, cuối cùng bắt được Trung Hiếu Lăng Vương sốt ruột lập công, mà đội thân vệ, khi đó chỉ còn sót lại hơn mười người... Một trăm sáu mươi ba vị huynh đệ, cuối cùng chỉ còn lại... chỉ còn lại mười mấy người như vậy, bọn họ đi theo chúng ta gần hai mươi năm, không hề rời bỏ, cuối cùng lại... !
Lão thở dài một tiếng, đôi mắt sưng đỏ, thân thể run rẩy.
Tuy rằng chưa từng gặp gỡ đám người kia, căn bản không nói tới bất luận cảm tình gì, những nghĩ tới đám người trung nghĩa kia, Sở Hoan vẫn hơi ảm đạm.
Thậm chí trong đôi mắt hắn xuất hiện một thần sắc quái dị.
Chỉ là thần sắc như vậy, biến mất rất nhanh, Doanh Nhân và Nguyên Vũ cũng không chú ý tới.
- Chúng ta bắt được Trung Hiếu Lăng Vương, tuy rằng bị quân Hán vây quanh, nhưng bởi vì Trung Hiếu Lăng Vương trong tay, chúng cũng không dám cường công.
Nguyên Vũ chậm rãi nói:
- Cuối cùng hơn hai mươi người chúng ta bảo vệ viện mẫu thân ngươi ở, mãi cho đến buổi chiều hôm sau, có một đội viện quân đuổi tới, quân Hán đại bại, chúng ta rốt cuộc chuyển nguy thành an. Đứng ở đó, trên người ta vô số vế thương, thậm chí bị một kích nghiêm trọng đánh thương nội tạng, vốn tưởng rằng chắc chắn phải chết, nhưng ông trời thương xót, ta quả thật còn sống giống như kỳ tích, hơn nữa sống tới hai mươi năm... Còn Doanh Tường, tuy rằng hắn là con trai Doanh Nguyên, nhưng ta vẫn có vài phần khâm phục với hắn, tuy rằng năm đó chỉ mười lăm tuổi, vẫn bị thương lực chém mấy người, chỉ là trận chiến ấy hắn cũng trọng thương, thân thể có thương cũ, thương thế càng thêm nghiêm trọng, khi đó ta cũng nghĩ rằng hắn cũng không sống được... !
Doanh Nhân nói:
- Hiện giờ Thái tử ca ca sống rất tốt, chỉ là... !
Gã dừng lại một chút, cuối cùng cũng không nói ra.
Nguyên Vũ lại cười lạnh lùng, nói:
- Nếu hắn thật sự đã chết, vậy thật sự là chuyện tốt.
Doanh Nhân cả giận nói:
- Ngươi... !
Gã vốn định trách cứ Nguyên Vũ, nhưng nghĩ tới người này có thể thật sự là cậu mình, lời tức giận lại không có ra khỏi miệng.
- Ngươi là di mạch Hoàng tộc Đại Hoa, trên người có huyết mạch Hoàng tộc Đại Hoa ta, mà thiên hạ Ngụy Tần này, cuối cùng nên trở về trong tay Hoàng tộc Đại Hoa ta.
Nguyên Vũ nhìn chằm chằm Doanh Nhân:
- Đây là quyền lực của ngươi, cũng là trách nhiệm ngươi nhất định phải nhận.
Sắc mặt Doanh Nhân trắng bệch, nói:
- Lời hôm nay, đều chỉ có một mình ngươi nói như vậy, bổn vương sẽ không tin tưởng.
Gã nâng tay chỉ Nguyên Vũ nói:
- Bổn vương không biết ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì, nếu như đây đều là sự thật, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không lừa gạt bổn vương!
- Đại khái ngươi có thể trở về hỏi mẫu thân ngươi.
Nguyên Vũ bìn htĩnh nói:
- Năm đó vô số huynh đệ chết trận ở đây, ta cũng bị trọng thương, Hán đô bị công phá rất nhanh, mẫu thân ngươi bị đón đi, nhưng ta không thể rời khỏi. Thứ nhất là bởi vì lúc ấy ta đã trọng thương, thứ hai bởi vì nhiều huynh đệ chết trận như vậy, ta muốn lưu lại an bài hậu sự cho họ, tế điện trung hồn của bọn họ.
Lão hơi trầm ngâm, mới chậm rãi nói:
- Doanh Tường lúc ấy cũng bị trọng thương, nhất thời không thể rời khỏi. Doanh Nguyên một mặt phái thầy thuốc tới chữa thương cho chúng ta, một mặt phát người đến xử lý hậu sự. Lúc ấy có một đạo sĩ theo tới, nhìn qua có chút thần thông, công bố phong thủy nơi này không tốt lắm, nếu đám trung hồn kia an táng ở nơi này, chỉ sợ hồn phách không yên, cho nên nhất định phải dùng pháp khí trấn thủ nơi này hai mươi năm... !
- Pháp khí?
- Không sai.
Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Khi đó vừa lúc có một pháp khí trời ban, đó là vật của Trung Hiếu Lăng Vương, bị Doanh Tường đoạt được, vì trấn hồn, Doanh Tường liền đưa kiện pháp khí kia ra, dùng để trấn hồn. Doanh Tường vô cùng thích kiện pháp khí kia, tuy rằng giao ra để trấn hồn, nhưng cũng đã nói, hai mươi năm sau, tới thời hạn rồi, hắn sẽ trở lại lấy pháp khí này đi!
Doanh Nhân hiểu được:
- Thái tử ca ca để bổn vương tới đây, chẳng lẽ chính là vì kiện pháp khí kia?
- Không sai. Hai mươi năm trôi qua trong nháy mắt, tín vật ngươi đưa ra trước khi tiến vào trang, đó là tín vật năm đó Doanh Tường ước định với ta, nhìn thấy tín vật, đó là người lấy pháp khí đi.
Nguyên Vũ thở dài:
- Chỉ là ta tuyệt đối không ngờ, không ngờ người lấy vật này lại là ngươi... !
- Vậy pháp khí kia hiện giờ ở nơi nào?
- Ngay trong thạch thất này.
Nguyên Vũ chậm rãi nói.
Doanh Nhân nắm tay nói:
- Một khi đã như vậy, vì sao bổn vương tới lấy pháp khí, lại bị người bao vây Trung Nghĩa Trang? Ngươi và đám người kia rốt cuộc có quan hệ gì?
Nguyên Vũ cười khổ nói:
- Chẳng lẽ tới giờ ngươi vẫn cho rằng ta và chúng là một phe?
Doanh Nhân nói:
- Có phải một phe hay không, ngươi cũng cần phải giải thích.
Nguyên Vũ nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
- Trước khi các ngươi tới, Trung Nghĩa Trang vốn có năm người, nhưng... sau khi các ngươi đến, lại chỉ còn hai.
- Năm người?
- Huynh đệ đội thân vệ năm đó, chỉ còn lại hơn mười người, ngoại trừ hai người rời đi theo mẫu thân ngươi theo sự phân phó của ta, còn lại đều ở tại nơi này.
Nguyên Vũ nói:
- Hai mươi năm qua đi, năm đó bọn họ đều có thương trong người, hơn nữa nhận hết đau khổ, sống sót chỉ còn năm. Ngay trước khi các ngươi đến, một đám người dạ tập Trung Nghĩa Trang, năm người cuối cùng đều chết trận... !
Lão dường như đã chết lặng đối với sống chết, bình tĩnh nói:
- Rất nhanh, ta cũng sẽ gặp lại bọn họ dưới đất!
- Lài ai?
Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng.
Nguyên Vũ lắc đầu nói:
- Mãi đến hiện giờ, ta cũng không biết chúng là người phương nào, ta chỉ biết, chúng tới Trung Nghĩa Trang trước, khống chế nơi này, muốn đặt cạm bẫy ở đây... Khi đó ta liền đoàn được, tất có đại nhân vật đến Trung Nghĩa Trang.
Hắn nhìn Doanh Nhân, chậm rãi nói:
- Kỳ hạn hai mươi năm tới rồi, lúc ấy ta chỉ nghĩ Doanh Tường muốn tới lấy pháp khí, cho nên đám người này muốn mai phục ở đây ám sát Doanh Tường, mà ta... Thân là cậu của ngươi, trước khi ngươi tới, cũng đã chuẩn bị giúp ngươi một lần cuối cùng!
- Trợ giúp bổn vương một lần cuối cùng?
Vẻ mặt Doanh Nhân nghiêm túc.
Nguyên Vũ gật đầu, gằn từng chữ:
- Nếu thật sự là Doanh Tường tiến đến, cho dù đám người kia giết huynh đệ chúng ta, cho dù chúng có lòng phản loạn, cho dù chúng... !
Nói tới đây, trong đôi mắt Nguyên Vũ lộ ra vẻ thống khổ, nhưng vẫn chậm rãi nói:
- Nhưng ta cũng nguyện ý hợp tác với chúng, diệt trừ Doanh Tường!
Doanh Nhân giật mình nói:
- Ngươi... ngươi chuẩn bị mưu hại Thái tử ca ca?
Nguyên Vũ nghiêm nghị nói:
- Ngươi đừng quên, hắn là Thái Tử, là hòn đá cản đường của ngươi. Thiên hạ Tần Quốc này, là vương triều Đại Hoa ta, trên người ngươi có được huyết mạch Hoàng tộc Đại Hoa, sau khi Doanh Nguyên mất, thiên hạ này chỉ có thể là của ngươi, Doanh Tường là hòn đá cản đường người, ta nhất định phải diệt trừ hắn giúp ngươi.
Doanh Nhân vừa gấp vừa giận, nói:
- Mặc kệ lời ngươi nói là thật hay giả, ngươi chớ quên, bổn vương và Thái tử ca ca giống nhau, đều là con trai phụ hoàng, trên người chảy huyết mạch Hoàng tộc Đại Tần!
Thân thể Nguyên Vũ chấn động, lập tức ho khan kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.